Bảy Ngày Ân Ái

Chương 42: Thời kỳ nguy hiểm

/173


"Buông tha em?"

Vẻ mặt Hoắc Thiên Kình như là nghe được việc đáng buồn cười nhất trong thiên hạ, trong cặp mắt đen bùng cháy lên một ngọn lửa quỷ dị. "Chớ quên, giúp tôi hưởng lạc là trách nhiệm của em, không thể làm trái bất kỳ một yêu cầu gì tôi đưa ra. Tôi muốn lên giường thì phải theo tôi lên giường, cung cấp thân thể mỹ lệ này của em bất kỳ lúc nào và bất cứ đâu…"

Bàn tay ma quỷ của hắn càn rỡ nơi đẫy đà cao vót quyến rũ của nàng trong lớp áo, ngón tay thô ráp tà ác lôi kéo vặn vẹo quả anh đào xinh đẹp.

"Hoắc tiên sinh, đêm nay tôi thực sự không được, anh ép buộc tôi như vậy, chính anh cũng không có được vui vẻ…" Sự đụng chạm thô bạo của hắn làm cả người nàng đều đang run rẩy, đáy mắt rõ ràng mang theo ý trốn tránh.

Nói thật ra, việc nàng muốn làm nhất bây giờ là ngủ một giấc thật ngon, mấy hôm nay nàng thực sự mệt mỏi, e rằng không thể chống đỡ tiếp được nữa.

Hoắc Thiên Kình nghe lời nói của nàng như vậy, đôi môi mỏng nhếch lên.

"Có vui vẻ hay không, bây giờ sẽ được chứng thực." Nói xong, hắn liền mang theo dáng vẻ bệ vệ nóng bỏng của mình đè xuống, chuẩn xác che lại bờ môi của nàng.

Hắn lấy thân thể cao lớn của mình ngăn chặn nàng giãy dụa, hôn càng cuồng dã hơn, còn tay kia đã thâm nhập vào trong váy nàng.

"Hoắc tiên sinh…" Úc Noãn Tâm biết rằng mình căn bản sẽ không bỏ chạy được, nhắm hai mắt lại, để mặc bàn tay to lớn của hắn đốt cháy từng chỗ trên người nàng một cách thành thục.

Từ chiếc cằm thuần khiết của nàng, đôi môi của người đàn ông trườn xuống một đường, nhanh chóng xé váy ngủ của nàng ra, trong nháy mắt một đôi bồng đảo mềm mại nở nang bung ra.

"Thật đẹp…" Tiếng nói hắn khàn đặc, quyến luyến nhẹ nhàng mơn trớn nơi đẫy đà của nàng, cặp mắt sâu thẳm anh tuấn dần dần trở nên tràn ngập vẻ u ám đói khát.

Úc Noãn Tâm vô thức mở mắt ra, lại bị ánh mắt ham muốn không chút nào che giấu của hắn hù dọa, dưới ánh nhìn cuồng dã mà chăm chú của hắn, thân thể tuyết trắng cứng ngắc không khỏi run rẩy một chút.

Qua vài ngày ngắn ngủi, nàng hoàn toàn có thể đọc được suy nghĩ mãnh liệt trong mắt hắn. Giờ khắc này, người đàn ông này quả thực là một người nguy hiểm, giống như con mãnh sư đem nàng nuốt vào trong bụng.

"Hoắc tiên sinh, đừng, đừng nhìn nữa…" Nàng vừa thẹn vừa sợ, liều mình giãy dụa, mong muốn có thể đẩy hắn ra. Chỉ tiếc nàng khoa chân múa tay đối với hắn căn bản là không có nửa điểm tác dụng.

Càng hỏng bét chính là, nàng kinh hãi phát hiện thân thể mình tự dưng lại trở nên nóng hừng hực, tựa hồ chính mình đang chờ mong… Không, nàng không thể như vậy!

"Không nên che lại, tôi thích thân thể của em…"

Bàn tay to của hắn kéo bàn tay nhỏ bé muốn che lại của nàng ra, đôi môi mỏng cười tà mị, bàn tay to xoa nắn nơi đẫy đà của nàng, hấp thu mùi thơm nữ tính trên người nàng.

Chiếc miệng gợi cảm càng thêm càn rỡ lưu luyến trên ngực của Úc Noãn Tâm, kích thích vùng thơm mát của nàng từng đợt run rẩy…

"A… Không…"

Ý thức được ý đồ rất rõ ràng của hắn, Úc Noãn Tâm bừng tỉnh lại, bàn tay nhỏ bé của nàng dùng sức chống lại vòm ngực áp sát của hắn, lắp bắp nói một câu:

"Hoắc, Hoắc tiên sinh, tôi muốn, muốn đi lấy một thứ đồ."

Vầng trán anh tuấn của Hoắc Thiên Kình khẽ nheo lại, cặp mắt mang theo ham muốn thật sâu xẹt qua một tia không giải thích được.

"A…" Úc Noãn Tâm vô thức cắn môi, thần sắc trên mặt rõ ràng trở nên có chút xấu hổ.

Trong không khí có phần tĩnh lại, cặp mắt đen của người đàn ông hơi nheo lại, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang của nàng, nhếch miệng lên: "Em muốn lấy cái gì?"

"Tôi, tôi…"

Úc Noãn Tâm khó có thể mở miệng, cắn cắn môi nói: "Nói chung, tôi sẽ nhanh chóng trở lại!" Nói xong, nàng không đợi Hoắc Thiên Kình phản ứng lại, liền bước ra khỏi bồn tắm lớn, mặc thêm áo ngủ, chạy đi ra ngoài.

Hoắc Thiên Kình cười phá lên.

Chuyện này gọi là gì đây? Nàng cứ như vậy mà để hắn một người ở trong bồn tắm lớn, đúng vào lúc này?

Hắn hẳn là nên tức giận không phải sao? Nhưng không ngờ, lại bị dáng vẻ sợ hãi lúng túng của nàng chọc cười. Nàng thực sự cùng các người đàn bà khác có chút bất đồng. Xung quanh người hắn có rất nhiều đàn bà, nhưng chưa từng có một người nào giống như nàng, cứ một lần lại hai lần, hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra. Người đàn bà này quả thực làm hắn sẽ không thể kháng cự được mà làm một số việc.

Trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng ngọn đèn mỹ lệ chiếu lên da thịt trong suốt tinh khiết của Úc Noãn Tâm. Nàng chậm rãi tiến vào, sau khi liếc mắt nhìn Hoắc Thiên Kình, bàn tay nhỏ bé đang nắm lại càng thêm khẩn trương.

"Cái gì vậy?" Hoắc Thiên Kình khoát cánh tay lên thành bồn tắm lớn, cặp mắt đen lộ ra một tia thích thú.

"Là cái này…" Úc Noãn Tâm do dự nửa ngày, mới đưa nắm tay nắm chặt duỗi ra trước mặt hắn, chậm rãi mở ra…

Nhìn thấy vật trong bàn tay nàng chìa ra xong, đôi môi vốn đang nở nụ cười của Hoắc Thiên Kình đột nhiên cứng đờ, kể cả cặp mắt ưng kia cũng phóng ra ánh lạnh lẽo khiến kẻ khác phải phát run. Hắn nhìn lướt qua xong, đưa mắt nhìn với vẻ băng lạnh vào gương mặt lộ vẻ tái nhợt của Úc Noãn Tâm, đối diện với ánh mắt bất định của nàng.

"Làm sao em lại có thứ đồ vật này?" Một lúc sau, hắn mới mở miệng, tiếng nói trầm thấp, tựa như tiếng nói từ âm phủ vọng tới.

Úc Noãn Tâm vô thức liếm liếm cánh môi khô khốc, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cái này… cái này thực ra là thứ tôi sớm đã chuẩn bị sẵn, nhưng hai ngày trước là kỳ an toàn của tôi; bây giờ kỳ an toàn đã qua rồi, tôi sợ…"

"Ném đi!" Hoắc Thiên Kình nhíu mày, lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Hả?

Úc Noãn Tâm sửng sốt, nâng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng trong bồn tắm lớn, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.

"Hoắc tiên sinh… Không được…"

Ngày hôm nay trở đi là kỳ nguy hiểm của nàng, nàng cũng không muốn mang thai…

Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Thiên Kình hơi nheo lại, vẻ bất mãn càng ngày càng hiện ra rõ ràng, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang của nàng, chỉ chỉ vào bên người mình.

"Lại đây!" Lại là hai chữ này, người đàn ông này chỉ nói hai chữ liền chứa đựng quyền uy không thể phản kháng.

Bên môi Úc Noãn Tâm khẽ bật ra tiếng than nhẹ, nhắm mắt lại, cam chịu cởi áo khoác tắm trên người ra, lại lần nữa trở vào trong bồn tắm lớn, đi tới bên người hắn.

Hắn giơ tay lên, nắm chặt lấy cằm nàng, bên môi lộ ra nụ cười như có như không, nhưng nụ cười này, một chút cũng không chạm vào đáy mắt…

"Em sợ mang thai con của tôi?"

Úc Noãn Tâm cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Bàn tay nắm chặt cằm của nàng đột nhiên tăng lực, khiến cho nàng nhíu chặt mày lại, chỗ cằm truyền đến từng đợt đau đớn, ngày mai nhất định sẽ bị tím…

"Em biết có bao nhiêu đàn bà bên ngoài khát vọng mang thai con của tôi, vậy mà em lại không muốn?" Tiếng nói trầm thấp lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người khác run sợ, ngay cả cặp mắt hắn cũng lộ ra tia không hài lòng.

Úc Noãn Tâm cố nén lại cơn đau đớn dữ dội, cặp mắt trong veo như một dòng nước suối, không kiêng kị mà chống lại cặp mắt ưng của hắn, khó khăn nói một câu: "Lẽ nào Hoắc tiên sinh rất mong muốn tôi mang thai con anh sao? Anh không sợ tôi sẽ mượn cớ có thai mà làm trò muốn trèo cao tiến vào Hoắc gia sao?"

Quả nhiên, Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, cặp mắt đen sâu thẳm rõ ràng dấy lên lửa giận, hắn buông cằm nàng ra, nói lạnh như băng: "Chỉ bằng cô sao? Còn không có tư cách làm như vậy!"

Cảm giác đau đớn ở cằm đột nhiên biến mất, Úc Noãn Tâm rốt cục thở phào nhẹ nhõm. "Hoắc tiên sinh, tôi biết thân phận của mình, cho nên cái cần chuẩn bị tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt, xin anh yên tâm."

Nói xong, liền đưa chiếc hộp được gói cẩn thận đang cầm trong tay tới trước mặt hắn.

Hoắc Thiên Kình băng lạnh nhìn nàng, một lúc lâu sau, lại đột nhiên cười, cố ý đùa dai nói: "Tôi lên giường với đàn bà chưa bao giờ dùng bao!"

"Cái gì?" Úc Noãn Tâm vô thức sợ hãi kêu lên một tiếng, cuối cùng thuận miệng thốt ra một câu: "Thật là bẩn…"

"Cô nói cái gì?" Sau một khắc, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên tới gần, hơi thở bất mãn mang theo nguy hiểm ập tới.

Người đàn bà chết tiệt, không ngờ lại dám nói hắn bẩn?

Trời biết, hắn điên rồi, hay là suy nghĩ bị chập mạch rồi.

Hoắc Thiên Kình hắn từ trước đến nay rất cẩn thận đối với việc trên giường, tuy rằng đàn bà bên người rất nhiều, nhưng ở trên giường hắn luôn dùng biện pháp phòng tránh. Bởi vì hắn luôn luôn coi thường đàn bà, cho nên đương nhiên cũng sẽ không cho các nàng có một tí cơ hội mang thai cốt nhục của Hoắc gia, sẽ không để cho mầm mống cao quý của mình bị tiết ra ngoài.

Nhưng mà sự đẹp đẽ cùng chặt khít người đàn bà trước mặt khiến hắn thực sự điên cuồng, hắn luôn luôn cẩn thận thế mà lần đầu tiên lại quên không dùng biện pháp.

Hắn không muốn miệt mài theo đuổi, nhưng rốt cuộc lại thành say đắm thân thể của nàng. Tóm lại, cảm giác này rất khó chịu, mà lúc nàng cầm bao tự mình nhắc nhở hắn, trong lòng hắn càng khó chịu, gần như đến mức không thể chịu nổi!

Người đàn bà này không ngờ lại biết chủ động chuẩn bị những thứ này? Tất cả những việc này là nàng học được từ trên người đàn ông khác sao?

Chết tiệt!

Úc Noãn Tâm cũng ý thức được mình đã nói sai, vội vã quanh co sửa lại, "Không, Hoắc tiên sinh, ý của tôi không phải là như thế, tôi.."

"Em cho rằng cái bao trong tay em thích hợp với tôi?" Hoắc Thiên Kình kìm nén lửa giận khó hiểu trong lòng, lãnh đạm cắt đứt lời nàng.

Hả?

Úc Noãn Tâm không rõ hàm ý trong lời nói của hắn.

Người đàn ông nhìn lướt qua chiếc hộp, lãnh đạm bên môi không chút nào giảm bớt, tựa thân thể cao lớn vào bồn tắm lớn, thờ ơ nói:

"Lúc em chuẩn bị bao, chẳng lẽ không biết là phải chọn số đo sao? Làm sao em biết số đo này thích hợp với tôi? Hay là em quá coi thường tôi rồi?"

Một câu nói hoàn toàn làm cho Úc Noãn Tâm ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay…

Làm sao mà thứ đồ này cũng muốn phân số đo? Sao lại giống như mua quần áo vậy?

Kỳ thực thứ đồ này cũng là lần đầu tiên nàng đi mua, hơn nữa lúc đi mua lại cực kỳ xấu hổ. Trên cơ bản ngay cả nhãn hiệu gì, số đo gì cũng không thấy rõ. Chỉ thấy người khác cầm hộp như thế, nàng cũng trực tiếp đi lấy rồi cúi đầu ra về, thứ đồ này nọ làm nàng sao có thể không biết xấu hổ, chọn lựa kỹ lưỡng được.

"Cái này, Hoắc tiên sinh, anh có thể thử một chút, nói không chừng… có thể thích hợp mà?" Nàng khó khăn nói ra một câu, cũng nhanh chóng muốn xấu hổ đến chết.

Hoắc Thiên Kình cười nhạt.

"Vậy em tự mình thử nó xem!"

"Tự mình thử xem? Có nghĩa là…" Úc Noãn Tâm nghĩ nụ cười của hắn rất quỷ dị. Thậm chí mang theo mùi ám muội bất kham…

Người đàn ông chỉ chỉ vào vật nam tính kiêu ngạo của mình, lãnh đạm nói: "Em tự tay đeo vào cho nó!"

Chiếc hộp thiếu chút nữa từ trên tay Úc Noãn Tâm rớt xuống dưới. Đôi mắt đẹp cũng đột nhiên trừng to, chống lại ánh mắt không có ý tốt của hắn, cả người giật mình một cái.

"Tôi, Tôi sẽ không…"

"Vậy đừng dùng!" Hoắc Thiên Kình nói xong liền muốn ôm chầm lấy thân thể của nàng, làm nàng cả kinh vội vã co rụt lại thân mình.

"Được, được, tôi lập tức đeo…ách…cho anh." Trời biết, nàng là có bao nhiêu khó khăn mới nói ra được một từ như thế.

Hoắc Thiên Kình có vẻ xem kịch vui, lại dựa vào bồn tắm lần nữa, ánh mắt sắc bén dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối của Úc Noãn Tâm.

Ngón tay mảnh mai hầu như run run lấy bao ra, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng nhìn kỹ đồ vật trong tay, tuy rằng không biết rõ ràng cụ thể phải dùng như thế nào, nhưng là dựa vào trực giác ép buộc chính mình tiếp tục làm tiếp.

Vật kiêu ngạo cương lên trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng trở nên to lớn, da thịt mẫn cảm của nàng có thể rất rõ ràng cảm nhận được nó âm ỉ giần giật, nàng cắn răng một cái, chuẩn bị đem bao đội lên, nhưng cũng tuyệt vọng phát hiện ra…

Cái bao thực sự quá nhỏ rồi…

Úc Noãn Tâm khóc không ra nước mắt, thử một chút nữa, nhưng vẫn không được như cũ.

Bàn tay nhỏ bé đặt bên trên vật hiên ngang của hắn bắt đầu vô thức run lên, đôi mắt đẹp lộ vẻ tuyệt vọng…

Hoắc Thiên Kình hiển nhiên đã mất đi tính nhẫn nại, một tay lấy bao đội trên đỉnh bỏ ra, khó chịu ném ra khỏi bồn tắm, kéo người đàn bà không biết trời cao đất rộng này vào trong lòng.

"Tôi đã nhắc nhở em rồi, không thể trách tôi được!" Hắn cúi đầu, tiếng nói rơi vào bên tai nàng, lại mở miệng cắn cắn vành tai nho nhỏ tinh tế của nàng, hơi thở trở nên có chút khàn khàn.

"Em đã châm lửa, hẳn là phải phụ trách dập lửa, hử?"

"Hoắc tiên sinh… vừa nãy cái kia không thích hợp, vậy, vậy anh không có sao?" Thân thể Úc Noãn Tâm khẽ run, muốn né tránh hơi thở ám muội của hắn, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.

"Đây là Hoắc gia, tôi chưa bao giờ chuẩn bị thứ đồ vật chết tiệt này ở đây hết!"

Hoắc Thiên Kình không thể chịu đựng được vẻ kiều mị trước mắt gây kích thích mãnh liệt thị giác của chính mình, và cả cử động vô ý của nàng vừa nãy thêm nữa, bàn tay to lớn như có ma pháp mặc sức đốt cháy thân thể mềm mại của nàng.

Úc Noãn Tâm thoáng chấn động tận sâu thẳm, mất đi tiếng nói, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể có một luồng ấm nóng mơ hồ bốc lên làm nàng vô cùng khó chịu, đau đớn kiềm nén nội tâm của mình, chính mình làm sao vậy? Nàng phải dằn lại chính mình!

Nàng cần phải ngăn cản hành vi của hắn, ít nhất là cùng hắn đạt được một thỏa thuận tốt đẹp a…

"Hoắc, Hoắc tiên sinh… ngày hôm nay, ngày hôm nay tôi thật là đang trong kỳ nguy hiểm…"

"Kêu ra đi!" Hắn thô bạo ra lệnh, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của nàng, ngón tay thon dài khẩn cấp tiến vào chỗ chặt khít của nàng.

"Kêu to tiếng một chút, tôi thích nghe tiếng kêu của em!"

Hắn phải thừa nhận mấy ngày nay, mỗi đêm nàng uyển chuyển hầu hạ hắn, đều luôn khiến hắn sôi trào!

"A…" Úc Noãn Tâm cũng không thể chịu đựng được nữa, một trận lửa nóng vô cớ từ chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng bốc cháy lên…

Một cảm giác sung sướng không thể khống chế bao phủ lấy nàng, đôi tay nhỏ bé của nàng gắt gao ôm sát bờ vai dày rộng của hắn, thân thể không cách nào tự kiềm nén được, ưỡn người thành một đường cong hoàn mỹ, da thịt toàn thân đều ửng đỏ.

"Đủ rồi…" Nàng không thể thừa nhận được nữa rồi, toàn bộ thân thể như là bị lửa đốt, theo ngón tay hắn tàn nhẫn giày vò, nàng dính sát vào thân thể khỏe mạnh rắn chắc của hắn, cố gắng xua tan cảm giác trống rỗng chưa từng có kia.

"Thích không?" Hoắc Thiên Kình cắn răng cố nén ham muốn của mình, giọng nói vì vậy mà càng trở nên khản đặc.

Việc chủ động lấy lòng một người đàn bà như vậy, hoàn toàn là lần đầu tiên. Không nghĩ tới nàng lại gây cho hắn ham muốn mãnh liệt như thế.

"Đừng…" Úc Noãn Tâm cuối cùng cũng thỏa hiệp, bất lực khẽ rên lên, đôi môi đỏ thắm không ngừng run rẩy, thân thể mềm mại giãy dụa càng lợi hại hơn. Nàng sớm đã không thể suy nghĩ, không thể nhúc nhích, thân thể vui sướng khiến nàng quên mất dự tính ban đầu…

Dần dần, nàng trở nên quên đi chính mình, một tiếng yêu kiều bật ra từ đôi môi đỏ mọng theo sự chuyển động của đầu ngón tay hắn.

"Hoắc tiên sinh…"

"Tiểu yêu tinh, nhiệt tình của em sẽ bức điên tôi mất…" Cặp mắt Hoắc Thiên Kình càng giống như dã thú cuồng ngạo, khóe miệng nổi lên một nụ cười thỏa mãn. Bàn tay to lớn của hắn nâng Úc Noãn Tâm lên, hung hăng đâm vào, dáng vẻ quyến rũ của người đàn bà dưới thân làm hắn điên cuồng mà không chút thương tiếc!

Những tia nước phun xuống ở xung quanh tạo nên một màn hơi nước mỹ lệ, khiến cảnh tượng trước mắt trở nên vô cùng ôn nhu, giọt nước từ vòm ngực rắn chắc của hắn chảy xuống Úc Noãn Tâm, hoàn mỹ chảy viền quanh đường cong e thẹn của nàng.

Hoắc Thiên Kình gắt gao giữ chặt eo lưng của nàng, lần sau so với lần trước càng đâm sâu hơn.

Không thể chịu đựng được niềm vui thích như núi lửa phun trào, tiếng thở dốc của hắn khản đặc, không ngờ rằng dục vọng mãnh liệt khiến ngay cả bản thân hắn cũng ngập tràn cảm xúc không phát hiện được.

Cả người nàng đã tê dại, đã sớm không thể nào mở miệng, chỉ có thể bị động phối hợp hắn…Hắn cười, vô cùng thỏa mãn với phản ứng của nàng, thỏa mãn vì đáy mắt của nàng chỉ có hắn.

Hắn chạy nước rút, tốc độ càng lúc càng nhanh, mãnh liệt, trong tiếng ngâm nga kiều mị, hai người la hét điên cuồng cùng nhau thẳng hướng lên mây…

Buổi chiều yên ả, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cỏ xanh um tươi tốt, gió mát phảng phất qua, thoang thoảng xen lẫn mùi hương hoa. Úc Noãn Tâm đẩy Hoắc lão phu nhân ngồi trên xe đẩy, chậm rãi tản bộ, nhưng trong mắt lại thất thần một hồi.

"Bé con, bé Noãn." Hoắc lão phu nhân vỗ vỗ tay vịn xe đẩy, thấy nàng không có chút phản ứng nào, lại gọi to một tiếng.

"A." Úc Noãn Tâm lúc này mới có phản ứng, dừng xe đẩy lại, rồi đi tới trước mặt Hoắc lão phu nhân, nhẹ giọng hỏi: "Bà làm sao vậy?"

Đã mấy ngày nay hầu như nàng đều theo bên người Hoắc lão phu nhân. Lúc bà muốn đi phơi nắng, Úc Noãn Tâm sẽ đẩy bà đi đến vườn hoa; khi bà mệt, Úc Noãn Tâm sẽ đánh đàn cho bà nghe. Bà lão không muốn tách khỏi Úc Noãn Tâm dù chỉ trong chốc lát, một lúc không nhìn thấy nàng sẽ không vui.

Hoắc lão phu nhân liếc mắt nhìn Úc Noãn Tâm, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ngồi dưới bóng râm rất thoải mái."

"Được."

"Bé Noãn à…" Hoắc lão phu nhân kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm, hỏi một câu trúng đích: "Cháu có tâm sự gì đúng không? Nói cho bà nghe đi."

Úc Noãn Tâm nhìn sang chỗ khác, một lát sau, cười cười nói: "Bà, cháu không có tâm sự."

"Nói bừa, cả ngày hôm nay cháu đều ngây người ra, lúc nói chuyện với cháu thì cháu đều không nghe được, còn nói không có chút tâm sự nào?" Hoắc lão phu nhân bất mãn nhíu mày. "Có phải mẹ của Hoắc Thiên Kình ức hiếp cháu đúng không? Mắng cháu sao?"

Đã nhiều ngày, mọi người từ trên xuống dưới trong Hoắc gia đều rất thích Úc Noãn Tâm. Nàng thân thiện và xinh đẹp, điều quan trọng nhất là không có chút kiêu ngạo nào. Cho nên mọi người đều rất thích đến gần nàng, chỉ có mẹ của Hoắc Thiên Kình, cứ nhìn thấy nàng là bộ dạng lại bực bội.

"Bà, bà suy nghĩ nhiều rồi, sao Hoắc phu nhân lại ức hiếp cháu chứ." Úc Noãn Tâm vén tóc của Hoắc lão phu nhân lên một chút và nói.

"Thế chính là thằng nhóc Hoắc Thiên Kình kia có đúng hay không? Nhất định là nó ức hiếp cháu rồi! Đừng ngại, cháu nói cho bà, bà nội giải quyết cho cháu!"

"Bà." Úc Noãn Tâm dịu dàng cười. "Thực sự không phải như thế."

"Vậy cháu nói cho bà biết, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Hoắc lão phu nhân nóng nảy.

Úc Noãn Tâm thấy thế, khẽ thở dài một hơi, nhìn Hoắc lão phu nhân nói: "Bà, thực ra, thực ra là cháu, ngày mai cháu sẽ rời khỏi Hoắc gia, cháu không ở bên cạnh bà, bà nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, biết không?"

Thời gian một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay là ngày cuối cùng nàng ở lại Hoắc gia, mà tối nay, nàng cần phải nói chuyện với Hoắc Thiên Kình.

"Cái gì? Cháu phải rời khỏi Hoắc gia sao? Vì sao?" Hoắc lão phu nhân sau khi nghe vậy xong, thần sắc cực kỳ hoảng loạn.


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status