Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 41 - Chương 41

/100


Diệp Lâm có thể nói là sắp nổi điên.

Hắn tại Hoa Châu nhận được tin tức Minh Ngọc các, nghe nói Hoàng đế băng hà, Trường Ninh cung thay đổi tin tức sau một lòng liền cũng trầm xuống. Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ, không nên là lúc này..... Phụ hoàng hắn không nên sớm như vậy..... Đời trước rõ ràng còn có năm Cảnh Hòa hai mươi, hắn rõ ràng là sau đám cưới ba tháng mới lên ngôi. Từ Thận Ngôn đã trở lại, vẫn còn chưa kịp chữa trị cho ông ấy, hắn còn không kịp tẫn hiếu..... Vì sự tình gì sẽ phát triển đến bây giờ cục diện không bị khống chế như vậy?

Không nên, cái này không nên.

Diệp Lâm rất rõ ràng Văn Đế chết đi thoát không khỏi liên quan với Phong hậu, hơi suy tư, liền cũng minh bạch, cái này thật ra thì sáng sớm chính là một cục. Thì ra là nàng cố ý, cố ý ném ra khối mồi mập Lễ bộ này, bày điệu hổ ly sơn. Thế mà hắn lại đáng chết tin!

Sau khi nhận được tin tức từ Minh Ngọc các hắn liền dẫn một đội nhân mã lên đường hồi kinh, vì tránh Hoàng hậu phái ám sát ngăn trở, bọn họ coi như là luẩn quẩn đường xa, Diệp Lâm tính toán từ vườn thượng uyển chọn tuyến đường đi vào thành, không ngờ vừa tới nửa đường liền thấy Thôi Thuật dùng bồ câu đưa tin, nói Tô Nghiêu một thân một người đi hoàng cung.

Diệp Lâm lúc ấy liền tức giận. Nàng vẫn là không nghe lời như vậy, không thể đợi trong tướng phủ khiến hắn yên tâm, trời sập xuống còn có Diệp Lâm hắn khiêng, làm sao hắn có thể mắt thấy nàng đặt mình vào nguy hiểm! Nếu là nàng xảy ra chuyện gì, hắn không biết mình có thể nổi điên hay không, có thể kéo tất cả giang sơn vào tu la địa ngục hay không..... Đời trước hắn vứt bỏ Tô Nghiêu, một mình nhịn mười hai năm vắng vẻ đau khổ, mười hai năm chờ đợi và nhớ nhung, đời này, hắn cũng không cần cùng nàng tách ra, cũng không cần!

Ước chừng là hắn quá mức gấp gáp, dần dần lại bỏ lại một đội nhân mã đằng sau, một thân một mình phóng ngựa mà đến, hắn nghĩ muốn nhìn thấy nàng, sớm một chút, sớm một chút nữa, thấy nàng bình yên vô sự, thấy nàng còn tốt đứng ở trước mặt hắn.

Khi hắn thấy được Tô Nghiêu, lửa giận vốn đã đè nén xuống bỗng nhiên lại chạy trốn, Tô Nghiêu tốt thật, tốt thật Tô Nghiêu không an phận! Nàng thế nhưng toàn thân đầy vết máu, thê thảm nhếch nhác như vậy, nàng thế nhưng để mình kinh người như vậy, khiến trái tim hắn căng thẳng đau lòng không nói ra được.

Diệp Lâm ấn bả vai Tô Nghiêu, trong mắt cơ hồ sẽ phun ra lửa, không biết mình còn có thể khống chế được kích động muốn phá hư hay không, chỉ thấy nàng chợt cười, hào khí vạn trượng nói ra một lời như vậy.

Nam nhân của Tô Nghiêu ta, tự nhiên do ta tới bảo vệ. Nàng thế nhưng thật nói ra miệng được! Mặc dù Diệp Lâm sớm biết nàng không che đậy miệng, nhưng cũng không ngờ Tô Nghiêu có thể thản nhiên vậy, ngay trước mặt Diệp Tễ và Từ Thận Ngôn nói lời như vậy, vẻ mặt còn kiêu ngạo, cũng không đỏ mặt.

Diệp Lâm bỗng dưng có chút không biết làm sao, mặt trắng bệch thế nhưng dần dần phát sốt lên, hung hăng ôm sát cô nương khiến mình vừa bực vừa hận vào trong ngực, có một chút bất đắc dĩ, lại có một chút xấu hổ, khàn giọng nói: Nữ nhân của ta, cũng không phải chịu khổ như vậy.

Diệp Tễ và Từ Thận Ngôn yên lặng đứng lại, nhìn hai người ôm nhau trên quan đạo rỗng rãi, trong lòng có tư vị riêng. Một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rớt xuống, trong nháy mắt tiêu tan.

Nơi xa dần dần vang lên tiếng vó ngựa, chính là đội nhân mã bị Diệp Lâm bỏ lại đằng sau xuất hiện ở chân trời. Diệp Lâm khẽ buông Tô Nghiêu ra, giơ tay lên dịch sợi tóc xốc xếch của Tô Nghiêu đến sau tai, giọng khàn khàn nói: Về sau cũng không cần mạo hiểm, a Nghiêu. Nếu như ngươi không có ở đây, ta sẽ sợ.

Tô Nghiêu gật đầu một cái, hắn nói hắn sợ, Diệp Lâm thế nhưng lại nói hắn sợ..... An ủi giống như vỗ vỗ gò lưng gầy của Diệp Lâm, Tô Nghiêu giơ tay lên quơ quơ trước mắt Diệp Lâm, cười nói: Ngươi xem, ta mang chu tác đến. Ta nghĩ ta mang theo nó, ngươi nhất định sẽ không gặp chuyện không may, ta cũng vậy sẽ không xảy ra chuyện, nó sẽ bảo đảm chúng ta, ngươi nói có đúng hay không?

Diệp Lâm không ngờ nàng còn có thể nhớ chu tác ở cung yên Đoan Dương, nàng vẫn giữ lại, mặc dù khi đó nàng còn chưa từng có cảm tình với hắn, mặc dù cho dù là hiện tại, Diệp Lâm cũng biết, ở trong lòng Tô Nghiêu, bọn họ chỉ là bạn cùng chung hoạn nạn. Nhưng trong lòng hắn dần dần bành trướng mừng rỡ càng lúc càng lớn, rốt cuộc không cách nào ức chế ở trên mặt hiện một nụ cười mê người, Diệp Lâm chậm rãi tới gần Tô Nghiêu, đến gần môi đỏ mọng mê người này.

Hắn hiện tại chỉ muốn hôn môi đỏ mọng này, môi đỏ mọng nói lời tâm tình khiến hắn sinh lòng ngọt ngào, gặp tình huống này cũng có thể tứ lưỡng bạt thiên cân, nghĩ dính hơi thở của nàng cùng nàng vĩnh viễn không chia cách..... Nhưng Tô Nghiêu lại giống như nhớ tới cái gì lui về phía sau môt bước, cau mày từ bên hông lấy ra một quyển lụa gấm, ảo não mà nói: Đều là ta vô dụng, không lấy được binh phù, chỉ tìm được cái này.

Diệp Lâm chú ý lên vết máu trên quyển lụa gấm, tỉ mỉ dò xét Tô Nghiêu một phen, khẩn trương nói: Ngươi bị thương? Thương ở nơi nào?

Tô Nghiêu kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: Trong nhiều người thế này, cũng không ai để a Nghiêu bị thương..... Bọn họ..... Tô Nghiêu nói đến đây có chút nghẹn ngào, dừng lại chốc lát mới tiếp theo nói: Đều

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status