Trong vài giây cô im lặng, trái tim Chu Diệc Hành như bị một bàn tay nào đó bóp chặt.
Thực ra anh ta đã mơ hồ có được đáp án.
Đường quai hàm của anh ta sắc như dao, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, chỉ là anh ta không sẵn lòng tiếp nhận đáp án đó nên vẫn còn chờ đợi.
Thẩm Di khẽ rũ mi, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Đã quá muộn rồi, Diệc Hành.”
Trên mu bàn tay Chu Diệc Hành nổi lên gân xanh, anh ta cố gắng giữ vẻ mặt không biểu cảm. Nghe thấy một câu trả lời mà mình không bao giờ mong đợi, anh ta khàn giọng hỏi cô: “Cái gì muộn rồi?”
Anh ta như đang đứng trên bờ vực sâu không đáy, chuẩn bị rơi xuống thịt nát xương tan.
“Đúng là chúng ta đã quen nhau rất lâu, từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, từ lúc còn chưa hiểu gì cả. Nhưng nhiều năm qua thế giới của anh rất rộng lớn, trong đó có rất nhiều người, dường như dù em có làm thế nào cũng không bắt được anh, đầy sự do dự và không chắc chắn. Đến cuối cùng em không thể xác định được kết cục của chúng ta, chỉ có thể để mặc cho thời gian đẩy về phía trước.” Thẩm Di bình tĩnh nói: “Nhưng anh ấy thì khác. Khi đối diện với anh ấy, em có thể tìm được sự chắc chắn mà không cần phải do dự. Em không biết anh có hiểu điều em nói không, nhưng em rất thích cảm giác này.”
Bởi vì cô chưa bao giờ có được một tình yêu vững chắc như thế.
Đó là sự quyết tâm rằng dù có ai đến trước mặt anh và đứng bên cạnh cô thì anh cũng sẽ vươn tay về phía cô.
Đó là tình yêu bền chặt mà bố mẹ nuôi chưa bao giờ dành cho cô, bố mẹ ruột chưa bao giờ dành cho cô, người chồng sắp cưới cũ chưa bao giờ dành cho cô, và thế giới này cũng chưa bao giờ cho cô.
Lần đầu tiên cô được nếm thử, sau đó như nghiện lấy mùi vị đó, trầm luân không lối thoát.
Anh bảo cô hãy tin vào sự tồn tại của một câu nói: Giữa trời và đất có một sự dịu dàng mãnh liệt, dù mưa nắng cũng không thay đổi, sẽ bền chặt chung thủy với nhau.
Mắt Chu Diệc Hành đỏ lên. Anh ta mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng Thẩm Di đã sớm ngắt lời anh ta: “Em biết anh muốn nói đến sau này. Nhưng em đã cho anh rất nhiều thời gian rồi.”
Bao nhiêu năm trôi qua nhưng anh ta vẫn không nắm bắt được, mà cô cũng đã cho anh ta đủ thời gian.
Từ giờ trở đi, cô muốn đưa thời gian cho Chu Thuật Lẫm.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đã bỏ lỡ thì không thể quay lại được đâu, Diệc Hành.”
Cuối cùng Chu Diệc Hành cũng dám xác nhận cảm giác mơ hồ vừa rồi —— sự thiên vị mà cô dành cho Chu Thuật Lẫm.
Mấy chữ cứng ngắc lăn qua cổ họng anh ta như cát bụi: “Em đã thích cậu ta rồi phải không?”
Thẩm Di không phủ nhận.
Cũng không thể xác định là từ lúc nào.
Có thể là từ cuốn sách hàng dỏm, có thể là câu thơ cô viết lại bị anh tìm được sau đó học thuộc lòng, có thể là lần nào đó cô say khướt và ngồi trên người anh, có thể là lần nào đó cô vừa hồi hộp vừa hứng thú khi nhìn thấy bộ mặt thật của anh, hoặc có thể là khi cùng nhau ngắm trăng tròn lên cao.
Nhịp tim cô những lúc đó đã đập rất mạnh.
Là nhịp tim và sự dâng trào mà cô chưa bao giờ cảm nhận được ở Chu Diệc Hành.
Đối với cô, Chu Diệc Hành giống như một người bạn chân thành hơn, một mối quan hệ mà họ đã cùng nhau lớn lên. Anh ta cũng rất quan trọng, nhưng với cô, giữa hai người đàn ông này dường như rất khác nhau.
Cô không có nhiều kinh nghiệm trong các mối quan hệ, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tình huống không hề bình thường.
Thay vì tuân theo các quy tắc và kết hôn với người mà lẽ ra cô phải cưới, dường như cô lại sẵn lòng thoát khỏi những ràng buộc và kết hôn với người vừa táo bạo lại nham hiểm hơn.
Cô không phải là người giỏi xử lý cảm xúc, nhưng Chu Thuật Lẫm cũng không cần cô xử lý cảm xúc.
Trong chuyện này cô vẫn hơi chậm chạp, nhưng khi ở bên anh, dường như cô đã bị anh ảnh hưởng về mặt cảm xúc một cách rất tự nhiên.
Cô không có hứng thú với những điều này, nhưng cô lại nảy sinh mối quan tâm tò mò về anh.
Ồ, chắc là giống như Chu Thuật Lẫm từng nói, cô rất thèm muốn anh.
Đúng là có một chút.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi mỉm cười.
Chu Diệc Hành bất lực nhìn cô, cảm thấy vô cùng chói mắt. Nhưng anh ta không thể lý giải được cái gọi là ‘người tốt như vậy’ trong miệng cô.
“Cho dù biết đây đều là kế hoạch của cậu ta, em cũng không quan tâm sao?” Chu Diệc Hành khó hiểu hỏi cô, cố gắng đánh thức cô, “Cậu ta tính toán mọi cách để cưới em như thế, tại sao em lại biết cậu ta không có mục đích gì?”
Anh ta nhếch môi cười khẩy: “Chẳng lẽ chỉ vì chút yêu thích thôi sao?”
Cô và Chu Thuật Lẫm quen nhau chưa được bao lâu, chẳng lẽ chỉ vì chút yêu thích nhỏ nhoi đó mà anh quyết tâm đánh một nước cờ lớn như thế, còn lên kế hoạch cẩn thận cho mọi việc? Nói ra ai dám tin đây?
Thẩm Di nắm chặt tay.
Những gì Chu Diệc Hành nói quả thực cũng đúng.
Chu Diệc Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Di Di, em phải có tâm đề phòng người khác. Em hiểu rõ cậu ta được bao nhiêu?” Bọn họ đang bận nói chuyện, cũng không ai chú ý tới có người đang đi xuống.
Chu Thuật Lẫm nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, mười giây cuối cùng.
Năm giây cuối cùng.
Ba, hai, một.
Một giây trước khi đồng hồ vang lên, người đàn ông giơ tay bấm dừng, sau đó lập tức ngước mắt lên, cắt ngang sự đặt điều của Chu Diệc Hành với mình: “Di Di, về nhà thôi.”
Hai người đang nói chuyện chợt khựng lại. Sau khi nghe rõ lời nhắc nhở, Thẩm Di mới nhớ ra bọn họ đã nói chuyện rất lâu, cô hoàn toàn quên mất hai mươi phút đã hứa với anh.
Thậm chí còn để anh đích thân xuống đón cô.
Thẩm Di khựng lại giây lát, đột nhiên có một suy nghĩ rất ngớ ngẩn, chắc không phải anh mới đứng đây mấy giây đâu nhỉ?
Chu Diệc Hành cau mày ngẩng đầu lên, tơ máu lại giăng đầy trong mắt.
Người đứng cách đó vài mét mặc bộ đồ ngủ màu đen, vẻ mặt thờ ơ.
Bộ đồ ngủ đó đã vô thức chứng minh mối quan hệ thân thiết giữa hai người họ, cho anh ta một sự khiêu khích rất rõ ràng.
Sự xuất hiện của anh là có chủ ý.
Cũng không thể nói rằng anh xuống đây không phải để diễu võ giương oai.
Chu Diệc Hành siết chặt nắm đấm, tất cả lửa giận trong lồ ng ngực đều bị bộ đồ ngủ đó khuấy động, giống như dung nham sôi sục trong núi lửa, nhiệt độ đạt đến mức cao nhất.
Anh ta khó có thể bỏ qua, cũng không thể không biết rõ rằng chốc nữa bọn họ sẽ cùng nhau trở về căn nhà chung của bọn họ, cùng nhau ngủ chung một chiếc giường.
So với anh ta và cô, giờ đây họ đã là vợ chồng, thật sự rất thân thiết.
Cũng không khó để tưởng tượng sâu thêm.
Nắm tay anh ta siết chặt đến phát ngứa. Nghĩ đến cú đấm hôm nay, anh ta chỉ muốn đấm Chu Thuật Lẫm thêm vài phát nữa.
Tầm mắt họ giao nhau, trong ánh mắt của cả hai người đàn ông đều không có vẻ thân thiện.
Chu Thuật Lẫm đột nhiên xuất hiện ở đây, chủ đề mà bọn họ vừa thảo luận dường như không thích hợp tiếp tục nữa. Cũng không thể nào nói người ta tính toán trăm phương ngàn kế trước mặt họ được.
Thẩm Di kéo Chu Diệc Hành, nói: “Muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Cô đơn thuần như vậy, làm sao có thể hiểu được lời nói sắc bén công khai hay ngấm ngầm giữa đàn ông với nhau.
Nhưng Chu Diệc Hành lại không cam lòng.
Lại bất đắc dĩ phải là người đầu tiên rời đi trong cuộc đối đầu này.
Lời nói của cô như đang nhắc nhở anh ta rằng cô và Chu Thuật Lẫm muốn cùng nhau trở về nghỉ ngơi.
Chu Thuật Lẫm đi tới, đứng bên cạnh cô, lấy danh nghĩa là chồng cô hỏi anh ta: “Còn chuyện gì nữa không?”
Chu Diệc Hành lạnh lùng nhìn anh.
Cáo ngàn tuổi mà còn đứng đây giả vờ tán gẫu với anh ta ư?!
Anh ta hít một hơi thật sâu, phớt lờ anh, nói với Thẩm Di: “Em cứ suy nghĩ kỹ về những gì anh vừa nói. Di Di, anh sẽ đến đón em.”
Chỉ cần cô quyết định, anh ta sẽ đến đón cô bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt Chu Thuật Lẫm bình tĩnh đến lạnh lùng, chỉ đứng đó nhìn người trước mặt nói với vợ anh rằng nên cân nhắc đến việc rời bỏ anh.
Thẩm Di thầm thở dài trong lòng, dường như cô không thể nào xóa bỏ được chấp niệm của anh ta, chỉ biết mím môi dặn anh ta trên đường lái xe cẩn thận.
Nhưng phản ứng của cô rơi vào trong mắt Chu Thuật Lẫm lại khiến anh hiểu lầm rằng cô sẽ cân nhắc những gì Chu Diệc Hành vừa nói.
Anh hơi cụp mắt xuống, chờ đợi bọn họ chào tạm biệt nhau.
Đã hứa là hai mươi phút, anh thực sự chỉ cho hai mươi phút.
Không thêm một giây một phút nào.
Tính từng giây một.
Thẩm Di vẫy tay với Chu Diệc Hành, sau đó tự nhiên nắm lấy tay anh, xoay người muốn đi: “Đi thôi.”
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng cụp mắt, nói: “Ừ.”
Khi không còn người khác xung quanh, bọn họ cũng không cần cố tạo ra cảm giác thân mật nữa.
Có thể thời gian chưa dài, nhưng họ đã là cặp vợ chồng mới cưới.
Chu Diệc Hành cau chặt đầu mày xoay người sải bước rời đi, bước đi nhanh như gió, còn lạnh hơn cả gió đêm đông.
Ánh đèn dọc đường sáng lên, Thẩm Di vừa nghiêng đầu là có thể nhìn rõ vết sẹo trên khóe miệng Chu Thuật Lẫm. Cô chợt nhận ra điều gì đó: “Người đánh anh không phải là anh ấy đấy chứ?”
Cô không ngốc, không phải là hoàn toàn không biết gì về cuộc đấu đá giữa hai người bọn họ.
Chu Thuật Lẫm không hề giấu diếm: “Ừm.”
Thẩm Di không nói nên lời. Cô không ngờ mâu thuẫn cá nhân của bọn họ lại đạt đến mức gay gắt như vậy.
Cô nhớ lại câu trả lời của anh ban nãy.
Anh cướp đồ của người khác nên mới bị đánh…
Cô khẽ cười, sao lại nghe như một chú chó con đáng thương vậy nhỉ? Cô trêu chọc anh: “Anh còn biết anh đã cướp đồ của người khác à?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt xuống, không có hứng thú trả lời, còn có chút cô đơn. Đôi mắt hẹp dài của anh đột nhiên ngước lên, hỏi: “Vậy em có hối hận không?”
Thẩm Di sửng sốt: “Gì cơ?”
Anh đưa tay chạm vào gò má thanh tú của cô, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nói: “Vừa nãy anh ta nói với em nhiều chuyện như thế, có khiến em muốn xem xét lại và cân nhắc về mối quan hệ của chúng ta không?”
Anh không có mấy tự tin. Anh thừa nhận rằng anh đang lo lắng. Cũng không chắc rằng liệu cô có nghe lời Chu Diệc Hành hay không.
Dù chỉ là một câu hay nửa câu thì cũng tạo ra sự lệch lạc.
Cuối cùng Thẩm Di cũng nắm được nguyên nhân sâu xa dẫn đến tâm trạng bất thường của anh. Đôi mắt cô sáng ngời, cẩn thận nhìn anh giây lát: “Chu Thuật Lẫm, ban nãy vào giây cuối cùng anh mới xuất hiện đúng không?”
Vẻ mặt anh ủ rũ, cũng không trả lời.
Thẩm Di muốn cười, thật sự cũng đã làm như thế.
“Vậy anh tắm xong chưa?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Cô không biết anh đến từ lúc nào, có lẽ chỉ tắm khoảng mười lăm phút, thậm chí còn nhanh hơn thế nữa.
Cô dời tầm mắt xuống dưới, đương nhiên là cô biết rõ ‘trạng thái’ của anh lúc cô vừa rời đi.
Câu này của cô hiển nhiên có ý tứ khác.
Ánh mắt của cô cũng quá mức thẳng thắn.
Thực ra anh ta đã mơ hồ có được đáp án.
Đường quai hàm của anh ta sắc như dao, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, chỉ là anh ta không sẵn lòng tiếp nhận đáp án đó nên vẫn còn chờ đợi.
Thẩm Di khẽ rũ mi, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Đã quá muộn rồi, Diệc Hành.”
Trên mu bàn tay Chu Diệc Hành nổi lên gân xanh, anh ta cố gắng giữ vẻ mặt không biểu cảm. Nghe thấy một câu trả lời mà mình không bao giờ mong đợi, anh ta khàn giọng hỏi cô: “Cái gì muộn rồi?”
Anh ta như đang đứng trên bờ vực sâu không đáy, chuẩn bị rơi xuống thịt nát xương tan.
“Đúng là chúng ta đã quen nhau rất lâu, từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, từ lúc còn chưa hiểu gì cả. Nhưng nhiều năm qua thế giới của anh rất rộng lớn, trong đó có rất nhiều người, dường như dù em có làm thế nào cũng không bắt được anh, đầy sự do dự và không chắc chắn. Đến cuối cùng em không thể xác định được kết cục của chúng ta, chỉ có thể để mặc cho thời gian đẩy về phía trước.” Thẩm Di bình tĩnh nói: “Nhưng anh ấy thì khác. Khi đối diện với anh ấy, em có thể tìm được sự chắc chắn mà không cần phải do dự. Em không biết anh có hiểu điều em nói không, nhưng em rất thích cảm giác này.”
Bởi vì cô chưa bao giờ có được một tình yêu vững chắc như thế.
Đó là sự quyết tâm rằng dù có ai đến trước mặt anh và đứng bên cạnh cô thì anh cũng sẽ vươn tay về phía cô.
Đó là tình yêu bền chặt mà bố mẹ nuôi chưa bao giờ dành cho cô, bố mẹ ruột chưa bao giờ dành cho cô, người chồng sắp cưới cũ chưa bao giờ dành cho cô, và thế giới này cũng chưa bao giờ cho cô.
Lần đầu tiên cô được nếm thử, sau đó như nghiện lấy mùi vị đó, trầm luân không lối thoát.
Anh bảo cô hãy tin vào sự tồn tại của một câu nói: Giữa trời và đất có một sự dịu dàng mãnh liệt, dù mưa nắng cũng không thay đổi, sẽ bền chặt chung thủy với nhau.
Mắt Chu Diệc Hành đỏ lên. Anh ta mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng Thẩm Di đã sớm ngắt lời anh ta: “Em biết anh muốn nói đến sau này. Nhưng em đã cho anh rất nhiều thời gian rồi.”
Bao nhiêu năm trôi qua nhưng anh ta vẫn không nắm bắt được, mà cô cũng đã cho anh ta đủ thời gian.
Từ giờ trở đi, cô muốn đưa thời gian cho Chu Thuật Lẫm.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đã bỏ lỡ thì không thể quay lại được đâu, Diệc Hành.”
Cuối cùng Chu Diệc Hành cũng dám xác nhận cảm giác mơ hồ vừa rồi —— sự thiên vị mà cô dành cho Chu Thuật Lẫm.
Mấy chữ cứng ngắc lăn qua cổ họng anh ta như cát bụi: “Em đã thích cậu ta rồi phải không?”
Thẩm Di không phủ nhận.
Cũng không thể xác định là từ lúc nào.
Có thể là từ cuốn sách hàng dỏm, có thể là câu thơ cô viết lại bị anh tìm được sau đó học thuộc lòng, có thể là lần nào đó cô say khướt và ngồi trên người anh, có thể là lần nào đó cô vừa hồi hộp vừa hứng thú khi nhìn thấy bộ mặt thật của anh, hoặc có thể là khi cùng nhau ngắm trăng tròn lên cao.
Nhịp tim cô những lúc đó đã đập rất mạnh.
Là nhịp tim và sự dâng trào mà cô chưa bao giờ cảm nhận được ở Chu Diệc Hành.
Đối với cô, Chu Diệc Hành giống như một người bạn chân thành hơn, một mối quan hệ mà họ đã cùng nhau lớn lên. Anh ta cũng rất quan trọng, nhưng với cô, giữa hai người đàn ông này dường như rất khác nhau.
Cô không có nhiều kinh nghiệm trong các mối quan hệ, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tình huống không hề bình thường.
Thay vì tuân theo các quy tắc và kết hôn với người mà lẽ ra cô phải cưới, dường như cô lại sẵn lòng thoát khỏi những ràng buộc và kết hôn với người vừa táo bạo lại nham hiểm hơn.
Cô không phải là người giỏi xử lý cảm xúc, nhưng Chu Thuật Lẫm cũng không cần cô xử lý cảm xúc.
Trong chuyện này cô vẫn hơi chậm chạp, nhưng khi ở bên anh, dường như cô đã bị anh ảnh hưởng về mặt cảm xúc một cách rất tự nhiên.
Cô không có hứng thú với những điều này, nhưng cô lại nảy sinh mối quan tâm tò mò về anh.
Ồ, chắc là giống như Chu Thuật Lẫm từng nói, cô rất thèm muốn anh.
Đúng là có một chút.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi mỉm cười.
Chu Diệc Hành bất lực nhìn cô, cảm thấy vô cùng chói mắt. Nhưng anh ta không thể lý giải được cái gọi là ‘người tốt như vậy’ trong miệng cô.
“Cho dù biết đây đều là kế hoạch của cậu ta, em cũng không quan tâm sao?” Chu Diệc Hành khó hiểu hỏi cô, cố gắng đánh thức cô, “Cậu ta tính toán mọi cách để cưới em như thế, tại sao em lại biết cậu ta không có mục đích gì?”
Anh ta nhếch môi cười khẩy: “Chẳng lẽ chỉ vì chút yêu thích thôi sao?”
Cô và Chu Thuật Lẫm quen nhau chưa được bao lâu, chẳng lẽ chỉ vì chút yêu thích nhỏ nhoi đó mà anh quyết tâm đánh một nước cờ lớn như thế, còn lên kế hoạch cẩn thận cho mọi việc? Nói ra ai dám tin đây?
Thẩm Di nắm chặt tay.
Những gì Chu Diệc Hành nói quả thực cũng đúng.
Chu Diệc Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Di Di, em phải có tâm đề phòng người khác. Em hiểu rõ cậu ta được bao nhiêu?” Bọn họ đang bận nói chuyện, cũng không ai chú ý tới có người đang đi xuống.
Chu Thuật Lẫm nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, mười giây cuối cùng.
Năm giây cuối cùng.
Ba, hai, một.
Một giây trước khi đồng hồ vang lên, người đàn ông giơ tay bấm dừng, sau đó lập tức ngước mắt lên, cắt ngang sự đặt điều của Chu Diệc Hành với mình: “Di Di, về nhà thôi.”
Hai người đang nói chuyện chợt khựng lại. Sau khi nghe rõ lời nhắc nhở, Thẩm Di mới nhớ ra bọn họ đã nói chuyện rất lâu, cô hoàn toàn quên mất hai mươi phút đã hứa với anh.
Thậm chí còn để anh đích thân xuống đón cô.
Thẩm Di khựng lại giây lát, đột nhiên có một suy nghĩ rất ngớ ngẩn, chắc không phải anh mới đứng đây mấy giây đâu nhỉ?
Chu Diệc Hành cau mày ngẩng đầu lên, tơ máu lại giăng đầy trong mắt.
Người đứng cách đó vài mét mặc bộ đồ ngủ màu đen, vẻ mặt thờ ơ.
Bộ đồ ngủ đó đã vô thức chứng minh mối quan hệ thân thiết giữa hai người họ, cho anh ta một sự khiêu khích rất rõ ràng.
Sự xuất hiện của anh là có chủ ý.
Cũng không thể nói rằng anh xuống đây không phải để diễu võ giương oai.
Chu Diệc Hành siết chặt nắm đấm, tất cả lửa giận trong lồ ng ngực đều bị bộ đồ ngủ đó khuấy động, giống như dung nham sôi sục trong núi lửa, nhiệt độ đạt đến mức cao nhất.
Anh ta khó có thể bỏ qua, cũng không thể không biết rõ rằng chốc nữa bọn họ sẽ cùng nhau trở về căn nhà chung của bọn họ, cùng nhau ngủ chung một chiếc giường.
So với anh ta và cô, giờ đây họ đã là vợ chồng, thật sự rất thân thiết.
Cũng không khó để tưởng tượng sâu thêm.
Nắm tay anh ta siết chặt đến phát ngứa. Nghĩ đến cú đấm hôm nay, anh ta chỉ muốn đấm Chu Thuật Lẫm thêm vài phát nữa.
Tầm mắt họ giao nhau, trong ánh mắt của cả hai người đàn ông đều không có vẻ thân thiện.
Chu Thuật Lẫm đột nhiên xuất hiện ở đây, chủ đề mà bọn họ vừa thảo luận dường như không thích hợp tiếp tục nữa. Cũng không thể nào nói người ta tính toán trăm phương ngàn kế trước mặt họ được.
Thẩm Di kéo Chu Diệc Hành, nói: “Muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Cô đơn thuần như vậy, làm sao có thể hiểu được lời nói sắc bén công khai hay ngấm ngầm giữa đàn ông với nhau.
Nhưng Chu Diệc Hành lại không cam lòng.
Lại bất đắc dĩ phải là người đầu tiên rời đi trong cuộc đối đầu này.
Lời nói của cô như đang nhắc nhở anh ta rằng cô và Chu Thuật Lẫm muốn cùng nhau trở về nghỉ ngơi.
Chu Thuật Lẫm đi tới, đứng bên cạnh cô, lấy danh nghĩa là chồng cô hỏi anh ta: “Còn chuyện gì nữa không?”
Chu Diệc Hành lạnh lùng nhìn anh.
Cáo ngàn tuổi mà còn đứng đây giả vờ tán gẫu với anh ta ư?!
Anh ta hít một hơi thật sâu, phớt lờ anh, nói với Thẩm Di: “Em cứ suy nghĩ kỹ về những gì anh vừa nói. Di Di, anh sẽ đến đón em.”
Chỉ cần cô quyết định, anh ta sẽ đến đón cô bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt Chu Thuật Lẫm bình tĩnh đến lạnh lùng, chỉ đứng đó nhìn người trước mặt nói với vợ anh rằng nên cân nhắc đến việc rời bỏ anh.
Thẩm Di thầm thở dài trong lòng, dường như cô không thể nào xóa bỏ được chấp niệm của anh ta, chỉ biết mím môi dặn anh ta trên đường lái xe cẩn thận.
Nhưng phản ứng của cô rơi vào trong mắt Chu Thuật Lẫm lại khiến anh hiểu lầm rằng cô sẽ cân nhắc những gì Chu Diệc Hành vừa nói.
Anh hơi cụp mắt xuống, chờ đợi bọn họ chào tạm biệt nhau.
Đã hứa là hai mươi phút, anh thực sự chỉ cho hai mươi phút.
Không thêm một giây một phút nào.
Tính từng giây một.
Thẩm Di vẫy tay với Chu Diệc Hành, sau đó tự nhiên nắm lấy tay anh, xoay người muốn đi: “Đi thôi.”
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng cụp mắt, nói: “Ừ.”
Khi không còn người khác xung quanh, bọn họ cũng không cần cố tạo ra cảm giác thân mật nữa.
Có thể thời gian chưa dài, nhưng họ đã là cặp vợ chồng mới cưới.
Chu Diệc Hành cau chặt đầu mày xoay người sải bước rời đi, bước đi nhanh như gió, còn lạnh hơn cả gió đêm đông.
Ánh đèn dọc đường sáng lên, Thẩm Di vừa nghiêng đầu là có thể nhìn rõ vết sẹo trên khóe miệng Chu Thuật Lẫm. Cô chợt nhận ra điều gì đó: “Người đánh anh không phải là anh ấy đấy chứ?”
Cô không ngốc, không phải là hoàn toàn không biết gì về cuộc đấu đá giữa hai người bọn họ.
Chu Thuật Lẫm không hề giấu diếm: “Ừm.”
Thẩm Di không nói nên lời. Cô không ngờ mâu thuẫn cá nhân của bọn họ lại đạt đến mức gay gắt như vậy.
Cô nhớ lại câu trả lời của anh ban nãy.
Anh cướp đồ của người khác nên mới bị đánh…
Cô khẽ cười, sao lại nghe như một chú chó con đáng thương vậy nhỉ? Cô trêu chọc anh: “Anh còn biết anh đã cướp đồ của người khác à?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt xuống, không có hứng thú trả lời, còn có chút cô đơn. Đôi mắt hẹp dài của anh đột nhiên ngước lên, hỏi: “Vậy em có hối hận không?”
Thẩm Di sửng sốt: “Gì cơ?”
Anh đưa tay chạm vào gò má thanh tú của cô, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nói: “Vừa nãy anh ta nói với em nhiều chuyện như thế, có khiến em muốn xem xét lại và cân nhắc về mối quan hệ của chúng ta không?”
Anh không có mấy tự tin. Anh thừa nhận rằng anh đang lo lắng. Cũng không chắc rằng liệu cô có nghe lời Chu Diệc Hành hay không.
Dù chỉ là một câu hay nửa câu thì cũng tạo ra sự lệch lạc.
Cuối cùng Thẩm Di cũng nắm được nguyên nhân sâu xa dẫn đến tâm trạng bất thường của anh. Đôi mắt cô sáng ngời, cẩn thận nhìn anh giây lát: “Chu Thuật Lẫm, ban nãy vào giây cuối cùng anh mới xuất hiện đúng không?”
Vẻ mặt anh ủ rũ, cũng không trả lời.
Thẩm Di muốn cười, thật sự cũng đã làm như thế.
“Vậy anh tắm xong chưa?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Cô không biết anh đến từ lúc nào, có lẽ chỉ tắm khoảng mười lăm phút, thậm chí còn nhanh hơn thế nữa.
Cô dời tầm mắt xuống dưới, đương nhiên là cô biết rõ ‘trạng thái’ của anh lúc cô vừa rời đi.
Câu này của cô hiển nhiên có ý tứ khác.
Ánh mắt của cô cũng quá mức thẳng thắn.
/116
|