Chương 17:
Đây thật sự là tận cùng của sự thân mật, nơi mà da thịt chạm lên da thịt, hai nơi tư mật gắt gao dán sát, cọ sát lẫn nhau. Âʍ ɦộ của cô vì hắn mà ướŧ áŧ, hắn lại dùng qυყ đầυ to béo chà xát qua toàn bộ nơi ướŧ áŧ của cô.
Đầu khấc của Lâm Việt Hải ngập ngừng thậm thụt ở lỗ nhỏ không dám đi vào, bởi vì hắn ngại con vẫn còn nhỏ. Hắn sợ sẽ làm hỏng cô.
Dù chỉ dừng lại ở ngoài cửa động cọ qua cọ lại, cũng đủ để Lâm Việt Hải mất đi thần hồn.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc hắn đi vào, cᏂị©Ꮒ con mình, du͙© vọиɠ phá hủy lại lần nữa bùng lên trong đầu hắn.
Muốn phá hư cô, muốn ở trong thân thể cô bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, muốn trở thành người đàn ông của cô.
Lúc này mới có thể chứng minh rằng hắn yêu cô dường nào.
Là yêu tận xương tủy.
Bên kia Lâm Nhược Vũ bị ba cô liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bướm nhỏ bị dươиɠ ѵậŧ đàn ông đâm thọc, khiến cô không tự giác nỉ non rêи ɾỉ, rất nhanh lại cao trào một lần nữa.
Suốt mười mấy năm tuổi đời, hai lần tình ái lêи đỉиɦ lại xảy ra chỉ trong phút mốt. Lâm Nhược Vũ chỉ cảm thấy bản thân hình như đã bay lên mây rồi.
Cánh tay thon nhỏ cố gắng níu lấy cổ người đàn ông, giống như con chim nhỏ sợ cành cong, cả người điệu đà chảy nước.
Dư âm vừa rồi còn chưa kịp lắng xuống, thân thể cao lớn đồ sộ đang nằm đè trên người Lâm Nhược Vũ bỗng dưng căng chặt, cùng với đó là nhịp thở gấp gáp dồn dập.
Lâm Nhược Vũ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ cứng rắn phía dưới đè mạnh vào bướm nhỏ của cô. Cơ thể vừa mới cao trào lại lần nữa giật nảy.
Lâm Việt Hải nặng nề bắn tinh. Hắn nghĩ bắn trước một lần để dươиɠ ѵậŧ không cương to như lúc đầu nữa. Nếu không lúc hắn đâm vào, cái miệng nhỏ này sẽ rách mất.
Hắn cũng không hy vọng trong đêm giao thừa gió tuyết gào thét thế này lại điên khùng chạy đi tìm bác sĩ.
Nhưng quả thật hắn đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của tiểu xử nữ do một tay hắn nuông chiều lớn lên này.
Với một tốc độ mà hắn không kịp đuổi bước, cô đã cực lực sinh trưởng, nở rộ thành một bộ dạng mà Lâm Việt Hải yêu thích, sau đó đi đến câu hồn hắn, để hắn vì cô mà mê muội.
Vậy như cô mong muốn. Lâm Việt Hải thực sự mất không chế. Cổ họng hắn phát ra tiếng gầm gừ trầm khàn, giống nhữ dã thú, hắn không còn bận tâm đến luân thường, đạo lí, mất đi tất cả trói buộc.
Lâm Việt Hải đâm dươиɠ ѵậŧ vào thân thể con gái dưới thân.
Dươиɠ ѵậŧ hắn thô to, dữ tợn, nong nơi nhỏ hẹp kia ra thật lớn, các nếp nhăn xung quanh đều căng ra bọc lấy thân dươиɠ ѵậŧ gân guốc tím đỏ.
Mà con gái ngoan của hắn, đang mở rộng chân, cực lực thừa nhận sự xâm nhập của đầu đời.
Lãnh địa thánh khiết của xử nữ bị xé toạc, chảy ra máu đỏ cùng dịch thể nhầy nhụa, là sự kết hợp giữa đau đớn và sung sướиɠ cực hạn. Tất cả những thứ quý giá nhất của một thiên thần đều đã dâng hiến cho quỷ dữ.
Lâm Nhược Vũ run lẩy bẩy, đau đớn tràn ngập cùng nỗi vui sướиɠ thỏa mãn xâm chiếm cô, khiến cô không nhịn được bật ra tiếng hét chói tai.
Rốt cục thì hai người đã hoàn toàn kết hợp, chặt chẽ gắn bó. Rốt cục thì cô đã trở thành người phụ nữ của Lâm Việt Hải rồi.
Mà Lâm Việt Hải lại cũng chính là người đàn ông đầu tiên của cô.
“Ba ba… ba ba… đau.”
Lâm Nhược Vũ kiều suyễn, khóe mắt rơi lệ, vòng eo cô bủn rủn, cả người run run cảm nhận được đau đớn kịch liệt.
Giọng nói yêu kiều đáng thương làm cho Lâm Việt Hải bỗng nhiên bừng tỉnh, đầu hắn đổ đầy mồ hôi, động tác đâm thọc vào l*и nhỏ cũng dừng lại, để yên tại chỗ.
/113
|