Bệnh Án Khám Chữa Fa Di Căn

Chương 22

/68


Nhưng sự thật chứng minh, cho dù có có sẵn một hoàng tử ở trước mặt, bạn cũng phải đủ gầy để xỏ chân vừa giầy pha lê mới được...

“Thật sự xin lỗi, mẫu này cả Bắc Kinh chỉ có ba chiếc, cỡ XL vừa mới bán nửa tiếng trước, nếu anh muốn đặt hàng... Để tôi thử xem Paris còn có hay không. Có lẽ phải đợi ba đến năm ngày”.

“Thế còn cỡ X?”

Nghe Trịnh Diễn Tự nói như vậy, khóe miệng Viên Mãn lại giật giật: Gã này đánh giá dáng người mình cao quá...

Nhân viên quan sát Viên Mãn một lát rồi cười khó xử: “Cỡ X có thể không thích hợp với vị tiểu thư này”.

Chiếc váy đầm màu trắng muốt dài quá gối này là Trịnh Diễn Tự vừa vào cửa hiệu đã thấy ấn tượng. Mặc dù Viên Mãn cũng rất yêu thích chiếc váy cắt may gọn gàng, không hề diêm dúa này, nhưng vì không có cỡ vừa người nên đành phải chê nho chua, mặc màu trắng sẽ mập, thôi thì chọn một chiếc khác.

Viên Mãn cầm lấy một chiếc váy khác mà cô nhìn vừa mắt, nhân viên phục vụ lập tức vui vẻ ra mặt: “Kiểu này cõ cỡ chị mặc vừa, đây cũng là mốt xuân hè năm nay, rất hợp với...”

Còn chưa nói xong đã bị Trịnh Diễn Tự ngắt lời: “Xấu. Đi”.

Cả cửa hiệu chỉ nhìn trúng đúng một chiếc váy đầm, đúng là khó tính, không bao giờ chịu tạm bợ. Thấy Trịnh Diễn Tự quay đầu đi ra cửa, Viên Mãn đành phải hậm hực đuổi theo.

Nhưng đến một mạch năm cửa hàng liền...

“Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không có cỡ hợp với chị”.

Viên Mãn đã nghe câu này đến phát chán, chân cũng đã mỏi nhừ, cuối cùng đành phải trắng tay ngồi trong quán cà phê ở tầng một siêu thị, uống nước lọc nhìn khách hàng bàn khác gọi bánh ngọt.

Ô hô thương thay! Chỉ đành than thầm: “Ôi, sao mua váy áo mà cũng khó như vậy...”

Ánh đao trước mặt lại bổ xuống, Viên Mãn cúi đầu, tiếp tục uống cốc nước lọc vô vị của mình.

Ánh mắt Trịnh Diễn Tự đột nhiên ngẩn ra.

Viên Mãn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy hai mắt Trịnh Diễn Tự phát sáng. Chẳng lẽ là phát hiện một châu lục mới? Hay là phát hiện một đại mỹ nữ vô song? Viên Mãn quay lại nhìn theo ánh mắt anh ta, không phải một châu lục mới, càng không phải một đại mỹ nữ vô song, mà là một cô bé mập mạp dáng người na ná như Viên Mãn nhưng khí chất rõ ràng cao hơn một cấp bậc.

Phép màu nào khiến cô bé mập mạp đó có khí chất cao hơn cô nàng mập mạp đang uống nước lọc này một cấp bậc?

Đáp án, đó là chiếc váy xòe trắng muốt trên người cô bé đó.

Vừa nhận ra chiếc váy đầm trên người cô bé đó, Viên Mãn còn chưa kịp quay đầu lại đã cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi qua bên tóc mai. Trịnh Diễn Tự đứng dậy đi qua bên cạnh người cô, tiến thẳng đến chỗ nhân vật mục tiêu.

Thấy bước chân vội vã khác hẳn bình thường của , Viên Mãn không khỏi thầm nhủ trong lòng: Không phải là...

Tiếp theo một hình ảnh độ phân giải cao hiện ra trước mặt Viên Mãn.

Trịnh Diễn Tự ăn nói bình thản, vẻ mặt thành khẩn. Viên Mãn thấy anh ta mấp máy môi trò chuyện với cô bé đó một lát, cô bé đó vui vẻ đồng ý, sau đó phấn khởi đi theo Trịnh Diễn Tự... Đi theo... đi mất...

Cái gì thế? Nhìn hai người đó đồng thời biến mất khỏi đại sảnh tầng trệt, trong đầu Viên Mãn lập tức hiện lên vô số ảo tưởng: Trịnh tiên sinh sẽ không bán rẻ chính mình vì chiếc váy đầm đó chứ?

Khi giai điệu của chương trình “giao dịch tình yêu” đó vang lên lần thứ N trong đầu Viên Mãn thì bị một người cắt ngang: “Ai gọi bánh ngọt?”

Ngữ điệu âm u, âm cuối giá lạnh.

Viên Mãn kinh hãi lấy lại tinh thần. Trịnh tiên sinh đứng bình yên vô sự trước mặt cô, trên người không hề áo quần xộc xệch, vẻ mặt không hề thỏa mãn hưng phấn, trái tim treo mãi trên cao của Viên Mãn cuối cùng cũng hạ xuống đúng vị trí.

Nhìn thấy đối tượng bị Trịnh Diễn Tự chỉ trích, chiếc soufflé trên bàn, trái tim cô lại treo cao một lần nữa: “Cái gì thế? Tôi gọi cái này bao giờ?”

Trịnh Diễn Tự lườm một cái rồi ngồi xuống, khoanh tay nhìn cô: Cứ tiếp tục giả bộ đi!

Viên Mãn chỉ trời thề: “Vừa rồi tôi vẫn đang suy nghĩ miên man, tôi cũng không biết tại sao tôi lại gọi thứ này, chắc là... chắc là...”

Chắc là trong lúc linh hồn bản tôn đang xuất khiếu hát bài “giao dịch tình yêu”, một phân thân tham ăn khác trong người cô đã thay thế bản tôn gọi đồ lung tung hết cả...

Lí do này ngay cả chính bản thân Viên Mãn cũng không tin. Cô nhìn Trịnh Diễn Tự, không nói tiếp mà chỉ cúi đầu nhận tội chờ hình phạt.

Nhân viên phục vụ đang bận rộn ở khu lễ tân không nhịn được quay lại nhìn bàn ăn mà lúc nãy cậu ta đã mang một chiếc bánh soufflé lên. Không ngờ lúc này bàn ăn đó đang bị bao phủ trong một vùng áp thấp cực đoan. Lúc trước cậu ta vẫn chú ý đến bàn đó, nguyên nhân là vì nữ khách bàn đó không ngừng nuốt nước miếng nhìn chiếc soufflé bên bàn bên cạnh, mỗi một động tác nuốt nước miếng đều khắc họa rõ nét sự đau khổ và kìm nén của một kẻ háu ăn. Nhưng có lẽ vì e dè ánh mắt bắn phá của bạn trai nên nữ khách vẫn không dám gọi đồ. Sau đó nhân viên phục vụ này đi qua bên bàn, nữ khách này vẫn ngẩn người nhìn sang bàn bên cạnh, còn bạn trai cô ta thì đã đi. Cậu ta hết sức thông cảm với cô nàng háu ăn đáng thương này nên chủ động hỏi cô ta có muốn một chiếc soufflé hay không. Thấy cô ta gật đầu gần như vô thức, cậu nhân viên lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mang chiếc soufflé này lên, đúng là tận chức tận trách với công việc.

Lúc này cậu nhân viên tận chức tận trách lại liếc về phía đó.

Chiếc soufflé trên bàn không ngờ vãn còn nguyên không ai động vào?

Lại nhìn tiếp...

Không ngờ gã bạn trai đã đi bây giờ lại quay lại.

Mặt gã bạn trai nhìn không khác gì chó Husky, cậu nhân viên chỉ có thể thầm biểu thị lực bất tòng tâm...

Trịnh Diễn Tự nheo mắt nhìn chiếc soufflé và người phụ nữ thiếu ý chí chiến đấu trước mặt: “Cô không mua được quần áo là đáng đời”.

Viên Mãn không khỏi cúi đầu thấp hơn.

Nói là nói vậy, Trịnh Diễn Tự vẫn đặt chiếc túi giấy trong tay lên bàn.

Viên Mãn thoáng liếc thấy liền ngẩng đầu lên xem. Logo in trên túi giấy chẳng phải là logo của hiệu may cô ghé thăm lân trước hay sao?

Tiếp tục nhìn vào trong túi. Váy xòe màu trắng! Cỡ XL của cô!

Viên Mãn ngước mắt lên nhìn, thấy Trịnh Diễn Tự vẫn bình thản, cao ngạo, vẻ mặt như muốn nói “Cho các người xem thế nào mới là tận chức tận trách với công việc”.

Viên Mãn rốt cuộc cũng hiểu ra: “Cô gái vừa rồi...”

“Tôi tặng cô ta một chiếc khác để đổi lấy chiếc này”.

Không dễ gì tìm được chiến bào, Viên Mãn mặt mày hớn hở: “Tôi biết là anh khẩu xà tâm...”

Trịnh tiên sinh đối diện sầm mặt. Cô giáo Viên lập tức đổi giọng: “À không, tôi biết anh khẩu phật tâm còn phật hơn mà!”

Có thể thấy một khi đã chấp nhận xu nịnh, bất kì ai cũng sẽ hoàn toàn coi thường chân tướng sự thật...

***

Buổi tối, một salon làm tóc cao cấp, thanh nhã, tĩnh mịch trên phố Tam Lí Truân chợt bị tiếng hét làm chấn động suýt tung mái nhà.

“Tôi không cắt! Tôi không cắt!”

Cô giáo Viên đã bị đè lên ghế cắt tóc đang chống cự trong tuyệt vọng: “Tôi không cắt!”

Trên chiếc sofa trong gương cách đó không xa, Trịnh Diễn Tự đang ngồi xem ca ta lô, nhanh chóng lựa chọn một kiểu tóc, nói mà không thèm ngẩng đầu lên: “Cắt!”

Trịnh Diễn Tự lạnh lùng ra lệnh một tiếng, chuyên gia tạo mẫu tóc cắt một nhát rất vững vàng. Tiếng phản kháng của Viên Mãn nhẹ nhàng rơi xuống đất cùng một lọn tóc, để mặc cho người ta chà đạp.

Tiếng kéo lách cách, Viên Mãn nhắm hai mắt thật chặt. Vẫn nghe tóc dài ngang lưng, thục nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu, giờ cắt ngắn thế này thì mấy năm nữa cô mới lấy được chồng?

Nửa tiếng sau...

“Viên tiểu thư?”

“Viên tiểu thư?”

“Viên...”

Làm gì mà ồn ào thế? Tôi mở mắt ra đối mặt với hiện thực là được chứ gì? Viên Mãn cau mày mở mắt ra. Cô giáo Viên với kiểu tóc mới trong gương...

Có vẻ như... cũng được đấy chứ...

Chuyên gia tạo mẫu tóc lộ vẻ đắc ý cao thâm, thợ học việc bên cạnh lập tức bắt đầu khoe khoang: “Đây là kiểu tóc đang thịnh hành nhất năm nay, chỉnh hình khuôn mặt top 1, dễ chăm sóc top 1, sang trọng top 1”. Cuối cùng còn không quên nhìn Trịnh Diễn Tự đang ngồi trên sofa dùng điện thoại di động xử lí công việc trong gương: “Bắt mắt top 1”.

Lúc này Trịnh Diễn Tự mới đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.

Lúc này cô giáo Viên đã không nhịn được bắt đầu tạo dáng trước gương, gạt đuôi tóc, vén tóc mai... Nhìn cằm cô đã nhọn hơn, dù thế nào cũng không giống 70 cân... Đúng là hài lòng hết sức.

Trịnh Diễn Tự cũng đồng cảm: “Không tồi, chỉ nhìn mặt thì sẽ cho rằng cô chỉ có 67,5 cân”.

Đây rốt cuộc là khen cô hay là tấn công cô?

Viên Mãn nhếch miệng. Đúng là những lời có hay đến mấy mà được nói ra từ miệng Trịnh Diễn Tự đều sẽ có mùi...

Từ khi có chiến bào, dường như hết thảy đều trở nên thuận buồm xuôi gió.

Viên Mãn xách túi lớn túi nhỏ đi theo Trịnh Diễn Tự ra khỏi salon, cảm thấy mình trở nên cực kì tự tin, cả người lâng lâng.

Trịnh Diễn Tự không dừng bước, vừa đi vừa nói: “Ngày mai tôi đến đón cô”.

Viên Mãn bước nhanh theo, cười xun xoe: “Vâng”.

“Tốt nhất là đi sớm một tiếng, tìm người trang điểm cho cô”.

“Vâng”.

Tất cả đã đâu vào đó, chỉ chờ đến ngày mai, nghĩ đến điều này cô lại cảm thấy hơi kích động...

Đang kích động thì lại bị dội một gáo nước lạnh.

“Tất cả hóa đơn hôm nay”.

“Sao?”

Viên Mãn dừng chân, đưa tay cầm lấy một xấp giấy tờ Trịnh Diễn Tự đưa ra phía sau cho cô mà không quay đầu lại.

“Không phải anh thanh toán à?”

“Trừ vào tiền lương của trợ lí Viên”. Trịnh Diễn Tự vẫn không ngừng bước chân, tay đút túi quần, ngạo mạn, lạnh lùng, đi mất.

Viên Mãn đứng sững tại chỗ, lật xem từng tờ hóa đơn một, trong lòng đau xót.

Thôi được rồi, dù sao bây giờ hàng tháng không cần trả tiền vay mua xe, có thừa tiền, phóng khoáng một hồi thì đã làm sao?

Hất tóc! Đi!

/68

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status