CHƯƠNG 6
Khiếu trở về thần điện của mình kêu mấy tiếng.
-Bé thỏ nhỏ . . . . . . .
Không ai trả lời, Khiếu xem một chút trong điện lại xem một chút ngoài điện.
-Kỳ quái chạy đi nơi nào?
Khiếu đóng cửa điện tự nhủ.
-Đi rồi cũng tốt, ta cũng không cần phiền não đem đưa cho người khác nuôi.
Khiếu đóng cửa điện mới chịu xoay người, đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào.
Sàn nhà của thần điện là đá kim cương màu đen, mới vừa rồi nhẹ liếc mắt một cái hắn tựa hồ ở sau cửa thấy một thứ gì màu trắng.
Khiếu quay người lại, đột nhiên thấy bé thỏ nhỏ kia ở khe hở sau cửa đang ngủ say, đại môn hổ quân thần điện hướng vào phía trong mở ra một khe hở, mở cửa hướng ra sau, đại môn cùng bức tường sẽ tạo thành một góc nhỏ rất hẹp, bé thỏ nhỏ lại ở địa phương người khác không nghĩ tới ngủ thiếp đi.
Khiếu đi tới, thấy bé thỏ nhỏ ngủ say nhưng vẫn còn ở đạp chân, miệng lẩm bẩm. Khiếu ngồi chồm hổm xuống nghe một chút.
-Ăn hết! Đầu, chạy mau!
Vừa nghe cũng biết bé thỏ nhỏ bị kinh sợ vẫn còn gặp ác mộng.
Khiếu cười cười, bé thỏ nhỏ thật nhát gan, thời điểm thấy đồng loại bị ăn cũng sẽ không chạy, trực tiếp bị dọa hôn mê, trong giấc ngủ cũng là đang trốn chạy.
Khiếu biến thành người, nhẹ nhàng dùng hai tay đem bé thỏ nhỏ nâng lên bỏ vào trong giỏ hoa.
-Thật tốt ngủ đi, không làm phiền bé thỏ nữa.
Khiếu xoay người muốn vào trong điện, mới đi mấy bước, thình lình nghe sau lưng truyền tới tiếng khóc, sau đó là một thanh âm vang lên.
Khiếu quay đầu lại nhìn lại, bé thỏ nhỏ té lăn xuống liền bị giỏ hoa đè phía dưới.
-Ô ô!
Bé thỏ nhỏ ủy khuất khóc không ngừng.
Khiếu đi về tới đem giỏ hoa lấy ra, liền nhìn bé thỏ nhỏ co lại thành một đoàn ở nơi này khóc.
-Làm sao vậy? giỏ hoa thế nào lật?
Nghe được thanh âm của Khiếu, bé thỏ nhỏ ngẩng đầu, sau đó lộ ra vui mừng, kích động biểu lộ, nhanh chóng vọt tới trên người Khiếu nằm xuống.
-Ta nằm mơ thấy thật là nhiều ca ca tỷ tỷ ở sau lưng ta bị ăn mất, ta liều mạng chạy, chạy a chạy, sau đó bị một thứ gì đó chế trụ, ta cho là mình chết chắc, hoàn hảo là nằm mơ.
Khiếu trở về thần điện của mình kêu mấy tiếng.
-Bé thỏ nhỏ . . . . . . .
Không ai trả lời, Khiếu xem một chút trong điện lại xem một chút ngoài điện.
-Kỳ quái chạy đi nơi nào?
Khiếu đóng cửa điện tự nhủ.
-Đi rồi cũng tốt, ta cũng không cần phiền não đem đưa cho người khác nuôi.
Khiếu đóng cửa điện mới chịu xoay người, đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào.
Sàn nhà của thần điện là đá kim cương màu đen, mới vừa rồi nhẹ liếc mắt một cái hắn tựa hồ ở sau cửa thấy một thứ gì màu trắng.
Khiếu quay người lại, đột nhiên thấy bé thỏ nhỏ kia ở khe hở sau cửa đang ngủ say, đại môn hổ quân thần điện hướng vào phía trong mở ra một khe hở, mở cửa hướng ra sau, đại môn cùng bức tường sẽ tạo thành một góc nhỏ rất hẹp, bé thỏ nhỏ lại ở địa phương người khác không nghĩ tới ngủ thiếp đi.
Khiếu đi tới, thấy bé thỏ nhỏ ngủ say nhưng vẫn còn ở đạp chân, miệng lẩm bẩm. Khiếu ngồi chồm hổm xuống nghe một chút.
-Ăn hết! Đầu, chạy mau!
Vừa nghe cũng biết bé thỏ nhỏ bị kinh sợ vẫn còn gặp ác mộng.
Khiếu cười cười, bé thỏ nhỏ thật nhát gan, thời điểm thấy đồng loại bị ăn cũng sẽ không chạy, trực tiếp bị dọa hôn mê, trong giấc ngủ cũng là đang trốn chạy.
Khiếu biến thành người, nhẹ nhàng dùng hai tay đem bé thỏ nhỏ nâng lên bỏ vào trong giỏ hoa.
-Thật tốt ngủ đi, không làm phiền bé thỏ nữa.
Khiếu xoay người muốn vào trong điện, mới đi mấy bước, thình lình nghe sau lưng truyền tới tiếng khóc, sau đó là một thanh âm vang lên.
Khiếu quay đầu lại nhìn lại, bé thỏ nhỏ té lăn xuống liền bị giỏ hoa đè phía dưới.
-Ô ô!
Bé thỏ nhỏ ủy khuất khóc không ngừng.
Khiếu đi về tới đem giỏ hoa lấy ra, liền nhìn bé thỏ nhỏ co lại thành một đoàn ở nơi này khóc.
-Làm sao vậy? giỏ hoa thế nào lật?
Nghe được thanh âm của Khiếu, bé thỏ nhỏ ngẩng đầu, sau đó lộ ra vui mừng, kích động biểu lộ, nhanh chóng vọt tới trên người Khiếu nằm xuống.
-Ta nằm mơ thấy thật là nhiều ca ca tỷ tỷ ở sau lưng ta bị ăn mất, ta liều mạng chạy, chạy a chạy, sau đó bị một thứ gì đó chế trụ, ta cho là mình chết chắc, hoàn hảo là nằm mơ.
/47
|