Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 57 - Chương 57

/100


Diệp Lâm vốn biết Tô Nghiêu và Từ Thận Ngôn không có gì, nhưng hôm nay hắn từ Chỉ Đinh điện chạy tới Phượng Ngô điện, trong lòng nhớ kỹ không biết Liêu Mộc Lan và Tô Nghiêu nói cái gì, chạy tới trấn an, nàng lại đóng cửa mật đàm với Từ Thận Ngôn.

Chuyện gì không thể mở cửa nói?!

Diệp Lâm không thể phủ nhận, lúc xuyên qua hai ngón tay thấy Từ Thận Ngôn, suy nghĩ của hắn đã bị kéo trở về màn ly biệt năm Thiên Khải kia. Khi đó Tô Nghiêu muốn rời khỏi, có phải vào một buổi tối như vậy, khi hắn vội vàng kiểm tra Nhiếp Chính vương phủ, đóng cửa điện thương lượng với Từ Thận Ngôn hay không? Có phải chính là vào một buổi tối như vậy, nàng quyết định không cùng hắn thưởng thức ca múa thái bình, quyết định vừa đi chính là mười hai năm một tin tức cũng không có hay không?

Hắn uất ức, hắn không dám, hắn tức không nhịn nổi, nhưng người này không nói rõ là thật không biết hay là vốn không để ở trong lòng, Diệp Lâm cảm thấy kiên nhẫn của mình đã hết, hiện tại lại xuất hiện một Liêu Mộc Lan, hắn sợ đêm dài lắm mộng, hận không thể hiện tại giải quyết Tô Nghiêu đang mở to hai mắt dáng vẻ vô tội trước mắt tại chỗ. Nàng còn dám tức giận, tại sao nàng tức giận?!

Tô Nghiêu nhìn tròng mắt sắp phun ra lửa kia chợt nghiêng đầu cười.

Người còn bị Diệp Lâm đè trên ván cửa, rõ ràng biết sau lưng chính là ngoài điện, cả đám cung nữ người hầu đều chờ động tĩnh trong điện. Vừa rồi mình đúng là không nên, bất luận như thế nào cũng không nên gọi thẳng tục danh của hắn, hiện tại Diệp Lâm kéo nàng đi ra ngoài chém cũng không quá đáng.

Không biết rốt cuộc mình nói rõ ngọn ngành với người này đã bao nhiêu lần, Tô Nghiêu nghĩ, nàng cũng cho phép mời một ngự sử ghi chép lịch sử Nhạn, trước không có người sau cũng không có người, bây giờ nàng còn có thể sống tốt, không phải là ỷ vào hắn yêu nàng, hết cách với nàng sao.

Sau một khắc, ngoài dự liệu của Diệp Lâm, Tô Nghiêu chợt giơ tay lên ôm người nọ bởi vì đè nàng mà khẽ cong lưng, nhón chân lên chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Diệp Lâm một cái, giọng nói uyển chuyển, mang theo điểm thân mật ghét bỏ: “Diệp Lâm, ngươi ăn hơi dấm lung tung gì vậy?

Lúc Diệp Lâm bị tay Tô Nghiêu đụng phải vai mình liền thấy choáng váng, chỉ cảm thấy đầu óc cũng bị quấn đi mất, nàng biết mình đang làm gì không? Nàng hôn hắn?!

Không đợi hắn kịp phản ứng, Tô Nghiêu đã khẽ đẩy Diệp Lâm đang cứng ngắc, linh hoạt tránh qua, cắm đầu cắm cổ ngồi vào một bên chiếu, lấy tay cầm ly trà, nước chảy mây trôi ngồi thưởng trà.

A Nghiêu..... Diệp Lâm không dám tin tưởng giơ tay lên, lau khóe môi mình, đầu ngón tay lưu lại mùi thơm quen thuộc nhàn nhạt, quay người lại yên lặng nhìn Tô Nghiêu, mắt đen như sao chợt lóe lên: Ngươi vừa mới.....

Tô Nghiêu không dừng động tác, rất nhanh pha một bình trà, đổ ra một chén đưa cho Diệp Lâm, trên mặt mang theo nụ cười, nói: Không nhìn ra sao? Ta tức giận.

Tại sao nàng chợt nóng giận, còn không phải là bởi vì ăn canh bế môn, Diệp Lâm dám gạt nàng ở ngoài cửa không để ý tới nàng? Nếu trong lòng nàng hoàn toàn không có người này, quay đầu trở về hoặc là dứt khoát không tìm đến hắn là được rồi, cần gì tức giận với Diệp Lâm. Nói cho cùng


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status