Người bên cạnh đặt bút ký, nét bút dứt khoát, mạnh mẽ. Chữ ký của tổng giám đốc Thắng Lợi có khác. Còn tôi, nhắm mắt hít một hơi, đưa bút nhoằng một cái là xong.
Một tờ giấy in nặng như đá tảng, cũng có thể nhẹ như lông hồng, nặng hay nhẹ là tùy người cảm nhận. Tôi cầm trên tay tờ chứng nhận kết hôn, người sở hữu còn lại liền giật lấy nó. Tôi bước theo Phan Đăng Hải khi anh ta quay đi rất nhanh, thắc mắc:
– Anh làm gì thế? Tờ đó của tôi mà.
– Cô giữ làm gì?
Giữ để sau này có ly hôn còn có cái mà đem ra chứ. Tôi không nói thẳng, đằng nào cũng chẳng thể lấy lại khi Hải cất cả hai tờ chứng nhận vào cặp, đành theo anh ta ra xe.
– Anh đưa tôi đến Ngọc Minh luôn nhé!
Tôi quàng dây bảo hiểm lên người, nói với Hải một câu. Hải không trả lời, vẻ phởn phơ dù khá khó để nhìn ra trên khuôn mặt thường trực vẻ lạnh lùng lúc này khiến anh ta như đẹp trai hơn.
– Lúc nào cô cũng chỉ biết có công việc thôi à?
Tôi ngạc nhiên quay sang, không ngờ người vừa đưa ra lời khuyên này cho tôi lại là Phan Đăng Hải, con ma nghiện việc của Thắng Lợi nổi tiếng một vùng.
Hải lái xe đi một đường khác, vậy là anh ta không đưa tôi đến Ngọc Minh. Đến khi xe hơi xuống tầng hầm của một tòa chung cư cao cấp, nhớ ra Hải không ở cùng gia đình tôi mới tò mò hỏi:
– Anh sống ở đây à?
– Ừm.
Nơi “chồng” ở lần đầu tiên tôi đến, cũng là ngày tôi và anh ta xác lập cam kết chính thức. Tiền có thể mua được thời gian là sự thực, tôi cứ nghĩ cuối tuần này mới cùng anh ta đến ủy ban phường, không ngờ mới thứ tư đã…
– Tối nay cô về nhà dọn đồ đem qua đây.
– Tôi biết rồi.
Tôi không buồn không vui trả lời. Phan Đăng Hải muốn kết hôn với tôi chẳng phải vì để có người chăm sóc anh ta, làm ấm giường cho anh ta sao? Thực lòng mà nói tôi không thể tìm đâu được một người hơn anh ta, chỉ là cách anh ta đối xử với việc này khiến tôi cứ cảm thấy ấm ức sao đó. Tôi cũng chỉ là phụ nữ, tôi thích được theo đuổi, được chiều chuộng theo ý tôi. Còn Phan Đăng Hải thì sao, anh ta chỉ nhất nhất làm theo ý mình, không chiều theo tôi mà chỉ có chiều ngược lại, còn ép buộc tôi đủ thứ. Mối quan hệ giữa tôi và anh ta suy cho cùng chỉ là sự trao đổi lợi ích đôi bên. Đã là trao đổi thì… Tôi không quên nhắc nhở anh ta trách nhiệm mà anh ta cam kết từ đầu:
– Anh Hải… tôi có chút chuyện muốn nói về Ngọc Minh.
– Để sau đi.
Phan Đăng Hải đáp với chút bực bội. Tôi quay mặt đi, cảm giác ấm ức vô cùng. Anh ta chỉ biết đến mình, còn nỗi lo trong lòng tôi anh ta đâu thèm quan tâm.
– Ngọc Minh của cô sẽ không sao cả, tốt hơn hiện tại cô ngoan ngoãn làm vợ tôi đi!
Tôi thở ra một hơi, mở cửa xe theo anh ta bước đến thang máy. Tòa chung cư này sang trọng bậc nhất thành phố nơi chúng tôi sống, được đặt theo cái tên Diamond cũng có nghĩa là kim cương quý giá. Nhìn khung cảnh thành phố từ trên cao qua cửa kính thang máy, tôi bồi hồi nhớ lại. Ba tôi từng hỏi tôi có thích ở đây không, ba sẽ tậu một căn hộ làm của hồi môn cho con gái khi tôi lấy chồng. Vậy mà… con gái có chồng rồi ba cũng chẳng thể chứng kiến. Tôi khẽ lau nước mắt vừa lăn. Đôi mắt người bên cạnh hơi chau, bàn tay lớn liền kéo eo tôi sát lại, ép vai tôi vào người anh ta.
– Làm sao phải khóc? Không muốn sao còn ký?
– Ai khóc vì cái đấy đâu. Tôi nhớ ba tôi thôi. Ngày xưa ba tôi từng muốn tặng cho tôi một căn hộ ở đây.
– Giờ có rồi còn gì? Ngày nào chẳng ở.
Nói như anh thì… Tôi bĩu môi đẩy Hải ra, nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, tôi đã sớm chú ý đến camera ngay trên đầu.
Thang máy dừng ở tầng mười sáu, Phan Đăng Hải kéo tay tôi bước ra. Tiếng nhận thẻ khóa vang lên, anh ta để tôi vào trước, sập cửa lại rồi đứng sau lưng tôi. Chưa kịp nhìn kỹ căn hộ rộng rãi trước mặt, Phan Đăng Hải đã một lực bế tôi lên tay. Anh ta cúi xuống nhìn màu đỏ ửng dần hiện lên trên mặt tôi, khóe miệng cùng đôi mắt cong cong.
Tôi đỏ mặt ấp úng hỏi:
– Không thể… chờ đến đêm được sao?
Làm thứ chuyện đỏ mặt tía tai đó trong ánh sáng ban ngày, lại còn là lần đầu tiên của tôi, làm sao tôi có thể thoải mái được. Phan Đăng Hải thả nhẹ một câu:
– Không thể.
– Tôi… muốn tắm qua… có được không?
– Được.
Yết hầu Hải lên xuống theo câu nói, anh ta bế tôi tiến vào nhà tắm lớn trong phòng ngủ chính. Ý tôi không phải như vậy! Tôi quẫy chân đòi xuống:
– Tôi tự đi được, anh ra ngoài chờ đi!
Phan Đăng Hải không trả lời, cứ lừng lững bế tôi vào sâu tận bên trong nơi có bồn tắm to bằng hai cái bồn ở phòng tôi. Nhiệt độ bên ngoài chỉ mười bảy mười tám độ, vậy mà căn hộ của Hải rất ấm, lại thêm cảm giác nóng bức khó tả mà tôi muốn cởi bỏ bộ váy dạ trên người, cảm giác mồ hôi ướt áo từ lúc nào.
Hải đặt tôi xuống bồn tắm rồi quay đi. Tôi khẽ thở phào một hơi, không ngờ chưa kịp cởi bỏ đồ anh ta đã bắt đầu cởi áo vest vắt lên móc treo. Ý đồ quá rõ ràng, anh ta muốn tắm cùng tôi! Cơ thể tôi chưa từng có ai nhìn, ngày xưa yêu Quân tôi chỉ cho anh ta hôn môi, tay cũng phải nghiêm chỉnh đặt ở lưng, lại còn không được ở phòng riêng chỉ có hai người. Lúc này chẳng một ngày hẹn hò, lập tức cởi quần áo trước mặt đối phương, thật là…
– Không phải cô muốn tắm sao. Tôi cũng muốn tắm.
– Tôi… đổi ý rồi… haha…
Tôi vội bước khỏi bồn tắm, có điều vừa bước qua người Hải, anh ta đâu chịu để tôi đi dễ dàng như vậy, liền giữ chặt tôi lại. Thân thể tôi áp sát vào khuôn ngực anh ta, tôi lập tức cúi xuống.
– Tại sao cứ sợ như vậy?
– Còn… còn hỏi nữa? Lần đầu tiên tôi ở một nơi thế này với một người đàn ông, làm sao tôi bình tĩnh được?
– Không phải… cô và hắn yêu nhau bốn năm, còn chuẩn bị cưới rồi sao?
Tôi biết ngay Hải đã điều tra về tôi, chỉ gật đầu nói:
– Đúng… nhưng tôi không cho phép.
– Thế thì giờ phải quen đi!
Hải nói xong, bàn tay lớn liền chui vào váy bóp mông tôi, sau đó không kiêng dè tiến đến nơi tư mật giữa hai chân, qua lớp quần lót liền rờ rẫm. Tôi đâu thể chạy trốn, đành đứng yên để anh ta sàm sỡ. Dù sao người này cũng đã là chồng của tôi. Anh ta rất tuân thủ cam kết, tôi cũng nên như vậy. Cảm giác bàn tay anh ta dò xét… khiến cơ thể tôi cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa run rẩy, hai chân vô thức run lên.
Toạc, chiếc quần lót bị dứt bỏ, Phan Đăng Hải bế tôi lên tay, đạp cửa phòng tắm định bước ra. Tôi thấy thế này cũng không được, cảm giác cơ thể bẩn thỉu khiến tôi khó chịu, cuối cùng đành nhìn khuôn mặt chuyển màu đỏ gay của Hải, vùng khỏi người anh ta nói:
– Được rồi, cùng tắm đi.
Dứt lời tôi tự cởi bỏ chiếc váy dạ trên người. Chiếc áo lót che đôi gò bồng đào cỡ lớn khiến đôi mắt Hải đen lại như bầu trời không trăng không sao. Giữa hai chân tôi, một vùng đen tuyền đã sớm hiện ra, cổ họng khô khốc Hải nuốt khan một ngụm. Tôi trấn tĩnh bản thân, bật vòi hoa sen lưng quay về Hải. Lúc này mà chờ bồn tắm là không cần thiết. Làm gì có người đàn ông nào chịu được một cảnh thế này, tôi biết mà mặc kệ, coi Hải đang đứng sững như không khí, quay lại với lấy sữa tắm thoa lên người. Chỉ vài giây sau, Hải cởi bỏ áo sơ mi, quần âu dài rồi đến chiếc quần nhỏ che đậy vật đàn ông đã trở nên khổng lồ. Tôi tự trấn tĩnh bản thân, rồi sẽ quen, sẽ quen thôi, thế nhưng vẫn nhắm tịt mắt lại.
Bàn tay lớn giật lấy vòi hoa sen giúp tôi xả nước, lưng tôi có vật đàn ông áp đến khiến tôi họng đắng lưỡi khô, chỉ biết nhắm mắt tận hưởng dòng nước ấm đang xả trên da thịt. Hải không vội vàng, anh ta xoa cơ thể giúp tôi tắm, bàn tay còn lại nhằm nơi mềm mại căng đầy trên ngực tôi xoa nắn. Cảm giác cơ thể khác lạ kích thích vô cùng, điểm hoa hồng nhạy cảm bất chợt cứng lên. Bàn tay lần đến nơi nhạy cảm nhất bên dưới xoa xát làm tôi không thể thở bình thường được, tự cảm thấy xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Hải tránh tóc tôi, chỉ xả nước từ vai xuống, dòng nước ấm tinh khiết đi khắp nơi trên cơ thể tôi. Tóc tôi ngắn nên xem như không bị ướt. Tôi quá ngại để làm điều ngược lại với Hải. Khi cảm thấy cơ thể đã sạch liền rút cái khăn tắm lớn, quấn nhanh lên người rồi chạy vội ra ngoài.
Tôi lau lại cơ thể bên ngoài phòng tắm, phía trong vẫn vang lên tiếng nước xả. Cảm thấy khô ráo, tôi trèo lên giường trùm chăn kín mít. Nói gì thì nói tôi vẫn quá ngại, chỉ sau một cái ngoạch bút, tôi đã lập tức phải đối diện với điều này, hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị tâm lý. Mùi hương của Phan Đăng Hải quẩn quanh, tôi cảm thấy vừa dễ chịu lại vừa yên tâm rất lạ. Tối qua chắc Hải đắp chiếc chăn này… từ tối nay tôi sẽ cùng anh ta đắp nó… trên chiếc giường lớn này…
Cạch!
Hải đã tắm xong! Tôi chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến điều gì, chỉ lê người gọn một đống về góc tường, giả vờ ngủ. Có tiếng cười khẽ, Hải cầm chiếc khăn bông trắng còn lại trong phòng tắm lau cơ thể ẩm ướt, cơ thể adam trần trụi hoàn toàn tự nhiên như thể chúng tôi đã là vợ chồng mười năm rồi.
Vòng ôm gọn cả tôi và chăn sát lại, Hải cúi xuống kéo chăn khỏi đầu tôi:
– Ngạt thở!
Âm thanh có chút đe vang lên, chẳng lâu hơn một lực Hải kéo chăn khỏi người tôi. Cơ thể lõa lồ của tôi nằm gọn trong vòng tay Hải.
Một tờ giấy in nặng như đá tảng, cũng có thể nhẹ như lông hồng, nặng hay nhẹ là tùy người cảm nhận. Tôi cầm trên tay tờ chứng nhận kết hôn, người sở hữu còn lại liền giật lấy nó. Tôi bước theo Phan Đăng Hải khi anh ta quay đi rất nhanh, thắc mắc:
– Anh làm gì thế? Tờ đó của tôi mà.
– Cô giữ làm gì?
Giữ để sau này có ly hôn còn có cái mà đem ra chứ. Tôi không nói thẳng, đằng nào cũng chẳng thể lấy lại khi Hải cất cả hai tờ chứng nhận vào cặp, đành theo anh ta ra xe.
– Anh đưa tôi đến Ngọc Minh luôn nhé!
Tôi quàng dây bảo hiểm lên người, nói với Hải một câu. Hải không trả lời, vẻ phởn phơ dù khá khó để nhìn ra trên khuôn mặt thường trực vẻ lạnh lùng lúc này khiến anh ta như đẹp trai hơn.
– Lúc nào cô cũng chỉ biết có công việc thôi à?
Tôi ngạc nhiên quay sang, không ngờ người vừa đưa ra lời khuyên này cho tôi lại là Phan Đăng Hải, con ma nghiện việc của Thắng Lợi nổi tiếng một vùng.
Hải lái xe đi một đường khác, vậy là anh ta không đưa tôi đến Ngọc Minh. Đến khi xe hơi xuống tầng hầm của một tòa chung cư cao cấp, nhớ ra Hải không ở cùng gia đình tôi mới tò mò hỏi:
– Anh sống ở đây à?
– Ừm.
Nơi “chồng” ở lần đầu tiên tôi đến, cũng là ngày tôi và anh ta xác lập cam kết chính thức. Tiền có thể mua được thời gian là sự thực, tôi cứ nghĩ cuối tuần này mới cùng anh ta đến ủy ban phường, không ngờ mới thứ tư đã…
– Tối nay cô về nhà dọn đồ đem qua đây.
– Tôi biết rồi.
Tôi không buồn không vui trả lời. Phan Đăng Hải muốn kết hôn với tôi chẳng phải vì để có người chăm sóc anh ta, làm ấm giường cho anh ta sao? Thực lòng mà nói tôi không thể tìm đâu được một người hơn anh ta, chỉ là cách anh ta đối xử với việc này khiến tôi cứ cảm thấy ấm ức sao đó. Tôi cũng chỉ là phụ nữ, tôi thích được theo đuổi, được chiều chuộng theo ý tôi. Còn Phan Đăng Hải thì sao, anh ta chỉ nhất nhất làm theo ý mình, không chiều theo tôi mà chỉ có chiều ngược lại, còn ép buộc tôi đủ thứ. Mối quan hệ giữa tôi và anh ta suy cho cùng chỉ là sự trao đổi lợi ích đôi bên. Đã là trao đổi thì… Tôi không quên nhắc nhở anh ta trách nhiệm mà anh ta cam kết từ đầu:
– Anh Hải… tôi có chút chuyện muốn nói về Ngọc Minh.
– Để sau đi.
Phan Đăng Hải đáp với chút bực bội. Tôi quay mặt đi, cảm giác ấm ức vô cùng. Anh ta chỉ biết đến mình, còn nỗi lo trong lòng tôi anh ta đâu thèm quan tâm.
– Ngọc Minh của cô sẽ không sao cả, tốt hơn hiện tại cô ngoan ngoãn làm vợ tôi đi!
Tôi thở ra một hơi, mở cửa xe theo anh ta bước đến thang máy. Tòa chung cư này sang trọng bậc nhất thành phố nơi chúng tôi sống, được đặt theo cái tên Diamond cũng có nghĩa là kim cương quý giá. Nhìn khung cảnh thành phố từ trên cao qua cửa kính thang máy, tôi bồi hồi nhớ lại. Ba tôi từng hỏi tôi có thích ở đây không, ba sẽ tậu một căn hộ làm của hồi môn cho con gái khi tôi lấy chồng. Vậy mà… con gái có chồng rồi ba cũng chẳng thể chứng kiến. Tôi khẽ lau nước mắt vừa lăn. Đôi mắt người bên cạnh hơi chau, bàn tay lớn liền kéo eo tôi sát lại, ép vai tôi vào người anh ta.
– Làm sao phải khóc? Không muốn sao còn ký?
– Ai khóc vì cái đấy đâu. Tôi nhớ ba tôi thôi. Ngày xưa ba tôi từng muốn tặng cho tôi một căn hộ ở đây.
– Giờ có rồi còn gì? Ngày nào chẳng ở.
Nói như anh thì… Tôi bĩu môi đẩy Hải ra, nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, tôi đã sớm chú ý đến camera ngay trên đầu.
Thang máy dừng ở tầng mười sáu, Phan Đăng Hải kéo tay tôi bước ra. Tiếng nhận thẻ khóa vang lên, anh ta để tôi vào trước, sập cửa lại rồi đứng sau lưng tôi. Chưa kịp nhìn kỹ căn hộ rộng rãi trước mặt, Phan Đăng Hải đã một lực bế tôi lên tay. Anh ta cúi xuống nhìn màu đỏ ửng dần hiện lên trên mặt tôi, khóe miệng cùng đôi mắt cong cong.
Tôi đỏ mặt ấp úng hỏi:
– Không thể… chờ đến đêm được sao?
Làm thứ chuyện đỏ mặt tía tai đó trong ánh sáng ban ngày, lại còn là lần đầu tiên của tôi, làm sao tôi có thể thoải mái được. Phan Đăng Hải thả nhẹ một câu:
– Không thể.
– Tôi… muốn tắm qua… có được không?
– Được.
Yết hầu Hải lên xuống theo câu nói, anh ta bế tôi tiến vào nhà tắm lớn trong phòng ngủ chính. Ý tôi không phải như vậy! Tôi quẫy chân đòi xuống:
– Tôi tự đi được, anh ra ngoài chờ đi!
Phan Đăng Hải không trả lời, cứ lừng lững bế tôi vào sâu tận bên trong nơi có bồn tắm to bằng hai cái bồn ở phòng tôi. Nhiệt độ bên ngoài chỉ mười bảy mười tám độ, vậy mà căn hộ của Hải rất ấm, lại thêm cảm giác nóng bức khó tả mà tôi muốn cởi bỏ bộ váy dạ trên người, cảm giác mồ hôi ướt áo từ lúc nào.
Hải đặt tôi xuống bồn tắm rồi quay đi. Tôi khẽ thở phào một hơi, không ngờ chưa kịp cởi bỏ đồ anh ta đã bắt đầu cởi áo vest vắt lên móc treo. Ý đồ quá rõ ràng, anh ta muốn tắm cùng tôi! Cơ thể tôi chưa từng có ai nhìn, ngày xưa yêu Quân tôi chỉ cho anh ta hôn môi, tay cũng phải nghiêm chỉnh đặt ở lưng, lại còn không được ở phòng riêng chỉ có hai người. Lúc này chẳng một ngày hẹn hò, lập tức cởi quần áo trước mặt đối phương, thật là…
– Không phải cô muốn tắm sao. Tôi cũng muốn tắm.
– Tôi… đổi ý rồi… haha…
Tôi vội bước khỏi bồn tắm, có điều vừa bước qua người Hải, anh ta đâu chịu để tôi đi dễ dàng như vậy, liền giữ chặt tôi lại. Thân thể tôi áp sát vào khuôn ngực anh ta, tôi lập tức cúi xuống.
– Tại sao cứ sợ như vậy?
– Còn… còn hỏi nữa? Lần đầu tiên tôi ở một nơi thế này với một người đàn ông, làm sao tôi bình tĩnh được?
– Không phải… cô và hắn yêu nhau bốn năm, còn chuẩn bị cưới rồi sao?
Tôi biết ngay Hải đã điều tra về tôi, chỉ gật đầu nói:
– Đúng… nhưng tôi không cho phép.
– Thế thì giờ phải quen đi!
Hải nói xong, bàn tay lớn liền chui vào váy bóp mông tôi, sau đó không kiêng dè tiến đến nơi tư mật giữa hai chân, qua lớp quần lót liền rờ rẫm. Tôi đâu thể chạy trốn, đành đứng yên để anh ta sàm sỡ. Dù sao người này cũng đã là chồng của tôi. Anh ta rất tuân thủ cam kết, tôi cũng nên như vậy. Cảm giác bàn tay anh ta dò xét… khiến cơ thể tôi cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa run rẩy, hai chân vô thức run lên.
Toạc, chiếc quần lót bị dứt bỏ, Phan Đăng Hải bế tôi lên tay, đạp cửa phòng tắm định bước ra. Tôi thấy thế này cũng không được, cảm giác cơ thể bẩn thỉu khiến tôi khó chịu, cuối cùng đành nhìn khuôn mặt chuyển màu đỏ gay của Hải, vùng khỏi người anh ta nói:
– Được rồi, cùng tắm đi.
Dứt lời tôi tự cởi bỏ chiếc váy dạ trên người. Chiếc áo lót che đôi gò bồng đào cỡ lớn khiến đôi mắt Hải đen lại như bầu trời không trăng không sao. Giữa hai chân tôi, một vùng đen tuyền đã sớm hiện ra, cổ họng khô khốc Hải nuốt khan một ngụm. Tôi trấn tĩnh bản thân, bật vòi hoa sen lưng quay về Hải. Lúc này mà chờ bồn tắm là không cần thiết. Làm gì có người đàn ông nào chịu được một cảnh thế này, tôi biết mà mặc kệ, coi Hải đang đứng sững như không khí, quay lại với lấy sữa tắm thoa lên người. Chỉ vài giây sau, Hải cởi bỏ áo sơ mi, quần âu dài rồi đến chiếc quần nhỏ che đậy vật đàn ông đã trở nên khổng lồ. Tôi tự trấn tĩnh bản thân, rồi sẽ quen, sẽ quen thôi, thế nhưng vẫn nhắm tịt mắt lại.
Bàn tay lớn giật lấy vòi hoa sen giúp tôi xả nước, lưng tôi có vật đàn ông áp đến khiến tôi họng đắng lưỡi khô, chỉ biết nhắm mắt tận hưởng dòng nước ấm đang xả trên da thịt. Hải không vội vàng, anh ta xoa cơ thể giúp tôi tắm, bàn tay còn lại nhằm nơi mềm mại căng đầy trên ngực tôi xoa nắn. Cảm giác cơ thể khác lạ kích thích vô cùng, điểm hoa hồng nhạy cảm bất chợt cứng lên. Bàn tay lần đến nơi nhạy cảm nhất bên dưới xoa xát làm tôi không thể thở bình thường được, tự cảm thấy xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Hải tránh tóc tôi, chỉ xả nước từ vai xuống, dòng nước ấm tinh khiết đi khắp nơi trên cơ thể tôi. Tóc tôi ngắn nên xem như không bị ướt. Tôi quá ngại để làm điều ngược lại với Hải. Khi cảm thấy cơ thể đã sạch liền rút cái khăn tắm lớn, quấn nhanh lên người rồi chạy vội ra ngoài.
Tôi lau lại cơ thể bên ngoài phòng tắm, phía trong vẫn vang lên tiếng nước xả. Cảm thấy khô ráo, tôi trèo lên giường trùm chăn kín mít. Nói gì thì nói tôi vẫn quá ngại, chỉ sau một cái ngoạch bút, tôi đã lập tức phải đối diện với điều này, hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị tâm lý. Mùi hương của Phan Đăng Hải quẩn quanh, tôi cảm thấy vừa dễ chịu lại vừa yên tâm rất lạ. Tối qua chắc Hải đắp chiếc chăn này… từ tối nay tôi sẽ cùng anh ta đắp nó… trên chiếc giường lớn này…
Cạch!
Hải đã tắm xong! Tôi chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến điều gì, chỉ lê người gọn một đống về góc tường, giả vờ ngủ. Có tiếng cười khẽ, Hải cầm chiếc khăn bông trắng còn lại trong phòng tắm lau cơ thể ẩm ướt, cơ thể adam trần trụi hoàn toàn tự nhiên như thể chúng tôi đã là vợ chồng mười năm rồi.
Vòng ôm gọn cả tôi và chăn sát lại, Hải cúi xuống kéo chăn khỏi đầu tôi:
– Ngạt thở!
Âm thanh có chút đe vang lên, chẳng lâu hơn một lực Hải kéo chăn khỏi người tôi. Cơ thể lõa lồ của tôi nằm gọn trong vòng tay Hải.
/46
|