Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 543

/578


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 543:

 

“Chị không nghĩ vậy sao?”

 

– Vu Thanh mở to hai mắt.

 

“Người thật lòng yêu mình không chỉ tặng quà và nói những lời ngọt ngào” Vu Thanh không biết được sự mất mát của cô, thở dài an ủi: “Chị là đại minh tinh, anh ấy không tiện ra mặt, hai người sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối”

 

“Thật không?”

 

– Tống Ân cười như không cười – “Tôi gặp còn ít chuyện hay sao, thêm một cái gì phải sợ” Có lẽ người sợ phiền phức chỉ có một mình Lê Tiến Thành mà thôi.

 

Xe bảo mẫu sẽ đưa Tống An từ phim trường về trung tâm thành phố.

 

Lê Tiến Thành không gọi cho cô, cô cũng không gọi cho anh.

 

Xe đi qua một quán cà phê, Tống Ân đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, kêu tài xế dừng xe, tự mình đi mua. Mua bánh xong, cô thấy có một cô gái quỳ bên vệ đường, khúm núm. Khuôn mặt xám xịt, trên đó chỉ còn một đôi mắt ngây thơ nhưng vô vọng.

 

Đối mặt với ánh mặt trời, cô ngẩng đầu nhìn chiếc bánh nhỏ trong tay Tống Ân. Tống Ân nghĩ đến chính mình những năm đó. Khi cô ấy 16 hay 7 tuổi, cô ấy trông tuyệt vọng như thế này khi ngủ trong hầm cầu. Lúc đó, điều cô muốn nhất là chiếc bánh do mẹ làm, dù có nằm mơ cô cũng muốn cắn một miếng.

 

Cô ấy quay đầu lại và nói Vu Thanh đi lấy khăn giấy tới. Vu Thanh khó hiểu, nhưng vẫn đi. Nhìn lại thì thấy Tống Ân đưa bánh cho cô bé ăn mày đó, cô cởi khẩu trang, rút khăn giấy, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn và cẩn thận giúp cô bé lau tay: “Em gái, phụ nữ luôn phải sạch sẽ và xinh đẹp. Dù cuộc sống sẽ luôn khiến chúng ta lấm lem bùn đất, nhưng chúng ta vẫn phải làm sạch bản thân mình” Cô ấy nói nhỏ nhẹ, và cô gái nhỏ không biết gì những vẫn rụt rè nói lời cảm ơn.

 

Tống Ân cười sờ sờ đầu cô: “Đói bụng thì ăn đi” Một chiếc ô tô màu đen khác tình cờ chạy qua. Sau đèn đỏ, chiếc xe đen dừng lại. Trên ghế sau, ánh mắt của Lê Tiến Minh ngẫu nhiên rơi ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua liền thấy bóng dáng ngồi xổm bên cạnh cô gái nhỏ.

 

Ở xa, anh không biết cô ấy đang nói về điều gì. Tuy nhiên, ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn bao trùm lấy cô, cô ấy trông thật dịu dàng và thuật khiết Rõ ràng là chỉ nhìn thấy một hình bóng nhưng Lê Tiến Minh lại nhận ra cô ấy quá nhanh.

 

Khi nhìn cô ngồi xổm xuống nói chuyện với cô gái nhỏ, anh thậm chí còn quên mất anh đã từng khó chịu với cô như thế nào. Không phải người phụ nữ này … là một điển hình ghét sự nghèo chạy theo người giàu à?

 

Làm sao có thể ngồi xổm xuống đường để nói chuyện với một cô bé ăn xin còn lau tay và mặt cho cô bé?

 

“Đó là Tống Ân đúng không?”

 

– Trợ lý Trần Vũ nhìn theo ánh mắt của anh, liền nhận ra Tống Ân.

 

“Chắc vậy”

 

– Anh lười biếng nói và quay đi chỗ khác.

 

“Sao cô ấy có thể cùng một đứa nhóc ăn xin nói chuyện chứ? Trên tin tức nói cô ấy không phải kiểu người này. Chắc là lại diễn xuất rồi, minh tinh bây giờ ai cũng thế” Lê Tiến Mình cau mày, cảm thấy Trần Vũ nói quá nhiều: “Đàn ông thì ít xem báo lá cải, IQ sẽ bị giảm đó”

 

“- Trần Vũ nghẹn họng, bây giờ công ty đang làm ăn trong lĩnh vực này sao cậu không để ý được.

 

Lê Tiến Minh từ từ đóng cửa sổ xe, khi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ liếc mắt đến chỗ Tống Ân…

 

“Tôi muốn quay cảnh này đăng lên mạng để bọn họ biết chị dịu dàng ra sao”

 

– Vu Thanh lên tiếng.

 

“Không cần đâu, tôi không thích tự mình làm màu” Vừa lên xe, Ada đã gọi, giọng điệu có chút tức giận: “Tối nay có một bữa tiệc, cô nói không đi là thế nào? Đều là nhà đầu tư của bộ phim mới, cô phải đi”

 

“Tôi không thích ăn chung với những người đàn ông đó, tất cả bọn họ đều không tử tế”

 

 

– Lê Tiến Thành đột ngột hỏi.


/578

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status