Chương 1: Gả cho người bất tỉnh
Đêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lệo.
Ôn Ninh cuộn mình trên giường, trên người cô chỉ mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay vuốt vệ đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được.
Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng.
Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không.
Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa.
Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiếu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh.
Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhẫn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen.
Chỉ là sự yên lặng của cô cũng không đổi lấy được sự nương tay của người khác, mắt thấy một bàn tay nặng nề chuẩn bị hạ xuống nhưng Ôn Ninh ngay cả sức lực để tránh cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ rồi thì cũng qua đi.
Trong lúc nhắm mắt lại chờ đau đớn giáng xuống, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân: "Ôn Ninh, đi ra!"
Ôn Ninh mở mắt ra, người phụ nữ kia một tay hất cô ra: "Coi như số cô gặp may."
Cô chậm rãi mặc xong một bộ quần áo tử tế duy nhất mà cô có, cũng tạm coi như có thể gặp người khác duy nhất mà cô có và đi sau lưng Cán bộ trại giam ra ngoài: "Có chuyện gì vậy?"
"Im lặng, không nên hỏi đừng hỏi!"
Cán bộ trại giam không nhiều lời, còng tay Ôn Ninh và dùng khăn trùm đầu cô lại. Bóng tối, mang đến sự hoang mang và sợ hãi, trái tim Ôn Ninh dần dần chìm xuống dưới.
Đi được một lúc, cô bị đưa tới một chiếc xe: "Các người muốn dẫn tôi đi đâu!"
Ôn Ninh nghe âm thanh động cơ khởi động, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Bị người ta không một tiếng động mang đi như thế này, làm cho cô có cảm giác như mình sắp bị xử lý trong im lặng. "Đến đấy, tự cô sẽ biết."
Một giọng nói già nua bình tĩnh mạnh mẽ truyền vào trong tai cô, trái tim Ôn Ninh càng đập dữ dội hơn...
Theo trực giác của cô, chuyến đi này đủ để thay đổi số phận của cô.
Sau một hồi đứng ngồi không yên, xe dừng lại, Ôn Ninh xuống xe, cô bị một người đàn ông giữ chặt, kéo cô đi trong sự mơ hồ, phải tới bảy lần quẹo tám lần rẽ, mất một hồi lâu mới dừng lại.
Có người thô bạo gỡ khăn che đầu trên người cô xuống, đôi mắt ở trong bóng tối đã lâu chưa thích nghi kịp với ánh sáng nên cảm thấy đau nhức.
Ôn Ninh phải mất một lúc mới quen dần, lúc này mới phát hiện một ông cụ đứng cách
đó không xa, trên mặt ông không biểu lộ điều gì, sinh ra một loại hơi thở làm cho người ta không dám khinh thường.
Đây chính là người mang cô ra ngoài, là người cô không đắc tội nổi.
Ôn Ninh nhìn ông ta một cái, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm mũi giày, cô rất sợi bản thân làm gì đó không đúng sẽ chọc giận người này, như vậy cô càng thê thảm, cô căn bản không có sức phản kháng.
"Là như thế này, tôi có chuyện muốn nhờ cô, nếu như cô đồng ý, tôi có thể bác bỏ các cáo buộc để cô được ra từ sớm."
Ông cụ còn chưa dứt lời, Ôn Ninh vội vàng ngắt lời ông: "Tôi đồng ý". "Cô không sợ tôi gây bất lợi cho cô à?" Ông cụ kinh ngạc trước sự vội vàng của cô.
Ôn Ninh lắc đầu: "Mặc kệ là cái gì, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại. Còn nữa, nếu như ông thật sự muốn ra tay với tôi, tôi tin tưởng mình căn bản không thể có cơ hội đứng ở đây."
Người này, có thể đem cô từ trong trại giam ra, cũng có thể huỷ bỏ cáo buộc trả lại tự do cho cô, chắc chắn có thể làm cho cô hoàn toàn biến mất ở cái thế giới này, mà cô còn chưa muốn chết.
Ông cụ gật nhẹ đầu: "Tuy là nói như thế, nhưng cô vẫn phải tìm hiểu một chút rồi hãy quyết định."
Nói xong, ông đẩy cửa ra dẫn cô vào phòng, Ôn Ninh đi theo, lúc này mới nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh.
Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, mặc dù mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự cao quý, tinh tế của anh,
khuôn mặt như một pho tượng dưới ánh đèn 1 lờ mờ lại tạo cảm giác mê hoặc làm cho phụ 1 nữ không cách nào chống cự được.
Ôn Ninh có thể tưởng tượng được người đàn ông này đã từng xuất sắc như thế nào, mà người như anh ta, cùng cô hiển nhiên không có quan hệ gì, cô không che giấu được sự hoang mang. "Đây là Lục Tân Uyên, cháu của tôi, hôn mê bất tỉnh đã ba năm, lúc trước nó bị người ta đụng phải nên bị thương"
Sắc mặt Ôn Ninh trở nên trắng bệch, cô không nhịn được nắm chặt tay, móng tay chưa được cắt tỉa khảm vào lòng bàn tay đâm rách làn da, cô lại không hề hay biết, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Hóa ra, là anh ta!
Ôn Ninh biết anh cũng là người bị hại, thế . nhưng, vừa nghĩ tới là bởi vì người đàn ông
này cô mới bị trả thù ở trong tù, bị cố ý tra tấn, liền rất khó giữ vững bình tĩnh.
Phẫn nộ, tủi thân và kinh ngạc xen lẫn, nhưng cuối cùng cô lại chỉ có thể cố nén, giá và bình tĩnh.
Ông cụ thấy tay cô phát run, còn tưởng rằng cô áy náy: "Hiện tại Tân Uyên hôn mê bất tỉnh, cần một người cùng nó kết hôn để tiện. chăm sóc, bởi vì một số nguyên nhân, người được chọn là cô, cô cảm thấy thế nào?"
Ôn Ninh yên lặng một lát, kết hôn? Cùng người đàn ông như Lục Tân Uyên kết hôn? Cho dù không bị vào tù, với điều kiện gia đình của cô mà muốn gả vào nhà họ Lục giàu sang quyền thế như này tuyệt đối là mơ mộng hão huyền. .
Cô hiểu được, chắc chắn là nhà họ Lục đang suy tính điều gì đó...
Thế nhưng, cô không có tư cách từ chối. Cô chỉ có hai con đường.
Hoặc là, gả cho người thực vật trước mặt này, bước chân vào con đường tương lai mù mit.
Hoặc là, quay lại trại giam trải qua thời gian không thấy ánh mặt trời, cho đến khi hết hạn tù được tự do.
Bất cứ lựa chọn nào cũng đều là lồng giam, cô nhìn thẳng vào Lục Tấn Uyên đang hôn mê bất tỉnh trước mặt, cảm xúc trong mắt phức tạp cuồn cuộn.
"Tôi.."
/939
|