Chương 4:
Đối với Lâm Việt Hải mà nói, hắn có thể không kiên nhẫn cùng khách hàng ăn một bữa cơm, nhưng lại nguyện ý một mình lái xe mấy giờ liền để trở về một thị trấn nhỏ thăm con.
Những lúc hắn cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến con, hắn lại lần nữa xốc dậy tinh thần đi về phía trước.
Hắn không muốn Lâm Nhược Vũ phải chịu khổ giống hắn. Hắn muốn con giống như những cô bé nhà giàu khác, người ta có thứ gì, Tiểu Vũ nhà hắn phải có thứ đó, thứ người khác không có, con hắn cũng phải có.
Bởi vì như vậy, mấy năm nay Lâm Việt Hải liều mạng kiếm tiền. Nhưng hiện tại hắn có tiền rồi, mới đột nhiên phát hiện, người trong lòng hắn đã sắp trưởng thành.
Trong lòng Lâm Việt Hải nhất thời chua xót, một tay hắn điều khiển vô lăng, tay còn lại kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của người bên cạnh qua, đặt bên môi dịu dàng hôn lên.
Tiếng hôn văng vẳng làm cho bầu không khí có chút triền miên. Thị trấn nhỏ không có mấy người có xe ô tô, đèn giao thông cũng chỉ có vài cái.
Lâm Việt Hải lái xe chậm lại, nghiêng người qua hôn lên trán cô gái nhỏ. “Ba, phải nghiêm túc lái xe”. Lâm Nhược Vũ đỏ mặt, một bên đẩy Lâm Việt Hải ngồi lại, một bên đi theo dựa vào người hắn, làm nũng nói: “Ba nhìn phía trước đi, đừng nhìn con”.
“Được rồi, ba sẽ lái xe cẩn thận”. Lâm đường.
Hắn nghe lời không hôn nữa, ngược lại đem tay đặt trên chân con nhẹ nhàng xoa bóp. Lâm Nhược Vũ ngồi bên cạnh đột nhiên cảm thấy bụng nhỏ hơi run rẩy co rút, hạ thể bỗng nhiên chảy ra ít nước. Cô vừa xấu hổ vừa âm thầm cảm thấy may mắn, quần cô đang mặc là quần dày mùa đông, bằng không rất có thể sẽ làm ướt ghế ngồi.
Từ khi Lâm Nhược Vũ dậy thì, hạ thể của cô thường xuyên chảy nước ướŧ áŧ, cô cũng không hiểu lắm, đôi khi cô vô tình chạm vào cơ thể, hoặc khi thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng sẽ làm nơi đó trở nên ướŧ áŧ.
Đối mặt với sự vuốt ve của ba, tim Lâm Nhược Vũ đập mạnh, đùi hơi mở ra một chút. Cô ngượng ngùng cắn môi, quay đầu ra ngoài cửa sổ, bởi vì cô cảm thấy mình có chút mong đợi khi ba vuốt ve cô, muốn ba làm nhiều một chút, lâu một chút.
Trước giờ Lâm Việt Hải cùng con tiếp xúc đều không có giới hạn. Hắn một bên nhìn tuyết rơi bên ngoài, tâm trạng dần thả lỏng, bàn tay đang xoa bóp trên chân Lâm Nhược Vũ không biết từ khi nào dời vào càng sâu, đối với thịt non bên trong đùi nhẹ nhàng nắn bóp.
Hai cha con không biết từ khi nào thì dừng nói chuyện, trong xe chỉ còn tiếng hát phát ra từ radio, đó là một bản tình ca bằng tiếng Quảng Đông, hát trong bầu không khí này lại vô tình tăng thêm một tia kiều diễm.
Lâm Nhược Vũ giờ đã xụi lơ trên ghế phụ, cô nhắm mắt lại, tận lực điều chỉnh hơi thở của mình, bàn tay to lớn vẫn đang tác oai tác oái bên trong chân cô. Cô cảm thấy nơi tư mật rất ngứa, muốn ba sờ giúp một chút.
Có lẽ cảm thấy trong xe quá an tĩnh, Lâm Việt Hải thật vất vả mới gặp được bảo bối của mình, không muốn con cảm thấy baba khó thân thiết, vì vậy hắn mở miệng hỏi: “Em bé có nhớ ba không?”
“Nhớ” Lâm Nhược Vũ lên tiếng, mặt nhỏ lập tức đỏ muốn rỉ máu, một tiếng nhớ này kêu ra giống như một còn mèo đang động dục vậy. Cô rốt cục đang nghĩ lung tung gì vây?
/113
|