Bảy Ngày Ân Ái

Chương 119: Đau thương chết lòng

/173


Sự ấm áp ở đầu vai thấm vào lòng nàng một cách lạ kỳ, như một sự trấn an đánh tan những uất ức trong lòng nàng.

Ánh mắt Tả Lăng Thần nhìn Hoắc Thiên Kình có thêm phần sắc bén… Trong nháy mắt, đột nhiên hiểu rõ điều gì đó.

Từ đầu đến cuối Hoắc Thiên Kình vẫn nhếch miệng, khóe môi gợi cảm khẽ động. Ánh mắt hờ hững đảo qua mắt của anh rồi rơi vào khuôn mặt đau thương trắng bệch của Úc Noãn Tâm, trầm giọng nói: "Noãn, nên về nhà rồi."

Hắn nói rất tự nhiên như là giọng điệu quan tâm của người thân…

Úc Noãn Tâm vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Nàng không có thời gian để ý đến tại sao hắn lại tìm được nơi này. Có điều… từ gương mặt bình tĩnh kiên nghị của hắn không thấy có chút không vui cùng tức giận nào.

"Noãn Tâm…"

Tả Lăng Thần nhạy cảm nhận ra vẻ khác thường trong không khí. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ bất an cùng khẩn trương. Anh lập tức kéo tay Úc Noãn Tâm lại, mang theo một sức mạnh cưỡng chế giống như là tranh cao thấp với Hoắc Thiên Kình, giọng điệu cương quyết cùng cứng rắn: "Hoắc Thiên Kình, anh buông tha cho Noãn Tâm đi, người mà anh hận chỉ là tôi mà thôi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy mạng của tôi!"

Đầu ngón tay của Úc Noãn Tâm nổi lên chút lạnh lẽo. Bàn tay đã từng khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn và ấm áp hôm nay lại khiến nàng muốn vùng vẫy thoát ra…

Dường như thái độ cứng rắn cùng giọng điệu cương quyết của anh không thể làm cho Hoắc Thiên Kình để ý tới. Trái lại, hắn dời mắt về phía Úc Noãn Tâm ở trong ngực, thậm chí không hề cưỡng ép mà lấy tay nàng từ trong tay Tả Lăng Thần ra, chỉ nhẹ giọng nói với nàng:

"Nếu em còn có lời muốn nói với hắn, tôi có thể đợi em trong xe."

Thái độ dịu dàng khác hẳn vẻ hờ hững thường ngày. Không có cưỡng ép, cũng không có mệnh lệnh, có chăng chỉ là sự quan tâm rõ ràng tới nàng.

"Tôi…"

"Noãn Tâm, trở lại bên cạnh anh đi." Tả Lăng Thần không muốn buông ra chút nào. Nội tâm của anh đang phát sinh sợ hãi, giống như là anh thực sự mất đi nàng, như là rong biển dần dần lan ra trong lòng anh.

"Cho anh thêm một cơ hội nữa, Noãn Tâm."

Lòng Úc Noãn Tâm bi thương…

"Noãn, tôi vào trong xe chờ em. Đừng lâu quá, nếu không sẽ cảm lạnh đó!" Giọng nói bình ổn của Hoắc Thiên Kình không có chút tức giận. Hắn thay đổi thái độ thường ngày mà trao quyền chủ động cho nàng.

Ngay khi hắn chuẩn bị xoay người đi thì cánh tay lập tức bị Úc Noãn Tâm kéo lại. Giống như… bắt lấy chiếc phao trong dòng nước…

"Không cần…" Ánh mắt nàng thản nhiên đảo qua đôi mắt dịu dàng của Hoắc Thiên Kình, ngay sau đó rơi vào vẻ mặt lo lắng của Tả Lăng Thần…

"Lăng Thần, thật ra mục đích hôm nay em đến tìm anh rất đơn giản, là muốn nói cho anh…" Nói đến đây, Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Hoắc Thiên Kình. Đôi mắt sưng đỏ dường như tràn ngập vẻ ngây thơ chưa từng trải qua sự tẩy rửa của thế tục, không buồn cũng không vui: "Ngày cưới của em và Thiên Kình đã định rồi, đến lúc đó rất mong anh sẽ đến tham dự!"

Giọng của nàng lại khôi phục vẻ bình tĩnh cùng thản nhiên như trước. Phải nói là khi nàng nhìn thấy anh từ trong phòng ngủ bước ra thì nàng đã khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có. Bởi vì… lòng đã hoàn toàn chết rồi. Nỗi đau tan nát sớm đã làm cho cả người nàng trở nên tê tái…

"Không, Noãn Tâm, em không thể gả cho hắn!"

Trái tim Tả Lăng Thần hoàn toàn bị móc ra, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: "Cho dù em không tin tưởng anh, không yêu anh nữa thì tuyệt đối cũng không thể gả cho hắn!" Nói xong, ánh mắt của anh hung hăng nhìn vào khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười của Hoắc Thiên Kình.

"Em đã quyết định rồi!" Giọng nói tĩnh lạnh của Úc Noãn Tâm tan vào trong bóng đêm, theo dòng không khí mà đập vào tim Tả Lăng Thần. Nàng lẳng lặng nhìn anh. Vẻ bình tĩnh như ánh trăng che phủ đôi má xinh đẹp của nàng. Từng câu từng chữ từ miệng nàng rơi ra…

"Lăng Thần, em thật sự hi vọng anh có thể hạnh phúc." Nàng nói xong, cụp đôi mi dài xuống, xoay người ngồi vào trong xe của Hoắc Thiên Kình.

"Noãn Tâm…" Tả Lăng Thần đau lòng khôn nguôi. Cả đời này anh chưa từng thống hận mình như vậy.

Hoắc Thiên Kình vẫn mỉm cười nhìn tất cả. Thấy Úc Noãn Tâm đã lên xe, ý cười trong mắt càng rõ ràng…

"Hoắc Thiên Kình, tất cả mọi thứ đều do mày an bài đúng hay không?" Tả Lăng Thần căm hận nhìn người đàn ông đang mỉm cười. Vẻ sốt ruột cùng giận dữ trong mắt dường như có thể thiêu đối phương thành tro bụi.

Đêm nay sao lại khéo như thế? Noãn Tâm nhìn thấy cảnh anh và Phương Nhan ở cùng nhau, mà hắn lại xuất hiện ở đây trùng hợp như vậy?

Ánh mắt vốn đang mỉm cười của Hoắc Thiên Kình dần dần chuyển biến. Khóe môi cong cong cũng không mang theo sự dịu dàng vừa rồi nữa mà là vẻ lạnh lẽo cùng hờ hững quen thuộc. Tinh quang trong mắt đột nhiên hiện rõ…

"Tôi thấy cậu nên nghĩ kĩ lại xem tại sao tối nay mọi thứ lại hiệu quả như tôi mong muốn?"

"Hoắc Thiên Kình, mày thật đê tiện!"

"Tôi đê tiện? Chắc là vẫn không bằng việc mà Noãn đã gặp phải trong biệt thự?"

Hoắc Thiên Kình lạnh lùng liếc nhìn anh, giống như đang hưởng thụ thắng lợi cuối cùng của trò chơi, có phong thái kiêu ngạo cùng nắm trong tay tất cả: "Sở dĩ tối nay thuận lợi như vậy, tất cả là bởi vì tôi hiểu rất rõ Úc Noãn Tâm!"

"Mày muốn dùng cách này để buộc Noãn Tâm chủ động rời xa ta?"

Tả Lăng Thần cười nhạo một chút, sau đó cũng lạnh lùng nhìn hắn như vậy: "Hoắc Thiên Kình, ta nghĩ lần này mày tính lầm rồi. Trong lòng của Noãn Tâm, người đàn ông giữ vị trí thứ nhất luôn luôn là ta. Cô ấy sẽ không trở thành một Phương Nhan tiếp theo, làm con cờ cho mày báo thù ta!"

Hoắc Thiên Kình nghe xong, gương mặt vốn thờ ơ nổi lên vẻ lấy làm tiếc. Hắn khẽ lắc đầu: "Em trai yêu quý của tôi, thành thật mà nói tôi cảm thấy đáng tiếc dùm cho cậu. Úc Noãn Tâm ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy mà cậu lại không hiểu cô ấy chút nào…" Hắn dừng lại một chút, sau đó đôi môi mỏng cong lên, trong mắt toát ra vẻ "hồn nhiên tàn nhẫn"…

"Vậy để tôi đến nói cho cậu biết đi. Cô ấy luôn là một người thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Cậu cho là hôm nay sau khi cô ấy nhìn thấy cậu cùng Phương Nhan, cô ấy còn có thể trở về bên cạnh cậu sao? Không, cô ấy tuyệt đối sẽ không. Cho dù lúc này tôi buông tay ra thì cô ấy cũng sẽ không trở về bên cạnh cậu. Huống chi… tôi sẽ không buông cô ấy ra!"

Lồng ngực Tả Lăng Thần phập phồng mạnh mẽ, như một con thú mệt mỏi mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiên Kình.

"Có biết vì sao đàn bà của cậu lại cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi không?"

Hoắc Thiên Kình cười lạnh, bước đến gần anh ta, gằn từng tiếng mà nói: "Chính là vì chuyện cậu hợp tác với tổ chức rửa tiền quốc tế lúc trước bị tôi biết được. Hơn nữa tôi còn cố ý để cậu biết được giá đấu thầu của ta. Úc Noãn Tâm lo lắng thanh danh của cậu bị vấy bẩn nên mới không thể không hủy hôn, rơi vào trong lòng tôi. Tả Lăng Thần, cậu sống thật là thất bại. Lần lượt chủ động đẩy người phụ nữ mà mình yêu nhât về bên cạnh tôi…"

Tả Lăng Thần giật mình, sau đó ánh mắt kích động phẫn nộ…

"Thì ra lúc đó thị trường chứng khoán thay đổi thất thường đều là do mày làm trò quỷ quái!"

"Không sai! Sao cậu lại cho rằng Phương Nhan lợi hại như vậy, có thể biết được giá đấu thầu? Tôi không làm như vậy sao có thể thả dây dài mà câu cá lớn? Hôm nay tôi còn câu được một mỹ nhân ngư!"

Hoắc Thiên Kình cười đến mức cuồng ngạo. Hắn bước lên trước, nói nhỏ vào tai Tả Lăng Thần:

"Người đàn bà của mày đã định trước là thuộc về ta. Ba năm trước đây ta chiếm đoạt cô ta lần đầu tiên, ba năm sau cô ta vẫn ngoan ngoãn nằm ở dưới thân ta! Mày rất trân trọng cô ta, thậm chí không nỡ chạm vào không phải sao? Vậy ta có thể nói cho mày biết, mày đã làm hòa thượng không công rồi. Mày có biết Úc Noãn Tâm mê người thế nào không?"

"Câm miệng!"

Tả Lăng Thần hận đến mức không thể đấm một đấm vào mặt hắn, "Hoắc Thiên Kình, ta thật hối hận tại sao lúc đầu không xử lý mày luôn đi!"

"Cuối cùng cũng nói thật rồi!"

Khuôn mặt tươi cười của Hoắc Thiên Kình toát ra vẻ âm lãnh cùng hung ác như độc dược. Đôi mắt đen thẳm đột nhiên sắc như chim ưng tràn ngập vẻ khát máu…

"Khi mày biết mình chỉ là một đứa con hoang thì không nên lại nương tay. Nếu đã có thể giết cha của mình thì sao lại mềm lòng mà lưu lại một người biết rõ sự tình? Nếu như ta là mày, năm mười sáu tuổi đã ra tay rồi!"

Tả Lăng Thần đột nhiên nắm chặt tay. Ánh mắt trở nên mạnh mẽ đáng sợ như dã thú

Hoắc Thiên Kình thấy thế, bỗng nhiên bật cười: "Nhưng mà… còn nhiều thời gian. Ta có rất nhiều thời gian để từ từ mà chơi đùa với mày!"

Nói xong, dùng tay vỗ mạnh vào vai của anh ta một cái. Vừa muốn xoay người rời khỏi, lại dừng lại nói: "A, quên nói một câu, lúc nào ta cũng hoan nghênh mày tới tham dự hôn lễ của ta cùng Úc Noãn Tâm!"

Nói xong, lạnh lùng cười. Bóng dáng cao lớn dần dần biến mất trong màn đêm.

Ánh trăng, đem bóng dáng lạnh lẽo của Tả Lăng Thần rọi chiếu càng thêm rõ ràng. Anh ta giống như một pho tượng. Ánh mắt lộ ra vẻ hung ác như một con sói…

Dọc đường đi, Úc Noãn Tâm yên lặng khác thường. Đôi mắt to vô hồn chớp lóe, như là một ánh đuốc trong màn đêm…

Hoắc Thiên Kình vững vàng nắm tay lái nhưng vẫn thường quay đầu nhìn nàng. Dáng vẻ vô cùng yên lặng ngược lại làm lòng hắn không yên. Mãi cho đến khi hai người về tới biệt thự Lâm Hải nàng vẫn như một con rối lẳng lặng mà vào phòng ngủ.

"Noãn…"

Hắn nghiêng người qua, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng. Cuối cùng cũng khiến cho trong mắt nàng chỉ có hắn như mong muốn, trong lòng nổi lên nhu tình đã lâu không có…

"Còn đang nghĩ tới hắn sao?"

Ánh mắt Úc Noãn Tâm càng thêm ảm đạm, giống như là mồi lửa cuối cùng cũng bị dập tắt, nguội như tro tàn. Nàng khẽ lắc đầu. Mái tóc đen dài cũng đong đưa theo động tác của nàng, khiến khuôn mặt yên lặng như nước đọng của nàng có vẻ càng thêm tái nhợt

Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, trong mắt lộ rõ vẻ thương yêu.

Đêm nay hắn dịu dàng như nước. Nhất là ánh mắt của hắn nhu hòa như ánh trăng.

"Tôi… có thể mượn vai của anh dùng một lát không?" Một lúc lâu sau, Úc Noãn Tâm mới mở miệng. Đôi mắt yên lặng từ từ đối diện với ánh mắt quan tâm của hắn.

Hoắc Thiên Kình nghe vậy liền ngồi xuống, ôm nàng vào lòng.

Nàng vô lực mà dựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ của hắn.

Một lúc sau, lại bình tĩnh như lúc đầu.

Hoắc Thiên Kình tưởng rằng mặc dù nàng không gào khóc, nhưng ít nhất cũng sẽ rơi lệ. Ai ngờ nàng vẫn giống như trong xe vừa rồi, im lặng như một con búp bê bằng vải, không có chút sinh khí…

"Noãn, tuy tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hãy khóc đi, khóc ra thì sẽ thoải mái hơn một chút." Bàn tay của hắn vỗ nhẹ lưng của nàng, lại có tác dụng trấn an rất lớn.

Hắn thừa nhận mình rất đê tiện. Ra lệnh cho tài xế cố ý đi con đường đó để cho nàng nhìn thấy tất cả chân tướng mà nàng sớm nên biết. Hắn thật không thể chịu được việc trong lòng người phụ nữ này chỉ có một mình Tả Lăng Thần. Cho nên hắn muốn phá hoại, phá đi điểm cố thủ cuối cùng trong lòng nàng. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng!

Úc Noãn Tâm không biết gì nên quả nhiên đã coi hắn như tấm phao. Ít nhất là lúc này.

Nàng nghe xong bèn lắc đầu, không nói một lời nhưng lại khiến Hoắc Thiên Kình thương xót khôn nguôi. Nếu sớm biết sẽ như vậy, phải chăng hắn sẽ mềm lòng mà dừng tay?

"Cô gái ngốc…" Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cố ý chế nhạo nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không cười em khóc nhè đâu."

Lời nói đùa của hắn quả nhiên khiến Úc Noãn Tâm đỏ mắt. Có điều nhiều hơn hết là sự cảm động không hiểu nổi dâng lên từ đáy lòng. Nàng cũng tưởng rằng mình sẽ khóc ra nhưng rồi lại phát hiện nước mắt sớm đã chảy hết ở biệt thự của Tả Lăng Thần…

"Tôi biết trong lòng em vẫn luôn không thể quên được hắn. Cho dù là thế, lần sau cũng đừng về khuya như vậy. May mà tôi hỏi tài xế, nếu không tối nay em phải đi bộ về sao? Chắc em cũng biết hơn nửa đêm gọi xe rất phiền phức." Hoắc Thiên Kình nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng vẻ mặt lại vô cùng chân thành.

"Tôi sẽ không đi tìm anh ấy nữa…"

Úc Noãn Tâm thê lương lắc đầu. Sự chua xót khổ sở kìm nén trong lòng suốt một đêm rốt cuộc cũng nói ra. Đối mặt với Hoắc Thiên Kình giờ phút này, nàng không biết tại sao lại tin tưởng hắn như vậy: "Lăng Thần, anh ấy, anh ấy vẫn luôn gạt tôi…"

Hoắc Thiên Kình biết rõ mà còn cố ý hỏi: "Em phát hiện điều gì?"

"Anh ấy cùng…"

Úc Noãn Tâm vừa muốn nói ra hai chữ "Phương Nhan" nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt dịu dàng thân thiết của Hoắc Thiên Kình thì lại cố gắng nuốt xuống. Thấp giọng mà nói một câu: "Anh ấy có quan hệ với một phụ nữ khác . Cho tới bây giờ, anh ấy vẫn luôn phản bội tôi…"

Nói xong câu đó, nàng lại có một cảm giác người cùng cảnh ngộ. Nhất định là hắn cũng không biết Phương Nhan vẫn luôn giấu diếm hắn mà quan hệ với Tả Lăng Thần? Nếu không sao có thể sóng yên biển lặng như thế? Theo tính cánh của hắn, cho dù hắn không yêu người phụ nữ đó nhưng dưới tình huống hắn không biết mà yêu đương vụng trộm với người đàn ông khác thì cũng tuyệt đối không tha thứ.

Cho nên, nàng không nói cái tên "Phương Nhan" ra không phải là vì lo lắng cho Phương Nhan, mà chỉ là không muốn hắn sinh ra bi phẫn…

Nghĩ tới đây, nàng bèn giật mình. Từ lúc nào mà nàng bắt đầu quan tâm đến tâm tình của hắn?

Ngón tay Hoắc Thiên Kình hơi cứng đờ. Ánh mắt cũng trở nên có chút khác thường. Một trận đau lòng…

Sau một khắc, hắn lại ôm nàng vào lòng một lần nữa. Biểu hiện như là đang an ủi nàng, trên thực tế trong mắt của hắn không ngừng dậy sóng, cảm xúc kích động cuồn cuộn như sóng biển…

Nàng đang bảo vệ tâm tình của hắn sao?

Một lát sau, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, dịu dàng như nước mà hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng, hơi thở trầm thấp lượn lờ bên môi nàng…

"Hãy quên đi, gả cho tôi, bắt đầu một lần nữa."

Lòng của nàng bị lời nói dịu dàng của hắn làm chấn động… Nàng nhìn vào đôi mắt vô cùng trong trẻo mà nghiêm túc của hắn. Trong giờ khắc này, nàng bắt đầu hoài nghi, hắn cưới nàng chỉ là vì báo thù thôi sao? Nàng sớm đã qua cái tuổi của cô gái ngây thơ. Ý tứ mà ánh mắt dịu dàng chân thành của hắn truyền đạt lại là cái gì thì chính nàng có thể hiểu được. Trừ khi… người đàn ông này thực sự biết cách diễn trò…

Thế nhưng, từ khi nàng dính vào kiện tụng, hắn không nói lời nào mà cả ngày thay nàng xử lý những chuyện rắc rối này. Thậm chí là bắt đầu can thiệp vào truyền thông, mục đích chính là khiến nàng có thể yên tâm tiếp tục đóng phim. Người đàn ông như vậy có thể đang diễn trò sao?

Nếu như hắn chỉ là vì trả thù Tả Lăng Thần, vậy đã đạt được mục đích rồi thì hắn cũng không cần để ý tới việc kiện cáo của nàng, để nàng tự sinh tự diệt là được rồi.

Bắt đầu một lần nữa sao?

Những lời này dường như là muốn nói đến quan hệ với hắn…

Trái tim không hiểu sao nhảy lên. Ngay cả da thịt trên mặt cũng rung động. Úc Noãn Tâm biết giờ phút này không nên nghĩ như vậy. Ít nhất nàng còn chưa thoát khỏi đả kích mà Tả Lăng Thần gây ra cho nàng. Làm sao có thể vì những lời nói của một người đàn ông mà lòng dạ rối bời được?

Hoắc Thiên Kình thấy nàng nhìn mình không hề chớp mắt – ánh mắt vẫn luôn yên lặng vô hồn dần dần lộ ra ánh sáng trong suốt như thủy tinh, đẹp như dòng suối trong vắt trên núi khiến người khác không nhịn được mà vốc lên – trái tim trầm ổn thế nhưng lại đập "thình thịch" như một nam sinh…

"Em cũng mệt mỏi rồi, tối nay cố gắng nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi gì cả. Không phải em nói là đóng phim xong còn rất nhiều hợp đồng khác sao? Cho nên càng phải dưỡng đủ tinh thần mới được."

Hắn vỗ nhẹ khuôn mặt của nàng một chút, quan tâm chăm sóc mà trải giường cho nàng rồi đứng dậy…

"Ây…" Úc Noãn Tâm không ngờ tới hắn sẽ đứng dậy rời đi nên vô thức gọi nhẹ một tiếng…

Hoắc Thiên Kình xoay người lại, hai tay đem nàng vây lại, cười một cách tà mị: "Thế nào? Không nỡ để tôi đi sao?" Hắn nói những lời nói đùa chưa bao giờ nói qua, nhưng lại tự nhiên như vậy, lại thân mật… như người yêu.

Khuôn mặt anh tuấn đột nhiên tới gần cùng những lời ái muội khiến lòng Úc Noãn Tâm ngẩn ra. Nàng vội vã quay mặt qua chỗ khác nhưng làm sao cũng không giấu được những hoảng loạn trong lòng. Khuôn mặt vốn tái nhợt cũng vì vậy mà trở nên đỏ ửng…

"Tôi, tôi không có…"

Nàng chỉ không quen hắn như vậy. Quan tâm chăm sóc như vương tử, dịu dàng như người tình, còn nữa… khuya như vậy, lẽ nào hắn không ngủ sao?

Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn: "Phía Ưng Diêm có tiến triển mới, tôi muốn đi xử lý một chút. Nhưng nếu em muốn tôi ở cùng em, tôi có thể từ từ nói chuyện với cậu ấy sau."

"Ai nói muốn anh ở cùng?" Úc Noãn Tâm phản xạ mà đáp.

Hoắc Thiên Kình bỗng nở nụ cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt nóng rực mà nghiêm túc…

"Noãn, nhớ kỹ, sau này lòng của em chỉ có thể có một người, chính là chồng của em – Hoắc Thiên Kình!" Nói xong, hắn cúi đầu hôn đôi môi run rẩy của nàng.

Người đàn ông này trước sau vẫn là độc đoán. Nhưng mà… dường như không làm cho nàng chán ghét như vậy nữa…

Cuối cùng hắn cũng quyến luyến khôn nguôi mà buông môi nàng ra. Ngay lúc hắn sắp rời khỏi phòng thì nàng đột nhiên mở miệng…

"Tôi muốn biết…" Giọng nói chần chừ, muốn nói lại thôi.

Hoắc Thiên Kình dừng bước, quay đầu nhìn nàng, đợi nàng hỏi tiếp.

Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bị sương khói nhẹ nhàng bao phủ. Dường như trải qua qua một thế kỉ, nàng mới có đủ dũng khí hỏi một câu…

"Anh… có bao nhiêu phụ nữ?"

Nàng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng là đột nhiên muốn biết. Lúc này nàng mới biết, thật ra nàng không hề hiểu biết mọi chuyện của Hoắc Thiên Kình…

Hoắc Thiên Kình nhìn nàng. Thật lâu thật lâu. Giống như là đang nghiên cứu hàm ý của câu hỏi này.

Úc Noãn Tâm bị ánh mắt chăm chú của hắn làm cho mất tự nhiên. Hàng mi dài vụt lóe lên một chút, ánh mắt dần dần ảm đạm mà cụp xuống. Nàng thật ngốc, tự dưng lại đi hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy…

Hắn có bao nhiêu đàn bà thì có liên quan gì tới nàng? Chẳng lẽ còn muốn truy đến cùng xem hắn có giống Tả Lăng Thần không, cho dù có nàng bên cạnh còn tham luyến thân thể của người đàn bà khác?

Hắn là Hoắc Thiên Kình, vốn là một người đàn ông sẽ không vì nàng mà giữ gìn…

Chiếc cằm nhỏ nhắn lại bị ngón tay thon dài của hắn nâng nhẹ lên. Dường như bất mãn với vẻ thất vọng ảm đạm trong mắt nàng, hắn từ trên cao nhìn xuống, mi tâm từ từ nổi lên một chút yêu thương…

"Tôi có thể trả lời em!"

Úc Noãn Tâm cảm thấy hô hấp khẩn trương…

Ánh mắt vô cùng thanh thản của hắn nhìn nàng không chớp: "Trước khi có em tôi có rất nhiều đàn bà, sau khi có em…" Đầu ngón tay của hắn mang theo mùi long đản hương nhàn nhạt. Kể cả mỗi câu mỗi chữ từ trong miệng hắn cũng mang theo hơi thở mà nàng quen thuộc: "Không có một ai!"

Tim Úc Noãn Tâm bỗng vang lên "thình thịch" một tiếng theo lời của hắn. Không biết là nhẹ nhõm hay kinh ngạc, ánh mắt của hắn rạng rỡ có hồn như ngọn lửa khiến nàng không thể không tin tưởng lời của hắn… Hắn không có lừa dối nàng…


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status