Anh ơi ! Nhìn nè ! Anh bảo Phương Nghi vào gọi em dậy nhưng cô ấy cố tình lợi dụng cơ hội để trả thù em . Anh nhìn đi ! Cô ấy dùng hết sức để véo tai gần đứt rồi nè !
Phương Nghi chết lặng người vì kinh ngạc . Tiếng Du Kiệt gọi khẩn trương :
-Phương Nghi ! Mau ra đây anh bảo !
Phương Nghi rụt rè bước ra thì nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm nghị của Du Kiệt và nụ cười đầy tinh quái của Gia Bảo . Du Kiệt gõ hai cái liên tục lên đầu Phương Nghi và nghiêm giọng :
-Anh bảo em vào gọi Gia Bảo dậy sao em lại vào véo tai của cậu ấy ? Em nhìn thấy không ? Tai của Gia Bảo sưng lên hết rồi nè ! Anh cấm em từ nay không được làm như vậy nữa ! Nghe không hả ?
Phương Nghi khẽ giọng :
-Dạ !
Đúng lúc đó thì ông Tám về tới nhà . Du Kiệt vội chạy ra cầm lấy hai cái bọc lớn trên tay ông . Ông Tám dựng xe xuống và nói nhanh :
-Cháu hãy bày mấy thứ đó ra mâm rồi chúng ta ra nghĩa địa ! Nhanh lên kẻo hết giờ !
-Dạ ! Cháu làm ngay ạ !
-Du Kiệt đáp khẩn trương .
Gia Bảo cũng vội vàng giúp anh một tay . Khoảng mười phút sau thì họ rời khỏi nhà và đi theo dọc con kênh để đi ra nghĩa địa . Ông Tám và Gia Bảo đặt mâm đồ lễ xuống . Du Kiệt bước tới và để chiếc bình lên đó và nhẹ giọng nói :
-Ba à ! Theo lời ba dặn hôm nay con đã đưa ba về đây với mẹ và cậu ! Gia Bảo và Cao Lam cũng về cùng với anh em con . Ba à …
Du Kiệt im lặng vài giây rồi nghẹn ngào nói :
-Con thật sự không tin là ba đã xa anh em con thật sự ! Mới lần trước ba và tụi con ra đây để đưa mẹ và cậu về với tổ tiên vậy mà giờ đây …chính tay con lại đưa ba về với họ …ba à ! Con đã rất sợ ! Rất sợ vì cứ ngỡ rằng con sẽ mất ba và Tiểu Nghi trong cùng một lúc nhưng may sao ông trời đã không nhẫn tâm làm thế ! Con bé đã sống lại ba à !May quá ! Con cứ nghĩ rằng chỉ còn một mình con trơ trọi trên đời này nếu như thật sự là vậy con nghĩ mình …sẽ không có can đảm để sống tiếp ba ạ !
Du Kiệt lau nước mắt và hít một hơi thật sâu rồi nói :
-Ba ơi ! Chiều nay bọn con phải về rồi ba ạ ! Thật xin lỗi vì đã không thể ở được bên cạnh ba lâu hơn …Gia Bảo không thể ở lại lâu được ba à ! Mẹ của cậu ấy đang bị bệnh nên bọn con phải về sớm . Ba ở lại …và nhớ sống thật vui nha ba ! Rồi cho con gửi lời chào tới mẹ và cậu cùng với ông bà …con hứa với ba hễ khi nào rãnh con và Tiểu Nghi sẽ ra thăm ba và mọi người !
Nói xong thì anh cúi người kính cẩn và quay lại nhìn Phương Nghi nhẹ giọng :
-Em hãy mau qua đây nói chuyện với ba đi !
Phương Nghi vội vã bước tới . Vừa nhìn thấy chiếc lọ thì mắt cô đã ngấn lệ , cô mím chặt môi lại như cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nhưng có lẽ nỗi đau trong lòng quá lớn khiến cô khóc òa lên và nói cùng với những tiếng nấc
Phương Nghi chết lặng người vì kinh ngạc . Tiếng Du Kiệt gọi khẩn trương :
-Phương Nghi ! Mau ra đây anh bảo !
Phương Nghi rụt rè bước ra thì nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm nghị của Du Kiệt và nụ cười đầy tinh quái của Gia Bảo . Du Kiệt gõ hai cái liên tục lên đầu Phương Nghi và nghiêm giọng :
-Anh bảo em vào gọi Gia Bảo dậy sao em lại vào véo tai của cậu ấy ? Em nhìn thấy không ? Tai của Gia Bảo sưng lên hết rồi nè ! Anh cấm em từ nay không được làm như vậy nữa ! Nghe không hả ?
Phương Nghi khẽ giọng :
-Dạ !
Đúng lúc đó thì ông Tám về tới nhà . Du Kiệt vội chạy ra cầm lấy hai cái bọc lớn trên tay ông . Ông Tám dựng xe xuống và nói nhanh :
-Cháu hãy bày mấy thứ đó ra mâm rồi chúng ta ra nghĩa địa ! Nhanh lên kẻo hết giờ !
-Dạ ! Cháu làm ngay ạ !
-Du Kiệt đáp khẩn trương .
Gia Bảo cũng vội vàng giúp anh một tay . Khoảng mười phút sau thì họ rời khỏi nhà và đi theo dọc con kênh để đi ra nghĩa địa . Ông Tám và Gia Bảo đặt mâm đồ lễ xuống . Du Kiệt bước tới và để chiếc bình lên đó và nhẹ giọng nói :
-Ba à ! Theo lời ba dặn hôm nay con đã đưa ba về đây với mẹ và cậu ! Gia Bảo và Cao Lam cũng về cùng với anh em con . Ba à …
Du Kiệt im lặng vài giây rồi nghẹn ngào nói :
-Con thật sự không tin là ba đã xa anh em con thật sự ! Mới lần trước ba và tụi con ra đây để đưa mẹ và cậu về với tổ tiên vậy mà giờ đây …chính tay con lại đưa ba về với họ …ba à ! Con đã rất sợ ! Rất sợ vì cứ ngỡ rằng con sẽ mất ba và Tiểu Nghi trong cùng một lúc nhưng may sao ông trời đã không nhẫn tâm làm thế ! Con bé đã sống lại ba à !May quá ! Con cứ nghĩ rằng chỉ còn một mình con trơ trọi trên đời này nếu như thật sự là vậy con nghĩ mình …sẽ không có can đảm để sống tiếp ba ạ !
Du Kiệt lau nước mắt và hít một hơi thật sâu rồi nói :
-Ba ơi ! Chiều nay bọn con phải về rồi ba ạ ! Thật xin lỗi vì đã không thể ở được bên cạnh ba lâu hơn …Gia Bảo không thể ở lại lâu được ba à ! Mẹ của cậu ấy đang bị bệnh nên bọn con phải về sớm . Ba ở lại …và nhớ sống thật vui nha ba ! Rồi cho con gửi lời chào tới mẹ và cậu cùng với ông bà …con hứa với ba hễ khi nào rãnh con và Tiểu Nghi sẽ ra thăm ba và mọi người !
Nói xong thì anh cúi người kính cẩn và quay lại nhìn Phương Nghi nhẹ giọng :
-Em hãy mau qua đây nói chuyện với ba đi !
Phương Nghi vội vã bước tới . Vừa nhìn thấy chiếc lọ thì mắt cô đã ngấn lệ , cô mím chặt môi lại như cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nhưng có lẽ nỗi đau trong lòng quá lớn khiến cô khóc òa lên và nói cùng với những tiếng nấc
/151
|