“Đối với tôi mà nói, cậu chỉ là một cậu bé, cũng giống như muôn vàn bé trai khác trên thế gian này. Tôi không cần cậu, cậu cũng chẳng cần đến tôi. Đối với cậu, tôi chỉ là một con hồ ly, cũng giống như muôn vàn con hồ ly khác trên đờ nàyi. Nếu như cậu chinh phục được tôi thì hai chúng ta sẽ không thể sống thiếu nhau được nữa. Lúc ấy, đối với tôi, cậu độc nhất vô nhị trên đời này và tôi đối với cậu cũng là độc nhất vô nhị.”
“Tôi đã hơi hơi hiểu rồi”. Hoàng tử bé nói. “Có một đóa hoa… tôi nghĩ rằng, cô ấy đã chinh phục tôi…”
Thế nhưng con hồ ly lại nhanh chóng kéo câu chuyện về đúng chủ đề: “Cuộc sống của tôi rất đơn điệu, buồn tẻ. Tôi săn bắt gà, còn con người săn bắt tôi. Lũ gà đều giống hệt như nhau, tất cả con người cũng vậy mà thôi. Cho nên, tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Nhưng nếu như cậu chinh phục tôi thì cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi sẽ phân biệt được nhịp bước chân độc đáo, khác thường của cậu. Những tiếng chân khác sẽ khiến tôi trốn xuống dưới lòng đất, còn tiếng chân của cậu sẽ giống như âm nhạc, thôi thúc, cuốn hút tôi chui ra khỏi hang nơi ẩn náu của mình. Thêm vào đó, cậu xem kìa! Cậu có nhìn thấy đồng lúa mạch đằng kia không? Tôi không ăn bánh mì nên lúa mạch đối với tôi không có chút ích lợi gì cả. Tôi không có tí tẹo tình cảm nào với đồng lúa mạch. Nó làm tôi mất hứng. Nhưng mái tóc của cậu có màu vàng óng. Nếu cậu chinh phục tôi thì đối với tôi, chỗ này sẽ trở nên vô cùng tuyệt đẹp, diệu kì. Lúa mạch có màu vàng óng, nó khiến tôi nhớ đến cậu. Thậm chí, tôi sẽ say mê cả tiếng gió thổi trên đồng lúa mạch nữa…”. Nói xong, con hồ ly im lặng, không nói thêm gì, cứ ngồi đó, lặng ngắm hoàng tử bé.
“Vậy xin cô hãy chinh phục tôi đi!”. Chàng nói.
- Trích truyện cổ tíchHoàng tử bé – Antoine de Saint-Exupéry -
3.1 Đừng tìm người đàn ông có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm
“Khi lựa chọn một người đàn ông, cần phải tìm mọi cách để tìm hiểu về người mẹ và mối tình đầu của anh ta. Bởi người mẹ và người tình đầu tiên của người đàn ông sẽ quyết định quan điểm về tình yêu của anh ta.”
Gần đây, Hiểu Khê đã tìm lại được sự cân bằng giữa tình cảm và công việc. Tuy vậy, dù đang phải đối mặt với nguy cơ bị người khác nói là “không chuyên nghiệp” nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn chạy ra ngoài hành lang gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Nguyên Kiệt để giải tỏa tâm tư. Sau khi tan làm, hai người lại hẹn nhau ra ngoài uống cà phê, xem phim, cuối cùng thì lưu luyến mãi rồi mới chịu thả người kia về nhà. Cô thật giống một chú ếch nhỏ mãi đắm chìm trong dòng nước tình yêu ấm áp, dần dần đánh mất đi sự tỉnh táo và lí trí của mình. Chỉ có điều bản thân cô không nhận ra mà thôi.
Buổi tối, Hiểu Khê thường chờ cuộc gọi hoặc tin nhắn của anh, nếu hôm nào mãi tối muộn mà Nguyên Kiệt vẫn chưa liên lạc là cô lại bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an. Chỉ có lời chúc ngủ ngon của Nguyên Kiệt mới có thể khiến cô chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành. Tình yêu quả thật chẳng khác nào ma túy, một khi đã dính vào thì khó lòng dứt ra được.
Giai Hân lại đi công tác, lần này là đến Hồng Kông. Hiểu Khê cảm thấy rất lạc lõng. Tình yêu của cô lúc này đang cần một người biết lắng nghe và tham mưu mách nước. Đặc biệt đối với bản thân cô, người đang chìm đắm, ngây nhất trong biển tình rộng lớn. Giờ thì cô mới thực sự thấm thía vai trò của “quân sư” hay “hội tham mưu” thời cổ đại quan trọng đến mức nào.
Để đoán xem một người phụ nữ liệu có phải đang đắm chìm, ngây ngất trong biển tình hay không thì chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc, trang điểm của người ấy là có thể biết được ngay. Trước kia, Hiểu Khê vốn dĩ đã chú trọng vào ăn mặc thì bây giờ, cô lại càng chú trọng hơn. Cô luôn hi vọng mỗi lần hẹn hò lại mang đến cho anh cảm giác mới mẻ, lạ lẫm. Có thể nói một cách chính xác là, những lúc đi hẹn hò thì tủ đồ của người phụ nữ luôn luôn thiếu một chiếc váy.
Do đó, cửa hàng quần áo trở thành “chiến địa trọng yếu” của Hiểu Khê, thẻ tín dụng cũng vì thế mà bị lấy ra liên tục, chi tiêu đến mức cực hạn.
“Xin hỏi, chiếc váy này có cỡ M không?”. Hiểu Khê chỉ tay vào chiếc váy Kashmir và hỏi. Quay đầu lại nhìn, cô liền phát hiện ra có một cô gái cũng đang chỉ vào chiếc váy đó và hỏi cùng một câu như thế.
Cô gái này để mái tóc ngắn rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, mặc một chiếc áo rộng, chân đi đôi bốt ngắn cổ theo đúng phong cách Nhật – Hàn, vừa nhìn là biết thuộc tuýp phụ nữ luôn bắt kịp xu hướng thời trang mới nhất.
“Thật không ngờ gu thẩm mĩ của chúng ta lại giống nhau đến vậy”. Cô gái đó cười nói.
“Phạm Vĩ nói đúng thật: Đúng là duyên phận”. Hiểu Khê mỉm cười, vừa tán gẫu cùng cô gái đó, vừa đợi nhân viên cửa hàng đi tìm cỡ áo phù hợp cho mình. [Phạm Vĩ: Diễn viên hài nổi tiếng của Trung Quốc]
“Thưa hai vị, chiếc váy cỡ M này chỉ còn có một chiếc, ai sẽ thử ạ?”. Cô nhân viên cửa hàng đặt chiếc váy lên giá đựng, để cho hai người tự dàn xếp với nhau.
“Cô vào thử trước đi!”. Cô gái kia ngồi xuống ghế sô pha và nói.
“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu!”. Hiểu Khê vui vẻ đi vào phòng thay đồ.
“Ồ, cô mặc đẹp đấy, rất có khí chất! Nhớ phối hợp với một đôi bốt cao ít nhất là năm phân và quấn tóc lên nhé! Như vậy mới có thể khoe được chiếc cổ thon dài và tôn cả dáng người của cô lên”. Cô ấy hướng dẫn Hiểu Khê tỉ mỉ như một nhà tạo mẫu. Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy hiếu kì với cô gái đó. Cô bèn thay chiếc váy ra để cô ấy thử xem sao và ngồi đợi trên ghế sô pha.
Có lẽ do kiểu tóc và phong cách trang điểm khác nhau nên chiếc váy đó khi được cô gái kia mặc lên lại mang đến một cảm giác vô cùng thời thượng, cá tính, khác hẳn với khí chất OL của Hiểu Khê. [OL: Office lady]
Cả hai đều mặc rất đẹp chiếc váy này, nhưng lại chỉ còn mỗi một chiếc. “Cô à, chiếc váy này cỡ M thực sự chỉ còn đúng một cái sao?”. Hiểu Khê hỏi, cô thực sự không muốn từ bỏ nó.
Nữ nhân viên bán hàng gật đầu khẳng định: “Thật tình xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ còn lại đúng chiếc đó thôi.”
Vậy phải làm thế nào đây? Đúng là đau đầu thật đấy! Khó khăn lắm mới chọn được một chiếc váy ưng ý, nếu nhường cho cô ấy thì tiếc đứt ruột, nếu không nhường thì bản thân hình như quá ích kỉ, trong lòng Hiểu Khê cảm thấy rối bời vì khó xử. Đây đúng là một vấn đề vô cùng khó giải quyết, còn khó hơn rất nhiều so với những phi vụ làm ăn đàm phán trên thương trường của cô. Đặc biệt đối với một người phụ nữ chỉ cần nhìn thấy váy áo đẹp là chẳng thể nào đi tiếp được nữa như cô.
“Cô lấy đi, ở nhà, tôi có mấy chiếc váy theo phong cách này rồi”. Cô gái kia dường như đoán ra sự lưỡng lự của Hiểu Khê mỉm cười nói.
“Thật ngại quá đi mất!”. Hiểu Khê không khỏi ngại ngùng.
“Không sao đâu, tôi vốn không thích bị đụng hàng. Đã có hai chiếc tương tự rồi thì ngay cả khi không có cô, khả năng tôi mua thêm chiếc này vẫn không lớn lắm.” Cô gái đó vừa cười nói vừa tiếp tục tìm kiếm trong dãy quần áo của cửa hàng.
“Vậy thì cảm ơn cô rất nhiều. Để cảm ơn vì cô đã nhường váy cho tôi, tôi mời cô một ly cà phê nhé!”. Bên cạnh đó có một quán cà phê Starbucks, vừa hay cô đi mua sắm cả buổi, chân cũng mỏi nhừ rồi.
Cô gái đó mỉm cười đáp lễ, gật gật đầu.
Đến quán cà phê Starbucks, họ gọi ra hai ly cà phê Latte, rồi tiếp tục những câu chuyện phiếm không có điểm dừng của mình.
“Tôi là nhà thiết kế tạo hình tự do, thỉnh thoảng cũng viết bài về chuyên đề tình yêu cho các tạp chí”. Cô gái kia chủ động giới thiệu.
“Wow! Thực sự là quá tuyệt vời! Công việc của cô tràn đầy sự tự do, nhà tạo hình tự do, nhà văn lãng mạn tự do! Chẳng bù cho tôi, hàng ngày sáng làm từ chín giờ, đến năm giờ chiều mới tan, thỉnh thoảng còn phải làm tăng ca tới tận đêm khuya nữa chứ! Ha… ha…Tôi là nhân viên công ty xuất nhập khẩu mà.”
“Công việc này được đấy, tiền đồ rất tươi sáng.” Trong giọng nói của cô gái này xem chừng cũng hiểu đôi chút về ngành xuất nhập khẩu.
“Mấy năm trước đích thực là rất tốt, nhưng bây giờ, càng ngày càng khó nhằn rồi. Cô biết đấy, vật giá đắt đỏ…”. Hiểu Khê tâm sự, không giấu được chút bất mãn vì sinh không gặp thời.
“Mà thôi, không nói chuyện công việc nữa, khó khăn lắm mới có ngày cuối tuần thảnh thơi, phải nói về những chuyện ngoài công việc chứ nhỉ? Lúc nãy, cô vừa nói là có viết bài về tình yêu cho các tạp chí phải không? Vậy chứng tỏ cô là bậc thầy về tình yêu rồi”. Hiểu Khê hỏi, tràn đầy sự hứng khởi và kỳ vọng.
Cô gái đó nhấp một ngụm Latte rồi ngẩng đầu đáp: “Cũng có thể coi là như vậy.”
“Thế thì tốt quá, sự xuất hiện của cô đối với tôi giống như nắng hạn gặp mưa rào. Đây đúng là ý trời rồi!”. Hiểu Khê kích động cầm tay của cô gái kia, chân thành nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Đúng vậy, thật quá tốt! Hiểu Khê còn đang sầu thảm vì Giai Hân đi công tác, không ngờ lại tình cờ gặp được một chuyên gia về tình yêu ở đây. Lần này coi như đã tìm được quân sư mới rồi. Để được tư vấn cụ thể về tình yêu, Hiểu Khê cam tâm tình nguyện ngày nào cũng mời cô gái này uống cà phê, ăn mì Ý.
“Nếu như có thể giúp đỡ được cô, tôi rất vui lòng”. Cô gái đối diện mỉm cười rồi quay mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc mũi thanh gọn của cô thực sự rất đẹp.
“Cảm ơn cô nhiều nhé! Tôi sẽ thường xuyên mời cô đi uống cà phê.”
“Không cần như vậy đâu! Nói không chừng, cô lại đem đến cho tôi cảm hứng sáng tác cũng nên. Lúc ấy, tôi còn phải cảm ơn cô ấy chứ! Vậy sau này, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé!”. Nói rồi, cô gái phóng khoáng viết tên và số điện thoại của mình lên một tờ giấy.
Trác Nhiên, cái tên hay quá! Không biết đây là bút danh hay tên thật nữa. Hiểu Khê vui mừng nhập tên và số điện thoại của cô ấy vào danh bạ điện thoại của mình.
“Vậy sau này có nhiều khả năng tôi sẽ thường xuyên làm phiền cô đấy!”
“Hoan nghênh!”
Nói rồi hai cô gái xinh đẹp vẫy tay tạm biệt nhau.
Buổi hẹn tiếp theo với Nguyên Kiệt, Hiểu Khê vô cùng sung sướng mặc luôn chiếc váy mới mua.
“Anh thấy thế nào? Có đẹp không?”. Cô giống như một tiểu tiên nữ, xoay trọn một vòng, chờ đợi lời tán thưởng của anh.
“Ừm… rất đẹp! Nhưng liệu sau này, em có thể không mặc hoặc ít mặc nó được không?”. Nguyên Kiệt nhìn chiếc váy chằm chằm, trong giọng nói ẩn chứa ý tứ thâm sâu.
“Sao lại thế?”. Đang vui sướng như ở trên mây, chỉ trong chốc lát, Hiểu Khê đã bị lời nói của anh đẩy xuống tận đáy vực thẳm. “Anh không thích kiểu váy này sao?”
“Không phải thế…”
“Vậy thì sao chứ?”
Nguyên Kiệt suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Người yêu đầu tiên của anh cũng có một chiếc váy tương tự như thế này.”
Thế nhưng câu nói này lại khiến trái tim Hiểu Khê lập tức trở nên lạnh buốt, giá băng. Cô thực sự hối hận, hối hận vì bản thân cứ nhất định phải hỏi rõ ràng căn nguyên. Sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này thì cô thà nhường lại chiếc váy cho Trác Nhiên còn hơn. Đã mất bao nhiêu tiền để mua, không được khen ngợi thì thôi lại còn phản tác dụng đến mức độ này.
Sau đó, Nguyên Kiệt và Hiểu Khê đến một nhà hàng ăn mì Ý. Nghe nói đây là món ăn ngon cực nổi tiếng của nhà hàng này nhưng trong tâm trạng chán nản cực độ, làm sao cô có thể ăn uống gì được chứ? “Ăn không thấy ngon”, cuối cùng, cô đã hiểu được ý nghĩa của cụm từ này.
Buổi tối, khi quay về nhà, Hiểu Khê liền gọi điện cho Trác Nhiên, kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho cô nghe.
“Trác Nhiên, tôi cảm thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ tôi nên nhường chiếc váy đó cho cô mới đúng. Có lẽ đây chính là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã không đủ phóng khoáng”. Hiểu Khê vừa nói vừa nhớ lại những lời của Nguyên Kiệt.
“Khi tìm bạn trai, đặc biệt là chọn ông xã, nhất định phải tìm hiểu thời niên thiếu của người ấy như thế nào, xem xem người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời ảnh hưởng đến anh ấy ra sao. Bởi vì thời niên thiếu của một người có vui vẻ hay không? Cách thức đối xử với người mẹ khi thơ ấu thế nào? Những điều này sẽ quyết định cách đối nhân xử thế và thái độ với thế giới của anh ta. Bên cạnh đó người phụ nữ đầu tiên của anh ta cũng ảnh hưởng trực tiếp đến quan niệm của anh ta về tình yêu và phụ nữ”. Trác Nhiên ở đầu dây kia thao thao bất tuyệt, xem ra cô không phụ lòng kỳ vọng của Hiểu Khê, một tác giả chuyên viết về tình yêu lãng mạn, quả nhiên có quan điểm rất khác thường.
“Hồi nhỏ, cuộc sống của anh ấy rất gian khổ, khốn khó. Có điền quan hệ giữa anh ấy với mẹ cũng rất tốt. Anh ấy rất hiếu thuận với mẹ mình.”
“Thời thơ ấu có ảnh hưởng rất lớn tới tính cách và thái độ đối với cuộc sống của một con người. Nếu như vào thời niên thiếu, người ta bị ngược đãi, không đón nhận được tình yêu thương của người mẹ thì thông thường họ rất nhạy cảm và luôn thiếu cảm giác an toàn, thậm chí còn có khả năng sinh tính cực đoan, dễ dàng xảy ra các vấn đề về tinh thần. Cho nên, nếu người yêu của cô có thời niên thiếu bất hạnh, mất đi bố hoặc mẹ thì có khả năng anh ấy sẽ mềm yếu hơn những người bình thường. Thế nên cô cũng phải chú ý bởi có thể tình yêu đó sẽ rất mệt mỏi và khó khăn…”. Trác Nhiên tiếp tục đưa ra lời khuyên. Còn Hiểu Khê ở dầu này điện thoại thì vừa nghe vừa đối chiếu với hoàn cảnh của Nguyên Kiệt. Mẹ của anh chắc chắn phải rất yêu thương anh, nên anh mới hiếu thuận với bà như vậy, cho nên điều này có thể tạm yên tâm. Có điều quan trọng nhất chính là nửa còn lại. Mối tình đầu của anh ấy.
“Nếu như mối tình đầu của anh ấy sâu đậm tới mức khắc cốt ghi tâm, cuồng nhiệt đắm say đến chết đi sống lại thì làm người đến sau, cô phải vô cùng chú ý, vì có thể tình yêu ấy sẽ rất mệt mỏi và nhiều gian truân. Nếu như mối tình đầu gây ra tổn thương lớn cho anh ấy thì nó sẽ có ảnh hưởng lớn đến cách nhìn của anh ấy về tình yêu và phụ nữ. Thậm chí, có một số người đàn ông còn không tin vào tình yêu của chốn nhân gian nữa. Một số khác thì từ đó trở đi gặp bất cứ người phụ nữ nào cũng đem ra so sánh với mối tình đầu của mình. Những phép so sánh này thường theo phản xạ, có khi chính bản thân họ cũng không ý thức được điều đó. Thế nhưng vẫn cứ là điểm vô cùng chí mạng…”
Hiểu Khê càng nghe càng đau buồn, cảm thấy toàn thân mình như đang bị đóng băng lại thành khối.
“Vậy thông thường, họ sẽ có những biểu hiện như thế nào?”. Cô hỏi.
“Nếu người đã từng bị mối tình đầu phản bội thì có khả năng sau này, anh ấy sẽ không có cảm giác an toàn với tình yêu, bởi vì lo lắng sẽ lại bị phản bội thêm lần nữa nên không bao giờ chấp nhận đắm chìm trong tình yêu sâu đậm như trước kia nữa. Cho nên, người đến sau như cô, muốn có được tấm lòng chân thành và trái tim của anh ấy thì thực sự đã khó lại càng thêm khó.”
Đã khó lại càng thêm khó? Trời ơi, con đường tình yêu của cô với người mà cô đã chọn lại phải đối mặt với nhiều thử thách và chông gai đến như vậy sao? Giây phút này, cô bỗng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ người tình đầu của anh. Người ấy có thể ảnh hưởng tới quan điểm tình yêu cả cuộc đời của một người đàn ông, có thể khiến người đàn ông đó khắc ghi hình bóng mình cả một đời. Điều này thật vô cùng ý nghĩa. Có điều ở giai đoạn tình đầu nếu họ không biết phải yêu đương kiểu gì, cuối cùng chả phải mọi thứ đều trở thành dĩ vãng sao?
Còn cô, bản thân không phải là điểm bắt đầu tình yêu của Nguyên Kiệt, liệu có thể là điểm kết thúc tình yêu của anh không? Hay cô cũng chỉ là một người khách lướt qua trên con đường tình ái của anh mà thôi? Hiểu Khê không khỏi hoài nghi và chán nản.
“Trác Nhiên, vậy tôi phải làm gì đây?”
“Ngay lúc cô muốn lựa chọn một người đàn ông thì phải tìm hiểu thời niên thiếu và mối tình đầu của người ấy. Gặp phải người đàn ông như vậy, tốt nhất là cô nên tránh đi!”
Nhưng Hiểu Khê biết rõ mình chẳng thể nào tránh nổi và chính cô cũng chẳng muốn tránh đi.
Ngắt điện thoại rồi mà Hiểu Khê vẫn còn nghĩ ngợi rất lâu, rất lâu.
“Tôi đã hơi hơi hiểu rồi”. Hoàng tử bé nói. “Có một đóa hoa… tôi nghĩ rằng, cô ấy đã chinh phục tôi…”
Thế nhưng con hồ ly lại nhanh chóng kéo câu chuyện về đúng chủ đề: “Cuộc sống của tôi rất đơn điệu, buồn tẻ. Tôi săn bắt gà, còn con người săn bắt tôi. Lũ gà đều giống hệt như nhau, tất cả con người cũng vậy mà thôi. Cho nên, tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Nhưng nếu như cậu chinh phục tôi thì cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi sẽ phân biệt được nhịp bước chân độc đáo, khác thường của cậu. Những tiếng chân khác sẽ khiến tôi trốn xuống dưới lòng đất, còn tiếng chân của cậu sẽ giống như âm nhạc, thôi thúc, cuốn hút tôi chui ra khỏi hang nơi ẩn náu của mình. Thêm vào đó, cậu xem kìa! Cậu có nhìn thấy đồng lúa mạch đằng kia không? Tôi không ăn bánh mì nên lúa mạch đối với tôi không có chút ích lợi gì cả. Tôi không có tí tẹo tình cảm nào với đồng lúa mạch. Nó làm tôi mất hứng. Nhưng mái tóc của cậu có màu vàng óng. Nếu cậu chinh phục tôi thì đối với tôi, chỗ này sẽ trở nên vô cùng tuyệt đẹp, diệu kì. Lúa mạch có màu vàng óng, nó khiến tôi nhớ đến cậu. Thậm chí, tôi sẽ say mê cả tiếng gió thổi trên đồng lúa mạch nữa…”. Nói xong, con hồ ly im lặng, không nói thêm gì, cứ ngồi đó, lặng ngắm hoàng tử bé.
“Vậy xin cô hãy chinh phục tôi đi!”. Chàng nói.
- Trích truyện cổ tíchHoàng tử bé – Antoine de Saint-Exupéry -
3.1 Đừng tìm người đàn ông có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm
“Khi lựa chọn một người đàn ông, cần phải tìm mọi cách để tìm hiểu về người mẹ và mối tình đầu của anh ta. Bởi người mẹ và người tình đầu tiên của người đàn ông sẽ quyết định quan điểm về tình yêu của anh ta.”
Gần đây, Hiểu Khê đã tìm lại được sự cân bằng giữa tình cảm và công việc. Tuy vậy, dù đang phải đối mặt với nguy cơ bị người khác nói là “không chuyên nghiệp” nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn chạy ra ngoài hành lang gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Nguyên Kiệt để giải tỏa tâm tư. Sau khi tan làm, hai người lại hẹn nhau ra ngoài uống cà phê, xem phim, cuối cùng thì lưu luyến mãi rồi mới chịu thả người kia về nhà. Cô thật giống một chú ếch nhỏ mãi đắm chìm trong dòng nước tình yêu ấm áp, dần dần đánh mất đi sự tỉnh táo và lí trí của mình. Chỉ có điều bản thân cô không nhận ra mà thôi.
Buổi tối, Hiểu Khê thường chờ cuộc gọi hoặc tin nhắn của anh, nếu hôm nào mãi tối muộn mà Nguyên Kiệt vẫn chưa liên lạc là cô lại bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an. Chỉ có lời chúc ngủ ngon của Nguyên Kiệt mới có thể khiến cô chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành. Tình yêu quả thật chẳng khác nào ma túy, một khi đã dính vào thì khó lòng dứt ra được.
Giai Hân lại đi công tác, lần này là đến Hồng Kông. Hiểu Khê cảm thấy rất lạc lõng. Tình yêu của cô lúc này đang cần một người biết lắng nghe và tham mưu mách nước. Đặc biệt đối với bản thân cô, người đang chìm đắm, ngây nhất trong biển tình rộng lớn. Giờ thì cô mới thực sự thấm thía vai trò của “quân sư” hay “hội tham mưu” thời cổ đại quan trọng đến mức nào.
Để đoán xem một người phụ nữ liệu có phải đang đắm chìm, ngây ngất trong biển tình hay không thì chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc, trang điểm của người ấy là có thể biết được ngay. Trước kia, Hiểu Khê vốn dĩ đã chú trọng vào ăn mặc thì bây giờ, cô lại càng chú trọng hơn. Cô luôn hi vọng mỗi lần hẹn hò lại mang đến cho anh cảm giác mới mẻ, lạ lẫm. Có thể nói một cách chính xác là, những lúc đi hẹn hò thì tủ đồ của người phụ nữ luôn luôn thiếu một chiếc váy.
Do đó, cửa hàng quần áo trở thành “chiến địa trọng yếu” của Hiểu Khê, thẻ tín dụng cũng vì thế mà bị lấy ra liên tục, chi tiêu đến mức cực hạn.
“Xin hỏi, chiếc váy này có cỡ M không?”. Hiểu Khê chỉ tay vào chiếc váy Kashmir và hỏi. Quay đầu lại nhìn, cô liền phát hiện ra có một cô gái cũng đang chỉ vào chiếc váy đó và hỏi cùng một câu như thế.
Cô gái này để mái tóc ngắn rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, mặc một chiếc áo rộng, chân đi đôi bốt ngắn cổ theo đúng phong cách Nhật – Hàn, vừa nhìn là biết thuộc tuýp phụ nữ luôn bắt kịp xu hướng thời trang mới nhất.
“Thật không ngờ gu thẩm mĩ của chúng ta lại giống nhau đến vậy”. Cô gái đó cười nói.
“Phạm Vĩ nói đúng thật: Đúng là duyên phận”. Hiểu Khê mỉm cười, vừa tán gẫu cùng cô gái đó, vừa đợi nhân viên cửa hàng đi tìm cỡ áo phù hợp cho mình. [Phạm Vĩ: Diễn viên hài nổi tiếng của Trung Quốc]
“Thưa hai vị, chiếc váy cỡ M này chỉ còn có một chiếc, ai sẽ thử ạ?”. Cô nhân viên cửa hàng đặt chiếc váy lên giá đựng, để cho hai người tự dàn xếp với nhau.
“Cô vào thử trước đi!”. Cô gái kia ngồi xuống ghế sô pha và nói.
“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu!”. Hiểu Khê vui vẻ đi vào phòng thay đồ.
“Ồ, cô mặc đẹp đấy, rất có khí chất! Nhớ phối hợp với một đôi bốt cao ít nhất là năm phân và quấn tóc lên nhé! Như vậy mới có thể khoe được chiếc cổ thon dài và tôn cả dáng người của cô lên”. Cô ấy hướng dẫn Hiểu Khê tỉ mỉ như một nhà tạo mẫu. Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy hiếu kì với cô gái đó. Cô bèn thay chiếc váy ra để cô ấy thử xem sao và ngồi đợi trên ghế sô pha.
Có lẽ do kiểu tóc và phong cách trang điểm khác nhau nên chiếc váy đó khi được cô gái kia mặc lên lại mang đến một cảm giác vô cùng thời thượng, cá tính, khác hẳn với khí chất OL của Hiểu Khê. [OL: Office lady]
Cả hai đều mặc rất đẹp chiếc váy này, nhưng lại chỉ còn mỗi một chiếc. “Cô à, chiếc váy này cỡ M thực sự chỉ còn đúng một cái sao?”. Hiểu Khê hỏi, cô thực sự không muốn từ bỏ nó.
Nữ nhân viên bán hàng gật đầu khẳng định: “Thật tình xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ còn lại đúng chiếc đó thôi.”
Vậy phải làm thế nào đây? Đúng là đau đầu thật đấy! Khó khăn lắm mới chọn được một chiếc váy ưng ý, nếu nhường cho cô ấy thì tiếc đứt ruột, nếu không nhường thì bản thân hình như quá ích kỉ, trong lòng Hiểu Khê cảm thấy rối bời vì khó xử. Đây đúng là một vấn đề vô cùng khó giải quyết, còn khó hơn rất nhiều so với những phi vụ làm ăn đàm phán trên thương trường của cô. Đặc biệt đối với một người phụ nữ chỉ cần nhìn thấy váy áo đẹp là chẳng thể nào đi tiếp được nữa như cô.
“Cô lấy đi, ở nhà, tôi có mấy chiếc váy theo phong cách này rồi”. Cô gái kia dường như đoán ra sự lưỡng lự của Hiểu Khê mỉm cười nói.
“Thật ngại quá đi mất!”. Hiểu Khê không khỏi ngại ngùng.
“Không sao đâu, tôi vốn không thích bị đụng hàng. Đã có hai chiếc tương tự rồi thì ngay cả khi không có cô, khả năng tôi mua thêm chiếc này vẫn không lớn lắm.” Cô gái đó vừa cười nói vừa tiếp tục tìm kiếm trong dãy quần áo của cửa hàng.
“Vậy thì cảm ơn cô rất nhiều. Để cảm ơn vì cô đã nhường váy cho tôi, tôi mời cô một ly cà phê nhé!”. Bên cạnh đó có một quán cà phê Starbucks, vừa hay cô đi mua sắm cả buổi, chân cũng mỏi nhừ rồi.
Cô gái đó mỉm cười đáp lễ, gật gật đầu.
Đến quán cà phê Starbucks, họ gọi ra hai ly cà phê Latte, rồi tiếp tục những câu chuyện phiếm không có điểm dừng của mình.
“Tôi là nhà thiết kế tạo hình tự do, thỉnh thoảng cũng viết bài về chuyên đề tình yêu cho các tạp chí”. Cô gái kia chủ động giới thiệu.
“Wow! Thực sự là quá tuyệt vời! Công việc của cô tràn đầy sự tự do, nhà tạo hình tự do, nhà văn lãng mạn tự do! Chẳng bù cho tôi, hàng ngày sáng làm từ chín giờ, đến năm giờ chiều mới tan, thỉnh thoảng còn phải làm tăng ca tới tận đêm khuya nữa chứ! Ha… ha…Tôi là nhân viên công ty xuất nhập khẩu mà.”
“Công việc này được đấy, tiền đồ rất tươi sáng.” Trong giọng nói của cô gái này xem chừng cũng hiểu đôi chút về ngành xuất nhập khẩu.
“Mấy năm trước đích thực là rất tốt, nhưng bây giờ, càng ngày càng khó nhằn rồi. Cô biết đấy, vật giá đắt đỏ…”. Hiểu Khê tâm sự, không giấu được chút bất mãn vì sinh không gặp thời.
“Mà thôi, không nói chuyện công việc nữa, khó khăn lắm mới có ngày cuối tuần thảnh thơi, phải nói về những chuyện ngoài công việc chứ nhỉ? Lúc nãy, cô vừa nói là có viết bài về tình yêu cho các tạp chí phải không? Vậy chứng tỏ cô là bậc thầy về tình yêu rồi”. Hiểu Khê hỏi, tràn đầy sự hứng khởi và kỳ vọng.
Cô gái đó nhấp một ngụm Latte rồi ngẩng đầu đáp: “Cũng có thể coi là như vậy.”
“Thế thì tốt quá, sự xuất hiện của cô đối với tôi giống như nắng hạn gặp mưa rào. Đây đúng là ý trời rồi!”. Hiểu Khê kích động cầm tay của cô gái kia, chân thành nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Đúng vậy, thật quá tốt! Hiểu Khê còn đang sầu thảm vì Giai Hân đi công tác, không ngờ lại tình cờ gặp được một chuyên gia về tình yêu ở đây. Lần này coi như đã tìm được quân sư mới rồi. Để được tư vấn cụ thể về tình yêu, Hiểu Khê cam tâm tình nguyện ngày nào cũng mời cô gái này uống cà phê, ăn mì Ý.
“Nếu như có thể giúp đỡ được cô, tôi rất vui lòng”. Cô gái đối diện mỉm cười rồi quay mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc mũi thanh gọn của cô thực sự rất đẹp.
“Cảm ơn cô nhiều nhé! Tôi sẽ thường xuyên mời cô đi uống cà phê.”
“Không cần như vậy đâu! Nói không chừng, cô lại đem đến cho tôi cảm hứng sáng tác cũng nên. Lúc ấy, tôi còn phải cảm ơn cô ấy chứ! Vậy sau này, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé!”. Nói rồi, cô gái phóng khoáng viết tên và số điện thoại của mình lên một tờ giấy.
Trác Nhiên, cái tên hay quá! Không biết đây là bút danh hay tên thật nữa. Hiểu Khê vui mừng nhập tên và số điện thoại của cô ấy vào danh bạ điện thoại của mình.
“Vậy sau này có nhiều khả năng tôi sẽ thường xuyên làm phiền cô đấy!”
“Hoan nghênh!”
Nói rồi hai cô gái xinh đẹp vẫy tay tạm biệt nhau.
Buổi hẹn tiếp theo với Nguyên Kiệt, Hiểu Khê vô cùng sung sướng mặc luôn chiếc váy mới mua.
“Anh thấy thế nào? Có đẹp không?”. Cô giống như một tiểu tiên nữ, xoay trọn một vòng, chờ đợi lời tán thưởng của anh.
“Ừm… rất đẹp! Nhưng liệu sau này, em có thể không mặc hoặc ít mặc nó được không?”. Nguyên Kiệt nhìn chiếc váy chằm chằm, trong giọng nói ẩn chứa ý tứ thâm sâu.
“Sao lại thế?”. Đang vui sướng như ở trên mây, chỉ trong chốc lát, Hiểu Khê đã bị lời nói của anh đẩy xuống tận đáy vực thẳm. “Anh không thích kiểu váy này sao?”
“Không phải thế…”
“Vậy thì sao chứ?”
Nguyên Kiệt suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Người yêu đầu tiên của anh cũng có một chiếc váy tương tự như thế này.”
Thế nhưng câu nói này lại khiến trái tim Hiểu Khê lập tức trở nên lạnh buốt, giá băng. Cô thực sự hối hận, hối hận vì bản thân cứ nhất định phải hỏi rõ ràng căn nguyên. Sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này thì cô thà nhường lại chiếc váy cho Trác Nhiên còn hơn. Đã mất bao nhiêu tiền để mua, không được khen ngợi thì thôi lại còn phản tác dụng đến mức độ này.
Sau đó, Nguyên Kiệt và Hiểu Khê đến một nhà hàng ăn mì Ý. Nghe nói đây là món ăn ngon cực nổi tiếng của nhà hàng này nhưng trong tâm trạng chán nản cực độ, làm sao cô có thể ăn uống gì được chứ? “Ăn không thấy ngon”, cuối cùng, cô đã hiểu được ý nghĩa của cụm từ này.
Buổi tối, khi quay về nhà, Hiểu Khê liền gọi điện cho Trác Nhiên, kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho cô nghe.
“Trác Nhiên, tôi cảm thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ tôi nên nhường chiếc váy đó cho cô mới đúng. Có lẽ đây chính là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã không đủ phóng khoáng”. Hiểu Khê vừa nói vừa nhớ lại những lời của Nguyên Kiệt.
“Khi tìm bạn trai, đặc biệt là chọn ông xã, nhất định phải tìm hiểu thời niên thiếu của người ấy như thế nào, xem xem người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời ảnh hưởng đến anh ấy ra sao. Bởi vì thời niên thiếu của một người có vui vẻ hay không? Cách thức đối xử với người mẹ khi thơ ấu thế nào? Những điều này sẽ quyết định cách đối nhân xử thế và thái độ với thế giới của anh ta. Bên cạnh đó người phụ nữ đầu tiên của anh ta cũng ảnh hưởng trực tiếp đến quan niệm của anh ta về tình yêu và phụ nữ”. Trác Nhiên ở đầu dây kia thao thao bất tuyệt, xem ra cô không phụ lòng kỳ vọng của Hiểu Khê, một tác giả chuyên viết về tình yêu lãng mạn, quả nhiên có quan điểm rất khác thường.
“Hồi nhỏ, cuộc sống của anh ấy rất gian khổ, khốn khó. Có điền quan hệ giữa anh ấy với mẹ cũng rất tốt. Anh ấy rất hiếu thuận với mẹ mình.”
“Thời thơ ấu có ảnh hưởng rất lớn tới tính cách và thái độ đối với cuộc sống của một con người. Nếu như vào thời niên thiếu, người ta bị ngược đãi, không đón nhận được tình yêu thương của người mẹ thì thông thường họ rất nhạy cảm và luôn thiếu cảm giác an toàn, thậm chí còn có khả năng sinh tính cực đoan, dễ dàng xảy ra các vấn đề về tinh thần. Cho nên, nếu người yêu của cô có thời niên thiếu bất hạnh, mất đi bố hoặc mẹ thì có khả năng anh ấy sẽ mềm yếu hơn những người bình thường. Thế nên cô cũng phải chú ý bởi có thể tình yêu đó sẽ rất mệt mỏi và khó khăn…”. Trác Nhiên tiếp tục đưa ra lời khuyên. Còn Hiểu Khê ở dầu này điện thoại thì vừa nghe vừa đối chiếu với hoàn cảnh của Nguyên Kiệt. Mẹ của anh chắc chắn phải rất yêu thương anh, nên anh mới hiếu thuận với bà như vậy, cho nên điều này có thể tạm yên tâm. Có điều quan trọng nhất chính là nửa còn lại. Mối tình đầu của anh ấy.
“Nếu như mối tình đầu của anh ấy sâu đậm tới mức khắc cốt ghi tâm, cuồng nhiệt đắm say đến chết đi sống lại thì làm người đến sau, cô phải vô cùng chú ý, vì có thể tình yêu ấy sẽ rất mệt mỏi và nhiều gian truân. Nếu như mối tình đầu gây ra tổn thương lớn cho anh ấy thì nó sẽ có ảnh hưởng lớn đến cách nhìn của anh ấy về tình yêu và phụ nữ. Thậm chí, có một số người đàn ông còn không tin vào tình yêu của chốn nhân gian nữa. Một số khác thì từ đó trở đi gặp bất cứ người phụ nữ nào cũng đem ra so sánh với mối tình đầu của mình. Những phép so sánh này thường theo phản xạ, có khi chính bản thân họ cũng không ý thức được điều đó. Thế nhưng vẫn cứ là điểm vô cùng chí mạng…”
Hiểu Khê càng nghe càng đau buồn, cảm thấy toàn thân mình như đang bị đóng băng lại thành khối.
“Vậy thông thường, họ sẽ có những biểu hiện như thế nào?”. Cô hỏi.
“Nếu người đã từng bị mối tình đầu phản bội thì có khả năng sau này, anh ấy sẽ không có cảm giác an toàn với tình yêu, bởi vì lo lắng sẽ lại bị phản bội thêm lần nữa nên không bao giờ chấp nhận đắm chìm trong tình yêu sâu đậm như trước kia nữa. Cho nên, người đến sau như cô, muốn có được tấm lòng chân thành và trái tim của anh ấy thì thực sự đã khó lại càng thêm khó.”
Đã khó lại càng thêm khó? Trời ơi, con đường tình yêu của cô với người mà cô đã chọn lại phải đối mặt với nhiều thử thách và chông gai đến như vậy sao? Giây phút này, cô bỗng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ người tình đầu của anh. Người ấy có thể ảnh hưởng tới quan điểm tình yêu cả cuộc đời của một người đàn ông, có thể khiến người đàn ông đó khắc ghi hình bóng mình cả một đời. Điều này thật vô cùng ý nghĩa. Có điều ở giai đoạn tình đầu nếu họ không biết phải yêu đương kiểu gì, cuối cùng chả phải mọi thứ đều trở thành dĩ vãng sao?
Còn cô, bản thân không phải là điểm bắt đầu tình yêu của Nguyên Kiệt, liệu có thể là điểm kết thúc tình yêu của anh không? Hay cô cũng chỉ là một người khách lướt qua trên con đường tình ái của anh mà thôi? Hiểu Khê không khỏi hoài nghi và chán nản.
“Trác Nhiên, vậy tôi phải làm gì đây?”
“Ngay lúc cô muốn lựa chọn một người đàn ông thì phải tìm hiểu thời niên thiếu và mối tình đầu của người ấy. Gặp phải người đàn ông như vậy, tốt nhất là cô nên tránh đi!”
Nhưng Hiểu Khê biết rõ mình chẳng thể nào tránh nổi và chính cô cũng chẳng muốn tránh đi.
Ngắt điện thoại rồi mà Hiểu Khê vẫn còn nghĩ ngợi rất lâu, rất lâu.
/53
|