Nguyễn Minh chậm rãi tiến đến bên giường, hai tay khoanh trước ngực, miệng hé nở nụ cười nhìn Lê khiêm:
- Nguồn gốc thứ này?
Tay hắn thuận tiện thò vào túi áo, nhẹ nhàng cầm tấm vải hôm qua lấy được trong "đống rác", khẽ phất phơ trước mặt thằng cha đóng băng.
- Nhặt được, còn lại không biết!
Con ngươi của Lê Khiêm khẽ đảo qua vật nọ, sau đó đối mắt với Nguyễn Minh dứt khoát nói. Sự việc mảnh bản đồ lọt vào trong tay người cứu mình cũng đã tính toán tới, cho nên khi thấy tên đàn ông đang cầm nó, hắn cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Điều duy nhất Lê Khiêm đang suy nghĩ: "nơi đây là đâu?"
- Nhặt?
Nguyễn Minh hơi ngẩn, ngạc nhiên quan sát Lê Khiêm, hắn rất muốn từ trong phản ứng của người này tìm ra điều khác thường mà không có.
- Anh bị Trần gia đuổi giết là do tấm bản đồ?
Nguyễn Minh không đề cập tới vấn đề kia, mà hỏi sang sự việc khác.
- Đúng.
Lê Khiêm lạnh lùng trả lời, đầu hơi nhúc nhích ngó nghiêng xung quanh.
- Đây là đảo hoang!
Thấy phản ứng của Lê Khiêm, Nguyễn Minh âm thầm buồn cười, mở miệng trêu chọc. Thu mảnh vải vào túi, tùy ý chọn cho mình một chỗ trống bên dưới giường đặt mông xuống.
- Tôi cũng chẳng cần quan tâm vì sao anh có thứ này. Nếu anh và Trần gia là kẻ thù của nhau, thì xem như đã đứng cùng chiến tuyến với tôi rồi!
- Cùng chiến tuyến? Haha...
Lê Khiêm tỏ ra ngạc nhiên, sau đó cười to vài tiếng, lớn giọng:
- Mày là kẻ phản bội tổ quốc mà cũng dám so sánh với tao? Mơ tưởng!
- Phản bội tổ quốc?
Nguyễn Minh khẽ lẩm bẩm cụm từ mới này, trong đầu mau chóng xuất hiện một vài hình ảnh ở quá khứ...
- Ý anh nói...vụ cướp ngân hàng kia?
Hắn cười khổ, sự việc ấy có được mấy ai hiểu rõ nội tình bên trong.
- Mày có biết bản thân đã làm cho quốc gia phải chống chọi rất vất vả không?
Hai hàm răng nghiến lại, Lê Khiêm gằn từng chữ.
- Là sao? Sau ngày đó chuyện gì xảy ra?
Nguyễn Minh vội vàng hỏi, hắn đang muốn có thêm thông tin về tất cả những sự tình sau khi mình đi. Thấy phản ứng của Lê Khiêm bản thân biết chuyện này không đơn giản, với một kẻ ít biểu lộ nội tâm ra bên ngoài thì chỉ có các việc quá lớn mới không kìm nén nổi xúc động.
- Lúc đó mày đã lấy đi bao nhiêu tiền? Gồm những mệnh giá nào?
- Tôi? Cũng không nhớ rõ...chỉ biết là có hơn mấy trăm bao.
Nguyễn Minh suy nghĩ một chút rồi nói. Quả thật tiền lấy được hoàn toàn là do người khác đóng bao và chất lên thuyền cho hắn, chỉ đến lúc bị trôi dạt tới hòn đảo này bản thân mới khuân xuống. Sau khi tìm thấy "vật kia", hắn ta chẳng thèm nhìn thêm, đóng lấy một ngôi nhà vứt vào trong đó mà không xem xét nữa.
- Hừ. Mày lấy đi hơn năm trăm tỷ Việt Nam đồng và vài tỷ USD.
Lê Khiêm giận tím mặt trước thái độ thờ ơ của Nguyễn Minh, với số tiền này vào năm 2002 đã rất lớn rồi thế mà lại bị cướp đi không chút tin tức.
- Tôi đoán khoảng chừng đó... nhưng anh có thể nói sơ lược về sự tình quan trọng vài năm qua được không? Tất nhiên là chuyện trên ti-vi ai ai cũng biết, chứ chẳng cần tin tức bí mật gì.
Thân thể Nguyễn Minh khẽ vặn vẹo, chọn tư thế thích hợp cho mình, ánh mắt mở to nhìn Lê Khiêm chờ đợi.
- Ài...
Thở dài một hơi Lê Khiêm bắt đầu kể. Những việc nếu không liên quan đến vấn đề bảo mật thì hắn chẳng e ngại mà nói cho Nguyễn Minh, dù sao người này cũng đã cứu bản thân, coi như trả ơn vậy.
- Mày đi vào khoảng cuối năm 2002 khi đó rất náo loạn, toàn bộ thế lực trên toàn đất nước đổ xô đi tìm. Nhà nước muốn bắt, người gian định cướp và kẻ thù đuổi giết...
Nhưng, tất cả bọn họ bỗng nhận được tin tức mày trốn ra nước ngoài bằng đường thủy. Rất nhanh lại nổi lên cuộc truy tìm từ khắp mọi nơi trên biển Việt Nam... thậm trí các nước xung quanh cũng có rục rịch.
Sau chuyện này, nước ta gấp rút họp bí mật để triển khai kế hoạch lớn. Chính quyền cấm tất cả các ngân hàng thu vào những đồng tiền mang số sêri bị mất trước đó, mọi thông tin liên quan đến thứ này nếu có đều phải báo ngay cho cơ quan chức năng. Trung ương gửi điện báo tới các tỉnh, thành phố trong cả nước yêu cầu phối hợp thực hiện.
- ...Nhưng những cách làm trên hoàn toàn chỉ là chữa cháy...ài...
Đầu Lê khiêm khẽ lắc nhẹ, sau đó thở dài nói tiếp:
- Các tổ hoạt động bí mật của Quốc gia cộng thêm một số người bên phía chính trị tiếp tục họp để đưa ra phương án giải quyết. Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi thành viên đều thống nhất một phương án được xem là tốt nhất lúc bấy giờ.
Nhà nước phái nhiều người giỏi về từng mảng khác nhau, lập thành vài nhóm đi tới Úc, Singapore... và các nước có thành tựu in ấn, thiết kế tiền polymer, nhằm mục đích đổi mới, thay thế tiền giấy làm bằng coton của Việt Nam.
- Làm thế được sao? Riêng việc thay đổi này không phải một sớm, một chiều, trong khoảng thời gian ấy tôi cũng đủ tẩu tán hết rồi.
Nguyễn Minh khẽ nhíu mày, một đống tài năng lại nghĩ ra điều ngu ngốc như thế sao? Tất nhiên hắn chẳng tin sự việc này không có tính toán gì trong đó.
- Cũng phải chấp nhận thôi. Quốc gia đã thông báo với rất nhiều nước để hạn chế số tiền mất cắp bị sử dụng, khi đó chắc chắn sẽ không tẩu tán được bằng số lượng lớn, hơn hết là mày còn phải tránh né rất nhiều thế lực có mưu đồ với tiền và tính mạng của bản thân. Cho nên khoảng thời gian còn trống cũng đủ để nhà nước thay thế một vài loại tiền.
Lê Khiêm nhìn Nguyễn Minh tràn đầy khinh thường nói.
"Mấy chú quá đề cao anh rồi!" Nguyễn Minh cười thầm trong bụng, suy nghĩ một lát hắn hỏi tiếp:
- Mà không thể khi xuất ra tiền polymer là bỏ ngay tiền giấy được, còn phải thêm một khoảng thời gian nữa chứ?
- Đúng. Cuộc họp đã tính đến trường hợp này, do đó liền đưa thông báo: "tất cả mọi đồng tiền mang số sêri trong đây đều là giả". Thế nhưng, dù sao thì những người nhận được thông báo chẳng thể kiểm tra hết từng tờ một.
Do số tiền Việt Nam đồng bị mất cắp nhiều nhất là tờ mệnh giá năm mươi nghìn, cho nên Quốc gia gấp rút hoàn thành việc thiết kế và in ấn để sử dụng tờ tiền polymer mệnh giá ấy trước.
"Vào ngày 17 tháng 12 năm 2003 lần đầu tiên hai tờ tiền polymer mệnh giá năm mươi nghìn đồng và năm trăm nghìn đồng được đưa vào sử dụng."
- Năm trăm nghìn đồng?
Ánh mắt Nguyễn Minh trợn trừng lên, tờ tiền mệnh giá lớn cỡ này quả thật hắn không ngờ tới nổi, miệng há to ngạc nhiên.
- Đúng vậy. Do sợ các nước khác quá chú ý đến vấn đề đổi tiền, cho nên phải đưa thêm tờ tiền mệnh giá lớn nhất từ trước đến nay.
Lê khiêm khẳng định.
Nguyễn Minh cố gắng vớt vát chút ít, thân mang tội danh "cướp" mà quá cùi cũng đáng xấu hổ với ông tổ nghề này:
- Thế nhưng tôi vẫn có thể tiêu dùng...
- Dùng? Ai đổi cho mày mà dùng?
Lê Khiêm cắt đứt lời người trước mặt, chế giễu hỏi. Dừng chút hắn nói tiếp:
- Quốc gia đưa ra yêu cầu tất cả tiền giấy coton mệnh giá năm mươi nghìn đều phải đổi thông qua ngân hàng. Tất nhiên những tờ mang số sêri được xem như tiền giả kia không được đổi, nếu ai có thứ ấy đều tự trách mình xui xẻo, coi như nhà nước và nhân dân cùng gánh chịu hậu quả của vụ cướp. Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn đa phần người dân đều chuyển qua dùng polymer hết.
- Ách... Nói tiếp đi.
Nguyễn Minh đần mặt, tai vểnh lên lắng nghe, mở miệng vội vàng thúc dục.
- Khoảng hơn nửa năm, "ngày 5 tháng 8 năm 2004, Thủ tướng Chính phủ đã đưa ra nghị định số 841 cho phép phát hành đồng tiền mới một trăm nghìn đồng, trong đó yêu cầu tất cả Ngân hàng Nhà nước Việt Nam phải thông báo việc phát hành trước mười đến mười lăm ngày đồng tiền đi vào lưu thông.".
Một tháng sau, "vào ngày 1 tháng 9 năm 2004 đồng tiền mới mệnh giá một trăm nghìn đồng chính thức đưa ra lưu thông", chúng cũng được in trên giấy polymer, nhằm nâng cao khả năng chống làm giả và đặc biệt nhất là chính vì mày.
Lê Khiêm buồn bực nói, sau đó thoáng nở nụ cười. Cũng vì vụ mất cắp mà đồng tiền mới in trên giấy polymer được đưa vào lưu thông, điều này lại rất có lợi cho mọi người khi nạn in tiền giả đang có xu hướng gia tăng. Xem chừng "ai đó" không hẳn đã làm chuyện xấu.
Nguyễn Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là Quốc gia không có bị ảnh hưởng quá lớn. Sự áy náy trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, hắn nhìn Lê Khiêm một lát rồi khẽ hỏi:
- Còn nữa không?
- Sau khi tiền polymer được đưa vào lưu thông thì nhận được rất nhiều phản ánh tích cực. Quốc gia thấy số tiền bị đánh cắp hoàn toàn mất đi thông tin, không có phát hiện được ở đâu mang ra tiêu dùng. Do đó "vào năm 2005 Nhà nước lại đưa vào lưu thông tờ tiền mệnh giá mười nghìn đồng, năm 2006 phát hành tiếp hai tờ mệnh giá hai mươi nghìn đồng và hai trăm nghìn đồng". Tất cả đều được in trên giấy polymer.
Lê Khiêm hưng phấn nói.
Nguyễn Minh càng nghe càng cảm thấy chán nản, lần đầu tiên trong cuộc đời làm cướp lại thất bại đến vậy. Thế nhưng, vẻ mặt tràn ngập vui mừng thay cho Quốc gia và bản thân bớt áy náy hơn rất nhiều, ít nhất mình cũng không có gây tổn hại quá lớn đến xã hội.
- Bố, hai người dừng chút đã.
Từ ngoài cửa, thân hình nhỏ bé đang từ từ tiến vào. Đây chính là Nguyễn Hải, sau khi tắm rửa xong hắn tiếp tục đi chuẩn bị đồ ăn cho bữa sáng.
Lúc này, thằng nhóc bưng cái mâm lớn bên trên chứa đầy ắp đồ ăn nhanh chóng tới gần giường. Chân hắn đưa ra kéo lấy chiếc ghế con lại gần, nhẹ nhàng đặt mâm đồ ăn xuống.
Trên hòn đảo này nói đến gạo đúng là loại thực phẩm xa xỉ, ngoại trừ vài lần "xin" được từ các con tàu "ghé thăm" thì hoàn toàn mất bóng. Thế nhưng hôm nay lại ngoại lệ, Nguyễn Hải lấy ra khá nhiều để nấu cháo cho tên đàn ông đóng băng, làm hắn hơi giật mình khi gã ta đã tỉnh. "Quá mức trâu bò".
- Ừ.
Nguyễn Minh quay đầu lạnh nhạt đáp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lê Khiêm nở một nụ cười đắc ý, "Tôi có con trai ngoan, còn anh thì sao?" Trong lòng hắn đang không ngừng so sánh...
Cuộc sống tẻ nhạt tại đây khiến Nguyễn Minh vô cùng chán ghét, thế nhưng ông trời không tuyệt đường sống của ai. Ít ra còn có thêm đứa con trai đầy tiềm năng bên cạnh, hơn nữa số phận đẩy đưa cho thêm Lê Khiêm xuất hiện, như một món quà từ trên trời rơi xuống bầu bạn.
- Bố, còn gã này?
Nguyễn Hải nhìn tên quái thai đang nằm một lát, sau đó quay sang hỏi bố mình.
- À. Để đó!
Nguyễn Minh gật đầu như chợt nhớ điều gì, tay nhanh nhẹn bê tô cháo bắt đầu công việc cho người bệnh ăn.
Vẻ mặt Lê Khiêm tràn đầy khó chịu, xen lẫn chút bi ai. Nắm đấm siết chặt hiện rõ từng đường gân ghì chặt xuống mặt gỗ bên dưới, thế nhưng hắn vẫn cố nén đau thương nhận lấy từng thìa cháo của người đàn ông kia.
Về phần thiếu niên thì khỏi nói, chỉ ngắn gọn trong hai chữ "nhanh" và "nhiều".
***
- Thưa cha, Trần Trung đã về!
Thân hình mảnh khảnh đang cúi thấp người đứng ngoài căn phòng, nhỏ giọng hướng về phía cửa. Tiếng nói này thật ngọt ngào, mang theo hương vị nữ tính đầy quyến rũ, nhưng cũng không kém phần trịnh trọng.
Đây là người phụ nữ tuổi khoảng ba mươi, mái tóc được búi cao trông rất quý phái. Đầu của người này tuy đang hướng xuống phía dưới nhưng cũng đủ để lộ một phần khuôn mặt tuyệt mỹ.
- Gọi nó vào đây.
Từ phía bên trong, một giọng nói già nua, uy nghiêm vang lên.
Nhận được câu trả lời cô ta nhanh chóng xoay người bước nhanh trên hành lang dài, chẳng mấy chốc căn phòng xa hoa đã xuất hiện trước mặt.
Nơi đây tương đối lớn, nó rộng khoảng trăm mét vuông. Phía bên phải không gian rộng lớn này kê bộ bàn ghế bằng gỗ tại sát vách, riêng thứ ấy đã chiếm một phần năm diện tích. Góc phải đặt chiếc bàn nhỏ, nổi bật với cặp ngà voi trắng muốt vươn cao lên trời trông rất ngạo nghễ. Dời mắt đảo qua xung quanh, chẳng thể không kể đến những bức tranh thủy mặc, tranh chữ được treo đầy rẫy trên tường, nó làm cho người xem như bị lạc vào thế giới của chủ nhân căn phòng.
- Sao rồi?
Thân hình cao lớn ngồi trên ghế vội vàng đứng bật dậy, hắn di chuyển tới gần người phụ nữ hỏi.
- Cha gọi anh vào.
Tiếng người phụ nữ nhỏ nhẹ đáp trả, ánh mắt cô đối diện với gã vừa xuất hiện tràn đầy tình ý, sau đó nói tiếp:
- Anh có đi nữa không?
- Không biết. Đợi anh nói
chuyện với cha xong đã.
Hắn tiến nhanh về phía hành lang, vừa đi vừa mở miệng trả lời.
- Ài...
Nghe được câu này người phụ nữ có đôi chút thất vọng, "những lần nghe câu này là hắn đều đi", thở dài một hơi, cô ta cũng chuyển thân hướng ra cửa chính.
Thằng đàn ông vô tình bưới đi trên hành lang chính là Trần Trung, ngay khi trở về từ biển hắn lập tức tới đây, sự việc xảy ra ngoài ấy phải báo cáo cho cha để xin phương án giải quyết.
Trần Trung đi nhanh đến trước căn phòng, tay khẽ gõ vào cửa:
- Cốc cốc... cốc.
- Cha! Là con.
Đầu hắn hơi cúi xuống, hạ giọng.
- Vào đi.
Âm thanh khàn khàn một lần nữa vang lên, đáp trả câu nói của Trần Trung.
Bên trong chỗ này bày biện rất đơn giản, ở giữa phòng có một chiếc bàn tròn nhỏ đi kèm vài cái ghế, phía góc phải được kê giường lớn. Mọi thứ nhìn như rất tùy tiện nhưng lại có quy luật với nhau, làm người ta chú ý đến phải kể tới mấy vật lấp lánh đang chứa nơi tủ kính đặt nối tiếp sát vách bốn bức tường. Các con dao có đủ chủng loại, kích cỡ,... từ kiểu dáng trông như chiếc đũa cho tới những thứ to bằng lòng bàn tay đều hiện diện tại đây. Chúng được sắp xếp tập trung với nhau cùng một chỗ, làm cho ai nấy quan sát thấy cũng choáng váng.
Ngồi giữa trung tâm căn phòng là lão già tuổi ước chừng hơn sáu mươi, trên tay lão ta đang cầm con dao găm nhỏ, cái cán của nó được phủ lớp vàng bóng loáng. Từ vị trí bóng như gương này hiện ra một phần khuôn mặt của người giữ nó, khuôn mặt ấy mang theo rất nhiều dấu tích của năm tháng cũng như trải nghiệm trong cuộc đời. Làm người ta giật mình chính là vết sẹo nơi khóe mắt lão, viết sẹo kỳ dị kia kéo dài xuống tận mang tai, nó lồi ra trông rất dữ tợn.
Hai mắt lão già dán chặt vào con dao găm chăm chú quan sát, từ sâu bên trong con ngươi ánh lên một vẻ sắc bén lạ thường.
- Kịch.
Trần Trung bây giờ cũng đã mở cửa bước vô, hắn nhanh chóng khóa lại cẩn thận rồi mới từ từ tiến đến chiếc bàn nơi lão già đang ngồi.
- Cha.
Trần Trung đi tới sát, cúi đầu khẽ nói. Hắn mở to hai mắt nhìn xuống vật cha mình đang cầm, trong đầu nhanh chóng xuất hiện rất nhiều thông tin về thứ ấy.
- Ngồi đi.
Lão già mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy tính ra lệnh, sau đó hất cằm qua bên cạnh mình một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Trần Trung vội vàng kéo ghế ngồi, con ngươi khẽ đảo sang khuôn mặt già nua của cha, nhưng khi chạm trúng ánh mắt sắc bén kia hắn vội vàng thu hồi ngay tầm nhìn lại.
Lão già nọ tên Trần Thiên là cha của Trần Trung và cũng kiêm nhiệm luôn cái chức gia chủ Trần gia. Tay người này nhẹ nhàng đặt con dao xuống, sau đó quay sang nhìn gã đàn ông trung niên nói:
- Sự việc kia sao rồi?
- Thất bại.
Trần Trung đáp lời, hắn nhanh chóng tường thuật lại toàn bộ quá trình từ lúc ra biển đến khi trở về cho cha mình...
- Hừ. Vô dụng.
Lão già "hừ" một tiếng đầy phẫn nộ, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm lúc nãy giờ đây đã đỏ lên rất nhiều. Nhất là nơi khóe mắt có vết sẹo lồi kia, nó thẫm màu nhìn như một con rắn nhỏ trông rất sinh động.
- Gọi điện ngay cho Trần Cao, kêu nó kiếm thêm vài đứa "designer" trong công ty tới đây.
Trần Thiên trầm mặc một lúc rồi nói. "Nếu không có nửa tấm bản đồ kia thì đành tự tìm hiểu lấy", lão ta đau đầu khi nhớ tới mảnh vải nọ, biết rằng hy vọng xa vời nhưng vẫn nhen nhóm.
Trần gia nắm trong tay rất nhiều công ty lớn nhỏ, kinh doanh trên lĩnh vực quảng cáo và thiết kế, kiếm một vài designer giỏi không phải việc gì to tát, hơn nữa đây là người của công ty thì đảm bảo kín miệng hơn.
Đứng dậy nói lời từ biệt, Trần Trung nhanh chóng tiến về phía cửa, khắp cơ thể hắn ứa đầy mồ hôi lạnh, đầu lóe lên ý nghĩ: "hôm nay cha hiền?"
- Còn nữa. Nhớ kiếm thêm những người hiểu biết về địa lý, nhất là Biển Đông. Và cả trong ngành khí tượng, thủy văn, hóa học, sinh học.... thậm chí dự báo thời tiết cũng nên tìm.
Tính toán một lát Trần Thiên bổ sung, muốn từ nửa tấm bản đồ mà "vẽ" ra được hoàn chỉnh thì rất khó, hơn nữa niên kỷ của tấm bản đồ này không biết từ năm tháng nào. Trên hết là thứ kỳ dị nọ...phải có sự kết hợp nhiều mảng lại với nhau may ra còn có cơ hội.
Trần Trung run lên vài cái, bàn tay vừa chạm vào nắm vặn cửa khẽ rụt lại, nhưng sau đó vội vàng trấn tĩnh tâm trạng.
- Dạ
Khẽ trả lời, hắn mau lẹ tiến ra bên ngoài không chút do dự.
- Vô dụng.
Nhìn thấy phản ứng của thằng con trai, sắc mặt Trần Thiên trầm xuống, trong mắt hiện lên vô số tia lửa giận, cầm vật ở trên bàn tiếp tục quan sát như muốn xua tan những nỗi niềm ức chế.
- Nguồn gốc thứ này?
Tay hắn thuận tiện thò vào túi áo, nhẹ nhàng cầm tấm vải hôm qua lấy được trong "đống rác", khẽ phất phơ trước mặt thằng cha đóng băng.
- Nhặt được, còn lại không biết!
Con ngươi của Lê Khiêm khẽ đảo qua vật nọ, sau đó đối mắt với Nguyễn Minh dứt khoát nói. Sự việc mảnh bản đồ lọt vào trong tay người cứu mình cũng đã tính toán tới, cho nên khi thấy tên đàn ông đang cầm nó, hắn cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Điều duy nhất Lê Khiêm đang suy nghĩ: "nơi đây là đâu?"
- Nhặt?
Nguyễn Minh hơi ngẩn, ngạc nhiên quan sát Lê Khiêm, hắn rất muốn từ trong phản ứng của người này tìm ra điều khác thường mà không có.
- Anh bị Trần gia đuổi giết là do tấm bản đồ?
Nguyễn Minh không đề cập tới vấn đề kia, mà hỏi sang sự việc khác.
- Đúng.
Lê Khiêm lạnh lùng trả lời, đầu hơi nhúc nhích ngó nghiêng xung quanh.
- Đây là đảo hoang!
Thấy phản ứng của Lê Khiêm, Nguyễn Minh âm thầm buồn cười, mở miệng trêu chọc. Thu mảnh vải vào túi, tùy ý chọn cho mình một chỗ trống bên dưới giường đặt mông xuống.
- Tôi cũng chẳng cần quan tâm vì sao anh có thứ này. Nếu anh và Trần gia là kẻ thù của nhau, thì xem như đã đứng cùng chiến tuyến với tôi rồi!
- Cùng chiến tuyến? Haha...
Lê Khiêm tỏ ra ngạc nhiên, sau đó cười to vài tiếng, lớn giọng:
- Mày là kẻ phản bội tổ quốc mà cũng dám so sánh với tao? Mơ tưởng!
- Phản bội tổ quốc?
Nguyễn Minh khẽ lẩm bẩm cụm từ mới này, trong đầu mau chóng xuất hiện một vài hình ảnh ở quá khứ...
- Ý anh nói...vụ cướp ngân hàng kia?
Hắn cười khổ, sự việc ấy có được mấy ai hiểu rõ nội tình bên trong.
- Mày có biết bản thân đã làm cho quốc gia phải chống chọi rất vất vả không?
Hai hàm răng nghiến lại, Lê Khiêm gằn từng chữ.
- Là sao? Sau ngày đó chuyện gì xảy ra?
Nguyễn Minh vội vàng hỏi, hắn đang muốn có thêm thông tin về tất cả những sự tình sau khi mình đi. Thấy phản ứng của Lê Khiêm bản thân biết chuyện này không đơn giản, với một kẻ ít biểu lộ nội tâm ra bên ngoài thì chỉ có các việc quá lớn mới không kìm nén nổi xúc động.
- Lúc đó mày đã lấy đi bao nhiêu tiền? Gồm những mệnh giá nào?
- Tôi? Cũng không nhớ rõ...chỉ biết là có hơn mấy trăm bao.
Nguyễn Minh suy nghĩ một chút rồi nói. Quả thật tiền lấy được hoàn toàn là do người khác đóng bao và chất lên thuyền cho hắn, chỉ đến lúc bị trôi dạt tới hòn đảo này bản thân mới khuân xuống. Sau khi tìm thấy "vật kia", hắn ta chẳng thèm nhìn thêm, đóng lấy một ngôi nhà vứt vào trong đó mà không xem xét nữa.
- Hừ. Mày lấy đi hơn năm trăm tỷ Việt Nam đồng và vài tỷ USD.
Lê Khiêm giận tím mặt trước thái độ thờ ơ của Nguyễn Minh, với số tiền này vào năm 2002 đã rất lớn rồi thế mà lại bị cướp đi không chút tin tức.
- Tôi đoán khoảng chừng đó... nhưng anh có thể nói sơ lược về sự tình quan trọng vài năm qua được không? Tất nhiên là chuyện trên ti-vi ai ai cũng biết, chứ chẳng cần tin tức bí mật gì.
Thân thể Nguyễn Minh khẽ vặn vẹo, chọn tư thế thích hợp cho mình, ánh mắt mở to nhìn Lê Khiêm chờ đợi.
- Ài...
Thở dài một hơi Lê Khiêm bắt đầu kể. Những việc nếu không liên quan đến vấn đề bảo mật thì hắn chẳng e ngại mà nói cho Nguyễn Minh, dù sao người này cũng đã cứu bản thân, coi như trả ơn vậy.
- Mày đi vào khoảng cuối năm 2002 khi đó rất náo loạn, toàn bộ thế lực trên toàn đất nước đổ xô đi tìm. Nhà nước muốn bắt, người gian định cướp và kẻ thù đuổi giết...
Nhưng, tất cả bọn họ bỗng nhận được tin tức mày trốn ra nước ngoài bằng đường thủy. Rất nhanh lại nổi lên cuộc truy tìm từ khắp mọi nơi trên biển Việt Nam... thậm trí các nước xung quanh cũng có rục rịch.
Sau chuyện này, nước ta gấp rút họp bí mật để triển khai kế hoạch lớn. Chính quyền cấm tất cả các ngân hàng thu vào những đồng tiền mang số sêri bị mất trước đó, mọi thông tin liên quan đến thứ này nếu có đều phải báo ngay cho cơ quan chức năng. Trung ương gửi điện báo tới các tỉnh, thành phố trong cả nước yêu cầu phối hợp thực hiện.
- ...Nhưng những cách làm trên hoàn toàn chỉ là chữa cháy...ài...
Đầu Lê khiêm khẽ lắc nhẹ, sau đó thở dài nói tiếp:
- Các tổ hoạt động bí mật của Quốc gia cộng thêm một số người bên phía chính trị tiếp tục họp để đưa ra phương án giải quyết. Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi thành viên đều thống nhất một phương án được xem là tốt nhất lúc bấy giờ.
Nhà nước phái nhiều người giỏi về từng mảng khác nhau, lập thành vài nhóm đi tới Úc, Singapore... và các nước có thành tựu in ấn, thiết kế tiền polymer, nhằm mục đích đổi mới, thay thế tiền giấy làm bằng coton của Việt Nam.
- Làm thế được sao? Riêng việc thay đổi này không phải một sớm, một chiều, trong khoảng thời gian ấy tôi cũng đủ tẩu tán hết rồi.
Nguyễn Minh khẽ nhíu mày, một đống tài năng lại nghĩ ra điều ngu ngốc như thế sao? Tất nhiên hắn chẳng tin sự việc này không có tính toán gì trong đó.
- Cũng phải chấp nhận thôi. Quốc gia đã thông báo với rất nhiều nước để hạn chế số tiền mất cắp bị sử dụng, khi đó chắc chắn sẽ không tẩu tán được bằng số lượng lớn, hơn hết là mày còn phải tránh né rất nhiều thế lực có mưu đồ với tiền và tính mạng của bản thân. Cho nên khoảng thời gian còn trống cũng đủ để nhà nước thay thế một vài loại tiền.
Lê Khiêm nhìn Nguyễn Minh tràn đầy khinh thường nói.
"Mấy chú quá đề cao anh rồi!" Nguyễn Minh cười thầm trong bụng, suy nghĩ một lát hắn hỏi tiếp:
- Mà không thể khi xuất ra tiền polymer là bỏ ngay tiền giấy được, còn phải thêm một khoảng thời gian nữa chứ?
- Đúng. Cuộc họp đã tính đến trường hợp này, do đó liền đưa thông báo: "tất cả mọi đồng tiền mang số sêri trong đây đều là giả". Thế nhưng, dù sao thì những người nhận được thông báo chẳng thể kiểm tra hết từng tờ một.
Do số tiền Việt Nam đồng bị mất cắp nhiều nhất là tờ mệnh giá năm mươi nghìn, cho nên Quốc gia gấp rút hoàn thành việc thiết kế và in ấn để sử dụng tờ tiền polymer mệnh giá ấy trước.
"Vào ngày 17 tháng 12 năm 2003 lần đầu tiên hai tờ tiền polymer mệnh giá năm mươi nghìn đồng và năm trăm nghìn đồng được đưa vào sử dụng."
- Năm trăm nghìn đồng?
Ánh mắt Nguyễn Minh trợn trừng lên, tờ tiền mệnh giá lớn cỡ này quả thật hắn không ngờ tới nổi, miệng há to ngạc nhiên.
- Đúng vậy. Do sợ các nước khác quá chú ý đến vấn đề đổi tiền, cho nên phải đưa thêm tờ tiền mệnh giá lớn nhất từ trước đến nay.
Lê khiêm khẳng định.
Nguyễn Minh cố gắng vớt vát chút ít, thân mang tội danh "cướp" mà quá cùi cũng đáng xấu hổ với ông tổ nghề này:
- Thế nhưng tôi vẫn có thể tiêu dùng...
- Dùng? Ai đổi cho mày mà dùng?
Lê Khiêm cắt đứt lời người trước mặt, chế giễu hỏi. Dừng chút hắn nói tiếp:
- Quốc gia đưa ra yêu cầu tất cả tiền giấy coton mệnh giá năm mươi nghìn đều phải đổi thông qua ngân hàng. Tất nhiên những tờ mang số sêri được xem như tiền giả kia không được đổi, nếu ai có thứ ấy đều tự trách mình xui xẻo, coi như nhà nước và nhân dân cùng gánh chịu hậu quả của vụ cướp. Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn đa phần người dân đều chuyển qua dùng polymer hết.
- Ách... Nói tiếp đi.
Nguyễn Minh đần mặt, tai vểnh lên lắng nghe, mở miệng vội vàng thúc dục.
- Khoảng hơn nửa năm, "ngày 5 tháng 8 năm 2004, Thủ tướng Chính phủ đã đưa ra nghị định số 841 cho phép phát hành đồng tiền mới một trăm nghìn đồng, trong đó yêu cầu tất cả Ngân hàng Nhà nước Việt Nam phải thông báo việc phát hành trước mười đến mười lăm ngày đồng tiền đi vào lưu thông.".
Một tháng sau, "vào ngày 1 tháng 9 năm 2004 đồng tiền mới mệnh giá một trăm nghìn đồng chính thức đưa ra lưu thông", chúng cũng được in trên giấy polymer, nhằm nâng cao khả năng chống làm giả và đặc biệt nhất là chính vì mày.
Lê Khiêm buồn bực nói, sau đó thoáng nở nụ cười. Cũng vì vụ mất cắp mà đồng tiền mới in trên giấy polymer được đưa vào lưu thông, điều này lại rất có lợi cho mọi người khi nạn in tiền giả đang có xu hướng gia tăng. Xem chừng "ai đó" không hẳn đã làm chuyện xấu.
Nguyễn Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là Quốc gia không có bị ảnh hưởng quá lớn. Sự áy náy trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, hắn nhìn Lê Khiêm một lát rồi khẽ hỏi:
- Còn nữa không?
- Sau khi tiền polymer được đưa vào lưu thông thì nhận được rất nhiều phản ánh tích cực. Quốc gia thấy số tiền bị đánh cắp hoàn toàn mất đi thông tin, không có phát hiện được ở đâu mang ra tiêu dùng. Do đó "vào năm 2005 Nhà nước lại đưa vào lưu thông tờ tiền mệnh giá mười nghìn đồng, năm 2006 phát hành tiếp hai tờ mệnh giá hai mươi nghìn đồng và hai trăm nghìn đồng". Tất cả đều được in trên giấy polymer.
Lê Khiêm hưng phấn nói.
Nguyễn Minh càng nghe càng cảm thấy chán nản, lần đầu tiên trong cuộc đời làm cướp lại thất bại đến vậy. Thế nhưng, vẻ mặt tràn ngập vui mừng thay cho Quốc gia và bản thân bớt áy náy hơn rất nhiều, ít nhất mình cũng không có gây tổn hại quá lớn đến xã hội.
- Bố, hai người dừng chút đã.
Từ ngoài cửa, thân hình nhỏ bé đang từ từ tiến vào. Đây chính là Nguyễn Hải, sau khi tắm rửa xong hắn tiếp tục đi chuẩn bị đồ ăn cho bữa sáng.
Lúc này, thằng nhóc bưng cái mâm lớn bên trên chứa đầy ắp đồ ăn nhanh chóng tới gần giường. Chân hắn đưa ra kéo lấy chiếc ghế con lại gần, nhẹ nhàng đặt mâm đồ ăn xuống.
Trên hòn đảo này nói đến gạo đúng là loại thực phẩm xa xỉ, ngoại trừ vài lần "xin" được từ các con tàu "ghé thăm" thì hoàn toàn mất bóng. Thế nhưng hôm nay lại ngoại lệ, Nguyễn Hải lấy ra khá nhiều để nấu cháo cho tên đàn ông đóng băng, làm hắn hơi giật mình khi gã ta đã tỉnh. "Quá mức trâu bò".
- Ừ.
Nguyễn Minh quay đầu lạnh nhạt đáp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lê Khiêm nở một nụ cười đắc ý, "Tôi có con trai ngoan, còn anh thì sao?" Trong lòng hắn đang không ngừng so sánh...
Cuộc sống tẻ nhạt tại đây khiến Nguyễn Minh vô cùng chán ghét, thế nhưng ông trời không tuyệt đường sống của ai. Ít ra còn có thêm đứa con trai đầy tiềm năng bên cạnh, hơn nữa số phận đẩy đưa cho thêm Lê Khiêm xuất hiện, như một món quà từ trên trời rơi xuống bầu bạn.
- Bố, còn gã này?
Nguyễn Hải nhìn tên quái thai đang nằm một lát, sau đó quay sang hỏi bố mình.
- À. Để đó!
Nguyễn Minh gật đầu như chợt nhớ điều gì, tay nhanh nhẹn bê tô cháo bắt đầu công việc cho người bệnh ăn.
Vẻ mặt Lê Khiêm tràn đầy khó chịu, xen lẫn chút bi ai. Nắm đấm siết chặt hiện rõ từng đường gân ghì chặt xuống mặt gỗ bên dưới, thế nhưng hắn vẫn cố nén đau thương nhận lấy từng thìa cháo của người đàn ông kia.
Về phần thiếu niên thì khỏi nói, chỉ ngắn gọn trong hai chữ "nhanh" và "nhiều".
***
- Thưa cha, Trần Trung đã về!
Thân hình mảnh khảnh đang cúi thấp người đứng ngoài căn phòng, nhỏ giọng hướng về phía cửa. Tiếng nói này thật ngọt ngào, mang theo hương vị nữ tính đầy quyến rũ, nhưng cũng không kém phần trịnh trọng.
Đây là người phụ nữ tuổi khoảng ba mươi, mái tóc được búi cao trông rất quý phái. Đầu của người này tuy đang hướng xuống phía dưới nhưng cũng đủ để lộ một phần khuôn mặt tuyệt mỹ.
- Gọi nó vào đây.
Từ phía bên trong, một giọng nói già nua, uy nghiêm vang lên.
Nhận được câu trả lời cô ta nhanh chóng xoay người bước nhanh trên hành lang dài, chẳng mấy chốc căn phòng xa hoa đã xuất hiện trước mặt.
Nơi đây tương đối lớn, nó rộng khoảng trăm mét vuông. Phía bên phải không gian rộng lớn này kê bộ bàn ghế bằng gỗ tại sát vách, riêng thứ ấy đã chiếm một phần năm diện tích. Góc phải đặt chiếc bàn nhỏ, nổi bật với cặp ngà voi trắng muốt vươn cao lên trời trông rất ngạo nghễ. Dời mắt đảo qua xung quanh, chẳng thể không kể đến những bức tranh thủy mặc, tranh chữ được treo đầy rẫy trên tường, nó làm cho người xem như bị lạc vào thế giới của chủ nhân căn phòng.
- Sao rồi?
Thân hình cao lớn ngồi trên ghế vội vàng đứng bật dậy, hắn di chuyển tới gần người phụ nữ hỏi.
- Cha gọi anh vào.
Tiếng người phụ nữ nhỏ nhẹ đáp trả, ánh mắt cô đối diện với gã vừa xuất hiện tràn đầy tình ý, sau đó nói tiếp:
- Anh có đi nữa không?
- Không biết. Đợi anh nói
chuyện với cha xong đã.
Hắn tiến nhanh về phía hành lang, vừa đi vừa mở miệng trả lời.
- Ài...
Nghe được câu này người phụ nữ có đôi chút thất vọng, "những lần nghe câu này là hắn đều đi", thở dài một hơi, cô ta cũng chuyển thân hướng ra cửa chính.
Thằng đàn ông vô tình bưới đi trên hành lang chính là Trần Trung, ngay khi trở về từ biển hắn lập tức tới đây, sự việc xảy ra ngoài ấy phải báo cáo cho cha để xin phương án giải quyết.
Trần Trung đi nhanh đến trước căn phòng, tay khẽ gõ vào cửa:
- Cốc cốc... cốc.
- Cha! Là con.
Đầu hắn hơi cúi xuống, hạ giọng.
- Vào đi.
Âm thanh khàn khàn một lần nữa vang lên, đáp trả câu nói của Trần Trung.
Bên trong chỗ này bày biện rất đơn giản, ở giữa phòng có một chiếc bàn tròn nhỏ đi kèm vài cái ghế, phía góc phải được kê giường lớn. Mọi thứ nhìn như rất tùy tiện nhưng lại có quy luật với nhau, làm người ta chú ý đến phải kể tới mấy vật lấp lánh đang chứa nơi tủ kính đặt nối tiếp sát vách bốn bức tường. Các con dao có đủ chủng loại, kích cỡ,... từ kiểu dáng trông như chiếc đũa cho tới những thứ to bằng lòng bàn tay đều hiện diện tại đây. Chúng được sắp xếp tập trung với nhau cùng một chỗ, làm cho ai nấy quan sát thấy cũng choáng váng.
Ngồi giữa trung tâm căn phòng là lão già tuổi ước chừng hơn sáu mươi, trên tay lão ta đang cầm con dao găm nhỏ, cái cán của nó được phủ lớp vàng bóng loáng. Từ vị trí bóng như gương này hiện ra một phần khuôn mặt của người giữ nó, khuôn mặt ấy mang theo rất nhiều dấu tích của năm tháng cũng như trải nghiệm trong cuộc đời. Làm người ta giật mình chính là vết sẹo nơi khóe mắt lão, viết sẹo kỳ dị kia kéo dài xuống tận mang tai, nó lồi ra trông rất dữ tợn.
Hai mắt lão già dán chặt vào con dao găm chăm chú quan sát, từ sâu bên trong con ngươi ánh lên một vẻ sắc bén lạ thường.
- Kịch.
Trần Trung bây giờ cũng đã mở cửa bước vô, hắn nhanh chóng khóa lại cẩn thận rồi mới từ từ tiến đến chiếc bàn nơi lão già đang ngồi.
- Cha.
Trần Trung đi tới sát, cúi đầu khẽ nói. Hắn mở to hai mắt nhìn xuống vật cha mình đang cầm, trong đầu nhanh chóng xuất hiện rất nhiều thông tin về thứ ấy.
- Ngồi đi.
Lão già mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy tính ra lệnh, sau đó hất cằm qua bên cạnh mình một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Trần Trung vội vàng kéo ghế ngồi, con ngươi khẽ đảo sang khuôn mặt già nua của cha, nhưng khi chạm trúng ánh mắt sắc bén kia hắn vội vàng thu hồi ngay tầm nhìn lại.
Lão già nọ tên Trần Thiên là cha của Trần Trung và cũng kiêm nhiệm luôn cái chức gia chủ Trần gia. Tay người này nhẹ nhàng đặt con dao xuống, sau đó quay sang nhìn gã đàn ông trung niên nói:
- Sự việc kia sao rồi?
- Thất bại.
Trần Trung đáp lời, hắn nhanh chóng tường thuật lại toàn bộ quá trình từ lúc ra biển đến khi trở về cho cha mình...
- Hừ. Vô dụng.
Lão già "hừ" một tiếng đầy phẫn nộ, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm lúc nãy giờ đây đã đỏ lên rất nhiều. Nhất là nơi khóe mắt có vết sẹo lồi kia, nó thẫm màu nhìn như một con rắn nhỏ trông rất sinh động.
- Gọi điện ngay cho Trần Cao, kêu nó kiếm thêm vài đứa "designer" trong công ty tới đây.
Trần Thiên trầm mặc một lúc rồi nói. "Nếu không có nửa tấm bản đồ kia thì đành tự tìm hiểu lấy", lão ta đau đầu khi nhớ tới mảnh vải nọ, biết rằng hy vọng xa vời nhưng vẫn nhen nhóm.
Trần gia nắm trong tay rất nhiều công ty lớn nhỏ, kinh doanh trên lĩnh vực quảng cáo và thiết kế, kiếm một vài designer giỏi không phải việc gì to tát, hơn nữa đây là người của công ty thì đảm bảo kín miệng hơn.
Đứng dậy nói lời từ biệt, Trần Trung nhanh chóng tiến về phía cửa, khắp cơ thể hắn ứa đầy mồ hôi lạnh, đầu lóe lên ý nghĩ: "hôm nay cha hiền?"
- Còn nữa. Nhớ kiếm thêm những người hiểu biết về địa lý, nhất là Biển Đông. Và cả trong ngành khí tượng, thủy văn, hóa học, sinh học.... thậm chí dự báo thời tiết cũng nên tìm.
Tính toán một lát Trần Thiên bổ sung, muốn từ nửa tấm bản đồ mà "vẽ" ra được hoàn chỉnh thì rất khó, hơn nữa niên kỷ của tấm bản đồ này không biết từ năm tháng nào. Trên hết là thứ kỳ dị nọ...phải có sự kết hợp nhiều mảng lại với nhau may ra còn có cơ hội.
Trần Trung run lên vài cái, bàn tay vừa chạm vào nắm vặn cửa khẽ rụt lại, nhưng sau đó vội vàng trấn tĩnh tâm trạng.
- Dạ
Khẽ trả lời, hắn mau lẹ tiến ra bên ngoài không chút do dự.
- Vô dụng.
Nhìn thấy phản ứng của thằng con trai, sắc mặt Trần Thiên trầm xuống, trong mắt hiện lên vô số tia lửa giận, cầm vật ở trên bàn tiếp tục quan sát như muốn xua tan những nỗi niềm ức chế.
/17
|