Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Q.6 - Chương 311 - Chưa Từng Rời Xa

/568


Trên đỉnh đầu là những tán lá cây dương thụ um tùm, đã hơi ngả vàng, gân lá nhẹ nhàng đung đưa dưới con gió hiu hiu. Trước nay tới Xa Sơn, Cố Sơ đều có mục đích, vụ án tất nhiên là rùng mình khiếp đảm nhưng phần nhiều là vì người ở trong phòng thực nghiệm kia. Đã bao nhiêu lần cô đi qua đi lại con đường đó, nghĩ tới chuyện có thể nhìn thấy anh trong chiếc áo blouse trắng, trong lòng lại có một ngọn lửa nhỏ nhảy nhót, không ngừng bùng cháy, rồi lan ra bùng lên dữ dội khi gặp anh. Con đường hôm nay lại có chút thê lương, có lẽ vì đã vào tháng mười, thời tiết của Thượng Hải cứ chập chờn bất định. Nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm, tối qua lại có mưa, xem dự báo thời tiết mức nhiệt cao nhất cũng chỉ có 14 độ C. Lúc xuống xe có gió thổi qua, lùa vào cổ áo, lạnh lẽo giá buốt. Thấy vệ sỹ định xuống xe, cô bèn ngăn lại. Khép chặt áo lại, cô đi men theo con đường nhỏ.

Dọc đường cô cúi đầu bước đi, gió lạnh thổi vù vù làm đôi tai đau nhức, còn cả tiếng lá cây xào xạc trên đỉnh đầu. Cô chợt nhớ tới thời tiết ở Bắc Kinh, nghe nói bên đó đã có tuyết rơi rồi, anh có chuẩn bị quần áo ấm không? Về sau cô vẫn mua một chiếc áo dạ nam mà cô thích từ lâu ở một cửa hàng đặt may riêng, dù là kiểu dáng hay màu sắc đều rất hợp với phong cách của Lục Bắc Thần, nếu có thể làm quà sinh nhật cho anh là thích hợp nhất rồi.

Tới trước cửa phòng thực nghiệm, mọi thiết bị cảnh báo đều ở trong trạng thái mở, từ ngoài nhìn vào chỉ là một biệt thự không núi non không sông nước. Nhưng thực tế là ở đây có những thiết bị hóa nghiệm hàng đầu, còn có cả những bộ não đỉnh cao. Cố Sơ biết phải làm sao để né tránh hệ thống cảnh báo, thuận lợi đi vào được trong nhà. Những náo nhiệt của quá khứ đã không còn, mấy người họ đều đã chạy tới Bắc Kinh, cả ngôi biệt thự càng thêm lạnh lẽo. Mấy chiếc đầu lâu xương cốt trên tường tỏa ra thứ ánh sáng lạnh ngắt. Nói thật lòng, đứng một mình ở đây Cố Sơ vẫn thật sự thấy sợ.

Cánh cửa phòng làm việc của Lục Bắc Thần không khóa, đẩy ra là có thể vào được. Cố Sơ ngồi lên ghế, tưởng tượng ra dáng vẻ của anh mỗi khi ngồi đây làm việc, nghiêm túc chuyên chú, không nói cười tùy tiện, cực kỳ quyến rũ. Bàn làm việc cực kỳ gọn gàng, tài liệu đều được phân loại và đặt ngay ngắn. Phòng làm việc của anh trước nay vẫn do anh tự sắp xếp, chỉnh tề là phong cách của anh. Dựa theo vị trí Lục Bắc Thần nói, Cố Sơ dễ dàng tìm thấy cây bút Montblanc đó. Cô nghịch nghịch nó trong tay hồi lâu mới hài lòng gật đầu. Cũng được đó, anh cũng không trân quý cái bút này lắm, chí ít thì nó không cùng anh đi Bắc Kinh.

Cố Sơ cảm thấy tâm lý của mình hơi đen tối một chút. Lâm Gia Duyệt có theo dõi weibo của cô. Ngày mai sau khi thi xong, cô sẽ cầm cây bút này, chụp ảnh rồi up lên mang, để cô ta nhìn thấy thật ra Lục Bắc Thần cũng đâu có quá để tâm tới món quà cô chủ Lâm tặng, chẳng phải vẫn tiện tay đưa cô đó thôi? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khoảng thời gian này Lâm Gia Duyệt cũng khá biết điều, nghe nói cô ta đã ra nước ngoài du lịch rồi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải tới quấy rầy cô và Lục Bắc Thần.

Ở trong phòng làm việc một lúc, cô đang định rời đi thì chợt nhớ tới lời của La Trì. Đợt trước, vào một ngày nào đó, La Trì thần bí nói với cô một chuyện rằng trong ngăn kéo bàn làm việc của Lục Bắc Thần có giấu thứ gì đó, anh ấy tận mắt nhìn thấy. Cố Sơ hỏi anh ấy đó là thứ gì thì La Trì lại lắc đầu nguầy nguậy nói: Rõ ràng đó là bí mật nhỏ của cậu ấy, tôi vừa vào thì cậu ấy đã cất ngay rồi.

Sau khi La Trì ‘chia sẻ’ xong bí mật này, cô từng nghĩ tới chuyện lập tức tới thăm dò nhưng khi có Lục Bắc Thần ở phòng thực nghiệm quả thực không tiện ra tay, mà Ngư Khương thì luôn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt như giám sát. Cô ghét cái kiểu ‘quan tâm’ thái quá của cô ta.

Cố Sơ lại ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra ngăn kéo. Với tư cách là phòng làm việc của pháp y, khi lật ra phải cực kỳ thận trọng vì nó mãi mãi không có công dụng đặt tài liệu hồ sơ giống như ngăn kéo của những người làm kinh doanh. Quả không sai, trong ngăn kéo hàng đầu tiên bên tay phải ngoại trừ một số tài liệu lưu trữ ra còn có một số mô hình xương cốt, nếu không thì cũng là ảnh chụp của những hiện trường vụ án đầy máu me trước đây…

Cả bên tay trái liên tiếp mở hai ngăn kéo ra cũng vậy.

Khi lật tới ngăn kéo đầu tiên, Cố Sơ chợt sững người. Bên trong không có tài liệu hay những bức ảnh thách thức giới hạn tâm lý, chỉ có một chiếc hộp, chiếc hộp màu xám với hoa văn chìm. Cố Sơ có linh cảm, thứ cất bên trong chiếc hộp này không chừng chính là ‘bí mật’ mà La Trì nói. Cô nhấc chiếc hộp ra, nặng trình trịch, chẳng biết vốn dĩ là chiếc hộp quá nặng hay vì bên trong chứa quá nhiều đồ.

Trái tim Cố Sơ bắt đầu đập thình thịch loạn nhịp, giống như bật ra từ cổ họng vậy. Hành vi thăm dò bí mật của người khác như thế này cô vốn xem thường, giống như cô rất phản cảm với những người đọc trộm nhật ký của người khác vậy. Nhưng đối với chuyện của Lục Bắc Thần, cô quả thực quá tò mò. Bao nhiêu lâu nay, ở trước mặt cô anh dường như càng ngày càng trở nên trong suốt, nhưng càng như vậy cô ngược lại càng cảm thấy anh thêm thần bí.

Nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, Cố Sơ lại chết sững.

Cô vốn tưởng nó đựng rất nhiều thứ, không ngờ lại chỉ có một bức ảnh. Bức ảnh này… Cô bàng hoàng, một lát sau mới cầm nó lên.

Là ảnh chụp một đôi tình nhân trong bộ quần áo đôi.

Cô gái ôm một chú mèo trong lòng, tay kia cầm kem, tươi cười với chàng trai. Trên gương mặt hơi nghiêng của chàng trai cũng đọng một nụ cười.

Cô không hề lạ lẫm với bức ảnh này.

Cô gái trong bức ảnh là cô, còn chàng trai… là Lục Bắc Thâm.

Đầu óc như bị sét đánh, ‘ầm’ một tiếng, ký ức bị vỡ tung, bắn ra bốn phía như những đốm lửa nhỏ. Khung cảnh trong bức ảnh là đảo Cổ Lãng, là nơi cô nghĩ rằng cả cuộc đời này cũng không thể quên được. Đó là chuyến hành trình mạo hiểm của cô và Lục Bắc Thâm, cùng với những thanh niên trẻ trung phóng khoáng. Cô nói với Lục Bắc Thâm: Tới Cổ Lãng mà không thân thiết với mèo thì coi như chưa từng đến.

Trước cửa một cửa hàng, Cố Sơ tìm được một chú mèo thân người, cơ thể tròn trùng trục. bộ lông ấm áp mùi nắng. Trước nay Bắc Thâm vẫn luôn tránh xa mấy con vật nhỏ đầy lông, thế là cô hay lấy mèo chọc anh. Mấy hôm đó họ chụp rất nhiều ảnh. Một trong số những cậu bạn cùng đội xe của Bắc Thâm lại có kỹ thuật chụp ảnh cực cao, chụp trộm lại càng là số một. Bức ảnh này có lẽ do người bạn đó để lại.

Ngày ấy của năm ấy, cô và Bắc Thâm ăn mặc rất trong sáng, giản dị. Những sắc màu rực rỡ trong cửa hàng này được phối hợp với con người càng thêm xinh đẹp. Về đảo Cổ Lãng, về Bắc Thâm, cô đã đốt phần lớn các bức ảnh, bức này cô chưa từng có. Cô nhìn chăm chú vào Bắc Thâm trong ảnh. Anh cười rất mê người, ống kính nhằm vào một bên gò má anh, đôi mày đen đậm, chiếc mũi cao thẳng, khi mỉm cười khóe miệng khẽ rướn lên… Nhìn mãi, nhìn mãi Cố Sơ cứ cảm thấy Bắc Thâm trong ảnh giống hệt một người.

Bắc Thần…

Cố Sơ lắc đầu thật mạnh, xóa sạch mọi suy nghĩ lộn xộn linh tinh. Cô lật bức ảnh lại, đằng sau lại viết hai hàng chữ: Một buổi chiều như thế này, em mỉm cười với anh. Mặc dù không nói chuyện với anh nhưng anh cảm thấy vì điều này anh đã chờ đợi rất lâu. Em muốn khóc hãy khóc, muốn cười cứ cười, chỉ cần em vui vẻ. Anh không cầu đậm sâu, chỉ mong bình dị.

Ánh mắt cô dừng lại ở phần cuối bức ảnh, bên trên chỉ có duy nhất một chữ ‘Lục’.

Nét chữ này…

Khỏe khoắn chắc nịch, mỗi một nét bút đều sâu đậm mạnh mẽ.

Nét bút này cô không xa lạ, là của Lục Bắc Thần.

Cố Sơ siết chặt bức ảnh, những suy nghĩ lại như ngàn vạn con tuấn mã phi nước đại trong đầu, con tim bị lôi kéo, đập rất nhanh, rất nhanh. Cô nhìn chằm chằm vào hàng chữ “Một buổi chiều như thế này, em mỉm cười với anh”. Chẳng hiểu sao có một dự cảm mãnh liệt bung ra từ trong lồng ngực. Năm đó vào ngày sinh nhật cô, anh cười nói với cô: Vậy anh tặng mình cho em làm quà sinh nhật có được không? Tặng em một người bạn trai… Đã có lần cô hỏi Bắc Thâm: Bắc Thâm, Bắc Thâm, anh thích em điểm gì? Anh nói ngay, không suy nghĩ nhiều: Toàn bộ. Cô lại nói: Anh xuất sắc như vậy, có phải em cũng cần trở nên giỏi giang mới được không? Anh cười nói: Anh chỉ hy vọng em mãi mãi có thể đơn thuần ngây thơ như bâu giờ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười…

Đây là những lời Bắc Thâm từng nói với cô, vì sao lại được Bắc Thần viết lại? Tại sao bức ảnh này lại ở trong tay Lục Bắc Thần?

Hô hấp của Cố Sơ trở nên dồn dập, đầu óc bỗng chốc căng ra. Thật ra từ trước tới nay cô đều không muốn thừa nhận một sự thật, ở bên Lục Bắc Thần có quá nhiều cảm giác tương đồng như khi ở bên Lục Bắc Thâm. Quá nhiều chi tiết cô không dám đào sâu, sợ rằng sẽ đào lên một đoạn bí mật không ai biết. Lục Bắc Thần đã phủ nhận khả năng hồi đại học anh từng tiếp xúc với cô, cũng đã giải thích nguyên nhân biết cô từ trước.

Cô nên tin tưởng.

Đúng thế, Bắc Thần sẽ không gạt cô đâu.

Có lẽ, Lục Bắc Thần có được bức ảnh này từ Lục Bắc Thâm. Anh giữ lại bên người chỉ để hoài niệm em trai mình, hoặc hàng chữ này, anh vốn dĩ viết cho Bắc Thâm thì sao…

Cố Sơ cất bức ảnh về chỗ cũ, đóng hộp lại cẩn thận. Khi đóng ngăn kéo lại, cô vô thức nhìn thấy đây là ngăn kéo bên trái. Bắc Thần thuận tay trái, nếu tiện tay thì ngăn kéo bên trái là thích hợp nhất. Bức ảnh rất quan trọng với anh nên anh đặt nó ở vị trí có thể tiện tay lấy được.

Đúng, Lục Bắc Thần là người thuận tay trái. Anh và Bắc Thâm có quá nhiều thói quen và hành vi khác biệt.

Cố gắng an ủi bản thân một lượt, lúc ấy cô mới có thể yên tâm rời đi. Có điều sau khi ra khỏi biệt thự, trái tim của Cố Sơ vẫn chưa bình yên, cứ nhảy nhót không ngừng. Cô ra sức cảnh cáo bản thân: Thời đại học là Lục Bắc Thâm, bây giờ là Lục Bắc Thần. Mình phải bắt đầu lại từ đầu, Lục Bắc Thần chính là khởi đồng mới của mình…

Đang bước đi trên con đường đá, một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống một chỗ phía trước cách đó không xa. Lá đã hơi úa vàng, khi gió thổi qua mép chiếc lá khô cọ vào viên sỏi nhỏ phát ra những tiếng vang. Cố Sơ đi ngang qua nhưng lập tức dừng bước, quay đầu liếc nhìn chiếc lá trên mặt đất, chợt bàng hoàng. Cô cúi xuống nhặt lên, hóa ra là lá cây dương liễu.

Liền đó cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn lập tức sững người, cảm giác thảng thốt cực độ dâng lên trong lòng.

Trên đỉnh đầu là những tán lá cây dương thụ um tùm, đã hơi ngả vàng, gân lá nhẹ nhàng đung đưa dưới con gió hiu hiu. Những tia sáng vàng ruộm trong vắt, lấp lánh, từng đường vân trên gân lá được soi rọi tới trong suốt. Gió thổi qua, lại có phiến lá rụng xuống, vang tiếng ‘bộp’.

Cố Sơ quên cả đứng dậy, cứ thế đờ đẫn nhìn hai hàng dương liễu hai bên đường. Cô hoàn toàn không biết nơi đây đã được đổi mới thành dương liễu. Dù là cao độ hay mật độ, thậm chí là độ thô ráp của thân cây đều hệt như trước đây cô nhìn thấy. Chẳng khác nào, chúng vẫn luôn ở đây, chưa từng rời xa vậy…


/568

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status