Trong hoàng cung
Như nhi, chuyện của nha đầu Ảnh nhi kia, ai gia đã nghe nói qua. Từ ái trong tiếng nói, mang theo vài phần quan tâm, bà cùng Lam Như Tâm tuy rằng chỉ là biểu tỷ muội, nhưng cảm tình lại cực kỳ tốt, huống chi Ảnh nhi nàng. Lam Như Tâm khẽ giật mình, thật không ngờ chuyện này đều đã lọt vào trong hoàng cung, bất quá, nàng hiện tại một chút cũng sẽ không vì chuyện đó mà thương tâm, bởi vì Ảnh nhi của nàng hiện tại rất tốt đấy thôi.
Thái Hậu, Ảnh nhi hiện tại... Nàng vừa định nói Ảnh nhi hiện tại không có việc gì. Nhưng Thái Hậu lại mở miệng, đánh gãy lời của nàng.
Ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ai gia, ai gia sẽ không để cho nha đầu kia chịu uỷ khuất, để cho nàng ta tiến cung đi. Bà hôm nay triệu Lam Như Tâm vào cung, cũng là vì chuyện này.
Thái Hậu. Lam Như Tâm kinh hãi, để cho Ảnh nhi tiến cung, không cần nói bản thân Ảnh nhi sẽ không đồng ý, ngay cả nàng cũng sẽ không đáp ứng, tiến cung, bề ngoài rất oai phong, có thể làm rạng rỡ tổ tông, nhưng mà, hoàng cung này đối với nữ nhân mà nói, lại chính là một phần mộ, nàng không thể đem Ảnh nhi của nàng đẩy vào trong địa ngục này.
Được rồi, ngươi cũng không cần quá cảm kích ai gia, ai gia vốn thương xót nha đầu kia. Thái Hậu đem sự kinh ngạc của Lam Như Tâm biến thành cảm kích, mỉm cười, lại tiếp tục đánh gãy lời của nàng.
Không phải, Thái Hậu, Ảnh nhi nàng không... Lam Như Tâm lại sốt ruột, cũng bất chấp lễ tiết, vội vàng nghĩ muốn cự tuyệt.
Hoàng Thượng giá lâm. Đúng vào lúc này, theo tiếng hô lớn của thái giám thông báo, Hoàng Thượng vẻ mặt lạnh như băng đi đến.
Lam Như Tâm cho dù có một trăm lá gan, giờ phút này cũng không dám nói cái gì nữa, đặc biệt là khi nhìn về phía vẻ mặt lạnh như băng kia, Lam Như Tâm theo bản năng run lên.
Thái Hậu tìm trẫm có chuyện gì? Hoàng Thượng nhìn Lam Như Tâm đang đứng một bên, mày nhíu lại, tựa hồ đã đoán được là chuyện gì, khuôn mặt âm trầm lại lạnh thêm vài phần.
Hoàng Thượng, ai gia muốn cho nha đầu Ảnh nhi tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng. Thái Hậu cũng không chút lôi thôi dài dòng gì, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Hừ, Khoé môi khẽ nhếch, lạnh lùng hừ nhẹ : Ý của Thái Hậu là muốn để cho một nữ nhân bởi vì quyến rũ nam nhân mà bị hưu tiến cung, như thế nào? Hậu cung này của trẫm thành nơi thu về đồ bỏ sao?
Lam Như Tâm nghe thấy hắn vũ nhục Ảnh nhi của nàng, một cỗ lửa giận rất nhanh bốc lên, trong lúc nhất thời, quên luôn cả sợ hãi, tức giận nói : Đa tạ hảo ý cả Thái Hậu, Ảnh nhi của nhà ta nói nàng về sau sẽ không lấy chồng, sẽ ở bên người hậu hạ chúng ta.
Ảnh nhi thật đã nói như vậy, mà nàng hiện tại cũng thà để cho Ảnh nhi cả đời đều bồi ở bên người bọn họ, cũng không nguyện để Ảnh nhi tiến cung. Một khi vào cung, chỉ sợ...
Như nhi? Ngươi??? Thái Hậu kinh sợ, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lam Như Tâm, bà cùng Lam Như Tâm quen biết nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Lam Như Tâm nổi giận, huống chi hiện tại lại đối với Hoàng Thượng...
Hoàng Thượng, ngươi không cần nghe lời đồn đãi bên ngoài, Ảnh nhi là do ai nhìn lớn lên, Ảnh nhi không chỉ có dung mạo xuất chúng, ôn nhu hiền lành, thiện lương lại am hiểu ý người, Hoàng Thượng thấy Ảnh nhi thì sẽ rõ, này... Thái Hậu hình như so với Lam Như Tâm càng gấp gáp hơn, liên tục giải thích với Hoàng Thượng. Người không biết còn tưởng rằng, Đường Nhược Ảnh là nữ nhi của bà.
Đôi mắt Hoàng Thượng hơi nhíu lại, xem ra chuyện này không phải là do Lam Như Tâm đến cầu Thái Hậu, mà là chủ ý của chính Thái Hậu.
Được, bảo nàng ta ngày mai tiến cung cho trẫm nhìn xem. Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của Thái Hậu : Bất quá, Hoàng Hậu của trẫm, trẫm muốn tự mình quyết định.
Biểu tình bí hiểm, làm cho người ta nhìn không hiểu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nói vừa xong, liền xoay người rời đi, không để cho Thái Hậu cùng Lam Như Tâm có cơ hội mở miệng.
Bước ra khỏi cửa lớn, trong đôi mắt lạnh như băng của hắn, lại rất nhanh hiện lên một tia âm lệ.
Thái Hậu ngạc nhiên, giống như thật không ngờ Hoàng Thượng sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy, nhưng trên mặt lập tức tràn ra vui sướng, Hoàng Thượng rốt cục cũng để cho nữ nhân tiến cung. Lam Như Tâm nháy mắt liền kinh trệ, mặt sám như tro tàn, vẻ mặt tuyệt vọng, Ảnh nhi của nàng chẳng lẽ thật sự phải vào cung sao?
Hoàng Thượng đã hạ lệnh, cũng chính là khẩu dụ, sẽ không có người dám cãi lời, nếu làm không tốt sẽ bị chu di cửu tộc, huống chi, Hoàng Thượng căn bản ngay cả một chút cơ hội cũng không cho nàng.
Như nhi, ngươi làm sao vậy? Thái Hậu rốt cục cũng phát hiện Lam Như Tâm khác thường, hơi nghi hoặc hỏi, bà giúp cho Ảnh nhi tiến cung, Như nhi không phải nên rất cao hứng hay sao? Nét mặt hiện tại của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ là rất vui, cao hứng đến choáng váng?
Thái Hậu, Thái Hậu, Như nhi cầu xin người đi nói với Hoàng Thượng, đừng để Ảnh nhi tiến cung. Lam Như Tâm đột nhiên hoàn hồn, giống như bắt được nhành cây cứu mạng, vẻ mặt gấp gáp cầu Thái Hậu.
Như nhi, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ Ảnh nhi tiến cung, làm ngươi mất hứng sao? Thái Hậu nhíu mi, cho đến bây giờ, bà rốt cục mới ý thức được điểm này, chỉ là, bà không rõ, tiến cung là giấc mộng của tất cả nữ nhi nha, Như nhi vì sao lại không muốn để cho Ảnh nhi tiến cung đây?
Hoàng cung này không thích hợp với Ảnh nhi, Ảnh nhi nàng...
Ngươi cũng đã nghe rồi, vừa rồi là do chính miệng Hoàng Thượng hạ mệnh lệnh, ai dám cãi lời nha? Thái Hậu khẽ giật mình, trong đôi mắt hiện lên vài phần phức tạp : Hơn nữa ai gia cũng nha đầu kia tiến cung, ai gia cũng hiểu, ngươi là lo lắng Ảnh nhi tiến cung sẽ chịu uỷ khuất, ngươi yên tâm, có ai gia ở đây, sẽ không ai dám ức hiếp nàng, về chuyện lập hậu mà Hoàng Thượng vừa mới nói lúc nãy, ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện này không thể nóng vội, ai gia nhất định sẽ giải quyết.
Lam Như Tâm đã hoàn toàn tuyệt vọng, đúng vậy, mệnh lệnh của Hoàng Thượng ai dám cãi lời, về nghĩa sau câu nói của Thái Hậu, nàng căn bản không hề nghe thấy, thậm chí bản thân làm thế nào trở về Đường phủ cũng không biết.
/38
|