Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 152-2: Bù nhìn 2

/368


Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Một đêm yên tĩnh cứ trôi qua như vậy, Nhạc Sở Nhân vẫn cứ nằm trên đùi Phong Duyên Thương ngủ.

Trời dần sáng, tầng tầng lớp lớp mây bàng bạc hình vẩy cá càng ngày càng rõ ràng, hai lão nhân trong căn phòng tồi tàn một nằm một ngồi yên lặng dựa vào nhau mà ngủ.

Bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân đang nằm hướng mặt vào trong bụng hắn run lên, động tác không quá lớn nhưng cũng đủ để Phong Duyên Thương tỉnh giấc.

Hắn mở mắt ra cúi đầu nhìn nàng, nàng vẫn nằm trên đùi hắn như vậy thế nhưng một bàn tay nắm chặt vạt áo hắn đến trắng bệch.

Phong Duyên Thương khẽ nhíu mi, quay người gõ tay vào vách tường, thanh âm tuy không lớn nhưng vẫn đủ đánh thức mọi người. (MTLTH.dđlqđ)

Mọi người không nói gì, tất cử đều lục tục đứng lên đi đến bên cạnh phủ Thái tử, nhìn thoáng qua trong họ không khác gì các lưu dân khác nhưng đôi con ngươi dưới mái tóc bù xù lại minh mẫn tinh nhuệ.

Vẫn không thấy nàng có hành động gì khác, Phong Duyên Thương cùi đầu nhìn nàng chăm chú, sau lớp ngụy trang kia, gương mặt hắn rõ ràng đang hiện lên sự lo lắng.

Ước chừng qua một khắc, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ mở mắt, nhưng chóng bật dậy: “Hai người họ đang chạy đến.”

Phong Duyên Thương đứng lên: “Chúng ta lập tức đi tiếp ứng.”

“Chờ một chút.” Nhạc Sở Nhân đưa tay ngăn cản, nàng chăm chú nhìn về phía phủ Thái tử vẫn lặng im không tiếng động ở phía xa xa kia: “Họ bị đoàn Vong Linh truy đuổi.”

Phong Duyên Thương đi đến phía sau nàng, trên đường không ngừng có người hội tụ lại đây. Chỉ trong nháy mắt, con phố không tính là lớn này đều chật ních người.

Không nháy mắt nhìn chằm chằm phủ đệ yên tĩnh đến mức quỷ dị kia, trên mặt hắn không rõ biểu tình thế nhưng thông qua ánh mắt cũng biết hắn đang rất tập trung.

“Ba.” Phong Duyên Thương đột nhiên mở miệng, tay lập tức đánh ra hai thủ thế. Hơn mười đội cùng các đệ tử Cái Bang nhanh chóng tập trung ở gần mật vệ, tập kết đến đầu ngõ.

“Hai, một.” Một chữ vừa hạ xuống, không trung tòa nhà bên kia phát lên pháp tín hiệu, sau đó là tiếng tựa như tiếng dã thú bị đánh thức.

Phong Duyên Thương vừa đếm xong liền xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền giao thủ cùng thủ vệ cách đó trăm mét. (MTLTH.dđlqđ)

“Cùng ta đi xem, ta vừa nhìn thấy một vài thứ.” Nhạc Sở Nhân ôm chặt thắt lưng Phong Duyên Thương, động tác cũng nhanh không kém.

“Thấy cái gì?” Ôm lấy nàng, hai người tức thì rời đi.

“Chỉ là thoáng nhìn qua, không thấy rõ ràng lắm thế nhưng lúc ấy trông hắn rất kích động.” Nhạc Sở Nhân ôm chặt hắn trả lời, chỉ một thoáng đã đến trước cửa phủ, Phong Duyên Thương mang nàng xuyên qua đoàn người đang hỗn chiến, đại môn khép kín bị hắn một cước đá mở.

“Khí lức tốt!” Nhạc Sở Nhân hung hăng tán thưởng một tiếng, đổi lại một tiếng cười khẽ của Phong Duyên Thương.

Trong phủ cũng vì hai ‘tiểu hài tử’ kia trốn thoát mà loạn hết cả lên, thế nhưng trong phủ này thủ vệ không nhiều, Vong Linh mới là nhiều. (MTLTH.dđlqđ)

Hai người đi vào trong phủ, còn chưa kịp tìm hai bóng dáng nho nhỏ kia đã cảm thấy đây là một địa phương hết sức quỷ dị, sau đó có bốn năm Vong Linh lao lại đây.

Vong Linh trong phủ không thể nhiều bằng khi họ đối phó ở biên giới, thể trạng không tốt, sức chiến đấu không mạnh, tốc độ cũng không nhanh, cùng lắm chỉ có bộ dạng dọa người mà thôi. Thoạt nhìn như thể thi thể bị hư thối, mùi cũng không dễ ngửi gì lắm.

Phong Duyên Thương tốc độ mau, mang theo Nhạc Sở Nhân thành thạo tránh thoát, nhún chân nhảy lên mái thượng hình vòm, rồi lại nhảy sang núi giả sau gốc liễu.

Phong Duyên Thương nhanh nhẹn nhảy vài cái liền thoát, khi còn cách mặt đất hơn 10 cm, dưới chân hắn xuất hiện hai dòng khí xoay tròn mãnh liệt để hắn bật người lên, đạp lên núi giả mấy cái rồi dừng lại ở một tòa núi giả khá to khác.

Nhạc Sở Nhân choáng váng, đầu hoa mắt cũng hoa: “Làm sao vậy?”

“Mặt đất bị rải đinh.” Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua phía dưới, thấp giọng nói.

“Hả?” Nàng quay đầu định nhìn, trời cũng sắp sáng thế nhưng vẫn khó có thể thấy rõ.

“Đừng nhìn nữa, nàng mau nghĩ xem đã nhìn thấy cái gì đó ở đâu?” Phong Duyên Thương không biết nàng đã nhìn thấy cái gì, nhưng có thể được nàng chú ý đến cũng không phải cái gì tầm thường.

“Để ta nhớ lại.” Ôm thắt lưng hắn đứng trên núi giả, Nhạc Sở Nhân cẩn thận tưởng tượng lộ tuyến đào thoát của hai Chu Nho, sau một lúc liền đưa tay ra chỉ, Phong Duyên Thương lập tức mang nàng rời đi.

Phủ đệ này tương đối xa hoa, lầu son gác tía mọi thứ đều tinh xảo. Bọn họ đi qua một hành lang gấp khúc, hàng rào chắn đều được rát bạc cùng khảm bảo thạch, Nhạc Sở Nhân thổn thức không thôi, đây rõ ràng là nhiều tiền mà không có chỗ tiêu mà!

Đi vài vòng, trên đường gặp cũng khoảng trăm Vong Linh, may Phong Duyên Thương tốc độ mau chóng, Vong Linh này dường như cũng là loại cấp thấp, bọn họ đều suôn sẻ tránh thoát.

Vòng qua một hồ sen xinh đẹp, rốt cuộc cũng đã tìm thấy địa phương không bình thường theo như lời Nhạc Sở Nhân nói. Đây là dãy các nhà nhỏ xếp nhau, thời điểm tiểu Chu Nho chạy trốn chính là men theo những dãy nhà nhỏ này. Nam Chu Nho quay đầu nhìn thoáng qua bên này, vì vậy mà Nhạc Sở Nhân cũng đồng dạng nhìn thấy.

Hai người trốn trong bụi hoa cách đó không xa, đợi cho đội thủ vệ đi qua, Phong Duyên Thương cầm tay nàng nhanh chóng chạy vào trong một căn nhà nhỏ.

Hai người tốc độ mau, đá cửa lủi vào rất nhanh. Đến khi hai người ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt đều ngây ngẩn cả người.

Một phòng khoảng hai trăm thước vuông, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tất cả đều là hài tử.

Trong lòng Nhạc Sở Nhân bị rung động mãnh liệt, chỉ một thoáng mà nước mắt đã tràn bờ mi.

Phong Duyên Thương nhíu mày, trên mặt hắn cũng xuất hiện biểu cảm khó chịu nhưng so ra vẫn còn kém trong lòng rất nhiều, khiến hắn muốn phát điên lên.

Không biết nơi này có bao nhiêu hài tử, thế nhưng nhìn sơ qua thì thấy rất nhiều. Mặc các loại xiêm y hoa lệm tóc chải chỉnh tề, đôi mắt rất to, khuôn mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất giống nhau.

Nam hài tử bày ra các loại tạo hình, vị trí đứng như thể binh nhì, đồng loạt nhìn ra phía cửa giống như thể đang nghênh đón ai đó.

Phía sau, một loạt nữ hài tử đứng phía trên một bậc, váy hồng phiêu linh, môi đo đỏ tựa như tiểu tiên nữ trong những câu chuyện dân gian.

Nhà nhỏ yên tĩnh không một chút thanh âm, trong không khí thoang thoảng mùi nhựa thông, hương vị rất dễ chịu cũng khiến cho người ta ngay cả hô hấp cũng sảng khoáng không tưởng.

Nhạc Sở Nhân cắn môi, hít một hơi thật sâu: “Ác độc!” Lần này nàng thực sự đã thấy một tên biến thái.

Bước đến phía trước, Nhạc Sở Nhân đi đến bên cạnh một tiêu nam hài đứng trong bóng tối, hài tử thoạt nhìn sau bảy tuổi, làn da tái nhợt, đôi mắt rất to nhưng lại ngập nước.

Chậm rãi đưa tay ra, Nhạc Sở Nhân rất muốn sờ thế nhưng lại không dám hạ tay. Dưới thân thể này nhồi đầy thứ khác, nàng thật sự không đành lòng chạm vào.

“Đừng chạm vào.” Phong Duyên Thương đi tới phía sau nàng, nhìn tay nàng, hắn không muốn nghĩ đến khi nàng chạm tay đến, những thân xác bé nhỏ này sẽ thế nào.

“Nhiều đứa nhỏ đã chết như vậy? Đây là cái ham muốn biến thái gì?!” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, bước từng bước. Nhìn những đứa trẻ sống động như thật thế này, nàng thật sự không biết Thái tử Triệu An Dương muốn làm cái gi.

Phong Duyên Thương cũng cảm thấy bối rối, hơn nữa đối với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy chuyện tình biến thái đến như vậy. Thật sự khó có thể thể chấp nhận được.

“Chúng ta đi thôi, không nên nhìn nữa.” Đi theo hướng Nhạc Sở Nhân vừa rời đi, càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Những đứa trẻ này nhìn rất tinh xảo xinh đẹp, nhưng thà rằng chúng xấu một chút có phải là thoát chết hay không?

/368

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status