Tào Nghiêm Hoa không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sau một hồi “loảng xoảng, leng keng” phá khóa thủ công, móc khóa cuối cùng cũng bật ra ngoài, vang “cách” một tiếng, của hệt như tiếng trời.
Âm thanh này trái lại khiến Mộc Đại tỉnh táo hơn, cô vội vàng nói: “Khoan đã.”
Tuy nhiên, tất cả đã muộn, Tào Nghiêm Hoa đẩy cửa phòng ra. La Nhận quả thật đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, căn phòng này gần như một gian phòng chân không, kín không kẽ hở, cửa sổ bị chặn bằng tủ đứng, trong phòng đặt sẵn một chiếc bàn đơn giản, trên bàn đặt một chiếc kéo, cốc nước, đồng hồ bấm giây, ngay cả khe hở của máy điều hòa cũng được dán bằng băng dính.
Nhất Vạn Tam vươn dài cổ, nhìn đông nhìn tây rồi thì thầm: “Làm gì có ai ở đây chứ!”
Vừa dứt lời, cửa phòng toilet bên cạnh bật mở, La Nhận ôm Sính Đình ra ngoài.
Hai tay Sính Đình lắc lư, rũ xuống yếu ớt, cơ thể không chút sinh khí, quần áo dính chặt lên người, khuôn mặt ướt đẫm, tóc vẫn nhỏ nước tí tách xuống sàn. Vẻ mặt La Nhận vô cùng đáng sợ, khàn giọng gào lên: “Không được vào đây.”
La Nhận vừa… dìm Sính Đình chết đuối ư?
Tim Mộc Đại đập thình thịch, vô thức đưa tay chặn Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa lại, La Nhận bước vội tới trước bàn, đặt Sính Đình lên trên, cầm lấy kéo đã chuẩn bị sẵn, cắt vạt áo sau lưng cô, hai tay dùng sức xé, “xoẹt” một tiếng, miếng vải rách ra làm đôi.
Từ cửa có thể thấy, da thịt tuyết trắng, trơn bóng như ngọc.
Nhất Vạn Tam lắp bắp: “Anh ta… Anh ta định làm gì vậy?”
Không ai để ý tới Nhất Vạn Tam. La Nhận cầm lấy đồng hồ bấm giây bên cạnh, làn môi khép khép mở mở, cánh tay dường như đang run rẩy, mặt đồng hồ lúc lắc liên hồi.
Mộc Đại hết sức căng thẳng, bên tai ong ong, lúc này đây, thời gian quý giá hơn hết thảy, trong vòng hai ba phút, cho dù miếng da kia không rời đi thân thể ký chủ, bắt buộc phải đưa Sính Đình tới bệnh viện. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có mức rủi ro của riêng nó, song ngộ nhỡ không cứu được cô ấy thì sao?
Như vậy, chẳng phải La Nhận đã tự tay giết Sính Đình, trở thành tội phạm giết người ư?
Vả lại, Thần Côn nói miếng da người kia là thực thể sống, có xu hướng tránh sự chú ý của đám đông. Hiện tại tình huống có chút khác biệt, mọi người nhìn nhau tự hỏi, liệu miếng da kia có thể rời khỏi cơ thể Sính Đình không?
Đầu Mộc Đại sắp nổ tung đến nơi, chuyện này thật ra còn tồn tại rất nhiều nhân tố không xác định, nhưng La Nhận quá lo cho Sính Đình, không kịp nghĩ ngợi kỹ càng liền đi nước cờ mạo hiểm.
Đây là điều mà người ta thường nói sao – Quan tâm sẽ loạn?
La Nhận không nhìn Mộc Đại, nhưng nghiêng người về phía cô nói: “Mộc Đại, cô phải có chừng mực, lúc nào nên đi thì lập tức đi ngay.”
Mắt Mộc Đại đỏ lên, gật đầu theo bản năng, chợt nghĩ đến mình có gật đầu anh cũng không thấy, định mở miệng nói câu “được”, nhưng cổ họng cứ nghẹn nghẹn, không sao nói nên lời.
Tào Nghiêm Hoa lập công mà chẳng thấy được khen câu nào, ít nhiều có phần buồn rầu, chuyện trước mắt rất khó tin, nhưng chẳng ai chịu giải thích cho anh ta nghe, càng thêm khó hiểu, liền nhanh nhảu hỏi Mộc Đại: “Em Mộc Đại, có chuyện gì vậy?”
Ngay sau đó, Nhất Vạn Tam, người trước đó còn đang đứng một bên lườm người khác bằng ánh mắt hình viên đạn, bỗng hít khí lạnh: “Mẹ ơi, đó là cái quỷ gì vậy?”
Hệt như pha quay chậm trong phim truyền hình, trên lưng Sính Đình, một miếng da uốn éo nổi lên.
Mỏng như cánh ve, tỏa ánh sáng ẩm ướt, bên cạnh có tơ máu, tựa như miếng ni lông mỏng bị cháy trên lửa, “quăn” lên một cách tự nhiên.
Đó là miếng da “trong truyền thuyết” sao? Mộc Đại sắp ngừng thở, đáy mắt phản chiếu rõ ràng từng cử động của miếng da kia.
Không biết có phải do vừa mới thoát khỏi cơ thể ký chủ, động tác của “nó” có chút chậm chạp, khi hoạt động, phần da ở giữa uốn cong lên, mượn lực tiến về phía trước, hoặc di chuyển lùi ra phía sau.
Nó đi từ từ, thong thả, trèo xuống vai Sính Đình, đi tới mặt bàn.
Lúc này, Tào Nghiêm Hoa mới trả lời câu hỏi của Nhất Vạn Tam: “Chắc là một loại ký sinh trùng cũng nên.”
Nhất Vạn Tam trái lại cảm thấy lời này của Tào Nghiêm Hoa rất có lý, dù sao trời đất bao la, không thiếu của lạ, nào là cây ăn thịt côn trùng có hình dạng như lồng heo, nào là hoa hướng dương giúp nhện ăn thịt người, vậy nên loại ký sinh trùng như thế này tồn tại cũng chẳng có gì lạ, có điều trông hơi ghê một chút.
La Nhận trước sau không chút bận tâm tới tình hình bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm miếng da người kia, đợi nó rời khỏi cơ thể người, lập tức ôm lấy Sính Đình, do dự một lát rồi trực tiếp đẩy cô ra cửa, nói to: “Lập tức rời khỏi đây, mang cả con bé đi nữa, bác Trịnh, cấp cứu!”
Mộc Đại không nghĩ ngợi gì, nhào lên phía trước đỡ lấy Sính Đình. Nhưng vì lực cánh tay không ổn định, tuy rằng tư thế đúng, nhưng vẫn bị lực tác động từ cơ thể Sính Đình đẩy ngã lảo đảo, phải lùi lại ba bốn bước, suýt chút nữa hụt chân ngã xuống, cũng may ở cửa có nhiều người, nhờ đó cản lại tư thế nghiêng ngả giúp cô.
Bác Trịnh vẫn luôn canh ở cửa, lo lắng đến thót tim, tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng La Nhận đã dặn dò từ trước, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trước tiên cứu Sính Đình cái đã.
Ông vội vàng đưa Sính Đình ra ngoài, không quá hai giây liền nghe thấy tiếng y tá ở ngoài nói to: “Nhanh lên, nhanh lên, đặt cô ấy nằm thẳng ra!”
Có cảm giác như vừa hoàn thành một vòng tiếp sức, mệt bở hơi tai.
Mộc Đại thở hổn hển, lúc ngẩng đầu nhìn La Nhận, đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động.
Miếng da kia đã trèo lên vai La Nhận!
Cô kêu to một tiếng, không biết lấy năng lượng ở đâu, chân phải đạp lên cửa mượn lực, toàn thân lao thẳng vào lòng La Nhận. La Nhận vẫn chưa nhận ra mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh, nhưng thấy cô sắp va vào mình, lập tức đưa tay đỡ lấy thắt lưng cô, mượn cơ hội này, Mộc Đại một tay bám vào tay La Nhận ổn định thân thể, tay kia đưa ra nhanh như chớp, bắt lấy miếng da, ném mạnh xuống đất.
Bắt lấy, ném, toàn bộ quá trình, không đến một giây.
Một giây sau, Mộc Đại đá đấm lung tung, hai ra sức vẩy vẩy tay, thét lên sợ hãi.
Có lẽ do tập võ, đôi lúc, tay chân phản ứng còn nhanh hơn đầu óc. Về chuyện vừa xảy ra, nếu có thời gian suy nghĩ, tất nhiên cô sẽ không lao tới một cách lỗ mãng như vậy, càng không làm chuyện chẳng biết sống chết như vừa rồi, ai biết về sau có bị nhiễm bệnh không chứ?
Nhớ lại cảm giác lúc cầm miếng da kia, trơn mềm, dính dính nhầy nhầy, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
La Nhận liếc nhìn miếng da, mắt thấy nó lại uốn éo chuẩn bị đứng dậy, tóc gáy dựng đứng, không quan tâm Mộc Đại còn đang hét to sợ hãi, ôm lấy hông cô ném lên trên, nhắc nhở: “Chống lên tường.”
Lại hét to: “Đóng cửa, đừng để nó chạy ra ngoài!”
Công phu của nha đầu kia rất tốt, vừa đạp lên tường liền nhanh chóng bật lên, lợi dụng vị trí ba mặt tường giao nhau ổn định thân thể, tựa như hoa văn cố định trên tường.
Mộc Đại không có chuyện gì, La Nhận cũng bớt lo nửa phần, lại quay đầu nhìn cửa ra vào, lập tức khóc dở mếu dở, thậm chí muốn đập đầu chết ngay tại chỗ.
Anh biểu đạt không rõ sao, ý của anh là để những người không liên quan ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, tránh để miếng da kia chạy thoát. Nào biết hai tên Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa kia còn đứng trong phòng, đóng cửa chặt chẽ, Tào Nghiêm Hoa còn giang tay che, lấy thân hình béo mập đè lên cửa, vô cùng đắc ý tranh công: “Cửa đã đóng!”
Trên tường, Mộc Đại kêu to: “Hai người các anh, chạy! Chạy mau! Đừng để nó dính lên người, có độc đấy! Cẩn thận nhiễm bệnh!”
Có độc? Mẹ ơi, chuyện này rắc rối đây, mắt thấy “ký sinh trùng” lao nhanh về phía này, Tào Nghiêm Hoa quay đầu bỏ chạy, Nhất Vạn Tam phản ứng chậm hơn, hoảng sợ chạy về phía tủ đứng, nhưng mặt tủ rất trơn, làm cách nào đều không thể trèo lên, đành phải bám lấy nóc tủ, co hai chân lên.
Miếng da kia bám lấy mặt tủ bò lên trên, sắp sửa leo đến bên cạnh Nhất Vạn Tam…
La Nhận vội hỏi Mộc Đại: “Có mang dao không?”
Có, Mộc Đại rút dao sau thắt lưng ra ném cho La Nhận, La Nhận không kịp nghĩ ngợi liền phóng dao đi, chỉ nghe “cạch” một tiếng, mũi dao găm vào mặt tủ, cố định miếng da kia lại.
Nhất Vạn Tam vội nhảy xuống, chưa kịp thở phào một hơi, miếng da kia phút chốc giãy thoát, nhưng không thấy nó bị tách thành hai nửa.
Không sợ dao? Lòng La Nhận thoáng trầm xuống.
Nhất Vạn Tam chửi to: “Mẹ kiếp, chưa thấy con giun nào tà ma, quỷ quái như con này, anh Tào, che cho em, em ra ngoài một lát, không tin không trị được thứ chết tiệt này.”
Anh ta chạy hai ba bước về phía cửa, mở cửa lao vụt ra ngoài.
Tào Nghiêm Hoa vội vàng đóng cửa, vừa quay đầu liền thấy miếng da kia đang hướng về phía mình, kinh hãi đến mức da gà nổi đầy đầu.
Ngay lúc này, La Nhận kéo áo anh ta ném sang bên cạnh: “Nhảy lên bàn!”
Tào Nghiêm Hoa nghe lời nhắc, tay chân luống cuống trèo lên bàn, suýt nữa làm đổ cốc nước.
Lúc này, trong phòng còn lại ba người, Mộc Đại ở trên tường, Tào Nghiêm Hoa đứng trên bàn, chỉ có La Nhận còn đứng dưới đất.
Quả đúng như vậy, miếng da kia là thực thể sống, nó đứng tại chỗ một lát, rồi hướng về phía La Nhận.
La Nhận không trốn, tiến về phía trước hai bước.
Động tác của miếng da kia có vẻ nhanh hơn lúc ban đầu, đột ngột nhảy lên không trung, lao về phía trước một góc ba mươi độ, Mộc Đại vội vàng kêu to: “La Nhận, đừng để nó chạm vào anh!”
Cô sắp khóc đến nơi.
La Nhận cười bất đắc dĩ, kế hoạch của anh thật sự bị phá đám, nếu trong phòng chỉ có mình anh, đại để sẽ bình tĩnh nhìn miếng da kia trèo lên người mình. Nhưng vì sự xuất hiện của Mộc Đại và hai người kia, bản thân cũng thực sự trông thấy sự ma quái của miếng da kia, ý chí hi sinh trong anh dường như không còn mãnh liệt như trước nữa.
Có thể kéo dài thời gian đến chừng nào thì biết chừng ấy.
Anh lăn mình, tránh được một pha công kích, vừa lăn tới cạnh cửa, chợt nghe tiếng đập cửa, Nhất Vạn Tam đứng ngoài kêu to: “Mở cửa, binh khí thần thánh đã tới!”
Cái gì vậy? La Nhận không kịp nghĩ ngợi, lập tức mở cửa.
Nhất Vạn Tam bưng một chiếc chậu tiến vào, đằng đằng sát khí, hai mắt trừng trừng: “Đâu? Ký sinh trùng ở chỗ nào?”
Tào Nghiêm Hoa và Mộc Đại đồng thanh nhắc nhở: “Kia kìa! Đằng kia kìa!”
Mắt thấy miếng da kia lại rục rịch ngóc đầu dậy, Nhất Vạn Tam liền hắt chất lỏng trong bồn lên người nó.
Cái chậu úp lên miếng da, trông như ngọn núi nhỏ, dưới sàn, dầu từ từ tràn ra, hoá ra anh ta bưng chậu dầu ăn vào.
Cái chậu bị lật úp lại, phát ra tiếng “choang” trầm đục, Nhất Vạn Tam luống cuống lấy bật lửa ra, không quên nghiến răng nghiến lợi chửi: “Mẹ kiếp, thiêu chết mày!”
Ngay khi chậu được lật lên, lửa lập tức bùng cháy theo mặt dầu.
Yên lặng trong chốc lát, ánh mắt mỗi người đều phản chiếu ánh lửa, miếng da kia dường như bị thiêu chết. Tuy nhiên, một lát sau, vẻ mặt Nhất Vạn Tam dần dần thay đổi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Tào Nghiêm Hoa, “Anh Tào, anh đùa đúng không? Thứ này mà là ký sinh trùng sao?”
Dưới ngọn lửa đang cháy hừng hực, miếng da kia nhảy lên cách mặt đất khoảng mười xen ti mét, nổi lơ lửng giữa không trung, từ từ giãn ra, mở ra toàn bộ thân thể bao gồm cả viền, nếu đoán không nhầm, độ dài và rộng tầm khoảng 5 xen ti mét.
Quanh thân nó cháy đen, nhưng chính giữa hiện một ký tự màu đỏ chói mắt.
Tương tự hình chữ S bị kéo dài, bên trái kèm theo nét phẩy, là chữ “Đao” thể chữ Giáp Cốt.
Nhất Vạn Tam chậm chạp lùi về đằng sau: Mẹ kiếp, thứ này mà là ký sinh trùng ư?
Lửa nhỏ dần, không lan ra xung quanh, cháy với tốc độ cực nhanh, không bao lâu liền tắt. Miếng da nhăn nheo kia rơi xuống đất, hệt như miếng vải bị đốt cháy đen.
Mọi người im lặng, nhìn chằm chằm nó.
Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, miếng da đột nhiên cử động.
Tào Nghiêm Hoa kêu to: “Nhanh lên! Nhanh lên! Mau trèo lên bàn!”
E rằng cả đời Nhất Vạn Tam chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, trong giây phút miếng da kia lao tới, Tào Nghiêm Hoa tiện tay ném cốc nước trên bàn về phía nó.
Ý định ban đầu là khiến miếng da kia “không chết cũng què”, nhưng vì cốc nước chưa đậy kín, lúc bay tới giữa không trung liền bật nắp, nước bên trong văng ra ngoài, hắt xuống đất một vệt dài.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, miếng da đang lao đến với tốc độ rất nhanh kia bỗng nhiên ngừng lại giữa chừng, dường như co lại một chút.
Trong nháy mắt, La Nhận chợt hiểu ra một chuyện: “Mộc Đại, nó sợ nước!”
Tại sao vụ án thứ nhất cách vụ án thứ hai những mười mấy năm? Bởi vì Trương Quang Hoa chết đuối, miếng da kia chìm dưới nước, lại cũng bởi nó không thể trồi lên mặt nước.
Nó sợ nước!
Mộc Đại hiểu ý của anh: “Mấy người chịu khó, chờ tôi một lát!”
Cô nhảy từ trên tường xuống, chạy vào toilet, phút chốc, trong phòng truyền ra tiếng nước ào ào.
La Nhân dặn dò Tào Nghiêm Hoa và Nhất Vạn Tam: “Hai người cứ đứng trên bàn, đừng xuống dưới.”
Anh đi vài bước tới gần miếng da, giả vờ vờn nó, vài lần rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm, nhưng nhờ tay chân nhanh nhẹn, may mắn tránh thoát, không để nó nhảy lên người.
Mộc Đại bưng chậu nước, thở hổn hển chạy ra, La Nhận quay đầy nhìn cô một cái, ngầm ra hiệu, sau đó đột ngột lấy hết sức, lấy đà hai bước rồi nhảy lên tường.
Miếng da kia lập tức “bắn” về phía này.
La Nhận hạ thấp thân mình, tránh thế tấn công của nó. Cùng lúc đó, Mộc Đại bưng chậu nước, từ chỗ khác phi tới. Khinh công của cô rất tốt, lấy đà đạp lên tường một phát, dùng chậu nước hứng lấy miếng da kia.
Hứng thì hứng được, nhưng thân thể không kịp phanh lại, La Nhận xoay người giữa chừng, một tay ôm thắt lưng cô, một tay đỡ chậu nước, hai người đồng thời ngã xuống đất, liều mình chịu đau, tám phần lực đều dùng để ổn định chậu nước.
“Choang” một tiếng, đáy chậu chạm đất, nước trong chậu sóng sánh, gần như tràn ra ngoài, còn miếng da kia … Nổi trên mặt nước.
Ánh mắt Mộc Đại và La Nhận đều tập trung vào miếng da.
Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa ngồi trên bàn, giống hệt hai con ếch đang gác đêm, không dám thở mạnh.
Thời khắc hoàn hảo, lực tác động của thiên nhiên, có lẽ còn cộng thêm tác động của nguyên lý vật lý, sóng nước vỗ trở về một lần nữa.
Những lần kế tiếp, biên độ sóng nước không còn lớn như lúc ban đầu.
Từ từ, mặt nước bằng phẳng trở lại.
Không rõ bao lâu sau, Tào Nghiêm Hoa nói: “Nó chìm xuống đáy rồi kìa!”
…
Không ai hé răng, mọi người vẫn duy trì tư thế cũ, cho đến khi cửa truyền đến tiếng “cốc cốc”.
Là tiếng bác Trịnh: “Sính Đình đã được đưa tới bệnh viện, tạm thời không có vấn đề gì.”
La Nhận rốt cuộc thở phào, anh buông Mộc Đại ra, nằm ngửa trên sàn, sau lưng lạnh lẽo, những chuyện vừa xảy ra tựa như cơn mê.
Mộc Đại cũng nằm xuống, than thở: “Mệt chết mất.”
La Nhận quay đầu nhìn cô, cô nằm trên cánh tay anh, nhắm mắt mệt mỏi, hàng mi dày tựa như cây quạt nhỏ, lồng ngực phập phồng, gò má trắng nõn nay ửng hồng vì kiệt sức.
Đưa mắt xuống dưới, tay cô nằm gọn trong tay anh. La Nhận nhẹ nhàng gập tay lại, cẩn thận không chạm tới cô.
…
“Hai chú ếch” vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên bàn.
Tào Nghiêm Hoa hỏi Nhất Vạn Tam: “Đã xuống được chưa?”
Nhất Vạn Tam chết cũng không dám xuống: “Cứ từ từ, chờ tình huống nguy hiểm hoàn toàn tiêu trừ cái đã.”
Im lặng một lát, Tào Nghiêm Hoa lại dùng khuỷu tay huých Nhất Vạn Tam: “Mang di động không?”
“Để làm gì?”
Tào Nghiêm Hoa bĩu môi, ý bảo Nhất Vạn Tam nhìn hai người đang nằm trên đất: “Chụp lại đi, trông họ thật hài hoà.”
Âm thanh này trái lại khiến Mộc Đại tỉnh táo hơn, cô vội vàng nói: “Khoan đã.”
Tuy nhiên, tất cả đã muộn, Tào Nghiêm Hoa đẩy cửa phòng ra. La Nhận quả thật đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, căn phòng này gần như một gian phòng chân không, kín không kẽ hở, cửa sổ bị chặn bằng tủ đứng, trong phòng đặt sẵn một chiếc bàn đơn giản, trên bàn đặt một chiếc kéo, cốc nước, đồng hồ bấm giây, ngay cả khe hở của máy điều hòa cũng được dán bằng băng dính.
Nhất Vạn Tam vươn dài cổ, nhìn đông nhìn tây rồi thì thầm: “Làm gì có ai ở đây chứ!”
Vừa dứt lời, cửa phòng toilet bên cạnh bật mở, La Nhận ôm Sính Đình ra ngoài.
Hai tay Sính Đình lắc lư, rũ xuống yếu ớt, cơ thể không chút sinh khí, quần áo dính chặt lên người, khuôn mặt ướt đẫm, tóc vẫn nhỏ nước tí tách xuống sàn. Vẻ mặt La Nhận vô cùng đáng sợ, khàn giọng gào lên: “Không được vào đây.”
La Nhận vừa… dìm Sính Đình chết đuối ư?
Tim Mộc Đại đập thình thịch, vô thức đưa tay chặn Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa lại, La Nhận bước vội tới trước bàn, đặt Sính Đình lên trên, cầm lấy kéo đã chuẩn bị sẵn, cắt vạt áo sau lưng cô, hai tay dùng sức xé, “xoẹt” một tiếng, miếng vải rách ra làm đôi.
Từ cửa có thể thấy, da thịt tuyết trắng, trơn bóng như ngọc.
Nhất Vạn Tam lắp bắp: “Anh ta… Anh ta định làm gì vậy?”
Không ai để ý tới Nhất Vạn Tam. La Nhận cầm lấy đồng hồ bấm giây bên cạnh, làn môi khép khép mở mở, cánh tay dường như đang run rẩy, mặt đồng hồ lúc lắc liên hồi.
Mộc Đại hết sức căng thẳng, bên tai ong ong, lúc này đây, thời gian quý giá hơn hết thảy, trong vòng hai ba phút, cho dù miếng da kia không rời đi thân thể ký chủ, bắt buộc phải đưa Sính Đình tới bệnh viện. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có mức rủi ro của riêng nó, song ngộ nhỡ không cứu được cô ấy thì sao?
Như vậy, chẳng phải La Nhận đã tự tay giết Sính Đình, trở thành tội phạm giết người ư?
Vả lại, Thần Côn nói miếng da người kia là thực thể sống, có xu hướng tránh sự chú ý của đám đông. Hiện tại tình huống có chút khác biệt, mọi người nhìn nhau tự hỏi, liệu miếng da kia có thể rời khỏi cơ thể Sính Đình không?
Đầu Mộc Đại sắp nổ tung đến nơi, chuyện này thật ra còn tồn tại rất nhiều nhân tố không xác định, nhưng La Nhận quá lo cho Sính Đình, không kịp nghĩ ngợi kỹ càng liền đi nước cờ mạo hiểm.
Đây là điều mà người ta thường nói sao – Quan tâm sẽ loạn?
La Nhận không nhìn Mộc Đại, nhưng nghiêng người về phía cô nói: “Mộc Đại, cô phải có chừng mực, lúc nào nên đi thì lập tức đi ngay.”
Mắt Mộc Đại đỏ lên, gật đầu theo bản năng, chợt nghĩ đến mình có gật đầu anh cũng không thấy, định mở miệng nói câu “được”, nhưng cổ họng cứ nghẹn nghẹn, không sao nói nên lời.
Tào Nghiêm Hoa lập công mà chẳng thấy được khen câu nào, ít nhiều có phần buồn rầu, chuyện trước mắt rất khó tin, nhưng chẳng ai chịu giải thích cho anh ta nghe, càng thêm khó hiểu, liền nhanh nhảu hỏi Mộc Đại: “Em Mộc Đại, có chuyện gì vậy?”
Ngay sau đó, Nhất Vạn Tam, người trước đó còn đang đứng một bên lườm người khác bằng ánh mắt hình viên đạn, bỗng hít khí lạnh: “Mẹ ơi, đó là cái quỷ gì vậy?”
Hệt như pha quay chậm trong phim truyền hình, trên lưng Sính Đình, một miếng da uốn éo nổi lên.
Mỏng như cánh ve, tỏa ánh sáng ẩm ướt, bên cạnh có tơ máu, tựa như miếng ni lông mỏng bị cháy trên lửa, “quăn” lên một cách tự nhiên.
Đó là miếng da “trong truyền thuyết” sao? Mộc Đại sắp ngừng thở, đáy mắt phản chiếu rõ ràng từng cử động của miếng da kia.
Không biết có phải do vừa mới thoát khỏi cơ thể ký chủ, động tác của “nó” có chút chậm chạp, khi hoạt động, phần da ở giữa uốn cong lên, mượn lực tiến về phía trước, hoặc di chuyển lùi ra phía sau.
Nó đi từ từ, thong thả, trèo xuống vai Sính Đình, đi tới mặt bàn.
Lúc này, Tào Nghiêm Hoa mới trả lời câu hỏi của Nhất Vạn Tam: “Chắc là một loại ký sinh trùng cũng nên.”
Nhất Vạn Tam trái lại cảm thấy lời này của Tào Nghiêm Hoa rất có lý, dù sao trời đất bao la, không thiếu của lạ, nào là cây ăn thịt côn trùng có hình dạng như lồng heo, nào là hoa hướng dương giúp nhện ăn thịt người, vậy nên loại ký sinh trùng như thế này tồn tại cũng chẳng có gì lạ, có điều trông hơi ghê một chút.
La Nhận trước sau không chút bận tâm tới tình hình bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm miếng da người kia, đợi nó rời khỏi cơ thể người, lập tức ôm lấy Sính Đình, do dự một lát rồi trực tiếp đẩy cô ra cửa, nói to: “Lập tức rời khỏi đây, mang cả con bé đi nữa, bác Trịnh, cấp cứu!”
Mộc Đại không nghĩ ngợi gì, nhào lên phía trước đỡ lấy Sính Đình. Nhưng vì lực cánh tay không ổn định, tuy rằng tư thế đúng, nhưng vẫn bị lực tác động từ cơ thể Sính Đình đẩy ngã lảo đảo, phải lùi lại ba bốn bước, suýt chút nữa hụt chân ngã xuống, cũng may ở cửa có nhiều người, nhờ đó cản lại tư thế nghiêng ngả giúp cô.
Bác Trịnh vẫn luôn canh ở cửa, lo lắng đến thót tim, tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng La Nhận đã dặn dò từ trước, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trước tiên cứu Sính Đình cái đã.
Ông vội vàng đưa Sính Đình ra ngoài, không quá hai giây liền nghe thấy tiếng y tá ở ngoài nói to: “Nhanh lên, nhanh lên, đặt cô ấy nằm thẳng ra!”
Có cảm giác như vừa hoàn thành một vòng tiếp sức, mệt bở hơi tai.
Mộc Đại thở hổn hển, lúc ngẩng đầu nhìn La Nhận, đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động.
Miếng da kia đã trèo lên vai La Nhận!
Cô kêu to một tiếng, không biết lấy năng lượng ở đâu, chân phải đạp lên cửa mượn lực, toàn thân lao thẳng vào lòng La Nhận. La Nhận vẫn chưa nhận ra mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh, nhưng thấy cô sắp va vào mình, lập tức đưa tay đỡ lấy thắt lưng cô, mượn cơ hội này, Mộc Đại một tay bám vào tay La Nhận ổn định thân thể, tay kia đưa ra nhanh như chớp, bắt lấy miếng da, ném mạnh xuống đất.
Bắt lấy, ném, toàn bộ quá trình, không đến một giây.
Một giây sau, Mộc Đại đá đấm lung tung, hai ra sức vẩy vẩy tay, thét lên sợ hãi.
Có lẽ do tập võ, đôi lúc, tay chân phản ứng còn nhanh hơn đầu óc. Về chuyện vừa xảy ra, nếu có thời gian suy nghĩ, tất nhiên cô sẽ không lao tới một cách lỗ mãng như vậy, càng không làm chuyện chẳng biết sống chết như vừa rồi, ai biết về sau có bị nhiễm bệnh không chứ?
Nhớ lại cảm giác lúc cầm miếng da kia, trơn mềm, dính dính nhầy nhầy, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
La Nhận liếc nhìn miếng da, mắt thấy nó lại uốn éo chuẩn bị đứng dậy, tóc gáy dựng đứng, không quan tâm Mộc Đại còn đang hét to sợ hãi, ôm lấy hông cô ném lên trên, nhắc nhở: “Chống lên tường.”
Lại hét to: “Đóng cửa, đừng để nó chạy ra ngoài!”
Công phu của nha đầu kia rất tốt, vừa đạp lên tường liền nhanh chóng bật lên, lợi dụng vị trí ba mặt tường giao nhau ổn định thân thể, tựa như hoa văn cố định trên tường.
Mộc Đại không có chuyện gì, La Nhận cũng bớt lo nửa phần, lại quay đầu nhìn cửa ra vào, lập tức khóc dở mếu dở, thậm chí muốn đập đầu chết ngay tại chỗ.
Anh biểu đạt không rõ sao, ý của anh là để những người không liên quan ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, tránh để miếng da kia chạy thoát. Nào biết hai tên Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa kia còn đứng trong phòng, đóng cửa chặt chẽ, Tào Nghiêm Hoa còn giang tay che, lấy thân hình béo mập đè lên cửa, vô cùng đắc ý tranh công: “Cửa đã đóng!”
Trên tường, Mộc Đại kêu to: “Hai người các anh, chạy! Chạy mau! Đừng để nó dính lên người, có độc đấy! Cẩn thận nhiễm bệnh!”
Có độc? Mẹ ơi, chuyện này rắc rối đây, mắt thấy “ký sinh trùng” lao nhanh về phía này, Tào Nghiêm Hoa quay đầu bỏ chạy, Nhất Vạn Tam phản ứng chậm hơn, hoảng sợ chạy về phía tủ đứng, nhưng mặt tủ rất trơn, làm cách nào đều không thể trèo lên, đành phải bám lấy nóc tủ, co hai chân lên.
Miếng da kia bám lấy mặt tủ bò lên trên, sắp sửa leo đến bên cạnh Nhất Vạn Tam…
La Nhận vội hỏi Mộc Đại: “Có mang dao không?”
Có, Mộc Đại rút dao sau thắt lưng ra ném cho La Nhận, La Nhận không kịp nghĩ ngợi liền phóng dao đi, chỉ nghe “cạch” một tiếng, mũi dao găm vào mặt tủ, cố định miếng da kia lại.
Nhất Vạn Tam vội nhảy xuống, chưa kịp thở phào một hơi, miếng da kia phút chốc giãy thoát, nhưng không thấy nó bị tách thành hai nửa.
Không sợ dao? Lòng La Nhận thoáng trầm xuống.
Nhất Vạn Tam chửi to: “Mẹ kiếp, chưa thấy con giun nào tà ma, quỷ quái như con này, anh Tào, che cho em, em ra ngoài một lát, không tin không trị được thứ chết tiệt này.”
Anh ta chạy hai ba bước về phía cửa, mở cửa lao vụt ra ngoài.
Tào Nghiêm Hoa vội vàng đóng cửa, vừa quay đầu liền thấy miếng da kia đang hướng về phía mình, kinh hãi đến mức da gà nổi đầy đầu.
Ngay lúc này, La Nhận kéo áo anh ta ném sang bên cạnh: “Nhảy lên bàn!”
Tào Nghiêm Hoa nghe lời nhắc, tay chân luống cuống trèo lên bàn, suýt nữa làm đổ cốc nước.
Lúc này, trong phòng còn lại ba người, Mộc Đại ở trên tường, Tào Nghiêm Hoa đứng trên bàn, chỉ có La Nhận còn đứng dưới đất.
Quả đúng như vậy, miếng da kia là thực thể sống, nó đứng tại chỗ một lát, rồi hướng về phía La Nhận.
La Nhận không trốn, tiến về phía trước hai bước.
Động tác của miếng da kia có vẻ nhanh hơn lúc ban đầu, đột ngột nhảy lên không trung, lao về phía trước một góc ba mươi độ, Mộc Đại vội vàng kêu to: “La Nhận, đừng để nó chạm vào anh!”
Cô sắp khóc đến nơi.
La Nhận cười bất đắc dĩ, kế hoạch của anh thật sự bị phá đám, nếu trong phòng chỉ có mình anh, đại để sẽ bình tĩnh nhìn miếng da kia trèo lên người mình. Nhưng vì sự xuất hiện của Mộc Đại và hai người kia, bản thân cũng thực sự trông thấy sự ma quái của miếng da kia, ý chí hi sinh trong anh dường như không còn mãnh liệt như trước nữa.
Có thể kéo dài thời gian đến chừng nào thì biết chừng ấy.
Anh lăn mình, tránh được một pha công kích, vừa lăn tới cạnh cửa, chợt nghe tiếng đập cửa, Nhất Vạn Tam đứng ngoài kêu to: “Mở cửa, binh khí thần thánh đã tới!”
Cái gì vậy? La Nhận không kịp nghĩ ngợi, lập tức mở cửa.
Nhất Vạn Tam bưng một chiếc chậu tiến vào, đằng đằng sát khí, hai mắt trừng trừng: “Đâu? Ký sinh trùng ở chỗ nào?”
Tào Nghiêm Hoa và Mộc Đại đồng thanh nhắc nhở: “Kia kìa! Đằng kia kìa!”
Mắt thấy miếng da kia lại rục rịch ngóc đầu dậy, Nhất Vạn Tam liền hắt chất lỏng trong bồn lên người nó.
Cái chậu úp lên miếng da, trông như ngọn núi nhỏ, dưới sàn, dầu từ từ tràn ra, hoá ra anh ta bưng chậu dầu ăn vào.
Cái chậu bị lật úp lại, phát ra tiếng “choang” trầm đục, Nhất Vạn Tam luống cuống lấy bật lửa ra, không quên nghiến răng nghiến lợi chửi: “Mẹ kiếp, thiêu chết mày!”
Ngay khi chậu được lật lên, lửa lập tức bùng cháy theo mặt dầu.
Yên lặng trong chốc lát, ánh mắt mỗi người đều phản chiếu ánh lửa, miếng da kia dường như bị thiêu chết. Tuy nhiên, một lát sau, vẻ mặt Nhất Vạn Tam dần dần thay đổi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Tào Nghiêm Hoa, “Anh Tào, anh đùa đúng không? Thứ này mà là ký sinh trùng sao?”
Dưới ngọn lửa đang cháy hừng hực, miếng da kia nhảy lên cách mặt đất khoảng mười xen ti mét, nổi lơ lửng giữa không trung, từ từ giãn ra, mở ra toàn bộ thân thể bao gồm cả viền, nếu đoán không nhầm, độ dài và rộng tầm khoảng 5 xen ti mét.
Quanh thân nó cháy đen, nhưng chính giữa hiện một ký tự màu đỏ chói mắt.
Tương tự hình chữ S bị kéo dài, bên trái kèm theo nét phẩy, là chữ “Đao” thể chữ Giáp Cốt.
Nhất Vạn Tam chậm chạp lùi về đằng sau: Mẹ kiếp, thứ này mà là ký sinh trùng ư?
Lửa nhỏ dần, không lan ra xung quanh, cháy với tốc độ cực nhanh, không bao lâu liền tắt. Miếng da nhăn nheo kia rơi xuống đất, hệt như miếng vải bị đốt cháy đen.
Mọi người im lặng, nhìn chằm chằm nó.
Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, miếng da đột nhiên cử động.
Tào Nghiêm Hoa kêu to: “Nhanh lên! Nhanh lên! Mau trèo lên bàn!”
E rằng cả đời Nhất Vạn Tam chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, trong giây phút miếng da kia lao tới, Tào Nghiêm Hoa tiện tay ném cốc nước trên bàn về phía nó.
Ý định ban đầu là khiến miếng da kia “không chết cũng què”, nhưng vì cốc nước chưa đậy kín, lúc bay tới giữa không trung liền bật nắp, nước bên trong văng ra ngoài, hắt xuống đất một vệt dài.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, miếng da đang lao đến với tốc độ rất nhanh kia bỗng nhiên ngừng lại giữa chừng, dường như co lại một chút.
Trong nháy mắt, La Nhận chợt hiểu ra một chuyện: “Mộc Đại, nó sợ nước!”
Tại sao vụ án thứ nhất cách vụ án thứ hai những mười mấy năm? Bởi vì Trương Quang Hoa chết đuối, miếng da kia chìm dưới nước, lại cũng bởi nó không thể trồi lên mặt nước.
Nó sợ nước!
Mộc Đại hiểu ý của anh: “Mấy người chịu khó, chờ tôi một lát!”
Cô nhảy từ trên tường xuống, chạy vào toilet, phút chốc, trong phòng truyền ra tiếng nước ào ào.
La Nhân dặn dò Tào Nghiêm Hoa và Nhất Vạn Tam: “Hai người cứ đứng trên bàn, đừng xuống dưới.”
Anh đi vài bước tới gần miếng da, giả vờ vờn nó, vài lần rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm, nhưng nhờ tay chân nhanh nhẹn, may mắn tránh thoát, không để nó nhảy lên người.
Mộc Đại bưng chậu nước, thở hổn hển chạy ra, La Nhận quay đầy nhìn cô một cái, ngầm ra hiệu, sau đó đột ngột lấy hết sức, lấy đà hai bước rồi nhảy lên tường.
Miếng da kia lập tức “bắn” về phía này.
La Nhận hạ thấp thân mình, tránh thế tấn công của nó. Cùng lúc đó, Mộc Đại bưng chậu nước, từ chỗ khác phi tới. Khinh công của cô rất tốt, lấy đà đạp lên tường một phát, dùng chậu nước hứng lấy miếng da kia.
Hứng thì hứng được, nhưng thân thể không kịp phanh lại, La Nhận xoay người giữa chừng, một tay ôm thắt lưng cô, một tay đỡ chậu nước, hai người đồng thời ngã xuống đất, liều mình chịu đau, tám phần lực đều dùng để ổn định chậu nước.
“Choang” một tiếng, đáy chậu chạm đất, nước trong chậu sóng sánh, gần như tràn ra ngoài, còn miếng da kia … Nổi trên mặt nước.
Ánh mắt Mộc Đại và La Nhận đều tập trung vào miếng da.
Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa ngồi trên bàn, giống hệt hai con ếch đang gác đêm, không dám thở mạnh.
Thời khắc hoàn hảo, lực tác động của thiên nhiên, có lẽ còn cộng thêm tác động của nguyên lý vật lý, sóng nước vỗ trở về một lần nữa.
Những lần kế tiếp, biên độ sóng nước không còn lớn như lúc ban đầu.
Từ từ, mặt nước bằng phẳng trở lại.
Không rõ bao lâu sau, Tào Nghiêm Hoa nói: “Nó chìm xuống đáy rồi kìa!”
…
Không ai hé răng, mọi người vẫn duy trì tư thế cũ, cho đến khi cửa truyền đến tiếng “cốc cốc”.
Là tiếng bác Trịnh: “Sính Đình đã được đưa tới bệnh viện, tạm thời không có vấn đề gì.”
La Nhận rốt cuộc thở phào, anh buông Mộc Đại ra, nằm ngửa trên sàn, sau lưng lạnh lẽo, những chuyện vừa xảy ra tựa như cơn mê.
Mộc Đại cũng nằm xuống, than thở: “Mệt chết mất.”
La Nhận quay đầu nhìn cô, cô nằm trên cánh tay anh, nhắm mắt mệt mỏi, hàng mi dày tựa như cây quạt nhỏ, lồng ngực phập phồng, gò má trắng nõn nay ửng hồng vì kiệt sức.
Đưa mắt xuống dưới, tay cô nằm gọn trong tay anh. La Nhận nhẹ nhàng gập tay lại, cẩn thận không chạm tới cô.
…
“Hai chú ếch” vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên bàn.
Tào Nghiêm Hoa hỏi Nhất Vạn Tam: “Đã xuống được chưa?”
Nhất Vạn Tam chết cũng không dám xuống: “Cứ từ từ, chờ tình huống nguy hiểm hoàn toàn tiêu trừ cái đã.”
Im lặng một lát, Tào Nghiêm Hoa lại dùng khuỷu tay huých Nhất Vạn Tam: “Mang di động không?”
“Để làm gì?”
Tào Nghiêm Hoa bĩu môi, ý bảo Nhất Vạn Tam nhìn hai người đang nằm trên đất: “Chụp lại đi, trông họ thật hài hoà.”
/127
|