CHAP 69: THA THỨ
– Dĩ nhiên là phải tiêu diệt ta rồi.
Nó vừa mới lê tiếng hỏi mẹ nó thì một giọng nói đã chen vào. Cả nó và mẹ mình đồng loạt quay mắt về phía cửa chính, nơi tiếng nói ấy phát ra.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, đôi chân mày nó nhíu lại, vẻ mặt lẫn hành động đều mang sự đề phòng cao độ. Mẹ nó cũng chẳng khá hơn nó là bao, bà nhìn trân trân về người vừa mới lên tiếng, ánh mắt đầy sự lo lắng, sợ hãi nhưng vẫn có vẻ gì đó xót xa.
Người vừa mới lên tiếng không ai khác chính là chị gái ruột của mẹ nó, người đã ra tay tàn độc tiêu diệt cả hoàng tộc của nó và muốn nó phải chết. Và đó chính là Gurena.
Gurena thảng nhiên đứng trước cửa, dáng vẻ rất bình thản tựa như không. Nhìn về phía nó và mẹ nó, Gurena nở nụ cười quỷ dị mang phần độc ác. Hôm nay, mái tóc đỏ rực của Gurena được búi lên cao, bà ta diện trên mình một bộ trang phục phù thủy đen từ đầu đến chân, rất đúng chất của một phù thủy hắc ám.
Thấy dáng vẻ đầy sự đề phòng của nó, Gurena bật cười lớn đầy thích thú:
– Mẹ con lâu ngày gặp nhau cảm động quá nhỉ.
Trước sự châm chọc của Gurena, nước mắt mẹ nó tuông rơi, còn nó, nó tỏ ra vô cùng lạnh lùng, đáp lời Gurena:
– Hãy nói đi, làm thế nào thì bà mới chịu thả mẹ tôi ra, buông tha cho mẹ con tôi, để chúng tôi sống yên ổn???
Gurena càng cười lớn hơn, tiếng cười man rợ vang vọng khắp căn phòng:
– Buông tha sao??? Không bao giờ.
Gurena gần như gắt lên, giọng nói đầy đáng sợ:
– Mẹ con mày đã cướp đi hạnh phúc của tao, tụi mày phải trả giá. Tao sẽ không buông tha cho mày và mẹ mày, đến khi nào hai người chúng mày đi đến tột cùng đau khổ, đến khi nào các người chết trong tay ta thì ta mới từ bỏ.
Mẹ nó nghe những lời nói từ Gurena, nước mắt không ngừng rơi lả chả, bà liên tục lắc đầu đầy đau khổ:
– Chị à… Đến bao giờ chị mới hiểu ra rằng không ai cướp đi bất cứ thứ gì từ chỉ cả. Tất cả là do chị không tự mình nắm bắt, không chịu mở rộng lòng mình ra để đón nhận hạnh phúc cho bản thân mà thôi.
Gurena hét lên, đầy phẫn nộ:
– Mày còn dám nói vậy sao??? Nếu không có sự tồn tại của mày thì anh ấy đã là của tao. Tao mới xứng là vợ của anh ấy, tao mới là người xứng với danh hiệu hoàng hậu chứ không phải mày, mày không xứng.
Rồi, Gurena chỉ tay vào nó, sự phẫn nộ càng tăng lên:
– Nếu không vì con nhãi này được sinh ra thì tao đã có cơ hội giành lại anh ấy, giành lại thứ thuộc về tao rồi. Vì sự xuất hiện của con nhãi này trên cõi đời mà tao đã không còn tia hy vọng nào để có được hạnh phúc cho mình nữa.
Gurena càng lúc càng thêm kích động:
– Anh ấy yêu thương con nhãi đó, yêu thương hết mực, yêu hơn hết thảy mọi thứ. Cho đến cuối cùng, vì bảo vệ nó mà anh ấy không tiếc hy sinh mạng sống của mình, để bị ta thẳng tay giết chết. Tất cả… tất cả là tại nó.
Trước những lời nói của Gurena, nó bàng hoàng, xúc động, nước mắt tuông rơi.
Phải, nó vẫn còn nhớ rất rõ, lúc còn được ở cạnh cha mẹ, không chỉ có mẹ mà cha nó cũng hết mực thương yêu nó. Cha luôn dành cho nó tất cả những thứ tốt đẹp nhất, luôn luôn cho nó mọi thứ mà nó muốn, mọi thứ mà nó thích. Bất kể nó muốn làm gì, cha nó cũng luôn đồng ý. Và, dù nó phạm sai lầm gì, cha nó cũng luôn luôn bỏ qua, tha thứ cho nó.
Cha nó thực sự rất yêu thương nó, yêu thương nó hơn hết thảy mọi thứ mà ông có. Với nó, cha là cả một bầu trời đầy to lớn. Nhưng, với cha nó, nó chính là sinh mạng, là nguồn sống, là món quà vô giá, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Kurina nhìn chị gái mình đang trong tình trạng kích động lại nhìn sang con gái mình đang không ngừng rơi nước mắt vì nhớ đến cha của mình, trái tim Kurin nhói đau. Nhìn về chị gái của mình, bà lên tiếng:
– Tình yêu không thể ép buộc được, chị cũng hiểu rõ mà. Em biết chi yêu anh ấy đến nhường nào, nhưng chị cũng phải biết tình yêu em dành cho anh ấy không thua kém gì chị. Chị cũng biết anh ấy yêu thương Ryu đến nhường nào. Vậy… tại sao chị không thể yêu thương Ryu giống như anh ấy kia chứ???
Gurena nhìn về phía mẹ nó, quát lên:
– Không bao giờ.
Gurena đang rất kích động, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ đầy giận dữ và phần nộ:
– Ta không chấp nhận điều đó. Ta chỉ muốn anh ấy là của riêng ta nhưng hết lần này đến lần khác, anh ấy chọn mày, bỏ rơi ta. Rồi sau đó, anh ấy lại chọn con nhãi kia và chấp nhận hy sinh để cứu sống nó. Ta không cam tâm.
Kurina bất lực trước chị gái mình:
– Em xin chị đấy, hãy trở lại đi. Tuy mọi việc đã không thể thay đổi nhưng chị vẫn có thể quay lại. Em và Ryu là người thân, là gia đình của chị. Em sẽ tha thứ tất cả mọi lỗi lầm của chị, xem như tất cả những việc ấy chưa từng xảy ra. Chỉ cần chị quay lại, ba người chúng ta sẽ hạnh phúc sống với nhau, yêu thương nhau.
Rồi, mẹ nó đưa mắt nhìn nó, ánh mắt đầy hy vọng. Nó cũng nhìn mẹ mình, hiểu rằng mẹ mình yêu thương Gurena và mong muốn Gurena từ bỏ con đường hắc ám này đến nhường nào. Nó gạt đi những giọt nước mắt, hít thở một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Gurena với ánh mắt đầy mong chờ, nói:
– Dì à… Hãy trở lại đi. Tuy rằng trước giờ dì chưa từng thương yêu con, ghét bỏ con, thậm chí là hận con, muốn giết con nhưng trong thực tâm, con vẫn rất mong dì thay đổi. Tất cả mọi người đều đã chết rồi, chỉ còn lại ba chúng ta. Chỉ cần dì đồng ý quay đầu, con sẽ quên đi tất cả hận thù để chúng ta cùng chung sống hạnh phúc.
Ngừng một lúc, nó quay sang nhìn mẹ mình rồi nhìn lại Gurena, nói tiếp:
– Con đến đây vì nhận lời thách đấu của dì và để cứu mẹ của con. Nhưng… trong thực tâm… con không muốn phải chiến đấu với dì, không muốn tiêu diệt dì bởi vì… dù sao… chúng ta cũng là… người một nhà.
Nó thốt ra những lời nói từ trong chính trái tim của mình. Khi nói đến ba chữ “người một nhà”, lòng nó cảm thấy vui vẻ, ấm áp đến kì lạ.
Phải, Gurena đã giết chết hoàng tộc nó, đã cướp đi mọi thứ của nó và cũng muốn giết chết nó. Nhưng… như vậy thì đã sao chứ??? Dù sao thì đó cũng chính là chị gái của mẹ nó, chính là dì của nó và là người thân thứ 2 của nó còn sót lại trừ mẹ nó. Dù gì thì nó và Gurena cũng có quan hệ họ hàng, quan hệ huyết thống với nhau, thử hỏi, làm sao nó có thể không có chút tình cảm thân thiết nào với Gurena???
Trước lời nói của nó và mẹ nó, tâm tình Gurena chùng xuống, không còn kích động, phẫn nộ như ban đầu nữa mà thay vào đó và một vẻ trầm tư, có phần gì đó khó hiểu, phân vân. Bà ta lên tiếng, giọng rất nhẹ:
– Quay đầu ư? Ba người chúng ta sẽ cùng chung sống vui vẻ và hạnh phúc với nhau? Chúng ta là người một nhà???
Gurena đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nó và mẹ nó. Mẹ nó gạt đi những giọt nước mắt, mỉm cười gật đầu với Gurena. Nó không nói gì, không lên tiếng mà chỉ nhìn Gurena đầy hy vọng và đầy sự mong chờ.
Trước thái độ của mẹ con nó, Gurena bất ngờ thay đổi thái độ. Bà ta không còn dáng vẻ trầm ngâm, nghĩ ngợi nữa mà thay vào đó là ánh mắt đầy nguy hiểm, nụ cười tàn độc vang lên, bao trùm khắp cả căn phòng:
– Ngu ngốc.
Nó và mẹ nó còn đang ngỡ ngàng trước thái độ và lời nói của Gurena thì bà ta lại nhìn về phía hai người, nói tiếp:
– Mẹ con các ngươi thật là giống nhau, sự ngu ngốc của các ngươi hệt như nhau. Thay đổi ư??? Các người đừng hòng làm cho ta thay đổi. Sống vui vẻ hạnh phúc??? Ta không cần!!! Ta đây chẳng thể nào vui vẻ hay hạnh phúc nỗi khi nhìn thấy các ngươi. Chỉ có khiến các người đau khổ ta mới hạnh phúc mà thôi. Rồi còn cái gì người một nhà??? Ta không cần, từ lâu ta đã chẳng cần cái thứ ràng buộc vớ vẩn đó rồi.
Gurena như gằn lên thành từng tiếng:
– Để có được sức mạnh tiêu diệt hoàng tộc, ta đã bán đi linh hồn mình. Và… ngay từ cái khoảnh khắc chính tay ta kết liễu mạng sống của người mà ta yêu nhất thì… trái tim ta cũng đã tan nát rồi, ta cũng đã bán đi chính trái tim mình rồi. Ta giờ đây không có linh hồn, không có trái tim. Ta chẳng còn gì cả và cũng chẳng cần gì cả. Thứ duy nhất ta muốn là làm cho các người chết đi trong sự đau đớn tột cùng để bù đắp vào phần linh hồn và phần trái tim đã mất đi của ta. Ta chỉ cần vậy thôi, biết chưa hả lũ ngu ngốc!!!
Trước lời nói của Gurena, mẹ nó hoàn toàn bất lực, ngồi phệch xuống đất. Nó sững người, cảm giác đứng không vững, tựa tay vào tường. Nó nhìn Gurena bằng ánh mắt đầy xót xa và đầy sự cảm thông chân thành:
– Dì à… Những nỗi đau của dì… con… có thể cảm nhận được… có thể… hiểu được. Con không muốn chiến đấu với dì… con không muốn giết chết dì chút nào cả. Con nói thật đấy… Dì à… hãy quay lại đi. Chưa muộn đâu.
Gurena như vừa nghe được một câu chuyện cười rất hay, bật cười thành tiếng, không ngừng vỗ tay tán thưởng:
– Nói hay lắm. Không muốn giết chết ta.
Rồi, Gurena gắt lên:
– Ngươi nghĩ mình có khả năng giết ta sao???
Gurena nhếch miệng cười nhìn nó:
– Người đến được tận đây chẳng qua là do ngươi đem theo lũ ngu ngốc kia tới mở đường cho ngươi mà thôi, nếu không, ngươi đã chết từ lâu rồi. Nhưng dù sao, người cũng biết chọn người đấy. Lũ đó không tệ chút nào, nhưng mà…
Gurena liếc nhìn nó, cười nửa miệng:
– Ta sẽ cho chúng chết sớm thôi. Nhưng là… chết… ngay trước mặt ngươi.
Gurena cố tình nhấn mạnh câu nói cuối của mình.
Cả người nó run rẩy, trong đầu nó bất giác nhớ đến giấc mơ lúc trước của mình. Không. Nhất định nó sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nó buồn bã nhìn mẹ rồi quay sang nhìn Gurena, ánh mắt cùng dáng vẻ lúc này đã trở nên vô cùng lạnh lẽo:
– Nếu vậy thì… không còn cách nào khác, vì cứu mẹ và không để bất kì ai phải hy sinh, cháu sẽ tiêu diệt dì.
=================================================================
Trở về với tình hình những người khác.
Nhờ sự xuất hiện và giúp đỡ kịp thời của nhóm Gin, Kai, Leon, Haku và Monika, anh và Saphia đã đánh bại được tứ đại hộ pháp. Tuy nhiên, trong trận chiến với tứ đại hộ pháp, Saphia đã bị Ito và Kimi đánh trúng, bị thương tương đối nặng.
Cũng vì nguyên nhân này mà Saphia đi lại tương đối khó khăn và được anh cõng đi tiếp.
Trận chiến của hắn và cha hắn diễn ra không kém phần quyết liệt. Tất cả mọi thứ ở tầng này đều vì trận chiến của hai người mà bị hủy hoại hoàn toàn. Đến cuối cùng, phần thắng thuộc về hắn.
Trước khi bị hắn ra tay kết liễu, cha hắn vô cùng hoàng sợ, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn:
– Con trai… ta là cha của con… con giết chết cha mình thì đâu phải đạo???
Hắn đưa lưỡi kiếm phép thuật ngay sát cổ cha mình, cười nửa miệng:
– Từ lâu tôi đã không có cha rồi. Tôi không thể tha thứ cho những việc xấu xa của ông. Nhất là… vì ông muốn giết chết cô ấy nên tôi… càng không thể tha chết cho ông. Vì cô ấy, tôi có thể làm tất cả mọi thứ, kể cả chết.
Nói rồi, hắn không chút do dự kết liễu con người độc ác kia.
Không để mất thêm thời gian, hiện tại hắn đang rất lo lắng cho tình hình của nó nên ngay lập tức bước đi tiếp, lên phía trên để tìm nó.
Anh cõng Saphia trên lưng, cùng mọi người đi tiếp. Khi nhìn thấy xác chết của cha hắn, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng, họ đều nhanh chóng đi tiếp vì lo cho sự an nguy của nó. Riêng Haki và Leon, anh lệnh cho hai người ra ngoài cung điện và giúp đỡ bé Pi. Còn lại, anh, Saphia, Gin, Kai và Monika. Năm người họ tiếp tục đi lên, nhanh chóng đến tiếp ứng, giúp đỡ cho nó.
====ENDCHAP69====
– Dĩ nhiên là phải tiêu diệt ta rồi.
Nó vừa mới lê tiếng hỏi mẹ nó thì một giọng nói đã chen vào. Cả nó và mẹ mình đồng loạt quay mắt về phía cửa chính, nơi tiếng nói ấy phát ra.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, đôi chân mày nó nhíu lại, vẻ mặt lẫn hành động đều mang sự đề phòng cao độ. Mẹ nó cũng chẳng khá hơn nó là bao, bà nhìn trân trân về người vừa mới lên tiếng, ánh mắt đầy sự lo lắng, sợ hãi nhưng vẫn có vẻ gì đó xót xa.
Người vừa mới lên tiếng không ai khác chính là chị gái ruột của mẹ nó, người đã ra tay tàn độc tiêu diệt cả hoàng tộc của nó và muốn nó phải chết. Và đó chính là Gurena.
Gurena thảng nhiên đứng trước cửa, dáng vẻ rất bình thản tựa như không. Nhìn về phía nó và mẹ nó, Gurena nở nụ cười quỷ dị mang phần độc ác. Hôm nay, mái tóc đỏ rực của Gurena được búi lên cao, bà ta diện trên mình một bộ trang phục phù thủy đen từ đầu đến chân, rất đúng chất của một phù thủy hắc ám.
Thấy dáng vẻ đầy sự đề phòng của nó, Gurena bật cười lớn đầy thích thú:
– Mẹ con lâu ngày gặp nhau cảm động quá nhỉ.
Trước sự châm chọc của Gurena, nước mắt mẹ nó tuông rơi, còn nó, nó tỏ ra vô cùng lạnh lùng, đáp lời Gurena:
– Hãy nói đi, làm thế nào thì bà mới chịu thả mẹ tôi ra, buông tha cho mẹ con tôi, để chúng tôi sống yên ổn???
Gurena càng cười lớn hơn, tiếng cười man rợ vang vọng khắp căn phòng:
– Buông tha sao??? Không bao giờ.
Gurena gần như gắt lên, giọng nói đầy đáng sợ:
– Mẹ con mày đã cướp đi hạnh phúc của tao, tụi mày phải trả giá. Tao sẽ không buông tha cho mày và mẹ mày, đến khi nào hai người chúng mày đi đến tột cùng đau khổ, đến khi nào các người chết trong tay ta thì ta mới từ bỏ.
Mẹ nó nghe những lời nói từ Gurena, nước mắt không ngừng rơi lả chả, bà liên tục lắc đầu đầy đau khổ:
– Chị à… Đến bao giờ chị mới hiểu ra rằng không ai cướp đi bất cứ thứ gì từ chỉ cả. Tất cả là do chị không tự mình nắm bắt, không chịu mở rộng lòng mình ra để đón nhận hạnh phúc cho bản thân mà thôi.
Gurena hét lên, đầy phẫn nộ:
– Mày còn dám nói vậy sao??? Nếu không có sự tồn tại của mày thì anh ấy đã là của tao. Tao mới xứng là vợ của anh ấy, tao mới là người xứng với danh hiệu hoàng hậu chứ không phải mày, mày không xứng.
Rồi, Gurena chỉ tay vào nó, sự phẫn nộ càng tăng lên:
– Nếu không vì con nhãi này được sinh ra thì tao đã có cơ hội giành lại anh ấy, giành lại thứ thuộc về tao rồi. Vì sự xuất hiện của con nhãi này trên cõi đời mà tao đã không còn tia hy vọng nào để có được hạnh phúc cho mình nữa.
Gurena càng lúc càng thêm kích động:
– Anh ấy yêu thương con nhãi đó, yêu thương hết mực, yêu hơn hết thảy mọi thứ. Cho đến cuối cùng, vì bảo vệ nó mà anh ấy không tiếc hy sinh mạng sống của mình, để bị ta thẳng tay giết chết. Tất cả… tất cả là tại nó.
Trước những lời nói của Gurena, nó bàng hoàng, xúc động, nước mắt tuông rơi.
Phải, nó vẫn còn nhớ rất rõ, lúc còn được ở cạnh cha mẹ, không chỉ có mẹ mà cha nó cũng hết mực thương yêu nó. Cha luôn dành cho nó tất cả những thứ tốt đẹp nhất, luôn luôn cho nó mọi thứ mà nó muốn, mọi thứ mà nó thích. Bất kể nó muốn làm gì, cha nó cũng luôn đồng ý. Và, dù nó phạm sai lầm gì, cha nó cũng luôn luôn bỏ qua, tha thứ cho nó.
Cha nó thực sự rất yêu thương nó, yêu thương nó hơn hết thảy mọi thứ mà ông có. Với nó, cha là cả một bầu trời đầy to lớn. Nhưng, với cha nó, nó chính là sinh mạng, là nguồn sống, là món quà vô giá, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Kurina nhìn chị gái mình đang trong tình trạng kích động lại nhìn sang con gái mình đang không ngừng rơi nước mắt vì nhớ đến cha của mình, trái tim Kurin nhói đau. Nhìn về chị gái của mình, bà lên tiếng:
– Tình yêu không thể ép buộc được, chị cũng hiểu rõ mà. Em biết chi yêu anh ấy đến nhường nào, nhưng chị cũng phải biết tình yêu em dành cho anh ấy không thua kém gì chị. Chị cũng biết anh ấy yêu thương Ryu đến nhường nào. Vậy… tại sao chị không thể yêu thương Ryu giống như anh ấy kia chứ???
Gurena nhìn về phía mẹ nó, quát lên:
– Không bao giờ.
Gurena đang rất kích động, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ đầy giận dữ và phần nộ:
– Ta không chấp nhận điều đó. Ta chỉ muốn anh ấy là của riêng ta nhưng hết lần này đến lần khác, anh ấy chọn mày, bỏ rơi ta. Rồi sau đó, anh ấy lại chọn con nhãi kia và chấp nhận hy sinh để cứu sống nó. Ta không cam tâm.
Kurina bất lực trước chị gái mình:
– Em xin chị đấy, hãy trở lại đi. Tuy mọi việc đã không thể thay đổi nhưng chị vẫn có thể quay lại. Em và Ryu là người thân, là gia đình của chị. Em sẽ tha thứ tất cả mọi lỗi lầm của chị, xem như tất cả những việc ấy chưa từng xảy ra. Chỉ cần chị quay lại, ba người chúng ta sẽ hạnh phúc sống với nhau, yêu thương nhau.
Rồi, mẹ nó đưa mắt nhìn nó, ánh mắt đầy hy vọng. Nó cũng nhìn mẹ mình, hiểu rằng mẹ mình yêu thương Gurena và mong muốn Gurena từ bỏ con đường hắc ám này đến nhường nào. Nó gạt đi những giọt nước mắt, hít thở một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Gurena với ánh mắt đầy mong chờ, nói:
– Dì à… Hãy trở lại đi. Tuy rằng trước giờ dì chưa từng thương yêu con, ghét bỏ con, thậm chí là hận con, muốn giết con nhưng trong thực tâm, con vẫn rất mong dì thay đổi. Tất cả mọi người đều đã chết rồi, chỉ còn lại ba chúng ta. Chỉ cần dì đồng ý quay đầu, con sẽ quên đi tất cả hận thù để chúng ta cùng chung sống hạnh phúc.
Ngừng một lúc, nó quay sang nhìn mẹ mình rồi nhìn lại Gurena, nói tiếp:
– Con đến đây vì nhận lời thách đấu của dì và để cứu mẹ của con. Nhưng… trong thực tâm… con không muốn phải chiến đấu với dì, không muốn tiêu diệt dì bởi vì… dù sao… chúng ta cũng là… người một nhà.
Nó thốt ra những lời nói từ trong chính trái tim của mình. Khi nói đến ba chữ “người một nhà”, lòng nó cảm thấy vui vẻ, ấm áp đến kì lạ.
Phải, Gurena đã giết chết hoàng tộc nó, đã cướp đi mọi thứ của nó và cũng muốn giết chết nó. Nhưng… như vậy thì đã sao chứ??? Dù sao thì đó cũng chính là chị gái của mẹ nó, chính là dì của nó và là người thân thứ 2 của nó còn sót lại trừ mẹ nó. Dù gì thì nó và Gurena cũng có quan hệ họ hàng, quan hệ huyết thống với nhau, thử hỏi, làm sao nó có thể không có chút tình cảm thân thiết nào với Gurena???
Trước lời nói của nó và mẹ nó, tâm tình Gurena chùng xuống, không còn kích động, phẫn nộ như ban đầu nữa mà thay vào đó và một vẻ trầm tư, có phần gì đó khó hiểu, phân vân. Bà ta lên tiếng, giọng rất nhẹ:
– Quay đầu ư? Ba người chúng ta sẽ cùng chung sống vui vẻ và hạnh phúc với nhau? Chúng ta là người một nhà???
Gurena đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nó và mẹ nó. Mẹ nó gạt đi những giọt nước mắt, mỉm cười gật đầu với Gurena. Nó không nói gì, không lên tiếng mà chỉ nhìn Gurena đầy hy vọng và đầy sự mong chờ.
Trước thái độ của mẹ con nó, Gurena bất ngờ thay đổi thái độ. Bà ta không còn dáng vẻ trầm ngâm, nghĩ ngợi nữa mà thay vào đó là ánh mắt đầy nguy hiểm, nụ cười tàn độc vang lên, bao trùm khắp cả căn phòng:
– Ngu ngốc.
Nó và mẹ nó còn đang ngỡ ngàng trước thái độ và lời nói của Gurena thì bà ta lại nhìn về phía hai người, nói tiếp:
– Mẹ con các ngươi thật là giống nhau, sự ngu ngốc của các ngươi hệt như nhau. Thay đổi ư??? Các người đừng hòng làm cho ta thay đổi. Sống vui vẻ hạnh phúc??? Ta không cần!!! Ta đây chẳng thể nào vui vẻ hay hạnh phúc nỗi khi nhìn thấy các ngươi. Chỉ có khiến các người đau khổ ta mới hạnh phúc mà thôi. Rồi còn cái gì người một nhà??? Ta không cần, từ lâu ta đã chẳng cần cái thứ ràng buộc vớ vẩn đó rồi.
Gurena như gằn lên thành từng tiếng:
– Để có được sức mạnh tiêu diệt hoàng tộc, ta đã bán đi linh hồn mình. Và… ngay từ cái khoảnh khắc chính tay ta kết liễu mạng sống của người mà ta yêu nhất thì… trái tim ta cũng đã tan nát rồi, ta cũng đã bán đi chính trái tim mình rồi. Ta giờ đây không có linh hồn, không có trái tim. Ta chẳng còn gì cả và cũng chẳng cần gì cả. Thứ duy nhất ta muốn là làm cho các người chết đi trong sự đau đớn tột cùng để bù đắp vào phần linh hồn và phần trái tim đã mất đi của ta. Ta chỉ cần vậy thôi, biết chưa hả lũ ngu ngốc!!!
Trước lời nói của Gurena, mẹ nó hoàn toàn bất lực, ngồi phệch xuống đất. Nó sững người, cảm giác đứng không vững, tựa tay vào tường. Nó nhìn Gurena bằng ánh mắt đầy xót xa và đầy sự cảm thông chân thành:
– Dì à… Những nỗi đau của dì… con… có thể cảm nhận được… có thể… hiểu được. Con không muốn chiến đấu với dì… con không muốn giết chết dì chút nào cả. Con nói thật đấy… Dì à… hãy quay lại đi. Chưa muộn đâu.
Gurena như vừa nghe được một câu chuyện cười rất hay, bật cười thành tiếng, không ngừng vỗ tay tán thưởng:
– Nói hay lắm. Không muốn giết chết ta.
Rồi, Gurena gắt lên:
– Ngươi nghĩ mình có khả năng giết ta sao???
Gurena nhếch miệng cười nhìn nó:
– Người đến được tận đây chẳng qua là do ngươi đem theo lũ ngu ngốc kia tới mở đường cho ngươi mà thôi, nếu không, ngươi đã chết từ lâu rồi. Nhưng dù sao, người cũng biết chọn người đấy. Lũ đó không tệ chút nào, nhưng mà…
Gurena liếc nhìn nó, cười nửa miệng:
– Ta sẽ cho chúng chết sớm thôi. Nhưng là… chết… ngay trước mặt ngươi.
Gurena cố tình nhấn mạnh câu nói cuối của mình.
Cả người nó run rẩy, trong đầu nó bất giác nhớ đến giấc mơ lúc trước của mình. Không. Nhất định nó sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nó buồn bã nhìn mẹ rồi quay sang nhìn Gurena, ánh mắt cùng dáng vẻ lúc này đã trở nên vô cùng lạnh lẽo:
– Nếu vậy thì… không còn cách nào khác, vì cứu mẹ và không để bất kì ai phải hy sinh, cháu sẽ tiêu diệt dì.
=================================================================
Trở về với tình hình những người khác.
Nhờ sự xuất hiện và giúp đỡ kịp thời của nhóm Gin, Kai, Leon, Haku và Monika, anh và Saphia đã đánh bại được tứ đại hộ pháp. Tuy nhiên, trong trận chiến với tứ đại hộ pháp, Saphia đã bị Ito và Kimi đánh trúng, bị thương tương đối nặng.
Cũng vì nguyên nhân này mà Saphia đi lại tương đối khó khăn và được anh cõng đi tiếp.
Trận chiến của hắn và cha hắn diễn ra không kém phần quyết liệt. Tất cả mọi thứ ở tầng này đều vì trận chiến của hai người mà bị hủy hoại hoàn toàn. Đến cuối cùng, phần thắng thuộc về hắn.
Trước khi bị hắn ra tay kết liễu, cha hắn vô cùng hoàng sợ, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn:
– Con trai… ta là cha của con… con giết chết cha mình thì đâu phải đạo???
Hắn đưa lưỡi kiếm phép thuật ngay sát cổ cha mình, cười nửa miệng:
– Từ lâu tôi đã không có cha rồi. Tôi không thể tha thứ cho những việc xấu xa của ông. Nhất là… vì ông muốn giết chết cô ấy nên tôi… càng không thể tha chết cho ông. Vì cô ấy, tôi có thể làm tất cả mọi thứ, kể cả chết.
Nói rồi, hắn không chút do dự kết liễu con người độc ác kia.
Không để mất thêm thời gian, hiện tại hắn đang rất lo lắng cho tình hình của nó nên ngay lập tức bước đi tiếp, lên phía trên để tìm nó.
Anh cõng Saphia trên lưng, cùng mọi người đi tiếp. Khi nhìn thấy xác chết của cha hắn, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng, họ đều nhanh chóng đi tiếp vì lo cho sự an nguy của nó. Riêng Haki và Leon, anh lệnh cho hai người ra ngoài cung điện và giúp đỡ bé Pi. Còn lại, anh, Saphia, Gin, Kai và Monika. Năm người họ tiếp tục đi lên, nhanh chóng đến tiếp ứng, giúp đỡ cho nó.
====ENDCHAP69====
/80
|