Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 100 - Chương 100

/100


Mùa thu năm Thái Bình thứ bảy.

Vì Hoàng hậu Nương nương sinh hạ Nhị công chúa đã được tròn một tháng, long nhan của Hoàng đế Bệ hạ đương nhiên vui mừng hớn hở, tổ chức cung yến ở Tử Vân các bên trong Hi Hoa cung. Quan viên Tam phẩm trở lên cùng gia quyến trong Trường Ninh đều có thể tham gia. Yến tiệc do đích thân Đế Hậu tổ chức nên cực kỳ náo nhiệt.

Hoàng đế Bệ hạ này, năm tháng còn ở Đông cung nổi danh là thanh tâm quả dục, sau đó Hoàng hậu Nương nương lại nằm triền miên trên giường bệnh, ít khi xuất hiện, nên Hoàng đế Bệ hạ càng ngày càng lạnh lùng, cả năm cũng chẳng cười nổi một lần. Không ngờ rằng từ lúc Hoàng hậu khỏe lại ba năm trước, Hoàng đế Bệ hạ liền thay đổi tính tình, khắp người đều toát lên vẻ dịu dàng.

Mà hiện nay Hoàng hậu Nương nương đang vững vàng ngồi đó cạnh Hoàng đế Bệ hạ, trên mặt mang theo nét cười thùy mị. Tâm tư của văn võ bá quan cũng theo đó mà buông xuống, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ những món ăn quý giá và rượu ngon trên bàn.

Theo thường lệ trong yến tiệc đều có nhạc và ca vũ, qua ba tuần rượu, yến tiệc yên tĩnh cũng dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt không hề câu nệ. Lại bộ Thị lang đương nhiệm là Tam công tử của Từ gia, Từ Thận Tư vì say rượu nên nâng chén từ từ đi đến bên cạnh ca ca nhà mình, khẽ nói: “Đại ca sao lại ngồi một mình trong xó xỉnh này uống rượu giải sầu?”

Nói vậy nhưng trên thực tế người có địa vị cao như Từ Thận Ngôn cũng không thể nào bị an bài ngồi ở cái gọi là “xó xỉnh”, chỉ vì khí chất quanh thân người này quá lạnh nhạt, làm cho hắn ngồi ở chỗ nào thì người xung quanh liền tự động tránh xa. Từ Thận Ngôn nghe đệ đệ mình chế nhạo cũng không thèm để ý, chỉ giơ tay cạn sạch ly rượu, hoàn toàn không biết say.

“Yến tiệc hôm nay, ca ca có để mắt đến cô nương nào không?” Từ Thận Tư thấy Từ Thận Ngôn thần trí lơ đãng, không để ý gì đến mình liền dứt khoát nghĩ ra một đại kế, càng tiến sát lại gần, cúi đầu cười nói.

Người kia vẫn chỉ một mực rũ mi xuống không nói lời nào, khí chất thư sinh trên gương mặt tuấn tú phát ra càng ngày càng lạnh nhạt, cả người đều chìm trong hư ảo, ngón tay thon dài vuốt ve ly rượu làm từ ngọc Tụ Nham, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Mẫu thân đã nói, bất kể là xuất thân cao hay thấp, có xứng với dòng dõi của phủ Đại trưởng Công chúa Hoài Dương chúng ta hay không, chỉ cần đại ca thích, gật đầu một cái là mẫu thân nhất định sẽ cực kỳ vui mừng mà nghênh đón vào phủ.” Từ Thận Tư lại vội vàng nói, “Đại ca nhân tiện ở đây chịu khó nhìn một chút cũng tốt, đừng để mẫu thân phải khổ tâm.”

Lại nói, từ lúc Từ Thận Ngôn nhược quán đến nay đã nhiều năm, ngày trước Đại trưởng Công chúa Hoài Dương chưa từng thúc giục là vì cảm thấy nhi tử nhà mình quá xuất chúng, tầm mắt thật sự cũng cao nên nhất thời không vội. Nhưng qua nhiều năm, thấy con thứ ba Từ Thận Tư cũng sắp nhược quán rồi mà bên kia Từ Thận Ngôn vẫn chưa động tĩnh gì, nên mấy năm nay bà càng sốt ruột. Cảm thấy Từ Thận Ngôn bị quan niệm tuyệt tình đoạn ái của Liễm Diễm sơn ảnh hưởng quá sâu, liền không nhiều lời, ngay tập tức không tính toán gì mà bắt Từ Thận Tư chuyển ra khỏi Liễm Diễm sơn.

Làm sao Từ Thận Ngôn lại có thể không hiểu suy nghĩ trong lòng mẫu thân nhà mình, nên khi nghe Từ Thận Tư nói như vậy, sắc mặt cũng không hề thay đổi, chầm chậm rót đầy chén của mình rồi lạnh nhạt nói: “Sao nào, nếu đệ nhìn trúng cô nương nhà nào thì tự mình đi nói với mẫu thân chẳng phải tốt hơn sao, chớ có kéo ta vào.”

Nghe thấy thế mặt Từ Thận Tư liền đỏ lựng lên, giương mắt lén liếc về đâu đó một cái rồi oán trách nói: “Đại ca người cố tình đánh trống lảng!”

Lúc đó Tô Nghiêu đứng dậy chuẩn bị lui xuống, ánh mắt lơ đãng quét qua tất cả mọi người trong điện, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt đỏ lừ của Từ Thận Tư đang đứng cạnh Từ Thận Ngôn, nàng không khỏi lắc đầu cười cười. Từ ngày nàng mới gặp trưởng Công chúa Hoài Dương, đến nay đã nhiều năm trôi qua vậy mà Từ Thận Tư vẫn giống hệt hồi đó, hở ra là đỏ mặt. Cũng không biết Từ Thận Ngôn nói gì với hắn.

Nghĩ đến đây Tô Nghiêu không khỏi có chút xúc động. Bảy năm, không dài không ngắn, đã xảy ra quá nhiều sự việc biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng có rất nhiều chuyện từ đầu đến cuối chẳng thay đổi gì. Ví dụ như Từ Thận Tư rụt rè, ví dụ như Từ Thận Ngôn lạnh nhạt.

Dường như cảm thấy có người đang nhìn đến đây, Từ Thận Ngôn ngước mắt nhìn về phía Vương tọa ở trên cao, Hoàng hậu Nương nương tôn quý nhất của Đại Nhạn triều đang ngồi đó tươi cười nhìn hắn.

Một gương mặt có nét bướng bỉnh lại tràn ngập sức sống chợt lóe lên trong trí nhớ của hắn, chầm chậm hòa tan thành một cùng với gương mặt khuynh thành kia. Hơi rượu tràn ngập trong điện, Từ Thận Ngôn phảng phất thấy được một tiểu cô nương với tư thế oai hùng mạnh mẽ, mặt mày sáng sủa, nụ cười của nàng luôn luôn rực rỡ như ánh mặt trời.

Hắn còn nhớ cô nương kia có vẻ mặt rất quen, vừa có một chút trưng cầu vừa có một chút kiên định không cho người khác cự tuyệt. Nàng chỉ cần nhấc mi, trong ánh mắt xinh đẹp đều lấp lánh những ánh sao nhỏ bé, lông mi dài mà dày khẽ quét qua gò má, tạo thành một bóng râm dưới ánh mặt trời, nàng nghiêng đầu nói, Từ công tử, khi nào huynh rời đi, nhất định phải lẳng lặng mang theo ta, ngược lại ta muốn xem xem rốt cuộc là phong cảnh ở Liễm Diễm sơn đẹp hơn Bình Khê ở điểm nào!

Từ Thận Ngôn là người kế tục của Lạc Tinh các tại

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status