“Bảo Ngọc?”
Hạo Phong ngạc nhiên lên tiếng.
“Tôi thấy trời mưa nên vào chú tạm thôi.”
Sera mỉm cười giải thích mắt lóe lên một tia sáng.
Bộp.
Một chiếc khăn ném về chỗ Sera.
“Mau lau người đi, cô ướt hết rồi.”
“Cảm ơn.”
Sera gật đầu lòng cô khẽ nhói lên. Tại sao người này lại giống Hạo Giang đến vậy? Cùng một màu mắt cũng một phong cách... thật sự rất giống! Sera vội vàng lắc đầu. Không được, cô không được rung động, cô phải báo thù cho Chính Đông và Lâm Hưng.
“Nghỉ chút đi. Trời chưa tạnh mưa đâu.”
Hạo Phong lên tiếng rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài trời. Sera ngồi đó một lúc lâu rồi thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tạnh mưa còn Hạo Phong vẫn nhìn ra ngoài.
“Chúng ta ra ngoài chứ? Tôi có một bất ngờ cho cậu.”
“Cô thích ra vẻ thần thần bí bí từ bao giờ vậy?”
Hạo Phong hơi nhíu mày như vẫn bước theo Sera.
“Trận chiếc Vampire và pháp sư sắp xảy ra rồi cậu không...”
“Tôi sẽ không đứng về phía Vampire.”
“Phong, cậu coi tôi là đồ chơi phải không?”
Sera đột nhiên hỏi khiến Hạo Phong hơi dừng bước.
“Một kẻ hay chạy lung tung như cô thì làm sao làm đồ chơi được.”
Nghe được câu trả lời Sera hơi nhếch mép. Bảo Ngọc coi như tôi giúp cô hỏi rồi nha!
“Vậy cô định cho tôi bất ngờ gì?”
“Cậu đoán xem!”
Sera mỉm cười từ từ tiến lại gần Hạo Phong.
“Không phải đồ ăn cho thuốc sổ chứ?”
“Tất nhiên là không.”
“Cô định đẩy tôi xuống hố hả?”
“Sai rồi.”
“Chẳng lẽ là...”
Hạo Phong chưa kịp nói xong thì Sera đã đặt lên môi cậu một nụ hôn. Trong nháy mắt Sera rút ra một thanh kiếm màu trắng.
“Ma vương kiếm.”
Hạo Phong liền triệu hồi kiếm đỡ lấy đòn của Sera khiến cô mất đà ngã ra đằng sau.
“Sao ngươi biết là ta không phải Bảo Ngọc?”
Sera ngạc nhiên. Rõ ràng Hạo Phong đã nhận ra cô rồi nhưng cố giả vờ. Nhưng tại sao? Rõ ràng cô đã che màu mắt rồi mà.
“Là cảm giác! Khi ở bên Ngọc tôi có một cảm giác khác so với ở với cô.”
Hạo Phong lạnh lùng trả lời. Đúng vậy, ở bên Ngọc cậu cảm thấy ấm áp mong muốn thời gian dừng lại còn ở bên Sera cậu chỉ có cảm giác xa cách có chút đồng cảm.
“Cảm giác ư? Ha ha ha, nực cười.”
“Tại sao Ngọc giải phong ấn cho cô?”
“Nhờ ngươi hết đó. Nếu ngươi không nói với cô ta rằng cô ta chỉ là món đồ chơi không hơn không kém thì làm sao có chuyện giải phong ấn.”
“Cái gì?”
“Ngươi không cần giả vờ, ta biết thừa lũ ác quỷ cái người chẳng có ai tốt cả.”
“Ngọc! Cô có nghe tôi nói không?”
Hạo Phong hét lên. Sera cảm nhận được bên trong cơ thể mình vang lên một giọng nói: “Ai vậy? Buồn ngủ quá đi mất! Là Hạo Phong!”
Ngọc kinh ngạc mở to mắt.
Tại sao hắn lại gọi tên cô? Chẳng phải hắn muốn cô tránh xa hắn ra sao? Cô ghét hắn! Cô hận hắn.
“Ngươi dừng gọi nữa cô ta không muốn gặp ngươi đâu!”
“Ngọc, hãy tin tôi, tôi không làm hại cô!”
Hạo Phong lên tiếng. Đột nhiên một lực đẩy Sera về phía trước khiến thanh kiếm đâm trúng ngực Hạo Phong. Sera ngạc nhiên, không phải là cô! Người vừa nãy đâm Hạo Phong là Bảo Ngọc nhưng vì sao?
“Tôi sẽ không bao giờ làm hại cô bởi vì tôi... yêu em!”
Hạo Phong khẽ mỉm cười khiến tim Sera đau nhói. Một luồng sáng xuất hiện đưa cô đi gặp Ngọc.
“Cô đâm hắn ư?”
“Tôi ghét hắn!”
Ngọc lạnh lùng trả lời. Sera bỗng cảm thấy sợ hãi. Cô cảm giác người con gái trước mặt cô sắp biến thành cô của bây giờ.
“Cô sai rồi!”
Sera khẽ nói tạo ra một chiếc gương phản ánh hình ảnh. Trong gương là hình ảnh Minh Vỹ biến thành Hạo Phong.
“Ý cô là sao?”
Ngọc kinh ngạc nhìn vào chiếc gương rồi lại nhìn Sera.
“Đây là sự thật! Hạo Phong không làm hại cô vì cậu ta yêu cô!”
“Không... không phải...”
Ngọc hét lên nước mắt trào dâng.
“Tại sao cô phải khóc vì hắn cơ chứ? Dù sao cô và hắn cũng không đến được với nhau!”
“Cô không thể hiểu được! Mãi mãi không thể hiểu được Hạo Phong quan trọng thế nào đối với tôi. Vì sao tôi đau vì hắn? Vì sao tôi buồn vì hắn? Bởi vì tôi biết tôi thích hắn!”
Ngọc lên tiếng bỗng một tia sáng phát ra từ người cô khiến Sera hoảng hốt:
“Đây là... sức mạnh của cô?”
Ánh sáng liền đưa cả hai đến một lễ đường.
------------------------------------------------
“Đây là...”
Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh.
“Đây là lễ đám cưới của tôi.”
Sera cười cay đắng nhìn mọi thứ xung quanh.
“Sao chúng ta ở đây?”
“Làm sao tôi biết, xem ra mọi người ở đây không nhìn thấy chúng ta!”
“Cô tránh xa tôi ra!”
Một giọng nói vang lên khiến hai chúng tôi giật mình.
“Hạo Giang?”
Sera ngạc nhiên nhìn người con trai trong trang phục chú rể.
“Tại sao anh không thể chấp nhận được tình cảm của em cơ chứ!”
Một cô gái nức nở lên tiếng. Có lẽ cô ta chính là Băng Băng mà ông ngoại kể.
“Cô im đi! Hôm nay là ngày cưới của tôi và người tôi yêu nhất nên cô đừng nói lằng nhằng.”
“Anh...”
Băng Băng bật khóc rồi chạy đi.
“Ta mau đi thôi!”
Tôi liền kéo tay Serar đang thất thần.
Chúng tôi đi theo Băng Băng thấy cô ta lẻn vào lấy một viên đá.
“Viên đá này mất, mọi người sẽ nghĩ Sera lấy trộm!”
Băng Băng mỉm cười nham hiểm rồi cho một thứ thuốc nào đó vào li rượu.
“Mình đã cho bùa chú vào đây chỉ cần Sera uống cô ta sẽ bị ảo giác rằng Hạo Giang rời bỏ cô ấy. Ha ha, Sera cô không ngờ phải không? Nếu cô không ngây thơ nói cho tôi nơi cất giữ viên pha lê tím và tin tưởng tôi không làm hại cô thì sẽ không có việc này đâu!”
“Băng Băng... cô ta...”
Sera kinh ngạc nhìn mọi việc diễn ra trước mắt mình. Chắc Sera không tin rằng mình bị bạn thân mình lừa dối giống như tôi vậy.
“Sera bị ảo giác rồi!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Sera lúc ấy đang bỏ chạy.
“Đừng! Đây là một cái bẫy!”
Sera liền hét lên nhưng cô gái trong bộ váy cưới kia dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục chạy. Sera tiếp tục đuổi theo nhưng khi gần chạm tới thì chúng tôi quay trở lại hiện thực.
“Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao? Chẳng lẽ mình đã nghĩ sai về Hạo Giang? Vậy rốt cuộc bản thân mình mang hận bao nhiêu năm qua, giết bao nhiêu người là vì cái gì? Hạo Giang!!!!!”
Sera hét lên đầy đau đớn nước mắt chảy đầy trên mặt.
“Sera?!”
Tôi ngạc nhiên nhìn cơ thể Sera dần tan biến.
“Linh hồn của tôi sắp tan biến. Tôi sẽ trả lại thân xác cho hãy cố gắng giữ lấy những thứ thuộc về mình nhé.”
“Nhưng cô sẽ đi đâu?”
“Nơi nào có Hạo Giang thì tôi sẽ đến xin lỗi nhé vì những lỗi lầm trước đây. Cuộc chiến này chắc chắn cô sẽ thắng vì cô mạnh hơn tôi rất nhiều.”
Sera mỉm cười nhìn tôi. Từ đằng xa một người con trai xuất hiện.
“Hạo Giang, anh chờ em lâu chưa?”
Sera khẽ cười bước lại gần người con trai.
“Bảo em là con rùa chẳng sai! Anh đợi em mệt chết đi được!”
Hạo Giang dịu dàng nắm lấy tay cô rồi hai người bước đi.
“Hạnh phúc nhé Ngọc, tình yêu là sức mạnh!”
Tôi liền mở mắt ra trước mắt tôi là khuôn mặt Hạo Phong còn tay tôi thì đầm đìa máu.
“Đồ ngốc! Sao cậu không tránh ra hả?”
“Bởi vì người đâm là em không phải là Sera!”
Hạo Phong mỉm cười khiến nước mắt tôi chảy ra. Hắn khẽ lau nhưng giọt nước mắt của tôi vừa nói:
“Đừng khóc, tôi đã nói em không được khóc dù bất cứ lý do gì rồi mà!”
“Cậu là đồ ngốc! Đồ đại ngốc! Cố chịu đựng đi tôi sẽ đưa cậu vào bệnh viện.”
Tôi cố gằng kìm nước mắt tức giận nhìn hắn.
“Không kịp đâu, tôi chỉ muốn hỏi em một câu.”
“Cậu nói đi dù trăm câu tôi cũng trả lời.”
“Em có thích tôi không?”
Hạo Phong khẽ thì thào. Tôi chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nhắm mắt. Không thể nào... chẳng lẽ...
“Hạo Phong!”
“...”
“Hạo Phong!”
“...”
“Đừng chết mà! Tôi chưa kịp nói tôi thích cậu! Thật ra tôi thích cậu!”
Tôi gào lên nước mắt cứ như vậy mà rơi. Bỗng một giọt rơi xuống rồi phát sáng tạo thành một viên pha lê đính vào vòng cổ của tôi. Ánh sáng của viên pha lê khiến vết thương của Hạo Phong lành lại như chưa hề bị đâm.
“Đây chính là sức mạnh thứ sáu: ánh sáng của tình yêu và hi vọng.”
Bỗng nhiên giọng Sera vang bên tai tôi.
“Ư...”
Hạo Phong nhíu mày từ từ mở mắt.
“Tuyệt quá, cậu tỉnh rồi!”
Tôi ngạc nhiên kêu lên.
“Đương nhiên, chẳng biết ai đó nói cái từ “thích cậu” to đến nỗi tôi chẳng ngủ yên.”
Hạo Phong thản nhiên nói khiến mặt tôi đỏ bừng.
“À... ờ... tôi có sức mạnh rồi! Chúng ta mau đến chỗ mọi người thôi.”
“Được. Cuộc chiến sắp xảy ra rồi, mau cho họ biết sự thật.”
Hạo Phong gật đầu, từ đằng sau mọc ra đôi cánh. Ể? Sao gọi được cánh nhỉ? Đọc thần chú à?
“Sao chưa đi?”
Hạo Phong ngạc nhiên nhìn tôi.
“Tôi... tôi...”
“Nói đi!”
“Tôi không biết bay!”
Tôi đỏ mặt lên tiếng. Trời ạ, xấu hổ quá đi!
“phiiii...”
“Cười cái gì hả?”
“Khụ... khụ...”
Thấy khuôn mặt đầy sát khi của tôi hắn liền thu lại nụ cười cúi xuống sát mặt tôi và...
Chụt.
Một nụ hôn hạ xuống má tôi. Ngay lập tức mặt tôi đỏ bừng cánh liền mọc ra.
“Thật vi diệu!”
Tôi kinh ngạc bay theo hắn.
“Đây gọi là sức mạnh của tình yêu.”
Hạo Phong khẽ cười nắm lấy tay tôi. Đúng vậy, tình yêu luôn giúp con người có thêm sức mạnh!
Hạo Phong ngạc nhiên lên tiếng.
“Tôi thấy trời mưa nên vào chú tạm thôi.”
Sera mỉm cười giải thích mắt lóe lên một tia sáng.
Bộp.
Một chiếc khăn ném về chỗ Sera.
“Mau lau người đi, cô ướt hết rồi.”
“Cảm ơn.”
Sera gật đầu lòng cô khẽ nhói lên. Tại sao người này lại giống Hạo Giang đến vậy? Cùng một màu mắt cũng một phong cách... thật sự rất giống! Sera vội vàng lắc đầu. Không được, cô không được rung động, cô phải báo thù cho Chính Đông và Lâm Hưng.
“Nghỉ chút đi. Trời chưa tạnh mưa đâu.”
Hạo Phong lên tiếng rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài trời. Sera ngồi đó một lúc lâu rồi thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tạnh mưa còn Hạo Phong vẫn nhìn ra ngoài.
“Chúng ta ra ngoài chứ? Tôi có một bất ngờ cho cậu.”
“Cô thích ra vẻ thần thần bí bí từ bao giờ vậy?”
Hạo Phong hơi nhíu mày như vẫn bước theo Sera.
“Trận chiếc Vampire và pháp sư sắp xảy ra rồi cậu không...”
“Tôi sẽ không đứng về phía Vampire.”
“Phong, cậu coi tôi là đồ chơi phải không?”
Sera đột nhiên hỏi khiến Hạo Phong hơi dừng bước.
“Một kẻ hay chạy lung tung như cô thì làm sao làm đồ chơi được.”
Nghe được câu trả lời Sera hơi nhếch mép. Bảo Ngọc coi như tôi giúp cô hỏi rồi nha!
“Vậy cô định cho tôi bất ngờ gì?”
“Cậu đoán xem!”
Sera mỉm cười từ từ tiến lại gần Hạo Phong.
“Không phải đồ ăn cho thuốc sổ chứ?”
“Tất nhiên là không.”
“Cô định đẩy tôi xuống hố hả?”
“Sai rồi.”
“Chẳng lẽ là...”
Hạo Phong chưa kịp nói xong thì Sera đã đặt lên môi cậu một nụ hôn. Trong nháy mắt Sera rút ra một thanh kiếm màu trắng.
“Ma vương kiếm.”
Hạo Phong liền triệu hồi kiếm đỡ lấy đòn của Sera khiến cô mất đà ngã ra đằng sau.
“Sao ngươi biết là ta không phải Bảo Ngọc?”
Sera ngạc nhiên. Rõ ràng Hạo Phong đã nhận ra cô rồi nhưng cố giả vờ. Nhưng tại sao? Rõ ràng cô đã che màu mắt rồi mà.
“Là cảm giác! Khi ở bên Ngọc tôi có một cảm giác khác so với ở với cô.”
Hạo Phong lạnh lùng trả lời. Đúng vậy, ở bên Ngọc cậu cảm thấy ấm áp mong muốn thời gian dừng lại còn ở bên Sera cậu chỉ có cảm giác xa cách có chút đồng cảm.
“Cảm giác ư? Ha ha ha, nực cười.”
“Tại sao Ngọc giải phong ấn cho cô?”
“Nhờ ngươi hết đó. Nếu ngươi không nói với cô ta rằng cô ta chỉ là món đồ chơi không hơn không kém thì làm sao có chuyện giải phong ấn.”
“Cái gì?”
“Ngươi không cần giả vờ, ta biết thừa lũ ác quỷ cái người chẳng có ai tốt cả.”
“Ngọc! Cô có nghe tôi nói không?”
Hạo Phong hét lên. Sera cảm nhận được bên trong cơ thể mình vang lên một giọng nói: “Ai vậy? Buồn ngủ quá đi mất! Là Hạo Phong!”
Ngọc kinh ngạc mở to mắt.
Tại sao hắn lại gọi tên cô? Chẳng phải hắn muốn cô tránh xa hắn ra sao? Cô ghét hắn! Cô hận hắn.
“Ngươi dừng gọi nữa cô ta không muốn gặp ngươi đâu!”
“Ngọc, hãy tin tôi, tôi không làm hại cô!”
Hạo Phong lên tiếng. Đột nhiên một lực đẩy Sera về phía trước khiến thanh kiếm đâm trúng ngực Hạo Phong. Sera ngạc nhiên, không phải là cô! Người vừa nãy đâm Hạo Phong là Bảo Ngọc nhưng vì sao?
“Tôi sẽ không bao giờ làm hại cô bởi vì tôi... yêu em!”
Hạo Phong khẽ mỉm cười khiến tim Sera đau nhói. Một luồng sáng xuất hiện đưa cô đi gặp Ngọc.
“Cô đâm hắn ư?”
“Tôi ghét hắn!”
Ngọc lạnh lùng trả lời. Sera bỗng cảm thấy sợ hãi. Cô cảm giác người con gái trước mặt cô sắp biến thành cô của bây giờ.
“Cô sai rồi!”
Sera khẽ nói tạo ra một chiếc gương phản ánh hình ảnh. Trong gương là hình ảnh Minh Vỹ biến thành Hạo Phong.
“Ý cô là sao?”
Ngọc kinh ngạc nhìn vào chiếc gương rồi lại nhìn Sera.
“Đây là sự thật! Hạo Phong không làm hại cô vì cậu ta yêu cô!”
“Không... không phải...”
Ngọc hét lên nước mắt trào dâng.
“Tại sao cô phải khóc vì hắn cơ chứ? Dù sao cô và hắn cũng không đến được với nhau!”
“Cô không thể hiểu được! Mãi mãi không thể hiểu được Hạo Phong quan trọng thế nào đối với tôi. Vì sao tôi đau vì hắn? Vì sao tôi buồn vì hắn? Bởi vì tôi biết tôi thích hắn!”
Ngọc lên tiếng bỗng một tia sáng phát ra từ người cô khiến Sera hoảng hốt:
“Đây là... sức mạnh của cô?”
Ánh sáng liền đưa cả hai đến một lễ đường.
------------------------------------------------
“Đây là...”
Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh.
“Đây là lễ đám cưới của tôi.”
Sera cười cay đắng nhìn mọi thứ xung quanh.
“Sao chúng ta ở đây?”
“Làm sao tôi biết, xem ra mọi người ở đây không nhìn thấy chúng ta!”
“Cô tránh xa tôi ra!”
Một giọng nói vang lên khiến hai chúng tôi giật mình.
“Hạo Giang?”
Sera ngạc nhiên nhìn người con trai trong trang phục chú rể.
“Tại sao anh không thể chấp nhận được tình cảm của em cơ chứ!”
Một cô gái nức nở lên tiếng. Có lẽ cô ta chính là Băng Băng mà ông ngoại kể.
“Cô im đi! Hôm nay là ngày cưới của tôi và người tôi yêu nhất nên cô đừng nói lằng nhằng.”
“Anh...”
Băng Băng bật khóc rồi chạy đi.
“Ta mau đi thôi!”
Tôi liền kéo tay Serar đang thất thần.
Chúng tôi đi theo Băng Băng thấy cô ta lẻn vào lấy một viên đá.
“Viên đá này mất, mọi người sẽ nghĩ Sera lấy trộm!”
Băng Băng mỉm cười nham hiểm rồi cho một thứ thuốc nào đó vào li rượu.
“Mình đã cho bùa chú vào đây chỉ cần Sera uống cô ta sẽ bị ảo giác rằng Hạo Giang rời bỏ cô ấy. Ha ha, Sera cô không ngờ phải không? Nếu cô không ngây thơ nói cho tôi nơi cất giữ viên pha lê tím và tin tưởng tôi không làm hại cô thì sẽ không có việc này đâu!”
“Băng Băng... cô ta...”
Sera kinh ngạc nhìn mọi việc diễn ra trước mắt mình. Chắc Sera không tin rằng mình bị bạn thân mình lừa dối giống như tôi vậy.
“Sera bị ảo giác rồi!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Sera lúc ấy đang bỏ chạy.
“Đừng! Đây là một cái bẫy!”
Sera liền hét lên nhưng cô gái trong bộ váy cưới kia dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục chạy. Sera tiếp tục đuổi theo nhưng khi gần chạm tới thì chúng tôi quay trở lại hiện thực.
“Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao? Chẳng lẽ mình đã nghĩ sai về Hạo Giang? Vậy rốt cuộc bản thân mình mang hận bao nhiêu năm qua, giết bao nhiêu người là vì cái gì? Hạo Giang!!!!!”
Sera hét lên đầy đau đớn nước mắt chảy đầy trên mặt.
“Sera?!”
Tôi ngạc nhiên nhìn cơ thể Sera dần tan biến.
“Linh hồn của tôi sắp tan biến. Tôi sẽ trả lại thân xác cho hãy cố gắng giữ lấy những thứ thuộc về mình nhé.”
“Nhưng cô sẽ đi đâu?”
“Nơi nào có Hạo Giang thì tôi sẽ đến xin lỗi nhé vì những lỗi lầm trước đây. Cuộc chiến này chắc chắn cô sẽ thắng vì cô mạnh hơn tôi rất nhiều.”
Sera mỉm cười nhìn tôi. Từ đằng xa một người con trai xuất hiện.
“Hạo Giang, anh chờ em lâu chưa?”
Sera khẽ cười bước lại gần người con trai.
“Bảo em là con rùa chẳng sai! Anh đợi em mệt chết đi được!”
Hạo Giang dịu dàng nắm lấy tay cô rồi hai người bước đi.
“Hạnh phúc nhé Ngọc, tình yêu là sức mạnh!”
Tôi liền mở mắt ra trước mắt tôi là khuôn mặt Hạo Phong còn tay tôi thì đầm đìa máu.
“Đồ ngốc! Sao cậu không tránh ra hả?”
“Bởi vì người đâm là em không phải là Sera!”
Hạo Phong mỉm cười khiến nước mắt tôi chảy ra. Hắn khẽ lau nhưng giọt nước mắt của tôi vừa nói:
“Đừng khóc, tôi đã nói em không được khóc dù bất cứ lý do gì rồi mà!”
“Cậu là đồ ngốc! Đồ đại ngốc! Cố chịu đựng đi tôi sẽ đưa cậu vào bệnh viện.”
Tôi cố gằng kìm nước mắt tức giận nhìn hắn.
“Không kịp đâu, tôi chỉ muốn hỏi em một câu.”
“Cậu nói đi dù trăm câu tôi cũng trả lời.”
“Em có thích tôi không?”
Hạo Phong khẽ thì thào. Tôi chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nhắm mắt. Không thể nào... chẳng lẽ...
“Hạo Phong!”
“...”
“Hạo Phong!”
“...”
“Đừng chết mà! Tôi chưa kịp nói tôi thích cậu! Thật ra tôi thích cậu!”
Tôi gào lên nước mắt cứ như vậy mà rơi. Bỗng một giọt rơi xuống rồi phát sáng tạo thành một viên pha lê đính vào vòng cổ của tôi. Ánh sáng của viên pha lê khiến vết thương của Hạo Phong lành lại như chưa hề bị đâm.
“Đây chính là sức mạnh thứ sáu: ánh sáng của tình yêu và hi vọng.”
Bỗng nhiên giọng Sera vang bên tai tôi.
“Ư...”
Hạo Phong nhíu mày từ từ mở mắt.
“Tuyệt quá, cậu tỉnh rồi!”
Tôi ngạc nhiên kêu lên.
“Đương nhiên, chẳng biết ai đó nói cái từ “thích cậu” to đến nỗi tôi chẳng ngủ yên.”
Hạo Phong thản nhiên nói khiến mặt tôi đỏ bừng.
“À... ờ... tôi có sức mạnh rồi! Chúng ta mau đến chỗ mọi người thôi.”
“Được. Cuộc chiến sắp xảy ra rồi, mau cho họ biết sự thật.”
Hạo Phong gật đầu, từ đằng sau mọc ra đôi cánh. Ể? Sao gọi được cánh nhỉ? Đọc thần chú à?
“Sao chưa đi?”
Hạo Phong ngạc nhiên nhìn tôi.
“Tôi... tôi...”
“Nói đi!”
“Tôi không biết bay!”
Tôi đỏ mặt lên tiếng. Trời ạ, xấu hổ quá đi!
“phiiii...”
“Cười cái gì hả?”
“Khụ... khụ...”
Thấy khuôn mặt đầy sát khi của tôi hắn liền thu lại nụ cười cúi xuống sát mặt tôi và...
Chụt.
Một nụ hôn hạ xuống má tôi. Ngay lập tức mặt tôi đỏ bừng cánh liền mọc ra.
“Thật vi diệu!”
Tôi kinh ngạc bay theo hắn.
“Đây gọi là sức mạnh của tình yêu.”
Hạo Phong khẽ cười nắm lấy tay tôi. Đúng vậy, tình yêu luôn giúp con người có thêm sức mạnh!
/39
|