Cảnh vật trước mắt bất chợt thay đổi giống như tiên cảnh,như mộng như ảo.Tường đá hai bên đột nhiên toả ra ánh sáng lờ mờ của ôn ngọc,thông đạo không ngờ là làm bằng bạch ngọc,cách một khoảng không xa lắm trên trần lại gắn một viên dạ minh châu cực lớn.Xưa nay câu "bạch ngọc làm giường,vàng làm ghế" thể hiện cực phú trong thiên hạ,không ngờ ở đây hai người lại phát hiện một thông đạo bạch ngọc minh châu.
Độc Cô Bại Thiên kích động nắm lấy tay Huyên Huyên,chạy đến thông đạo, đưa tay vuốt ve,càng kinh ngạc hơn khi nhận thấy thông đạo là một chỉnh thể liền lạc,hoàn toàn không có vết nứt.Cả hai nảy lòng hồ nghi,lẽ nào thông đạo lại được điêu khắc từ một khối ngọc cực lớn? Đúng là khiến người ta khó tin,toàn thân lâng lâng như trong mộng,nếu như không có cỗ khí tức huỷ diệt khiến cả hai nhanh chóng tỉnh mộng.
Hai ngươi tiếp tục cất bước,ngọc thạch dưới chân vang lên tiếng động trong trẻo,vui tai; đi qua mấy gian phòng, đồ đạc bên trong từ giường ngủ,bàn ghế…đều chế tác từ bạch ngọc.Trong trù phòng còn hoành tráng hơn,nồi nấu,bát,lọ,chậu đựng đũa cũng làm bằng bạch ngọc. Ở đây, ngoại trừ bạch ngọc và dạ minh châu ra,căn bản không thể tìm được thứ gì khác.
Rõ ràng nơi đây từng có người ở,nhưng mà ai có được cơ ngơi thế này?Quả là khó hiểu.
Lại đi tiếp,phía trước thông đạo xuất hiện gian ngọc thất khá đặc biệt,so với những gian khác trên cửa điêu khắc một bức Bách Điểu Triều Phụng sinh động như thật,phượng hoàng ở chính giữa đang giang cánh bay,trên cùng khắc ba chữ: Tàng Bảo Trai.
Độc Cô Bại Thiên liền kêu lên hưng phấ:"Phát tài,phát tài rồi.Huyên Huyên,cô xem này Tàng Bảo Trai đúng là nhiều trân bảo,chúng ta mỗi người chia một nửa."
"Tiểu tử ngươi đúng là thấy tiền sáng mắt, ở đây đâu chẳng có bạch ngọc minh châu,ngươi hỏi thế làm gì?"
"Ô Huyên Huyên à,cô lại có phong cách cao thượng từ khi nào vậy,ban ngày còn lột sạch của ta,ngay mấy kim tệ trên người ta cũng có chừa lại đồng nào đâu."
"Ơ, ta thấy ngươi hay hay nên mới đùa một chút thôi."Tiểu ma nữ có vẻ ngượng ngập.
"Thôi vậy.Chỗ này đâu đâu cũng là bạch ngọc minh châu,vậy mà còn mọc ra cái Tàng Bảo Trai này,là gì nhỉ?"
Huyên Huyên rúng động trong lòng:"Có khi nào bên trong có tàng trữ tuyệt thế võ công bí tịch hoặc thiên cổ thần binh?"
"Đúng,mượn lời cô thì: mọi sự đều có khả năng xảy ra."
Hai người vội vàng lao đến ngọc thạch môn,nhưng cánh cửa này không dễ bị đẩy ra như ở mấy gian phòng khác.Hai người không tin có ma quỷ gì, đẩy mấy lần liền mà cánh cửa vẫn trơ ra.Cả hai hết cách bèn quay ra tìm cơ quan,nhưng tìm một hồi lâu vẫn công cốc.
"Sao lại thế này?Cứ dùng nội lực chẻ ra là xong,tuy có phần thô thiển như "đốt đàn nướng hạc"nhưng muốn vào núi vàng thì làm gì có chuyện không phải bỏ công?"
Huyên Huyên thấy Độc Cô Bại Thiên nói cũng đúng,không chừng mở được ngọc môn,bên trong có thần binh,bí tịch gì đó cũng nên.Nàng không hề chần chừ bổ một chưởng vào cánh cửa.
"Bùng."
Ngọc môn không hề lay động.Huyên Huyên cả kinh,loại ngọc thạch gì mà cứng thế này,dưới áp lực của công lực cao thủ đế cấp,rất ít thứ trên đời chịu nổi.Một chưởng vừa rồi,nàng e ngọc thạch vỡ nát bắn ra làm bị thương mình và Độc Cô Bại Thiên nên cố ý tăng thêm mấy thành lực đạo,ngọc môn lẽ ra phải nát vụn rồi mới phải,sao lại vẫn trơ ra?
Nàng liên tục tung ba chưởng nhưng kết quả ngọc môn vẫn không mảy may động đậy.Độc Cô Bại Thiên thấy vậy bèn tung tả chưởng dụng lực đánh vào.
"Bùng."
Lực phản chấn khiến cánh tay cứng đờ,ngọc môn vẫn trơ ra.
"Tiểu Bạch,ngươi tránh ra để ta dùng kiếm thử xem."
Huyên Huyên cầm kiếm bằng tay phải,vận đủ công lực rồi chém vào ngọc môn. Đoản kiếm được công lực đế cấp dồn vào liền toả hào quang chói lọi,một tiếng "choang"trong vắt vang lên,ngọc môn vẫn hoàn toàn nhẵn nhụi.
Huyên Huyên thực sự nổi giận,vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên,hai mắt lấp lánh thần quang.Công lực được tụ lại, đoản kiếm toả ra hào quang sáng chói,rồi từ mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm cương vàng choé dài hơn một xích,sáng rực rỡ,kiếm cương như thể thực chất,liên tục thập thò trên mũi kiếm.
Độc Cô Bại Thiên trợn tròn mắt,Tiên Thiên Kiếm Cương được xưng tụng có thể phá huỷ vạn vật đang được tiểu nha đầu mười bảy,mười tám tuổi thi triển, đúng là khó tin.Lúc trước hắn còn hoài nghi việc nàng đạt đến cảnh giới đế cấp,giờ thì không mảy may nghi ngờ gì nữa.
Tuổi còn nhỏ như nàng mà luyện thành Tiên Thiên Kiếm Cương, đủ để ngạo thị thiên hạ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/223
|