Trâu Ảnh đầu tiên phân phó người đun ba thùng nước lớn, sau đó ra lệnh Lâm Chi Diêu cởi hết đồ ngâm nước tắm, cũng lệnh hai tỳ nữ Văn Cầm và Giải Bội ở một bên không ngừng đun nóng nước, như thế nói là ngâm nước tắm, kỳ thật căn bản là nước sôi nấu heo sữa! Lâm Chi Diêu ngồi xổm trong thùng tắm, hai tay nhỏ bám lấy thành thùng, vẻ mặt cầu xin, đôi mắt mong đợi nhìn người xung quanh, chỉ chốc lát sau liền biến thành tôm lớn nấu chính! Thiển Uyên đau lòng không thôi, lại không có biện pháp giúp y, nắm tay thành quyền, hận đến nghiến nghiến răng! Trong lòng đem Trâu Ảnh ra mắng đến chín chín tám mươi mốt lần!
Lâm Chi Chu cũng nhìn không được, nói khẽ với Trâu Ảnh: “Ảnh Nhi, phải như vậy sao?”
Trâu Ảnh nháy mắt một cái, cao giọng nói: “Sao hả? Các ngươi cho là ta cố ý hay sao? Linh Ẩn Y ta hành nghề y nhiều năm, dù cho là ngươi tới trước điện Diêm Vương cũng có thể cướp trở về! Các ngươi không tin ta thì đi mà thỉnh cao nhân khác đi!” Nói xong làm bộ muốn bỏ đi.
Lâm Chi Chu giữ chặt nàng, vẻ mặt cười khổ làm lành: “Ảnh nhi, ngươi biết chúng ta không phải là ý này! Ngươi là thiên hạ đệ nhất thần y, ngươi bảo chúng ta phải đi đâu để thỉnh cao nhân khác? Bằng không, đổ thêm chút nước lạnh, được không?”
Trâu Ảnh không hờn giận nói: “Hừ! Một người hai người đều như vậy! Quên đi! Ra ngoài!”
Lâm Chi Diêu nghe vậy thoáng cái “Soạt ― ” một tiếng từ trong dục dũng nhảy ra, bổ nhào vào trong lòng Thiển Uyên, phát ra tiếng khóc lớn oa oa! Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó đều nhịn không được phụt cười! Trâu Ảnh cũng không tự giác cười rộ lên, lúc sau lại cố hết sức giữ khuôn mặt nghiêm túc, nói: “Yên tĩnh nằm một canh giờ lại đến tìm ta!”
Lâm Chi Diêu bị dồn ép như vậy, cả người kiệt sức, cảm thấy mệt mỏi gấp bội, chỉ chốc lát liền lăn ra ngủ. Thiển Uyên bố trí ổn thỏa cho y, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đã thấy Lâm Chi Chu đứng ngoài cửa.
Lâm Chi Chu thấy Thiển Uyên đi ra, tiến lên từng bước thấp giọng hỏi: “Diêu . . . y có khỏe không?”
“Vâng, đã ngủ rồi.”
Lâm Chi Chu gật gật đầu: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta đun trà, cùng nhau thưởng thức đi!”
“Được.”
Hai tình địch ngồi trong lương đình uống trà, không khí pha chút gượng gạo, Thiển Uyên cảm thấy hai người đều rất cứng rắn, loại thời điểm này uống trà ngon như vậy thật là lãng phí!
Hai người im lặng trong một hồi, Lâm Chi Chu tự nghe tự nói về những hiểu biết về trà. Thiển Uyên chăm chú lắng nghe, Lâm Chi Chu học thức uyên bác, dù nói chuyện phiếm với y cũng mở mang kiến thức rất nhiều, nhưng càng nghe càng thấy không bình thường, Lâm Chi Chu nói lại những hồi ức đã qua.
“Lúc ta ở Nam Cương trước đây, từ một ẩn sĩ trong núi sâu tính tình tự tại tiêu sái biết cách pha trà khổ tuyết, chỉ có điều Nam Cương bốn mùa như xuân, căn bản không thấy được tuyết. Có một lần ta vô tình nhắc đến ý tưởng này trước mặt Diêu, không ngờ ngày hôm sau y lại một thân một mình rời khỏi Nam Cương, không nói với bất kỳ ai y muốn đi đâu. Phụ vương giận dữ, Trầm phi cũng sốt ruột không thôi, ta phái người dò hỏi hành tung của y ở khắp nơi, cũng không có tin tức gì. Qua ba bốn tháng, y đột nhiên xuất hiện trong phủ với bộ dạng phong trần mệt mỏi, lôi kéo ta chạy ra ngoài. Ta hỏi y đi đâu, y cũng không đáp, chỉ nói tặng ta một chuyện vui bất ngờ. Ta bị y lôi kéo chạy như bay trên đường cái của Xích thành, cũng đã quên dùng khinh công, trên đường đụng ngã không ít hàng quán và người đi đường, tới trong phủ của y, chỉ thấy trong viện bày ra hai vại nước lớn, đều dùng chăn bông thật dày bao lấy. Diêu chỉ vào vại nước nói: ‘Ca ca, đây là băng tuyết trên ngọn núi cao nhất của tuyết vực Linh Sơn, ngươi đào một cái hầm đất cất giữ nó, bất cứ lúc nào cũng có thể phao trà!’ Ta vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó, Diêu cười vô cùng hài lòng thỏa mãn, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, giống như đốm sáng lóa mắt trong đêm tối. Bây giờ ta ở tại Hậu Tuyết Cốc này, mỗi ngày đều lấy tuyết pha trà, lại không bì kịp hương vị khi đó . . . . . . .”
Tư vị trong lòng Thiển Uyên cực kỳ không tốt! Đúng lúc này, Ngũ nhi bẩm báo, thời gian một canh giờ đã đến, Thiển Uyên lập tức đứng dậy cáo lui quay về Cúc Nguyệt Các.
Trâu Ảnh bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, đây là quy cũ mỗi người đều biết, lúc Linh Ẩn Y chẩn bệnh không được vây xem. Thiển Uyên bất đắc dĩ lui ra ngoài, lo lắng khủng khiếp, sợ Trâu Ảnh nhân dịp hội chẩn quan trọng báo tư thù.
Lâm Chi Chu thản nhiên cười bảo hắn yên tâm: “Ảnh nhi mặc dù có khi hành sự lập dị, nhưng y đức y thuật đều là chân thật đáng tin, Diêu thiếu hiệp không cần lo lắng!” Thiển Uyên cũng chỉ gật đầu, hy vọng những điều y nói đều là sự thật.
Trâu Ảnh bắt mạch cho Lâm Chi Diêu, thần sắc dần ngưng trọng, lại lấy ngân châm đâm vào huyệt đạo, lại bắt mạch, thật lâu sau đó, âm dương quái khí cười rộ lên, cười đến khi khiến xương cốt Lâm Chi Diêu phát lạnh tâm can phát run mới dừng lại.
“Ông trời có mắt! Đồ bại hoại như ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!”
Lâm Chi Diêu không hiểu ý: “Vân Lộng Ảnh, ngươi rốt cục có ý gì?”
“Hừ! Có ý gì? Thân thể của ngươi ngươi lại không biết sao? Ta thật không nghĩ đến, ngươi là bị tên kia Đè! Khó trách tiểu thỏ nhi kia hướng về ngươi như vậy! Ra là là luyến tiếc mông của ngươi! Ha ha!”
Trâu Ảnh càng nói càng thái quá, Lâm Chi Diêu mặt đỏ lên, nói: “Cho dù ngươi không muốn cứu ta! Không cần phải nói những lời nhục mạ ta!”
Trâu Ảnh âm trầm suy nghĩ, lạnh lùng nhìn chằm chằm y, một hồi lâu mới lên tiếng: “Lâm Chi Diêu, ngươi không cần hiểu lầm! Vân gia ta cũng không nợ ngươi cái gì, là ngươi có lỗi với Vân gia ta! Ngươi muốn oán, liền oán võ công biến thái kia của Lâm gia ngươi!”
“Có ý gì? Chuyện này có quan hệ gì với võ công Lâm gia?”
Trâu Ảnh dán mắt nhìn Lâm Chi Diêu trong chốc lát: “Hừ, xem ra ngươi thật sự không biết. Ngươi cũng không biết Lâm Chi Chu vì sao lại mất hết võ công, thành thiếu niên đầu bạc sao? Này thật sự buồn cười! Ngươi có lỗi với y, y còn không nỡ cho ngươi biết chân tướng! Phá Nguyệt đủ ngốc, nhưng xem ra còn kém cái si của Lâm Chi Chu! Cũng may trời xanh có mắt, rốt cục đến phiên ngươi bại hoại này bị báo ứng! Khó trách ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thỏ nhi kia đã rất thích, thì ra hắn là trời cao phái xuống trừng trị ngươi! Ha ha, ha ha ha!”
Lâm Chi Diêu cau mày nhìn Trâu Ảnh, không rõ những lời kia rốt cục có ý gì, nữ nhân này điên rồi sao! Trâu Ảnh ngửa mặt lên trời thét dài: “Phá Nguyệt! Ngươi dưới suối vàng linh thiên, tên hỗn đản này cũng có ngày hôm nay! Ngươi nhìn thấy không? Ha ha ha ha . . . . .”
Mọi người nghe thấy thanh âm này, Thiển Uyên phá cửa xông vào, Trâu Ảnh đã thần bí tiêu thất, chỉ còn Lâm Chi Diêu sắc mặt khác thường, kinh ngạc dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm tay mình ngẩn người.
“Diêu! Ngươi sao vậy? Có bị thương hay không?” Thiển Uyên tiến lên ôm lấy Lâm Chi Diêu, vội vàng kiểm tra y có bị thương không.
Lâm Chi Diêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sao.”
“Rốt cục sao lại thế này? Nữ nhân kia làm gì ngươi hả?”
“ . . . . . ”
“Diêu? Đang nói với ngươi đó! Gấp chết người!”
“Thiển Uyên, đừng hỏi.”
Lâm Chi Chu nhìn hai người, nhíu mày nói: “Ta đi tìm Lộng Ảnh hỏi rõ ràng. Văn Cầm, Giải Bội, chiếu cố nhị vị khách nhân!”
“Nô tỳ tuân mệnh!”
“Các ngươi nghỉ ngơi, ta đi trước.”
“Ừm.” Bất luận nói thế nào Thiển Uyên vẫn cảm kích y, Lâm Chi Diêu xem chừng sẽ không chịu nói gì hết.
Lâm Chi Chu đang định đi, Lâm Chi Diêu bỗng nhiên gọi y lại: “Chu! Năm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Võ công của ngươi, rốt cục là như thế nào . . . . .”
“Diêu?!” Lâm Chi Chu bỗng nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn y, “Lộng Ảnh, nàng đã nói những gì?”
Lâm Chi Diêu lắc đầu: “Nàng chưa nói gì cả. Ngươi năm đó đến tột cùng là ― ”
“Đừng nói nữa!” Lâm Chi Chu bỗng nhiên cất cao giọng, tất cả mọi người giật mình, y luôn luôn là người khiêm nhường quân tử, ôn hòa hữu lễ, phản ứng như vậy thật sự khác thường! Lâm Chi Chu cũng ý thức được bản thân mình thất thố, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh nhất để nói: “Quá khứ đều đã trôi qua lâu như vậy, nhiều lời vô ích, ta cũng không muốn nhắc lại, tóm lại ngươi không nên hỏi. Ngươi nghỉ ngơi cho kỹ, ta đi tìm Lộng Ảnh.”
Tất cả mọi người từng người rời khỏi, lưu lại Thiển Uyên và Lâm Chi Diêu trầm mặc đối diện, mỗi người một tâm tư.
Vào đêm, Thiển Uyên chờ Lâm Chi Diêu ngủ, đi tìm Lâm Chi Chu, muốn hỏi một chút Trâu Ảnh và Lâm Chi Diêu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không ngờ bị cự tuyệt ngay ngoài cửa. Ngũ nhi như trước là khuôn mặt máy móc không chút thay đổi: “Cốc chủ thân thể không khỏe đã ngủ rồi, thỉnh công tử quay về!”
Thiển Uyên vô phương, đành phải trở về phòng. Đêm Lâm Chi Diêu ngủ không ngon, có thể là gặp ác mộng, Thiển Uyên ôm y vào lòng giúp y hô hấp, nhìn ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ chiếu vào mà không ngủ được.
Thiển Uyên không gặp được Lâm Chi Chu, Lâm Chi Diêu lại trốn Thiển Uyên đi gặp y, cũng không biết Lâm Chi Chu đã nói gì với y, sau khi đi ra sắc mặt chán nản đến cực điểm, Thiển Uyên nhiều lần truy hỏi y chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, hai ngày kiềm nén như thế, Thiển Uyên nóng nẩy đến không chịu nổi, Lâm Chi Diêu thì cái gì cũng không nói, Lâm Chi Chu đóng cửa không gặp bất luận ai.
Đến ngày thứ ba, Lâm Chi Diêu đột nhiên khôi phục nét mặt tươi cười, sáng sớm rời giường vô cùng cao hứng bồi Thiển Uyên dùng bữa, lôi kéo hắn đi dạo trong cốc, vừa muốn thỉnh cầu được nhìn thấy hắn múa kiếm, Thiển Uyên tuy rằng cảm thấy thực kỳ lạ, nhưng mà vui mừng nhìn thấy y khôi phục tinh thần, lập tức thỏa mãn yêu cầu của y.
Đến đêm Lâm Chi Diêu lại phá lệ nhiệt tình, đầu tiền là tại ôn tuyền chủ động câu dẫn Thiển Uyên, cũng không giống như ngày thường thẹn thùng sợ bị người khác nghe thấy, tách chân ra khóa ngồi trên người y nâng cao thắt lưng, thanh âm lúc trên giường giống như sóng cuộn một trận cao hơn một trận, Thiển Uyên bị thái độ trước nay chưa từng có của y làm mê muội đến thất điên bát đảo, bị y cuốn hút, cũng tận tình xâm nhập, tùy ý dây dưa.
Tại ôn tuyền làm hai lần, trở lại giường Lâm Chi Diêu tựa hồ càng thêm đói khát, không ngừng kêu lên quyến rũ “Không đủ! Ta còn muốn! Sâu thêm chút nữa! Dùng lực thêm chút nữa! Nhanh lên!” Thiển Uyên cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào đều kêu gào, muốn cùng người trong lòng hợp thành nhất thể, sau đó cùng y hóa thành cát bụi! Cuối cùng cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, hai người đến bắn ra này kia, cũng bất chấp một thân mồ hôi tinh dịch dính bẩn, tứ chi giao triền ôm nhau mê man.
Sáng sớm tỉnh lại, còn chưa mở mắt, phát hiện trong lòng trống rỗng, theo thói quen duỗi tay hướng bên cạnh, lại chỉ chạm đến một xuyến châu lạnh lẽo. Nguồn :
Lâm Chi Diêu đi rồi. Đi không từ giã.
“Ngươi đã nói không bỏ ta. . . . .” Thiển Uyên nắm chặt xuyến châu tử đàn trong lòng bàn tay, đốt ngón tay trắng bệch ―
Lâm Chi Chu cũng nhìn không được, nói khẽ với Trâu Ảnh: “Ảnh Nhi, phải như vậy sao?”
Trâu Ảnh nháy mắt một cái, cao giọng nói: “Sao hả? Các ngươi cho là ta cố ý hay sao? Linh Ẩn Y ta hành nghề y nhiều năm, dù cho là ngươi tới trước điện Diêm Vương cũng có thể cướp trở về! Các ngươi không tin ta thì đi mà thỉnh cao nhân khác đi!” Nói xong làm bộ muốn bỏ đi.
Lâm Chi Chu giữ chặt nàng, vẻ mặt cười khổ làm lành: “Ảnh nhi, ngươi biết chúng ta không phải là ý này! Ngươi là thiên hạ đệ nhất thần y, ngươi bảo chúng ta phải đi đâu để thỉnh cao nhân khác? Bằng không, đổ thêm chút nước lạnh, được không?”
Trâu Ảnh không hờn giận nói: “Hừ! Một người hai người đều như vậy! Quên đi! Ra ngoài!”
Lâm Chi Diêu nghe vậy thoáng cái “Soạt ― ” một tiếng từ trong dục dũng nhảy ra, bổ nhào vào trong lòng Thiển Uyên, phát ra tiếng khóc lớn oa oa! Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó đều nhịn không được phụt cười! Trâu Ảnh cũng không tự giác cười rộ lên, lúc sau lại cố hết sức giữ khuôn mặt nghiêm túc, nói: “Yên tĩnh nằm một canh giờ lại đến tìm ta!”
Lâm Chi Diêu bị dồn ép như vậy, cả người kiệt sức, cảm thấy mệt mỏi gấp bội, chỉ chốc lát liền lăn ra ngủ. Thiển Uyên bố trí ổn thỏa cho y, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đã thấy Lâm Chi Chu đứng ngoài cửa.
Lâm Chi Chu thấy Thiển Uyên đi ra, tiến lên từng bước thấp giọng hỏi: “Diêu . . . y có khỏe không?”
“Vâng, đã ngủ rồi.”
Lâm Chi Chu gật gật đầu: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta đun trà, cùng nhau thưởng thức đi!”
“Được.”
Hai tình địch ngồi trong lương đình uống trà, không khí pha chút gượng gạo, Thiển Uyên cảm thấy hai người đều rất cứng rắn, loại thời điểm này uống trà ngon như vậy thật là lãng phí!
Hai người im lặng trong một hồi, Lâm Chi Chu tự nghe tự nói về những hiểu biết về trà. Thiển Uyên chăm chú lắng nghe, Lâm Chi Chu học thức uyên bác, dù nói chuyện phiếm với y cũng mở mang kiến thức rất nhiều, nhưng càng nghe càng thấy không bình thường, Lâm Chi Chu nói lại những hồi ức đã qua.
“Lúc ta ở Nam Cương trước đây, từ một ẩn sĩ trong núi sâu tính tình tự tại tiêu sái biết cách pha trà khổ tuyết, chỉ có điều Nam Cương bốn mùa như xuân, căn bản không thấy được tuyết. Có một lần ta vô tình nhắc đến ý tưởng này trước mặt Diêu, không ngờ ngày hôm sau y lại một thân một mình rời khỏi Nam Cương, không nói với bất kỳ ai y muốn đi đâu. Phụ vương giận dữ, Trầm phi cũng sốt ruột không thôi, ta phái người dò hỏi hành tung của y ở khắp nơi, cũng không có tin tức gì. Qua ba bốn tháng, y đột nhiên xuất hiện trong phủ với bộ dạng phong trần mệt mỏi, lôi kéo ta chạy ra ngoài. Ta hỏi y đi đâu, y cũng không đáp, chỉ nói tặng ta một chuyện vui bất ngờ. Ta bị y lôi kéo chạy như bay trên đường cái của Xích thành, cũng đã quên dùng khinh công, trên đường đụng ngã không ít hàng quán và người đi đường, tới trong phủ của y, chỉ thấy trong viện bày ra hai vại nước lớn, đều dùng chăn bông thật dày bao lấy. Diêu chỉ vào vại nước nói: ‘Ca ca, đây là băng tuyết trên ngọn núi cao nhất của tuyết vực Linh Sơn, ngươi đào một cái hầm đất cất giữ nó, bất cứ lúc nào cũng có thể phao trà!’ Ta vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó, Diêu cười vô cùng hài lòng thỏa mãn, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, giống như đốm sáng lóa mắt trong đêm tối. Bây giờ ta ở tại Hậu Tuyết Cốc này, mỗi ngày đều lấy tuyết pha trà, lại không bì kịp hương vị khi đó . . . . . . .”
Tư vị trong lòng Thiển Uyên cực kỳ không tốt! Đúng lúc này, Ngũ nhi bẩm báo, thời gian một canh giờ đã đến, Thiển Uyên lập tức đứng dậy cáo lui quay về Cúc Nguyệt Các.
Trâu Ảnh bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, đây là quy cũ mỗi người đều biết, lúc Linh Ẩn Y chẩn bệnh không được vây xem. Thiển Uyên bất đắc dĩ lui ra ngoài, lo lắng khủng khiếp, sợ Trâu Ảnh nhân dịp hội chẩn quan trọng báo tư thù.
Lâm Chi Chu thản nhiên cười bảo hắn yên tâm: “Ảnh nhi mặc dù có khi hành sự lập dị, nhưng y đức y thuật đều là chân thật đáng tin, Diêu thiếu hiệp không cần lo lắng!” Thiển Uyên cũng chỉ gật đầu, hy vọng những điều y nói đều là sự thật.
Trâu Ảnh bắt mạch cho Lâm Chi Diêu, thần sắc dần ngưng trọng, lại lấy ngân châm đâm vào huyệt đạo, lại bắt mạch, thật lâu sau đó, âm dương quái khí cười rộ lên, cười đến khi khiến xương cốt Lâm Chi Diêu phát lạnh tâm can phát run mới dừng lại.
“Ông trời có mắt! Đồ bại hoại như ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!”
Lâm Chi Diêu không hiểu ý: “Vân Lộng Ảnh, ngươi rốt cục có ý gì?”
“Hừ! Có ý gì? Thân thể của ngươi ngươi lại không biết sao? Ta thật không nghĩ đến, ngươi là bị tên kia Đè! Khó trách tiểu thỏ nhi kia hướng về ngươi như vậy! Ra là là luyến tiếc mông của ngươi! Ha ha!”
Trâu Ảnh càng nói càng thái quá, Lâm Chi Diêu mặt đỏ lên, nói: “Cho dù ngươi không muốn cứu ta! Không cần phải nói những lời nhục mạ ta!”
Trâu Ảnh âm trầm suy nghĩ, lạnh lùng nhìn chằm chằm y, một hồi lâu mới lên tiếng: “Lâm Chi Diêu, ngươi không cần hiểu lầm! Vân gia ta cũng không nợ ngươi cái gì, là ngươi có lỗi với Vân gia ta! Ngươi muốn oán, liền oán võ công biến thái kia của Lâm gia ngươi!”
“Có ý gì? Chuyện này có quan hệ gì với võ công Lâm gia?”
Trâu Ảnh dán mắt nhìn Lâm Chi Diêu trong chốc lát: “Hừ, xem ra ngươi thật sự không biết. Ngươi cũng không biết Lâm Chi Chu vì sao lại mất hết võ công, thành thiếu niên đầu bạc sao? Này thật sự buồn cười! Ngươi có lỗi với y, y còn không nỡ cho ngươi biết chân tướng! Phá Nguyệt đủ ngốc, nhưng xem ra còn kém cái si của Lâm Chi Chu! Cũng may trời xanh có mắt, rốt cục đến phiên ngươi bại hoại này bị báo ứng! Khó trách ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thỏ nhi kia đã rất thích, thì ra hắn là trời cao phái xuống trừng trị ngươi! Ha ha, ha ha ha!”
Lâm Chi Diêu cau mày nhìn Trâu Ảnh, không rõ những lời kia rốt cục có ý gì, nữ nhân này điên rồi sao! Trâu Ảnh ngửa mặt lên trời thét dài: “Phá Nguyệt! Ngươi dưới suối vàng linh thiên, tên hỗn đản này cũng có ngày hôm nay! Ngươi nhìn thấy không? Ha ha ha ha . . . . .”
Mọi người nghe thấy thanh âm này, Thiển Uyên phá cửa xông vào, Trâu Ảnh đã thần bí tiêu thất, chỉ còn Lâm Chi Diêu sắc mặt khác thường, kinh ngạc dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm tay mình ngẩn người.
“Diêu! Ngươi sao vậy? Có bị thương hay không?” Thiển Uyên tiến lên ôm lấy Lâm Chi Diêu, vội vàng kiểm tra y có bị thương không.
Lâm Chi Diêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sao.”
“Rốt cục sao lại thế này? Nữ nhân kia làm gì ngươi hả?”
“ . . . . . ”
“Diêu? Đang nói với ngươi đó! Gấp chết người!”
“Thiển Uyên, đừng hỏi.”
Lâm Chi Chu nhìn hai người, nhíu mày nói: “Ta đi tìm Lộng Ảnh hỏi rõ ràng. Văn Cầm, Giải Bội, chiếu cố nhị vị khách nhân!”
“Nô tỳ tuân mệnh!”
“Các ngươi nghỉ ngơi, ta đi trước.”
“Ừm.” Bất luận nói thế nào Thiển Uyên vẫn cảm kích y, Lâm Chi Diêu xem chừng sẽ không chịu nói gì hết.
Lâm Chi Chu đang định đi, Lâm Chi Diêu bỗng nhiên gọi y lại: “Chu! Năm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Võ công của ngươi, rốt cục là như thế nào . . . . .”
“Diêu?!” Lâm Chi Chu bỗng nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn y, “Lộng Ảnh, nàng đã nói những gì?”
Lâm Chi Diêu lắc đầu: “Nàng chưa nói gì cả. Ngươi năm đó đến tột cùng là ― ”
“Đừng nói nữa!” Lâm Chi Chu bỗng nhiên cất cao giọng, tất cả mọi người giật mình, y luôn luôn là người khiêm nhường quân tử, ôn hòa hữu lễ, phản ứng như vậy thật sự khác thường! Lâm Chi Chu cũng ý thức được bản thân mình thất thố, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh nhất để nói: “Quá khứ đều đã trôi qua lâu như vậy, nhiều lời vô ích, ta cũng không muốn nhắc lại, tóm lại ngươi không nên hỏi. Ngươi nghỉ ngơi cho kỹ, ta đi tìm Lộng Ảnh.”
Tất cả mọi người từng người rời khỏi, lưu lại Thiển Uyên và Lâm Chi Diêu trầm mặc đối diện, mỗi người một tâm tư.
Vào đêm, Thiển Uyên chờ Lâm Chi Diêu ngủ, đi tìm Lâm Chi Chu, muốn hỏi một chút Trâu Ảnh và Lâm Chi Diêu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không ngờ bị cự tuyệt ngay ngoài cửa. Ngũ nhi như trước là khuôn mặt máy móc không chút thay đổi: “Cốc chủ thân thể không khỏe đã ngủ rồi, thỉnh công tử quay về!”
Thiển Uyên vô phương, đành phải trở về phòng. Đêm Lâm Chi Diêu ngủ không ngon, có thể là gặp ác mộng, Thiển Uyên ôm y vào lòng giúp y hô hấp, nhìn ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ chiếu vào mà không ngủ được.
Thiển Uyên không gặp được Lâm Chi Chu, Lâm Chi Diêu lại trốn Thiển Uyên đi gặp y, cũng không biết Lâm Chi Chu đã nói gì với y, sau khi đi ra sắc mặt chán nản đến cực điểm, Thiển Uyên nhiều lần truy hỏi y chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, hai ngày kiềm nén như thế, Thiển Uyên nóng nẩy đến không chịu nổi, Lâm Chi Diêu thì cái gì cũng không nói, Lâm Chi Chu đóng cửa không gặp bất luận ai.
Đến ngày thứ ba, Lâm Chi Diêu đột nhiên khôi phục nét mặt tươi cười, sáng sớm rời giường vô cùng cao hứng bồi Thiển Uyên dùng bữa, lôi kéo hắn đi dạo trong cốc, vừa muốn thỉnh cầu được nhìn thấy hắn múa kiếm, Thiển Uyên tuy rằng cảm thấy thực kỳ lạ, nhưng mà vui mừng nhìn thấy y khôi phục tinh thần, lập tức thỏa mãn yêu cầu của y.
Đến đêm Lâm Chi Diêu lại phá lệ nhiệt tình, đầu tiền là tại ôn tuyền chủ động câu dẫn Thiển Uyên, cũng không giống như ngày thường thẹn thùng sợ bị người khác nghe thấy, tách chân ra khóa ngồi trên người y nâng cao thắt lưng, thanh âm lúc trên giường giống như sóng cuộn một trận cao hơn một trận, Thiển Uyên bị thái độ trước nay chưa từng có của y làm mê muội đến thất điên bát đảo, bị y cuốn hút, cũng tận tình xâm nhập, tùy ý dây dưa.
Tại ôn tuyền làm hai lần, trở lại giường Lâm Chi Diêu tựa hồ càng thêm đói khát, không ngừng kêu lên quyến rũ “Không đủ! Ta còn muốn! Sâu thêm chút nữa! Dùng lực thêm chút nữa! Nhanh lên!” Thiển Uyên cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào đều kêu gào, muốn cùng người trong lòng hợp thành nhất thể, sau đó cùng y hóa thành cát bụi! Cuối cùng cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, hai người đến bắn ra này kia, cũng bất chấp một thân mồ hôi tinh dịch dính bẩn, tứ chi giao triền ôm nhau mê man.
Sáng sớm tỉnh lại, còn chưa mở mắt, phát hiện trong lòng trống rỗng, theo thói quen duỗi tay hướng bên cạnh, lại chỉ chạm đến một xuyến châu lạnh lẽo. Nguồn :
Lâm Chi Diêu đi rồi. Đi không từ giã.
“Ngươi đã nói không bỏ ta. . . . .” Thiển Uyên nắm chặt xuyến châu tử đàn trong lòng bàn tay, đốt ngón tay trắng bệch ―
/51
|