Ôn Uyển là y tá, có thể sau khi mẹ cô sinh anh trai cô xong thì đã tiêu hao hết tâm lực, cho nên sinh cô ra diện mạo thua xa Ôn Tân, cùng lắm cũng chỉ là ngũ quan đoan trang mà thôi.
Tôi đích thân đến nhà tìm gặp Ôn Uyển.
“Em cảm thấy việc này không cần thiết.” Ôn Uyển nghe tôi nói mục đích xong, liền gạt phắt đi cho là không đúng. Cô không chút khách khí mà cắt ngang lời tôi: “Thứ mà anh trai em cần nhất hiện giờ là tủy phù hợp, không phải là một người làm cho anh ấy vui.”
Cô ấy quá thẳng thắn dùng giọng điệu chủ quan khiến tôi rất ngạc nhiên: “Chị dâu em cho rằng việc đó sẽ có ích cho chồng cô ấy.”
Tính mệnh của người thân nhất sắp không giữ được, ai mà chẳng muốn còn nước còn tát, tạm thời chưa nói có lợi hay không, nếu như Tường Vi thực sự xuất hiện, thì người phải hy sinh lớn nhất vẫn là Sơ Tình. Người làm vợ là cô ấy là tình nguyện, phận em gái như Ôn Uyển có gì mà đòi không cam tâm?
Mặt Ôn Uyển biến sắc, giọng nói sắc nhọn: “Đó là bởi vì chị ấy ngốc! Dẫn sói vào nhà là việc ngốc nghếch!”
Một câu nói ấy khiến tôi hoàn toàn mất đi cảm tình với Ôn Uyển, hơn nữa còn nảy sinh nghi hoặc. Là người nhà bệnh nhân, Ôn Uyển chắc hẳn cũng phải giống Sơ Tình, không buông tha một cơ hội nào vì người bệnh mới đúng.
“Đối với bệnh tình của Ôn Tân, em có lẽ không nên có tình cảm cá nhân như vậy.”
“Em không có!” Cô ta nhanh chóng phủ nhận khiến tôi sinh nghi, “Em chỉ cảm thấy người như Tường Vi không có tư cách đến gặp anh em, cô ta đã khiến anh trai em bị tổn thương rất sâu… hơn nữa, nếu như cô ta xuất hiện, còn có thể xúc phạm tới Sơ Tình.”
“Thế nhưng lúc tính mệnh anh ta bị đe dọa, người anh ta muốn gặp chỉ có Tường Vi.” Tôi kiên quyết.
Hai gò má Ôn Uyển khẽ co giật, rõ ràng là đang rất phẫn nộ, nhưng vẫn giận dữ cười: “Đàn ông… đúng là luôn thích hồ ly tinh.”
Tôi giật mình, sao lại gọi như vậy?
“Bây giờ tính mạng của anh trai em bị đe dọa,cho dù sự xuất hiện của Tường Vi có vô dụng đi nữa, thì Ôn Tân vẫn có quyền được gặp lại người anh ta muốn gặp. Chị nghe nói học phí của em đều là do Ôn Tân cung cấp, lẽ nào em nhẫn tâm nhìn anh trai mình chết?” Đánh rắn cần phải đánh bảy tấc đất.
Cả người Ôn Uyển ngã vào sô pha, giống như đã bị tôi đánh bại. Cô ta im lặng chốc lát, cuối cùng nói: “Em thực sự không biết Tường Vi ở đâu. Nhưng nếu như chị biết chuyện giữa anh trai em và cô ta, chị nhất định sẽ từ bỏ việc tìm kiếm cô ta.”
***
Đó là một chuyện đều sẽ xảy ra với rất nhiều đôi tình nhân, không hề mới mẻ. Ôn Tân và A Hàn cùng lúc quen biết Tường Vi, lúc ấy cô ta chỉ mới mười bảy tuổi, vẻ đẹp đã thực nghiêng nước nghiêng thành, rất nhiều kẻ bám đuôi. Cuối cùng, Ôn Tân đã đánh bại tất cả tình địch, hai người bọn họ rơi vào bể tình. Không lâu sau, Tường Vi đi du học, Ôn Tân nhờ vả bạn học của anh ở nước ngoài chăm sóc bạn gái mình. Nhưng lúc Tường Vi tốt nghiệp, bạn học kia của Ôn Tân gọi điện thoại về, khóc không thành tiếng. Anh ta nói anh ta đã yêu Tường Vi đến không dứt ra được, cầu xin Ôn Tân từ bỏ. Lúc ấy Ôn Tân giận cũng không được nữa, anh im lặng.
“Tình cảm của anh trai em với Tường Vi rất sâu đậm.” Ôn Uyển nói: “Chúng em từ nhỏ đã không còn cha, mẹ em một mình vất vả khổ cực nuôi hai anh em trưởng thành, anh ấy vẫn là người hiểu chuyện. Đêm đó, anh ấy hết hút thuốc lại uống rượu. Anh ấy khóc nói với em, anh ấy thực sự yêu cô ta, cô ta lại khiến anh em đau khổ. Lúc ấy, em hận Tường Vi muốn chết. Người phụ nữ này khiến một người đàn ông hoàn hảo như vậy bị tổn thương.”
Vài ngày sau đó, Ôn Tân cuối cùng cũng đưa ra quyết định đau khổ, chia tay với Tường Vi.
“Chưa bao giờ em gặp loại đàn bà vô liêm sỉ như cô ta. Là cô ta phụ Ôn Tân, nhưng lúc biết tin anh trai em kết hôn, cô ta còn mặt mũi tới quấy rối! Cô ta dùng kéo cắt nát chăn đệm trong phòng tân hôn, đập hỏng tất cả mọi vật bày biện trong phòng. Cô ta như một kẻ điên vậy.” Gạt tàn thủy tinh trên bàn cũng bị đập vỡ tan tành, mảnh vỡ cứa vào tay, vào mặt, máu tươi thẫm, nhìn mà giật mình.
Tôi không khỏi khẽ thốt lên: “Em nói cái gì?”
“Cô ta nói dù cô ta có chết cũng không cho phép Ôn Tân yêu người phụ nữ khác.” Ôn Uyển nghiến răng nghiến lợi nói, giọng căm hận đến nỗi trái tim cũng sắp nhỏ máu.
“Vậy anh trai em phản ứng thế nào?”
“Anh trai em từ nhỏ đã luôn lương thiện. Anh vẫn không ngăn cản, chỉ vừa khóc vừa cầu xin Tường Vi băng bó vết thương. Nếu như là em, nhất định đuổi cô ta ra khỏi cửa.”
Nếu như tôi có lẽ cũng làm vậy. Có người phụ nữ nào ỷ vào sắc đẹp của mình mà ong bướm câu dẫn đàn ông như thế, lại còn to gan ngược đãi người mình yêu. Trên ti vi loại phụ nữ này rất nhiều, tôi cũng thấy rõ, nhưng Ôn Tân dùng phương thức này quả thật là mềm yếu.
“Em vốn định báo cảnh sát, nhưng anh Ôn Tân ngăn cản, đành trừng mắt nhìn cô ta bỏ đi. Chính miệng Ôn Tân nói từ nay về sau sẽ coi Tường Vi như người lạ.” Ôn Uyển oán giận nói, “Sau lần đó, em không còn biết tin gì về cô ta nữa.” Ôn Uyển cho rằng như vậy là cả đời này sẽ không có bất cứ liên quan nào đến cô ta, nhưng không ngờ, thế sự khó lường.
Tôi chậm rãi thở dài: “Chị hiểu tâm trạng của em, nhưng hiện giờ phải lấy đại cuộc làm trọng, em không…”
“Chị đi tìm A Hàn đi. Anh ấy cũng là một trong số những người đàn ông bị hồ ly tinh kia mê hoặc. Không chừng anh ta biết.” Ôn Uyển có vẻ mệt mỏi đưa tay lên day trán, sau đó lạnh lùng mà hạ lệnh tiễn khách: “Nếu như chị cảm thấy cần phải nói.”
Tuy rằng thái độ Ôn Uyển tỏ ra khăng khăng không biết Tường Vi ở đâu nhưng tôi thấy thu hoạch cũng không tồi. Vì vậy, tôi mãn nguyện đứng dậy cáo từ. Ra đến cửa thì một giọng nói nhẹ nhàng gọi tôi lại, là một người phụ nữ trung niên.
“Cô Diệp, tôi là mẹ Ôn Tân.”
Tôi gật đầu chào.
“Mong cháu thứ lỗi cho Ổn Uyển. Nó xưa nay không có chua ngoa như vậy.” Sau khi đưa tôi vào phòng của bà, bà ấy nhẹ nhàng nói: “Ôn Uyển từ nhỏ đã sùng bái anh trai, hiện giờ tình hình của Ôn Tân lại chẳng mấy lạc quan, cho nên tâm trạng Ôn Uyển thực sự không tốt.”
“Đây là chuyện thường tình thôi ạ.” Tôi tỏ ra thông cảm.
“Người thực sự bị làm khó chính là Sơ Tình, con bé lại nghĩ ra cách này.” Bà Ôn cùng lắm cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, dung mạo thanh tú nhưng rất rõ tuổi tác, nếp nhăn dường như chính là bằng chứng.
“Bác cầu xin cháu, Diệp tiểu thư.” Viền mắt bà đã hoen đỏ: “Bác từ lúc trẻ đã mất đi chồng, may mà còn có Ôn Tân hiểu chuyện săn sóc, không đến nỗi cả ngày đau khổ. Không ngờ đến lúc tuổi già lại xảy ra chuyện này. Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng tôi đều quyết không từ bỏ!”
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề.
“Không phải bác tự khen ngợi con trai mình, nhưng trên đời này thực sự không có đứa trẻ nào nặng tình và có trách nhiệm như Ôn Tân. Lần duy nhất nó bị đánh đòn là sau khi chồng bác qua đời. Ôn Tân muốn bỏ học đi làm, bác lôi nó ra đánh một trận. Sau lần đó, nó vừa học vừa đi làm thuê. Thành tích rất khá, lại còn có tâm trí tham gia công tác hội học sinh. Sau khi tốt nghiệp, nó cũng không như những thanh niên khác ra ngoài làm loạn, nó lúc nào cũng chăm lo bác và Ôn Uyển chu đáo. Mọi người ai cũng ước ao có được một đứa con như nó. Nó là niềm kiêu hãnh cả đời này của bác. Nó lúc nào cũng luôn nỗ lực nhưng ông trời lại không công bằng với nó. Nếu như có thể để bác thay mạng nó, bác cũng cam tâm.” Nói đến đây, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.
Tôi nắm tay bà Ôn, chua xót: “Bác Ôn, ở hiền gặp lành. Cháu sẽ cố gắng hết sức!” Không phải vì chương trình, mà vì lòng hiếu kính của Ôn Tân, vì hai vị Ôn phu nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng.
Bà Ôn cảm động gật đầu. Tôi câu nệ suy nghĩ một vài tình huống: “Bác Ôn, bác đã từng gặp Tường Vi chưa?”
“Từng gặp hai lần, cô gái này đẹp nhưng ma quái. Không thể sánh bằng sự thiện lương của Sơ Tình, may mà Ôn Tân…” Có thể bà Ôn bỗng nhiên nhớ đến Tường Vi có thể cứu mạng con trai mình, cho nên lời nói đến cửa miệng liền nuốt vào. Dường như không có một bà mẹ chồng nào muốn con dâu mình là một kẻ hồng nhan họa thủy.
Rời khỏi nhà họ Ông, tôi nhanh chóng phân tích một chút, phát hiện ra đây đúng là một câu chuyện phức tạp nhưng được sắp xếp đơn giản. Thanh niên yêu nhau, cô gái phản bội, chàng trai không chịu được căm phẫn nên đưa ra lời biệt ly. Tuy nhiên, những thứ không chiếm được luôn là tốt nhất, cho nên anh ta trong lòng không thể quên được cô gái, nhiều năm sau cũng nhớ mãi không quên người đã phụ tình mình. Ôn Tân đúng là một đại tình thánh không hơn không kém. Tình yêu thật đáng sợ. Tôi không khỏi lắc đầu, rõ ràng biết mình bị phản bội mà vẫn tiếp tục như vậy.
Ấn tượng của tôi đối với Tường Vi xấu tới cực điểm.
Kỳ thực, hình tượng tôi yêu thích luôn là hoàn mỹ. Tất cả mỹ nhân trong phim ảnh tôi đều có cảm tình, nhưng bây giờ trước mắt tôi là một người phụ nữ tùy hứng nông cạn, phong lưu ích kỷ, không được giáo dục tử tế. Cô ta coi tình yêu là trò chơi, bắt được càng nhiều tù binh càng cảm thấy mình giỏi. Thật là quá biến thái! Mặc dù tạo hóa ưu ái cho cô ta vẻ đẹp như vậy, nhưng rõ ràng nhân cách cô ta không thể sánh cùng Sơ Tình. Có thể cô ta xinh đẹp hơn tất thảy các cô gái khác nhưng tình cảm của mỗi người đều đáng tôn trọng, không ai được phép chà đạp.
“Đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp, đáng tiếc cho Ôn Tân.” Tôi không khỏi tiếc nuối nghĩ: “Sơ Tình là người bị tổn thương trong chuyện này.”
***
Tôi gọi điện theo số điện thoại mà Ôn Uyển cung cấp, cuối cùng liên lạc được với A Hàn. A Hàn và Ôn Tân có công việc khá giống nhau, đều là nhân viên văn phòng. Lúc tôi gọi điện, vừa may anh ta mới đi công tác về, vẫn còn ở sân. Anh ta có vẻ nghi hoặc mục đích tôi hẹn gặp nhưng sau cùng cũng đồng ý hôm sau sẽ gặp tôi.
Tôi đến tìm anh ta ở một công trình xây dựng đang thi công.
Anh ta đội mũ bảo hiểm, mặc quần jean, đi giày thể thao, tóc mai hai bên dài tựa râu, nói chung không phải bộ dạng gì đặc biệt cho lắm, khó trách dù anh ta có cao lớn đẹp trai mà vẫn thua Ôn Tân.
“Cô Diệp, ngưỡng mộ đại danh cô đã lâu.” Anh ta bắt tay với tôi, có vẻ không có ý tứ: “Tôi thật sự rất bận, cho nên chỉ có thể hẹn cô tới đây.”
Bàn tay anh ta lớn và ấm áp, khiến bàn tay tôi lọt thỏm gọn trong đó. Tôi có thể cảm nhận được tính cách thẳng thắn của anh ta.
Tôi đi cùng anh ta đến phòng làm việc dựng tạm bên cạnh công trường, anh ta châm một điếu thuốc: “Tôi có thể làm gì giúp Ôn Tân?”
Đó là lời dạo đầu khiến người ta nghe rất hài lòng. Anh ta coi Ôn Tân là bạn tốt, cảm thấy mình sắp làm một chuyện gì đó cứu được bạn.
Tôi nói: “Ôn Tân mong muốn được ư gặp Tường Vi, anh có thể giúp đỡ được không?”
Anh ta hít một hơi sâu vẻ sầu não, ánh mắt chua xót: “Đã ba năm nay tôi không gặp Tường Vi. Lần cuối cùng liên lạc là lúc tôi nhận được bưu thiếp của cô ấy gửi từ Tây Tạng, đã ba năm rồi.”
“Vậy anh có số điện thoại nhà cô ấy không?”
“Gia đình cô ấy chuyển nơi ở cách đây hai năm, sau đó biệt vô âm tích.”
Tôi cảm thấy nghi ngờ, nếu như A Hàn đã không liên lạc gì với Tường Vi ba năm, vì sao lại biết gia đình cô ta chuyển đi hai năm trước?
Anh ta lập tức đáp: “Tôi thỉnh thoảng có gọi điện đến nhà cô ấy, nhưng cha mẹ cô ấy nói cô ấy ở nước ngoài. Hai năm trước gọi thì mới phát hiện ra gia đình cô ấy đã chuyển.”
Hoá ra là vậy, ngoài Ôn Tân, vẫn còn có người nhớ thương Tường Vi.
Có vẻ như anh ta hiểu rõ suy nghĩ của tôi, không ngại nói: “Cô Diệp nếu đã tìm được tôi, chắc cũng biết chuyện năm đó tôi và Ôn Tân cùng theo đuổi Tường Vi, kết quả là tôi thua thảm hại.”
Tôi rất có cảm tình với A Hàn, anh ta khá ngay thẳng. Cho dù năm xưa có thất tình cũng rất hào sảng, không như những người đàn ông khác, ích kỷ hẹp hòi, theo đuổi không được người con gái mình thích liền lập tức nói người khác không có mắt hoặc là tự nói mình có mắt như mù.
“Bệnh tình Ôn Tân không lạc quan, anh ta vô cùng nhớ Tường Vi, tôi và Sơ Tình đều mong muốn có thể mau chóng tìm được cô ấy.”
A Hàn gật đầu đáp ứng: “Tôi sẽ cố gắng”
“Tường Vi thực sự là may mắn, Ôn Tân hình như rất yêu cô ấy.” Tôi thử mở miệng thăm dò, một chương trình thành công còn cần phải có tư liệu sống, còn cần chi tiết gây chấn động lòng người, không phải cứ tìm được người là xong.
“Ôn Tân cũng rất may mắn, Tường Vi rất yêu cậu ta.”
Tôi do dự một chút, yêu nữ Tường Vi này trong mắt A Hàn cực kỳ hoàn mỹ, tôi không biết có cần phải phá hỏng hay không?
Thế nhưng A Hàn tiếp tục nói: “Tôi không tin Tường Vi làm những chuyện như vậy, việc này rất kỳ lạ. Người mà Ôn Tân nhờ vả, tôi cũng quen biết. Nếu Tường Vi yêu loại người như hắn ta thì cô ấy có thể có rất nhiều lựa chọn, đâu cần phải mạo hiểm phiêu lưu như vậy.”
Hoá ra A Hàn sớm đã hiểu rõ tất cả.
“Tình yêu đã tới thì không thể dùng lý trí để so sánh.”
A Hàn quay đầu đi: “Năm đó nếu như cô chứng kiến thì cũng sẽ hiểu tất cả. Tình yêu của bọn họ không hề có tính toán cái gì.”
“Thế nhưng chuyện Ôn Uyển nói là sự thật.” Tôi không phục.
“Cách nhìn phiến diện như vậy sao có thế coi là toàn bộ sự việc? Mắt thường của người ta mãi mãi không thể nhìn được mặt trái.” A Hàn mỉm cười.
Tôi mơ hồ, ngồi thẳng lưng dậy. Người đàn ông này có một đôi mắt tinh nhạy, dáng cười ấm áp, hơn nữa nói năng rất thận trọng, đúng là một nhân tài ưu tú. Anh ta sao có thể cũng giống như Ôn Tân, bị người đàn bà như Tường Vi lừa gạt?
“Anh có thể nói cho tôi biết sự tình lúc đó không?”
Anh ta trả lời: “Cũng không có gì cần giấu giếm.”
Lần đầu tiên A Hàn gặp Tường Vi là ở party sinh nhật Nana. Hôm đó cô ấy mời rất nhiều bạn bè. A Hàn đi cùng Ôn Tân. Nana là một người hào sảng, sau khi làm quen với Ôn Tân xong, cô ta liền giới thiệu cô bạn đứng bên cạnh mình: “Đây là Tường Vi, bạn tốt của mình!”
A Hàn lần đầu nhìn thấy Tường Vi, chỉ cảm thấy trong đầu oanh tiếng, hai gò má trong nháy mắt đỏ lên. Một cô gái xinh đẹp như vậy, mặc một bộ váy hồng, đi đôi giày trắng, tóc buông dài đến thắt lưng đen nhánh như cánh quạ, đôi mắt tràn đầy sức sống, giống như có một tiểu yêu tinh ở trong đó đang khiêu vũ. Khí chất hồn nhiên rồi lại mâu thuẫn với vẻ tao nhã tuyệt diệu. Lúc ấy A Hàn sắp tốt nghiệp đại học nhưng chưa bao giờ từng theo đuổi người khác, thế nhưng lúc ấy thấy Tường Vi, liền cảm thấy bản thân đã yêu cô gái này.
“Nhất kiến chung tình.” A Hàn khiên cưỡng cười mà lắc đầu: “Cuối cùng cũng được lĩnh giáo uy lực của thần Cupid. Sau đó tôi giống như hồn lìa khỏi xác, cuối tuần từ trường vè nhà đều không tự chủ được mà đến trước cửa nhà cô ấy. Chột dạ không dám gọi điện cho cô ấy, chỉ đứng ở dưới huýt sáo, không thì ném hòn đá nhỏ lên cửa sổ nhà cô ấy.”
A Hàn quên mất rằng bên cạnh mình còn có Ôn Tân. Ôn Tân chấn động vì Tường Vi không kém gì anh ta. Cho nên hai người cứ như cạnh tranh lẫn nhau, không ai nhường ai. Tường Vi lúc ấy còn trẻ, cùng lúc được hai người con trai theo đuổi dường như không biết làm thế nào. Cho đến khi A Hàn được phân đi thực tập một năm, cô ta cuối cùng cũng hẹn hò với Ôn Tân. A Hàn tuy rằng thất vọng đến cực điểm, thế nhưng ba người bọn họ không vì vậy mà quan hệ xấu đi, trái lại trở nên càng thêm thân mật. Ôn Tân là bạn tốt nhất của anh ta, Tường Vi là người anh ta yêu, cả hai người này anh ta đều không muốn từ bỏ, anh ta muốn tiếp tục làm bạn, cho nên đành phải chấp nhận sự thật mà chúc phúc cho hai người.
Thấy hai người bọn họ thề non hẹn biển, nói trong lòng anh ta không chua xót thì là giả, nhưng anh ta cũng là một người quang minh chính đại, Tường Vi chấp nhận Ôn Tân cũng còn tốt hơn người đàn ông khác. Ít nhất thì Ôn Tân vừa đẹp trai lại vừa thiện lương, rất thâm tình với Tường Vi.
“Ôn Tân thông minh như vậy, Tường Vi ngây thơ xinh đẹp, vốn là vô cùng đẹp đôi, hơn nữa bọn họ yêu nhau như vậy, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, tôi đã rất hài lòng.” A Hàn nói: “Có rất nhiều người đàn ông theo đuổi Tường Vi, tính nết cô ấy tuy nhõng nhẽo nhưng tuyệt đối không phải một cô gái hay cố tình gây sự. Cô Diệp, cho dù người khác nói thế nào cũng mong cô tin tưởng tấm chân tình này, nó giống như ánh ban mai, rất sáng, rất tươi đẹp. Hơn nữa, nếu yêu một người, cuộc đời này nhất định không được chùn bước. Diện mạo xinh đẹp không phải lỗi của cô ấy.”
“Sau đó anh đã từng hẹn hò chưa? Có lẽ sau khi yêu người khác anh sẽ phát hiện ra đó chỉ là một đoạn ký ức đẹp?”
A Hàn nở nụ cười: “Đương nhiên là có, đàn ông hai mươi chín tuổi đương nhiên có một đoạn tình, có điều cũng không quá lâu. Có thể tôi chưa chuẩn bị tốt. Trong lòng tôi còn có một cái bóng, cho nên đối với đối phương sẽ không công bằng, không cần lừa người gạt mình.”
Tôi tán thành: “Như vậy mới là có trách nhiệm.”
A Hàn đưa tôi ra cửa lớn còn nói: “Mong cô Diệp có thể nhanh có kết quả.”
Tôi gật đầu, cảm thấy hơi rối trí vì lời A Hàn giải thích cho sự ra đi của Tường Vi, sự tình trở nên khá phức tạp. A Hàn yêu một người phụ nữ như vậy, lần đầu tiên có thể chỉ là vì diện mạo, nhưng lâu dần nhất định là có lý do khác. Đương nhiên cũng có thể là vì yêu nên anh ta tô điểm thêm cho Tường Vi, nhưng ai biết Ôn Uyển ghét Tường Vi như vậy biết đâu có thể là nói quá sự thật?
Buổi tối cùng với Sơ Tình nói chuyện điện thoại, tôi nói cho cô ấy sự tình, cô ấy hoàn toàn đứng về phía Ôn Uyển:”Diệp Hiểu, trên đời chỉ có mỹ nữ chiếm hết tiện nghi, cho dù là người đàn ông nào, sau khi đã từng yêu môt người phụ nữ cũng sẽ không bao giờ nói xấu người đó.”
Tôi sờ lên mặt mình, có chút hổ thẹn. Ngay cả Sơ Tình xinh đẹp như vậy còn nói bằng cái giọng điệu nhụt chí ấy, tôi cũng đành phải đi đến cùng.
Tôi đích thân đến nhà tìm gặp Ôn Uyển.
“Em cảm thấy việc này không cần thiết.” Ôn Uyển nghe tôi nói mục đích xong, liền gạt phắt đi cho là không đúng. Cô không chút khách khí mà cắt ngang lời tôi: “Thứ mà anh trai em cần nhất hiện giờ là tủy phù hợp, không phải là một người làm cho anh ấy vui.”
Cô ấy quá thẳng thắn dùng giọng điệu chủ quan khiến tôi rất ngạc nhiên: “Chị dâu em cho rằng việc đó sẽ có ích cho chồng cô ấy.”
Tính mệnh của người thân nhất sắp không giữ được, ai mà chẳng muốn còn nước còn tát, tạm thời chưa nói có lợi hay không, nếu như Tường Vi thực sự xuất hiện, thì người phải hy sinh lớn nhất vẫn là Sơ Tình. Người làm vợ là cô ấy là tình nguyện, phận em gái như Ôn Uyển có gì mà đòi không cam tâm?
Mặt Ôn Uyển biến sắc, giọng nói sắc nhọn: “Đó là bởi vì chị ấy ngốc! Dẫn sói vào nhà là việc ngốc nghếch!”
Một câu nói ấy khiến tôi hoàn toàn mất đi cảm tình với Ôn Uyển, hơn nữa còn nảy sinh nghi hoặc. Là người nhà bệnh nhân, Ôn Uyển chắc hẳn cũng phải giống Sơ Tình, không buông tha một cơ hội nào vì người bệnh mới đúng.
“Đối với bệnh tình của Ôn Tân, em có lẽ không nên có tình cảm cá nhân như vậy.”
“Em không có!” Cô ta nhanh chóng phủ nhận khiến tôi sinh nghi, “Em chỉ cảm thấy người như Tường Vi không có tư cách đến gặp anh em, cô ta đã khiến anh trai em bị tổn thương rất sâu… hơn nữa, nếu như cô ta xuất hiện, còn có thể xúc phạm tới Sơ Tình.”
“Thế nhưng lúc tính mệnh anh ta bị đe dọa, người anh ta muốn gặp chỉ có Tường Vi.” Tôi kiên quyết.
Hai gò má Ôn Uyển khẽ co giật, rõ ràng là đang rất phẫn nộ, nhưng vẫn giận dữ cười: “Đàn ông… đúng là luôn thích hồ ly tinh.”
Tôi giật mình, sao lại gọi như vậy?
“Bây giờ tính mạng của anh trai em bị đe dọa,cho dù sự xuất hiện của Tường Vi có vô dụng đi nữa, thì Ôn Tân vẫn có quyền được gặp lại người anh ta muốn gặp. Chị nghe nói học phí của em đều là do Ôn Tân cung cấp, lẽ nào em nhẫn tâm nhìn anh trai mình chết?” Đánh rắn cần phải đánh bảy tấc đất.
Cả người Ôn Uyển ngã vào sô pha, giống như đã bị tôi đánh bại. Cô ta im lặng chốc lát, cuối cùng nói: “Em thực sự không biết Tường Vi ở đâu. Nhưng nếu như chị biết chuyện giữa anh trai em và cô ta, chị nhất định sẽ từ bỏ việc tìm kiếm cô ta.”
***
Đó là một chuyện đều sẽ xảy ra với rất nhiều đôi tình nhân, không hề mới mẻ. Ôn Tân và A Hàn cùng lúc quen biết Tường Vi, lúc ấy cô ta chỉ mới mười bảy tuổi, vẻ đẹp đã thực nghiêng nước nghiêng thành, rất nhiều kẻ bám đuôi. Cuối cùng, Ôn Tân đã đánh bại tất cả tình địch, hai người bọn họ rơi vào bể tình. Không lâu sau, Tường Vi đi du học, Ôn Tân nhờ vả bạn học của anh ở nước ngoài chăm sóc bạn gái mình. Nhưng lúc Tường Vi tốt nghiệp, bạn học kia của Ôn Tân gọi điện thoại về, khóc không thành tiếng. Anh ta nói anh ta đã yêu Tường Vi đến không dứt ra được, cầu xin Ôn Tân từ bỏ. Lúc ấy Ôn Tân giận cũng không được nữa, anh im lặng.
“Tình cảm của anh trai em với Tường Vi rất sâu đậm.” Ôn Uyển nói: “Chúng em từ nhỏ đã không còn cha, mẹ em một mình vất vả khổ cực nuôi hai anh em trưởng thành, anh ấy vẫn là người hiểu chuyện. Đêm đó, anh ấy hết hút thuốc lại uống rượu. Anh ấy khóc nói với em, anh ấy thực sự yêu cô ta, cô ta lại khiến anh em đau khổ. Lúc ấy, em hận Tường Vi muốn chết. Người phụ nữ này khiến một người đàn ông hoàn hảo như vậy bị tổn thương.”
Vài ngày sau đó, Ôn Tân cuối cùng cũng đưa ra quyết định đau khổ, chia tay với Tường Vi.
“Chưa bao giờ em gặp loại đàn bà vô liêm sỉ như cô ta. Là cô ta phụ Ôn Tân, nhưng lúc biết tin anh trai em kết hôn, cô ta còn mặt mũi tới quấy rối! Cô ta dùng kéo cắt nát chăn đệm trong phòng tân hôn, đập hỏng tất cả mọi vật bày biện trong phòng. Cô ta như một kẻ điên vậy.” Gạt tàn thủy tinh trên bàn cũng bị đập vỡ tan tành, mảnh vỡ cứa vào tay, vào mặt, máu tươi thẫm, nhìn mà giật mình.
Tôi không khỏi khẽ thốt lên: “Em nói cái gì?”
“Cô ta nói dù cô ta có chết cũng không cho phép Ôn Tân yêu người phụ nữ khác.” Ôn Uyển nghiến răng nghiến lợi nói, giọng căm hận đến nỗi trái tim cũng sắp nhỏ máu.
“Vậy anh trai em phản ứng thế nào?”
“Anh trai em từ nhỏ đã luôn lương thiện. Anh vẫn không ngăn cản, chỉ vừa khóc vừa cầu xin Tường Vi băng bó vết thương. Nếu như là em, nhất định đuổi cô ta ra khỏi cửa.”
Nếu như tôi có lẽ cũng làm vậy. Có người phụ nữ nào ỷ vào sắc đẹp của mình mà ong bướm câu dẫn đàn ông như thế, lại còn to gan ngược đãi người mình yêu. Trên ti vi loại phụ nữ này rất nhiều, tôi cũng thấy rõ, nhưng Ôn Tân dùng phương thức này quả thật là mềm yếu.
“Em vốn định báo cảnh sát, nhưng anh Ôn Tân ngăn cản, đành trừng mắt nhìn cô ta bỏ đi. Chính miệng Ôn Tân nói từ nay về sau sẽ coi Tường Vi như người lạ.” Ôn Uyển oán giận nói, “Sau lần đó, em không còn biết tin gì về cô ta nữa.” Ôn Uyển cho rằng như vậy là cả đời này sẽ không có bất cứ liên quan nào đến cô ta, nhưng không ngờ, thế sự khó lường.
Tôi chậm rãi thở dài: “Chị hiểu tâm trạng của em, nhưng hiện giờ phải lấy đại cuộc làm trọng, em không…”
“Chị đi tìm A Hàn đi. Anh ấy cũng là một trong số những người đàn ông bị hồ ly tinh kia mê hoặc. Không chừng anh ta biết.” Ôn Uyển có vẻ mệt mỏi đưa tay lên day trán, sau đó lạnh lùng mà hạ lệnh tiễn khách: “Nếu như chị cảm thấy cần phải nói.”
Tuy rằng thái độ Ôn Uyển tỏ ra khăng khăng không biết Tường Vi ở đâu nhưng tôi thấy thu hoạch cũng không tồi. Vì vậy, tôi mãn nguyện đứng dậy cáo từ. Ra đến cửa thì một giọng nói nhẹ nhàng gọi tôi lại, là một người phụ nữ trung niên.
“Cô Diệp, tôi là mẹ Ôn Tân.”
Tôi gật đầu chào.
“Mong cháu thứ lỗi cho Ổn Uyển. Nó xưa nay không có chua ngoa như vậy.” Sau khi đưa tôi vào phòng của bà, bà ấy nhẹ nhàng nói: “Ôn Uyển từ nhỏ đã sùng bái anh trai, hiện giờ tình hình của Ôn Tân lại chẳng mấy lạc quan, cho nên tâm trạng Ôn Uyển thực sự không tốt.”
“Đây là chuyện thường tình thôi ạ.” Tôi tỏ ra thông cảm.
“Người thực sự bị làm khó chính là Sơ Tình, con bé lại nghĩ ra cách này.” Bà Ôn cùng lắm cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, dung mạo thanh tú nhưng rất rõ tuổi tác, nếp nhăn dường như chính là bằng chứng.
“Bác cầu xin cháu, Diệp tiểu thư.” Viền mắt bà đã hoen đỏ: “Bác từ lúc trẻ đã mất đi chồng, may mà còn có Ôn Tân hiểu chuyện săn sóc, không đến nỗi cả ngày đau khổ. Không ngờ đến lúc tuổi già lại xảy ra chuyện này. Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng tôi đều quyết không từ bỏ!”
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề.
“Không phải bác tự khen ngợi con trai mình, nhưng trên đời này thực sự không có đứa trẻ nào nặng tình và có trách nhiệm như Ôn Tân. Lần duy nhất nó bị đánh đòn là sau khi chồng bác qua đời. Ôn Tân muốn bỏ học đi làm, bác lôi nó ra đánh một trận. Sau lần đó, nó vừa học vừa đi làm thuê. Thành tích rất khá, lại còn có tâm trí tham gia công tác hội học sinh. Sau khi tốt nghiệp, nó cũng không như những thanh niên khác ra ngoài làm loạn, nó lúc nào cũng chăm lo bác và Ôn Uyển chu đáo. Mọi người ai cũng ước ao có được một đứa con như nó. Nó là niềm kiêu hãnh cả đời này của bác. Nó lúc nào cũng luôn nỗ lực nhưng ông trời lại không công bằng với nó. Nếu như có thể để bác thay mạng nó, bác cũng cam tâm.” Nói đến đây, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.
Tôi nắm tay bà Ôn, chua xót: “Bác Ôn, ở hiền gặp lành. Cháu sẽ cố gắng hết sức!” Không phải vì chương trình, mà vì lòng hiếu kính của Ôn Tân, vì hai vị Ôn phu nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng.
Bà Ôn cảm động gật đầu. Tôi câu nệ suy nghĩ một vài tình huống: “Bác Ôn, bác đã từng gặp Tường Vi chưa?”
“Từng gặp hai lần, cô gái này đẹp nhưng ma quái. Không thể sánh bằng sự thiện lương của Sơ Tình, may mà Ôn Tân…” Có thể bà Ôn bỗng nhiên nhớ đến Tường Vi có thể cứu mạng con trai mình, cho nên lời nói đến cửa miệng liền nuốt vào. Dường như không có một bà mẹ chồng nào muốn con dâu mình là một kẻ hồng nhan họa thủy.
Rời khỏi nhà họ Ông, tôi nhanh chóng phân tích một chút, phát hiện ra đây đúng là một câu chuyện phức tạp nhưng được sắp xếp đơn giản. Thanh niên yêu nhau, cô gái phản bội, chàng trai không chịu được căm phẫn nên đưa ra lời biệt ly. Tuy nhiên, những thứ không chiếm được luôn là tốt nhất, cho nên anh ta trong lòng không thể quên được cô gái, nhiều năm sau cũng nhớ mãi không quên người đã phụ tình mình. Ôn Tân đúng là một đại tình thánh không hơn không kém. Tình yêu thật đáng sợ. Tôi không khỏi lắc đầu, rõ ràng biết mình bị phản bội mà vẫn tiếp tục như vậy.
Ấn tượng của tôi đối với Tường Vi xấu tới cực điểm.
Kỳ thực, hình tượng tôi yêu thích luôn là hoàn mỹ. Tất cả mỹ nhân trong phim ảnh tôi đều có cảm tình, nhưng bây giờ trước mắt tôi là một người phụ nữ tùy hứng nông cạn, phong lưu ích kỷ, không được giáo dục tử tế. Cô ta coi tình yêu là trò chơi, bắt được càng nhiều tù binh càng cảm thấy mình giỏi. Thật là quá biến thái! Mặc dù tạo hóa ưu ái cho cô ta vẻ đẹp như vậy, nhưng rõ ràng nhân cách cô ta không thể sánh cùng Sơ Tình. Có thể cô ta xinh đẹp hơn tất thảy các cô gái khác nhưng tình cảm của mỗi người đều đáng tôn trọng, không ai được phép chà đạp.
“Đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp, đáng tiếc cho Ôn Tân.” Tôi không khỏi tiếc nuối nghĩ: “Sơ Tình là người bị tổn thương trong chuyện này.”
***
Tôi gọi điện theo số điện thoại mà Ôn Uyển cung cấp, cuối cùng liên lạc được với A Hàn. A Hàn và Ôn Tân có công việc khá giống nhau, đều là nhân viên văn phòng. Lúc tôi gọi điện, vừa may anh ta mới đi công tác về, vẫn còn ở sân. Anh ta có vẻ nghi hoặc mục đích tôi hẹn gặp nhưng sau cùng cũng đồng ý hôm sau sẽ gặp tôi.
Tôi đến tìm anh ta ở một công trình xây dựng đang thi công.
Anh ta đội mũ bảo hiểm, mặc quần jean, đi giày thể thao, tóc mai hai bên dài tựa râu, nói chung không phải bộ dạng gì đặc biệt cho lắm, khó trách dù anh ta có cao lớn đẹp trai mà vẫn thua Ôn Tân.
“Cô Diệp, ngưỡng mộ đại danh cô đã lâu.” Anh ta bắt tay với tôi, có vẻ không có ý tứ: “Tôi thật sự rất bận, cho nên chỉ có thể hẹn cô tới đây.”
Bàn tay anh ta lớn và ấm áp, khiến bàn tay tôi lọt thỏm gọn trong đó. Tôi có thể cảm nhận được tính cách thẳng thắn của anh ta.
Tôi đi cùng anh ta đến phòng làm việc dựng tạm bên cạnh công trường, anh ta châm một điếu thuốc: “Tôi có thể làm gì giúp Ôn Tân?”
Đó là lời dạo đầu khiến người ta nghe rất hài lòng. Anh ta coi Ôn Tân là bạn tốt, cảm thấy mình sắp làm một chuyện gì đó cứu được bạn.
Tôi nói: “Ôn Tân mong muốn được ư gặp Tường Vi, anh có thể giúp đỡ được không?”
Anh ta hít một hơi sâu vẻ sầu não, ánh mắt chua xót: “Đã ba năm nay tôi không gặp Tường Vi. Lần cuối cùng liên lạc là lúc tôi nhận được bưu thiếp của cô ấy gửi từ Tây Tạng, đã ba năm rồi.”
“Vậy anh có số điện thoại nhà cô ấy không?”
“Gia đình cô ấy chuyển nơi ở cách đây hai năm, sau đó biệt vô âm tích.”
Tôi cảm thấy nghi ngờ, nếu như A Hàn đã không liên lạc gì với Tường Vi ba năm, vì sao lại biết gia đình cô ta chuyển đi hai năm trước?
Anh ta lập tức đáp: “Tôi thỉnh thoảng có gọi điện đến nhà cô ấy, nhưng cha mẹ cô ấy nói cô ấy ở nước ngoài. Hai năm trước gọi thì mới phát hiện ra gia đình cô ấy đã chuyển.”
Hoá ra là vậy, ngoài Ôn Tân, vẫn còn có người nhớ thương Tường Vi.
Có vẻ như anh ta hiểu rõ suy nghĩ của tôi, không ngại nói: “Cô Diệp nếu đã tìm được tôi, chắc cũng biết chuyện năm đó tôi và Ôn Tân cùng theo đuổi Tường Vi, kết quả là tôi thua thảm hại.”
Tôi rất có cảm tình với A Hàn, anh ta khá ngay thẳng. Cho dù năm xưa có thất tình cũng rất hào sảng, không như những người đàn ông khác, ích kỷ hẹp hòi, theo đuổi không được người con gái mình thích liền lập tức nói người khác không có mắt hoặc là tự nói mình có mắt như mù.
“Bệnh tình Ôn Tân không lạc quan, anh ta vô cùng nhớ Tường Vi, tôi và Sơ Tình đều mong muốn có thể mau chóng tìm được cô ấy.”
A Hàn gật đầu đáp ứng: “Tôi sẽ cố gắng”
“Tường Vi thực sự là may mắn, Ôn Tân hình như rất yêu cô ấy.” Tôi thử mở miệng thăm dò, một chương trình thành công còn cần phải có tư liệu sống, còn cần chi tiết gây chấn động lòng người, không phải cứ tìm được người là xong.
“Ôn Tân cũng rất may mắn, Tường Vi rất yêu cậu ta.”
Tôi do dự một chút, yêu nữ Tường Vi này trong mắt A Hàn cực kỳ hoàn mỹ, tôi không biết có cần phải phá hỏng hay không?
Thế nhưng A Hàn tiếp tục nói: “Tôi không tin Tường Vi làm những chuyện như vậy, việc này rất kỳ lạ. Người mà Ôn Tân nhờ vả, tôi cũng quen biết. Nếu Tường Vi yêu loại người như hắn ta thì cô ấy có thể có rất nhiều lựa chọn, đâu cần phải mạo hiểm phiêu lưu như vậy.”
Hoá ra A Hàn sớm đã hiểu rõ tất cả.
“Tình yêu đã tới thì không thể dùng lý trí để so sánh.”
A Hàn quay đầu đi: “Năm đó nếu như cô chứng kiến thì cũng sẽ hiểu tất cả. Tình yêu của bọn họ không hề có tính toán cái gì.”
“Thế nhưng chuyện Ôn Uyển nói là sự thật.” Tôi không phục.
“Cách nhìn phiến diện như vậy sao có thế coi là toàn bộ sự việc? Mắt thường của người ta mãi mãi không thể nhìn được mặt trái.” A Hàn mỉm cười.
Tôi mơ hồ, ngồi thẳng lưng dậy. Người đàn ông này có một đôi mắt tinh nhạy, dáng cười ấm áp, hơn nữa nói năng rất thận trọng, đúng là một nhân tài ưu tú. Anh ta sao có thể cũng giống như Ôn Tân, bị người đàn bà như Tường Vi lừa gạt?
“Anh có thể nói cho tôi biết sự tình lúc đó không?”
Anh ta trả lời: “Cũng không có gì cần giấu giếm.”
Lần đầu tiên A Hàn gặp Tường Vi là ở party sinh nhật Nana. Hôm đó cô ấy mời rất nhiều bạn bè. A Hàn đi cùng Ôn Tân. Nana là một người hào sảng, sau khi làm quen với Ôn Tân xong, cô ta liền giới thiệu cô bạn đứng bên cạnh mình: “Đây là Tường Vi, bạn tốt của mình!”
A Hàn lần đầu nhìn thấy Tường Vi, chỉ cảm thấy trong đầu oanh tiếng, hai gò má trong nháy mắt đỏ lên. Một cô gái xinh đẹp như vậy, mặc một bộ váy hồng, đi đôi giày trắng, tóc buông dài đến thắt lưng đen nhánh như cánh quạ, đôi mắt tràn đầy sức sống, giống như có một tiểu yêu tinh ở trong đó đang khiêu vũ. Khí chất hồn nhiên rồi lại mâu thuẫn với vẻ tao nhã tuyệt diệu. Lúc ấy A Hàn sắp tốt nghiệp đại học nhưng chưa bao giờ từng theo đuổi người khác, thế nhưng lúc ấy thấy Tường Vi, liền cảm thấy bản thân đã yêu cô gái này.
“Nhất kiến chung tình.” A Hàn khiên cưỡng cười mà lắc đầu: “Cuối cùng cũng được lĩnh giáo uy lực của thần Cupid. Sau đó tôi giống như hồn lìa khỏi xác, cuối tuần từ trường vè nhà đều không tự chủ được mà đến trước cửa nhà cô ấy. Chột dạ không dám gọi điện cho cô ấy, chỉ đứng ở dưới huýt sáo, không thì ném hòn đá nhỏ lên cửa sổ nhà cô ấy.”
A Hàn quên mất rằng bên cạnh mình còn có Ôn Tân. Ôn Tân chấn động vì Tường Vi không kém gì anh ta. Cho nên hai người cứ như cạnh tranh lẫn nhau, không ai nhường ai. Tường Vi lúc ấy còn trẻ, cùng lúc được hai người con trai theo đuổi dường như không biết làm thế nào. Cho đến khi A Hàn được phân đi thực tập một năm, cô ta cuối cùng cũng hẹn hò với Ôn Tân. A Hàn tuy rằng thất vọng đến cực điểm, thế nhưng ba người bọn họ không vì vậy mà quan hệ xấu đi, trái lại trở nên càng thêm thân mật. Ôn Tân là bạn tốt nhất của anh ta, Tường Vi là người anh ta yêu, cả hai người này anh ta đều không muốn từ bỏ, anh ta muốn tiếp tục làm bạn, cho nên đành phải chấp nhận sự thật mà chúc phúc cho hai người.
Thấy hai người bọn họ thề non hẹn biển, nói trong lòng anh ta không chua xót thì là giả, nhưng anh ta cũng là một người quang minh chính đại, Tường Vi chấp nhận Ôn Tân cũng còn tốt hơn người đàn ông khác. Ít nhất thì Ôn Tân vừa đẹp trai lại vừa thiện lương, rất thâm tình với Tường Vi.
“Ôn Tân thông minh như vậy, Tường Vi ngây thơ xinh đẹp, vốn là vô cùng đẹp đôi, hơn nữa bọn họ yêu nhau như vậy, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, tôi đã rất hài lòng.” A Hàn nói: “Có rất nhiều người đàn ông theo đuổi Tường Vi, tính nết cô ấy tuy nhõng nhẽo nhưng tuyệt đối không phải một cô gái hay cố tình gây sự. Cô Diệp, cho dù người khác nói thế nào cũng mong cô tin tưởng tấm chân tình này, nó giống như ánh ban mai, rất sáng, rất tươi đẹp. Hơn nữa, nếu yêu một người, cuộc đời này nhất định không được chùn bước. Diện mạo xinh đẹp không phải lỗi của cô ấy.”
“Sau đó anh đã từng hẹn hò chưa? Có lẽ sau khi yêu người khác anh sẽ phát hiện ra đó chỉ là một đoạn ký ức đẹp?”
A Hàn nở nụ cười: “Đương nhiên là có, đàn ông hai mươi chín tuổi đương nhiên có một đoạn tình, có điều cũng không quá lâu. Có thể tôi chưa chuẩn bị tốt. Trong lòng tôi còn có một cái bóng, cho nên đối với đối phương sẽ không công bằng, không cần lừa người gạt mình.”
Tôi tán thành: “Như vậy mới là có trách nhiệm.”
A Hàn đưa tôi ra cửa lớn còn nói: “Mong cô Diệp có thể nhanh có kết quả.”
Tôi gật đầu, cảm thấy hơi rối trí vì lời A Hàn giải thích cho sự ra đi của Tường Vi, sự tình trở nên khá phức tạp. A Hàn yêu một người phụ nữ như vậy, lần đầu tiên có thể chỉ là vì diện mạo, nhưng lâu dần nhất định là có lý do khác. Đương nhiên cũng có thể là vì yêu nên anh ta tô điểm thêm cho Tường Vi, nhưng ai biết Ôn Uyển ghét Tường Vi như vậy biết đâu có thể là nói quá sự thật?
Buổi tối cùng với Sơ Tình nói chuyện điện thoại, tôi nói cho cô ấy sự tình, cô ấy hoàn toàn đứng về phía Ôn Uyển:”Diệp Hiểu, trên đời chỉ có mỹ nữ chiếm hết tiện nghi, cho dù là người đàn ông nào, sau khi đã từng yêu môt người phụ nữ cũng sẽ không bao giờ nói xấu người đó.”
Tôi sờ lên mặt mình, có chút hổ thẹn. Ngay cả Sơ Tình xinh đẹp như vậy còn nói bằng cái giọng điệu nhụt chí ấy, tôi cũng đành phải đi đến cùng.
/8
|