Còn lúc này trong nhà vệ sinh, Cao Đăng vất vả giúp chuyên gia trang điểm dọn dẹp sạch sẽ đống phế liệu bừa bộn dưới đất, mồ hôi như tắm. Gã nới cổ áo sơ mi, thở phào một hơi, còn chưa kịp lau mồ hôi thì điện thoại di động đã vang lên.
Nhìn thấy ba chữ “Viên đầu to” trên màn hình gọi đến, Cao Đăng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là cau mày.
Gã có thể không nghe sao?
Do dự một lát mới nghe máy, quả nhiên lúc này đối tác tồi gọi đến tuyệt đối không có chuyện tốt.
“Mau tới hỗ trợ! Mau tới mau tới!”
Viên Mãn bên kia điện thoại kêu lên như cháy nhà, Cao Đăng đành phải gật đầu với chuyên gia trang điểm xem như tạm biệt, kéo cửa nhà vệ sinh bước thẳng ra ngoài.
Không ngờ vừa mở cửa ra ngoài đã đọng ngay phải một phụ nữ đã lớn tuổi.
Thấy một người đàn ông cao to từ trong nhà vệ sinh nữ hùng hổ đi ra, người phụ nữ này hết sức sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn lại biển hiệu phía trên cửa. Nhà vệ sinh nữ, không sai mà.
Đối mặt với ánh mắt sợ hãi của người phụ nữ này, Cao Đăng cũng hết sức sửng sốt.
Trong 0,01 giây đó, Cao Đăng cho rằng đây chính là thời khắc tồi tệ nhất của gã trong ngày hôm nay. Nhưng 0,01 giây sau, Cao Đăng đã quyết định rút lại kết luận vừa rồi.
Bởi vì đúng lúc này chuyên gia trang điểm cũng đi ra theo: “Cao tiên sinh, chi phí lần này anh cứ chuyển vào tài khoản của tôi là được...”
Sắc mặt người phụ nữ trước mặt Cao Đăng trở nên trắng bệch, hết nhìn chuyên gia trang điểm lại nhìn gã Cao Đăng quần áo xộc xệch, lập tức bàng hoàng tỉnh ngộ, cũng lập tức... trong mắt hiện lên hai chữ: Biến thái.
“Khoan đã...” Có thể cho gã giải thích một chút không?
Nhưng vừa thấy gã lên tiếng, người phụ nữ trung niên này đã nhảy dựng lên nửa mét như mèo bị giẫm phải đuôi, sau đó vội vã chạy mất dạng. Nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đó, Cao Đăng khóc không ra nước mắt, cảm thấy anh danh một đời của gã đã trôi theo dòng nước...
***
Trịnh Diễn Tự tỉnh lại trong bệnh viện.
Anh ta nằm trên giường bệnh, trợn mắt nhìn trần nhà. Cách bài trí xung quanh và mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện lọt vào mũi đều nhắc nhở anh ta đây là đâu.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là ban ngày, rèm cửa sổ kéo ra nhưng không hề sáng ngời. Sương mù đầu mùa xuân cũng giống như đầu óc anh ta lúc này, âm u khiến người ta không tìm ra được manh mối.
Anh ta nhắm mắt lại, tự tìm cho mình một không gian tối tăm để thuận tiện sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Tại địa điểm tổ chức hôn lễ, Viên Mãn bị sỉ nhục, nghĩ quẩn chạy đi, lao vào ô tô. Anh ta ngăn cản không kịp, lại sợ máu từ nhỏ, dựa vào ý chí mạnh mẽ chống lại cảm giác mê muội, đang chuẩn bị tiếp tục cứu chữa thì Viên Mãn tỉnh lại.
Sau đó, trước mặt anh ta, nửa bên mặt Viên Mãn rơi xuống...
Anh ta vốn đã thấy máu là ngất, lại trơ mắt nhìn người phụ nữ này rơi mất nửa bên mặt, thoáng cái đã không cầm cự được, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
Sau đó anh ta đến chỗ này...
Một tiếng mở cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh Diễn Tự.
Anh ta đang định mở mắt ra lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Rốt cuộc bao giờ anh ta có thể tỉnh lại?”
Là giọng nói của Viên Mãn.
Rất khỏe mạnh, không hề có gì khác thường, hoàn toàn không giống như là vừa bị đụng xe.
Trịnh Diễn Tự nhíu mày, cơ quanh mắt thả lỏng ra, hai mắt liền chậm rãi khép lại.
Hiển nhiên Viên Mãn không đi một mình, ngay sau đó liền có một giọng nói khác vang lên: “Không biết, bác sĩ nói hắn mắc chứng ngất xỉu khi nhìn thấy máu, cộng thêm hoảng sợ quá độ”.
Giọng nói này...
Có vẻ như là gã hùn vốn với Viên Mãn mở công ty, Tên là Cao Đăng hay gì đó...
“Anh ta sợ nhột, lại còn ngất máu, sau này dứt khoát gọi anh ta là tiểu công chúa luôn, ha ha ha!”
“...” Trịnh Diễn Tự lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Dám cười nhạo anh ta?
Cho rằng như vậy đã kết thúc? Không, một giây sau Trịnh Diễn Tự đã cảm thấy một luồng hô hấp đến gần, hơi thở này có cả mùi nước hoa, chắc là người phụ nữ đó...
Cho rằng cô đang định quan thâm thăm hỏi anh ta? Vậy thì hoàn toàn sai rồi, không ngờ cô lại ghé sát đến nơi, cười trên nỗi đau của người khác, không ngừng gọi anh ta: “Tiểu công chúa? Trịnh tiểu công chúa? Tự Tự tiểu công chúa?”
Cô giáo Viên còn đang chơi trò chơi mới phát minh không biết chán, không hề phát hiện trong phòng bệnh đã nổi lên một cơn gió lạnh.
Lạnh đến mức Cao Đăng cũng không nhịn được xoa xoa cánh tay: “Sao tự nhiên em lại thấy hơi lạnh nhỉ?”
Gã vừa lẩm bẩm vừa đi ra cửa tăng nhiệt độ lên.
Lúc này Viên Mãn cũng đã chơi đủ, kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống bên giường, cuối cùng cũng lộ ra một chút lo lắng.
Người già thường nói sợ quá rất không tốt, ba hồn bảy vía bay mất là sẽ thành ra ngớ ngẩn. Vạn nhất Trịnh Diễn Tự sợ quá trở thành ngớ ngẩn thì sao?
Viên Mãn không dám suy nghĩ tiếp.
Cô muốn tìm việc gì khác để làm, nhưng cũng chỉ có thể gãi ngứa. Mấy lần trước đắp nhựa trên người nổi rôm còn chưa khỏi hẳn, cô càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng gãi. Cao Đăng chỉnh nhiệt độ xong quay về thấy thế ngán ngẩm lắc đầu: “Em biết nói gì với chị bây giờ? Đang yên đang lành tự nhiên bày trò làm gì? Hóa trang thành một người mập ú vừa tốn thời gian vừa tốn công tốn của, suy cho cùng thì có gì vui?”
Nghe vậy, Viên Mãn cuối cùng cũng dừng gãi, quay lại nhìn về phía Cao Đăng, đương nhiên cũng không nhìn thấy Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh bỗng nhiên nhíu mày.
Cao Đăng có vẻ rất thất vọng, Viên Mãn yên lặng một lát, cuối cùng nhún vai: “Còn không phải vì đàn ông các cậu ai cũng chỉ coi trọng bề ngoài hay sao? Ngay cả gã quỷ sứ này cũng không phải ngoại lệ...”
Gã quỷ sứ mà cô nói đó là ai?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Trịnh Diễn Tự nhắm mắt lại, nghiến răng ken két. Để xem lát nữa tôi trừng trị cô thế nào!
Nhưng Cao Đăng lại không tin lời Viên Mãn vừa nói, gã lập tức nhướng mày nghi hoặc.
Viên Mãn nhếch miệng, cô có đủ bằng chứng xác thực: “Gã quỷ sứ này tán gẫu với bạn thân của gã bị chị nghe thấy. Chính gã nói gã thấy chị gầy nên mới động lòng. Theo cậu thì chị có thể cam lòng không?”
Cô nói rất nghiêm túc, còn âm thầm tức giận, nhưng Cao Đăng lại coi như chuyện cười, thậm chí còn phì cười trả lời: “Thôi đi! Hắn mà coi trọng bề ngoài? Hắn coi trọng bề ngoài thì đã liếc ngang liếc dọc với Trần Trình tám trăm ngàn lần rồi, làm gì còn đến lượt chị???”
Hai người bạn thân tranh cãi đỏ mặt tía tai về vấn đề nhan sắc, không ai để ý Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh dù vẫn nhắm mắt nhưng lại gật đầu đồng ý, hiển nhiên đàn ông vẫn hiểu đàn ông hơn.
Cô giáo Viên không cãi lại được, lại bắt đầu giở thói đanh đá, bực bội giật tóc: “Chị làm sao biết đàn ông các cậu nghĩ thế nào? Anh ta nói với bạn thân của anh ta một đằng, đến đám cưới nói với Bác Yến một nẻo, a a a a! Đúng là rắc rối!”
Cao Đăng bước tới vỗ mạnh vào gáy cô, một mặt vì giận Viên Mãn quá kém cỏi, mặt khác vì món nợ ngoài cửa nhà vệ sinh nữ còn chưa thanh toán, giọng nói đương nhiên giận dữ: “Chị chỉ được cái võ mồm thôi, lúc dạy người khác yêu thì có vẻ tài giỏi lắm, khi chính mình gặp chuyện lại không làm sao xử lí được”.
Viên Mãn không thể phản bác, cuối cùng đành duỗi chân nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
“Nếu hắn chỉ thích chị gầy, chị xinh đẹp thì chị định làm thế nào?”
“...”
“Là một người đàn ông bình thường thì sẽ như vậy, em cho rằng không có gì sai”. Cao Đăng bào chữa. Hiển nhiên đàn ông cuối cùng vẫn nên đứng về phe đàn ông.
Nhưng Viên Mãn vẫn không nói.
Thật sự là vấn đề này cô đã từng hỏi chính mình vô số lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được đáp án.
Cô giáo Viên đột nhiên trở nên thâm trầm, Cao Đăng thật sự không thích ứng được. Vì thế gã chuyển cách hỏi khác: “Thế nếu hắn thật sự mù mắt, cho dù chị nặng một tạ hắn cũng gặm được thì chị làm thế nào?”
Viên Mãn lập tức sáng mắt lên, chuyện này thì dễ! Cô ngồi thẳng người dậy: “Thế thì gặm thôi, mỗi kiểu gặm đủ một lần”.
Nói rồi thậm chí còn nhe răng làm bộ đang gặm, Cao Đăng nhìn mà lạnh buốt sống lưng.
Cao Đăng xoa xoa cánh tay, thoáng nhìn đồng hồ rồi lập tức vội vàng kết thúc đề tài này: “Thế chị cứ tiếp tục rối rắm đi, em còn có việc phải đi trước. Sau này nếu chị lại gặp phải vấn đề khó gì...”
Cô giáo Viên nghe đến đó, ánh mắt nhìn Cao Đăng không khỏi lộ vẻ cảm động. Quả nhiên là bạn tốt, cô có vấn đề khó gì gã đều không tiếc mạng sống, rút đao tương trợ.
“... ngàn vạn lần đừng tìm em nữa”. Cao Đăng lại trịnh trọng nói tiếp.
Viên Mãn lập tức xịu mặt xuống.
Cao Đăng không để ý đến cô, lại nhìn đồng hồ rồi vội vã đi ra ngoài, trên lưng viết bốn chữ rõ ràng: Thấy sắc quên bạn!
Hẳn là đi tìm Trần Trình rồi... Viên Mãn bực bội nhếch miệng.
Thoáng cái trong phòng bệnh đã chỉ còn lại một mình Viên Mãn, cực kì nhàm chán, nhìn Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh một hồi lâu, lại không nhịn được ghé tới gần: “Tiểu công chúa?”
“...”
“Tiểu công chúa?”
“...”
Vẫn không có ai trả lời.
Viên Mãn chán nản than thở: “Ngất máu mà ngất đến mức này, đúng là không tưởng tượng nổi...”
Vừa nói vừa đứng dậy định đi lấy điện thoại di động trên sofa, chơi game giết thời gian cũng tốt.
Thủ đoạn cô bị tóm chặt.
Cả người Viên Mãn cứng đờ.
Phía đuôi mắt cô, người kia vừa rồi rõ ràng còn nằm như chết trên giường bệnh, lúc này không ngờ lại ngồi thẳng dậy.
Viên Mãn nuốt nước bọt theo bản năng.
Chậm rãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh đang nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
Viên Mãn nặn ra một nụ cười: “Anh tỉnh rồi à?”
Anh ta lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng cong lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tại sao cô không hỏi xem tôi tỉnh lại từ bao giờ?”
Viên Mãn lại nuốt nước bọt theo bản năng.
Thật sự là vì ánh mắt Trịnh Diễn Tự có sức đe dọa kinh người, Viên Mãn không bị dắt mũi kéo đi cũng khó: “Anh... tỉnh lại...”
Anh ta lại không đợi cô hỏi xong đã nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ngắt lời cô: “Lúc cô không ngừng gọi tiểu công chúa bên tai tôi”.
“...”
“...”
Hai người yên lặng, gan cô giáo Viên lách tách, vỡ vụn.
Trịnh Diễn Tự ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Nhiều năm sau đó Viên Mãn vẫn còn chưa hết nghi hoặc, tại sao khi đó cố lại nghe lời như vậy? Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay, thế là cô thật sự tới gần...
Vì vậy sau đó cô rất hối hận nhưng lại chỉ có thể cảm thán, đúng là “một lần bị áp chế, cả đời bị áp chế...”
Nhưng lúc này cô giáo Viên không nghĩ được nhiều như vậy, lại nuốt nước bọt theo bản năng rồi ngoan ngoãn tới gần.
Anh ta đưa tay giữ chắc sau gáy cô.
Chóp mũi suýt nữa đập vào chóp mũi, Viên Mãn vô thức ngửa đầu về phía sau, đáng tiếc anh ta giữ cực chắc, cô chỉ ngửa ra được nửa tấc rồi lại rơi vào trong mắt anh ta.
“Tại sao cô không hỏi tôi muốn làm gì?”
Anh ta nhìn vào mắt cô, không chớp mắt.
“Anh...”
Ôi, người đàn ông này đúng là nói lời mà chẳng giữ lời, rõ ràng chính anh ta bảo cô hỏi, nhưng cô vừa mới hỏi được một chữ đã bị anh ta bịt miệng lại.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng hiện rồi biến mất trong đầu Viên Mãn, không để lại một dấu vết nào. Bởi vì anh ta bịt miệng cô bằng... môi anh ta.
Viên Mãn còn chưa phản ứng lại, anh ta đã nhanh chóng chấm dứt.
Viên Mãn nhìn ánh mắt lành lạnh của anh ta, chính mình cũng không hiểu được mình, rốt cuộc là hi vọng anh ta tiếp tục hay là hi vọng anh ta dừng lại?
Không đợi cô sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Trịnh Diễn Tự đã nhẹ nhàng lật người, đè cả người cô xuống giường bệnh.
Lần này cô giáo Viên không bình tĩnh được nữa: “Anh làm gì thế???”
Anh ta nhìn cô, gần như là vô tội: “Chẳng phải cô bảo tôi phải diễn đủ mỗi kiểu một lần sao?”
“...”
“...”
Viên Mãn ngẩn ra , cuối cùng bàng hoàng tỉnh ngộ.
Thì ra anh ta...
Đã tỉnh từ lâu rồi.
“Anh nghe thấy hết rồi à...”
Âm cuối của cô giáo Viên lại biến mất trong nụ hôn tiếp theo của anh ta.
Phóng tầm mắt nhìn suốt năm ngàn năm sông dài lịch sử Trung Hoa, đã bao giờ có một người đàn ông dùng thời gian cả đời chỉ để chứng minh một việc: Anh ta bị mù?
Nếu như hành động vĩ đại này quả thật là tiền vô cổ nhân, vậy hiển nhiên bắt đầu từ giờ này ngày này, Trịnh Diễn Tự có thể lớn tiếng tuyên bố: Hậu hữu lai giả!
Trịnh Diễn Tự tiếp tục hôn người phụ nữ đang không biết nên làm gì này, trong lòng lại vô cùng rõ ràng: Yên tâm đi, anh có thời gian cả đời để chứng minh mắt anh mù...
***
Hành lang bệnh viện yên tĩnh, y tá đẩy xe chậm rãi đi tới, nhanh chóng dừng lại trước cửa một phòng bệnh khép hờ.
Y tá đang định mở cửa đi vào chợt dừng lại.
Qua khe cửa thấy trong phòng đang diễn ra một cảnh không hợp với trẻ em.
Y tá bất đắc dĩ lắc đầu: Ôi, bây giờ bệnh nhân đúng là quá cởi mở, cửa cũng không buồn đóng...
Bất đắc dĩ là chuyện bất đắc dĩ, nhưng y tá vẫn chu đáo đóng cửa lại cho họ rồi tiếp tục đẩy xe đi, không ai biết có người vừa thấy cảnh trong phòng.
The End
Nhìn thấy ba chữ “Viên đầu to” trên màn hình gọi đến, Cao Đăng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là cau mày.
Gã có thể không nghe sao?
Do dự một lát mới nghe máy, quả nhiên lúc này đối tác tồi gọi đến tuyệt đối không có chuyện tốt.
“Mau tới hỗ trợ! Mau tới mau tới!”
Viên Mãn bên kia điện thoại kêu lên như cháy nhà, Cao Đăng đành phải gật đầu với chuyên gia trang điểm xem như tạm biệt, kéo cửa nhà vệ sinh bước thẳng ra ngoài.
Không ngờ vừa mở cửa ra ngoài đã đọng ngay phải một phụ nữ đã lớn tuổi.
Thấy một người đàn ông cao to từ trong nhà vệ sinh nữ hùng hổ đi ra, người phụ nữ này hết sức sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn lại biển hiệu phía trên cửa. Nhà vệ sinh nữ, không sai mà.
Đối mặt với ánh mắt sợ hãi của người phụ nữ này, Cao Đăng cũng hết sức sửng sốt.
Trong 0,01 giây đó, Cao Đăng cho rằng đây chính là thời khắc tồi tệ nhất của gã trong ngày hôm nay. Nhưng 0,01 giây sau, Cao Đăng đã quyết định rút lại kết luận vừa rồi.
Bởi vì đúng lúc này chuyên gia trang điểm cũng đi ra theo: “Cao tiên sinh, chi phí lần này anh cứ chuyển vào tài khoản của tôi là được...”
Sắc mặt người phụ nữ trước mặt Cao Đăng trở nên trắng bệch, hết nhìn chuyên gia trang điểm lại nhìn gã Cao Đăng quần áo xộc xệch, lập tức bàng hoàng tỉnh ngộ, cũng lập tức... trong mắt hiện lên hai chữ: Biến thái.
“Khoan đã...” Có thể cho gã giải thích một chút không?
Nhưng vừa thấy gã lên tiếng, người phụ nữ trung niên này đã nhảy dựng lên nửa mét như mèo bị giẫm phải đuôi, sau đó vội vã chạy mất dạng. Nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đó, Cao Đăng khóc không ra nước mắt, cảm thấy anh danh một đời của gã đã trôi theo dòng nước...
***
Trịnh Diễn Tự tỉnh lại trong bệnh viện.
Anh ta nằm trên giường bệnh, trợn mắt nhìn trần nhà. Cách bài trí xung quanh và mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện lọt vào mũi đều nhắc nhở anh ta đây là đâu.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là ban ngày, rèm cửa sổ kéo ra nhưng không hề sáng ngời. Sương mù đầu mùa xuân cũng giống như đầu óc anh ta lúc này, âm u khiến người ta không tìm ra được manh mối.
Anh ta nhắm mắt lại, tự tìm cho mình một không gian tối tăm để thuận tiện sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Tại địa điểm tổ chức hôn lễ, Viên Mãn bị sỉ nhục, nghĩ quẩn chạy đi, lao vào ô tô. Anh ta ngăn cản không kịp, lại sợ máu từ nhỏ, dựa vào ý chí mạnh mẽ chống lại cảm giác mê muội, đang chuẩn bị tiếp tục cứu chữa thì Viên Mãn tỉnh lại.
Sau đó, trước mặt anh ta, nửa bên mặt Viên Mãn rơi xuống...
Anh ta vốn đã thấy máu là ngất, lại trơ mắt nhìn người phụ nữ này rơi mất nửa bên mặt, thoáng cái đã không cầm cự được, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
Sau đó anh ta đến chỗ này...
Một tiếng mở cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh Diễn Tự.
Anh ta đang định mở mắt ra lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Rốt cuộc bao giờ anh ta có thể tỉnh lại?”
Là giọng nói của Viên Mãn.
Rất khỏe mạnh, không hề có gì khác thường, hoàn toàn không giống như là vừa bị đụng xe.
Trịnh Diễn Tự nhíu mày, cơ quanh mắt thả lỏng ra, hai mắt liền chậm rãi khép lại.
Hiển nhiên Viên Mãn không đi một mình, ngay sau đó liền có một giọng nói khác vang lên: “Không biết, bác sĩ nói hắn mắc chứng ngất xỉu khi nhìn thấy máu, cộng thêm hoảng sợ quá độ”.
Giọng nói này...
Có vẻ như là gã hùn vốn với Viên Mãn mở công ty, Tên là Cao Đăng hay gì đó...
“Anh ta sợ nhột, lại còn ngất máu, sau này dứt khoát gọi anh ta là tiểu công chúa luôn, ha ha ha!”
“...” Trịnh Diễn Tự lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Dám cười nhạo anh ta?
Cho rằng như vậy đã kết thúc? Không, một giây sau Trịnh Diễn Tự đã cảm thấy một luồng hô hấp đến gần, hơi thở này có cả mùi nước hoa, chắc là người phụ nữ đó...
Cho rằng cô đang định quan thâm thăm hỏi anh ta? Vậy thì hoàn toàn sai rồi, không ngờ cô lại ghé sát đến nơi, cười trên nỗi đau của người khác, không ngừng gọi anh ta: “Tiểu công chúa? Trịnh tiểu công chúa? Tự Tự tiểu công chúa?”
Cô giáo Viên còn đang chơi trò chơi mới phát minh không biết chán, không hề phát hiện trong phòng bệnh đã nổi lên một cơn gió lạnh.
Lạnh đến mức Cao Đăng cũng không nhịn được xoa xoa cánh tay: “Sao tự nhiên em lại thấy hơi lạnh nhỉ?”
Gã vừa lẩm bẩm vừa đi ra cửa tăng nhiệt độ lên.
Lúc này Viên Mãn cũng đã chơi đủ, kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống bên giường, cuối cùng cũng lộ ra một chút lo lắng.
Người già thường nói sợ quá rất không tốt, ba hồn bảy vía bay mất là sẽ thành ra ngớ ngẩn. Vạn nhất Trịnh Diễn Tự sợ quá trở thành ngớ ngẩn thì sao?
Viên Mãn không dám suy nghĩ tiếp.
Cô muốn tìm việc gì khác để làm, nhưng cũng chỉ có thể gãi ngứa. Mấy lần trước đắp nhựa trên người nổi rôm còn chưa khỏi hẳn, cô càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng gãi. Cao Đăng chỉnh nhiệt độ xong quay về thấy thế ngán ngẩm lắc đầu: “Em biết nói gì với chị bây giờ? Đang yên đang lành tự nhiên bày trò làm gì? Hóa trang thành một người mập ú vừa tốn thời gian vừa tốn công tốn của, suy cho cùng thì có gì vui?”
Nghe vậy, Viên Mãn cuối cùng cũng dừng gãi, quay lại nhìn về phía Cao Đăng, đương nhiên cũng không nhìn thấy Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh bỗng nhiên nhíu mày.
Cao Đăng có vẻ rất thất vọng, Viên Mãn yên lặng một lát, cuối cùng nhún vai: “Còn không phải vì đàn ông các cậu ai cũng chỉ coi trọng bề ngoài hay sao? Ngay cả gã quỷ sứ này cũng không phải ngoại lệ...”
Gã quỷ sứ mà cô nói đó là ai?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Trịnh Diễn Tự nhắm mắt lại, nghiến răng ken két. Để xem lát nữa tôi trừng trị cô thế nào!
Nhưng Cao Đăng lại không tin lời Viên Mãn vừa nói, gã lập tức nhướng mày nghi hoặc.
Viên Mãn nhếch miệng, cô có đủ bằng chứng xác thực: “Gã quỷ sứ này tán gẫu với bạn thân của gã bị chị nghe thấy. Chính gã nói gã thấy chị gầy nên mới động lòng. Theo cậu thì chị có thể cam lòng không?”
Cô nói rất nghiêm túc, còn âm thầm tức giận, nhưng Cao Đăng lại coi như chuyện cười, thậm chí còn phì cười trả lời: “Thôi đi! Hắn mà coi trọng bề ngoài? Hắn coi trọng bề ngoài thì đã liếc ngang liếc dọc với Trần Trình tám trăm ngàn lần rồi, làm gì còn đến lượt chị???”
Hai người bạn thân tranh cãi đỏ mặt tía tai về vấn đề nhan sắc, không ai để ý Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh dù vẫn nhắm mắt nhưng lại gật đầu đồng ý, hiển nhiên đàn ông vẫn hiểu đàn ông hơn.
Cô giáo Viên không cãi lại được, lại bắt đầu giở thói đanh đá, bực bội giật tóc: “Chị làm sao biết đàn ông các cậu nghĩ thế nào? Anh ta nói với bạn thân của anh ta một đằng, đến đám cưới nói với Bác Yến một nẻo, a a a a! Đúng là rắc rối!”
Cao Đăng bước tới vỗ mạnh vào gáy cô, một mặt vì giận Viên Mãn quá kém cỏi, mặt khác vì món nợ ngoài cửa nhà vệ sinh nữ còn chưa thanh toán, giọng nói đương nhiên giận dữ: “Chị chỉ được cái võ mồm thôi, lúc dạy người khác yêu thì có vẻ tài giỏi lắm, khi chính mình gặp chuyện lại không làm sao xử lí được”.
Viên Mãn không thể phản bác, cuối cùng đành duỗi chân nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
“Nếu hắn chỉ thích chị gầy, chị xinh đẹp thì chị định làm thế nào?”
“...”
“Là một người đàn ông bình thường thì sẽ như vậy, em cho rằng không có gì sai”. Cao Đăng bào chữa. Hiển nhiên đàn ông cuối cùng vẫn nên đứng về phe đàn ông.
Nhưng Viên Mãn vẫn không nói.
Thật sự là vấn đề này cô đã từng hỏi chính mình vô số lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được đáp án.
Cô giáo Viên đột nhiên trở nên thâm trầm, Cao Đăng thật sự không thích ứng được. Vì thế gã chuyển cách hỏi khác: “Thế nếu hắn thật sự mù mắt, cho dù chị nặng một tạ hắn cũng gặm được thì chị làm thế nào?”
Viên Mãn lập tức sáng mắt lên, chuyện này thì dễ! Cô ngồi thẳng người dậy: “Thế thì gặm thôi, mỗi kiểu gặm đủ một lần”.
Nói rồi thậm chí còn nhe răng làm bộ đang gặm, Cao Đăng nhìn mà lạnh buốt sống lưng.
Cao Đăng xoa xoa cánh tay, thoáng nhìn đồng hồ rồi lập tức vội vàng kết thúc đề tài này: “Thế chị cứ tiếp tục rối rắm đi, em còn có việc phải đi trước. Sau này nếu chị lại gặp phải vấn đề khó gì...”
Cô giáo Viên nghe đến đó, ánh mắt nhìn Cao Đăng không khỏi lộ vẻ cảm động. Quả nhiên là bạn tốt, cô có vấn đề khó gì gã đều không tiếc mạng sống, rút đao tương trợ.
“... ngàn vạn lần đừng tìm em nữa”. Cao Đăng lại trịnh trọng nói tiếp.
Viên Mãn lập tức xịu mặt xuống.
Cao Đăng không để ý đến cô, lại nhìn đồng hồ rồi vội vã đi ra ngoài, trên lưng viết bốn chữ rõ ràng: Thấy sắc quên bạn!
Hẳn là đi tìm Trần Trình rồi... Viên Mãn bực bội nhếch miệng.
Thoáng cái trong phòng bệnh đã chỉ còn lại một mình Viên Mãn, cực kì nhàm chán, nhìn Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh một hồi lâu, lại không nhịn được ghé tới gần: “Tiểu công chúa?”
“...”
“Tiểu công chúa?”
“...”
Vẫn không có ai trả lời.
Viên Mãn chán nản than thở: “Ngất máu mà ngất đến mức này, đúng là không tưởng tượng nổi...”
Vừa nói vừa đứng dậy định đi lấy điện thoại di động trên sofa, chơi game giết thời gian cũng tốt.
Thủ đoạn cô bị tóm chặt.
Cả người Viên Mãn cứng đờ.
Phía đuôi mắt cô, người kia vừa rồi rõ ràng còn nằm như chết trên giường bệnh, lúc này không ngờ lại ngồi thẳng dậy.
Viên Mãn nuốt nước bọt theo bản năng.
Chậm rãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trịnh Diễn Tự trên giường bệnh đang nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
Viên Mãn nặn ra một nụ cười: “Anh tỉnh rồi à?”
Anh ta lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng cong lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tại sao cô không hỏi xem tôi tỉnh lại từ bao giờ?”
Viên Mãn lại nuốt nước bọt theo bản năng.
Thật sự là vì ánh mắt Trịnh Diễn Tự có sức đe dọa kinh người, Viên Mãn không bị dắt mũi kéo đi cũng khó: “Anh... tỉnh lại...”
Anh ta lại không đợi cô hỏi xong đã nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ngắt lời cô: “Lúc cô không ngừng gọi tiểu công chúa bên tai tôi”.
“...”
“...”
Hai người yên lặng, gan cô giáo Viên lách tách, vỡ vụn.
Trịnh Diễn Tự ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Nhiều năm sau đó Viên Mãn vẫn còn chưa hết nghi hoặc, tại sao khi đó cố lại nghe lời như vậy? Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay, thế là cô thật sự tới gần...
Vì vậy sau đó cô rất hối hận nhưng lại chỉ có thể cảm thán, đúng là “một lần bị áp chế, cả đời bị áp chế...”
Nhưng lúc này cô giáo Viên không nghĩ được nhiều như vậy, lại nuốt nước bọt theo bản năng rồi ngoan ngoãn tới gần.
Anh ta đưa tay giữ chắc sau gáy cô.
Chóp mũi suýt nữa đập vào chóp mũi, Viên Mãn vô thức ngửa đầu về phía sau, đáng tiếc anh ta giữ cực chắc, cô chỉ ngửa ra được nửa tấc rồi lại rơi vào trong mắt anh ta.
“Tại sao cô không hỏi tôi muốn làm gì?”
Anh ta nhìn vào mắt cô, không chớp mắt.
“Anh...”
Ôi, người đàn ông này đúng là nói lời mà chẳng giữ lời, rõ ràng chính anh ta bảo cô hỏi, nhưng cô vừa mới hỏi được một chữ đã bị anh ta bịt miệng lại.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng hiện rồi biến mất trong đầu Viên Mãn, không để lại một dấu vết nào. Bởi vì anh ta bịt miệng cô bằng... môi anh ta.
Viên Mãn còn chưa phản ứng lại, anh ta đã nhanh chóng chấm dứt.
Viên Mãn nhìn ánh mắt lành lạnh của anh ta, chính mình cũng không hiểu được mình, rốt cuộc là hi vọng anh ta tiếp tục hay là hi vọng anh ta dừng lại?
Không đợi cô sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Trịnh Diễn Tự đã nhẹ nhàng lật người, đè cả người cô xuống giường bệnh.
Lần này cô giáo Viên không bình tĩnh được nữa: “Anh làm gì thế???”
Anh ta nhìn cô, gần như là vô tội: “Chẳng phải cô bảo tôi phải diễn đủ mỗi kiểu một lần sao?”
“...”
“...”
Viên Mãn ngẩn ra , cuối cùng bàng hoàng tỉnh ngộ.
Thì ra anh ta...
Đã tỉnh từ lâu rồi.
“Anh nghe thấy hết rồi à...”
Âm cuối của cô giáo Viên lại biến mất trong nụ hôn tiếp theo của anh ta.
Phóng tầm mắt nhìn suốt năm ngàn năm sông dài lịch sử Trung Hoa, đã bao giờ có một người đàn ông dùng thời gian cả đời chỉ để chứng minh một việc: Anh ta bị mù?
Nếu như hành động vĩ đại này quả thật là tiền vô cổ nhân, vậy hiển nhiên bắt đầu từ giờ này ngày này, Trịnh Diễn Tự có thể lớn tiếng tuyên bố: Hậu hữu lai giả!
Trịnh Diễn Tự tiếp tục hôn người phụ nữ đang không biết nên làm gì này, trong lòng lại vô cùng rõ ràng: Yên tâm đi, anh có thời gian cả đời để chứng minh mắt anh mù...
***
Hành lang bệnh viện yên tĩnh, y tá đẩy xe chậm rãi đi tới, nhanh chóng dừng lại trước cửa một phòng bệnh khép hờ.
Y tá đang định mở cửa đi vào chợt dừng lại.
Qua khe cửa thấy trong phòng đang diễn ra một cảnh không hợp với trẻ em.
Y tá bất đắc dĩ lắc đầu: Ôi, bây giờ bệnh nhân đúng là quá cởi mở, cửa cũng không buồn đóng...
Bất đắc dĩ là chuyện bất đắc dĩ, nhưng y tá vẫn chu đáo đóng cửa lại cho họ rồi tiếp tục đẩy xe đi, không ai biết có người vừa thấy cảnh trong phòng.
The End
/68
|