Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Q.4 - Chương 199 - Thực Tiễn Là Tiêu Chuẩn Duy Nhất Của Chân Lý Thực Nghiệm

/568


Em phải học nhiều hơn cách dựa vào tình trạng hiện trường để lựa chọn tiêu chuẩn phán đoán.Ngữ Cảnh bước tới, lấy ngón trỏ đẩy gọng kính lên rồi nói: “Giáo sư Lục, xương còn đang được vớt lên. Tôi đi khám nghiệm thịt trước.”

Lục Bắc Thần đứng yên tại chỗ, ngữ khí lãnh đạm: “Đợi đã.”

Ngữ Cảnh không hiểu.

Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn đang nhìn về phía Cố Sơ với nét mặt bình thản. Ngữ Cảnh nhận ra Lục Bắc Thần đang đợi Cố Sơ, trong lòng liền lo lắng thừa. Cậu ta vào phòng thực nghiệm đã ba năm rồi, biết rõ Lục Bắc Thần không phải là một người cực kỳ nhẫn nại, chỉ sợ anh sẽ giận lây sang Cố Sơ. Nhưng đợi khoảng năm, sáu phút mà vẫn không thấy anh nổi giận, cậu ta càng lúc càng thấy kỳ lạ.

Khi Cố Sơ quay lại, gương mặt gần như tái mét, không khác mấy với những người làm chứng. Thấy Lục Bắc Thần vẫn đang đứng đó đợi mình, cô cảm thấy vô cùng áy náy, cố đè nén cảm giác cồn cào sau đó đeo khẩu trang vào.

“Sao rồi?” Lục Bắc Thần hỏi.

Cố Sơ gật đầu thật mạnh: “Không sao.”

Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu rồi quay đầu về phía Ngữ Cảnh: “Găng tay.”

“Á?” Ngữ Cảnh ngẩn người rồi lập tức phản ứng lại rất nhanh: “Anh muốn đích thân khám nghiệm?”

Trước đây có người trong phòng thực nghiệm cùng đi theo tới hiện trường, thông thường Lục Bắc Thần không bao giờ tự động tay, trừ phi thi thể xuất hiện những vấn đề quan trọng hoặc sau khi thi thể được vận chuyển trở về phòng thực nghiệm, anh mới cầm dao.

Lục Bắc Thần không nói nhiều.

Ngữ Cảnh vội vàng đưa găng tay cho Lục Bắc Thần rồi lại nhìn Cố Sơ. Lục Bắc Thần ra lệnh: “Cho cô ấy một đôi.”

Ngữ Cảnh làm theo.

Khi nhận lấy găng tay, trái tim Cố Sơ vẫn đang đập thình thịch, dù là người hay động vật đều sẽ có tâm lý sợ hãi bẩm sinh với xác của đồng loại mình. Khi học y, giáo viên huấn luyện bọn họ chính vì muốn khắc phục nỗi sợ này nên đã bắt bọn họ tiếp xúc thường xuyên với thi thể dùng để thực nghiệm giải phẫu nhưng dẫu sao cũng không phải là đối mặt với người chết thực sự, không máu me đầm đìa khiến người ta khiếp đảm như lúc này.

Sau khi cô đeo xong găng tay, Lục Bắc Thần nói: “Lát nữa em phụ trách bản vẽ hiện trường, cụ thể phải làm thế nào anh sẽ dạy em. Ngoài ra, khi anh làm khám nghiệm sơ bộ em phải quan sát tỉ mỉ, quy trình ra sao, kết luận thế nào em đều phải ghi nhớ, lần sau anh sẽ để em tự tay khám nghiệm.”

Cố Sơ vừa nghe xong thì hòn đá trong lòng như được trút xuống. May quá, may quá, không bắt cô động vào mấy miếng thịt kia.

Ngữ Cảnh nhìn Cố Sơ bằng ánh mắt quái dị.

“Đi thôi.” Lục Bắc Thần đi về phía trước.

Cố Sơ nắm chặt tay lại, lấy lại mười hai phần tinh thần, nối gót phía sau anh. Ngữ Cảnh rảo bước, đi ngang hàng bên cạnh Cố Sơ, thì thầm: “Giáo sư Lục tận tay chỉ dạy à? Cô quá may mắn đi.”

Cố Sơ rất muốn lịch sự đáp lại anh ta mấy câu nhưng ai ngờ vừa mở miệng đã buồn nôn nên nhịn không nói nữa.

Lục Bắc Thần hơi nghiêng đầu, khẽ quát Ngữ Cảnh một tiếng: “Lề mề cái gì vậy?”

Ngữ Cảnh lướt nhanh về phía trước.

Hiện trường khám nghiệm, các nhân viên chức năng đều đang bận rộn công việc của mình.

“Bảo vệ hiện trường, tiến hành quan sát xung quanh hiện trường, dựa theo tình trạng cụ thể của hiện trường để xác định phạm vi khám nghiệm và trình tự khám nghiệm… Tất cả những việc này đều có thể tiến hành đồng thời khi pháp y tới, mặc dù là công việc của La Trì nhưng những khi cần thiết, chúng ta cũng phải để ý tới những chứng cứ có thể để lại xung quanh.” Lục Bắc Thần kiên nhẫn giảng giải lần lượt cho Cố Sơ một số kiến thức cơ bản về hiện trường: “Con đường mà chúng ta đang đi đây là tuyến đường đặc biệt dành cho nhân viên khám nghiệm hiện trường, là tuyến đường chỉ định của những người chuyên trách bước vào hiện trường, đặc biệt là hiện trường một vụ án mạng thì tuyến đường chỉ định này càng đặc biệt quan trọng.”

Cố Sơ gật đầu.

Càng tiến gần về phía thi thể, thứ mùi khó ngửi lại càng nồng nặc.

La Trì và mọi người đã hoàn thành việc thu thập dấu vết. Lục Bắc Thần lấy dụng cụ ra, ngồi xuống trước miếng xác, đầu tiên quan sát đơn giản một lát, Cố Sơ biết anh đang kiểm tra ở trạng thái tĩnh. Ngữ Cảnh đưa cho cô một cuốn sổ và một cây bút. Cô ngẩn người, hỏi: “Bản vẽ hiện trường chẳng phải có thể dùng máy tính sao?”

Ngữ Cảnh nhỏ giọng nói: “Là ý của giáo sư Lục.”

Cố Sơ nhìn về phía Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần đứng cách cô không xa, thế nên khi anh nói cô cũng có thể nghe rất rõ ràng. Anh quay đầu liếc nhìn cô rồi lên tiếng: “Anh cần em tự tay vẽ ra bản vẽ hiện trường, không chỉ là bản vẽ hiện trường, còn có tình trạng, hình dạng của thi thể, mức độ tổn thương. Khi anh khám nghiệm theo trạng thái động, em phải đánh dấu những điểm quan trọng, tất cả em đều phải… ghi chép, vẽ lại.”

Cuối cùng Cố Sơ cũng ít nhiều hiểu ra giá trị của cô rồi.

Chắc chắn là anh thấy cô có một ít kiến thức cơ bản về mỹ thuật, được rồi, dùng cả vào mấy việc này.

Nhưng ở hiện trường, anh là lớn nhất, đến cả La Trì cũng phải quan sát sắc mặt anh, cô nào dám nói không? Mặc dù yêu cầu này của Lục Bắc Thần hơi biến thái, phải biết rằng tự tay vẽ và ghi lại bằng máy tính là hai chuyện khác nhau. Vẽ, cần bạn phải quan sát tỉ mỉ từng chút, từng chút một.

Ông trời ơi, cô lại cảm thấy ghê rồi, nghĩ bụng lát nữa vẽ mãi, vẽ mãi đừng có nôn lên người anh nếu không thì mất mặt chết luôn.

“Chúng ta vội tới hiện trường, nhiệm vụ hàng đầu là phải đưa ra được thời gian tử vong sơ bộ của nạn nhân.” Lục Bắc Thần bắt đầu ra tay, ấn lên một trong số miếng xác trông giống như thịt bắp chân: “Cố Sơ, em nói xem, có những cách nào để phán đoán thời gian tử vong của nạn nhân?”

Cố Sơ tập trung toàn bộ tinh thần vào vụ án, trả lời: “Thông thường, đầu tiên phải quan sát vết hoen tử thi, dựa vào việc vết hoen còn có thể bai màu để phán đoán bước đầu thời gian nạn nhân tử vong là trong vòng 12 tiếng đồng hồ. Ngoài ra, có thể đo nhiệt độ tử thi, nhiệt độ của gan. Nạn nhân tử vong trong vòng 10 tiếng đồng hồ, cứ cách một tiếng nhiệt độ thi thể sẽ giảm xuống 1 độ, sau khi nạn nhân chết hơn 10 tiếng đồng hồ, cứ cách một tiếng, nhiệt độ thi thể sẽ giảm xuống 0.5 độ. Ừm… còn có thể dựa vào những thức ăn trong ruột và dạ dày của nạn nhân để phán đoán.”

Cô như một cô học trò nhỏ đang trả lời câu hỏi của Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần dường như để ngoài tai, mải bận rộn chuyện của mình, rồi lại lệnh cho Ngữ Cảnh đo nhiệt độ của suối nước nóng. Sau khi phân biệt kỹ càng nội dung của miếng xác, đầu mày anh nhíu chặt.

Cố Sơ không biết anh có đang nghe hay không nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ này cho xong đã bèn nói tiếp: “Xét từ góc độ nội khoa, một người ăn uống theo giờ thì tiêu hóa cũng sẽ có quy luật nhất định.” Cũng may cô học y nếu không trước khi bổ sung phần kiến thức về người chết lại còn phải bổ sung thêm phần kiến thức cứu người sống. “Tử vong trong vòng khoảng 2 tiếng đồng hồ sau khi ăn thì tất cả mọi thức ăn sẽ có một mức độ tiêu hóa nhất định, đặc trưng rõ ràng nhất là thức ăn sẽ di chuyển từ trong dạ dày tới tá tràng. Tử vong trong vòng khoảng 4 tiếng đồng hồ thì trong dạ dày có thể nhìn thấy thức ăn nhuyễn. Nếu vượt quá 6 tiếng đồng hồ thì trong dạ dày và tá tràng đều là trạng thái trống rỗng, như vậy có thể dựa theo thời gian bữa ăn cuối cùng của nạn nhân mà suy đoán ước chừng thời gian tử vong của nạn nhân.”

Cố Sơ cảm thấy mình bận rộn vô ích rồi, bèn ngước lên nhìn Ngữ Cảnh. Ngữ Cảnh giơ ngón tay cái về phía cô, khích lệ người mới học này.

“Nhiệt độ của suối nước nóng lên tới hơn 90 độ, đây sẽ không phải hiện trường đầu tiên. Nước nóng sẽ không khiến người ta mất mạng trong giây phút. Nếu hung thủ muốn ra tay ở đây, vậy thì chắc chắn phải đợi cho người bị hại chết đuối rồi sau đó mới có thể phân tách xác. Còn việc rốt cuộc nạn nhân có phải chết đuối hay không, có thể kiểm tra lượng nước tích lại trong phổi khi khám nghiệm, vết thương trên phế quản và mặt bên yết hầu.” Lục Bắc Thần lên tiếng, thanh âm chậm rãi: “Nhưng, muốn phán đoán thời gian tử vong trong môi trường nhiệt độ cao như thế này sẽ không quá chuẩn xác vì nhiệt độ cao sẽ kéo dài phạm vi của độ cứng tử thi và các chỉ số tại hiện trường. Thế nên, Cố Sơ, em phải học nhiều hơn cách dựa vào tình trạng hiện trường để lựa chọn tiêu chuẩn phán đoán.”

Thì ra chữ nào anh cũng đã nghe hết.

Cố Sơ cảm thấy mình giống như một cô học sinh chỉ biết học vẹt. Anh nói đúng, nếu nhiệt độ cao sẽ tăng tốc độ rữa nát của tử thi, vậy thì cả ba cách thức mà cô nói ra phía trên đều xuất hiện sai sót.

“Thi thể sưng tấy nghiêm trọng, mặc dù không tìm được chi bị gãy, ngón tay cũng nhăn nheo vì ngâm nước nhưng trước mắt có thể thấy các bộ phận của thi thể hoàn toàn không bị hủy hoại nghiêm trọng.” Lục Bắc Thần giơ tay lên không trung: “Thủy tinh lấy mẫu.”

Ngữ Cảnh vội vàng tiến lên, nhưng bỗng nghe Lục Bắc Thần: “Cố Sơ, em tìm đi.”

Cố Sơ lập tức bước tới, lấy ra một mảnh thủy tinh từ trong hộp dụng cụ đưa cho Lục Bắc Thần. Anh liếc nhìn, kiên nhẫn nhắc: “Lấy mẫu cần hai mảnh.”

“À… em xin lỗi.” Cố Sơ liên tục xin lỗi, cảm thấy xấu hổ vô cùng, lập tức lấy thêm một mảnh nữa đưa anh.

“Lấy phần da lồi lên từ đường vân ngón tay của nạn nhân, dùng mảnh thủy tinh kẹp chặt. Chúng ta cần phải bảo vệ được các bộ phận có liên quan của nạn nhân trong thời gian ngắn nhất vì những bộ phận này sẽ bị phá hủy thêm một bước nữa, bảo vệ được trong thời gian nhanh nhất thì cũng sẽ tìm ra được những thông tin có lợi với chúng ta nhanh nhất.” Lục Bắc Thần ra hiệu cho cô tiến lên, tay anh cầm công cụ, lấy những bộ phận liên quan của nạn nhân một cách cẩn trọng và thuần thục.

Cố Sơ gật đầu, vội vàng đánh dấu những điểm quan trọng này lên sổ phác họa.

Chỉ có điều dạ dày vẫn đang không ngừng cuộn trào, cô đè xuống hết lần này tới lần khác.

“Độ cứng tử thi, vết hoen tử thi, nhiệt độ thi thể và thức ăn còn sót lại trong dạ dày đều là những thứ cơ bản nhất nhưng không phải tiêu chuẩn toàn năng để đo lường thời điểm tử vong. Lấy độ cứng của tử thi để đánh giá sẽ chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố, ví dụ như nhiệt độ hiện tại của môi trường xung quanh, thế nên dùng độ cứng tử thi để đoán định thời gian tử vong đối với nạn nhân này giá trị cực kỳ nhỏ. Huống hồ hiện tại xác đã bị chia tách vụn vặt, một bộ phận xương còn đang phải vớt lên. Dưới nhiệt độ cao này, có lẽ chưa tới 12 tiếng đồng hồ, nhiệt độ của thịt đã đạt tới mức độ ngang bằng với nhiệt độ môi trường rồi, thế nên không có quá nhiều tác dụng. Ban nãy Ngữ Cảnh đã đo nhiệt độ của suối nước. Chúng ta chỉ có thể căn cứ vào tình trạng hiện thời để đưa ra một khoảng thời gian đại khái, tiện cho đám La Trì nhanh chóng triển khai điều tra.” Nói tới đây, Lục Bắc Thần đứng dậy, giao những đồ vật lấy được trong tay cho Ngữ Cảnh, cậu ta lập tức cất đi.

Anh tháo găng tay ra, nói tiếp: “Ngũ tạng của nạn nhân còn đang được vớt, dù có học vẹt đầu tiên em cũng phải xem xem điều kiện có cho phép hay không.”

Cố Sơ cúi gằm, lần này thực sự trở thành cô học sinh bị thầy giáo chủ nhiệm răn dạy rồi phạt đứng. Cô lí nhí đáp: “Em hiểu rồi… em xin lỗi.”

Kỳ thực ngữ điệu của Lục Bắc Thần đúng là có hơi nghiêm túc một chút nhưng anh không có ý quở trách cô, chỉ muốn cô ghi nhớ thế nào gọi là phân tích tình hình mà thôi. Thấy cô như vậy, anh chợt mỉm cười, chỉ có điều có khẩu trang che bên ngoài, không ai nhìn thấy.

La Trì đi tới, quan sát cảnh này: “Yo ho, thế là ý gì? Dạy bảo tại hiện trường?”

Cố Sơ càng cúi đầu thấp hơn.

Lục Bắc Thần mặc kệ La Trì, trở lại với giọng nói lãnh đạm thường ngày: “Nhận định ban đầu thời gian tử vong của nạn nhân đã quá nửa tháng, thời điểm tử vong cụ thể và nguyên nhân tử vong cần phải khám nghiệm sâu thêm mới có thể kết luận.”

“Chết quá nửa tháng?” La Trì sửng sốt: “Không thể nào, nhiệt độ của nước suối này gần tới 100 độ rồi, một cái xác được ngâm nửa tháng ở đây đã nát bét lâu rồi.”

Cố Sơ cũng thảng thốt, suy đoán của Lục Bắc Thần vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.

“Tôi nghĩ cậu cũng biết đây không phải hiện trường đầu tiên.” Đôi mắt anh phía trên chiếc khẩu trang bình tĩnh mà trong sáng.

“Dĩ nhiên.” Đây là suy luận cơ bản nhất, đương nhiên La Trì cũng biết.

Khi khám nghiệm hiện trường không phát hiện dấu vết giằng co, nếu lập mưu sát hại thì xung quanh suối nước nóng cũng phải có dấu máu, mảnh xác thậm chí là mảnh xương, muốn xóa sạch tất cả mọi dấu vết ở một nơi ngoài trời như thế này tính khả thi rất thấp, nạn nhân không có quần áo, lại càng không chạy tới một nơi nhiệt độ cao như vậy giữa mùa hè oi ả để ngâm nước nóng, thế nên, khả năng cao đây chỉ là địa điểm vứt xác.

“Quan sát chỗ vụn xương được vớt lên, có lẽ xương của nạn nhân vẫn luôn được ngâm trong nước nhưng thịt thì sau này bị người ta ném vào. Thịt có dấu hiệu đông đá sau đó lại tan rã, sau khi làm lạnh thì được cho vào nước nóng sẽ tăng nhanh hiện tượng thối rữa. Nhưng cũng may phát hiện kịp thời, coi như có thể lấy được một số manh mối trên các bộ phận. Nếu chỉ xét riêng miếng thịt, đích thực đã khoảng nửa tháng.”

Cố Sơ nắm bắt được điểm nhạy cảm trong lời nói của Lục Bắc Thần, hỏi: “Thế nào gọi là nếu chỉ xét riêng miếng thịt?”

“Vì một khi xảy ra tình huống thịt tách rời khỏi xương cần phải khám nghiệm thêm một bước mới có thể biết được thịt và xương có phải của cùng một người hay không.”

“Hả?” Cố Sơ hoảng sợ trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói: “Cũng… Cũng tức là nói rằng dưới suối nước nóng này còn có thể có hai người?”

“Có lẽ còn nhiều hơn.” Lục Bắc Thần cho cô một đáp án còn kinh hoàng hơn.

Cảm giác muốn nôn của Cố Sơ càng thêm mãnh liệt.

Sắc mặt La Trì trở nên nặng nề.

Lục Bắc Thần một lần nữa đeo găng tay vào, cúi xuống nhặt lên một mẩu xương cực nhỏ. Cô không nhìn ra đó là xương của bộ phận nào trên cơ thể. Anh bày nó ra trước mặt cô rồi nói: “Em biết pháp y phân thành rất nhiều loại phải không?”

Cố Sơ gật đầu, cô biết có pháp y thực vật học, lại có pháp y côn trùng học, còn cả pháp y vi sinh vật học… Còn Lục Bắc Thần là pháp y nhân chủng học. Nói theo cách của Lục Bắc Thần, cách lý giải phổ thông nhất của pháp y nhân chủng học là dựa vào xương cốt để phán đoán xem đó có phải là xương người hay không, sau khi chắc chắn đó là xương người mới tiến hành khám nghiệm tiếp để cung cấp thông tin về xác chết cho cảnh sát.

“Nếu chỉ là một thi thể bình thường thì chỉ cần tìm pháp y là đủ nhưng khi đối mặt với cả một đống xương thậm chí là xương trắng thì pháp y đành bó tay, lúc này cần pháp y nhân chủng học tiến hành giám định xương cốt. Đương nhiên, ở Trung Quốc, mỗi một pháp y đều sẽ chuẩn bị cho mình kiến thức về nhân chủng học, đây là một môn khoa học chuyên ngành cần các pháp y đều phải nắm vững, tiện cho việc trong tình huống cực kỳ khó khăn tại hiện trường cũng có thể tiến hành phán đoán những đặc trưng của xương người, răng, lông tóc và cơ mặt.” Lục Bắc Thần đặt một đoạn xương nhỏ trong tay, hỏi cô: “Đoạn xương trong tay anh đây là một đoạn nhỏ thuộc phần xương sống lưng của động vật, không thuộc về xương người. Có nghĩa là, dưới suối nước nóng này ngoài xương cốt của người ra còn có xương động vật, đây có lẽ là một thủ đoạn của hung thủ để làm lẫn lộn điều tra.”

“Xương động vật?” Cố Sơ vô thức nhìn xuống mặt đất. Thì ra ban nãy khi cô còn đang đọc thuộc lòng một số kiến thức pháp y thì anh đã nhanh chóng tiến hành phân loại số vụn xương đã được vớt lên. Miếng xương trong tay anh được lấy lên từ đống xương được ký hiệu là “B”. Xem ra đống xương B đều là một số xương động vật.

“Em từng học y, mặc dù không thể lập tức phân biệt được xương người và xương động vật nhưng em có lẽ vẫn biết những kiến thức cơ bản. Thế nên, hãy nói anh nghe xem vì sao mẩu xương trong tay anh không phải xương người?”

Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi lập tức trả lời: “Điểm khác biệt lớn nhất tại xương sống của người và động vật là lỗ đốt sống của người khá lớn, mặt khớp và sụn khớp vì lực hoạt động nhỏ thế nên không phát triển.”

Dường như Lục Bắc Thần rất hài lòng: “Đây là suy đoán dựa trên hình thái của khung xương. Ở hiện trường sẽ càng ngày càng nhiều những mảnh xương gãy, ngoài việc dùng kiểm tra bằng số liệu DNA ra, chúng ta còn có thể lợi dụng máy quét và quan sát độ lớn nhỏ, hình thái của ống Havers trong mảnh xương để đoán ra thuộc tính của nó. Việc này quan trọng hàng đầu vì chúng ta cần suy luận ra đặc trưng của nạn nhân một cách nhanh nhất, như vậy phía cảnh sát cũng có thể thu hẹp phạm vi điều tra lại.”

Cố Sơ bừng tỉnh ngộ.

“Ngoài ra, trở lại vấn đề thời điểm tử vong ban nãy.” Lục Bắc Thần đặt mẩu xương về vị trí cũ rồi lại tháo găng tay: “Nếu tình hình của thi thể không lạc quan, không có lợi cho việc đoán định thời điểm tử vong cụ thể thì em còn có thể lợi dụng cây cối, côn trùng xung quanh, thậm chí là những vi sinh vật trong cơ thể nạn nhân… Ngoài những thứ này, càng có thể thông qua những thay đổi hóa học của nạn nhân, những biến đổi của các bộ phận và những thay đổi hóa học của các enzim để tiến hành suy đoán. Đương nhiên, đây là phần cần làm trong phòng thực nghiệm, anh sẽ đích thân dạy em ở đó.”

Nghe xong câu này, Cố Sơ chợt phấn khích, anh định đưa cô tới phòng thực nghiệm sao?

Đầu óc cô bắt đầu tưởng tượng đủ mọi tình huống.

Tâm tình La Trì càng ngày càng mệt mỏi. Nghe Lục Bắc Thần nói vậy thì áp lực công việc của anh ấy chưa bao giờ lớn đến vậy. Nếu không phải chỉ là một thi thể thì cũng có nghĩa còn nhiều người bị giết hơn nữa.

“Nạn nhân có chết trong tư thế phòng ngự hay không còn phải xem tình hình xương cốt.” Lần này Lục Bắc Thần nhìn về phía La Trì và nói: “Dù sao cậu cho tôi một ít thịt vụn cũng chẳng có ý nghĩa gì, các cậu phải khẩn trương lên.”

“Cậu cũng thấy đấy, mọi người đều đang dốc hết sức.” La Trì thở dài.

Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm suối nước nóng, ánh mắt nặng nề, một lúc sau nói: “Vớt như vậy cũng sẽ để sót chứng cứ.”

“Vậy phải làm sao?”

Lục Bắc Thần quay đầu nhìn La Trì, không lên tiếng ngay. La Trì bị anh nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, có một tia cảnh giác đang mon men lan dần, chỉ vào anh: “Cậu… không lẽ lại nghĩ ra mấy cách hao người tốn của nào rồi?”

“Chỉ còn cách rút cạn nước suối mới có thể bảo vệ hiện trường một cách tốt nhất.” Lục Bắc Thần từ tốn nói.

La Trì cảm thấy đầu như sắp nứt ra, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống lạy anh: “Đại ca ơi, đây là suối nước nóng tự nhiên, sao nói rút cạn là rút cạn được?”

“Có thể.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh: “Chặn nguồn nước lại, việc rút cạn sẽ dễ dàng hơn.”

La Trì nuốt nước bọt, nét mặt u ám: “Đây là một công trình không hề nhỏ.”

“Muốn phá án còn ngại phiền?”

La Trì không nói nữa, nghĩ bụng tuy là suy nghĩ của Lục Bắc Thần có bạo dạn nhưng cũng chỉ còn cách này mới có thể lấy được chứng cứ tốt nhất.

Bên kia, nhân viên vớt xác giơ cái lưới to lên, hét ầm về phía này: “Thưa sếp, đã tìm thấy một số nội tạng!”

Bên này, Cố Sơ vừa nghe xong lập tức không nhẫn nhịn được nữa, còn chưa kịp chạy đi thì “ọc” một tiếng đã nôn ngay, toàn bộ bắn hết lên… chiếc áo blouse trắng của Lục Bắc Thần…

~Hết chương 199~


/568

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status