Nhìn theo ba sát thủ xa dần, Độc Cô Bại Thiên ủ rũ ngồi thụp xuống, lúc này hắn không còn nửa tia đấu chí, thân tâm mệt mỏi vô cùng. Vết thương đau thấu tim phổi trên mình khiến hắn cơ hồ hôn mê. Nhìn trường địa vừa hóa thành một khoảnh sa mạc, hắn tỏ vẻ hoang mang, lẩm bẩm: "Đó là kết quả do đòn đối quyết sau cùng giữa ta và ba sát thủ ư?"
Kết quả này đủ khiến vương cấp cao thủ trong võ lâm kinh hãi thất sắc, trong phạm vi mấy chục trượng, cây cối bị hủy diệt hết, nham thạch tan nát, hoàn toàn không thấy dấu hiệu sinh mệnh, chỉ còn một vùng chết chóc.
Gió thu lùa qua, ánh mắt Độc Cô Bại Thiên lại trong trẻo, "uy lực đòn này đáng sợ như vậy nhưng sử dụng quả thật phiền hà, cần thời gian tích lũy sức mạnh, nếu có thể nhanh chóng sử dụng thiên địa tinh khí, hóa thành sức mạnh bản thân thì có nơi nào trong thiên hạ cản chân được ta?"
Một lúc lâu sau hắn mơi từ từ bò dậy, cảm giác toàn thân phảng phất tan rã, đau đớn cực độ. Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Bất Tử ma công cùng vận chuyển, kinh mạch bế tắc trong thân thể được đả thông hết, thân thể nhanh chóng khôi phục. Chân khí trong kinh mạc cũng bắt đầu từ chỗ nhỏ bé phát triển thành hùng hậu, chân khí lưu chuyển mỗi lúc một thông suốt, cứ vận hành như vậy đến lúc trời tối, thương thế của hắn được điều trị gần như khỏi hẳn. Nếu võ lâm nhân sĩ tầm thường biết rằng vết thương nặng như thế chỉ mất một ngày là khỏi, họ không kinh ngạc mới là lạ.
Vầng trăng lạnh treo cao ở góc trời, thiên địa trắng bạc một màu. Độc Cô Bại Thiên kiếm một chút thức ăn hoang dã, nước trên đống lửa, một chốc sau mùi thơm nức mũi tỏa ra. Nếu không phải đang bị người thiên hạ truy sát, tình cảnh này sẽ khiến hắn thoải mái lắm. Lúc còn ở quê nhà Trường Phong trấn, hắn thường cùng bạn bè nướng thịt thú hoang ở khu rừng ngoại vi tiểu trấn, lúc đó vui vẻ làm sao! Nhưng mới không đầy nửa năm, hắn đã trở thành công địch của cả thiên hạ, một ma nhân bị người đời thóa mạ.
Một tia thất lạc, một tia mù mờ cùng dâng lên, đấy là niềm vui hắn từng có nhưng giờ tan biến hết, tuổi hoa niên như nước trôi, một đi không trở lại. Rất nhanh chóng tiếp đó nội tâm hắn dấy lên hào khí xung thiên, đối địch với cả thiên hạ đã sao, đời người trăm năm nổi chìm chìm nổi, chỉ là một vòng tròn nhỏ xíu, tất cả khác nào mây khói trôi qua trước mắt, thoáng cái là tan biến. Hắn tin rằng bên ngoài thế giới này còn không gian khác rộng lớn hơn, trong lĩnh vực chưa biết tới đó có lẽ có thánh cấp cao thủ, có thần tiên… mục tiêu sau cùng của hắn là đạt đến lĩnh vực đó.
Hắn chìm vào giấc ngủ trong tâm tình phức tạp như thế, mơ thấy một thế giới quái dị. Ở đó mọi người đều bất lão bất tử, vĩnh sinh bất diệt, ai cũng có sức mạnh kinh nhân, giống như thần được người đời nhắc đến. Không gian đó được gọi là Bỉ Ngạn, một vùng đất lành, là thiên đường của nhân gian. Nhưng sát na sau, tất cả đều thay đổi, đất trời tối tăm, mọi thứ hóa thành hư vô, sau cùng cả không gian phá toái, những người bất lão bất tử, vĩnh sinh bất diệt không còn tồn tại vĩnh hằng nữa, đều bị tiêu diệt. Trong sát na không gian phá toái, hắn tựa hồ nghe thấy mấy tiếng hô hoán: "Đợi chúng tôi… sẽ tương kiến sau…" Không có nguyên nhân, không có kết quả, tất cả tràn tới quá đột nhiên.
Hắn kinh hãi tỉnh dậy, mắt còn rướm lệ. "Ta XXXX#?……¥%-¥%…… mộng với mê vớ vẩn, khiến lão tử không được thống khoái, bao nhiêu buồn bực cứ để gió cuốn đi. Đều tại ba tên quỷ sát thủ đó, khiến lão tử không ngủ yên nữa, mới tạo thành ác mộng." Hắn mắng một hồi, cảm giác thoải mái hẳn. Đang là nửa đêm, từ sâu thẳm vùng hoang dã truyền lại tiếng sói tru "hú…ú…ú…" khiến người ta rụng rời chân tay. Còn lâu mới đến trời sáng, hắn lại nằm xuống: "Trên trời ném xuống một vị thần tiên muội muội, bất cẩn trúng mình ta…" rồi hắn lại ngủ say.
Gió mát buổi sớm đánh thức hắn, Độc Cô Bại Thiên dụi mắt, hoang mang nhìn quanh, hồi lâu mới định thân. "Chà, lão tử bị mấy tên khốn chính đạo bức đến nước này, đành cứ đi tiếp vào đại thảo nguyên mênh mông này. Đế cảnh cao thủ lạ mặt đó khuyên ta nên đi về hướng tây, không phải bảo ta tránh xa con người, thoát khỏi hồng trần ư, lão tử đến biến thành khổ đầu đà mất."
Hắn đứng dậy hoạt động gân cốt, định đi vào vùng sâu thảo nguyên, đột nhiên phát hiện ngoài xa có ánh sáng lóe lên. "Binh khí sắc bén lắm", Độc Cô Bại Thiên lập tức cảm giác được nguy hiểm, biết rằng toán khốn kiếp chính đạo đuổi tới. "Mẹ nó chứ, chúng đúng là chó săn, mũi thính quá."
Hắn định bỏ chạy nhưng vẫn hơi do dự, thương thế chưa hoàn toàn bình phục, nếu bỏ chạy có khi sẽ bị người ta bắt kịp, lúc đó đau đớn và mệt mỏi giao hòa, quyết không chống nổi chúng. Hắn cúi đầu nhìn vết cát dưới chân, nghiến răng: "Liều một phen "nơi nào nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất", phương pháp này cũ lắm rồi nhưng cũng đành vậy."
Hai chân hắn giẫm lên cát mịn, vận công lực toàn thân lên, quát lớn: "Chìm xuống." Thân thể hắn chìm xuống cát, hô hấp được nín lại, thu liễm thần thức, lén vận dụng Bất Tử ma công hút lấy thiên địa tinh khí, duy trì nhu cầu của thân thể.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một tên, hai tên, ba tên, bốn tên, năm tên. Độc Cô Bại Thiên trốn dưới đất thầm chửi rủa, năm tên này công lực phi thường cao minh, với công lực hiện tại của hắn, ở cự ly gần như thế cũng chỉ nghe thấy tiếng động nhẹ. Đột nhiên lòng hắn máy động, phảng phất nghe được tiếng bước chân của người thứ sáu, hắn xác định rõ, quả thật là thế. Hắn cả kinh, công lực người này còn cao thâm hơn năm người trước, đúng là địch thủ đáng sợ.
Sáu người dừng lại, đi đi lại lại, hiển nhiên đang quan sát hiện trường.
"Hắn từng xuất hiện ở đây." Giọng nói trong trẻo vang lên.
/223
|