Edit: Tịch Vu/ Beta: Raph
—
Mùi thuốc đắng nồng ngập tràn trong phòng, lửa than hun từng góc căn phòng nóng sực lên.
Dù như thế, thân thể Diệp Đinh vẫn ngày một lạnh lẽo, sắc mặt không còn chút hồng hào mà tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt hắn nhắm nghiền.
Máu thấm ướt đẫm giường, mọi người trong phòng càng im lặng hơn, thời gian trôi qua chừng hai nén hương, Tống ngự y suy sụp ngồi xuống, giọng nói khàn đục:
"Cuống rốn chưa ra."
Hai ngày hai đêm này Tống ngự y dường như già nua đi rất nhiều, nếp nhăn chất chồng nơi khóe mắt càng hằn vệt rõ ràng hơn.
Thái y bước tới tách hai chân đang khép lại của Diệp Đinh ra lần nữa, tay men theo nửa đoạn cuống rốn chui vào trong lối vào đang nở rộng, tử cung bên trong ấm nóng dấp dính vừa mềm mại vừa yếu ớt, ngón tay lần sờ trong tử cung một lúc lâu mới cầm chắc cuống rốn trong tay, từ từ kéo ra khỏi cửa sinh.
Diệp Đinh vốn đã ngất đi lại bị cơn đau thúc tỉnh, cổ họng khàn đặc ho sặc mấy tiếng, hai mắt mờ mịt bất lực lại mở ra nhìn về phía Ngụy Uyên. Ngụy Uyên khom người cẩn thận hôn lên mắt hắn, khóc không thành tiếng.
Thái y lấy cuống rốn ra kiểm tra cẩn thận một lúc mới phát hiện trong bụng vẫn còn cuống rốn chưa được lấy hết ra, đang định đưa tay vào trong khoang bụng tìm kiếm tiếp, cổ tay chợt bị giữ lại.
"Bệ, bệ hạ..."
Thái y giật mình, vội vã rút tay lại, quỳ mọp xuống.
Ngụy Uyên thả tay ra, đầu ngón tay nhẹ lướt qua giữa hai hàng mày của Diệp Đinh, tay chậm rãi che phủ hai mắt hắn. Y nghe thấy giọng nói của mình như bị bóp thành cát vụn rơi lả tả trên đất, từng lời nói ra như đang chảy máu.
Y nói:
"Đừng làm nữa, để hắn đi."
Phía dưới bàn tay hơi ấm lên, từ giữa kẽ ngón tay có thể nhìn thấy đôi hàng lệ dài, khóe môi tái nhợt chợt hơi nhếch lên rồi lập tức úa tàn.
Ngày ấy Ngụy Uyên nói rất nhiều chuyện với Diệp Đinh.
Y nói với Diệp Đinh rằng, thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp mặt y đã rất rất thích hắn, nhưng nếu biết con đường cuối cùng đau khổ đến thế, y thà rằng y không bao giờ làm lỡ cả đời này của hắn.
Y nói với Diệp Đinh, năm ấy khi đi Tây Bắc, Diệp thái phó từng tìm đến y. Ông dùng đại lễ quỳ lạy giao phó con trai mình cho y, hi vọng y có thể đối xử thật tốt với Diệp Đinh, cũng hi vọng nếu như có một ngày triều đình rơi vào thế tiến lùi đều khó thì có thể từ bỏ Diệp Đinh. Nhưng y đã làm trái lời nhờ vả của ân sư, y vừa không thể chăm sóc chu đáo cho Diệp Đinh, y còn tham lam không chịu từ bỏ ở thời điểm đáng ra phải làm thế.
Y nói với Diệp Đinh, con ngựa con y đích thân chọn lựa cho hắn hiện đang nuôi ở trước điện, hi vọng có thể cùng chăm nuôi nó trưởng thành. Khi biết con ngựa Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử kia là do Diệp Đinh thuần dưỡng, y thực sự rất khổ sở. Y đã tự tay chôn cất Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, công chúa Ô Di cũng bị trục xuất về Ô Di, từ nay Ô Di và Hoa quốc đường ai nấy đi, không còn giao thiệp. Công chúa họa quốc kia bị đuổi về quê nhà, kết cục ra sao không liên quan đến y.
Y nói với Diệp Đinh, Thẩm Đường vẫn chưa chết, nhưng lúc trước y không muốn để Diệp Đinh phải đứng mũi chịu sào nên không thể đường hoàng thả Thẩm Đường ra khỏi lao tù. Ngày Thẩm Đường ra đi chỉ có một thân một mình cùng một con ngựa và một bọc hành lý đơn giản, Oản Nương đã đứng sẵn ở bến đò chờ hắn.
Y nói với Diệp Đinh bản thân mình có từng hối hận rất nhiều lần, nhưng điều khiến y hối hận nhất là ngày đó khăng khăng muốn có được hắn nhưng lại không thể bảo vệ hắn đầy đủ trọn vẹn.
Những lời này y vốn có thể nói cho hắn nghe từ trước, nhưng đủ chuyện xảy ra lãng phí thời gian, giờ đây hắn đã không thể nghe được dù chỉ một câu.
Cuối cùng chỉ có đau thương ở lại, mong trong đáy mắt không có nỗi khổ chia lìa, thì người trong thế gian đâu phải bạc đầu.*
[*Trích trong bài thơ Giá cô thiên – Đai nhân phú kỳ 2 của tác giả Tôn Khí Tật, nguyên văn: "Nhược giao nhãn để vô ly hận./ Bất tín nhân gian hữu bạch đầu." "Giá cô thiên" là tên của một thể loại từ bảy chữ, còn có tên là Tư giai khách 思佳客.(Nguồn: vhp. Hạ Vũ)]
Năm Gia Nguyên thứ nhất, cả nước khoác áo tang.
Diệp Đinh qua đời khi mới hai mươi bốn tuổi, hắn sống trong quân ngũ nhiều năm, mang quân chinh chiến khắp vùng Tây Bắc, cũng từng làm bạn với Hoàng đế vài chục năm, mở mang bờ cõi vì y. Sau hắn thành Quân hậu, sinh được một con trai hai con gái, cuối cùng mất ở Trường Môn.
Sau này Ngụy Uyên tìm thấy một quyển sách dưới gối đầu của Diệp Đinh, dùng máu thay mực viết một câu cuối cùng hẳn để lại cho đời.
'Mong tất cả tội lỗi giáng xuống thân ta.'
Cũng năm ấy, Ngụy Uyên phớt lờ sự phản đối của triều thần, kiên quyết lập lại ngôi vị Quân hậu.
Thụy hiệu: Đoan Liệt.
—
Mùi thuốc đắng nồng ngập tràn trong phòng, lửa than hun từng góc căn phòng nóng sực lên.
Dù như thế, thân thể Diệp Đinh vẫn ngày một lạnh lẽo, sắc mặt không còn chút hồng hào mà tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt hắn nhắm nghiền.
Máu thấm ướt đẫm giường, mọi người trong phòng càng im lặng hơn, thời gian trôi qua chừng hai nén hương, Tống ngự y suy sụp ngồi xuống, giọng nói khàn đục:
"Cuống rốn chưa ra."
Hai ngày hai đêm này Tống ngự y dường như già nua đi rất nhiều, nếp nhăn chất chồng nơi khóe mắt càng hằn vệt rõ ràng hơn.
Thái y bước tới tách hai chân đang khép lại của Diệp Đinh ra lần nữa, tay men theo nửa đoạn cuống rốn chui vào trong lối vào đang nở rộng, tử cung bên trong ấm nóng dấp dính vừa mềm mại vừa yếu ớt, ngón tay lần sờ trong tử cung một lúc lâu mới cầm chắc cuống rốn trong tay, từ từ kéo ra khỏi cửa sinh.
Diệp Đinh vốn đã ngất đi lại bị cơn đau thúc tỉnh, cổ họng khàn đặc ho sặc mấy tiếng, hai mắt mờ mịt bất lực lại mở ra nhìn về phía Ngụy Uyên. Ngụy Uyên khom người cẩn thận hôn lên mắt hắn, khóc không thành tiếng.
Thái y lấy cuống rốn ra kiểm tra cẩn thận một lúc mới phát hiện trong bụng vẫn còn cuống rốn chưa được lấy hết ra, đang định đưa tay vào trong khoang bụng tìm kiếm tiếp, cổ tay chợt bị giữ lại.
"Bệ, bệ hạ..."
Thái y giật mình, vội vã rút tay lại, quỳ mọp xuống.
Ngụy Uyên thả tay ra, đầu ngón tay nhẹ lướt qua giữa hai hàng mày của Diệp Đinh, tay chậm rãi che phủ hai mắt hắn. Y nghe thấy giọng nói của mình như bị bóp thành cát vụn rơi lả tả trên đất, từng lời nói ra như đang chảy máu.
Y nói:
"Đừng làm nữa, để hắn đi."
Phía dưới bàn tay hơi ấm lên, từ giữa kẽ ngón tay có thể nhìn thấy đôi hàng lệ dài, khóe môi tái nhợt chợt hơi nhếch lên rồi lập tức úa tàn.
Ngày ấy Ngụy Uyên nói rất nhiều chuyện với Diệp Đinh.
Y nói với Diệp Đinh rằng, thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp mặt y đã rất rất thích hắn, nhưng nếu biết con đường cuối cùng đau khổ đến thế, y thà rằng y không bao giờ làm lỡ cả đời này của hắn.
Y nói với Diệp Đinh, năm ấy khi đi Tây Bắc, Diệp thái phó từng tìm đến y. Ông dùng đại lễ quỳ lạy giao phó con trai mình cho y, hi vọng y có thể đối xử thật tốt với Diệp Đinh, cũng hi vọng nếu như có một ngày triều đình rơi vào thế tiến lùi đều khó thì có thể từ bỏ Diệp Đinh. Nhưng y đã làm trái lời nhờ vả của ân sư, y vừa không thể chăm sóc chu đáo cho Diệp Đinh, y còn tham lam không chịu từ bỏ ở thời điểm đáng ra phải làm thế.
Y nói với Diệp Đinh, con ngựa con y đích thân chọn lựa cho hắn hiện đang nuôi ở trước điện, hi vọng có thể cùng chăm nuôi nó trưởng thành. Khi biết con ngựa Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử kia là do Diệp Đinh thuần dưỡng, y thực sự rất khổ sở. Y đã tự tay chôn cất Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, công chúa Ô Di cũng bị trục xuất về Ô Di, từ nay Ô Di và Hoa quốc đường ai nấy đi, không còn giao thiệp. Công chúa họa quốc kia bị đuổi về quê nhà, kết cục ra sao không liên quan đến y.
Y nói với Diệp Đinh, Thẩm Đường vẫn chưa chết, nhưng lúc trước y không muốn để Diệp Đinh phải đứng mũi chịu sào nên không thể đường hoàng thả Thẩm Đường ra khỏi lao tù. Ngày Thẩm Đường ra đi chỉ có một thân một mình cùng một con ngựa và một bọc hành lý đơn giản, Oản Nương đã đứng sẵn ở bến đò chờ hắn.
Y nói với Diệp Đinh bản thân mình có từng hối hận rất nhiều lần, nhưng điều khiến y hối hận nhất là ngày đó khăng khăng muốn có được hắn nhưng lại không thể bảo vệ hắn đầy đủ trọn vẹn.
Những lời này y vốn có thể nói cho hắn nghe từ trước, nhưng đủ chuyện xảy ra lãng phí thời gian, giờ đây hắn đã không thể nghe được dù chỉ một câu.
Cuối cùng chỉ có đau thương ở lại, mong trong đáy mắt không có nỗi khổ chia lìa, thì người trong thế gian đâu phải bạc đầu.*
[*Trích trong bài thơ Giá cô thiên – Đai nhân phú kỳ 2 của tác giả Tôn Khí Tật, nguyên văn: "Nhược giao nhãn để vô ly hận./ Bất tín nhân gian hữu bạch đầu." "Giá cô thiên" là tên của một thể loại từ bảy chữ, còn có tên là Tư giai khách 思佳客.(Nguồn: vhp. Hạ Vũ)]
Năm Gia Nguyên thứ nhất, cả nước khoác áo tang.
Diệp Đinh qua đời khi mới hai mươi bốn tuổi, hắn sống trong quân ngũ nhiều năm, mang quân chinh chiến khắp vùng Tây Bắc, cũng từng làm bạn với Hoàng đế vài chục năm, mở mang bờ cõi vì y. Sau hắn thành Quân hậu, sinh được một con trai hai con gái, cuối cùng mất ở Trường Môn.
Sau này Ngụy Uyên tìm thấy một quyển sách dưới gối đầu của Diệp Đinh, dùng máu thay mực viết một câu cuối cùng hẳn để lại cho đời.
'Mong tất cả tội lỗi giáng xuống thân ta.'
Cũng năm ấy, Ngụy Uyên phớt lờ sự phản đối của triều thần, kiên quyết lập lại ngôi vị Quân hậu.
Thụy hiệu: Đoan Liệt.
/93
|