Lúc nói chuyện với anh, ngón tay Thẩm Di khẽ vuốt v e tay nắm cửa, cảm nhận được hoa văn trên đó đang ma sát vào bụng ngón tay từng chút một, hệt như đang chà xát vào trái tim cô.
Thẩm Di khẽ nhếch môi, từ chối: “Tắm rửa riêng cũng chẳng có gì phiền phức cả.”
Cô cảm thấy, tắm rửa chung có khi còn tốn thời gian hơn.
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô, ánh mắt của cô đã hơi tiết chế, hoàn toàn không dám di chuyển.
Anh thoạt nhìn như đang suy nghĩ cho cô: “Nhưng em phải tắm hai lần.”
Cô lại thích tắm hai lần, giọng điệu kiên quyết như thể đang vào Đảng: “Tôi không ngại chút phiền phức này.”
Bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa càng siết chặt, cố gắng đẩy nó xuống.
Chu Thuật Lẫm cong môi, đồng thời tới gần cô, tay trái cũng vòng qua phía sau cô rồi phủ lên tay cô.
Hai bàn tay cùng đặt trên tay nắm cửa, một bàn tay muốn mở ra, một bàn tay muốn ngăn cản. So sánh hai lực thì tay nắm cửa rõ ràng không hề nhúc nhích.
Sự bất động khiến người ta tuyệt vọng.
Thẩm Di thầm hít vào một hơi thật sâu.
Anh lại cười khẽ một tiếng, không để cô đứng dựa vào cửa nữa mà muốn dẫn cô đi qua bên đây. Lúc cô muốn phản khảng thì anh lại hạ giọng nói: “Hôn một lát.”
Sau đó đầu ngón tay trên nắm cửa mới từ từ thả lỏng.
Anh cúi đầu cắn vào môi dưới của cô, đồng thời nhắm mắt lại. Nhàn nhã và thoải mái, nghiêm túc lại hờ hững. Cho dù đang bị d*c vọng hun đúc nhưng vẫn không mất đi bất kỳ tư thái nào.
Gấu váy màu trắng của cô đã dính nước, bắt đầu trở nên trong suốt. Với bầu không khí hiện tại thì dĩ nhiên không hề lạc lõng, phù hợp đến mức khiến người ta có thể bỏ qua.
Ướt át, mềm mại.
Tuy rằng không muốn tắm ch ung nhưng quần áo của cô cũng đã ướt.
Vừa rồi anh đã tắm rửa sạch sẽ, toàn bộ nước trên người đều dính cả vào người cô.
Cô bị đẩy đến bồn rửa tay, hai tay chống ra phía sau, mượn chút sức lực này để chống đỡ sự mềm nhũn của cơ thể, đầu ngón tay dần dần trắng bệch vì gắng sức. Hôm nay lúc ở văn phòng anh vẫn kiềm chế bản thân, nhưng bây giờ anh đã bộc lộ tất cả sự kiềm chế đó, nụ hôn rất nặng nề, tựa như cơn mưa nặng hạt đập vào cửa sổ.
Lòng bàn tay anh lướt dọc theo vòng eo của cô, dễ dàng dẫn cô rơi vào trầm luân. Dựa vào sức mạnh trong đó, Thẩm Di có thể đoán được lời mời vừa rồi của anh là xuất phát từ sự chân thành, anh thật sự không chỉ muốn hôn một lúc.
Chóp mũi của Chu Thuật Lẫm tùy ý cọ vào cánh mũi cô, khi hơi thở của anh phả vào mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng đó dường như còn có thể làm tan đi lớp băng tuyết. Trong đôi mắt hẹp dài là sắc tối u ám, anh hỏi ra một câu đầy ẩn ý: “Dạo này em học đến đâu rồi?”
Thẩm Di sửng sốt, muốn hỏi anh là học cái gì, nhưng sau đó cô đột nhiên phản ứng lại, hai má từ từ đỏ lên.
Từng bài học lướt qua trong đầu.
Da đầu cô căng ra, không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Cô do dự nói: “Cũng tàm tạm.”
Chu Thuật Lẫm như có điều suy nghĩ nói: “Chỉ là ‘tàm tạm’ thôi sao?”
Thẩm Di không nói là cô đã hoàn toàn nắm bắt được, nhưng ít nhất thì cô đã hiểu được một chút. Cô luôn cảm thấy việc anh đưa ra câu hỏi như vậy vào thời điểm này không thể chỉ là vô ý. Bước chân trái trước có thể sẽ giẫm trúng lưới, bước chân phải trước có thể sẽ chạm trúng bẫy thú.
Cô mạnh mẽ cắt ngang đề tài này, áp môi mình lên khóe môi anh, thì thầm: “Học được nhiều rồi.”
Nơi được cô hôn khẽ nhướng lên thành một độ cong nhẹ.
Ừm. Đúng là đã học được nhiều rồi. Ở một số phương diện nào đó Vân Chi Sơn đã có sự tiến bộ vượt bậc.
Cô bé này còn rất cố gắng, học tập khá chăm chỉ.
Chu Thuật Lẫm giơ ngón tay lên chỉ, muốn truyền tải thông tin: “Nhưng vẫn chưa đủ nhiều.”
Thẩm Di kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.
Phải, phải không?
Cô bất giác suy nghĩ theo lời anh nói, như vậy mà vẫn chưa đủ nhiều, vậy thì bao nhiêu mới đủ?
Anh cúi đầu chạm vào môi cô, nhắc nhở: “Tiếp tục học đi.”
Cô giấu rất kỹ, im hơi lặng tiếng làm những chuyện quan trọng. Vậy thì cứ tiếp tục duy trì sự ham học này, học sang bài học mới. Chỉ vậy thôi thì đương nhiên ——vẫn chưa đủ.
Còn bài học nào nữa nhỉ?
Hơi thở của Chu Thuật Lẫm phả vào mũi cô, anh giơ tay ấn mạnh cô vào người mình.
Hơi nước mờ mịt, nhiệt độ ngày càng tăng.
Thẩm Di bất giác ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng nõn hơi ngửa ra sau, giống hệt như một con thiên nga. Bàn tay đang chống sau lưng không nhịn được ôm lấy eo anh. Đầu ngón tay cô rất ấm, vừa chạm vào người anh đã cảm nhận được hình dáng của các cơ bắp dưới lòng bàn tay, dường như chúng còn đang siết chặt.
Yết hầu của anh hơi cuộn tròn.
Bên tai cô lại vang lên tiếng th ở dốc. Cô thực sự rất muốn cởi bỏ những món đồ mà ngày đó đã nhìn thấy ở đây, bao gồm cả chiếc váy trắng ướt sũng trên người cũng muốn cởi ra hết rồi vứt sang một bên.
Dù sao đây cũng là một rào cản.
Thẩm Di vô tình nhìn xuống, ánh mắt lóe lên, đột nhiên khựng lại vì cảnh trượng trước mắt.
Cánh môi đỏ mọng bỗng chốc bị cắn chặt, khóe mắt của cô phiếm hồng, ánh mắt đờ đẫn nhưng trong suốt.
Anh từng nói rằng cơ bụng trong trạng thái thả lỏng khác với trạng thái căng chặt.
Lúc này nó đang căng chặt.
Cô đã được nhìn thấy.
Dưới đầu ngón tay cũng cảm nhận được độ dẻo dai của nó.
Cô gần như không dám nhìn xuống dưới nữa, dù chỉ là nửa centimet. Tựa như phía trước có một con chó hoang đang chặn đường lại vậy.
Lúc ngước mắt lên, dường như cô có thể cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen láy chứa đầy ánh lửa.
Chu Thuật Lẫm hạ giọng hỏi cô: “Em có nhìn thấy không?”
Anh dùng ngón tay thô ráp khẽ vuốt v e qua lại, còn cố ý hỏi: “Thế nào?”
Tim Thẩm Di đang đập rất nhanh, âm thanh như muốn làm thủng cả màng nhĩ. Giọng nói của anh vừa cất lên là lại khiến trái tim cô càng đập loạn nhịp.
Cô gần như không thể nhìn thẳng vào anh. Là kiểu chột dạ muốn trốn tránh. Nhịp tim của cô cũng bắt đầu trở nên mất kiểm soát, rối loạn đến mức cô nghi ngờ mình cần phải đi đo điện tâm đồ, cổ họng hơi khô khốc.
Trong trường hợp nào thì sẽ căng chặt?
Lúc nhìn thấy nó, thậm chí cô còn có thể hình dung được nó có hình dáng gì.
….. Dù rằng biết nhìn như thế rất bất lịch sự.
Nhưng thứ anh đang hỏi chắc có lẽ là hình dáng cơ bụng nhỉ…
Với tình cảnh trước mắt, chỉ có chính cô mới biết mình có bao nhiêu bất an, một nơi rộng lớn như vậy nhưng dường như không có nơi nào cho cô dung thân. Hàng mi cong dài như cánh bướm vỗ nhẹ, tựa như trong giây tiếp theo sẽ cất cánh bay đi.
Đáng lẽ phải bảo anh tự lực cánh sinh…
Thiếu chút lương này cũng đâu có sao? Chăm sóc anh cẩn thận như thế để làm gì…
Thẩm Di lưỡng lự suy nghĩ, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Ánh mắt hơi lóe lên, cô bỗng nhiên nhìn cánh tay phải của anh, trong lòng thoáng căng thẳng, ngẩng đầu nói với anh: “Tay anh dính nước rồi.”
Vết thương không thể dính nước, anh hẳn cũng biết chuyện này. Nhưng trong đây đâu đâu cũng là nước, không cẩn thận sẽ rất dễ bị dính vào vết thương. Chưa kể anh còn di chuyển rất nhiều.
Cho nên, nếu như không sao… thì vẫn nên ra ngoài đi.
Dường như cuối cùng cô đã tìm thấy được một khe hở ánh sáng trong làn sương mù dày đặc của thung lũng.
Chu Thuật Lẫm cũng không thèm nhìn, chỉ dửng dưng cười nhạt nói: “Cho dù có để lại sẹo, anh cũng sẽ không dừng lại.”
Ý tứ rất rõ ràng, cho dù dính nước, không kịp thời xử lý và để lại sẹo thì anh cũng sẽ không dừng lại.
Hô hấp của Thẩm Di như ngừng lại.
Một câu nói hờ hững nhưng lại giống như một mũi tên xé trời lao ra, bách phát bách trúng.
Sự khinh thường ngạo mạn khiến trái tim cô như bị phủ một lớp tro xám xịt. Rõ ràng là anh đang cố ý nói cho cô nghe. Cũng giống như những suy nghĩ trong lòng cô, một lần nữa che lấp đi chút ánh sáng le lói.
Cô bị sự xấu xa như ẩn như hiện trong đó tấn công tan tác, khó có thể tin được.
Người đàn ông này hoàn toàn không thèm để ý đến việc trên cánh tay có sẹo hay không. Tựa như đang cười nhạo con bài mà cô dùng để thương lượng… có bao nhiêu vô dụng.
Tất cả những thứ này đã vượt xa khu vực mà cô từng đặt chân đến. Như thể cô vừa đột nhập vào cấm địa của người khác, mất đi điều kiện oxy và cảm thấy khó thở.
Chu Thuật Lẫm cong môi, cắn vào cánh môi cô rồi vói lưỡi vào bên trong, quấn lấy. Đồng thời anh nắm lấy cánh tay cô, đặt về vị trí ban nãy.
Trên đó vẫn đang chuyển động.
Phần thù lao ngày hôm qua vừa đề cập dường như vẫn còn hiệu lực.
Thẩm Di nuốt khan, tình thế lúc này giống như dây cương trên ngựa, tất cả đều bị anh nắm trong tay, để anh tùy ý thắt chặt hay nới lỏng.
Nụ hôn rời khỏi cánh môi, lướt dọc theo quai hàm, vành tai, tạo thành từng đám lửa nóng rực.
Trên thảo nguyên bao la xa xôi, xa xa nhìn lại có thể thấy được từng đám lửa liên tiếp bùng cháy, thiêu rụi toàn bộ khu vực.
Bàn tay cô cử động một cách bất an. Xúc cảm chân thật quả thực rất khác biệt, nhưng cũng rất tuyệt vời, cô tham lam nán lại thêm một lúc.
Anh hỏi cô thấy thế nào… Cô lặng lẽ trả lời trong lòng, rất đẹp.
Nghĩ đến những lời anh nói lúc trước, trong lòng cô thoáng rung động.
Vậy, bây giờ là đang học sao?
Cho đến khi anh nhẹ nhàng hà hơi vào vành tai cô, kèm theo đó là một giọng nói khàn khàn: “Em sờ được rồi đấy.”
Cả người cô đột nhiên cứng đờ. Bàn tay lúc này động đậy cũng không ổn, mà rời khỏi cũng không xong.
Sau đó, anh bày ra chứng cớ.
Cô hoàn toàn bị mắc kẹt ở đó, nhìn anh bằng đôi mắt mờ mịt hơi nước.
Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu, cảm giác mềm mại len lỏi tới xương quai xanh của cô. Nhưng thật ra cũng không làm gì quá đáng.
Bị trêu chọc đến run rẩy, cô hơi nghiêng đầu, như thể không kìm nén được.
Anh không lùi một bước, những gì anh vừa nói… cô cũng cảm nhận được rõ ràng.
Bước tiến này đã kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Thẩm Di gần như quẫn bách, đọt nhiên nắm lấy tay anh, khi anh giương mắt nhìn lên, cô tạm thời không để ý tới, luồn qua tay anh rồi bỏ của chạy lấy người.
Vòng tay trống rỗng một lúc lâu, mọi hơi ấm vừa rồi cũng rút dần. Chu Thuật Lẫm hờ hững cụp mắt, dựa vào vị trí cô vừa mới dựa vào, lưng hơi cong lên.
……
Thẩm Di khẽ nhếch môi, từ chối: “Tắm rửa riêng cũng chẳng có gì phiền phức cả.”
Cô cảm thấy, tắm rửa chung có khi còn tốn thời gian hơn.
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô, ánh mắt của cô đã hơi tiết chế, hoàn toàn không dám di chuyển.
Anh thoạt nhìn như đang suy nghĩ cho cô: “Nhưng em phải tắm hai lần.”
Cô lại thích tắm hai lần, giọng điệu kiên quyết như thể đang vào Đảng: “Tôi không ngại chút phiền phức này.”
Bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa càng siết chặt, cố gắng đẩy nó xuống.
Chu Thuật Lẫm cong môi, đồng thời tới gần cô, tay trái cũng vòng qua phía sau cô rồi phủ lên tay cô.
Hai bàn tay cùng đặt trên tay nắm cửa, một bàn tay muốn mở ra, một bàn tay muốn ngăn cản. So sánh hai lực thì tay nắm cửa rõ ràng không hề nhúc nhích.
Sự bất động khiến người ta tuyệt vọng.
Thẩm Di thầm hít vào một hơi thật sâu.
Anh lại cười khẽ một tiếng, không để cô đứng dựa vào cửa nữa mà muốn dẫn cô đi qua bên đây. Lúc cô muốn phản khảng thì anh lại hạ giọng nói: “Hôn một lát.”
Sau đó đầu ngón tay trên nắm cửa mới từ từ thả lỏng.
Anh cúi đầu cắn vào môi dưới của cô, đồng thời nhắm mắt lại. Nhàn nhã và thoải mái, nghiêm túc lại hờ hững. Cho dù đang bị d*c vọng hun đúc nhưng vẫn không mất đi bất kỳ tư thái nào.
Gấu váy màu trắng của cô đã dính nước, bắt đầu trở nên trong suốt. Với bầu không khí hiện tại thì dĩ nhiên không hề lạc lõng, phù hợp đến mức khiến người ta có thể bỏ qua.
Ướt át, mềm mại.
Tuy rằng không muốn tắm ch ung nhưng quần áo của cô cũng đã ướt.
Vừa rồi anh đã tắm rửa sạch sẽ, toàn bộ nước trên người đều dính cả vào người cô.
Cô bị đẩy đến bồn rửa tay, hai tay chống ra phía sau, mượn chút sức lực này để chống đỡ sự mềm nhũn của cơ thể, đầu ngón tay dần dần trắng bệch vì gắng sức. Hôm nay lúc ở văn phòng anh vẫn kiềm chế bản thân, nhưng bây giờ anh đã bộc lộ tất cả sự kiềm chế đó, nụ hôn rất nặng nề, tựa như cơn mưa nặng hạt đập vào cửa sổ.
Lòng bàn tay anh lướt dọc theo vòng eo của cô, dễ dàng dẫn cô rơi vào trầm luân. Dựa vào sức mạnh trong đó, Thẩm Di có thể đoán được lời mời vừa rồi của anh là xuất phát từ sự chân thành, anh thật sự không chỉ muốn hôn một lúc.
Chóp mũi của Chu Thuật Lẫm tùy ý cọ vào cánh mũi cô, khi hơi thở của anh phả vào mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng đó dường như còn có thể làm tan đi lớp băng tuyết. Trong đôi mắt hẹp dài là sắc tối u ám, anh hỏi ra một câu đầy ẩn ý: “Dạo này em học đến đâu rồi?”
Thẩm Di sửng sốt, muốn hỏi anh là học cái gì, nhưng sau đó cô đột nhiên phản ứng lại, hai má từ từ đỏ lên.
Từng bài học lướt qua trong đầu.
Da đầu cô căng ra, không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Cô do dự nói: “Cũng tàm tạm.”
Chu Thuật Lẫm như có điều suy nghĩ nói: “Chỉ là ‘tàm tạm’ thôi sao?”
Thẩm Di không nói là cô đã hoàn toàn nắm bắt được, nhưng ít nhất thì cô đã hiểu được một chút. Cô luôn cảm thấy việc anh đưa ra câu hỏi như vậy vào thời điểm này không thể chỉ là vô ý. Bước chân trái trước có thể sẽ giẫm trúng lưới, bước chân phải trước có thể sẽ chạm trúng bẫy thú.
Cô mạnh mẽ cắt ngang đề tài này, áp môi mình lên khóe môi anh, thì thầm: “Học được nhiều rồi.”
Nơi được cô hôn khẽ nhướng lên thành một độ cong nhẹ.
Ừm. Đúng là đã học được nhiều rồi. Ở một số phương diện nào đó Vân Chi Sơn đã có sự tiến bộ vượt bậc.
Cô bé này còn rất cố gắng, học tập khá chăm chỉ.
Chu Thuật Lẫm giơ ngón tay lên chỉ, muốn truyền tải thông tin: “Nhưng vẫn chưa đủ nhiều.”
Thẩm Di kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.
Phải, phải không?
Cô bất giác suy nghĩ theo lời anh nói, như vậy mà vẫn chưa đủ nhiều, vậy thì bao nhiêu mới đủ?
Anh cúi đầu chạm vào môi cô, nhắc nhở: “Tiếp tục học đi.”
Cô giấu rất kỹ, im hơi lặng tiếng làm những chuyện quan trọng. Vậy thì cứ tiếp tục duy trì sự ham học này, học sang bài học mới. Chỉ vậy thôi thì đương nhiên ——vẫn chưa đủ.
Còn bài học nào nữa nhỉ?
Hơi thở của Chu Thuật Lẫm phả vào mũi cô, anh giơ tay ấn mạnh cô vào người mình.
Hơi nước mờ mịt, nhiệt độ ngày càng tăng.
Thẩm Di bất giác ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng nõn hơi ngửa ra sau, giống hệt như một con thiên nga. Bàn tay đang chống sau lưng không nhịn được ôm lấy eo anh. Đầu ngón tay cô rất ấm, vừa chạm vào người anh đã cảm nhận được hình dáng của các cơ bắp dưới lòng bàn tay, dường như chúng còn đang siết chặt.
Yết hầu của anh hơi cuộn tròn.
Bên tai cô lại vang lên tiếng th ở dốc. Cô thực sự rất muốn cởi bỏ những món đồ mà ngày đó đã nhìn thấy ở đây, bao gồm cả chiếc váy trắng ướt sũng trên người cũng muốn cởi ra hết rồi vứt sang một bên.
Dù sao đây cũng là một rào cản.
Thẩm Di vô tình nhìn xuống, ánh mắt lóe lên, đột nhiên khựng lại vì cảnh trượng trước mắt.
Cánh môi đỏ mọng bỗng chốc bị cắn chặt, khóe mắt của cô phiếm hồng, ánh mắt đờ đẫn nhưng trong suốt.
Anh từng nói rằng cơ bụng trong trạng thái thả lỏng khác với trạng thái căng chặt.
Lúc này nó đang căng chặt.
Cô đã được nhìn thấy.
Dưới đầu ngón tay cũng cảm nhận được độ dẻo dai của nó.
Cô gần như không dám nhìn xuống dưới nữa, dù chỉ là nửa centimet. Tựa như phía trước có một con chó hoang đang chặn đường lại vậy.
Lúc ngước mắt lên, dường như cô có thể cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen láy chứa đầy ánh lửa.
Chu Thuật Lẫm hạ giọng hỏi cô: “Em có nhìn thấy không?”
Anh dùng ngón tay thô ráp khẽ vuốt v e qua lại, còn cố ý hỏi: “Thế nào?”
Tim Thẩm Di đang đập rất nhanh, âm thanh như muốn làm thủng cả màng nhĩ. Giọng nói của anh vừa cất lên là lại khiến trái tim cô càng đập loạn nhịp.
Cô gần như không thể nhìn thẳng vào anh. Là kiểu chột dạ muốn trốn tránh. Nhịp tim của cô cũng bắt đầu trở nên mất kiểm soát, rối loạn đến mức cô nghi ngờ mình cần phải đi đo điện tâm đồ, cổ họng hơi khô khốc.
Trong trường hợp nào thì sẽ căng chặt?
Lúc nhìn thấy nó, thậm chí cô còn có thể hình dung được nó có hình dáng gì.
….. Dù rằng biết nhìn như thế rất bất lịch sự.
Nhưng thứ anh đang hỏi chắc có lẽ là hình dáng cơ bụng nhỉ…
Với tình cảnh trước mắt, chỉ có chính cô mới biết mình có bao nhiêu bất an, một nơi rộng lớn như vậy nhưng dường như không có nơi nào cho cô dung thân. Hàng mi cong dài như cánh bướm vỗ nhẹ, tựa như trong giây tiếp theo sẽ cất cánh bay đi.
Đáng lẽ phải bảo anh tự lực cánh sinh…
Thiếu chút lương này cũng đâu có sao? Chăm sóc anh cẩn thận như thế để làm gì…
Thẩm Di lưỡng lự suy nghĩ, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Ánh mắt hơi lóe lên, cô bỗng nhiên nhìn cánh tay phải của anh, trong lòng thoáng căng thẳng, ngẩng đầu nói với anh: “Tay anh dính nước rồi.”
Vết thương không thể dính nước, anh hẳn cũng biết chuyện này. Nhưng trong đây đâu đâu cũng là nước, không cẩn thận sẽ rất dễ bị dính vào vết thương. Chưa kể anh còn di chuyển rất nhiều.
Cho nên, nếu như không sao… thì vẫn nên ra ngoài đi.
Dường như cuối cùng cô đã tìm thấy được một khe hở ánh sáng trong làn sương mù dày đặc của thung lũng.
Chu Thuật Lẫm cũng không thèm nhìn, chỉ dửng dưng cười nhạt nói: “Cho dù có để lại sẹo, anh cũng sẽ không dừng lại.”
Ý tứ rất rõ ràng, cho dù dính nước, không kịp thời xử lý và để lại sẹo thì anh cũng sẽ không dừng lại.
Hô hấp của Thẩm Di như ngừng lại.
Một câu nói hờ hững nhưng lại giống như một mũi tên xé trời lao ra, bách phát bách trúng.
Sự khinh thường ngạo mạn khiến trái tim cô như bị phủ một lớp tro xám xịt. Rõ ràng là anh đang cố ý nói cho cô nghe. Cũng giống như những suy nghĩ trong lòng cô, một lần nữa che lấp đi chút ánh sáng le lói.
Cô bị sự xấu xa như ẩn như hiện trong đó tấn công tan tác, khó có thể tin được.
Người đàn ông này hoàn toàn không thèm để ý đến việc trên cánh tay có sẹo hay không. Tựa như đang cười nhạo con bài mà cô dùng để thương lượng… có bao nhiêu vô dụng.
Tất cả những thứ này đã vượt xa khu vực mà cô từng đặt chân đến. Như thể cô vừa đột nhập vào cấm địa của người khác, mất đi điều kiện oxy và cảm thấy khó thở.
Chu Thuật Lẫm cong môi, cắn vào cánh môi cô rồi vói lưỡi vào bên trong, quấn lấy. Đồng thời anh nắm lấy cánh tay cô, đặt về vị trí ban nãy.
Trên đó vẫn đang chuyển động.
Phần thù lao ngày hôm qua vừa đề cập dường như vẫn còn hiệu lực.
Thẩm Di nuốt khan, tình thế lúc này giống như dây cương trên ngựa, tất cả đều bị anh nắm trong tay, để anh tùy ý thắt chặt hay nới lỏng.
Nụ hôn rời khỏi cánh môi, lướt dọc theo quai hàm, vành tai, tạo thành từng đám lửa nóng rực.
Trên thảo nguyên bao la xa xôi, xa xa nhìn lại có thể thấy được từng đám lửa liên tiếp bùng cháy, thiêu rụi toàn bộ khu vực.
Bàn tay cô cử động một cách bất an. Xúc cảm chân thật quả thực rất khác biệt, nhưng cũng rất tuyệt vời, cô tham lam nán lại thêm một lúc.
Anh hỏi cô thấy thế nào… Cô lặng lẽ trả lời trong lòng, rất đẹp.
Nghĩ đến những lời anh nói lúc trước, trong lòng cô thoáng rung động.
Vậy, bây giờ là đang học sao?
Cho đến khi anh nhẹ nhàng hà hơi vào vành tai cô, kèm theo đó là một giọng nói khàn khàn: “Em sờ được rồi đấy.”
Cả người cô đột nhiên cứng đờ. Bàn tay lúc này động đậy cũng không ổn, mà rời khỏi cũng không xong.
Sau đó, anh bày ra chứng cớ.
Cô hoàn toàn bị mắc kẹt ở đó, nhìn anh bằng đôi mắt mờ mịt hơi nước.
Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu, cảm giác mềm mại len lỏi tới xương quai xanh của cô. Nhưng thật ra cũng không làm gì quá đáng.
Bị trêu chọc đến run rẩy, cô hơi nghiêng đầu, như thể không kìm nén được.
Anh không lùi một bước, những gì anh vừa nói… cô cũng cảm nhận được rõ ràng.
Bước tiến này đã kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Thẩm Di gần như quẫn bách, đọt nhiên nắm lấy tay anh, khi anh giương mắt nhìn lên, cô tạm thời không để ý tới, luồn qua tay anh rồi bỏ của chạy lấy người.
Vòng tay trống rỗng một lúc lâu, mọi hơi ấm vừa rồi cũng rút dần. Chu Thuật Lẫm hờ hững cụp mắt, dựa vào vị trí cô vừa mới dựa vào, lưng hơi cong lên.
……
/116
|