Để thể hiện quyết tâm sám hối của mình, Viên Mãn cúi đầu đi theo Trịnh Diễn Tự, còn cố ý đi thật chậm để phối hợp với anh ta. Mọi người xung quanh đều lại qua vội vã, chỉ có hai người là đi như cảnh quay chậm trong phim, gần như là lê đến bãi đỗ xe.
Trịnh Diễn Tự ngồi vào xe, Viên Mãn đang định lên xe theo, khi nhìn lên đỉnh đầu anh ta lại không khỏi dừng hình, hết sức thận trọng quan sát đầu anh ta.
Trịnh Diễn Tự vẫn im lặng bị cô nhìn đến mức nổi da gà, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng: “Làm gì?”
Viên Mãn nuốt nước miếng, không thật sự tình nguyện lấy ra một thứ từ trong túi xách, đưa đến trước mặt Trịnh Diễn Tự.
Đó là một nắm tóc. Một nắm tóc to.
Không biết người phụ nữ này suy nghĩ thế nào mà từ nhiên lại lôi một nắm tóc người từ trong túi ra? Nhìn vẻ mặt Trịnh Diễn Tự là biết anh ta đã bị cô làm buồn nôn.
“Cái này... Buổi sáng lúc tôi tỉnh lại, phát hiện trong túi xách có nắm tóc này. Là... của anh à?”
Nhìn độ dài của nắm tóc này thì rõ ràng là tóc đàn ông, Trịnh Diễn Tự cảm thấy da đầu bắt đầu ngứa ngáy, giọng nói lạnh hơn: “Không phải”.
“Ờ...” Viên Mãn yên tâm, đang định cúi người ngồi vào xe, Trịnh Diễn Tự lại đóng sập cửa vào.
Viên Mãn đập dính mặt vào cửa kính xe không bóc ra được.
Trịnh Diễn Tự nhìn khuôn mặt dính trên cửa kính xe trước mặt mình, hạ cửa kính xuống một chút: “Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cô”.
Nói xong liền... sai tài xế... lái xe đi mất...
Viên Mãn trơ mắt nhìn xe của Trịnh Diễn Tự nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, sau đó không thấy bóng dáng nữa. Xoa mặt cho bớt đau, ấm ức tràn lên trong lòng, Viên Mãn không nhịn được gào lên: “Rốt cuộc hôm qua tôi làm gì anh mà anh đối xử với tôi như vậy? Uổng công tôi còn uống với anh một trận say quắc! Lòng lang dạ sói!”
Trong lúc gào lên cho hả giận, cô giáo Viên của chúng ta đã nhắc tới trọng điểm của cả sự kiện này.
Mọi chuyện phải kể lại từ trận rượu đó...
***
23 giờ 59 phút ngày 11 tháng 9 năm 2014, khi một ngày sắp trôi qua trong bình yên, Viên Mãn đã làm một việc sai lầm, đó là gọi điện thoại cho Trịnh Diễn Tự.
Đương nhiên sau đó khi hồi tưởng mọi chuyện, Trịnh Diễn Tự cho rằng anh ta mới là người đưa ra quyết định sai lầm, đó là nghe cuộc điện thoại này.
Thế nào là sai một li đi một dặm? Chính là anh ta không những nghe cuộc điện thoại này mà khi Viên Mãn hỏi anh ta ở đâu, không biết trong đầu nghĩ gì mà anh ta lại nói thật với cô: “Tôi đang ở khách sạn XX”.
Khi Viên Mãn thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi nhà, trăm cay nghìn đắng tìm được Trịnh Diễn Tự, cô mới biết gã này hoàn toàn không ở trong khách sạn mà là ở bên ngoài khách sạn, ngồi trong xe đã tắt máy, đang uống bia.
Viên Mãn đi xe đạp điện tìm một vòng xung quanh khách sạn, lúc này đã khát khô cổ. Chiếc xe đạp điện yên lặng dừng lại bên cạnh xe của Trịnh Diễn Tự, Trịnh Diễn Tự còn chưa phát hiện ra Viên Mãn, cô đã tự ý cầm một lon bia lên uống cho đỡ khát.
“Ực... Hà...” Bọt khí lạnh buốt thầm vào lục phủ ngũ tạng, Viên Mãn khẽ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mát mẻ này, không phát hiện Trịnh Diễn Tự liếc cô một cái rồi cười.
Đúng là một người dễ thỏa mãn.
Lúc Viên Mãn mở mắt ra, Trịnh tiên sinh ngồi trên thành cốp xe bật nắp đã khôi phục vẻ suy tư trước đó, lẳng lặng uống bia.
“Sao anh lại đến đây uống bia? Không biết mua một ít đồ nướng à?” Bia và đồ nướng như một đôi bạn thân bị tách ra, Viên Mãn chỉ thấy đáng tiếc.
Lần đầu tiên Trịnh Diễn Tự không nhắc nhở cô bây giờ đang giảm béo mà quay sang nhìn khách sạn cách đó không xa.
Tường kính khách sạn phản xạ ánh sáng xanh đen riêng có của đêm khuya, ánh sáng này vượt qua đêm dài đằng đẵng, rơi vào trong mắt Trịnh Diễn Tự, khiến hai mắt anh ta lấp lánh rạng rỡ, lại đen đến đáng sợ.
Viên Mãn thấy thế, lập tức có cảm giác bàng hoàng tỉnh ngộ, không nhịn được thở dài: Tại sao cô lại thông minh như vậy? Không thể ngốc hơn một chút sao? Buồn thiệt chứ...
Ngập ngừng nhìn Trịnh Diễn Tự một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Hướng Mông ở đây à?”
Trịnh Diễn Tự quay phắt đầu lại nhìn cô, mặc dù đã che giấu vẻ kinh ngạc rất tốt, nhưng Viên Mãn vẫn phát hiện được đôi chút. Trong lúc Viên Mãn còn chưa phát hiện một cảm giác kì dị vừa xuất hiện trong lòng, theo thói quen, cô lại đùa cợt để che giấu tất cả: “Trịnh Diễn Tự, trong lòng mỗi người đều có một mơ ước xa vời. Chẳng hạn như tôi và Ngạn Tổ nhà tôi. Còn anh?”
“...”
“Mơ ước xa vời của anh là ai?”
Đáp án rất rõ ràng, bởi vì Trịnh Diễn Tự không trả lời mà chỉ ngẩng đầu uống bia, thái độ trốn tránh này đã nói rõ tất cả.
Viên Mãn cũng đã từng suy nghĩ, vì sao weibo của mình lại được nhiều người quan tâm như vậy. Đành là năm đó số lượng người nổi tiếng trên mạng còn chưa nhiều đến mức vơ một cái được cả nắm như bây giờ, nhưng một nguyên nhân rất lớn có lẽ là bởi vì cô có khả năng quan sát của người ngoài cuộc khi nhìn nhận chuyện tình cảm của người khác. Mặc dù khi là người trong cuộc cô cũng rất mù quáng, nhưng hiển nhiên lúc này đứng bên cạnh Trịnh Diễn Tự, cô có thể thấy mọi chuyện hết sức rõ ràng.
Cô có nên tiếp tục truy hỏi hay không?
Chắc chắn anh ta sẽ không trả lời.
Viên Mãn suy nghĩ một lát, dứt khoát ngồi lên xe đạp điện, đội mũ bảo hiểm, mở khóa điện rồi lao đi.
Trịnh Diễn Tự liếc một cái, thấy cô định đi cũng không giữ lại. Không ngờ cô đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay kéo anh ta một cái. Béo cũng có cái lợi, ít nhất là cũng có sức khỏe! Trịnh Diễn Tự suýt nữa ngã dúi dụi, vội vàng ngồi lên phía sau xe đạp điện theo phản xạ.
Viên Mãn đưa tay sập cốp xe xuống rồi lên đường!
Yên xe đạp điện vốn đã hẹp lại bị Viên Mãn chiếm mất hơn nửa. Viên Mãn đột nhiên tăng tốc, Trịnh Diễn Tự suýt nữa rơi xuống xe.
Cảnh này rất giống cảnh trong phim, Viên Mãn chợt thấy mình hết sức oai phong: “Ôm chặt eo tôi!”
Cô giáo Viên vừa nói xong đã hối hận. Eo mình quả này... xong rồi.
Gió đêm thổi qua vù vù bên tai, Viên Mãn lại hoàn toàn có thể cảm thấy tay Trịnh Diễn Tự đang từ từ tới gần eo mình, cảm giác vừa chờ mong vừa bài xích này thật sự khiến người ta đứng ngồi không yên. Xong rồi xong rồi! Tay anh ta đã chạm đến vạt áo phông của cô rồi!!!
Một giây sau, tay anh ta đột nhiên thay đổi phương hướng, nhanh chóng đặt lên trên vai cô.
Viên Mãn nhìn bàn tay với ngón tay thon dài đặt trên vai cô trong gương chiếu hậu, cảm giác trong lòng cô lúc này... Nói thế nào nhỉ, hình như có một chút thất vọng.
Đã là năm bao nhiêu rồi mà ôm eo một cái cũng ngại, quả nhiên là người cổ hủ.
Viên Mãn nhếch miệng, tăng tốc, làm cho tất cả chìm trong gió.
Cũng là bàn tay này, nửa tiếng sau lại bị một cô nàng trẻ trung nắm chặt, để mặc đối phương tùy ý vày vò...
Viên Mãn ngồi bên cạnh quầy bar nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, li rượu trong tay bị cô cắn kêu lách cách, nhưng cô vẫn phải cố kìm nén sự kích động muốn leo tới ném cô nàng nọ xuống đất.
Ai bảo tất cả những chuyện này đều là đề nghị của cô chứ?
Đúng vậy, không sai, cô giáo Viên dẫn Trịnh tiên sinh đến quán bar. Lí do đường hoàng là uống rượu một mình không bằng uống rượu nhiều mình.
Nhưng Viên Mãn nào ngờ Trịnh Diễn Tự cổ hủ chưa từng đến quán bar uống rượu lại được hoan nghênh như vậy. Còn chưa ngồi nóng chiếc ghế cao chân đã có mấy cánh bướm bay tới hút mật...
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô giáo Viên dỏng tai nghe trộm...
“Em thấy anh rất giống một minh tinh màn bạc...”
Này, người đẹp! Năm nay là năm bao nhiêu rồi mà còn dùng cách làm quen xưa như Diễm này?
“A đúng rồi! Anh giống Ngô Ngạn Tổ!”
Viên Mãn nôn.
“Anh muốn đến chỗ bọn em uống một li không?”
Trịnh Diễn Tự xua tay.
Nhịn được thì anh không muốn nhịn! Viên Mãn nhảy xuống ghế cao chân, bước dài xông tới.
“Ông xã!”
Ông? Xã?
Cô nàng tươi trẻ kinh hãi suýt nữa bay mất lông mi giả.
Viên Mãn kéo tay Trịnh Diễn Tự, giọng điệu thắm thiết: “Ông xã! Ông xã! Sao anh lại đến đây? Con sốt nằm viện rồi!”
Cô nàng trẻ trung lộ rõ vẻ nghi ngờ, đôi nam nữ trước mặt này không hề giống vợ chồng chút nào.
Trịnh Diễn Tự lại không bóc mẽ cô, chỉ ngồi xem cô diễn kịch trước mặt người đẹp.
“Tại sao anh lại đeo trộm đồng hồ của ông chủ?” Viên Mãn bắt đầu động thủ tháo đồng hồ trên tay Trịnh Diễn Tự: “Mau về thôi, nếu không bị đuổi việc lại phải sống nhờ bảo hiểm thất nghiệp mất...”
“...”
“Còn nữa...”
“Đủ rồi”. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng lên tiếng ngắt lời cô.
Viên Mãn tức giận trợn mắt nhìn Trịnh Diễn Tự, hiển nhiên còn chưa diễn xong. Trước khi cô mở miệng nói những lời giật gân hơn nữa, Trịnh Diễn Tự vội xoay đầu cô về bên kia, ra hiệu cho cô xem: “Cô ta đi rồi”.
Quả nhiên...
Cô nàng trẻ trung đã chạy mất hút rồi.
Lúc này Viên Mãn mới thu lại vẻ mặt, gạt tóc mai, vẻ mặt hờ hững ngồi lên ghế uống rượu.
“Đi thôi”. Trịnh Diễn Tự lạnh nhạt nhìn quanh: “Chỗ này không hợp với tôi”.
Vừa diễn xong một vở kịch, Viên Mãn lau mồ hôi bên thái dương: “Anh không cần phải gò bó chính mình quá mức, đôi lúc nên mở rộng lòng mình sẽ tốt hơn. Như vừa rồi...”
Viên Mãn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang...
“Xin lỗi, có thể làm phiền anh một chút không?”
Giọng nói nũng nịu, bộ ngực trắng muốt. Viên Mãn quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh. A được! Động Bàn Ti quả nhiên lắm yêu tinh.
“Em không có tiền trả, anh có thể thanh toán giúp em không? Em sẽ chuyển khoản cho anh qua QQ...”
Viên Mãn uống một ngụm rượu, thầm than trong lòng: Cô ả này mới là cao tay, lấy được số QQ của người ta mà thần không biết quỷ không hay.
Cứ thế, tì bà tinh đi, nhện tinh lại đến. Nhện tinh đi, thỏ tinh lại đến. Anh ta nghe lời trải rộng lòng mình, Viên Mãn lại buồn bực. Vị Đường Tăng bên cạnh này đúng là sức hút quá mạnh... Không đúng, nếu anh ta là Đường Tăng thì cô là ai?
Trư Bát Giới?
Viên Mãn vội lắc đầu xua hình ảnh Trư Bát Giới ra khỏi đầu mình. Quay lại nhìn cô bé thứ N đến bắt chuyện với Trịnh Diễn Tự, tại sao vẫn có cảm giác như nhìn Đường Tam Tạng bị Bạch Cốt Tinh mê hoặc?
Viên Mãn không nhịn được siết chặt li rượu trong tay, sau đó cúi đầu xuống xem: Li rượu trong tay cô đã biến thành bồ cào chín răng từ bao giờ?
Viên Mãn sợ hãi buông tay ra.
Choang một tiếng, li rượu vỡ tan.
Nghe thấy tiếng động, Trịnh Diễn Tự đang không thoát thân được lập tức quay lại.
Viên Mãn đã gục xuống quầy bar.
Trịnh Diễn Tự hiểu ý, nói một câu “Xin lỗi, bạn anh say rồi”, sau đó đi đến chỗ Viên Mãn.
Cô bé nọ cụt hứng nhìn bóng lưng Trịnh Diễn Tự, cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không làm sao được, chỉ có thể về chỗ của mình.
Trịnh Diễn Tự quay lại nhìn cô bé vừa rút lui, vỗ vỗ vai Viên Mãn: “Cô ta đi rồi, đừng giả vờ nữa”.
Viên Mãn sừng sững không động.
“Viên Mãn?”
Viên Mãn không phản ứng.
Lúc này Trịnh Diễn Tự mới có thời gian nhìn chai rượu trống không trước mặt Viên Mãn. Chẳng lẽ uống say thật?
Vừa rồi còn khuyên anh ta mở rộng lòng mình cơ mà? Tại sao cô nàng này lại say trước?
Trịnh Diễn Tự đang nghĩ xem phải đưa Viên Mãn về kiểu gì, cô lại ngẩng đầu lên như bị nhập hồn.
Ánh mắt sáng rực chưa từng có.
Sau đó...
Cô hoàn toàn mất khống chế...
***
Cô giáo Viên cướp quầy DJ: “Quẩy lên nào các bạn!!!”
Cô giáo Viên giật li rượu của khách đi qua: “Em gầy thế? Sao em lại gầy như vậy?”
Cô giáo Viên cướp điện thoại di động của Trịnh Diễn Tự, thoăn thoắt bấm một dãy số: “Bác Yến, em muốn gặp anh...”
Nửa tiếng sau, Bác Yến đến bên ngoài quán bar thật.
Trịnh Diễn Tự trơ mắt nhìn Viên Mãn chạy như điên đến chỗ Bác Yến.
Như cảnh cuối của bất cứ bộ phim tình cảm nào, nhân vật nữ chính bất chấp tất cả, chạy như điên về phía nhân vật nam chính. Đạo diễn quay cảnh này thật chậm, thêm một đoạn nhạc nền trữ tình.
Cảnh ôm hôn trong dự liệu lại không diễn ra, thay vào đó, một giây trước khi Viên Mãn ôm chầm lấy Bác Yến, cảnh tượng đột nhiên thay đổi.
Viên Mãn như một con khỉ linh hoạt, lao lên trên người Bác Yến. Bác Yến còn đang chìm trong tưởng tượng về cảnh cuối phim, hoàn toàn không phản ứng kịp, Viên Mãn đã bắt đầu điên cuồng cắn xé.
Ngay cả Trịnh Diễn Tự đã từng trải sự đời cũng ngây ngốc. Chỉ thấy Viên Mãn như mấy bà hàng tôm hàng cá cấu xé lẫn nhau, khống chế một người đàn ông cao trên mét tám không thể động đậy. Cuối cùng Viên Mãn hài lòng buông ra, thành quả như sau: Trên mặt, trên cổ Bác Yến có mấy dấu răng rỉ máu, tóc trụi mất một mảng.
Trịnh Diễn Tự chỉ nhìn đã thấy ghê răng, cảm thấy đau thay cho Bác Yến.
Viên Mãn không chỉ cắn tóc Bác Yến mà trong tay còn nắm chặt một nắm tóc.
Bác Yến ôm đầu nhe răng vì đau, Viên Mãn cất nắm tóc vào túi xách, cẩn thận mà đắc ý: “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận...”
***
Cô giáo Viên vừa cầm chiếc túi xách đựng nắm tóc này vừa ngọ ngoạy trong lòng Trịnh Diễn Tự: “Anh biết không... Tôi... Tôi...”
“Cái gì?” Trịnh Diễn Tự sắp bị người điên này hành hạ đến phát điên theo, thử đẩy cô ra nhưng cô lại nặng kinh người.
“Không nói với anh! Ha ha!” Cô giáo Viên đắc ý cười, đẩy Trịnh Diễn Tự ra, đi thẳng ra ngoài định bắt xe.
Dòng xe cộ vẫn tấp nập, Trịnh Diễn Tự thấy thế vội kéo cô về.
Không ngờ Viên Mãn lại nhân thể lao vào trong lòng anh ta, tiếp tục dày mặt ngọ ngoạy: “Ộp pa! Em biết anh không nỡ để em đi mà...”
Nói rồi chu mỏ lên trước mặt Trịnh Diễn Tự.
Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy xuống bên thái dương Trịnh Diễn Tự.
Miệng cô càng ngày càng đến gần anh ta, chợt dạ dày cô thắt lại, Viên Mãn hự một tiếng như sắp nôn đến nơi. Trịnh Diễn Tự trợn mắt, vội vã đẩy cô ra.
Nhưng...
Đẩy một cô nàng mập mạp ra lại dễ dàng như vậy sao?
Nửa giây sau, Trịnh Diễn Tự đã có đáp án cho câu hỏi này.
Anh ta không những không thể đẩy Viên Mãn ra mà còn bị Viên Mãn đè ngã xuống đất.
Còn Viên Mãn thì bình yên vô sự ngồi trên bụng dưới anh ta, may mà đã kiềm chế được sự buồn nôn, chép chép miệng như một kẻ ngốc.
Trịnh Diễn Tự không nói được một câu. Bởi vì anh ta cảm thấy một bộ phận nào đó trên người vừa mới bị đè gãy xương...
Trịnh Diễn Tự ngồi vào xe, Viên Mãn đang định lên xe theo, khi nhìn lên đỉnh đầu anh ta lại không khỏi dừng hình, hết sức thận trọng quan sát đầu anh ta.
Trịnh Diễn Tự vẫn im lặng bị cô nhìn đến mức nổi da gà, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng: “Làm gì?”
Viên Mãn nuốt nước miếng, không thật sự tình nguyện lấy ra một thứ từ trong túi xách, đưa đến trước mặt Trịnh Diễn Tự.
Đó là một nắm tóc. Một nắm tóc to.
Không biết người phụ nữ này suy nghĩ thế nào mà từ nhiên lại lôi một nắm tóc người từ trong túi ra? Nhìn vẻ mặt Trịnh Diễn Tự là biết anh ta đã bị cô làm buồn nôn.
“Cái này... Buổi sáng lúc tôi tỉnh lại, phát hiện trong túi xách có nắm tóc này. Là... của anh à?”
Nhìn độ dài của nắm tóc này thì rõ ràng là tóc đàn ông, Trịnh Diễn Tự cảm thấy da đầu bắt đầu ngứa ngáy, giọng nói lạnh hơn: “Không phải”.
“Ờ...” Viên Mãn yên tâm, đang định cúi người ngồi vào xe, Trịnh Diễn Tự lại đóng sập cửa vào.
Viên Mãn đập dính mặt vào cửa kính xe không bóc ra được.
Trịnh Diễn Tự nhìn khuôn mặt dính trên cửa kính xe trước mặt mình, hạ cửa kính xuống một chút: “Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cô”.
Nói xong liền... sai tài xế... lái xe đi mất...
Viên Mãn trơ mắt nhìn xe của Trịnh Diễn Tự nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, sau đó không thấy bóng dáng nữa. Xoa mặt cho bớt đau, ấm ức tràn lên trong lòng, Viên Mãn không nhịn được gào lên: “Rốt cuộc hôm qua tôi làm gì anh mà anh đối xử với tôi như vậy? Uổng công tôi còn uống với anh một trận say quắc! Lòng lang dạ sói!”
Trong lúc gào lên cho hả giận, cô giáo Viên của chúng ta đã nhắc tới trọng điểm của cả sự kiện này.
Mọi chuyện phải kể lại từ trận rượu đó...
***
23 giờ 59 phút ngày 11 tháng 9 năm 2014, khi một ngày sắp trôi qua trong bình yên, Viên Mãn đã làm một việc sai lầm, đó là gọi điện thoại cho Trịnh Diễn Tự.
Đương nhiên sau đó khi hồi tưởng mọi chuyện, Trịnh Diễn Tự cho rằng anh ta mới là người đưa ra quyết định sai lầm, đó là nghe cuộc điện thoại này.
Thế nào là sai một li đi một dặm? Chính là anh ta không những nghe cuộc điện thoại này mà khi Viên Mãn hỏi anh ta ở đâu, không biết trong đầu nghĩ gì mà anh ta lại nói thật với cô: “Tôi đang ở khách sạn XX”.
Khi Viên Mãn thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi nhà, trăm cay nghìn đắng tìm được Trịnh Diễn Tự, cô mới biết gã này hoàn toàn không ở trong khách sạn mà là ở bên ngoài khách sạn, ngồi trong xe đã tắt máy, đang uống bia.
Viên Mãn đi xe đạp điện tìm một vòng xung quanh khách sạn, lúc này đã khát khô cổ. Chiếc xe đạp điện yên lặng dừng lại bên cạnh xe của Trịnh Diễn Tự, Trịnh Diễn Tự còn chưa phát hiện ra Viên Mãn, cô đã tự ý cầm một lon bia lên uống cho đỡ khát.
“Ực... Hà...” Bọt khí lạnh buốt thầm vào lục phủ ngũ tạng, Viên Mãn khẽ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mát mẻ này, không phát hiện Trịnh Diễn Tự liếc cô một cái rồi cười.
Đúng là một người dễ thỏa mãn.
Lúc Viên Mãn mở mắt ra, Trịnh tiên sinh ngồi trên thành cốp xe bật nắp đã khôi phục vẻ suy tư trước đó, lẳng lặng uống bia.
“Sao anh lại đến đây uống bia? Không biết mua một ít đồ nướng à?” Bia và đồ nướng như một đôi bạn thân bị tách ra, Viên Mãn chỉ thấy đáng tiếc.
Lần đầu tiên Trịnh Diễn Tự không nhắc nhở cô bây giờ đang giảm béo mà quay sang nhìn khách sạn cách đó không xa.
Tường kính khách sạn phản xạ ánh sáng xanh đen riêng có của đêm khuya, ánh sáng này vượt qua đêm dài đằng đẵng, rơi vào trong mắt Trịnh Diễn Tự, khiến hai mắt anh ta lấp lánh rạng rỡ, lại đen đến đáng sợ.
Viên Mãn thấy thế, lập tức có cảm giác bàng hoàng tỉnh ngộ, không nhịn được thở dài: Tại sao cô lại thông minh như vậy? Không thể ngốc hơn một chút sao? Buồn thiệt chứ...
Ngập ngừng nhìn Trịnh Diễn Tự một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Hướng Mông ở đây à?”
Trịnh Diễn Tự quay phắt đầu lại nhìn cô, mặc dù đã che giấu vẻ kinh ngạc rất tốt, nhưng Viên Mãn vẫn phát hiện được đôi chút. Trong lúc Viên Mãn còn chưa phát hiện một cảm giác kì dị vừa xuất hiện trong lòng, theo thói quen, cô lại đùa cợt để che giấu tất cả: “Trịnh Diễn Tự, trong lòng mỗi người đều có một mơ ước xa vời. Chẳng hạn như tôi và Ngạn Tổ nhà tôi. Còn anh?”
“...”
“Mơ ước xa vời của anh là ai?”
Đáp án rất rõ ràng, bởi vì Trịnh Diễn Tự không trả lời mà chỉ ngẩng đầu uống bia, thái độ trốn tránh này đã nói rõ tất cả.
Viên Mãn cũng đã từng suy nghĩ, vì sao weibo của mình lại được nhiều người quan tâm như vậy. Đành là năm đó số lượng người nổi tiếng trên mạng còn chưa nhiều đến mức vơ một cái được cả nắm như bây giờ, nhưng một nguyên nhân rất lớn có lẽ là bởi vì cô có khả năng quan sát của người ngoài cuộc khi nhìn nhận chuyện tình cảm của người khác. Mặc dù khi là người trong cuộc cô cũng rất mù quáng, nhưng hiển nhiên lúc này đứng bên cạnh Trịnh Diễn Tự, cô có thể thấy mọi chuyện hết sức rõ ràng.
Cô có nên tiếp tục truy hỏi hay không?
Chắc chắn anh ta sẽ không trả lời.
Viên Mãn suy nghĩ một lát, dứt khoát ngồi lên xe đạp điện, đội mũ bảo hiểm, mở khóa điện rồi lao đi.
Trịnh Diễn Tự liếc một cái, thấy cô định đi cũng không giữ lại. Không ngờ cô đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay kéo anh ta một cái. Béo cũng có cái lợi, ít nhất là cũng có sức khỏe! Trịnh Diễn Tự suýt nữa ngã dúi dụi, vội vàng ngồi lên phía sau xe đạp điện theo phản xạ.
Viên Mãn đưa tay sập cốp xe xuống rồi lên đường!
Yên xe đạp điện vốn đã hẹp lại bị Viên Mãn chiếm mất hơn nửa. Viên Mãn đột nhiên tăng tốc, Trịnh Diễn Tự suýt nữa rơi xuống xe.
Cảnh này rất giống cảnh trong phim, Viên Mãn chợt thấy mình hết sức oai phong: “Ôm chặt eo tôi!”
Cô giáo Viên vừa nói xong đã hối hận. Eo mình quả này... xong rồi.
Gió đêm thổi qua vù vù bên tai, Viên Mãn lại hoàn toàn có thể cảm thấy tay Trịnh Diễn Tự đang từ từ tới gần eo mình, cảm giác vừa chờ mong vừa bài xích này thật sự khiến người ta đứng ngồi không yên. Xong rồi xong rồi! Tay anh ta đã chạm đến vạt áo phông của cô rồi!!!
Một giây sau, tay anh ta đột nhiên thay đổi phương hướng, nhanh chóng đặt lên trên vai cô.
Viên Mãn nhìn bàn tay với ngón tay thon dài đặt trên vai cô trong gương chiếu hậu, cảm giác trong lòng cô lúc này... Nói thế nào nhỉ, hình như có một chút thất vọng.
Đã là năm bao nhiêu rồi mà ôm eo một cái cũng ngại, quả nhiên là người cổ hủ.
Viên Mãn nhếch miệng, tăng tốc, làm cho tất cả chìm trong gió.
Cũng là bàn tay này, nửa tiếng sau lại bị một cô nàng trẻ trung nắm chặt, để mặc đối phương tùy ý vày vò...
Viên Mãn ngồi bên cạnh quầy bar nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, li rượu trong tay bị cô cắn kêu lách cách, nhưng cô vẫn phải cố kìm nén sự kích động muốn leo tới ném cô nàng nọ xuống đất.
Ai bảo tất cả những chuyện này đều là đề nghị của cô chứ?
Đúng vậy, không sai, cô giáo Viên dẫn Trịnh tiên sinh đến quán bar. Lí do đường hoàng là uống rượu một mình không bằng uống rượu nhiều mình.
Nhưng Viên Mãn nào ngờ Trịnh Diễn Tự cổ hủ chưa từng đến quán bar uống rượu lại được hoan nghênh như vậy. Còn chưa ngồi nóng chiếc ghế cao chân đã có mấy cánh bướm bay tới hút mật...
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô giáo Viên dỏng tai nghe trộm...
“Em thấy anh rất giống một minh tinh màn bạc...”
Này, người đẹp! Năm nay là năm bao nhiêu rồi mà còn dùng cách làm quen xưa như Diễm này?
“A đúng rồi! Anh giống Ngô Ngạn Tổ!”
Viên Mãn nôn.
“Anh muốn đến chỗ bọn em uống một li không?”
Trịnh Diễn Tự xua tay.
Nhịn được thì anh không muốn nhịn! Viên Mãn nhảy xuống ghế cao chân, bước dài xông tới.
“Ông xã!”
Ông? Xã?
Cô nàng tươi trẻ kinh hãi suýt nữa bay mất lông mi giả.
Viên Mãn kéo tay Trịnh Diễn Tự, giọng điệu thắm thiết: “Ông xã! Ông xã! Sao anh lại đến đây? Con sốt nằm viện rồi!”
Cô nàng trẻ trung lộ rõ vẻ nghi ngờ, đôi nam nữ trước mặt này không hề giống vợ chồng chút nào.
Trịnh Diễn Tự lại không bóc mẽ cô, chỉ ngồi xem cô diễn kịch trước mặt người đẹp.
“Tại sao anh lại đeo trộm đồng hồ của ông chủ?” Viên Mãn bắt đầu động thủ tháo đồng hồ trên tay Trịnh Diễn Tự: “Mau về thôi, nếu không bị đuổi việc lại phải sống nhờ bảo hiểm thất nghiệp mất...”
“...”
“Còn nữa...”
“Đủ rồi”. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng lên tiếng ngắt lời cô.
Viên Mãn tức giận trợn mắt nhìn Trịnh Diễn Tự, hiển nhiên còn chưa diễn xong. Trước khi cô mở miệng nói những lời giật gân hơn nữa, Trịnh Diễn Tự vội xoay đầu cô về bên kia, ra hiệu cho cô xem: “Cô ta đi rồi”.
Quả nhiên...
Cô nàng trẻ trung đã chạy mất hút rồi.
Lúc này Viên Mãn mới thu lại vẻ mặt, gạt tóc mai, vẻ mặt hờ hững ngồi lên ghế uống rượu.
“Đi thôi”. Trịnh Diễn Tự lạnh nhạt nhìn quanh: “Chỗ này không hợp với tôi”.
Vừa diễn xong một vở kịch, Viên Mãn lau mồ hôi bên thái dương: “Anh không cần phải gò bó chính mình quá mức, đôi lúc nên mở rộng lòng mình sẽ tốt hơn. Như vừa rồi...”
Viên Mãn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang...
“Xin lỗi, có thể làm phiền anh một chút không?”
Giọng nói nũng nịu, bộ ngực trắng muốt. Viên Mãn quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh. A được! Động Bàn Ti quả nhiên lắm yêu tinh.
“Em không có tiền trả, anh có thể thanh toán giúp em không? Em sẽ chuyển khoản cho anh qua QQ...”
Viên Mãn uống một ngụm rượu, thầm than trong lòng: Cô ả này mới là cao tay, lấy được số QQ của người ta mà thần không biết quỷ không hay.
Cứ thế, tì bà tinh đi, nhện tinh lại đến. Nhện tinh đi, thỏ tinh lại đến. Anh ta nghe lời trải rộng lòng mình, Viên Mãn lại buồn bực. Vị Đường Tăng bên cạnh này đúng là sức hút quá mạnh... Không đúng, nếu anh ta là Đường Tăng thì cô là ai?
Trư Bát Giới?
Viên Mãn vội lắc đầu xua hình ảnh Trư Bát Giới ra khỏi đầu mình. Quay lại nhìn cô bé thứ N đến bắt chuyện với Trịnh Diễn Tự, tại sao vẫn có cảm giác như nhìn Đường Tam Tạng bị Bạch Cốt Tinh mê hoặc?
Viên Mãn không nhịn được siết chặt li rượu trong tay, sau đó cúi đầu xuống xem: Li rượu trong tay cô đã biến thành bồ cào chín răng từ bao giờ?
Viên Mãn sợ hãi buông tay ra.
Choang một tiếng, li rượu vỡ tan.
Nghe thấy tiếng động, Trịnh Diễn Tự đang không thoát thân được lập tức quay lại.
Viên Mãn đã gục xuống quầy bar.
Trịnh Diễn Tự hiểu ý, nói một câu “Xin lỗi, bạn anh say rồi”, sau đó đi đến chỗ Viên Mãn.
Cô bé nọ cụt hứng nhìn bóng lưng Trịnh Diễn Tự, cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không làm sao được, chỉ có thể về chỗ của mình.
Trịnh Diễn Tự quay lại nhìn cô bé vừa rút lui, vỗ vỗ vai Viên Mãn: “Cô ta đi rồi, đừng giả vờ nữa”.
Viên Mãn sừng sững không động.
“Viên Mãn?”
Viên Mãn không phản ứng.
Lúc này Trịnh Diễn Tự mới có thời gian nhìn chai rượu trống không trước mặt Viên Mãn. Chẳng lẽ uống say thật?
Vừa rồi còn khuyên anh ta mở rộng lòng mình cơ mà? Tại sao cô nàng này lại say trước?
Trịnh Diễn Tự đang nghĩ xem phải đưa Viên Mãn về kiểu gì, cô lại ngẩng đầu lên như bị nhập hồn.
Ánh mắt sáng rực chưa từng có.
Sau đó...
Cô hoàn toàn mất khống chế...
***
Cô giáo Viên cướp quầy DJ: “Quẩy lên nào các bạn!!!”
Cô giáo Viên giật li rượu của khách đi qua: “Em gầy thế? Sao em lại gầy như vậy?”
Cô giáo Viên cướp điện thoại di động của Trịnh Diễn Tự, thoăn thoắt bấm một dãy số: “Bác Yến, em muốn gặp anh...”
Nửa tiếng sau, Bác Yến đến bên ngoài quán bar thật.
Trịnh Diễn Tự trơ mắt nhìn Viên Mãn chạy như điên đến chỗ Bác Yến.
Như cảnh cuối của bất cứ bộ phim tình cảm nào, nhân vật nữ chính bất chấp tất cả, chạy như điên về phía nhân vật nam chính. Đạo diễn quay cảnh này thật chậm, thêm một đoạn nhạc nền trữ tình.
Cảnh ôm hôn trong dự liệu lại không diễn ra, thay vào đó, một giây trước khi Viên Mãn ôm chầm lấy Bác Yến, cảnh tượng đột nhiên thay đổi.
Viên Mãn như một con khỉ linh hoạt, lao lên trên người Bác Yến. Bác Yến còn đang chìm trong tưởng tượng về cảnh cuối phim, hoàn toàn không phản ứng kịp, Viên Mãn đã bắt đầu điên cuồng cắn xé.
Ngay cả Trịnh Diễn Tự đã từng trải sự đời cũng ngây ngốc. Chỉ thấy Viên Mãn như mấy bà hàng tôm hàng cá cấu xé lẫn nhau, khống chế một người đàn ông cao trên mét tám không thể động đậy. Cuối cùng Viên Mãn hài lòng buông ra, thành quả như sau: Trên mặt, trên cổ Bác Yến có mấy dấu răng rỉ máu, tóc trụi mất một mảng.
Trịnh Diễn Tự chỉ nhìn đã thấy ghê răng, cảm thấy đau thay cho Bác Yến.
Viên Mãn không chỉ cắn tóc Bác Yến mà trong tay còn nắm chặt một nắm tóc.
Bác Yến ôm đầu nhe răng vì đau, Viên Mãn cất nắm tóc vào túi xách, cẩn thận mà đắc ý: “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận...”
***
Cô giáo Viên vừa cầm chiếc túi xách đựng nắm tóc này vừa ngọ ngoạy trong lòng Trịnh Diễn Tự: “Anh biết không... Tôi... Tôi...”
“Cái gì?” Trịnh Diễn Tự sắp bị người điên này hành hạ đến phát điên theo, thử đẩy cô ra nhưng cô lại nặng kinh người.
“Không nói với anh! Ha ha!” Cô giáo Viên đắc ý cười, đẩy Trịnh Diễn Tự ra, đi thẳng ra ngoài định bắt xe.
Dòng xe cộ vẫn tấp nập, Trịnh Diễn Tự thấy thế vội kéo cô về.
Không ngờ Viên Mãn lại nhân thể lao vào trong lòng anh ta, tiếp tục dày mặt ngọ ngoạy: “Ộp pa! Em biết anh không nỡ để em đi mà...”
Nói rồi chu mỏ lên trước mặt Trịnh Diễn Tự.
Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy xuống bên thái dương Trịnh Diễn Tự.
Miệng cô càng ngày càng đến gần anh ta, chợt dạ dày cô thắt lại, Viên Mãn hự một tiếng như sắp nôn đến nơi. Trịnh Diễn Tự trợn mắt, vội vã đẩy cô ra.
Nhưng...
Đẩy một cô nàng mập mạp ra lại dễ dàng như vậy sao?
Nửa giây sau, Trịnh Diễn Tự đã có đáp án cho câu hỏi này.
Anh ta không những không thể đẩy Viên Mãn ra mà còn bị Viên Mãn đè ngã xuống đất.
Còn Viên Mãn thì bình yên vô sự ngồi trên bụng dưới anh ta, may mà đã kiềm chế được sự buồn nôn, chép chép miệng như một kẻ ngốc.
Trịnh Diễn Tự không nói được một câu. Bởi vì anh ta cảm thấy một bộ phận nào đó trên người vừa mới bị đè gãy xương...
/68
|