Liêu Bách Kiều tỉnh dậy trên giường, nhìn vào đồng hồ treo tường mà cô ta hốt hoảng bật người ngồi dậy.
Chẳng hiểu tại sao từ khi trở về biệt thự, buồn ngủ đến mức muốn không đi nổi, lên giường lập tức chìm sâu vào giấc mộng.
Bước xuống giường, cô ta thản nhiên đi vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân mà chẳng biết cái chết đang gần đến.
Hơn mười phút sau, Liêu Bách Kiều bước ra, tiến lại chiếc giường định lấy điện thoại gọi điện cho Liêu Bách Hà hối thúc rời đi, tranh thủ lúc Nam Cung Nhật Đăng không có ở đây.
Nhưng, lục lội tìm kiếm, đổ tất cả những thứ có trong túi xách ra giường cũng chẳng thấy chiếc điện thoại ở đâu.
Lúc này, sự nghi ngờ dâng lên như nước lũ, cô ta chạy nhanh về hướng cánh cửa phòng ngủ, gạt muốn hỏng ổ khóa nhưng vẫn không thể mở được.
Cô ta đập cửa, gào thét lên:
“ Mở cửa, mở cửa...mở ra nhanh lên.
"
Mấy lần gào lên nhưng bên ngoài chẳng có một động tĩnh, Liêu Bách Kiều tuyệt vọng dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu, lầm bầm nghiến răng chửi mắng:
“ Liêu Bách Hà, tôi hận chị...Chị hứa rồi dám nuốt lời, khốn khiếp! ”
Cô ta cho rằng, nếu Bách Hà không xuất hiện, Nam Cung Nhật Đăng không đời nào nhận ra.
Nhưng cô ta ngu ngốc đâu biết, ngay sau khi cô ta hành động chứng minh trái tim chỉ có mình anh, thì anh đã phát hiện cô ta vốn dĩ chẳng phải là Liêu Bách Hà!
•••
Người đàn ông có sức hút khó cưỡng ngồi nhâm nhi ly rượu vang cao cấp, thượng hạng ở ngay tại sofa phòng khách.
Từng cử chỉ nhỏ cũng tỏa ra khí chất mạnh mẽ, bản lĩnh, thông minh, đặc biệt nguy hiểm.
Nuốt một ngụm rượu vang xuống cổ họng, Nam Cung Nhật Đăng tựa lưng vào thành sofa khẽ khép hờ đôi mắt, chiêm nghiệm cảm nhận mùi vị, dùng hai ngón tay lắc lư ly rượu có thể nhận thấy tinh thần của anh đang rất thoải mái, dường như những chuyện xảy ra đều nằm trong dự tính.
Lúc này, có tiếng xe lái vào biệt thự, anh đột nhiên nhếch môi.
Sự điềm tĩnh của anh luôn làm đối phương sợ phát khiếp, hiện tại cũng chẳng ai dám lại gần phiền toái.
Chẳng biết Liêu Bách Hà đang suy tính, ấp ủ chuyện gì trong đầu, nhưng trong cô rất tự nguyện đi vào.
Khi nhìn vào người đàn ông cô yêu đang trước tầm mắt, tâm trí có một chút biến động, nhưng chỉ là thoáng qua.
Vương Thác lên tiếng:
“ Lão đại! ”
Nam Cung Nhật Đăng phẩy tay ra hiệu, Vương Thác hiểu ý, bước nhanh lên lầu.
Bốn phút sau, tiếng la hét của Liêu Bách Kiều vang lên ngày một lớn dần và rõ ràng, đến khi hình hài nguyên vẹn xuất hiện, Liêu Bách Hà lập tức lên tiếng báo hiệu:
“ Chị Bách Hà...!”
Lúc này, Bách Kiều mới không còn ồn ào nữa.
Cô ta vừa bước, vừa nhìn cô suy đoán.
Bách Hà nhìn em gái, trong mắt ngấm ngầm ám chỉ, hỏi:
“ Chị Bách Hà, bọn họ bắt em đến đây làm gì? ”
Thấy Bách Kiều có vẻ còn lúng túng chưa kịp phản ứng, Bách Hà giả vờ nổi giận, tiếp tục lớn tiếng trách mắng:
“ Mẹ bệnh nằm trong bệnh viện, chị không thèm quan tâm mà sang đây.
Trưa nay em lớn tiếng nói với chị vài câu, vậy mà chị đã cho người đến bắt em, chị còn lương tâm không? ”
Nam Cung Nhật Đăng nhếch nhẹ khóe môi sau khi nghe xong câu chuyện được Liêu Bách Hà thêu dệt.
Đôi mắt âm u lạnh lẽo khẽ mở ra tiếp nhận ánh sáng và người con gái ấy.
Đồng thời khoảnh khắc đó, ly rượu đột nhiên bể nát trong tay của anh.
Oai phong đứng dậy, tâm thái điềm nhiên chẳng chút thay đổi sau diễn xuất đột phá của Bách Hà.
Nhìn vào đôi mắt phức tạp có chút hoảng loạn của cô, gằng giọng cất lên:
“ Vậy em còn lương tâm không, hửm? ”
Liêu Bách Hà bị sức ép của anh làm cho câm nín, đứng ngây người, sợ hãi nhìn anh rồi cụp mắt lẩn tránh.
Nhưng, lúc này vai diễn lại rơi vào người của Liêu Bách Kiều, cô ta lên tiếng hỏi:
“ Đăng, anh đang hiểu lầm chuyện gì đó phải không? ”
Bỏ ngoài tai câu hỏi của cô ta, bởi vì căn bản không còn giá trị lợi dụng và chẳng đủ tư cách để nói chuyện với anh.
Nam Cung Nhật Đăng từng bước đi tới, thu ngắn lại khoảnh cách của mình với Liêu Bách Hà.
Đến khi cả hai gần kề với nhau, chỉ dùng một lực nhẹ ở bàn tay anh đã hắt văng chiếc nón lưỡi trai trên đầu của cô xuống.
Đưa tay dứt khoát bóp lấy chiếc cầm, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên cao, bắt buộc ánh mắt phải đối điện với ánh mắt sâu hút của anh, cười khẩy lên tiếng:
“ Đúng, chính là ánh mắt chết tiệt này của em, Liêu Bách Hà! ”
Lần đầu gặp lại sau hơn một tháng cả hai chính thức kết thúc.
Tuy hình dáng, khuôn mặt giống nhau y hệt nhưng anh đã nhận ra sự khác biệt ở ánh mắt và tính cách.
Nhưng, anh làm sao có thể nghĩ tới Bách Hà có em gái song sinh.
Trước đây anh cho người tìm hiểu và điều tra về thân thế của cô, cô là trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện.
Vậy nên, anh cho rằng ánh mắt đó thể hiện sự biết lỗi, hạ mình níu kéo tình cảm là vì yêu anh, hơn một tháng xa nhau cô nhận ra không thể sống thiếu anh, nhưng đó là do anh tự đề cao sự quan trọng của bản thân và tình yêu cô dành cho mình.
Lúc đó, anh bị cảm xúc lẫn trái tim chi phối lý trí, lúc thông suốt anh mới nhận ra mình thật sự rất ngu ngốc, bị cả hai chị em đem ra đùa bỡn, lợi dụng hết lần này đến lần khác.
“ Đăng, đó là Bách Kiều, em gái song sinh của em, anh nhầm lẫn rồi.
”
Liêu Bách Kiều vẫn còn ngoan cố, nhưng cô ta đâu biết rằng cô ta càng giải thích, càng chối bỏ thì Nam Cung Nhật Đăng càng chắc chắn cô ta không phải Liêu Bách Hà.
“ Nhầm lẫn? ”
Nam Cung Nhật Đăng nhếch môi cười lạnh một cái, hắt mạnh chiếc cầm của Bách Hà khiến cả người của cô lao đao, sau đó nhanh chóng túm chặt cánh tay phải của cô giơ lên trước mặt, cổ tay áo khoác jean tuột xuống, chiếc vòng tay anh tặng hôm sinh nhật xuất hiện như một lời khẳng định người đứng đối diện với anh chính là Liêu Bách Hà.
“ Là do em yêu tôi, hay chiếc vòng tay này giá trị? ”
Hai đôi mắt xoáy sâu nhìn nhau trân trân, cuối cùng Liêu Bách Hà cũng chịu thua trào ra giọt lệ được kiềm nén.
Nhưng, anh muốn cho cô và Liêu Bách Kiều không còn đường nào tiếp tục chối cãi nên đã buông bỏ cánh tay, nắm lấy vạt áo khoác bên trái của cô vạch ra trượt xuống bả vai, bên trong Bách Hà mặc chiếc áo hai dây nên càng phơi bày chứng cứ.
Tuy cả hai là chị em song sinh, nhưng khi đứng cạnh nhau, khuôn mặt có chút khác biệt.
Nhưng, với một người lần đầu nhìn thấy như Nam Cung Nhật Đăng sẽ không thể nhận ra.
Trên cơ thể cũng chẳng hoàn toàn giống hệt, như ở phần xương quai xanh bên trái của Bách Hà có một nốt ruồi nhưng Bách Kiều không có.
Đó chính là điểm anh nhận ra, nếu không có thể đêm đó anh đã tạo ra một sai lầm.
“ Nốt ruồi đã chứng minh em chính là Liêu Bách Hà! ”.
/76
|