Edit: Tịch Vu/ Beta: Raph
---
Thu đi Đông đến.
Diệp Đinh lấy danh nghĩa Diệp gia, lập học phủ, xây học viện, kêu gọi học sinh trong thiên hạ đến thư viện học tập. Thư viện đặt tên Mặc Sơn, chữ trên biển tên do Diệp Đinh tự tay đề bút. Hắn là người kế thừa chính thống duy nhất của bút tích Diệp gia, bút đưa mạnh mẽ, chữ viết ra tựa như mây trôi nước chảy, bút ý tựa quân tử ngoài tròn trong vuông. Sách mà Diệp gia cất giữ được đưa toàn bộ vào thư viện Mặc Sơn, để học sinh trong thiên hạ đều được học hỏi.
Hành động này được toàn bộ môn sinh khắp nơi ủng hộ, danh tiếng của Diệp gia lại lần nữa hiển hách khắp trong triều.
Ngụy Uyên lại giao binh phù dẫn dắt năm ngàn Ngự lâm quân, Bắc môn Thập lục quân cho Diệp Đinh, khoác lên triều phục Kỳ Lân, sau này hắn sẽ là Tổng thủ lĩnh của quân Cấm vệ.
Văn được lòng môn sinh thiên hạ, võ nắm quân ngự tiền Kim ngô.
Ấn vàng lụa tím, chân chính chỉ dưới một người.
Nhưng với Diệp Đinh mà nói, sự thỏa mãn lớn nhất là sáng sớm mỗi ngày nhìn theo bóng dáng rời đi của Nhị ca trước khi vào triều, sau đó thức dậy được cùng con trai học bài nghe giảng, tiện thể tỏ ra ghét bỏ nhìn hai người Ngụy Dục và Hồ Ly tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ học xà nẹo với nhau. Buổi chiều được cùng hai cô con gái học cầm kỳ thư họa, buổi tối thì ngoan ngoãn chờ Nhị ca về đút cho ăn.
Những ngày tháng không còn đâm đầu vào chỗ chết, thực sự quá hoàn mĩ.
Lúc Ngụy Uyên xử lý xong chính vụ về tẩm điện, Diệp Đinh đã ôm con gái nằm nghiêng ngửa trên ghế dài ngủ say, trên giường còn bày đủ loại đồ chơi.
Ngụy Uyên quen thuộc ôm hộp ra cất gọn mấy món đồ chơi bảo bối của các con gái, sau đó bế hai bé con trên ghế về giường, thu xếp ngay ngắn, đắp chăn, cuối cùng mới đi bế nốt bé lớn nhất.
Diệp Đinh đang say giấc nồng, bỗng bị Ngụy Uyên bế lên thả vào trong hồ nước nóng.
Hắn bị nước ngập hoảng, không hiểu gì cả.
Ngụy Uyên cầm khăn đặt bên cạnh lên tự mình cọ cho Diệp Đinh, Diệp Đinh lười biếng tựa bên bờ, che miệng ngáp một cái, giữ tay Ngụy Uyên, nói:
"Nhị ca, xuống đây cùng tắm."
Ngụy Uyên nhấc ngón tay dính nước điểm nhẹ một cái lên mặt Diệp Đinh.
"Hôm nay trên giáo trường là sao?"
Diệp Đinh lắc đầu, mở to mắt, nói:
"Không có gì."
"Hửm?"
Ngụy Uyên trầm giọng, sắc mặt nghiêm nghị.
Diệp Đinh trượt xuống, hụp đầu vào trong nước.
Ngụy Uyên bước lên kéo hắn ra, ôm chặt trong lòng, hơi ấn hắn lên bờ hồ.
"Ngươi đã hứa với Nhị ca sẽ ngoan ngoãn ở trong tẩm cung dưỡng thai, bình thường thích ra ngoài cùng bọn nhỏ một lát thì không sao, nhưng lại tìm người khác mà động thủ, ngươi muốn Nhị ca lo lắng đến chết đấy à?"
Diệp Đinh vội lắc đầu:
"Không phải vậy đâu. Hôm nay cùng Nha Nhi đến giáo trường, Phó Thống soái Cấm quân Trình Phóng dạy dỗ Nha Nhi có kỹ thuật bắn tên rất khá, có thể nói là ngang ngửa với Cố Dương."
"Hắn chọc ngươi không vui?"
Ngụy Uyên hỏi.
Diệp Đinh gật mạnh đầu.
"Nha Nhi ở ngay trước mặt ta khen hắn rất tài giỏi."
Diệp Đinh ghen, nghĩ đến Nhi Nhi vẻ mặt tràn đầy sùng bái nhìn Trình phó thống lĩnh, trong lòng chua lè.
Thằng bé là con mình, lại ở trước mặt mình khen người khác tài giỏi.
Còn chưa từng khen hắn.
Đây cũng không phải ghen tị đâu.
Ngụy Uyên:
"Cho nên ngươi chỉ vì lí do này mà ra tay với Trình Phóng?"
Diệp Đinh vỗ mặt nước 'bạch' một cái, bọt nước văng tung tóe:
"Ta cũng muốn hòa bình một chút, nghiền áp hắn bằng cưỡi ngựa, nhưng hiện tại ta như vậy vừa không được cưỡi ngựa vừa không thể bắn tên, chỉ có thể rút kiếm ra đánh hắn, à không, là rút kiếm xông lên bàn luận với hắn."
Ấm ức trong lòng nha.
Nếu là năm xưa, nào cần người khác dạy con trai.
Ngụy Uyên không nói gì thêm, vốn định dạy dỗ Diệp Đinh một hồi, lại không kìm được đau lòng hắn.
Diệp Đinh đỡ eo ngồi ngay ngắn, nói:
"Nhị ca muốn phạt ta thì cứ phạt, ta không nên đánh nhau với Trình Phóng, đang yên lành quấy rối lớp học của Nha Nhi, là ta không tốt."
Thái độ thừa nhận lỗi sai coi như nghiêm chỉnh.
Ngụy Uyên cúi đầu nhìn bụng Diệp Đinh, hiện tại có thai chừng năm tháng, đây là thời điểm thai nhi bắt đầu lớn lên và rất hoạt bát ưa động đây, bụng Diệp Đinh đã phồng lên thành đường cong tròn trịa.
Diệp Đinh cố ý ưỡn bụng, dáng vẻ như kêu cứ phạt đi.
Ngụy Uyên vòng tay dưới chân Diệp Đinh, khom xuống bế người lên, bọc lại đưa về tẩm điện, đặt hắn lên giường.
Diệp Đinh đã ngủ khá lâu nên giờ rất tỉnh táo, hắn kéo áo choàng tắm trên người xuống, trần truồng nằm trên giường. Hai tay tùy ý gác sau đầu, hắn lười biếng nheo mắt lại, chân dài vươn ra quấn quanh eo Ngụy Uyên, chậm rãi ngáp một cái, nói:
"Nhị ca, ta sai rồi, ta không bao giờ đánh nhau với người khác nữa. Việc này hoàn toàn trách ta, không liên quan đến Trình Phóng. Hắn cũng dám đánh thật với ta, thực ra con người hắn cũng đôn hậu chính trực, có nền tảng vững chắc, thích hợp là thầy dạy võ của Nha Nhi nhất."
Tuy rằng không thích Nha Nhi khen người khác võ nghệ tài giỏi, nhưng Diệp Đinh lại lo lắng Ngụy Uyên sẽ thật sự bởi vì chuyện này mà trừng phạt Trình Phóng.
Diệp Đinh dịch người về phía trước:
"Nhị ca đừng trách hắn, nếu muốn trừng phạt thì phạt ta là được."
Ngụy Uyên hơi nhướn mày, ánh mắt sầm xuống.
"Do ta chiều ngươi."
Diệp Đinh không sợ hãi, chưa kịp làu bàu thêm lời nào, thân mình chợt trĩu xuống, bị Ngụy Uyên lật lại.
Diệp Đinh cau mày, không thích tư thế này. Giờ thân thể hắn nặng nề, bụng như quả dưa nhỏ rủ xuống trước người, quỳ sấp như vậy sẽ bị đau thắt lưng.
Diệp Đinh chưa kịp nghĩ xem nên đổi tư thế như thế nào, mông chợt tê dại, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.
Cảm giác đau nóng rát từ mông vọt như điên lên trên đầu, khiến mặt Diệp Đinh đỏ bừng, còn chưa kịp phản ứng, một cái tát khác lại vỗ xuống.
Diệp Đinh lúc này mới xù lông:
"Nhị ca."
Thực ra không đau lắm, nhưng mất mặt.
Ngụy Uyên hừ lạnh:
"Sao nào? Vừa rồi không phải mới nói ta thích phạt thế nào cũng được à?"
Diệp Đinh ôm bụng xoay người sang phía khác, nhìn y:
"Không được."
Giữ vững nguyên tắc có thể 'làm' nhưng không thể đánh, Diệp Đinh nhăn mặt, nghiêm túc nói:
"Nếu Nhị ca cứ vậy, ta sẽ quậy đó."
Ngụy Uyên bình tĩnh nhìn hắn:
"Còn học theo Tiêu Tiêu nữa, có thấy xấu hổ không?"
Diệp Đinh lại ôm chặt bụng, vùi mặt vào trong chăn:
"Đau đau đau."
Ngụy Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
Đáy lòng Diệp Đinh hơi lạnh, không nói nữa, này cũng không được thì toi rồi.
"Lời đã nói có giữ không?"
Ngụy Uyên hỏi.
Diệp Đinh gượng gạo gật đầu, nói chuyện không giữ lời không phải nam nhân chân chính.
Lời mình đã nói ra, có khóc cũng phải giữ lời.
Khóc cũng phải giữ.
Sau một trận đánh mông, Diệp Đinh gắng gượng kìm nén nước mắt xấu hổ, run giọng kêu:
"Ca."
"Về sau có dám vô cớ tấn công người khác nữa không?"
Ngụy Uyên bình tĩnh hỏi.
Diệp Đinh lắc mạnh đầu:
"Ca, không dám."
Người sống đến ba mươi tuổi còn phải chịu gian khổ như vậy, ngẫm lại thấy thật chua xót.
Lúc này Ngụy Uyên mới nhẹ nhàng ôm người vào lòng, hôn nhẹ:
"Biết sai là được, nhớ kỹ lời nói hôm nay."
Diệp Đinh rúc trong lòng Ngụy Uyên, cảm thấy thể diện đời này đã mất sạch rồi.
Ngụy Uyên nhìn người trong lòng khóe mắt đỏ bừng, lúc này mới phát tiết hết lửa dục nín nhịn từ lâu ra, lăn qua lộn lại ép buộc Diệp Đinh vài lần, nghe thấy hắn kêu đến khàn cả giọng mới coi như tha thứ.
Diệp Đinh cực kỳ bất mãn với loại hình vừa đánh vừa 'làm' này của Nhị ca, ba ngày liên tục không thèm nhìn mặt y.
Có bản lĩnh thì đừng đánh chỉ 'làm' đi.
Lần đầu tiên Ngụy Uyên cảm nhận được tính cách Diệp Đinh khá khó chiều, dỗ vài ngày vẫn chưa được, cuối cùng vẫn phải lên giường nhận sai, cực kỳ dịu dàng hầu hạ Diệp đại công tử vài lần mới xem như vuốt xuôi được đám lông xù lên.
Từ đó bản ghi nhớ của Hoàng đế lại thêm một điều, đánh xong phải nhớ cẩn thận xoa dịu vỗ về người ta.
Trong thư phòng.
Diệp Đinh vừa ho khan đứt quãng, vừa mài mực cho con trai.
Ngụy Hành hơi lo lắng nhìn lão cha nhà mình, lưỡng lự thật lâu vẫn là không nhịn được, hỏi:
"Cha, người không sao chứ?"
Diệp Đinh đưa tay áo lên che miệng ho khan vài tiếng, khoát tay, nghẹn ngào nói:
"Không sao."
Hồ Lễ đứng một bên nhìn không nổi nữa, kéo Diệp Đinh rời khỏi Nha Nhi đi sang gian phòng bên cạnh, rót một chén trà cho Diệp Đinh:
"Vu Nhược, ngươi vẫn nên mau mau quay về nghỉ ngơi đi."
Diệp Đinh lắc đầu:
"Ta không muốn, ta có thể ráng thêm lát nữa."
Đừng ngăn cản đam mê đi học của hắn được không?
"Ngươi sao lại chọc đến bệ hạ?"
Hồ Lễ nhìn dấu vết lốm đốm nhạt màu dưới áo Diệp Đinh, hạ giọng hỏi.
Diệp Đinh đỡ trán:
"Đừng nhắc nữa."
Sai lầm thật, sau không dám vô cớ ra tay với người khác nữa.
Hồ Lễ tự tay chỉnh lại vạt áo cho hắn, che kín dấu vết lộ ra, nói:
"Về nghỉ ngơi đi, kêu ngự y kê cho ngươi mấy thang thuốc. Hôm nay khí trời hơi lạnh, thân thể ngươi không chịu nổi giày vò như thế, dù gì cũng nên quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng. Ngươi cứ ở đây ho tiếp, Nha Nhi lo lắng, đọc sách cũng không đọc vào được bao nhiêu."
"Ôi vậy à?"
Diệp Đinh che miệng, ngăn lại tiếng ho.
Hồ Lễ gật đầu.
"Có, cho nên mau mau quay về đi."
"Ừ."
Diệp Đinh mới lưu luyến không rời từ bỏ việc đi học cùng.
.
.
.
---
Thu đi Đông đến.
Diệp Đinh lấy danh nghĩa Diệp gia, lập học phủ, xây học viện, kêu gọi học sinh trong thiên hạ đến thư viện học tập. Thư viện đặt tên Mặc Sơn, chữ trên biển tên do Diệp Đinh tự tay đề bút. Hắn là người kế thừa chính thống duy nhất của bút tích Diệp gia, bút đưa mạnh mẽ, chữ viết ra tựa như mây trôi nước chảy, bút ý tựa quân tử ngoài tròn trong vuông. Sách mà Diệp gia cất giữ được đưa toàn bộ vào thư viện Mặc Sơn, để học sinh trong thiên hạ đều được học hỏi.
Hành động này được toàn bộ môn sinh khắp nơi ủng hộ, danh tiếng của Diệp gia lại lần nữa hiển hách khắp trong triều.
Ngụy Uyên lại giao binh phù dẫn dắt năm ngàn Ngự lâm quân, Bắc môn Thập lục quân cho Diệp Đinh, khoác lên triều phục Kỳ Lân, sau này hắn sẽ là Tổng thủ lĩnh của quân Cấm vệ.
Văn được lòng môn sinh thiên hạ, võ nắm quân ngự tiền Kim ngô.
Ấn vàng lụa tím, chân chính chỉ dưới một người.
Nhưng với Diệp Đinh mà nói, sự thỏa mãn lớn nhất là sáng sớm mỗi ngày nhìn theo bóng dáng rời đi của Nhị ca trước khi vào triều, sau đó thức dậy được cùng con trai học bài nghe giảng, tiện thể tỏ ra ghét bỏ nhìn hai người Ngụy Dục và Hồ Ly tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ học xà nẹo với nhau. Buổi chiều được cùng hai cô con gái học cầm kỳ thư họa, buổi tối thì ngoan ngoãn chờ Nhị ca về đút cho ăn.
Những ngày tháng không còn đâm đầu vào chỗ chết, thực sự quá hoàn mĩ.
Lúc Ngụy Uyên xử lý xong chính vụ về tẩm điện, Diệp Đinh đã ôm con gái nằm nghiêng ngửa trên ghế dài ngủ say, trên giường còn bày đủ loại đồ chơi.
Ngụy Uyên quen thuộc ôm hộp ra cất gọn mấy món đồ chơi bảo bối của các con gái, sau đó bế hai bé con trên ghế về giường, thu xếp ngay ngắn, đắp chăn, cuối cùng mới đi bế nốt bé lớn nhất.
Diệp Đinh đang say giấc nồng, bỗng bị Ngụy Uyên bế lên thả vào trong hồ nước nóng.
Hắn bị nước ngập hoảng, không hiểu gì cả.
Ngụy Uyên cầm khăn đặt bên cạnh lên tự mình cọ cho Diệp Đinh, Diệp Đinh lười biếng tựa bên bờ, che miệng ngáp một cái, giữ tay Ngụy Uyên, nói:
"Nhị ca, xuống đây cùng tắm."
Ngụy Uyên nhấc ngón tay dính nước điểm nhẹ một cái lên mặt Diệp Đinh.
"Hôm nay trên giáo trường là sao?"
Diệp Đinh lắc đầu, mở to mắt, nói:
"Không có gì."
"Hửm?"
Ngụy Uyên trầm giọng, sắc mặt nghiêm nghị.
Diệp Đinh trượt xuống, hụp đầu vào trong nước.
Ngụy Uyên bước lên kéo hắn ra, ôm chặt trong lòng, hơi ấn hắn lên bờ hồ.
"Ngươi đã hứa với Nhị ca sẽ ngoan ngoãn ở trong tẩm cung dưỡng thai, bình thường thích ra ngoài cùng bọn nhỏ một lát thì không sao, nhưng lại tìm người khác mà động thủ, ngươi muốn Nhị ca lo lắng đến chết đấy à?"
Diệp Đinh vội lắc đầu:
"Không phải vậy đâu. Hôm nay cùng Nha Nhi đến giáo trường, Phó Thống soái Cấm quân Trình Phóng dạy dỗ Nha Nhi có kỹ thuật bắn tên rất khá, có thể nói là ngang ngửa với Cố Dương."
"Hắn chọc ngươi không vui?"
Ngụy Uyên hỏi.
Diệp Đinh gật mạnh đầu.
"Nha Nhi ở ngay trước mặt ta khen hắn rất tài giỏi."
Diệp Đinh ghen, nghĩ đến Nhi Nhi vẻ mặt tràn đầy sùng bái nhìn Trình phó thống lĩnh, trong lòng chua lè.
Thằng bé là con mình, lại ở trước mặt mình khen người khác tài giỏi.
Còn chưa từng khen hắn.
Đây cũng không phải ghen tị đâu.
Ngụy Uyên:
"Cho nên ngươi chỉ vì lí do này mà ra tay với Trình Phóng?"
Diệp Đinh vỗ mặt nước 'bạch' một cái, bọt nước văng tung tóe:
"Ta cũng muốn hòa bình một chút, nghiền áp hắn bằng cưỡi ngựa, nhưng hiện tại ta như vậy vừa không được cưỡi ngựa vừa không thể bắn tên, chỉ có thể rút kiếm ra đánh hắn, à không, là rút kiếm xông lên bàn luận với hắn."
Ấm ức trong lòng nha.
Nếu là năm xưa, nào cần người khác dạy con trai.
Ngụy Uyên không nói gì thêm, vốn định dạy dỗ Diệp Đinh một hồi, lại không kìm được đau lòng hắn.
Diệp Đinh đỡ eo ngồi ngay ngắn, nói:
"Nhị ca muốn phạt ta thì cứ phạt, ta không nên đánh nhau với Trình Phóng, đang yên lành quấy rối lớp học của Nha Nhi, là ta không tốt."
Thái độ thừa nhận lỗi sai coi như nghiêm chỉnh.
Ngụy Uyên cúi đầu nhìn bụng Diệp Đinh, hiện tại có thai chừng năm tháng, đây là thời điểm thai nhi bắt đầu lớn lên và rất hoạt bát ưa động đây, bụng Diệp Đinh đã phồng lên thành đường cong tròn trịa.
Diệp Đinh cố ý ưỡn bụng, dáng vẻ như kêu cứ phạt đi.
Ngụy Uyên vòng tay dưới chân Diệp Đinh, khom xuống bế người lên, bọc lại đưa về tẩm điện, đặt hắn lên giường.
Diệp Đinh đã ngủ khá lâu nên giờ rất tỉnh táo, hắn kéo áo choàng tắm trên người xuống, trần truồng nằm trên giường. Hai tay tùy ý gác sau đầu, hắn lười biếng nheo mắt lại, chân dài vươn ra quấn quanh eo Ngụy Uyên, chậm rãi ngáp một cái, nói:
"Nhị ca, ta sai rồi, ta không bao giờ đánh nhau với người khác nữa. Việc này hoàn toàn trách ta, không liên quan đến Trình Phóng. Hắn cũng dám đánh thật với ta, thực ra con người hắn cũng đôn hậu chính trực, có nền tảng vững chắc, thích hợp là thầy dạy võ của Nha Nhi nhất."
Tuy rằng không thích Nha Nhi khen người khác võ nghệ tài giỏi, nhưng Diệp Đinh lại lo lắng Ngụy Uyên sẽ thật sự bởi vì chuyện này mà trừng phạt Trình Phóng.
Diệp Đinh dịch người về phía trước:
"Nhị ca đừng trách hắn, nếu muốn trừng phạt thì phạt ta là được."
Ngụy Uyên hơi nhướn mày, ánh mắt sầm xuống.
"Do ta chiều ngươi."
Diệp Đinh không sợ hãi, chưa kịp làu bàu thêm lời nào, thân mình chợt trĩu xuống, bị Ngụy Uyên lật lại.
Diệp Đinh cau mày, không thích tư thế này. Giờ thân thể hắn nặng nề, bụng như quả dưa nhỏ rủ xuống trước người, quỳ sấp như vậy sẽ bị đau thắt lưng.
Diệp Đinh chưa kịp nghĩ xem nên đổi tư thế như thế nào, mông chợt tê dại, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.
Cảm giác đau nóng rát từ mông vọt như điên lên trên đầu, khiến mặt Diệp Đinh đỏ bừng, còn chưa kịp phản ứng, một cái tát khác lại vỗ xuống.
Diệp Đinh lúc này mới xù lông:
"Nhị ca."
Thực ra không đau lắm, nhưng mất mặt.
Ngụy Uyên hừ lạnh:
"Sao nào? Vừa rồi không phải mới nói ta thích phạt thế nào cũng được à?"
Diệp Đinh ôm bụng xoay người sang phía khác, nhìn y:
"Không được."
Giữ vững nguyên tắc có thể 'làm' nhưng không thể đánh, Diệp Đinh nhăn mặt, nghiêm túc nói:
"Nếu Nhị ca cứ vậy, ta sẽ quậy đó."
Ngụy Uyên bình tĩnh nhìn hắn:
"Còn học theo Tiêu Tiêu nữa, có thấy xấu hổ không?"
Diệp Đinh lại ôm chặt bụng, vùi mặt vào trong chăn:
"Đau đau đau."
Ngụy Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
Đáy lòng Diệp Đinh hơi lạnh, không nói nữa, này cũng không được thì toi rồi.
"Lời đã nói có giữ không?"
Ngụy Uyên hỏi.
Diệp Đinh gượng gạo gật đầu, nói chuyện không giữ lời không phải nam nhân chân chính.
Lời mình đã nói ra, có khóc cũng phải giữ lời.
Khóc cũng phải giữ.
Sau một trận đánh mông, Diệp Đinh gắng gượng kìm nén nước mắt xấu hổ, run giọng kêu:
"Ca."
"Về sau có dám vô cớ tấn công người khác nữa không?"
Ngụy Uyên bình tĩnh hỏi.
Diệp Đinh lắc mạnh đầu:
"Ca, không dám."
Người sống đến ba mươi tuổi còn phải chịu gian khổ như vậy, ngẫm lại thấy thật chua xót.
Lúc này Ngụy Uyên mới nhẹ nhàng ôm người vào lòng, hôn nhẹ:
"Biết sai là được, nhớ kỹ lời nói hôm nay."
Diệp Đinh rúc trong lòng Ngụy Uyên, cảm thấy thể diện đời này đã mất sạch rồi.
Ngụy Uyên nhìn người trong lòng khóe mắt đỏ bừng, lúc này mới phát tiết hết lửa dục nín nhịn từ lâu ra, lăn qua lộn lại ép buộc Diệp Đinh vài lần, nghe thấy hắn kêu đến khàn cả giọng mới coi như tha thứ.
Diệp Đinh cực kỳ bất mãn với loại hình vừa đánh vừa 'làm' này của Nhị ca, ba ngày liên tục không thèm nhìn mặt y.
Có bản lĩnh thì đừng đánh chỉ 'làm' đi.
Lần đầu tiên Ngụy Uyên cảm nhận được tính cách Diệp Đinh khá khó chiều, dỗ vài ngày vẫn chưa được, cuối cùng vẫn phải lên giường nhận sai, cực kỳ dịu dàng hầu hạ Diệp đại công tử vài lần mới xem như vuốt xuôi được đám lông xù lên.
Từ đó bản ghi nhớ của Hoàng đế lại thêm một điều, đánh xong phải nhớ cẩn thận xoa dịu vỗ về người ta.
Trong thư phòng.
Diệp Đinh vừa ho khan đứt quãng, vừa mài mực cho con trai.
Ngụy Hành hơi lo lắng nhìn lão cha nhà mình, lưỡng lự thật lâu vẫn là không nhịn được, hỏi:
"Cha, người không sao chứ?"
Diệp Đinh đưa tay áo lên che miệng ho khan vài tiếng, khoát tay, nghẹn ngào nói:
"Không sao."
Hồ Lễ đứng một bên nhìn không nổi nữa, kéo Diệp Đinh rời khỏi Nha Nhi đi sang gian phòng bên cạnh, rót một chén trà cho Diệp Đinh:
"Vu Nhược, ngươi vẫn nên mau mau quay về nghỉ ngơi đi."
Diệp Đinh lắc đầu:
"Ta không muốn, ta có thể ráng thêm lát nữa."
Đừng ngăn cản đam mê đi học của hắn được không?
"Ngươi sao lại chọc đến bệ hạ?"
Hồ Lễ nhìn dấu vết lốm đốm nhạt màu dưới áo Diệp Đinh, hạ giọng hỏi.
Diệp Đinh đỡ trán:
"Đừng nhắc nữa."
Sai lầm thật, sau không dám vô cớ ra tay với người khác nữa.
Hồ Lễ tự tay chỉnh lại vạt áo cho hắn, che kín dấu vết lộ ra, nói:
"Về nghỉ ngơi đi, kêu ngự y kê cho ngươi mấy thang thuốc. Hôm nay khí trời hơi lạnh, thân thể ngươi không chịu nổi giày vò như thế, dù gì cũng nên quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng. Ngươi cứ ở đây ho tiếp, Nha Nhi lo lắng, đọc sách cũng không đọc vào được bao nhiêu."
"Ôi vậy à?"
Diệp Đinh che miệng, ngăn lại tiếng ho.
Hồ Lễ gật đầu.
"Có, cho nên mau mau quay về đi."
"Ừ."
Diệp Đinh mới lưu luyến không rời từ bỏ việc đi học cùng.
.
.
.
/93
|