Tống Nhược An nhìn bà Đàm có vẻ vẫn rất chần chừ bà tạm thời rất khó để chấp nhận những lời vừa rồi của bà
Đàm ngay lập tức: "Mẹ, hình như con không có tư cách ấy đâu ạ!"
"Con có giấy kết hôn với A Diễn không?" Bà Đàm nhìn thấy ánh mắt có phần hơi đượm buồn của Tống Nhược An nghi ngờ mà hỏi.
"Con có nhưng...
"Đấy... Như thế là được rồi!" Tổng Nhược An chưa nói hết lời đã bị bà Đàm cướp lấy mà vỗ vỗ nhẹ vào vai cô.
"Con cứ yên tâm đi, có ta ở đây, cho dù là con nhỏ đó hay là bất kỳ ai thì ta cũng có cách để nó phải tránh xa chồng của con ra!" Bà Đàm dường như có vẻ rất chắn chắn và tự tin ở bản thân mình mà vỗ ngực xưng danh.
Vừa hay lúc này ông Đàm cũng làm thủ tục xuất viện cho Tống Nhược An xong, vừa đi tới cửa đã nghe tiếng vợ mình bon mồm không ngớt mà tức cười mở cửa đi vào: "Bà lại dạy hư cái gì con bé nữa đấy?"
Lời của ông Đàm liền khiến cho bà Đàm chau mày quay mặt về phía ông mà mắng: "Ông thì biết cái gì chứ?"
"Này là chuyện của phụ nữ ông chỉ nên đứng bên cạnh mà ủng hộ mẹ con tôi thôi!"
"Tôi chỉ nói thế thôi bà cứ hét ẩm lên làm gì!" Ông Đàm vẫn ôn hòa nhã nhặn như thế mà nói với vợ mình.
"Để cho ông biết tôi không có dạy hư con bé!" Bà Đàm cau mày.
"Được rồi mà không dạy hư con bé!" Ông Đàm đầu hàng mà nói.
Rồi quay sang Tống Nhược An đang ngồi cười tủm tỉm trên giường: "Con đó, cười cái gì"
"Mau chuẩn bị về nhà thôi!"
Bị nhắc, Tống Nhược An liền nhịn cười mà ngầng đầu nhìn lên: "Dạ con sẽ thu xếp ngay ạ!"
"'Cứ ngồi đó, bệnh hoạn như thế thì làm được cái gì!"
"Cứ ở yên đó để ta!" Bà Đàm níu tay Tổng Nhược An lại mà nói.
Lần này, Tống Nhược An không từ chối mà để cho bà Đàm thu xếp đồ đạc cho mình.
Trong lúc ngồi xếp đồ cho Tống Nhược An, bà Đàm chợt nhớ ra, kéo Tống Nhược An lại gần mình như không muốn cho ông Đàm nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con mà thủ thỉ: "Này, con có muốn biết chồng con giờ đang làm gì không?"
Tổng Nhược An trố mắt nhìn bà Đàm không chớp.
"Lúc trước ta lén gắn camera ở phòng làm việc của nó"
"Sieu sac net!"
"Sau về nhà ta cho con cách quan sát, sau có con nhỏ nào ở Đàm Thị dám lén phén với nó, ta với con đến dằn mặt nó!" Bà Đàm đầy tự hào mà nói.
Ngược lại với bà Đàm, Tống Nhược An lại hết sức bất ngờ vì những lời vừa rồi của bà Đàm. Chợt nhận ra, bà Đàm không phải là người mà ai cũng có thể đụng được.
Chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, Tổng Nhược An cô có gan bằng trời cũng chẳng dám theo dõi nhất cử nhất động của Đàm Tôn Diễn. Cái này mà đề anh bắt được chắc không còn đường sống sót.
"Con cứ yên tâm đi, có ta không ai dám làm gì con đâu" Bà Đàm vẫn tự tin như thế.
"Tôi nghe đấy nhé!" Ông Đàm nhìn hai bóng lưng, hai cái đầu cụng vào nhau sầm xì mà lên tiếng.
Bấy giờ bà Đàm mới chịu im lặng mà tiếp tục gấp đồ, dù sao đây cũng là bí mật của bà, để ông Đàm biết được có mà ông tố bà với Đàm Tôn Diễn mất.
Sau một hồi chuẩn bị cuối cùng cũng xong, Tống Nhược An được ông bà Đàm đích thân đưa về Đàm gia.
Sau khi về đến nhà, để người làm mang đồ của Tống Nhược An lên lầu còn Bà Đàm liền kéo cô ngồi xuống sofa ở phòng khách, bà hớn hở lấy chiếc máy tính bảng ra mở camera giám sát ở phòng làm việc của Đàm Tôn Diễn ra đưa cho Tống Nhược An cùng xem khuôn mặt của bà đầy vẻ tự hào: "Con xem, A Diễn lúc làm việc nó có đẹp trai không cơ chứ!"
Theo lời của bà Đàm, Tổng Nhược An liền nhìn vào màn hình máy tính bảng, quả thật dáng vẻ lúc Đàm Tôn Diễn tập trung làm việc quá sức là điển trai, là một dáng vẻ mà trước đây Tổng Nhược An chưa từng một lần được thấy.
Nào ngờ chưa nhìn được bao lầu, mi mày của Tống Nhược An đã nhíu chặt lại trong rất khó coi.
Là trong màn hình máy tính bảng lại xuất hiện một người con gái ăn mặc có vẻ rất mát mẻ và lẳng lơ đi vào.
Nhìn gượng mặt gượng gạo đã ửng đỏ của Tống Nhược An bà Đàm liền nắm lấy bàn tay nhỏ đầy vết sần chai của cô mà vỗ nhẹ: "'Con yên tâm đi, cái này A Diễn nó xử lý được!"
"Không tin con cứ chờ một lát xem!" Bà Đàm dường như rất hiểu Đàm Tôn Diễn mà chắc chắn, dù sao chuyện này ở Đàm Thị cũng không phải là lần đầu, chỉ có duy nhất kết cục của những đứa con gái lẳng lơ muốn ve vãn
Đàm Tôn Diễn này là đều như nhau mà thôi.
Nhưng Tống Nhược An thì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi như bà Đàm, nhìn thấy cảnh tượng như vậy lòng cô liền không ngừng mà khó chịu, nhìn thấy từng bước chân của người con gái kia mỗi lúc lại càng gần Đàm Tôn Diễn mà lòng cô như thắt lại, cô không biết thật sự cảm xúc bấy giờ trong lòng mình là gì, chỉ biết rất rất khó chịu mà thôi.
"Tiểu An An, ta quyết định rồi ngày mai ta sẽ đưa con đến Đàm Thị!"
"Ta nhất định phải cho toàn thể nhân viên ở đó biết con là Đàm thiếu phu nhân là dâu con nhà họ Đàm là vợ của
Đàm Tôn Diễn mới được!" Bà Đàm tinh ý nhận ra cảm xúc trong Tống Nhược An mà lên tiếng.
Cùng là phụ nữ, bà Đàm hơn ai hết bà hiểu được cái cảm giác đã là vợ mà không được công khai là cảm giác như thế nào, nhất định lần này bà phải để cho Tổng Nhược An đường đường chính chính bước vào Đàm gia, nhất định không để cô mãi trong bóng tối, không danh không phận mãi được, như vậy sẽ rất thiệt thòi.
Như thế lại vừa vô tình tạo cơ hội cho những đứa tiểu tam vô liêm sĩ phá hoại gia đình con mình.
Nhất định bà không để chuyện này tiếp diễn nữa.
Ba phai don dudng cho con dau cua ba.
Đàm ngay lập tức: "Mẹ, hình như con không có tư cách ấy đâu ạ!"
"Con có giấy kết hôn với A Diễn không?" Bà Đàm nhìn thấy ánh mắt có phần hơi đượm buồn của Tống Nhược An nghi ngờ mà hỏi.
"Con có nhưng...
"Đấy... Như thế là được rồi!" Tổng Nhược An chưa nói hết lời đã bị bà Đàm cướp lấy mà vỗ vỗ nhẹ vào vai cô.
"Con cứ yên tâm đi, có ta ở đây, cho dù là con nhỏ đó hay là bất kỳ ai thì ta cũng có cách để nó phải tránh xa chồng của con ra!" Bà Đàm dường như có vẻ rất chắn chắn và tự tin ở bản thân mình mà vỗ ngực xưng danh.
Vừa hay lúc này ông Đàm cũng làm thủ tục xuất viện cho Tống Nhược An xong, vừa đi tới cửa đã nghe tiếng vợ mình bon mồm không ngớt mà tức cười mở cửa đi vào: "Bà lại dạy hư cái gì con bé nữa đấy?"
Lời của ông Đàm liền khiến cho bà Đàm chau mày quay mặt về phía ông mà mắng: "Ông thì biết cái gì chứ?"
"Này là chuyện của phụ nữ ông chỉ nên đứng bên cạnh mà ủng hộ mẹ con tôi thôi!"
"Tôi chỉ nói thế thôi bà cứ hét ẩm lên làm gì!" Ông Đàm vẫn ôn hòa nhã nhặn như thế mà nói với vợ mình.
"Để cho ông biết tôi không có dạy hư con bé!" Bà Đàm cau mày.
"Được rồi mà không dạy hư con bé!" Ông Đàm đầu hàng mà nói.
Rồi quay sang Tống Nhược An đang ngồi cười tủm tỉm trên giường: "Con đó, cười cái gì"
"Mau chuẩn bị về nhà thôi!"
Bị nhắc, Tống Nhược An liền nhịn cười mà ngầng đầu nhìn lên: "Dạ con sẽ thu xếp ngay ạ!"
"'Cứ ngồi đó, bệnh hoạn như thế thì làm được cái gì!"
"Cứ ở yên đó để ta!" Bà Đàm níu tay Tổng Nhược An lại mà nói.
Lần này, Tống Nhược An không từ chối mà để cho bà Đàm thu xếp đồ đạc cho mình.
Trong lúc ngồi xếp đồ cho Tống Nhược An, bà Đàm chợt nhớ ra, kéo Tống Nhược An lại gần mình như không muốn cho ông Đàm nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con mà thủ thỉ: "Này, con có muốn biết chồng con giờ đang làm gì không?"
Tổng Nhược An trố mắt nhìn bà Đàm không chớp.
"Lúc trước ta lén gắn camera ở phòng làm việc của nó"
"Sieu sac net!"
"Sau về nhà ta cho con cách quan sát, sau có con nhỏ nào ở Đàm Thị dám lén phén với nó, ta với con đến dằn mặt nó!" Bà Đàm đầy tự hào mà nói.
Ngược lại với bà Đàm, Tống Nhược An lại hết sức bất ngờ vì những lời vừa rồi của bà Đàm. Chợt nhận ra, bà Đàm không phải là người mà ai cũng có thể đụng được.
Chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, Tổng Nhược An cô có gan bằng trời cũng chẳng dám theo dõi nhất cử nhất động của Đàm Tôn Diễn. Cái này mà đề anh bắt được chắc không còn đường sống sót.
"Con cứ yên tâm đi, có ta không ai dám làm gì con đâu" Bà Đàm vẫn tự tin như thế.
"Tôi nghe đấy nhé!" Ông Đàm nhìn hai bóng lưng, hai cái đầu cụng vào nhau sầm xì mà lên tiếng.
Bấy giờ bà Đàm mới chịu im lặng mà tiếp tục gấp đồ, dù sao đây cũng là bí mật của bà, để ông Đàm biết được có mà ông tố bà với Đàm Tôn Diễn mất.
Sau một hồi chuẩn bị cuối cùng cũng xong, Tống Nhược An được ông bà Đàm đích thân đưa về Đàm gia.
Sau khi về đến nhà, để người làm mang đồ của Tống Nhược An lên lầu còn Bà Đàm liền kéo cô ngồi xuống sofa ở phòng khách, bà hớn hở lấy chiếc máy tính bảng ra mở camera giám sát ở phòng làm việc của Đàm Tôn Diễn ra đưa cho Tống Nhược An cùng xem khuôn mặt của bà đầy vẻ tự hào: "Con xem, A Diễn lúc làm việc nó có đẹp trai không cơ chứ!"
Theo lời của bà Đàm, Tổng Nhược An liền nhìn vào màn hình máy tính bảng, quả thật dáng vẻ lúc Đàm Tôn Diễn tập trung làm việc quá sức là điển trai, là một dáng vẻ mà trước đây Tổng Nhược An chưa từng một lần được thấy.
Nào ngờ chưa nhìn được bao lầu, mi mày của Tống Nhược An đã nhíu chặt lại trong rất khó coi.
Là trong màn hình máy tính bảng lại xuất hiện một người con gái ăn mặc có vẻ rất mát mẻ và lẳng lơ đi vào.
Nhìn gượng mặt gượng gạo đã ửng đỏ của Tống Nhược An bà Đàm liền nắm lấy bàn tay nhỏ đầy vết sần chai của cô mà vỗ nhẹ: "'Con yên tâm đi, cái này A Diễn nó xử lý được!"
"Không tin con cứ chờ một lát xem!" Bà Đàm dường như rất hiểu Đàm Tôn Diễn mà chắc chắn, dù sao chuyện này ở Đàm Thị cũng không phải là lần đầu, chỉ có duy nhất kết cục của những đứa con gái lẳng lơ muốn ve vãn
Đàm Tôn Diễn này là đều như nhau mà thôi.
Nhưng Tống Nhược An thì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi như bà Đàm, nhìn thấy cảnh tượng như vậy lòng cô liền không ngừng mà khó chịu, nhìn thấy từng bước chân của người con gái kia mỗi lúc lại càng gần Đàm Tôn Diễn mà lòng cô như thắt lại, cô không biết thật sự cảm xúc bấy giờ trong lòng mình là gì, chỉ biết rất rất khó chịu mà thôi.
"Tiểu An An, ta quyết định rồi ngày mai ta sẽ đưa con đến Đàm Thị!"
"Ta nhất định phải cho toàn thể nhân viên ở đó biết con là Đàm thiếu phu nhân là dâu con nhà họ Đàm là vợ của
Đàm Tôn Diễn mới được!" Bà Đàm tinh ý nhận ra cảm xúc trong Tống Nhược An mà lên tiếng.
Cùng là phụ nữ, bà Đàm hơn ai hết bà hiểu được cái cảm giác đã là vợ mà không được công khai là cảm giác như thế nào, nhất định lần này bà phải để cho Tổng Nhược An đường đường chính chính bước vào Đàm gia, nhất định không để cô mãi trong bóng tối, không danh không phận mãi được, như vậy sẽ rất thiệt thòi.
Như thế lại vừa vô tình tạo cơ hội cho những đứa tiểu tam vô liêm sĩ phá hoại gia đình con mình.
Nhất định bà không để chuyện này tiếp diễn nữa.
Ba phai don dudng cho con dau cua ba.
/63
|