CHƯƠNG 8
“Tiểu thư, năm nay hoa phượng tiên ở trong sân nở rộ rất đẹp, nhan sắc vô cùng kiều diễm, dùng cánh hoa để làm sơn móng tay thì nhất định sẽ trông rất tuyệt vời.”
“Khuê nữ của ta từ đầu đến chân đều rất xinh đẹp, ngay cả móng tay cũng không phải là ngoại lệ, dùng nước hoa phượng tiên sơn móng tay xong, mẫu thân sẽ đưa con đi đặt mua y phục mới, mặc vào người đảm bảo so với hoa còn đẹp hơn nữa.”
Tiếng nha hoàn ríu rít vẫn còn văng vẳng ở bên tai, mẫu thân ôn nhu lấy cánh hoa quấn lên mười đầu ngón tay nàng cũng như thế này.
Thế nhưng chỉ trong một đêm, cảnh còn người mất, cả một gia tộc có bao nhiêu người như vậy, lúc này đây chắc cũng chỉ còn lại duy nhất một mình nàng là sống sót.
Hốc mắt nàng ẩm ướt vô cùng chua xót, ngay cả lúc nàng đập đầu tự vẫn cũng không hề nhỏ xuống dù chỉ một giọt nước mắt, vậy mà giờ đây lại bi thương đến mức đôi mắt đỏ hồng, nước mắt không hẹn mà cùng nhau trào ra.
Nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ổn trọng của Tiêu Kinh, nữ nhân vội vàng lấy mu bàn tay quệt nước mắt đi, trùm chăn kín mít từ cổ trở xuống.
Tiêu Kinh bưng cái bàn thấp đi vào, tuỳ tay đặt ở chính giữa gian nhà, nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của nữ nhân, hắn cũng không nói một lời nào mà lặng lẽ đi đến tủ lấy ra một bộ quần áo.
“Tỉnh rồi thì mặc quần áo vào rồi xuống giường ăn cơm.”
Hắn ra lệnh xong lại xoay người đi ra ngoài, cũng không phải là vì cố kỵ không nhìn thân thể của nàng, dù sao thì Tiêu Kinh cũng đã sờ qua từ đầu đến chân, hắn chỉ là ra ngoài để cầm cái ghế đẩu mang vào trong mà thôi.
Thế nhưng lúc hắn quay trở lại vẫn thấy nữ nhân đang ngồi ở trên giường không nhúc nhích, cũng không hề chạm vào bộ quần áo mà hắn vừa ném cho.
Tiêu Kinh nhìn về phía nàng, sắc mặt dần trở nên âm trầm, mang theo vẻ uy nghiêm hỏi, “Ngươi muốn tự mặc hay là để ta mặc cho ngươi?”
Nữ nhân nhớ tới lúc Tiêu Kinh cậy mạnh xé rách quần áo của nàng, ánh mắt dã thú lại dần lộ ra, hung tợn mà trừng nam nhân ở đối diện.
Nhưng mà tục ngữ có câu “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu”, mông của nàng vẫn còn đang đau nhức nóng rát, người đàn ông này vừa thô tục vừa vô lại, thủ hạ không lưu tình, nàng chỉ có thể nhận thua.
Nữ nhân cuối cùng cũng buông chăn xuống, túm lấy bộ quần áo trốn vào trong chăn để thay, không cho Tiêu Kinh nhìn thấy dù chỉ một chút da thịt nào.
Thật là keo kiệt
Tiêu Kinh thầm cảm thán ở trong lòng.
Bộ quần áo kia là đồ mà Tiêu Kinh mặc vào mùa hè, đã được giặt qua cho nên cũng được coi như là sạch sẽ.
Thời tiết lúc này hơi lạnh, tuy không mặc để đi ra ngoài được nhưng mà ở trong phòng thì vẫn đủ để giữ ấm, chỉ có điều quần áo của hắn rộng thùng thình, mặc vào thân thể nhỏ xinh của nữ nhân trông chẳng khác gì diễn tuồng.
Trong phòng này đừng nói đến quần áo dành cho nữ nhân, đến cả một món đồ liên quan đến nữ nhân cũng không có cho nên chỉ có thể dùng tạm đồ của hắn.
Nữ nhân mặc xong quần áo rồi vẫn không xoay người lại, cúi đầu xuống không biết đang làm cái gì.
Tiêu Kinh lại gần thì nhìn thấy nàng đang loay hoay buộc đai lưng, mười đầu ngón tay đều đang bị băng bó không tiện hành động.
Hắn không nói một lời nào, duỗi tay giúp nữ nhân đeo đai lưng, sau đó ôm bổng nàng lên.
“Ngô ngô...”
Nữ nhân đột nhiên giãy giụa như thú hoang mà kêu lên phản đối, ngủ một giấc dậy nàng cũng đã hồi sức không ít.
Cánh tay của Tiêu Kinh ôm càng chặt hơn, không hài lòng nói, “Trong phòng không có giày, để ta ôm hay là muốn tự đi chân đất?”
“Ngô ngô...”
Nữ nhân duỗi chân muốn nhảy xuống đất, nhưng mà phòng thì bé, làm gì có đủ thời gian để mà do dự, chưa kịp làm gì thì nàng đã bị Tiêu Kinh đặt ngồi ở trên ghế đẩu, sau đó hắn cởi luôn giày ra, lót ở dưới chân nàng.
Giày của hắn to như cái thuyền, được làm với nhiều tầng lớp vải bố, nhưng bởi vì hắn đi đường nhiều mà bị mài mòn nghiêm trọng, lại còn có mùi hôi.
Hai chân của nữ nhân đặt ở bên trên đôi giày cũ nát, nàng liếc mắt nhìn lén Tiêu Kinh một cái, cử động có chút vặn vẹo bất an, không phải vì giày bẩn mà là vì nhiệt độ hơi ấm cơ thể của Tiêu Kinh vẫn còn lưu lại ở trên giày khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái, đầu ngón chân không ngừng uốn éo liên tục.
/300
|