Trong lúc đầu óc rối ren, tôi chợt nhớ ra. Tôi không còn là kẻ cô độc, tôi đã có một người chồng. Có điều, lúc này đang giờ làm việc tôi không muốn làm phiền Phan Đăng Hải. Chiều nay tôi cũng có một cuộc họp về nước thảo mộc tăng lực Tuyết Sơn đang trong quá trình ra mắt. Lô sản xuất đầu tiên của dòng sản phẩm này đã có mặt trên thị trường, trước mắt cần chờ phản hồi của khách hàng.
Năm giờ ba mươi, tôi uể oải rời phòng họp. Cuộc họp đã thống nhất tạm thời ngừng quảng cáo Tuyết Sơn chờ rót vốn. Cả hai bác phó giám đốc đều sẵn sàng đầu tư cho Ngọc Minh trong giai đoạn này, đồng thời cần tiến hành cổ phần hóa công ty, thế nhưng tôi vẫn còn cân nhắc.
Mở điện thoại, lúc này tôi thấy có một cuộc gọi nhỡ. Tôi để chế độ im lặng, lại phát biểu khá nhiều trong cuộc họp nên không để ý. “Chồng tôi” vừa gọi, áy náy tôi bấm gọi lại Phan Đăng Hải.
– Anh Hải, tôi mải họp quá nên không để ý…
– Cô xuống đi. Tôi đang chờ bên dưới.
Tiếng tút tút tắt máy vang lên, tôi có chút ngạc nhiên. Bình thường Phan Đăng Hải rời khỏi tổng công ty Thắng Lợi rất muộn, vậy mà… Tôi không nghĩ Hải đến đây sớm như vậy. Dọn dẹp nhanh tôi đeo túi lên vai rời khỏi phòng làm việc. Nhiều ánh mắt tò mò trước chiếc xe hơi lạ sang trọng đang đậu trong sân. Tôi ngài ngại bước đến mở cửa xe chui vào.
– Anh chờ tôi lâu chưa?
– Hơn nửa tiếng. Bình thường cô về giờ này đấy à? – Hải khởi động xe rời khỏi Ngọc Minh, nhíu mày hỏi.
– Không… bình thường năm giờ tôi về rồi, hôm nay bận họp thôi…
– Về nhà sửa soạn một chút, tối nay đi với tôi.
Tôi buồn bã quay sang Hải:
– Anh Hải… chuyện mẹ tôi bỏ đi… có lẽ anh không biết…
Hải im lặng như chờ đợi tôi nói tiếp.
– Ba tôi… đang nằm thực vật, mẹ tôi bỏ đi từ lúc ấy… Chuyện này mong anh đừng nói với ai.
– Mẹ cô giờ ở đâu?
– Lúc chiều bên công an gọi cho tôi. Họ nói đã tìm thấy mẹ tôi, bà ấy… đang ở đồn công an biên giới thuộc tỉnh M, bị bắt vì… tội đánh bạc.
Nói đến đây tôi nghẹn lại, hốc mắt tôi cay xè. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, sụt sịt lau nước mắt.
– Cô định thế nào?
– Tôi phải sớm đến đó thôi… tôi sốt ruột lắm. Bên công an nói hiện vật đánh bạc lớn lắm, cả nhóm đều khó thoát được tù tội…
– Tỉnh M cách đây ba trăm km, nếu giờ đến đó thì đêm cũng mới tới được, tốt hơn để sáng mai, tôi với cô đi.
Tôi sững lại, toàn thân như được sưởi ấm trong cơn lạnh giá tê tái. Phan Đăng Hải sẵn sàng đi cùng tôi. Chuyến đi này chẳng vui vẻ gì, hơn nữa, Hải bận rộn như vậy. Tôi áy náy hỏi:
– Thế có được không? Nếu không tiện thì mình tôi đi cũng được.
– Còn phải hỏi nữa sao?
Tôi gật đầu, mấp máy môi:
– Cảm ơn anh. Mà… tối nay đi đâu vậy?
– Không phải cô quan tâm đến gia đình tôi sao?
Hả? Vậy tối nay… Phan Đăng Hải đưa tôi đến ra mắt gia đình anh ta? Làm sao tôi có thể bình tĩnh được trước việc này! Ngày trước tôi từng đến nhà Quân vài lần nhưng lần nào cũng có cảm giác sờ sợ, bây giờ việc đến nhà Hải tôi càng thêm sợ. Gia đình anh ta là danh gia vọng tộc nắm trong tay tổng công ty Thắng Lợi lớn mạnh hàng đầu cả nước. Mặt mũi có chút tái đi tôi hỏi nhỏ:
– Tối nay… có những ai hả anh?
– Có bố mẹ với em gái tôi thôi.
– Nhưng mà… tôi chưa biết bao nhiêu về anh, cả anh cũng thế, lỡ mọi người hỏi thì tôi chẳng biết phải trả lời ra sao?
– Cô biết thế nào thì trả lời thế ấy, thoải mái đi!
Đúng là… Hải coi chuyện này đơn giản quá, nhưng tôi thì không thể cảm thấy như anh ta được. Là ra mắt gia đình nhà chồng tương lai đó! Trong khi, tôi và Hải vẫn còn nhiều khoảng cách. Tôi vô thức bặm môi, cả khuôn mặt mặt bày ra vẻ lo lắng.
– Cô lo lắng như vậy… chứng tỏ sợ không có được tôi?
Đang lo lắng mà nghe được câu hỏi của Hải, tự nhiên tôi lại thấy mình lo thừa. Tôi và Phan Đăng Hải lấy nhau như thực hiện một bản hợp đồng, thế nên nếu bị phản đối thì cũng đâu có sao. Thở nhẹ một hơi, tâm lý thoải mái hơn tôi liền nói:
– Chẳng biết ai sợ.
Người bên cạnh mỉm cười, anh ta đã thành công trấn an tôi. Về đến nhà tôi mở cổng để Phan Đăng Hải đánh xe vào trong sân. Giờ là sáu giờ, có lẽ tôi chỉ kịp tắm rửa thay quần áo rồi đi thôi. Hai hôm nay bác Loan y tá xin về quê có giỗ, nhà lúc này trống trải chỉ có mình tôi không kể ba tôi. Có điều, lúc này và buổi sáng là hoàn toàn khác! Đôi mắt Phan Đăng Hải chăm chú nhìn tôi như có lửa, anh ta không chịu vào phòng khách ngồi đợi như buổi sáng mà bước theo tôi.
Tôi lúng túng quay lại, mặt mũi bất giác nóng lên:
– Anh… vào đó ngồi đợi tôi một lát! Tôi tắm ù một cái rồi mình đi!
– Còn sớm…
Sớm… sớm gì chứ? Nhìn vẻ ngây ngây của Hải, tôi chưa kịp hỏi, cả cơ thể đã được cánh tay to khỏe chuyển sang trạng thái nằm ngang trên tay anh ta.
– Á… Phan Đăng Hải… anh làm gì thế?
Trong lúc hốt hoảng tôi chẳng còn kịp điều chỉnh câu nói, gọi thẳng cả họ cả tên Phan Đăng Hải.
– Cô giả vờ ngốc hay ngốc thật?
Phan Đăng Hải lừ mắt với tôi, bình tĩnh bồng tôi lên cầu thang. Tôi không phải bé nhỏ nhưng so với anh ta thì đúng là con thỏ và con gấu.
– Phòng cô ở đâu?
Tôi nóng ran mặt mũi, trong vòng tay anh ta lí nhí đáp:
– Tầng… tầng ba.
Phan Đăng Hải đạp chân căn phòng lớn có cánh cửa trắng treo hoa trên tầng ba, khỏi phải hỏi cũng nhìn ra là phòng tôi. Nhà chỉ có mình tôi là con gái, xưa nay ba mẹ lúc nào cũng cưng chiều, dành cả tầng ba rộng rãi làm phòng cho tôi, phòng tắm có cả bồn tắm lớn tha hồ vùng vẫy.
Chưa một ngày hẹn hò, tiến thẳng đến hôn nhân chính là cảm giác này. Phan Đăng Hải chẳng nể nang đặt tôi lên giường, bàn tay anh ta ôm chặt cơ thể tôi như không cho phép tôi chạy trốn. Đôi môi Phan Đăng Hải phủ xuống môi tôi. Nụ hôn đầu tiên của tôi với anh ta làm tôi choáng ngợp. Hải hôn tôi rất lâu, đến khi môi tôi sưng mọng lên mới chịu ngưng lại, cũng để tôi hít lấy hít để không khí như ngộp thở.
– Đừng để ba mẹ anh phải chờ chúng ta!
Mặt mũi ửng hồng tôi dùng sức đẩy Hải ra, thốt lên một câu chạy vội vào phòng tắm như chạy trốn. Lúc này mới nhớ ra chưa đem quần áo vào, tôi đành tắm xong mặc lại đồ cũ bước ra, mái tóc ướt được phủ khăn bông trắng. Hải đang nghịch ngợm mấy con thú bông trên giường của tôi, thấy tôi bước ra, anh ta chau mày tỏ ý không hài lòng:
– Vợ chồng rồi có gì phải ngại.
– Đã là vợ chồng đâu.
Tôi cãi. Hải giật cái máy sấy tóc trên tay tôi, gỡ khăn bông trên đầu tôi bắt đầu sấy. Tôi bình tĩnh thả lỏng, tận hưởng hơi ấm từ máy sấy trên tay Hải. Âm giọng có chút hờn dỗi vang lên trên đỉnh đầu tôi:
– Hôm nay ai nói chắc chắn thế?
– Thì… là thủ tục. Còn năm ngày nữa cơ mà.
– Bây giờ cũng được rồi.
– Hợp đồng chỉ có giá trị từ ngày ký.
– Biết rồi.
Tôi phì cười. Không nghĩ con người này có lúc đáng yêu như thế. Tóc tôi ngắn lại tơ mỏng, chỉ cần sấy một lát là khô.
– Năm ngày nữa… đừng có trốn!
Hải mơn man hôn tai tôi, thì thầm một câu làm tôi nóng người. Tôi gật đầu, tai cũng ửng đỏ theo màu da trên bầu má. Đôi môi Hải lần lần hôn từ tai đến má rồi tìm đến môi tôi, vòng tay ôm tôi từ phía sau, bóp nhẹ hai quả tròn rồi chịu yên ôm chặt. Cuộc sống vợ chồng với Phan Đăng Hải… liệu sẽ thế nào đây? Ít nhất thì tôi có thể khẳng định, anh ta nhất định không phải gay!
Tôi lấy bộ đồ mới đem vào trong phòng tắm, thay đồ xong mới bước ra. Lúc này tôi mặc một chiếc váy dạ hồng nhạt hơi xòe nhẹ thích hợp với tiết trời, bên ngoài khoác một chiếc áo len trắng mỏng. Tóc ngắn hơi khó chọn kiểu nên tôi dùng một chiếc kẹp tóc trang nhã cài lên điệu đà. Trước đôi mắt cú vọ chăm chú của Phan Đăng Hải, tôi ngường ngượng giải thích:
– Tôi hay để tóc dài, chẳng qua muốn đổi phong cách tomboy một lần xem thế nào.
– Cứ để dài đi.
Tôi mỉm cười gật đầu. Nếu tôi nói tại tôi nghĩ anh ta là gay nên mới làm như vậy, không biết anh ta nghĩ sao. Cảm nhận không được an toàn, tốt hơn là không nên!
Khi đi qua tầng hai, tôi mở cửa phòng ba mẹ, để Hải cùng tôi bước vào.
– Anh Hải… ba tôi bị ngã cầu thang, cuối cùng thành ra thế này.
– Có cách nào chữa cho ba cô không?
– Các bác sĩ nói cần để ông ấy tự hồi phục, lúc này không nên động vào, vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, cần thêm thời gian. Tôi muốn một năm nữa đưa ba đi điều trị.
– Ừ.
Hải thở nhẹ một hơi bên tai tôi. Tôi không muốn tiếp tục để Hải thấy cảnh này, kéo anh ta ra ngoài.
Phan Đăng Hải đưa tôi đến một con phố vắng nằm ở trung tâm thành phố. Căn biệt thự sang trọng tọa lạc ở khu đất vàng cho thấy một phần khối tài sản khổng lồ mà gia đình anh ta sở hữu. Chị giúp việc trong nhà thấy người liền ra mở cổng, vui vẻ chào:
– Cô cậu đến rồi à, ông bà đang chờ cô cậu đấy. Cậu Hải độ này ít về ông bà cũng không vui đâu.
– Tôi biết rồi.
Phan Đăng Hải cau mày trả lời, chị giúp việc gượng cười nép sang một bên để anh ta đi trước. Tôi theo ngay sau Hải bước vào bên trong căn biệt thự nằm giữa một vườn cây xanh tốt.
Bước vào phòng ăn nằm phía trong, tôi lúng túng liền chào ba người đang ngồi quanh bàn ăn:
– Cháu chào hai bác… chào em.
– Chào con.
Bố mẹ Hải mỉm cười gật đầu với tôi. Hải đỡ lưng tôi, kéo ghế để tôi ngồi xuống. Cô gái trẻ xinh đẹp sắc sảo có đôi mắt của Hải nở nụ cười tinh nghịch, có chút trêu chọc trước hành động của Hải:
– Gớm bác Hải chăm bẵm vợ quá đấy. Mà bác yêu đương thế nào giấu kỹ thế, đăng ký kết hôn rồi mới khai báo.
Năm giờ ba mươi, tôi uể oải rời phòng họp. Cuộc họp đã thống nhất tạm thời ngừng quảng cáo Tuyết Sơn chờ rót vốn. Cả hai bác phó giám đốc đều sẵn sàng đầu tư cho Ngọc Minh trong giai đoạn này, đồng thời cần tiến hành cổ phần hóa công ty, thế nhưng tôi vẫn còn cân nhắc.
Mở điện thoại, lúc này tôi thấy có một cuộc gọi nhỡ. Tôi để chế độ im lặng, lại phát biểu khá nhiều trong cuộc họp nên không để ý. “Chồng tôi” vừa gọi, áy náy tôi bấm gọi lại Phan Đăng Hải.
– Anh Hải, tôi mải họp quá nên không để ý…
– Cô xuống đi. Tôi đang chờ bên dưới.
Tiếng tút tút tắt máy vang lên, tôi có chút ngạc nhiên. Bình thường Phan Đăng Hải rời khỏi tổng công ty Thắng Lợi rất muộn, vậy mà… Tôi không nghĩ Hải đến đây sớm như vậy. Dọn dẹp nhanh tôi đeo túi lên vai rời khỏi phòng làm việc. Nhiều ánh mắt tò mò trước chiếc xe hơi lạ sang trọng đang đậu trong sân. Tôi ngài ngại bước đến mở cửa xe chui vào.
– Anh chờ tôi lâu chưa?
– Hơn nửa tiếng. Bình thường cô về giờ này đấy à? – Hải khởi động xe rời khỏi Ngọc Minh, nhíu mày hỏi.
– Không… bình thường năm giờ tôi về rồi, hôm nay bận họp thôi…
– Về nhà sửa soạn một chút, tối nay đi với tôi.
Tôi buồn bã quay sang Hải:
– Anh Hải… chuyện mẹ tôi bỏ đi… có lẽ anh không biết…
Hải im lặng như chờ đợi tôi nói tiếp.
– Ba tôi… đang nằm thực vật, mẹ tôi bỏ đi từ lúc ấy… Chuyện này mong anh đừng nói với ai.
– Mẹ cô giờ ở đâu?
– Lúc chiều bên công an gọi cho tôi. Họ nói đã tìm thấy mẹ tôi, bà ấy… đang ở đồn công an biên giới thuộc tỉnh M, bị bắt vì… tội đánh bạc.
Nói đến đây tôi nghẹn lại, hốc mắt tôi cay xè. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, sụt sịt lau nước mắt.
– Cô định thế nào?
– Tôi phải sớm đến đó thôi… tôi sốt ruột lắm. Bên công an nói hiện vật đánh bạc lớn lắm, cả nhóm đều khó thoát được tù tội…
– Tỉnh M cách đây ba trăm km, nếu giờ đến đó thì đêm cũng mới tới được, tốt hơn để sáng mai, tôi với cô đi.
Tôi sững lại, toàn thân như được sưởi ấm trong cơn lạnh giá tê tái. Phan Đăng Hải sẵn sàng đi cùng tôi. Chuyến đi này chẳng vui vẻ gì, hơn nữa, Hải bận rộn như vậy. Tôi áy náy hỏi:
– Thế có được không? Nếu không tiện thì mình tôi đi cũng được.
– Còn phải hỏi nữa sao?
Tôi gật đầu, mấp máy môi:
– Cảm ơn anh. Mà… tối nay đi đâu vậy?
– Không phải cô quan tâm đến gia đình tôi sao?
Hả? Vậy tối nay… Phan Đăng Hải đưa tôi đến ra mắt gia đình anh ta? Làm sao tôi có thể bình tĩnh được trước việc này! Ngày trước tôi từng đến nhà Quân vài lần nhưng lần nào cũng có cảm giác sờ sợ, bây giờ việc đến nhà Hải tôi càng thêm sợ. Gia đình anh ta là danh gia vọng tộc nắm trong tay tổng công ty Thắng Lợi lớn mạnh hàng đầu cả nước. Mặt mũi có chút tái đi tôi hỏi nhỏ:
– Tối nay… có những ai hả anh?
– Có bố mẹ với em gái tôi thôi.
– Nhưng mà… tôi chưa biết bao nhiêu về anh, cả anh cũng thế, lỡ mọi người hỏi thì tôi chẳng biết phải trả lời ra sao?
– Cô biết thế nào thì trả lời thế ấy, thoải mái đi!
Đúng là… Hải coi chuyện này đơn giản quá, nhưng tôi thì không thể cảm thấy như anh ta được. Là ra mắt gia đình nhà chồng tương lai đó! Trong khi, tôi và Hải vẫn còn nhiều khoảng cách. Tôi vô thức bặm môi, cả khuôn mặt mặt bày ra vẻ lo lắng.
– Cô lo lắng như vậy… chứng tỏ sợ không có được tôi?
Đang lo lắng mà nghe được câu hỏi của Hải, tự nhiên tôi lại thấy mình lo thừa. Tôi và Phan Đăng Hải lấy nhau như thực hiện một bản hợp đồng, thế nên nếu bị phản đối thì cũng đâu có sao. Thở nhẹ một hơi, tâm lý thoải mái hơn tôi liền nói:
– Chẳng biết ai sợ.
Người bên cạnh mỉm cười, anh ta đã thành công trấn an tôi. Về đến nhà tôi mở cổng để Phan Đăng Hải đánh xe vào trong sân. Giờ là sáu giờ, có lẽ tôi chỉ kịp tắm rửa thay quần áo rồi đi thôi. Hai hôm nay bác Loan y tá xin về quê có giỗ, nhà lúc này trống trải chỉ có mình tôi không kể ba tôi. Có điều, lúc này và buổi sáng là hoàn toàn khác! Đôi mắt Phan Đăng Hải chăm chú nhìn tôi như có lửa, anh ta không chịu vào phòng khách ngồi đợi như buổi sáng mà bước theo tôi.
Tôi lúng túng quay lại, mặt mũi bất giác nóng lên:
– Anh… vào đó ngồi đợi tôi một lát! Tôi tắm ù một cái rồi mình đi!
– Còn sớm…
Sớm… sớm gì chứ? Nhìn vẻ ngây ngây của Hải, tôi chưa kịp hỏi, cả cơ thể đã được cánh tay to khỏe chuyển sang trạng thái nằm ngang trên tay anh ta.
– Á… Phan Đăng Hải… anh làm gì thế?
Trong lúc hốt hoảng tôi chẳng còn kịp điều chỉnh câu nói, gọi thẳng cả họ cả tên Phan Đăng Hải.
– Cô giả vờ ngốc hay ngốc thật?
Phan Đăng Hải lừ mắt với tôi, bình tĩnh bồng tôi lên cầu thang. Tôi không phải bé nhỏ nhưng so với anh ta thì đúng là con thỏ và con gấu.
– Phòng cô ở đâu?
Tôi nóng ran mặt mũi, trong vòng tay anh ta lí nhí đáp:
– Tầng… tầng ba.
Phan Đăng Hải đạp chân căn phòng lớn có cánh cửa trắng treo hoa trên tầng ba, khỏi phải hỏi cũng nhìn ra là phòng tôi. Nhà chỉ có mình tôi là con gái, xưa nay ba mẹ lúc nào cũng cưng chiều, dành cả tầng ba rộng rãi làm phòng cho tôi, phòng tắm có cả bồn tắm lớn tha hồ vùng vẫy.
Chưa một ngày hẹn hò, tiến thẳng đến hôn nhân chính là cảm giác này. Phan Đăng Hải chẳng nể nang đặt tôi lên giường, bàn tay anh ta ôm chặt cơ thể tôi như không cho phép tôi chạy trốn. Đôi môi Phan Đăng Hải phủ xuống môi tôi. Nụ hôn đầu tiên của tôi với anh ta làm tôi choáng ngợp. Hải hôn tôi rất lâu, đến khi môi tôi sưng mọng lên mới chịu ngưng lại, cũng để tôi hít lấy hít để không khí như ngộp thở.
– Đừng để ba mẹ anh phải chờ chúng ta!
Mặt mũi ửng hồng tôi dùng sức đẩy Hải ra, thốt lên một câu chạy vội vào phòng tắm như chạy trốn. Lúc này mới nhớ ra chưa đem quần áo vào, tôi đành tắm xong mặc lại đồ cũ bước ra, mái tóc ướt được phủ khăn bông trắng. Hải đang nghịch ngợm mấy con thú bông trên giường của tôi, thấy tôi bước ra, anh ta chau mày tỏ ý không hài lòng:
– Vợ chồng rồi có gì phải ngại.
– Đã là vợ chồng đâu.
Tôi cãi. Hải giật cái máy sấy tóc trên tay tôi, gỡ khăn bông trên đầu tôi bắt đầu sấy. Tôi bình tĩnh thả lỏng, tận hưởng hơi ấm từ máy sấy trên tay Hải. Âm giọng có chút hờn dỗi vang lên trên đỉnh đầu tôi:
– Hôm nay ai nói chắc chắn thế?
– Thì… là thủ tục. Còn năm ngày nữa cơ mà.
– Bây giờ cũng được rồi.
– Hợp đồng chỉ có giá trị từ ngày ký.
– Biết rồi.
Tôi phì cười. Không nghĩ con người này có lúc đáng yêu như thế. Tóc tôi ngắn lại tơ mỏng, chỉ cần sấy một lát là khô.
– Năm ngày nữa… đừng có trốn!
Hải mơn man hôn tai tôi, thì thầm một câu làm tôi nóng người. Tôi gật đầu, tai cũng ửng đỏ theo màu da trên bầu má. Đôi môi Hải lần lần hôn từ tai đến má rồi tìm đến môi tôi, vòng tay ôm tôi từ phía sau, bóp nhẹ hai quả tròn rồi chịu yên ôm chặt. Cuộc sống vợ chồng với Phan Đăng Hải… liệu sẽ thế nào đây? Ít nhất thì tôi có thể khẳng định, anh ta nhất định không phải gay!
Tôi lấy bộ đồ mới đem vào trong phòng tắm, thay đồ xong mới bước ra. Lúc này tôi mặc một chiếc váy dạ hồng nhạt hơi xòe nhẹ thích hợp với tiết trời, bên ngoài khoác một chiếc áo len trắng mỏng. Tóc ngắn hơi khó chọn kiểu nên tôi dùng một chiếc kẹp tóc trang nhã cài lên điệu đà. Trước đôi mắt cú vọ chăm chú của Phan Đăng Hải, tôi ngường ngượng giải thích:
– Tôi hay để tóc dài, chẳng qua muốn đổi phong cách tomboy một lần xem thế nào.
– Cứ để dài đi.
Tôi mỉm cười gật đầu. Nếu tôi nói tại tôi nghĩ anh ta là gay nên mới làm như vậy, không biết anh ta nghĩ sao. Cảm nhận không được an toàn, tốt hơn là không nên!
Khi đi qua tầng hai, tôi mở cửa phòng ba mẹ, để Hải cùng tôi bước vào.
– Anh Hải… ba tôi bị ngã cầu thang, cuối cùng thành ra thế này.
– Có cách nào chữa cho ba cô không?
– Các bác sĩ nói cần để ông ấy tự hồi phục, lúc này không nên động vào, vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, cần thêm thời gian. Tôi muốn một năm nữa đưa ba đi điều trị.
– Ừ.
Hải thở nhẹ một hơi bên tai tôi. Tôi không muốn tiếp tục để Hải thấy cảnh này, kéo anh ta ra ngoài.
Phan Đăng Hải đưa tôi đến một con phố vắng nằm ở trung tâm thành phố. Căn biệt thự sang trọng tọa lạc ở khu đất vàng cho thấy một phần khối tài sản khổng lồ mà gia đình anh ta sở hữu. Chị giúp việc trong nhà thấy người liền ra mở cổng, vui vẻ chào:
– Cô cậu đến rồi à, ông bà đang chờ cô cậu đấy. Cậu Hải độ này ít về ông bà cũng không vui đâu.
– Tôi biết rồi.
Phan Đăng Hải cau mày trả lời, chị giúp việc gượng cười nép sang một bên để anh ta đi trước. Tôi theo ngay sau Hải bước vào bên trong căn biệt thự nằm giữa một vườn cây xanh tốt.
Bước vào phòng ăn nằm phía trong, tôi lúng túng liền chào ba người đang ngồi quanh bàn ăn:
– Cháu chào hai bác… chào em.
– Chào con.
Bố mẹ Hải mỉm cười gật đầu với tôi. Hải đỡ lưng tôi, kéo ghế để tôi ngồi xuống. Cô gái trẻ xinh đẹp sắc sảo có đôi mắt của Hải nở nụ cười tinh nghịch, có chút trêu chọc trước hành động của Hải:
– Gớm bác Hải chăm bẵm vợ quá đấy. Mà bác yêu đương thế nào giấu kỹ thế, đăng ký kết hôn rồi mới khai báo.
/46
|