Đàm Tôn Diễn ngồi đó trong lòng ngập tràn niềm vui khi nhìn thấy không khí ấm cúng và tình yêu thương trong gia đình mình.
Chợt điện thoại trong túi anh rung lên, một tin nhắn thông báo rằng có một cuộc gọi quan trọng cần phải xử lý ngay. Đàm Tôn Diễn cầm điện thoại, nhìn màn hình, là tin nhắn từ trợ lý của mình.
"Anh Đàm, tôi đã điều tra ra"
"Chiếc xe gây tai nạn cho anh và Đàm thiếu phu nhân hôm đó là của Ôn Như Ngọc"
Đàm Tôn Diễn đọc xong tin nhắn, bàn tay anh bất giác siết chặt chiếc điện thoại. Trong lòng anh là một cảm giác khó chịu, sự tức giận lẫn sự đau đớn. Ôn Như Ngọc, người mà anh từng hết lòng yêu thương và đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tươi đẹp, lại chính là kẻ đứng sau tai nạn đe dọa tính mạng của Tống Nhược An.
Anh nhớ lại những năm tháng trước, khi anh và Ôn Như Ngọc còn bên nhau. Cô ta là một người con gái dịu dàng, luôn khiến anh cảm thấy cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi, ngày mà Ôn Như Ngọc rời bỏ anh đi chính là một ngọn lửa, một ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả những gì tốt đẹp trong cuộc sống của anh.
Anh nghĩ về Tống Nhược An, nghĩ về người con gái mà anh đang yêu thương, người đã ở bên anh suốt thời gian qua, dù cho trong quá khứ anh có bao nhiêu lỗi lầm. Tống Nhược An luôn là người cho anh cảm giác bình yên. Và giờ đây, cô lại phải chịu đựng sự đe dọa từ chính người mà anh từng yêu trong quá khứ.
Đàm Tôn Diễn không thể để chuyện này tiếp tục ảnh hưởng đến Tống Nhược An.
Anh đã quyết định, dù có phải đối mặt với Ôn Như Ngọc, anh sẽ không để cô ta làm hại Tống Nhược An. Anh sẽ bảo vệ Tổng Nhược An đến cùng, vì cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh lúc này.
Nghĩ rồi, Đàm Tôn Diễn liền lập tức gọi lại cho trợ lý của mình.
"Cô ta đang ở đâu?" Đàm Tôn Diễn hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy kiên quyết.
"Tôi đang theo dõi, hiện tại cô ta đang ở một khách sạn ngoại thành"
Đàm Tôn Diễn im lặng trong giây lát, rồi đáp: "Cứ tiếp tục theo dõi"
"Tôi sẽ tự mình xử lý"
Đàm Tôn Diễn tắt máy, trong sự ngơ ngác của ông bà Đàm và Tống Nhược An.
Anh nói: "Con có chuyện cần giải quyết"
Rồi quay sang Tống Nhược An: "Em ở nhà với cha mẹ nhé!"
"Anh ra ngoài giải quyết việc một tí rồi quay về với mẹ con em ngay"
Tống Nhược An nhìn vào sâu trong mắt Đàm Tôn Diễn, dường như là đang nghi ngờ anh giấu mình chuyện gì, cô kéo nhẹ tay anh: "A Diễn..."
"Anh chỉ đi giải quyết công việc thôi, sẽ về với mẹ con em ngay mà" Đàm Tôn Diễn tay xoa bụng Tống Nhược An, hôn nhẹ lên trán cô như để trấn an.
Cuối cùng cũng chùn bước, Tống Nhược An gật đầu: "Anh sớm về nhé!"
"Được" Tay xoa nhẹ đầu của Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn đứng dậy rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà Đàm gia, Đàm Tôn Diễn lái xe về hướng ngoại thành, dừng xe tại trước cửa một khách sạn.
Trợ lý của anh đã báo cáo rằng Ôn Như Ngọc đang ẩn náu tại đây, và anh không thể để cô ta tiếp tục đe dọa
Tống Nhược An.
Dù có quyết tâm mạnh mẽ đến đâu, nhưng khi đứng trước cửa khách sạn mà Ôn Như Ngọc đang trốn tránh, Đàm Tôn Diễn không thể không cảm thấy một chút bất an.
Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều sau bảy năm gặp lại. Anh từng yêu cô, từng hy sinh vì cô, nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là nổi đau, cho đến hiện tại cũng chỉ là sự đố kỵ, sự ích kỷ, và những hành động điên cuồng.
Khi anh đến trước cửa, một người mặc đồ vest lịch sự, vẻ mặt lạnh lùng nước ra, chắc có lẽ là quản lý của khách sạn này, khi nhận thấy người đi vào là Đàm Tôn Diễn thì người này lập tức chào đón.
"Anh Đàm, mời vào" Người đàn ông nói.
Đàm Tôn Diễn gật đầu, bước vào trong: "Tôi muốn tìm một người đang ở đây"
Người quản lý nghe Đàm Tôn Diễn muốn tìm người thì ngay lập tức hỏi: "Không biết anh muốn tìm ai"
"Ôn Như Ngọc" Đàm Tôn Diễn nhàn nhạt mà nói.
Người quản lý liền ngay lập tức thúc giục lễ tân tra lại sổ đăng kí phòng khách sạn.
Tra ra, người quản lý liền lấy chìa khoa dự phòng đưa cho Đàm Tôn Diễn và hướng dẫn anh đi lên phòng của Ôn Như Ngọc đang trốn.
Đứng ở trước cửa phòng, Đàm Tôn Diễn hít một hơi thật sâu, mở cử phòng, anh nhìn thấy Ôn Như Ngọc đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt đăm chiêu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"A Diễn sao anh đến được đây" Ôn Như Ngọc chợt nhìn thấy Đàm Tôn Diễn mà lên tiếng, ngay lập tức đứng lên,
Ôn Như Ngọc chạy đến ôm lấy cánh tay của Đàm Tôn Diễn: "Anh đến là tìm em sao?"
Đàm Tôn Diễn không đáp lời, chỉ gạt tay của Ôn Như Ngọc ra khỏi người mình, bước đến ghế đối diện, ngồi xuống. Anh nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ôn Như Ngọc, tôi không muốn có cuộc gặp này" Anh bắt đầu lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực
Ôn Như Ngọc có tật thì giật mình, nghe những lời này của Đàm Tôn Diễn liền đảo mắt đầy sợ hãi, ngược lại: "A
Diễn, em không hiểu anh đang nói gì"
"Đừng nghĩ tôi còn chút tình cảm nào dành cho cô" Đàm Tôn Diễn cắt ngang lời cô ta, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết: "Cô không còn là gì của tôi nữa, và nếu cô nghĩ rằng có thể gây ra tổn thương cho người tôi yêu, thì tôi sẽ không để cô yên"
Ôn Như Ngọc chậm tiến về phía Đàm Tôn Diễn. Cô ta đứng trước mặt anh, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Cô ta nhìn anh, ánh mắt đầy oan ức: "A Diễn, anh nói cái gì vậy, em thật sự không hiểu anh đang nói gì"
"Ôn Như Ngọc, cô cứ muốn để tôi nói thẳng đúng không?"
Lời này của Đàm Tôn Diễn, càng khiến cho Ôn Như Ngọc chắc chắn hơn về việc anh đã biết gì đó rồi, dường như là lật bài ngửa, Ôn Như Ngọc giọng đầy giận dữ: "A Diễn, anh biết rõ rằng em yêu anh hơn bất kỳ ai, và anh cũng biết em đã hi sinh bao nhiêu vì anh"
"Nhưng giờ đây, anh lại yêu một người con gái khác"
"Tại sao em phải chấp nhận điều đó?"
"Tại sao em phải đứng nhìn anh hạnh phúc bên cô ta?"
Đàm Tôn Diễn nhìn vào mắt cô ta, không chút dao động.
Anh nói, giọng vẫn lạnh băng: "Cô yêu tôi? Hay yêu tiền của tôi?"
"Ôn Như Ngọc, tôi đã quá rõ về cô rồi. Năm xưa là cô bỏ theo người khác, bảy năm sau quay trở về đổi trắng thay đen nói với tôi rằng mình mắc bệnh ung thư máu, thì nghĩ tôi liền bỏ qua cho cô sao?"
"'Co nam mo di!"
"Sao... sao... sao anh lại biết?" Ôn Như Ngọc lắp bắp thừa nhận lời của Đàm Tôn Diễn là đúng.
"Cô nghĩ tôi còn ngu ngốc đến mức để cô lừa dối nữa sao?" Đàm Tôn Diễn đã điều ra lại hết tất cả mọi chuyện mà đáp.
Đàm Tôn Diễn không mất kiên nhẫn. Anh rút ra một chiếc USB từ trong túi, ném nó lên bàn trước mặt cô ta.
"Đây là tất cả những bằng chứng về việc cô đã lái xe cố ý đâm vào An An. Nếu cô còn một lần nữa làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ giao chiếc USB này cho cảnh sát. Và tôi đảm bảo, cô sẽ phải đối mặt với hậu quả"
Ôn Như Ngọc nhìn chiếc USB, vẻ mặt cô ta cố gắng che giấu sự hoang mang, nhưng không thể phủ nhận rằng
Đàm Tôn Diễn đã nắm trong tay những bằng chứng không thể chối cãi. Cô ta cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Anh nghĩ em sẽ sợ sao?" Ôn Như Ngọc đáp, nhưng trong lòng đã cuộn trào sự sợ hãi.
"Tùy cô thôi!"
Đàm Tôn Diễn nói rồi liền đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi cô ta: "Nể tình chúng ta trong quá khứ, lần này tôi có thể bỏ qua cho cô nhưng nếu có lần sau nhất định tôi sẽ tống cô vào tù"
"Nếu biết điều cô không nên xuất hiện trong cuộc sống của tôi và An An nữa" Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền rời đi, không cho Ôn Như Ngọc thêm bất kì cơ hội nào để được nói.
Khi chiếc xe của Đàm Tôn Diễn rời khỏi khách sạn, anh nhìn qua cửa sổ, lòng cảm thấy nặng trĩu.
Chợt điện thoại trong túi anh rung lên, một tin nhắn thông báo rằng có một cuộc gọi quan trọng cần phải xử lý ngay. Đàm Tôn Diễn cầm điện thoại, nhìn màn hình, là tin nhắn từ trợ lý của mình.
"Anh Đàm, tôi đã điều tra ra"
"Chiếc xe gây tai nạn cho anh và Đàm thiếu phu nhân hôm đó là của Ôn Như Ngọc"
Đàm Tôn Diễn đọc xong tin nhắn, bàn tay anh bất giác siết chặt chiếc điện thoại. Trong lòng anh là một cảm giác khó chịu, sự tức giận lẫn sự đau đớn. Ôn Như Ngọc, người mà anh từng hết lòng yêu thương và đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tươi đẹp, lại chính là kẻ đứng sau tai nạn đe dọa tính mạng của Tống Nhược An.
Anh nhớ lại những năm tháng trước, khi anh và Ôn Như Ngọc còn bên nhau. Cô ta là một người con gái dịu dàng, luôn khiến anh cảm thấy cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi, ngày mà Ôn Như Ngọc rời bỏ anh đi chính là một ngọn lửa, một ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả những gì tốt đẹp trong cuộc sống của anh.
Anh nghĩ về Tống Nhược An, nghĩ về người con gái mà anh đang yêu thương, người đã ở bên anh suốt thời gian qua, dù cho trong quá khứ anh có bao nhiêu lỗi lầm. Tống Nhược An luôn là người cho anh cảm giác bình yên. Và giờ đây, cô lại phải chịu đựng sự đe dọa từ chính người mà anh từng yêu trong quá khứ.
Đàm Tôn Diễn không thể để chuyện này tiếp tục ảnh hưởng đến Tống Nhược An.
Anh đã quyết định, dù có phải đối mặt với Ôn Như Ngọc, anh sẽ không để cô ta làm hại Tống Nhược An. Anh sẽ bảo vệ Tổng Nhược An đến cùng, vì cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh lúc này.
Nghĩ rồi, Đàm Tôn Diễn liền lập tức gọi lại cho trợ lý của mình.
"Cô ta đang ở đâu?" Đàm Tôn Diễn hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy kiên quyết.
"Tôi đang theo dõi, hiện tại cô ta đang ở một khách sạn ngoại thành"
Đàm Tôn Diễn im lặng trong giây lát, rồi đáp: "Cứ tiếp tục theo dõi"
"Tôi sẽ tự mình xử lý"
Đàm Tôn Diễn tắt máy, trong sự ngơ ngác của ông bà Đàm và Tống Nhược An.
Anh nói: "Con có chuyện cần giải quyết"
Rồi quay sang Tống Nhược An: "Em ở nhà với cha mẹ nhé!"
"Anh ra ngoài giải quyết việc một tí rồi quay về với mẹ con em ngay"
Tống Nhược An nhìn vào sâu trong mắt Đàm Tôn Diễn, dường như là đang nghi ngờ anh giấu mình chuyện gì, cô kéo nhẹ tay anh: "A Diễn..."
"Anh chỉ đi giải quyết công việc thôi, sẽ về với mẹ con em ngay mà" Đàm Tôn Diễn tay xoa bụng Tống Nhược An, hôn nhẹ lên trán cô như để trấn an.
Cuối cùng cũng chùn bước, Tống Nhược An gật đầu: "Anh sớm về nhé!"
"Được" Tay xoa nhẹ đầu của Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn đứng dậy rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà Đàm gia, Đàm Tôn Diễn lái xe về hướng ngoại thành, dừng xe tại trước cửa một khách sạn.
Trợ lý của anh đã báo cáo rằng Ôn Như Ngọc đang ẩn náu tại đây, và anh không thể để cô ta tiếp tục đe dọa
Tống Nhược An.
Dù có quyết tâm mạnh mẽ đến đâu, nhưng khi đứng trước cửa khách sạn mà Ôn Như Ngọc đang trốn tránh, Đàm Tôn Diễn không thể không cảm thấy một chút bất an.
Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều sau bảy năm gặp lại. Anh từng yêu cô, từng hy sinh vì cô, nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là nổi đau, cho đến hiện tại cũng chỉ là sự đố kỵ, sự ích kỷ, và những hành động điên cuồng.
Khi anh đến trước cửa, một người mặc đồ vest lịch sự, vẻ mặt lạnh lùng nước ra, chắc có lẽ là quản lý của khách sạn này, khi nhận thấy người đi vào là Đàm Tôn Diễn thì người này lập tức chào đón.
"Anh Đàm, mời vào" Người đàn ông nói.
Đàm Tôn Diễn gật đầu, bước vào trong: "Tôi muốn tìm một người đang ở đây"
Người quản lý nghe Đàm Tôn Diễn muốn tìm người thì ngay lập tức hỏi: "Không biết anh muốn tìm ai"
"Ôn Như Ngọc" Đàm Tôn Diễn nhàn nhạt mà nói.
Người quản lý liền ngay lập tức thúc giục lễ tân tra lại sổ đăng kí phòng khách sạn.
Tra ra, người quản lý liền lấy chìa khoa dự phòng đưa cho Đàm Tôn Diễn và hướng dẫn anh đi lên phòng của Ôn Như Ngọc đang trốn.
Đứng ở trước cửa phòng, Đàm Tôn Diễn hít một hơi thật sâu, mở cử phòng, anh nhìn thấy Ôn Như Ngọc đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt đăm chiêu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"A Diễn sao anh đến được đây" Ôn Như Ngọc chợt nhìn thấy Đàm Tôn Diễn mà lên tiếng, ngay lập tức đứng lên,
Ôn Như Ngọc chạy đến ôm lấy cánh tay của Đàm Tôn Diễn: "Anh đến là tìm em sao?"
Đàm Tôn Diễn không đáp lời, chỉ gạt tay của Ôn Như Ngọc ra khỏi người mình, bước đến ghế đối diện, ngồi xuống. Anh nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ôn Như Ngọc, tôi không muốn có cuộc gặp này" Anh bắt đầu lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực
Ôn Như Ngọc có tật thì giật mình, nghe những lời này của Đàm Tôn Diễn liền đảo mắt đầy sợ hãi, ngược lại: "A
Diễn, em không hiểu anh đang nói gì"
"Đừng nghĩ tôi còn chút tình cảm nào dành cho cô" Đàm Tôn Diễn cắt ngang lời cô ta, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết: "Cô không còn là gì của tôi nữa, và nếu cô nghĩ rằng có thể gây ra tổn thương cho người tôi yêu, thì tôi sẽ không để cô yên"
Ôn Như Ngọc chậm tiến về phía Đàm Tôn Diễn. Cô ta đứng trước mặt anh, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Cô ta nhìn anh, ánh mắt đầy oan ức: "A Diễn, anh nói cái gì vậy, em thật sự không hiểu anh đang nói gì"
"Ôn Như Ngọc, cô cứ muốn để tôi nói thẳng đúng không?"
Lời này của Đàm Tôn Diễn, càng khiến cho Ôn Như Ngọc chắc chắn hơn về việc anh đã biết gì đó rồi, dường như là lật bài ngửa, Ôn Như Ngọc giọng đầy giận dữ: "A Diễn, anh biết rõ rằng em yêu anh hơn bất kỳ ai, và anh cũng biết em đã hi sinh bao nhiêu vì anh"
"Nhưng giờ đây, anh lại yêu một người con gái khác"
"Tại sao em phải chấp nhận điều đó?"
"Tại sao em phải đứng nhìn anh hạnh phúc bên cô ta?"
Đàm Tôn Diễn nhìn vào mắt cô ta, không chút dao động.
Anh nói, giọng vẫn lạnh băng: "Cô yêu tôi? Hay yêu tiền của tôi?"
"Ôn Như Ngọc, tôi đã quá rõ về cô rồi. Năm xưa là cô bỏ theo người khác, bảy năm sau quay trở về đổi trắng thay đen nói với tôi rằng mình mắc bệnh ung thư máu, thì nghĩ tôi liền bỏ qua cho cô sao?"
"'Co nam mo di!"
"Sao... sao... sao anh lại biết?" Ôn Như Ngọc lắp bắp thừa nhận lời của Đàm Tôn Diễn là đúng.
"Cô nghĩ tôi còn ngu ngốc đến mức để cô lừa dối nữa sao?" Đàm Tôn Diễn đã điều ra lại hết tất cả mọi chuyện mà đáp.
Đàm Tôn Diễn không mất kiên nhẫn. Anh rút ra một chiếc USB từ trong túi, ném nó lên bàn trước mặt cô ta.
"Đây là tất cả những bằng chứng về việc cô đã lái xe cố ý đâm vào An An. Nếu cô còn một lần nữa làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ giao chiếc USB này cho cảnh sát. Và tôi đảm bảo, cô sẽ phải đối mặt với hậu quả"
Ôn Như Ngọc nhìn chiếc USB, vẻ mặt cô ta cố gắng che giấu sự hoang mang, nhưng không thể phủ nhận rằng
Đàm Tôn Diễn đã nắm trong tay những bằng chứng không thể chối cãi. Cô ta cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Anh nghĩ em sẽ sợ sao?" Ôn Như Ngọc đáp, nhưng trong lòng đã cuộn trào sự sợ hãi.
"Tùy cô thôi!"
Đàm Tôn Diễn nói rồi liền đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi cô ta: "Nể tình chúng ta trong quá khứ, lần này tôi có thể bỏ qua cho cô nhưng nếu có lần sau nhất định tôi sẽ tống cô vào tù"
"Nếu biết điều cô không nên xuất hiện trong cuộc sống của tôi và An An nữa" Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền rời đi, không cho Ôn Như Ngọc thêm bất kì cơ hội nào để được nói.
Khi chiếc xe của Đàm Tôn Diễn rời khỏi khách sạn, anh nhìn qua cửa sổ, lòng cảm thấy nặng trĩu.
/63
|