Trùng Khánh có hai biệt hiệu, Vụ Đô, Sơn Thành, đều xuất phát từ đặc trưng của vùng đất, thực sự chẳng liên quan gì tới nước non.
Mộc Đại rất hiếm khi gặp tiết trời mờ sương, hôm nay bỗng nhiên được nhìn thấy, còn tưởng là mình ngồi máy bay lâu nên hoa mắt.
Lúc máy bay hạ cánh, bà Hoắc Tử Hồng gọi điện cho Mộc Đại, cố gắng làm hòa với cô, bây giờ Mộc Đại mới hỏi bà: “Sao địa chỉ tới lại là quán lẩu? Định mời con ăn lẩu sao?”
Bà Hoắc Tử Hồng dịu dàng nói: “Con đến đúng giờ hẹn, đợi ở cửa vào, sẽ có người đến bắt chuyện với con. Ở Trùng Khánh nhiều đồ ăn ngon, con ăn chán rồi về cũng được.”
Nghe ý của câu nói này, dường như chuyến đi hôm nay vốn là để cô vui chơi, còn chuyện tới quán lẩu nọ chỉ tiện thể mà thôi.
Mộc Đại bình tĩnh tìm một khách sạn gần Bia Giải Phóng để nghỉ lại, sáng hôm sau, thấy trời còn sớm liền ra ngoài ngồi cáp treo vượt sông Trường Giang.
Đường cáp treo đã cũ, từ những năm tám mươi tới giờ cũng không làm mới, tiếng cáp kêu kèn kẹt, khiến người ta thấp thỏm lo lắng, lúc xe cáp đến trạm dừng, Mộc Đại muốn mau chóng đi xuống, nhưng chỗ cô đứng khá cao, nên lại bị người từ ngoài đi vào đẩy lui lại bên trong.
Thôi đến đâu hay đến đó vậy.
Xe cáp lảo đảo chạy tiếp, nhanh chóng tới giữa sông, thực ra phía trên sông Trường Giang cũng không có cảnh đẹp đặc sắc, dọc đường chỉ thấy mấy cái cầu, rồi mấy con thuyền, còn lại đều là sương mù giăng kín.
Trên xe cáp phần lớn là khách du lịch, lúc này mới nói nhỏ với nhau: “Dân bản xứ chắc chẳng bao giờ lên đây ngồi, chẳng có gì hay mà ngắm.”
Đang nói chuyện, xe cáp phía đối diện cũng trượt tới, lúc hai xe lướt qua có thể nhìn thấy rõ người bên trong mặt mũi thế nào ăn vận ra sao, đều là khách du lịch, lập tức vẫy tay chào hỏi bên đối diện, mấy tiếng “này”, “hello” xôn xao vang lên.
Xe cáp đối diện cũng đồng thời ồn ào, nhưng có một chàng trai áo đen đứng sát cửa sổ không nhúc nhích, bên này Mộc Đại cũng đứng im, hai người lập tức chú ý tới đối phương.
Sau đó chàng trai kia đưa tay, chỉ sang bên này trong thoáng chốc.
Xe cáp sượt qua nhau chỉ trong giây lát, rất khó biết được anh ta định chỉ ai, nhưng Mộc Đại lại cảm thấy hẳn là anh ta đang nhắc nhở mình, không nghĩ nhiều, lập tức đưa tay ra phía sau.
Quay ra đằng sau liền thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cánh tay béo ú đang vươn ra.
Mộc Đại cười khẽ, cầm tay hắn ta kéo về phía trước: “Anh, sắp tới trạm dừng rồi.”
Người bên cạnh bị xô ra, hơi bực bội, nhưng tưởng hai người đi cùng nhau nên vẫn tránh ra.
Người đàn ông kia gian xảo đảo mắt, vẻ mặt tối tăm, Mộc Đại đưa tay còn lại đến trước mặt hắn ta, lòng bàn tay ngửa lên, hắn ta hơi do dự, móc từ trong túi quần ra điện thoại của Mộc Đại.
Mộc Đại không nói gì, cầm lấy di động vờ như lướt web, người đàn ông kia tỉnh bơ chen ra ngoài, chuyện này cũng không ai chú ý nhiều.
Khi đến trạm dừng, Mộc Đại tới trạm hướng ngược lại, không chừng có thể gặp lại chàng trai áo đen vừa nãy nói một tiếng cảm ơn, nhưng lúc ra khỏi xe, cô nhìn dòng người chật ních, lẫn lộn mơ hồ, dù có thấy cũng chưa chắc đã nhận ra anh ta.
***
Trên đường tới quán lẩu Lão Cửu, Mộc Đại gọi điện cho bà Hoắc Tử Hồng, nhân tiện kể cho bà chuyện trên đường đi gặp phải móc túi, bà Hoắc Tử Hồng hỏi cô: “Con có hô lên không? Nên để mọi người bắt hắn ta lại, sau này hắn ta không làm bậy được nữa.”
Mộc Đại kiên nhẫn giải thích cho bà: “Dì ơi, cường long bất áp địa đầu xà (1), hơn nữa hô lên cũng chưa chắc có ai giúp con, ngộ nhỡ hắn ta thẹn quá hóa giận, tranh chấp với con trong xe cáp giữa sông, rất nguy hiểm. Dù sao con để cho hắn ta thể diện, không làm ầm lên, hắn ta cũng biết điều trả lại di động cho con.”
(1)Cường long bất ép địa đầu xà: ý chỉ lợi thế sân nhà, ở địa phương mà mình không quen, cho dù có ghê gớm tới mấy cũng chưa chắc đã hơn người dân bản xứ bình thường.
Bà Hoắc Tử Hồng thở dài: “Dì vẫn thấy con gặp chuyện như vậy không nên lo sợ, dám đứng ra làm việc nghĩa mới là đúng.”
Dám đứng ra làm việc nghĩa đương nhiên đúng, nhưng…
Mộc Đại thấy giải thích sao dì Hồng cũng không hiểu được, bèn mặc kệ, tên Nhất Vạn Tam không phải là minh chứng sờ sờ đó ư.
Trước cửa quán lẩu có một người phục vụ đang ngồi, Mộc Đại nhớ kỹ lời dặn của bà Hoắc Tử Hồng, giao tờ giấy cho người phục vụ, quả nhiên, người phục vụ nọ đưa tay chỉ vào bên trong: “Đi sâu tới cuối, rẽ phải, phòng khách.”
Mộc Đại theo lời chỉ dẫn đi vào trong, lúc tới cửa hơi dừng lại chần chừ, nhưng đúng là không lầm chỗ, bởi vì một ông chú ăn mặc như hát kịch đời Thanh đã nhiệt tình đứng dậy: “Là tiểu thư Hoắc Tử Hồng đó sao?”
***
Những người còn lại đều chưa tới, Vạn Phong Hỏa cũng rảnh rang, bèn kể cho Mộc Đại về vụ án ở hồ Lạc Mã, nhân tiện giới thiệu về nghề nghiệp của bản thân.
Ông ta lấy ra một cây trâm cài tóc, cây trâm bạc cổ xưa, đầu trâm là phượng hoàng dang cánh bằng men sứ Cảnh Thái, con mắt phượng hoàng khảm hồng ngọc, ngậm một chuỗi bạch ngọc rủ xuống.
“Ví dụ như”. Ban đầu ông ta dùng tay che lại cây trâm, “Có ba người tới tìm tôi, một người muốn tìm trâm bạc, một người muốn tìm hồng ngọc khảm trong mắt phượng hoàng, còn một người muốn tìm chuỗi bạch ngọc trong miệng phượng hoàng, đây chính là ba yêu cầu khác nhau, nhưng lúc đó trong tay tôi không có gì cả, đành để đó từ từ tìm kiếm.”
“Sau đó một ngày nọ.” Ông ta rút tay lại, để lộ cây trâm, “Có người cầm cả cây trâm tới, kẻ muốn mua người muốn bán, vậy thì vừa hay.”
Đầu óc Mộc Đại nhanh nhạy, thoáng chốc liền hiểu: “Thế nên cây trâm tựa như thông tin mà ông có, sau đó người muốn mua tin tới tìm, bao gồm cả tôi, đều là người muốn tìm hiểu tin tức về vụ án hồ Lạc Mã?”
Cô thấy đây đúng là chuyện bé xé ra to: “Cái này có thể lãi bao nhiêu tiền chứ? Với lại gọi điện nói một lúc là xong, sao phải đích thân tới làm gì?”
Vạn Phọng Hỏa liếc nhìn cô một cái: “Thấy quan trọng thì sẽ tới thôi.”
Một câu đơn giản nhưng đầy thâm ý, Mộc Đại bèn tự hỏi: Dì Hồng thấy việc này rất quan trọng? Lẽ nào bà quen biết ai liên quan tới vụ án?
Nhưng Mộc Đại không quá tò mò, dù sao bản thân cũng chỉ làm trung gian truyền tin mà thôi.
Một lúc sau có ba người khác tới, một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi gầy yếu, lông mày nhạt như không, tên Sầm Xuân Kiều, ngồi xuống sát bên Vạn Phong Hỏa.
Hai người còn lại đều là đàn ông, một người tên Mã Đồ Văn, tầm hai bảy hai tám tuổi, người nồng nặc mùi rượu, vẫn ngái ngủ, mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay trần xăm kín, một người khác tên là Lý Thản, chừng năm mươi tuổi, gầy gò, nếp nhăn hằn sâu, vẻ mặt chán nản.
Vạn Phong Hỏa đóng cửa phòng, bật lửa dưới nồi lẩu, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Tất cả đều đã giao tiền, vẫn giữ ở chỗ tôi, nghe Sầm Xuân Kiều kể xong hãy quyết định có trả tiền hay không…Nhưng cũng phải nói thẳng, tiền là bắt buộc phải trả, trừ khi…là tin tức giả.”
Mộc Đại hơi kinh ngạc, thì ra bọn họ đã đưa tiền cho Vạn Phong Hỏa từ trước, hôm nay đi ăn lẩu là nghe tin trả tiền, cô thấy rất mới lạ.
Nếu như đang trong sòng bạc, trước mặt mỗi người đều có Casino chips (2), nghe một lúc lại đẩy vài viên ra ngoài thì càng thú vị hơn.
Casino chips(còn gọi là Casino tokens, chips, checks, hoặc cheques trongTiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
Nước canh trong nổi lẩu dần sôi, hương thơm tỏa lên ngào ngạt, Mộc Đại thấy thèm ăn, bèn đổ xì dầu ra rồi đưa đũa tới nồi lẩu, lúc đũa duỗi ra mới nhận thấy cả bàn chỉ có mình cử động, hơi ngập ngừng nhưng vẫn tiếp tục.
Bên cạnh, Mã Đồ Văn kỳ dị liếc nhìn cô, nhưng cũng không thấy hành động này của cô quá lạ lùng: Cô gái này còn trẻ, lại mặc một bộ quần áo màu sắc tươi sáng, hoàn toàn không hợp với những người còn lại trong phòng.
Sầm Xuân Kiều đảo mắt qua từng người ngồi trên bàn, mở miệng nói câu đầu tiên.
“Kẻ sát nhân thực ra đã chết, chết từ năm năm trước.”
Mộc Đại thấy bình thường, đã hơn hai mươi năm, hung thủ tự nhiên chết hoặc bất ngờ chết cũng không có gì lạ. Cô chú ý tới thần sắc của hai người còn lại: Mã Đồ Văn vẫn mệt mỏi rã rời, không có gì bất thường, nhưng Lý Thản lại đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ tức giận mà không phải ai cũng nhận ra.
***
Năm năm trước, tôi làm phục vụ ở một quán trọ nhỏ gần trạm xe khách ngoại thành phía tây Tế Nam, loại khách trọ hạng xoàng, đệm chăn quanh năm chẳng thay đó, tuy đủ loại người tới thuê phòng, nhưng đa phần là loại không có tiền, không việc làm.
Đêm hôm ấy là ca trực của tôi, lúc tôi đang ngủ gật ngoài quầy, đột nhiên chuông điện thoại reo, khách bên trong phòng 103 muốn tôi mang ấm nước nóng tới.
Người khách kia tôi cũng biết, ở quán trọ đã mười ngày nay, trừ ngày đầu tiên hắn tới, sau đó cũng không thấy hắn ra khỏi phòng, hơn nữa lúc hắn tới có vẻ ốm nặng, khi đó đám phục vụ chúng tôi còn thầm nói đùa với nhau, đừng để hắn ở lâu, chết ở đây thì chẳng may mắn chút nào.
Nhận được cú điện thoại đó, lòng tôi hơi sợ hãi, giọng người kia yếu ớt đứt quãng, khiến người ta thấy rất có thể hắn sắp chết.
Tôi cầm ấm nước đi tới, tiện tay cầm luôn cả chìa khóa theo, lúc gõ cửa không thấy ai thưa nên tôi lấy chìa khóa mở cửa, đi vào mới biết không xong rồi, khuôn mặt người kia tím tái, mắt trắng dã, nằm trên giường mở trừng mắt thở gấp, dường như sắp tắt thở.
Tôi rất hoảng sợ, lập tức gọi điện cho ông chủ, ông chủ không ở trong quán trọ, vì lúc ấy đã khuya rồi, bị tôi đánh thức nên rất tức giận, vừa bắt máy liền mắng tôi, său đó lập tức ngắt máy, tôi gọi lại thì đã tắt máy.
Tôi hoảng đến không biết làm sao, quyết định xuống lầu tìm ông cụ trông cửa, vừa bước tới gần cửa, người đàn ông nằm trên giường đột nhiên lên tiếng.
***
Mộc Đại vốn đang cầm đũa vớt đồ ăn, nghe tới đây liền thấy nổi da gà.
Lý Thản ho khẽ, giọng nói khiến người ta nghe xong lập tức thấy không thoải mái: “Hắn nói gì?”
Khuôn mặt Sầm Xuân Kiều thoáng hiện vẻ khiếp đảm mờ mịt, dường như tới giờ nghĩ lại vẫn sợ hãi: “Thực ra hắn ta cũng không hẳn là nói chuyện.”
“Mắt hắn trợn trừng, nhìn chòng chọng lên trần nhà, nói rất nhanh, như máy đánh chữ, thanh âm không cao không thấp, giống học thuộc sách.”
Vạn Phong Hỏa truy hỏi: “Vậy…nội dung hắn nói là gì?”
“Đầu tiên là nói ngày tháng năm, rồi địa chỉ, ở huyện XX, phố XX, đường XX, giết mấy người, tiếp đó là giới tính, họ tên, dùng gì làm hung khí giết, giết như thế nào, giết xong trốn kiểu gì, thanh âm đều đều như đọc báo cáo, nhưng mắt vẫn trợn trừng nhìn trần nhà.”
Da đầu Mộc Đại tê dại, theo bản năng nhìn lên trần nhà, Sầm Xuân Kiều nhấn mạnh hai lần “trợn trừng nhìn trần nhà”, khiến cô không hiểu sao lại cảm thấy trên trần nhà hẳn là có gì đó.
Trong phòng tĩnh lặng, đến con chim hoàng yến luôn nhảy nhót không ngừng cũng rũ cánh đứng yên, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy có một hai cọng lông chim, dường như đang dựng đứng.
Mộc Đại rất hiếm khi gặp tiết trời mờ sương, hôm nay bỗng nhiên được nhìn thấy, còn tưởng là mình ngồi máy bay lâu nên hoa mắt.
Lúc máy bay hạ cánh, bà Hoắc Tử Hồng gọi điện cho Mộc Đại, cố gắng làm hòa với cô, bây giờ Mộc Đại mới hỏi bà: “Sao địa chỉ tới lại là quán lẩu? Định mời con ăn lẩu sao?”
Bà Hoắc Tử Hồng dịu dàng nói: “Con đến đúng giờ hẹn, đợi ở cửa vào, sẽ có người đến bắt chuyện với con. Ở Trùng Khánh nhiều đồ ăn ngon, con ăn chán rồi về cũng được.”
Nghe ý của câu nói này, dường như chuyến đi hôm nay vốn là để cô vui chơi, còn chuyện tới quán lẩu nọ chỉ tiện thể mà thôi.
Mộc Đại bình tĩnh tìm một khách sạn gần Bia Giải Phóng để nghỉ lại, sáng hôm sau, thấy trời còn sớm liền ra ngoài ngồi cáp treo vượt sông Trường Giang.
Đường cáp treo đã cũ, từ những năm tám mươi tới giờ cũng không làm mới, tiếng cáp kêu kèn kẹt, khiến người ta thấp thỏm lo lắng, lúc xe cáp đến trạm dừng, Mộc Đại muốn mau chóng đi xuống, nhưng chỗ cô đứng khá cao, nên lại bị người từ ngoài đi vào đẩy lui lại bên trong.
Thôi đến đâu hay đến đó vậy.
Xe cáp lảo đảo chạy tiếp, nhanh chóng tới giữa sông, thực ra phía trên sông Trường Giang cũng không có cảnh đẹp đặc sắc, dọc đường chỉ thấy mấy cái cầu, rồi mấy con thuyền, còn lại đều là sương mù giăng kín.
Trên xe cáp phần lớn là khách du lịch, lúc này mới nói nhỏ với nhau: “Dân bản xứ chắc chẳng bao giờ lên đây ngồi, chẳng có gì hay mà ngắm.”
Đang nói chuyện, xe cáp phía đối diện cũng trượt tới, lúc hai xe lướt qua có thể nhìn thấy rõ người bên trong mặt mũi thế nào ăn vận ra sao, đều là khách du lịch, lập tức vẫy tay chào hỏi bên đối diện, mấy tiếng “này”, “hello” xôn xao vang lên.
Xe cáp đối diện cũng đồng thời ồn ào, nhưng có một chàng trai áo đen đứng sát cửa sổ không nhúc nhích, bên này Mộc Đại cũng đứng im, hai người lập tức chú ý tới đối phương.
Sau đó chàng trai kia đưa tay, chỉ sang bên này trong thoáng chốc.
Xe cáp sượt qua nhau chỉ trong giây lát, rất khó biết được anh ta định chỉ ai, nhưng Mộc Đại lại cảm thấy hẳn là anh ta đang nhắc nhở mình, không nghĩ nhiều, lập tức đưa tay ra phía sau.
Quay ra đằng sau liền thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cánh tay béo ú đang vươn ra.
Mộc Đại cười khẽ, cầm tay hắn ta kéo về phía trước: “Anh, sắp tới trạm dừng rồi.”
Người bên cạnh bị xô ra, hơi bực bội, nhưng tưởng hai người đi cùng nhau nên vẫn tránh ra.
Người đàn ông kia gian xảo đảo mắt, vẻ mặt tối tăm, Mộc Đại đưa tay còn lại đến trước mặt hắn ta, lòng bàn tay ngửa lên, hắn ta hơi do dự, móc từ trong túi quần ra điện thoại của Mộc Đại.
Mộc Đại không nói gì, cầm lấy di động vờ như lướt web, người đàn ông kia tỉnh bơ chen ra ngoài, chuyện này cũng không ai chú ý nhiều.
Khi đến trạm dừng, Mộc Đại tới trạm hướng ngược lại, không chừng có thể gặp lại chàng trai áo đen vừa nãy nói một tiếng cảm ơn, nhưng lúc ra khỏi xe, cô nhìn dòng người chật ních, lẫn lộn mơ hồ, dù có thấy cũng chưa chắc đã nhận ra anh ta.
***
Trên đường tới quán lẩu Lão Cửu, Mộc Đại gọi điện cho bà Hoắc Tử Hồng, nhân tiện kể cho bà chuyện trên đường đi gặp phải móc túi, bà Hoắc Tử Hồng hỏi cô: “Con có hô lên không? Nên để mọi người bắt hắn ta lại, sau này hắn ta không làm bậy được nữa.”
Mộc Đại kiên nhẫn giải thích cho bà: “Dì ơi, cường long bất áp địa đầu xà (1), hơn nữa hô lên cũng chưa chắc có ai giúp con, ngộ nhỡ hắn ta thẹn quá hóa giận, tranh chấp với con trong xe cáp giữa sông, rất nguy hiểm. Dù sao con để cho hắn ta thể diện, không làm ầm lên, hắn ta cũng biết điều trả lại di động cho con.”
(1)Cường long bất ép địa đầu xà: ý chỉ lợi thế sân nhà, ở địa phương mà mình không quen, cho dù có ghê gớm tới mấy cũng chưa chắc đã hơn người dân bản xứ bình thường.
Bà Hoắc Tử Hồng thở dài: “Dì vẫn thấy con gặp chuyện như vậy không nên lo sợ, dám đứng ra làm việc nghĩa mới là đúng.”
Dám đứng ra làm việc nghĩa đương nhiên đúng, nhưng…
Mộc Đại thấy giải thích sao dì Hồng cũng không hiểu được, bèn mặc kệ, tên Nhất Vạn Tam không phải là minh chứng sờ sờ đó ư.
Trước cửa quán lẩu có một người phục vụ đang ngồi, Mộc Đại nhớ kỹ lời dặn của bà Hoắc Tử Hồng, giao tờ giấy cho người phục vụ, quả nhiên, người phục vụ nọ đưa tay chỉ vào bên trong: “Đi sâu tới cuối, rẽ phải, phòng khách.”
Mộc Đại theo lời chỉ dẫn đi vào trong, lúc tới cửa hơi dừng lại chần chừ, nhưng đúng là không lầm chỗ, bởi vì một ông chú ăn mặc như hát kịch đời Thanh đã nhiệt tình đứng dậy: “Là tiểu thư Hoắc Tử Hồng đó sao?”
***
Những người còn lại đều chưa tới, Vạn Phong Hỏa cũng rảnh rang, bèn kể cho Mộc Đại về vụ án ở hồ Lạc Mã, nhân tiện giới thiệu về nghề nghiệp của bản thân.
Ông ta lấy ra một cây trâm cài tóc, cây trâm bạc cổ xưa, đầu trâm là phượng hoàng dang cánh bằng men sứ Cảnh Thái, con mắt phượng hoàng khảm hồng ngọc, ngậm một chuỗi bạch ngọc rủ xuống.
“Ví dụ như”. Ban đầu ông ta dùng tay che lại cây trâm, “Có ba người tới tìm tôi, một người muốn tìm trâm bạc, một người muốn tìm hồng ngọc khảm trong mắt phượng hoàng, còn một người muốn tìm chuỗi bạch ngọc trong miệng phượng hoàng, đây chính là ba yêu cầu khác nhau, nhưng lúc đó trong tay tôi không có gì cả, đành để đó từ từ tìm kiếm.”
“Sau đó một ngày nọ.” Ông ta rút tay lại, để lộ cây trâm, “Có người cầm cả cây trâm tới, kẻ muốn mua người muốn bán, vậy thì vừa hay.”
Đầu óc Mộc Đại nhanh nhạy, thoáng chốc liền hiểu: “Thế nên cây trâm tựa như thông tin mà ông có, sau đó người muốn mua tin tới tìm, bao gồm cả tôi, đều là người muốn tìm hiểu tin tức về vụ án hồ Lạc Mã?”
Cô thấy đây đúng là chuyện bé xé ra to: “Cái này có thể lãi bao nhiêu tiền chứ? Với lại gọi điện nói một lúc là xong, sao phải đích thân tới làm gì?”
Vạn Phọng Hỏa liếc nhìn cô một cái: “Thấy quan trọng thì sẽ tới thôi.”
Một câu đơn giản nhưng đầy thâm ý, Mộc Đại bèn tự hỏi: Dì Hồng thấy việc này rất quan trọng? Lẽ nào bà quen biết ai liên quan tới vụ án?
Nhưng Mộc Đại không quá tò mò, dù sao bản thân cũng chỉ làm trung gian truyền tin mà thôi.
Một lúc sau có ba người khác tới, một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi gầy yếu, lông mày nhạt như không, tên Sầm Xuân Kiều, ngồi xuống sát bên Vạn Phong Hỏa.
Hai người còn lại đều là đàn ông, một người tên Mã Đồ Văn, tầm hai bảy hai tám tuổi, người nồng nặc mùi rượu, vẫn ngái ngủ, mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay trần xăm kín, một người khác tên là Lý Thản, chừng năm mươi tuổi, gầy gò, nếp nhăn hằn sâu, vẻ mặt chán nản.
Vạn Phong Hỏa đóng cửa phòng, bật lửa dưới nồi lẩu, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Tất cả đều đã giao tiền, vẫn giữ ở chỗ tôi, nghe Sầm Xuân Kiều kể xong hãy quyết định có trả tiền hay không…Nhưng cũng phải nói thẳng, tiền là bắt buộc phải trả, trừ khi…là tin tức giả.”
Mộc Đại hơi kinh ngạc, thì ra bọn họ đã đưa tiền cho Vạn Phong Hỏa từ trước, hôm nay đi ăn lẩu là nghe tin trả tiền, cô thấy rất mới lạ.
Nếu như đang trong sòng bạc, trước mặt mỗi người đều có Casino chips (2), nghe một lúc lại đẩy vài viên ra ngoài thì càng thú vị hơn.
Casino chips(còn gọi là Casino tokens, chips, checks, hoặc cheques trongTiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
Nước canh trong nổi lẩu dần sôi, hương thơm tỏa lên ngào ngạt, Mộc Đại thấy thèm ăn, bèn đổ xì dầu ra rồi đưa đũa tới nồi lẩu, lúc đũa duỗi ra mới nhận thấy cả bàn chỉ có mình cử động, hơi ngập ngừng nhưng vẫn tiếp tục.
Bên cạnh, Mã Đồ Văn kỳ dị liếc nhìn cô, nhưng cũng không thấy hành động này của cô quá lạ lùng: Cô gái này còn trẻ, lại mặc một bộ quần áo màu sắc tươi sáng, hoàn toàn không hợp với những người còn lại trong phòng.
Sầm Xuân Kiều đảo mắt qua từng người ngồi trên bàn, mở miệng nói câu đầu tiên.
“Kẻ sát nhân thực ra đã chết, chết từ năm năm trước.”
Mộc Đại thấy bình thường, đã hơn hai mươi năm, hung thủ tự nhiên chết hoặc bất ngờ chết cũng không có gì lạ. Cô chú ý tới thần sắc của hai người còn lại: Mã Đồ Văn vẫn mệt mỏi rã rời, không có gì bất thường, nhưng Lý Thản lại đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ tức giận mà không phải ai cũng nhận ra.
***
Năm năm trước, tôi làm phục vụ ở một quán trọ nhỏ gần trạm xe khách ngoại thành phía tây Tế Nam, loại khách trọ hạng xoàng, đệm chăn quanh năm chẳng thay đó, tuy đủ loại người tới thuê phòng, nhưng đa phần là loại không có tiền, không việc làm.
Đêm hôm ấy là ca trực của tôi, lúc tôi đang ngủ gật ngoài quầy, đột nhiên chuông điện thoại reo, khách bên trong phòng 103 muốn tôi mang ấm nước nóng tới.
Người khách kia tôi cũng biết, ở quán trọ đã mười ngày nay, trừ ngày đầu tiên hắn tới, sau đó cũng không thấy hắn ra khỏi phòng, hơn nữa lúc hắn tới có vẻ ốm nặng, khi đó đám phục vụ chúng tôi còn thầm nói đùa với nhau, đừng để hắn ở lâu, chết ở đây thì chẳng may mắn chút nào.
Nhận được cú điện thoại đó, lòng tôi hơi sợ hãi, giọng người kia yếu ớt đứt quãng, khiến người ta thấy rất có thể hắn sắp chết.
Tôi cầm ấm nước đi tới, tiện tay cầm luôn cả chìa khóa theo, lúc gõ cửa không thấy ai thưa nên tôi lấy chìa khóa mở cửa, đi vào mới biết không xong rồi, khuôn mặt người kia tím tái, mắt trắng dã, nằm trên giường mở trừng mắt thở gấp, dường như sắp tắt thở.
Tôi rất hoảng sợ, lập tức gọi điện cho ông chủ, ông chủ không ở trong quán trọ, vì lúc ấy đã khuya rồi, bị tôi đánh thức nên rất tức giận, vừa bắt máy liền mắng tôi, său đó lập tức ngắt máy, tôi gọi lại thì đã tắt máy.
Tôi hoảng đến không biết làm sao, quyết định xuống lầu tìm ông cụ trông cửa, vừa bước tới gần cửa, người đàn ông nằm trên giường đột nhiên lên tiếng.
***
Mộc Đại vốn đang cầm đũa vớt đồ ăn, nghe tới đây liền thấy nổi da gà.
Lý Thản ho khẽ, giọng nói khiến người ta nghe xong lập tức thấy không thoải mái: “Hắn nói gì?”
Khuôn mặt Sầm Xuân Kiều thoáng hiện vẻ khiếp đảm mờ mịt, dường như tới giờ nghĩ lại vẫn sợ hãi: “Thực ra hắn ta cũng không hẳn là nói chuyện.”
“Mắt hắn trợn trừng, nhìn chòng chọng lên trần nhà, nói rất nhanh, như máy đánh chữ, thanh âm không cao không thấp, giống học thuộc sách.”
Vạn Phong Hỏa truy hỏi: “Vậy…nội dung hắn nói là gì?”
“Đầu tiên là nói ngày tháng năm, rồi địa chỉ, ở huyện XX, phố XX, đường XX, giết mấy người, tiếp đó là giới tính, họ tên, dùng gì làm hung khí giết, giết như thế nào, giết xong trốn kiểu gì, thanh âm đều đều như đọc báo cáo, nhưng mắt vẫn trợn trừng nhìn trần nhà.”
Da đầu Mộc Đại tê dại, theo bản năng nhìn lên trần nhà, Sầm Xuân Kiều nhấn mạnh hai lần “trợn trừng nhìn trần nhà”, khiến cô không hiểu sao lại cảm thấy trên trần nhà hẳn là có gì đó.
Trong phòng tĩnh lặng, đến con chim hoàng yến luôn nhảy nhót không ngừng cũng rũ cánh đứng yên, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy có một hai cọng lông chim, dường như đang dựng đứng.
/127
|