Độc Cô Bại Thiên phải tốn hơn cả nửa giờ đem sự việc hồi nãy giải thích cho bọn họ nghe. Sau đó hắn đuổi đám Lão Thích, Trương Bình cùng ba huynh đệ nhà Tư Đồ ra ngoài, chỉ lưu lão phiến tử trong phòng. Hắn đi vòng vòng xung quanh nhìn chăm chú vào lão phiến tử khiến cho lão rợn tóc gáy
"Nè, Độc Cô tiểu tử ngươi làm cái gì thế?"
"Không thể ngờ lão nhân gia lại thật sự là cao thủ trong truyền thuyết "
"Ngươi nói cái gì thế? Ta nghe chẳng hiểu gì cả" Lão phiến tử ngây người ra
"Lão nhân gia không cần phải giả vờ làm gì. Ngay từ ban đầu ta đã biết lão không phải là người bình thường, nhưng ta chỉ nghĩ lão là một vương cấp cao thủ bị mất hết nội lực thôi. Ai ngờ….ha ha…..vận khí của ta thật quá may mắn đi, thì ra lại là một đế cấp cao thủ chứ. Ha ha….." Độc Cô Bại Thiên cười một cách tà dị khiến cho lão phiến tử nghe xong chợt thấy kinh hãi.
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế. Cái gì mà vương cấp, đế cấp chứ" Lão phiến tử ra vẻ không hiểu gì hết.
"Lão nghĩ ta không biết gì sao? Tiểu nha đầu hồi nãy là bằng hữu của ta. Công lực của cô ta đạt tới cảnh giới đế cấp. Chính cô ta cho ta biết đế cấp cao thủ không thể tham gia vào việc của thế gian. Còn nói trong đế cấp cao thủ có cái quy củ chó chết gì đó. Hồi nảy biểu hiện của các người….Haha….."
"Thì ra ngươi đã biết"
Khí thế của lão phiến tử đột nhiên thay đổi, toàn thân như trở nên to lớn, một khí thế mãnh liệt từ trên người phát ra như muốn ngạo thị thiên hạ
"Nếu như ngươi đã biết lão nhân gia ta không phải là thường nhân thì cớ sao lại còn trêu chọc lão nhân gia ta như vậy?"
"Cũng bởi vì ta biết lão bất phàm nên muốn chơi đùa với lão thôi. Năm xưa lão ở trên cao, ai mà dám trêu ghẹo tới lão chứ. Mà cảm giác như vậy lão không thấy thú vị sao?"
Lão phiến tử thật sự muốn đánh Độc Cô Bại Thiên một trận nhưng bởi công lực đã mất hết, chỉ còn cách trừng hai mắt giận dữ lên và nói " Ngươi giỏi lắm. Vừa mới gặp thì đã đánh ta một trận. Hôm nay giữa ban ngày ban mặt lại ép ta phải " cởi áo tháo dây". Nếu việc này để cho những đế cấp cao thủ khác biết được thì ta……mặt mũi của ta………ta…..ta thật khổ quá đi….."
Độc Cô Bại Thiên phải "an ủi" lão tới cả đêm, lại phải hứa là để cho Trương Bình cùng Lão Thích hai người hầu hạ lão thật tốt mới làm cho lão phiến tử nguôi giận. Trương Bình và Lão Thích kỳ này thật chẳng khác nào bị đem ra bán cả. Lão phiến tử đích xác đúng là một đế cấp cao thủ. Cũng bởi luyện công quá gấp không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma khiến cho toàn thân công lực mất hết mà còn tổn thương đến kinh mạch biến thành một lão nhân tầm thường. Lão đầu biết với tuổi như thế này mà bị mất hết công lực thì không còn sống được bao lâu liền đi du sơn ngạo thủy, muốn cho cuộc sống của mình thêm chút màu sắc. Khi lão tới Hán Đường đế quốc thì nghe nói võ học thánh địa Vụ Ẩn phong tổ chức đại hội Chiến Thiên tinh nguyên liền tới coi nhiệt náo. Không ngờ tới đây thì bệnh cũ tái phát, may mắn là gặp đám Độc Cô Bại Thiên.
"Ta còn nghĩ lão nhân gia thấy công lực của mình đạt tới mức siêu phàm nhập thánh, khó có thể tiến xa, vì vậy mới tự phế công lực để luyện lại từ đầu. Mà ta cũng nghĩ lão cùng với một tuyệt thế cao thủ khác đại chiến nhiều ngày nhiều đêmdẫn tới hai bên lưỡng bại câu thương nên mới rơi vào tình cảnh thế này. Ai ngờ thì ra là do chính mình hại mình chứ"
"Ài, ý trời mà!" Lão phiến tử ngẩng đầu lên trời than.
"Tái ông mất mã biết đâu lại may mắn. Đã vậy sao lão không nhân tiện tự phế võ công luyện lại từ đầu. Nói không chừng lại có thể tham ngộ ra tạo hóa, đạt tới cảnh giới thánh cấp thì sao"
"Ài, chỉ có ta mới hiểu rõ chuyện của mình thôi. Trong người ta hiện tại một chút chân khí cũng không còn. Với tuổi tác củ ta như thế này mà muốn luyện lại từ đầu thật khó như lên trời"
Độc Cô Bại Thiên đi qua đi lại trong phòng một hồi lâu rồi cuối cùng đứng lại nhìn lão phiến tử nói " Ta hoặc giả cũng có biện pháp khiến cho tiền bối khôi phục lại công lực. Đợi khi đại hội Vụ Ẩn phong kết thúc thì tiền bối hãy đi theo ta"
"Ngươi…tiểu tử ngươi không gạt ta chứ. Lão nhân gia ta không muốn đi "du sơn ngoạn thủy" đâu. Với lại võ công của ta cũng không thích hợp cho ngươi tu luyện nữa"
Vẻ mặt Độc Cô Bại Thiên ra vẻ thành ý nói " Độc Cô Bại Thiên ta là loại người như thế nào. Lão cứ an tâm. Ta đối đãi với lão giống như cha mẹ vậy"
Trong tâm lão phiến tử thầm nghĩ " Ta thật cũng nhìn không ra ngươi là loại người thế nào nữa"
Ngày thứ hai, tiểu trấn dưới chân núi Vụ Ẩn phong xảy ra một trận hỗn loạn. Một khách điếm bị đốt lửa bốc ngút trời, trong khách điếm tiếng chửi bới vang lên ầm ĩ. Khách điếm này nguyên là đã được người của Lưu gia bảo cùng Lạc gia sơn trang bao hết. Lần này hai nhà kéo tới đây vì muốn "hưng sư hỏi tội", vì thế dẫn tới không ít người. Đa số đệ tử trẻ tuổi ở tại khách điếm này. Đám đệ tử này đang chìm đắm trong giấc mộng thì tỉnh lại, chạy ra ngoài mới biết khách điếm phát hỏa. Đã vậy lúc này bọn chúng còn phát hiện ra lông mày đều đã bị ai đó cạo sạch khiến cho bọn chúng nổi giận chửi bới ầm ĩ. Một vài tên đệ tử thấy trong góc phòng có dòng chữ " Độc cô Bại Thiên đã tới đây vui chơi"
Độc Cô Bại Thiên lúc này đang ngù ở một nới cách đó không xa.
Đệ tử hai nhà nhìn thấy dòng chữ lên thì chửi bớt không tiếc lời, tìm đến hết khách điếm trong thị trấn tìm kiếm nơi ở của Độc Cô Bại Thiên. Độc Cô Bại Thiên lúc này cũng bị đánh thức, bước ra ngoài sân. Dưới màn đêm tối đen lúc này có rất nhiều người đứng trong sân. Ba huynh đệ Tư Đồ, đám người Lão Thích đứng đằng sau lưng hắn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trong tiếng chửi bới ầm ĩ, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì. Độc Cô Bại Thiên cười khổ nói " Chư vị. ta nghĩ việc này chắc có sự hiểu lầm. Chuyện này tuyệt đối không phải do ta gây ra. Các vị nghĩ xem, nếu việc này do ta làm thì ta có ngu ngốc tới mức lưu lại tên họ của mình không chứ. Nhất định có người muốn hãm hại ta. Chúng ta ngàn vạn lần không thể rơi vào quỷ kế của bọn chúng. Mẹ kiếp tên nào vô lại như vậy, sao lại có thể ác độc như vậy chứ. Thật tức chết ta mà"
Ba huynh đệ Tư Đồ phải lấy thân phận thiếu chủ của Tư Đồ thế gia ra bảo đảm những lời của Độc Cô Bại Thiên là nói thật mới có thể "tiễn" cả mấy chục người không còn lông mi kia đi được.
Mặt trời vừa lên cao, đại hội Chiên Thiên tinh nguyên cũng sắp bắt đầu. Độc Cô Bại Thiên tận dụng thời gian nhàn rỗi tìm Liễu Thắng Nam giận dữ nói " Đào khí nữ, ngươi qua đây" Dứt lời không để cho nàng ta nói gì liền nắm tay kéo ra ngoài.
"Buông tay ra, ngươi làm cái gì thế? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm vậy thì còn ra thể thống gì chứ?"
Nhìn xung quanh thấy không có ai, Độc Cô Bại Thiên buông tay ra trừng mắt nhìn nàng ta hỏi " Đào khí nữ, việc ngày hôm qua không phải là do ngươi gây a đó chứ?"
" Ha ha…." Đào khí nữ ôm bụng cười ngặt nghẽo nói " Là ta làm đó, có gì không được sao. Ngươi không lẽ đã quên đó cũng là một cuộc tỉ thí khác của chúng ta à?"
Độc Cô Bại Thiên giận dữ nói " Nhưng ngươi cũng không được đổ lên đầu của ta chứ? Lại còn lưu lại tên của ta nữa. Thật tức chết ta mà"
"Hừm. cái này là do ngươi tự chuốc lấy thôi. Ai kêu ngươi dám lợi dụng bổn tiểu thư để đả kích địch nhân chứ. Ngươi nghĩ ta là đứa ngốc sao. Lần này cho ngươi một bài học coi còn dám coi thường trí tuệ của ta nữa không"
Độc Cô Bại Thiên nghe xong chẳng biết phải nói như thế nào đành cười khổ" Được rồi, Đào khí nữ, so tài giữa ta và cô coi như kết thúc, ta không so với cô nữa" Nói xong quay người bỏ đi.
"Không được, đứng lại, trừ phi ngươi để cho ta xử trí….đứng lại…."
Bọn họ quay lại thì thấy Tư Đồ Ngạo Nguyệt đã bị người trên võ đài đánh rơi xuống. Cũng bởi do đối phương thủ hạ lưu tình nên hắn cũng không bị thương gì. Người trên đài chính là người đã nói võ học là một môn nghệ thuật – Liễu Hướng Dương. Bạn đang đọc truyện tại
/223
|