Bất Tử Bất Diệt

Chương 180: Ma Phong thoái thánh

/223


Độc Cô Bại Thiên nhìn thánh cấp Sát Thần giữa không trung, trong lòng không có chút chắc chắn nào cả. Hắn muốn dọa cho lão tổ tông của sát thủ giới một trận, nhưng hiển nhiên đó là hành động không thực tế.

"Tiểu tử, rút cục ngươi có chịu nói hay không. Làm sao ngươi biết được các bí ẩn đó. Nếu không nói, ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán.

Độc Cô Bại Thiên nói: "Lão khốn nhà ngươi đừng có cuồng vọng. Ngươi tưởng là trên đời này chỉ có một Võ thánh à. Nếu không phải ta quen biết một vị Võ thánh công lực trác tuyệt, làm sao có thể biết được những bí mật đó. Nếu ngươi dám động đến ta, trong vòng ba ngày, ngươi khó tránh được hậu quả linh thức tịch diệt."

"Ha ha, tiểu tử, ngươi thật là biết khoác lác, ta muốn xem ai có thể tiêu diệt được ta". Dứt lời liền chuẩn bị động thủ.

Thuỷ Thiên Ngân nói: "Khoan đã, tiền bối xin hãy khoan động thủ".

Sát Thần cười lạnh nói: "Ngươi còn có gì để nói".

Lão võ đế Thuỷ Thiên Ngân nói: "Tiền bối có thể để các đệ tử khác rời đi, ta cùng thanh niên này ở lại được không". Lão chỉ sang Độc Cô Bại Thiên nói tiếp: "Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị bị tiêu diệt bởi vì hai người chúng ta tham chiến. Đám môn nhân đệ tử này cũng chẳng có tác dụng gì?".

Lão võ đế muốn cứu môn nhân đệ tử của tam phái, bởi vì nếu như động thủ cùng thánh cấp cao thủ, căn bản không có khả năng thắng lợi nào. Thậm chí có khi còn chưa kịp xuất thủ đã bị tiêu diệt rồi…

"Ha ha, không được. Các ngươi đã làm ta phải xuất quan sớm, các ngươi sẽ phải trả giá cho hành vi ngu xuẩn của mình."

Lão võ đế năn nỉ: "Vậy tiền bối có thể tha cho hai đứa nhỏ này?" Lão chỉ vào Hoa Vân Tiên và Thuỷ Tinh nói: "Bọn chúng vẫn còn nhỏ, không hiểu biết gì, tiền bối tha cho bọn chúng nhé".

Sát Thần lạnh lùng nói: "Không kẻ nào được đi".

Lão võ đế thấy Sát Thần lãnh khốc vô cùng, căn bản không chút nhân nhượng, liền không chút khách khí, trở mặt chửi bới: "Cái đồ trời đánh thánh vật không chết nhà ngươi, lão nhân gia ta đã nói hết lời, không ngờ ngươi không nể mặt, thật là không biết tốt xấu, ta&(&&^)*^Ư@Y&E(@..."

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đường đường võ đế không ngờ cũng ngoạc miệng ra chửi như vậy.

Độc Cô Bại Thiên không nhịn được cười, mặc dù hắn biết lão đầu tử này cũng không tử tế gì, nhưng không ngờ lão lại "hào phóng" như vậy, dám chửi bới một cao thủ thánh cấp trước mặt mọi người.

Thánh cấp cao thủ giận đến mức toàn thân run lên, giơ tay chỉ về vế Thuỷ Thiên Ngân quát: "Tiểu tử, muốn chết".

Dứt lời, một đạo phong mang rực rỡ phát nát hư không, phát ra những âm thanh kì dị, lao thẳng về phía lão võ đế.

Thuỷ Thiên Ngân kinh hãi, nhanh chóng né sang một bên.

Phong mang giáng thẳng xuống đất, cát bụi mù mịt, đất đá tung toé, một cái hố sâu hoắm xuất hiện tại nơi lão vừa đứng.

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, một đòn đơn giản của thánh cấp cao thủ đã kinh người như vậy, nếu như toàn lực xuất thủ, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây cộng lại, cũng không đỡ đựợc một đòn của y.

Lúc này Độc Cô Bại Thiên ra hiệu cho Hoa Vân Tiên cùng Thuỷ Tinh lùi lại. Hắn rút Ma Phong từ sau lưng ra, nói với Sát Thần giữa không trung: "Lão quái tử thủ trời đánh kia, ngươi nhìn xem đây là cái gì?".

Sát Thần quay đầu lại nhìn, lập tức kinh ngạc. Người khác có thể không cảm giác được gì, nhưng y đã đạt tới thần cấp cảnh giới, thần thức mạnh hơn người thường rất nhiều lần. Ngay lập tức y cảm nhận được binh khí nhìn chẳng ra đao cũng không giống kiếm kia không bình thường chút nào.

Khi y đem toàn bộ thần thức tập trung vào thanh binh khí đó, một cỗ năng lượng khổng lồ từ Ma Phong ào ạt tuôn ra, giáng mạnh vào thần thức của y. Sát Thần la thảm một tiếng, phun ra ba ngụm máu tươi, lảo đảo trên không, suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

"Tiểu tử….ngươi…trong tay ngươi là vật gì?". Trong mắt Sát Thần hiện ra nét sợ hãi, y vừa chỉ cảm ứng một chút, đã gặp phải phản lực mạnh như vậy, có thể tưởng tượng được sự khủng bố của thanh binh khí này.

Độc Cô Bại Thiên huyênh hoang: "Ha ha, Võ thánh ngu ngốc nhà ngươi, không ngờ đến di vật của vạn ma chi tổ cũng không biết, ngươi sống cũng phí. Lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua, trong hiện hạ từng có một tồn tại vô cùng vĩ đại? Người bại bách thánh, diệt thần sứ, vô địch thế gian, sau đó chán ghét cuộc sống vô địch, đánh lên thiên giới, từ đó biến mất. Nhưng binh khí của ngươi lưu lạc nhân gian, uy nhiến bách thánh, chấn nhiếp vạn ma. Hắc hắc, ngươi nhìn kỹ đi, đây chính là tuyệt thế thần binh của Ma Tổ năm đó".

Sát Thần đại kinh thất sắc, mặc dù những gì Độc Cô Bại Thiên nói với những gì y biết có chút sai lệch, nhưng sự thật là có một thanh binh khí như vậy. Hiện giờ binh khí trong tay Độc Cô Bại Thiên khiến y cảm thấy run rẩy, y thực sự hoài nghi đó chính là tuyệt thế thần binh trong truyền thuyết.

Nhưng y cũng cảm thấy suy đoán đó quá hoang đường. Thần binh tối cường trong truyền thuyết, đừng nói đến người tầm thường, cho dù là Võ thánh cũng khó sử dụng. Dù sao đi nữa cũng không thể bị một tên tiểu tử nhãi ranh mới hơn hai mươi tuổi dễ dàng cầm trong tay.

Y lại sử dùng thần thức thăm dò Ma Phong một lần nữa. Lần này, Ma Phong phát ra sức mạnh còn mạnh hơn lần trước, giáng mạnh vào thần thức của y, suýt chút nữa đánh tan cả thần thức. Y liên tục phun ra mấy ngụm máu, thân thể kịch liệt run rẩy. Một cỗ hàn ý lạnh buốt lan toả, khiến y cảm thấy như rơi vào hồ băng. Ma Phong phát ra sát ý vô tận, khiến y có cảm giác vô lực.

"Làm sao lại như thế? Làm sao lại như thế…" Đôi mắt y vô thần, lẩm bẩm lẩm bẩm.

Mọi người quan chiến cũng cả kinh thất sắc, không biết tại sao Sát Thần lại tự tưng thổ huyết. Nhưng cũng phần nào đoán ra là có liên quan đến binh khí có hình dạng quái dị trong tay Độc Cô Bại Thiên.

Sát Thần đột nhiên hai mắt lấp lánh hung quang nói: "Thật là đạp nát gót giày đâu không thấy, tìm ra thật chẳng mấy công phu. Sát Thần ta một đời chênh vênh giữa sự sống với cái chết, khi còn trẻ làm sát thủ, gần như mỗi ngày đều gặp gỡ tử thần. Sau khi khám phá đế cảnh tiến vào thánh cấp lĩnh vực, lại gặp phải bọn tuần thiên sứ giả chó chết, suýt chút nữa đã làm cho ta hồn phi phách tán. Hôm nay có một thanh tuyệt thế thần binh như vậy xuất hiện trước mắt, làm sao ta có thể bỏ qua cho được."

"Có một thanh binh khí như vậy, cho dù đối mặt với tuần thiên sứ giả, ta còn sợ gì. Những ngày khổ nạn cuối cùng cũng kết thúc. Ha ha." Y cất tiếng cười vang.

Độc Cô Bại Thiên cười lạnh nói: "Ngươi đừng có huyênh hoang, ngươi nghĩ ngươi là ai. Ngươi có thể cầm được nó sao? Chỉ mới nhìn đã khiến ngươi thổ huyết, nếu như cầm trong tay, ngươi sẽ lập tức tan xác pháo nay."

Lúc này mọi người đều hiểu, sự tình cổ quái vừa rồi đúng là xuất phát từ binh khí hình dạng kỳ quái kia.

Sát Thần không nói gì, vung tay phát ra ba đạo kiếm cương rực rỡ loá mắt về phía Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên giơ tay ngăn Thuỷ Thiên Ngân đang muốn lao tới hỗ trợ lại, hai tay hắn nắm chặt Ma Phong nghênh chiến, hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc Ma Phong có thể chịu được công lực cái thế của thánh cấp cao thủ.

Ba đạo phong mang nhanh chóng va chạm với Ma Phong, không có tiếng nổ long trời như chúng nhân tưởng tượng. Ma Phong đen nhanh hấp thu hết phong mang, tất cả quang hoa đều biến mất tại binh khí không mũi nhọn cũng chẳng lưỡi sắc đó.

Lòng tự tin của Độc Cô Bại Thiên tăng cao, lúc đầu hắn đã có cảm giác thân thiết với Ma Phong, lúc này cảm giác đó càng trở lên mạnh mẽ. Nó giống như chiến hữu nhiều năm của hắn, phảng phất đã cùng hắn máu thịt tương liên. Nguồn truyện:


/223

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status