- AAAAAA A! Chúng ta đang rơi tự do.
Chiếc xe vẫn chúi đầu xuống dưới, lao vào mặt biển xanh rờn. Bốn con ngươi căng hết cỡ. Đồng tử co giật, màu xanh trong con ngươi loang dần. Miney trượt xuống dưới ngày càng nhanh, tay Jame lỏng dần..... Hôn nước biển tới nơi rồi.
Xoạt..!!!!!!!! Một trùm vải nửa nilông nhô dần từ cốp xe... Đang lao ào ào xuống thì bỗng tốc độ rơi chậm lại.
Mắt Jame và Miney đen như con gấu trúc, ủ rũ nhìn chiếc dù khổng lồ đang " ẻo lả" uốn mình căng trong gió. - Đúng là thứ xe dọa người! Hết hồn.
Cả người cả xe đu đưa trong gió, gió tạt vào bờ biển.
Jame kéo Miney trở lại xe, thắt lại dây an toàn. Chiếc xe đen kịt dừng lại bên sườn núi, trong xe người chủ cũng có bản mặt không khác gì chiếc xe, xám xịt, tức tối mà thêm lần nữa bất lực.
.......*****......
Gió đưa xe đặt nhẹ nhàng trên nền cát trắng, vi vu thổi mát khuôn mặt suýt được nướng chín trong sợ hãi.
- Hú hú...!!! So wonderful~- Jame duỗi hai tay lên trời, rạng rỡ, hừng hực khí thế, - Công nhận chuyến đi này rất tuyệt.
1 giây...
2 giây...
3 giây....
Cúc cu cúc cu... sao im thế nhỉ?
Jame quay phắt lại, nhìn sang phía bên cạnh. Cái ổ tóc bù xù gắn trên cái cổ cao trắng ngần đang gục dần xuống, không rõ gương mặt. Đưa tầm mắt xuống phía dưới, bả vai và bàn tay loang lổ một màu đỏ tươi đã gần khô. Chất lỏng màu đỏ đó loang ra thấm một màu trên chiếc ghế, lan xuống phía dưới.
- Cô đúng là hài hước, vừa rồi còn hí hửng mà bây giờ đã tỏ ra yếu đuối rồi, không phải phong cách của cô đâu - Jame bực bội, với tay đẩy Miney.
- Này!!!
Sờ vào làn da bốc ra hơi lạnh toát, Miney bị đẩy gục sang bên, hoàn toàn không có chút phản ứng phản kháng.
" Oh My God!!! Cô ta xỉu thật rồi"
Dù không còn chút sức lực phản kháng, nhưng Miney vẫn lờ mờ ý thức. Cô thấy Jame rời khỏi xe đi trong miền cát phủ trắng. Miney muốn lạnh buốt người, ý nghĩ lóe lên trong đầu làm Miney hoảng sợ. Cố chờ thêm vài phút nhưng vô vọng. Jame không trở lại.
" Hắn đi thật rồi"- Miney muốn nhếch lên nụ cười nửa vời mà không được.
......
Crít crìt... - Miney đang chìm trong khoảng tối thì bên tai rì rầm âm thanh nhỏ, chiếc xe rung rung ở phía sau. Jame tay cầm một chiếc lốp bánh xe xịt bẹp lép ném lên xe, hắn không biết mò ở đâu về một đống dụng cụ xe ô tô, hí hoáy thay lốp. Mờ mờ thấy Jame bước vào xe, lòng Miney dịu lại, như có một viên đường nho nhỏ tan trong họng.
Nhưng Jame bước vào xe mà không vội nổ máy đi ngay, hắn xích tới chỗ Miney, cẩn trọng tháo dây an toàn ra. Nhấc bổng Miney lên, nhẹ nhàng như phủi cộng tơ hồng. Dấu "?" to đùng hiện trong đầu Miney. Jame đặt Miney trên nền cát, lại một lần nữa sự lo sợ cuốn lấy Miney. Lần này rõ ràng và đáng sợ hơn nhiều so với trước. Gương mặt của Jame cứ tối dần tối dần, do sức lực cạn kiệt của Miney không đủ sức vén làn mi nên để nhìn rõ nét nữa.
- Xin lỗi nhé! Chúng ta bye tại đây - Giọng nói như gió xuân nhưng sao lại cay độc tới thế? Gương mặt thiên thần, nụ cười ấm áp nhưng sao lại làm Miney thấy sợ tới run người. Trong mắt Miney, nụ cười đó thật đểu cáng!
Làn sóng liếm vào cát, làm ướt tóc Miney, làm vết thương ở vai thêm xót đau, và lại bình lặng rút ra xa. Tới sóng biển cũng lạnh giá như con người. Mà không! Có lẽ phải tự hỏi " Sao có người lạnh giá như cơn sóng đại dương".
Tiếng động cơ nổ giòn tan bên tai Miney. Phùn..Phùn.... Xe lao vút đi, phun lại làn cát xát lên người Miney. Âm thanh động cơ bị cuốn mất hút trong tiếng sóng biển.
" Vẫn biết là khó!!! Nhưng tại sao?... Tại sao chứ?...."
Mắt Miney cụp lại, một màu đen lạnh lẽo lập tức xâm chiếm khoảng không. Tất cả chấm dứt tại đây ư?....
Tại trường Genius high school. Sự biến mất kì lạ của hai nhân vật nổi tiếng nhất trường đã gây không ít dư chấn. Các tin lá cải trong trường loan tin ầm ầm: " Vụ bắt cóc đình đám nhất trong lịch sử. Hai nhân vật nổi tiếng của trường đã bị lâm vào thảm họa. Jame ......." Vân vân và vân vân......
Trong khi cả trường trong hoàn cảnh nhốn nháo như ong vỡ tổ, A1 vẫn không hổ danh là A1, mọi thứ vẫn diễn ra bình ổn như chưa từng bình ổn hơn. Vẫn chơi, vẫn vung ***, vẫn tự do phách lối, và...........................................................vẫn nạp thêm tân mỹ sư . Đây gần như là phong tục tập quán, tín ngưỡng tôn giáo của cư dân lớp này. Cứ 3 tháng một lần, sẽ có một cô giáo trẻ xinh đẹp vào thực tập dạy ở lớp, nếu có khả năng làm phát triển khả năng tiềm ẩn của tập thể lớp, kết quả học tập tiến tới thì vị cô giáo đó sẽ được ở lại, nếu không sẽ vui vẻ nhấc chân ra khỏi lớp không chút kêu ca.
Lượt tuyển chọn lần thứ n+1 lại bắt đầu.........................
Bộp bộp.... dãy hành lang... chậm rãi ngân lại tiếng bước chân đều đều.... Bước chân dừng lại trước một tấm cửa gỗ mộc, sơn bóng loáng, tưởng chừng có thể soi gương được, rèm cửa trong suốt, những ô cửa nhỏ tin hin hình tổ ong đang rọi những tia sáng tinh khôi. Những giò hoa lan uốn quanh các khe rãnh mép tường, sát các khung kính. Căn phòng không khác gì bức sơn mài về thế giới thủy tinh hòa quyện với ánh sáng, lộng lẫy một cách ma mị. Chiếc cửa với hoa văn cầu kì từ từ được mở ra...........
Bên trong, có đặt 15 chiếc bàn trắng tinh, hương gỗ mộc mạc trộn nhẹ hương hoa ngọc lan thoang thoảng............. Trên mỗi chiếc bàn đó, đều có những gương mặt vô cùng thanh tú, trai thì lịch lãm, bóng nhoáng, nữ thì thanh tú, quý phái. Áo đồng phục khác hẳn với tất cả những thứ mà ta có tưởng tượng đến, và dĩ nhiên riêng biệt hẳn với mọi tầng lớp khác trong trường. Màu áo trắng tinh, cổ áo, tay áo, đều có khuy bấm, thêu hoa văn hạt cườm, đuôi áo dài thanh thoát, làm tăng thêm tính tinh khôi, sang trọng của chủ nhân. Vâng!!! Trái ngược hoàn toàn với vẻ hào nhoáng của căn phòng và mọi thành viên bên trong, con người bước vào đúng là con người thật của thật trong thế giới ảo của ảo. Quần jean, áo phông, mũ lưỡi chai mang phong cách hip hop, đi đôi dày thể thao có nét giống dày lười. Gương mặt nhí nhảnh đa phần có nét trẻ thơ.
- Gì thế này????????????!!!!!!!!!!!!! - Câu hỏi đầu tiên của giờ học. Những ánh mắt có nét coi thường hướng về nhân vật mới xuất hiện.
- Xin tự giới thiệu!!! Tôi name Alisa - Cô giáo vật lý mới, đồng thời là tân học sinh của tập thể A2.- Mở màn câu chuyện bằng một nụ cười rạng rỡ.
Bên dưới, có tiếng khúc khích cười, ngay sau đó, tất cả mọi gương mặt bỗng dưng đóng đá hàng hoạt.
- Phong thái mới đấy. Có ấn tượng. Nhưng cũng chỉ là trò bỡn của bọn tạp chất mà thôi. - Tên ngồi đầu bàn liếc đôi mắt sắc như dao lia về phía cô giáo mới.
Cô ta đẹp. Một nét đẹp thanh thoát, tươi mới, ấn tượng nhất là mái tóc vàng có phần ngả sang màu bạch kim được buộc bổng lên cao, tô thêm một phong cách mạnh mẽ tinh nghịch.
Vị Mỹ sư mới đến vẫn mang gương mặt thản nhiên, đi tới chỗ bàn cậu học trò hách lối.
- Vậy nói tôi coi, phong thái của cậu tới đâu, đủ để che đi bản tính tự cao mỏng manh, tội nghiệp của cậu không?- Với ánh mắt gợi tình, nhưng lời nói nhẹ nhàng phát ra từ chiếc miệng mỹ miều lại đủ làm người nghe dựng tóc gáy.
- Một cô giáo không có nhân phẩm tối thiểu, dám ăn nói như thế với học sinh mà có tư cách dạy lớp này sao?- Mắt tên đó mở trừng.
- Là do trò không chú ý hay cái tai này đã bị nhét toàn những lời cặn bã không thể thu thêm lời nói của người khác nữa rồi. Hãy chào mừng đi, theo đúng cách đối xử với một tân học sinh, Alisa này sẽ trở thành một mem mới của trường Genius này, và đương nhiên sẽ là bạn học của cậu đó.- Giọng nói êm dịu như rót vào tai cứ từ từ lan toả trong gian phòng.
Xoạt....... Chiếc áo của Lisa bất chợt bị kéo giật về phía sau, một cánh tay to khỏe, kéo cô về phía đằng sau. 5 Giây sau, đã có vật ấm ấm quàng ngang eo.
- Nếu đã là học sinh bằng vai phải lứa với tụi này, để xem cô nhóc dễ thương thế này có sức hút tới đâu. - Hơi nóng từ miệng gần tới nỗi, phả vào tai của Alisa, thì thầm ma quỷ. Phía sau tiếng cười lại to hơn nữa. Khinh bỉ và coi thường. Hóa ra đằng sau lớp bọc tiên cảnh, cao quý lại là loại ma quỷ ranh ma, quỷ quyệt, sẵn sàng nuốt trọn con mồi. Đây mới là bản chất thật của tập thể hùng mạnh nhất Genius.
Tay của Alisa cũng trườn xuống bàn tay dưới eo mình, nắm lấy nó một cách dịu dàng, cô chậm rãi quay người lại, nét thanh tú không hề mất đi.
- Sức hút của tôi không nhiều nhưng................ - Cô làm theo đúng cách được hậu đãi vừa rồi, ngả người sát mặt tên sinh sự thứ hai, bờ môi hồng thậm chí quyệt vào tai hắn thì thầm, làm hắn chột dạ, rùng mình.
Rầm!!!!!!!!!!........... Phập...................
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Tiếng đau gào lên bất chợt vọng lên. Thành viên trong lớp phải bật dậy khỏi bàn, chạy lại phía bục giảng.
Trong vòng 3giây, Alisa dùng chân đẩy bay cái ghế, bẻ ngựợc ngón tay tên học sinh non người trẻ dại, kéo ngược cánh tay về phía sau lưng, áp đầu hắn rầm xuống bàn, dùng chân chặn ngang cây thước gỗ qua khớp chân của hắn... Tên đó không tài nào cựa quậy nổi.
-.........đủ để hạ gục cậu! Và đủ hiểu biết gợi nhớ vài kiến thức xưa cũ, xem nào, tôi rất tò mò muốn biết, dù to khỏe lực lưỡng nhưng không biết có sức mạnh tới mức nào để chống lại một lực nhỏ bé mà không có điểm tựa để đặt lực...- Ánh mắt nheo lại, bay mất đâu gương mặt thiên thần vừa rồi, ánh mắt, bờ môi, làn da vẫn y nguyên như thế nhưng lại mang một sắc thái mới.
-Và...... - Cô quay sang, mở vẻ mặt trăm năm hạnh phúc, nháy mắt nghịch ngợm - Nếu là nữ sinh lớp này, tôi không định để một tên nhóc như câu qua mặt đâu.
Lấp lánh... lấp lánh... lấp lánh..... Những đôi mắt rưng rưng cảm động, bắn những viên đạn thích thú, đồng tình về phía Alisa.
- 1 phiếu cho alisa cô giáo trẻ của chúng ta.
- Cô đã có cơ hội.
- Cô được ở lại............
................. Trong khi một số nam sinh bí xị, thì các nữ sinh muôn phần rạng rỡ....
- Nếu thế... tôi được ở lại. Hãy bắt đầu bài học đầu tiên bằng cách làm bài thực hành nho nhỏ sau. - Alisa thả tên kia ra, đôi mắt sắc sảo, liếc nhanh sang phía bên cạnh, rút từ túi áo trái kẻ tung lời phỉ báng đầu tiên ra một chiếc khăn giấy, xoạt xoạt xoạt...... 3 đường cơ bản , chiếc khăn bị xé ra thành hàng tá mảnh vụn nhỏ...
- Hãy làm cho chiếc khăn giấy này về nguyên chiếc khăn giấy ban đầu, nếu như làm được điều đó hãy tìm tôi.
Chập choạng.... chập choạng......
Rầm rầm.......... loocj coc.....
Những chuỗi âm thanh đan vào nhau tạo một không khí vô cùng não nề và khẩn trương...... Các bác sĩ, y tá gấp rút đẩy nhanh chiếc xe lăn...
Píp......... píp...........
- Chết tiệt- Zoey vô cùng bực tức, liên tiếp bấm còi, lòng lo lắng như hàng trăm con kiến lửa bò trên, hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn đường ùn tắc, không sao tăng tốc độ được.
Tích tắc.... tích tắc..... Từng giây từng phút trôi qua như bị kéo dài ra đằng đẵng.
- Dao!
....- Kéo....
- Nhịp tim đập loạn quá....
Ca mổ đang trở nên khó khăn...
Người nằm trên bàn mổ hôn mê đã một tiếng đồng hồ, miệng thi thoảng nhấp nháy: " Tại sao?... Tại sao chứ?..." Mồ hôi vã ra từng dòng.
- Ư!!! Ưm..........
Vị bác sĩ rút ra từ bên vai một mảnh gì đó lóe sáng dưới ánh đèn. Màu ánh kim lập lòe...
- Một viên đạn?- Mọi người sửng sốt. Một cô gái mặc áo học sinh lại đem bên vai một viên đạn ít nhiều cũng đem lại sự tò mò.
Cạch... Zoey đóng vội cửa xe, phóng vào trong bệnh viện.
- Cho hỏi bệnh nhân vừa được tìm thấy bên bờ biển hiện đang ở đâu?- Zoey túm ngay cô y tá vừa xuất hiện, hỏi vồn vã.
- Cô gái đó đã được đưa vào phòng mổ và đang cấp cứu. - Cô y tá chỉ về phía tay trái.- Đi theo hướng đó thì tới phòng mổ.
Không kịp để lại lời cảm ơn tao nhã như mọi ngày, Zoey ba chân bốn cảnh chạy theo hướng y tá vừa chỉ.
Gương mặt đầm đìa mồ hôi, thở dốc, Zoey chậm bước trước cửa phòng mổ. Ngồi phịch xuống ghế, gác tay trái lên đầu, đầy mệt mỏi. Cậu đã chạy xe suốt mấy tiếng đồng hồ để tới đây. Tinh thần muôn phần bất ổn khi nghe tin có người tìm thấy Miney thoi thóp trên bờ biển.
Đèn phòng mổ vẫn sáng, làm quả tim Zoey treo lơ lửng nhiều giờ.
- Bác sĩ!!! bác sĩ- Một bác sĩ vừa bước ra, Zoey túm ngay lấy- Bạn tôi sao rồi?
- Tình hình rất nguy kịch. Cô ấy mất rất nhiều máu, thực sự lần đầu thấy có người sức sống bền bỉ như vậy, theo lý thường thì với viết thương như thế mà bị bỏ mặc tiếng đồng hồ thì khó mà sống nổi tới bây giờ. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể chắc chắn điều gì.- Vị bác sĩ đôn hậu cẩn trọng giải thích.
Zoey sững người. Tại sao có thể như thế chứ? Miney làm sao có thể....................
- Con ngốc kia!!!!!!! Tự biết mình là ai mà. Không được chết một cách lãng nhách như những kẻ tầm thường khác, nghe không!!! - Dốc hết sức bình sinh, Zoey hét lớn mong âm thanh vang được tới tai cô gái đang mê man bên trong phòng mổ, mặc cho vị bác sĩ và các y tá hết mực khuyên ngăn.
Tích tắc..... tích tắc...... Thời gian đang trêu ngươi cảm xúc con người, nó cứ dài ra dài ra trong sự trông ngóng mong chờ...
Zoey lật đi lật lại chiếc điện thoại, phân vân:
- Có nên gọi hay không nhỉ? Không được! Nếu gọi sẽ có nhiều ảnh hưởng tới kế hoạch...
Một hồi lại vò đầu bứt tóc:
- Nhưng nếu không gọi, quỷ đó mà biết chuyện này không được thông báo cho thì kiểu gì cũng lo lắng và khó chịu lắm... Nếu lỡ như Miney...
Luồng điện vừa thoáng, làm Zoey tự dưng giật mình, co lại, hoảng sợ, rồi sau đó tự trấn tĩnh mà vả lên mặt mình:
- Nhảm nào! Chuyện đó không thể xảy ra. Làm sao Miney lại có thể chết vì mấy vết thương kiểu thế này được.
.
.
.
.
.
Cửa phòng mổ bật mở, các bác sĩ đẩy xe băng trắng toát ra....
- Miney! Cậu không sao chứ? - Zoey vịn bên mép xe băng ca, nắm bàn tay Miney luôn miệng gọi.
Miney mắt vẫn nhắm nghiền nhưng miệng mấp máy trong hơi thở :
- Zoey! Cậu dám cả gan gọi ai là ngốc hả?
- Tốt quá rồi !!! Tớ biết chuyện nhỏ này không thể làm khó cậu mà! - Zoey thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười vuốt vuốt vầng trán của Miney. Gương mặt đầm đìa mồ hôi thoáng chốc quay về nét rạng rỡ.
- Bệnh nhân vừa sau ca mổ, cần được đưa tới phòng hồi sức, yêu cầu cậu không nên làm phiền bệnh nhân. - Cô y tá đẩy tay Zoey ra, kéo chiếc xe băng ca đi.
Zoey hướng đôi mắt theo bóng dáng chiếc xe mờ dần. Ánh mắt từ từ dịu lại, và tiếp tục chuyển sắc sang tối sầm và cuối cùng là đen kịt tức giận.
" Cậu yên tâm, mình sẽ điều tra xem kẻ nào đã làm nên chuyện này và bắt hắn phải trả giá."
- Sao cơ? Tất cả tiền viện phí đã được trả?
- Vâng!!! Và người đó yêu cầu chuyển bệnh nhân sang phòng đặc biệt, nếu người nhà đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ đáp ứng, người đó cũng thanh toán cả tiền phòng đặc biệt rồi - Cô thu ngân niềm nở trả lời.
- Danh tính của người đó là ai? - Zoey thật sự quá tò mò, ở nơi đây còn có ai biết đên Miney và biết cả việc bắt cóc vừa rồi, thậm chí biết được cả bệnh viên này để mà trả tiền viện phí chứ? Có khi nào kẻ này có liên quan tới vụ vừa rồi.
- Xin lỗi! Chúng tôi không thể tiết lộ danh tính theo yêu cầu người đó.
- Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cô- Zoey lịch sự mỉm cười.- Phiền bệnh viện chuyển bạn của tôi tới phòng đặc biệt, nếu có thêm chi phí tôi sẽ trả.
Dạo bước tới phòng hồi sức, trong đầu Zoey vẫn mông lung nhiều nghi vấn
Chiếc xe vẫn chúi đầu xuống dưới, lao vào mặt biển xanh rờn. Bốn con ngươi căng hết cỡ. Đồng tử co giật, màu xanh trong con ngươi loang dần. Miney trượt xuống dưới ngày càng nhanh, tay Jame lỏng dần..... Hôn nước biển tới nơi rồi.
Xoạt..!!!!!!!! Một trùm vải nửa nilông nhô dần từ cốp xe... Đang lao ào ào xuống thì bỗng tốc độ rơi chậm lại.
Mắt Jame và Miney đen như con gấu trúc, ủ rũ nhìn chiếc dù khổng lồ đang " ẻo lả" uốn mình căng trong gió. - Đúng là thứ xe dọa người! Hết hồn.
Cả người cả xe đu đưa trong gió, gió tạt vào bờ biển.
Jame kéo Miney trở lại xe, thắt lại dây an toàn. Chiếc xe đen kịt dừng lại bên sườn núi, trong xe người chủ cũng có bản mặt không khác gì chiếc xe, xám xịt, tức tối mà thêm lần nữa bất lực.
.......*****......
Gió đưa xe đặt nhẹ nhàng trên nền cát trắng, vi vu thổi mát khuôn mặt suýt được nướng chín trong sợ hãi.
- Hú hú...!!! So wonderful~- Jame duỗi hai tay lên trời, rạng rỡ, hừng hực khí thế, - Công nhận chuyến đi này rất tuyệt.
1 giây...
2 giây...
3 giây....
Cúc cu cúc cu... sao im thế nhỉ?
Jame quay phắt lại, nhìn sang phía bên cạnh. Cái ổ tóc bù xù gắn trên cái cổ cao trắng ngần đang gục dần xuống, không rõ gương mặt. Đưa tầm mắt xuống phía dưới, bả vai và bàn tay loang lổ một màu đỏ tươi đã gần khô. Chất lỏng màu đỏ đó loang ra thấm một màu trên chiếc ghế, lan xuống phía dưới.
- Cô đúng là hài hước, vừa rồi còn hí hửng mà bây giờ đã tỏ ra yếu đuối rồi, không phải phong cách của cô đâu - Jame bực bội, với tay đẩy Miney.
- Này!!!
Sờ vào làn da bốc ra hơi lạnh toát, Miney bị đẩy gục sang bên, hoàn toàn không có chút phản ứng phản kháng.
" Oh My God!!! Cô ta xỉu thật rồi"
Dù không còn chút sức lực phản kháng, nhưng Miney vẫn lờ mờ ý thức. Cô thấy Jame rời khỏi xe đi trong miền cát phủ trắng. Miney muốn lạnh buốt người, ý nghĩ lóe lên trong đầu làm Miney hoảng sợ. Cố chờ thêm vài phút nhưng vô vọng. Jame không trở lại.
" Hắn đi thật rồi"- Miney muốn nhếch lên nụ cười nửa vời mà không được.
......
Crít crìt... - Miney đang chìm trong khoảng tối thì bên tai rì rầm âm thanh nhỏ, chiếc xe rung rung ở phía sau. Jame tay cầm một chiếc lốp bánh xe xịt bẹp lép ném lên xe, hắn không biết mò ở đâu về một đống dụng cụ xe ô tô, hí hoáy thay lốp. Mờ mờ thấy Jame bước vào xe, lòng Miney dịu lại, như có một viên đường nho nhỏ tan trong họng.
Nhưng Jame bước vào xe mà không vội nổ máy đi ngay, hắn xích tới chỗ Miney, cẩn trọng tháo dây an toàn ra. Nhấc bổng Miney lên, nhẹ nhàng như phủi cộng tơ hồng. Dấu "?" to đùng hiện trong đầu Miney. Jame đặt Miney trên nền cát, lại một lần nữa sự lo sợ cuốn lấy Miney. Lần này rõ ràng và đáng sợ hơn nhiều so với trước. Gương mặt của Jame cứ tối dần tối dần, do sức lực cạn kiệt của Miney không đủ sức vén làn mi nên để nhìn rõ nét nữa.
- Xin lỗi nhé! Chúng ta bye tại đây - Giọng nói như gió xuân nhưng sao lại cay độc tới thế? Gương mặt thiên thần, nụ cười ấm áp nhưng sao lại làm Miney thấy sợ tới run người. Trong mắt Miney, nụ cười đó thật đểu cáng!
Làn sóng liếm vào cát, làm ướt tóc Miney, làm vết thương ở vai thêm xót đau, và lại bình lặng rút ra xa. Tới sóng biển cũng lạnh giá như con người. Mà không! Có lẽ phải tự hỏi " Sao có người lạnh giá như cơn sóng đại dương".
Tiếng động cơ nổ giòn tan bên tai Miney. Phùn..Phùn.... Xe lao vút đi, phun lại làn cát xát lên người Miney. Âm thanh động cơ bị cuốn mất hút trong tiếng sóng biển.
" Vẫn biết là khó!!! Nhưng tại sao?... Tại sao chứ?...."
Mắt Miney cụp lại, một màu đen lạnh lẽo lập tức xâm chiếm khoảng không. Tất cả chấm dứt tại đây ư?....
Tại trường Genius high school. Sự biến mất kì lạ của hai nhân vật nổi tiếng nhất trường đã gây không ít dư chấn. Các tin lá cải trong trường loan tin ầm ầm: " Vụ bắt cóc đình đám nhất trong lịch sử. Hai nhân vật nổi tiếng của trường đã bị lâm vào thảm họa. Jame ......." Vân vân và vân vân......
Trong khi cả trường trong hoàn cảnh nhốn nháo như ong vỡ tổ, A1 vẫn không hổ danh là A1, mọi thứ vẫn diễn ra bình ổn như chưa từng bình ổn hơn. Vẫn chơi, vẫn vung ***, vẫn tự do phách lối, và...........................................................vẫn nạp thêm tân mỹ sư . Đây gần như là phong tục tập quán, tín ngưỡng tôn giáo của cư dân lớp này. Cứ 3 tháng một lần, sẽ có một cô giáo trẻ xinh đẹp vào thực tập dạy ở lớp, nếu có khả năng làm phát triển khả năng tiềm ẩn của tập thể lớp, kết quả học tập tiến tới thì vị cô giáo đó sẽ được ở lại, nếu không sẽ vui vẻ nhấc chân ra khỏi lớp không chút kêu ca.
Lượt tuyển chọn lần thứ n+1 lại bắt đầu.........................
Bộp bộp.... dãy hành lang... chậm rãi ngân lại tiếng bước chân đều đều.... Bước chân dừng lại trước một tấm cửa gỗ mộc, sơn bóng loáng, tưởng chừng có thể soi gương được, rèm cửa trong suốt, những ô cửa nhỏ tin hin hình tổ ong đang rọi những tia sáng tinh khôi. Những giò hoa lan uốn quanh các khe rãnh mép tường, sát các khung kính. Căn phòng không khác gì bức sơn mài về thế giới thủy tinh hòa quyện với ánh sáng, lộng lẫy một cách ma mị. Chiếc cửa với hoa văn cầu kì từ từ được mở ra...........
Bên trong, có đặt 15 chiếc bàn trắng tinh, hương gỗ mộc mạc trộn nhẹ hương hoa ngọc lan thoang thoảng............. Trên mỗi chiếc bàn đó, đều có những gương mặt vô cùng thanh tú, trai thì lịch lãm, bóng nhoáng, nữ thì thanh tú, quý phái. Áo đồng phục khác hẳn với tất cả những thứ mà ta có tưởng tượng đến, và dĩ nhiên riêng biệt hẳn với mọi tầng lớp khác trong trường. Màu áo trắng tinh, cổ áo, tay áo, đều có khuy bấm, thêu hoa văn hạt cườm, đuôi áo dài thanh thoát, làm tăng thêm tính tinh khôi, sang trọng của chủ nhân. Vâng!!! Trái ngược hoàn toàn với vẻ hào nhoáng của căn phòng và mọi thành viên bên trong, con người bước vào đúng là con người thật của thật trong thế giới ảo của ảo. Quần jean, áo phông, mũ lưỡi chai mang phong cách hip hop, đi đôi dày thể thao có nét giống dày lười. Gương mặt nhí nhảnh đa phần có nét trẻ thơ.
- Gì thế này????????????!!!!!!!!!!!!! - Câu hỏi đầu tiên của giờ học. Những ánh mắt có nét coi thường hướng về nhân vật mới xuất hiện.
- Xin tự giới thiệu!!! Tôi name Alisa - Cô giáo vật lý mới, đồng thời là tân học sinh của tập thể A2.- Mở màn câu chuyện bằng một nụ cười rạng rỡ.
Bên dưới, có tiếng khúc khích cười, ngay sau đó, tất cả mọi gương mặt bỗng dưng đóng đá hàng hoạt.
- Phong thái mới đấy. Có ấn tượng. Nhưng cũng chỉ là trò bỡn của bọn tạp chất mà thôi. - Tên ngồi đầu bàn liếc đôi mắt sắc như dao lia về phía cô giáo mới.
Cô ta đẹp. Một nét đẹp thanh thoát, tươi mới, ấn tượng nhất là mái tóc vàng có phần ngả sang màu bạch kim được buộc bổng lên cao, tô thêm một phong cách mạnh mẽ tinh nghịch.
Vị Mỹ sư mới đến vẫn mang gương mặt thản nhiên, đi tới chỗ bàn cậu học trò hách lối.
- Vậy nói tôi coi, phong thái của cậu tới đâu, đủ để che đi bản tính tự cao mỏng manh, tội nghiệp của cậu không?- Với ánh mắt gợi tình, nhưng lời nói nhẹ nhàng phát ra từ chiếc miệng mỹ miều lại đủ làm người nghe dựng tóc gáy.
- Một cô giáo không có nhân phẩm tối thiểu, dám ăn nói như thế với học sinh mà có tư cách dạy lớp này sao?- Mắt tên đó mở trừng.
- Là do trò không chú ý hay cái tai này đã bị nhét toàn những lời cặn bã không thể thu thêm lời nói của người khác nữa rồi. Hãy chào mừng đi, theo đúng cách đối xử với một tân học sinh, Alisa này sẽ trở thành một mem mới của trường Genius này, và đương nhiên sẽ là bạn học của cậu đó.- Giọng nói êm dịu như rót vào tai cứ từ từ lan toả trong gian phòng.
Xoạt....... Chiếc áo của Lisa bất chợt bị kéo giật về phía sau, một cánh tay to khỏe, kéo cô về phía đằng sau. 5 Giây sau, đã có vật ấm ấm quàng ngang eo.
- Nếu đã là học sinh bằng vai phải lứa với tụi này, để xem cô nhóc dễ thương thế này có sức hút tới đâu. - Hơi nóng từ miệng gần tới nỗi, phả vào tai của Alisa, thì thầm ma quỷ. Phía sau tiếng cười lại to hơn nữa. Khinh bỉ và coi thường. Hóa ra đằng sau lớp bọc tiên cảnh, cao quý lại là loại ma quỷ ranh ma, quỷ quyệt, sẵn sàng nuốt trọn con mồi. Đây mới là bản chất thật của tập thể hùng mạnh nhất Genius.
Tay của Alisa cũng trườn xuống bàn tay dưới eo mình, nắm lấy nó một cách dịu dàng, cô chậm rãi quay người lại, nét thanh tú không hề mất đi.
- Sức hút của tôi không nhiều nhưng................ - Cô làm theo đúng cách được hậu đãi vừa rồi, ngả người sát mặt tên sinh sự thứ hai, bờ môi hồng thậm chí quyệt vào tai hắn thì thầm, làm hắn chột dạ, rùng mình.
Rầm!!!!!!!!!!........... Phập...................
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Tiếng đau gào lên bất chợt vọng lên. Thành viên trong lớp phải bật dậy khỏi bàn, chạy lại phía bục giảng.
Trong vòng 3giây, Alisa dùng chân đẩy bay cái ghế, bẻ ngựợc ngón tay tên học sinh non người trẻ dại, kéo ngược cánh tay về phía sau lưng, áp đầu hắn rầm xuống bàn, dùng chân chặn ngang cây thước gỗ qua khớp chân của hắn... Tên đó không tài nào cựa quậy nổi.
-.........đủ để hạ gục cậu! Và đủ hiểu biết gợi nhớ vài kiến thức xưa cũ, xem nào, tôi rất tò mò muốn biết, dù to khỏe lực lưỡng nhưng không biết có sức mạnh tới mức nào để chống lại một lực nhỏ bé mà không có điểm tựa để đặt lực...- Ánh mắt nheo lại, bay mất đâu gương mặt thiên thần vừa rồi, ánh mắt, bờ môi, làn da vẫn y nguyên như thế nhưng lại mang một sắc thái mới.
-Và...... - Cô quay sang, mở vẻ mặt trăm năm hạnh phúc, nháy mắt nghịch ngợm - Nếu là nữ sinh lớp này, tôi không định để một tên nhóc như câu qua mặt đâu.
Lấp lánh... lấp lánh... lấp lánh..... Những đôi mắt rưng rưng cảm động, bắn những viên đạn thích thú, đồng tình về phía Alisa.
- 1 phiếu cho alisa cô giáo trẻ của chúng ta.
- Cô đã có cơ hội.
- Cô được ở lại............
................. Trong khi một số nam sinh bí xị, thì các nữ sinh muôn phần rạng rỡ....
- Nếu thế... tôi được ở lại. Hãy bắt đầu bài học đầu tiên bằng cách làm bài thực hành nho nhỏ sau. - Alisa thả tên kia ra, đôi mắt sắc sảo, liếc nhanh sang phía bên cạnh, rút từ túi áo trái kẻ tung lời phỉ báng đầu tiên ra một chiếc khăn giấy, xoạt xoạt xoạt...... 3 đường cơ bản , chiếc khăn bị xé ra thành hàng tá mảnh vụn nhỏ...
- Hãy làm cho chiếc khăn giấy này về nguyên chiếc khăn giấy ban đầu, nếu như làm được điều đó hãy tìm tôi.
Chập choạng.... chập choạng......
Rầm rầm.......... loocj coc.....
Những chuỗi âm thanh đan vào nhau tạo một không khí vô cùng não nề và khẩn trương...... Các bác sĩ, y tá gấp rút đẩy nhanh chiếc xe lăn...
Píp......... píp...........
- Chết tiệt- Zoey vô cùng bực tức, liên tiếp bấm còi, lòng lo lắng như hàng trăm con kiến lửa bò trên, hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn đường ùn tắc, không sao tăng tốc độ được.
Tích tắc.... tích tắc..... Từng giây từng phút trôi qua như bị kéo dài ra đằng đẵng.
- Dao!
....- Kéo....
- Nhịp tim đập loạn quá....
Ca mổ đang trở nên khó khăn...
Người nằm trên bàn mổ hôn mê đã một tiếng đồng hồ, miệng thi thoảng nhấp nháy: " Tại sao?... Tại sao chứ?..." Mồ hôi vã ra từng dòng.
- Ư!!! Ưm..........
Vị bác sĩ rút ra từ bên vai một mảnh gì đó lóe sáng dưới ánh đèn. Màu ánh kim lập lòe...
- Một viên đạn?- Mọi người sửng sốt. Một cô gái mặc áo học sinh lại đem bên vai một viên đạn ít nhiều cũng đem lại sự tò mò.
Cạch... Zoey đóng vội cửa xe, phóng vào trong bệnh viện.
- Cho hỏi bệnh nhân vừa được tìm thấy bên bờ biển hiện đang ở đâu?- Zoey túm ngay cô y tá vừa xuất hiện, hỏi vồn vã.
- Cô gái đó đã được đưa vào phòng mổ và đang cấp cứu. - Cô y tá chỉ về phía tay trái.- Đi theo hướng đó thì tới phòng mổ.
Không kịp để lại lời cảm ơn tao nhã như mọi ngày, Zoey ba chân bốn cảnh chạy theo hướng y tá vừa chỉ.
Gương mặt đầm đìa mồ hôi, thở dốc, Zoey chậm bước trước cửa phòng mổ. Ngồi phịch xuống ghế, gác tay trái lên đầu, đầy mệt mỏi. Cậu đã chạy xe suốt mấy tiếng đồng hồ để tới đây. Tinh thần muôn phần bất ổn khi nghe tin có người tìm thấy Miney thoi thóp trên bờ biển.
Đèn phòng mổ vẫn sáng, làm quả tim Zoey treo lơ lửng nhiều giờ.
- Bác sĩ!!! bác sĩ- Một bác sĩ vừa bước ra, Zoey túm ngay lấy- Bạn tôi sao rồi?
- Tình hình rất nguy kịch. Cô ấy mất rất nhiều máu, thực sự lần đầu thấy có người sức sống bền bỉ như vậy, theo lý thường thì với viết thương như thế mà bị bỏ mặc tiếng đồng hồ thì khó mà sống nổi tới bây giờ. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể chắc chắn điều gì.- Vị bác sĩ đôn hậu cẩn trọng giải thích.
Zoey sững người. Tại sao có thể như thế chứ? Miney làm sao có thể....................
- Con ngốc kia!!!!!!! Tự biết mình là ai mà. Không được chết một cách lãng nhách như những kẻ tầm thường khác, nghe không!!! - Dốc hết sức bình sinh, Zoey hét lớn mong âm thanh vang được tới tai cô gái đang mê man bên trong phòng mổ, mặc cho vị bác sĩ và các y tá hết mực khuyên ngăn.
Tích tắc..... tích tắc...... Thời gian đang trêu ngươi cảm xúc con người, nó cứ dài ra dài ra trong sự trông ngóng mong chờ...
Zoey lật đi lật lại chiếc điện thoại, phân vân:
- Có nên gọi hay không nhỉ? Không được! Nếu gọi sẽ có nhiều ảnh hưởng tới kế hoạch...
Một hồi lại vò đầu bứt tóc:
- Nhưng nếu không gọi, quỷ đó mà biết chuyện này không được thông báo cho thì kiểu gì cũng lo lắng và khó chịu lắm... Nếu lỡ như Miney...
Luồng điện vừa thoáng, làm Zoey tự dưng giật mình, co lại, hoảng sợ, rồi sau đó tự trấn tĩnh mà vả lên mặt mình:
- Nhảm nào! Chuyện đó không thể xảy ra. Làm sao Miney lại có thể chết vì mấy vết thương kiểu thế này được.
.
.
.
.
.
Cửa phòng mổ bật mở, các bác sĩ đẩy xe băng trắng toát ra....
- Miney! Cậu không sao chứ? - Zoey vịn bên mép xe băng ca, nắm bàn tay Miney luôn miệng gọi.
Miney mắt vẫn nhắm nghiền nhưng miệng mấp máy trong hơi thở :
- Zoey! Cậu dám cả gan gọi ai là ngốc hả?
- Tốt quá rồi !!! Tớ biết chuyện nhỏ này không thể làm khó cậu mà! - Zoey thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười vuốt vuốt vầng trán của Miney. Gương mặt đầm đìa mồ hôi thoáng chốc quay về nét rạng rỡ.
- Bệnh nhân vừa sau ca mổ, cần được đưa tới phòng hồi sức, yêu cầu cậu không nên làm phiền bệnh nhân. - Cô y tá đẩy tay Zoey ra, kéo chiếc xe băng ca đi.
Zoey hướng đôi mắt theo bóng dáng chiếc xe mờ dần. Ánh mắt từ từ dịu lại, và tiếp tục chuyển sắc sang tối sầm và cuối cùng là đen kịt tức giận.
" Cậu yên tâm, mình sẽ điều tra xem kẻ nào đã làm nên chuyện này và bắt hắn phải trả giá."
- Sao cơ? Tất cả tiền viện phí đã được trả?
- Vâng!!! Và người đó yêu cầu chuyển bệnh nhân sang phòng đặc biệt, nếu người nhà đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ đáp ứng, người đó cũng thanh toán cả tiền phòng đặc biệt rồi - Cô thu ngân niềm nở trả lời.
- Danh tính của người đó là ai? - Zoey thật sự quá tò mò, ở nơi đây còn có ai biết đên Miney và biết cả việc bắt cóc vừa rồi, thậm chí biết được cả bệnh viên này để mà trả tiền viện phí chứ? Có khi nào kẻ này có liên quan tới vụ vừa rồi.
- Xin lỗi! Chúng tôi không thể tiết lộ danh tính theo yêu cầu người đó.
- Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cô- Zoey lịch sự mỉm cười.- Phiền bệnh viện chuyển bạn của tôi tới phòng đặc biệt, nếu có thêm chi phí tôi sẽ trả.
Dạo bước tới phòng hồi sức, trong đầu Zoey vẫn mông lung nhiều nghi vấn
/54
|