Lãnh Vũ hoang mang rời khỏi Lạc Thiên động, từ cửa động vang lên tiếng hú lảnh lói, tuyết đọng trên Lạc Thiên phong rung động.
Mười ngày trước, sát khí trong Lạc Thiên động xông lên mây, môn nhân đệ tử Lạc Thiên cung kinh hãi một thì cha mẹ Lãnh Vũ kinh hãi mười. Giờ nghe thấy thanh âm quen thuộc, cả hai vợ chồng kích động đến bật khóc.
"Vũ nhi ra rồi… Vũ nhi ra rồi… tốt quá."
Môn nhân đệ tử Lạc Thiên cung tràn về phái động khẩu, cả những trưởng lão hiếm khi xuất hiện cũng đến.
Dung nhan Lãnh Vũ lạnh như băng sương, vô hình trung phát ra khí thế bức nhân, khiến người ta không thở nổi đó là uy thế của đé vương, thần thức ngưng luyện như biển lớn, buộc người ta kính phục, không dám nhìn vào.
Các trưởng lão và cha mẹ nàng vượt qua đám đông đến cửa động, Lãnh Vũ thấy cha mẹ liền nhảy tới.
"Cha..mẹ…"
Ba người ôm nhau, đế cảnh khí tức của nàng tan hết, gương mặt đầy lệ, đệ tử Lạc Thiên cung thở phào, áp lực ban nãy biến mất.
Hồi lâu sau cả nhà mới tách ra, lão đế cảnh cao thủ bước lên nói: "Vũ nhi đã tiến vào đế cấp cảnh giới, đáng mừng lắm, Lạc Thiên cung từ nay có thêm một tuyệt đỉnh cao thủ trẻ tuổi."
Các trưởng lão đều khen ngợi.
"Ác mộng ngàn năm không ai sống sót rời Lạc Thiên động đã kết thúc."
"Lạc Thiên cung chúng ta sau cũng cũng xuất hiện kì tài."
"Cổ phái ngàn năm sẽ chấn chỉnh hùng phong."
/223
|