Chương 10:
Khuôn mặt Lâm Nhược Vũ như tích máu, ngồi trên đùi ba, cười nhẹ: “Ba mau nhả ra, cắn vào tay con rồi”.
Lâm Việt Hải nghe lời buông ra. Nhưng sau đó lại cuối đầu, cách lớp áo mỏng, cắn một ngụm vào bả vai cô. Lâm Nhược Vũ giật mình “A…” lên một tiếng, sau đó cũng nở nụ cười.
Vào lúc này, điện thoại Lâm Việt Hải đặt trên bàn đột nhiên reo lên. Hắn duỗi tay cầm lấy, nhìn thoáng qua. Đầu hắn dựa vào vai cô, giống như thật mệt mỏi.
Khuôn mặt tuấn tú vùi xuống một chút, dựa vào một nơi mềm mềm, đó là hai gò bồng đào nho nhỏ vừa mới phát dục của con gái.
Hắn nhìn cô ra hiệu đừng lên tiếng. Sau đó đặt cô ngồi trên mặt bàn ăn, chính mình thì vùi mặt giữa khe vυ" cô gái nhỏ, nhấn nút nhận cuộc gọi, bình thản trò chuyện cùng Khương Tùng Nhàn: “Ba, năm mới vui vẻ.”
Bởi vì nhiều năm nay Khương Tùng Nhàn vẫn luôn giúp Lâm Việt Hải chăm sóc Lâm Nhược Vũ, cho nên Lâm Hải vẫn luôn không sửa miệng, sau khi ly hôn cùng Khương Thiện Thiện, vẫn gọi Khương Tùng Nhàn một tiếng ba.
Chỉ nghe Khương Tùng Nhàn ở trong điện thoại hỏi Lâm Việt Hải “Chà, Việt Hải à, hôm nay ăn tết, con mang Tiểu Vũ trở về ăn cơm tất niên sao?”
“Bọn con đã ăn rồi, nên không đi qua chỗ ba. Ba chỗ đó người cũng nhiều, hôm nay Tiểu Vũ ở đây ngủ cùng con.”
Lâm Việt Hải nói, gương mặt ở trên vυ" nhỏ cọ cọ, thoải mái đến muốn ngủ ngay.
Lâm Nhược Vũ ngồi ở trên bàn cơm, đầu hơi ngẩng ngẩng, duỗi tay ôm lấy đầu người đàn ông. Vυ" cô gần đây vẫn luôn trướng đau, bị ba ba cọ như vậy, cảm thấy thoải mái thật nhiều.
Cho nên cô cố ý đưa vυ" càng cọ xát mặt hắn, những ngón tay cắm vào mái tóc ngắn cũn của hắn, tay kia nắm lấy lỗ tai hắn đùa nghịch.
Thình lình, Lâm Việt Hải cách lớp quần áo, cắn lên đầṳ ѵú một ngụm, trừng phạt cô nghịch ngợm!
Lâm Nhược Vũ thở sâu, tách ra hai chân, từ trên mặt bàn trượt xuống dưới, khóa ngồi ở trên đùi ba, đem vυ" mình áp đến, hướng tới mặt dùng sức cọ lên.
Cô thích bị cắn như vậy, lại cắn nhiều một chút đi, giống như vừa rồi như vậy, cắn lên đầṳ ѵú của cô.
Khương Tùng Nhàn còn ở trong điện thoại, khuyên Lâm Việt Hải, chỉ nghe hắn nói: “Con một mình cùng đứa nhỏ ăn tết thì rất buồn tẻ, ở đây nhiều người đông vui náo nhiệt, vừa lúc ba con chúng ta chơi hai ván cờ”.
Lâm Việt Hải ngã người ra sau, cánh tay mạnh mẽ như gọng kìm giam cầm cô gái nhỏ lại, làm cô càng ghé vào trên người mình. Gương mặt vẫn chôn trong bầu vυ", suy nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi Lâm Nhược Vũ: “Em bé, ông ngoại em muốn chúng ta qua đó.”
Không đợi Lâm Nhược Vũ trả lời, Lâm Việt Hải liền cười nói với lão nhân trong điện thoại: “Ba, giờ tuyết bên ngoài đã đọng rất dày rồi, chậc, bọn con cũng không muốn mất công, mọi người cứ ăn trước, ngày mai con dẫn Tiểu Vũ cùng đến chúc tết ba.”
Trò chuyện xong, Lâm Việt Hải cúp điện thoại, trực tiếp đem điện thoại di động để qua một bên, sau đó chuyên tâm dùng miệng bắt đầu cắn loạn trên vυ" con gái.
Cách lớp áo len mỏng, một ngụm, một ngụm, cắn đến Lâm Nhược Vũ vui vẻ cười đến thở không ra hơi.
Như vậy không công bằng, ba ba phạm quy, hắn liên tục cắn vυ" cô như vậy, làm cô ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
Vậy nên cô dứt khoát vươn tay, vuốt ve đầu tóc người đàn ông, cả tai hắn, cổ hắn, vai hắn, cô đem đầu của hắn ôm lấy, ngẩng đầu, mê tình rêи ɾỉ, mềm mại xin tha: “Ba, ba, đừng cắn nữa, ba ba ~~”
/113
|