Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1922: Lời cuối 5

/1843


Trên đường Quang Vinh vừa mới được huyện Hồng Bắc xây dựng có nhiều chiếc xe chạy qua như bay. Tôn Thăng Á ngồi ở nhà hút thuốc Gấu Trúc, ánh mắt có chút trống rỗng.

Mặc dù Tôn Thăng Á đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, thế nhưng đến ngày này hắn mới cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tôn Thăng Á biết tuổi thọ của con người là thế nào, sinh lão bệnh tử là khó tránh, thế nhưng nghĩ đến tình huống bố mất đi làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

Tôn Thăng Á luôn có tâm lý kính nể bố mình, trong suy nghĩ của hắn thì bố là một người cao ngất, cuộc sống của hắn bị bố ảnh hưởng quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cuộc sống của hắn vẫn còn hình bóng của bố mình.

- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên làm cho Tôn Thăng Á giật mình từ trong trầm tư, hắn cầm điện thoại của mình nhìn thoáng qua, là em rể Quan Đạt Thành gọi điện thoại đến.

- Đạt Thành, có chuyện gì không? Tôn Thăng Á có quan hệ không tệ với Quan Đạt Thành, vì vậy giọng điệu cũng có chút tùy ý.

Quan Đạt Thành bên kia dùng giọng trầm thấp nói: - Trưởng khoa Triệu của cục quản lý sự vụ cơ quan huyện có đến hỏi nhà chúng ta cần gì hay không, nếu có anh ấy sẽ tích cực phản ánh với lãnh đạo.

Tôn Thăng Á hơi nhíu mày, bàn tay càng xiết chặt hơn. Mặc dù Quan Đạt Thành xưng người kia là trưởng khoa Triệu, thế nhưng hắn biết rõ trưởng khoa Triệu cũng chỉ là một cán bộ trong cục quản lý sự vụ cơ quan huyện, nói trắng ra chỉ là một chân chạy việc trong quan trường cấp huyện mà thôi.

Mặc dù bố Tôn Lương Đống của mình không thăng tiến lên trên, nhưng lại là bí thư huyện ủy huyện Hồng Bắc nhiều năm, đám người kia sao lại có thể như vậy được?

- Cậu...Cậu nói cho bọn họ biết, chúng ta không cần gì cả... Tôn Thăng Á hít vào một hơi thật sâu rồi nói với đầu dây bên kia.

Quan Đạt Thành ở đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó mới dùng giọng ôn hòa nói: - Thăng Á, em biết rõ anh rất giận, bây giờ em cũng như anh vậy thôi, đám người kia rõ ràng là lòng người thay đổi, nhưng nếu như anh nói không cần gì cả, như vậy bọn họ sẽ giả vờ như không biết, cuối cùng...

Tuy Quan Đạt Thành bên kia không nói gì thêm nhưng Tôn Thăng Á nghe và hiểu ra vấn đề. Hắn thở dài, một cảm giác nhục nhã kéo đến tập kích, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: - Các cậu cứ làm chủ đi, cho ra những yêu cầu đơn giản thôi, cậu cứ nói là được.

Tôn Thăng Á đặt điện thoại xuống rồi mở cửa sổ xe rak, một luồng khí lạt lọt vào trong, hắn không khỏi tham lam hít vào vài hơi giống như sự kiện vừa rồi làm cho hắn cảm thấy khó thể hít thở. Hắn thật sự đã có chuẩn bị với phản ứng của huyện, thế nhưng căn bản là không muốn tiếp nhận mà thôi.

Người đi thì trà nguội, Tôn Thăng Á hiểu rõ điều này. Thật ra hắn cũng không cần phô trương, hắn chỉ chờ mong bố mình được tiếp nhận những đãi ngộ đúng đắn mà thôi.

Nhưng đây rõ ràng là hy vọng xa vời, dựa theo quy cũ là được, nếu bố Tôn Lương Đống của hắn mới lui ra khỏi quan trường được mười năm thì điều này không là vấn đề.

Nhưng bây giờ nó lại giống như một hố sâu khó thể vượt qua.

Tất cả nguyên nhân cũng là vì người kia. Nhưng Tôn Thăng Á căn bản không có chút oán hận người kia, tuy người kia làm cho cuộc sống của hắn thoát ly khỏi quỹ đạo bình thường.

Khi Tôn Thăng Á là phó cục trưởng thường vụ cục thủy lợi huyện Hồng Bắc thì được xem là cán bộ cần chú trọng. Thậm chí sự kiện nửa năm sau hắn tiếp nhận vị trí của vị cục trưởng sau khi người này về hưu đã là ván đóng thuyền. Thế nhưng khi hắn chuẩn bị tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu cục thủy lợi huyện Hồng Bắc, vị trí của người kia cung bắt đầu được xác lập.

Toàn huyện Hồng Bắc cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo với điều này, Tôn Thăng Á nhớ rõ bố mình là người không quá quan tâm đến những chuyện xảy ra chung quanh cũng uống nửa chai rượu, nói ra những lời cực kỳ kiêu ngạo.

Tôn Thăng Á cũng kiêu ngạo không kém so với bố từng làm việc với người kia, phải biết rằng người kia là một trong những nhân vật được hắn cực kỳ kính nể. Nhưng khi hắn đang vui vẻ cho thần tượng của mình, một tin tức làm hắn khó thể tin được chợt bùng phát trong tỉnh.

Người kia vốn có thể tiếp tục công tác ở huyện Hồng Bắc, hơn nữa lại có cảm tình rất lớn với huyện Hồng Bắc. Khi đó người kia sở dĩ rời đi chủ yếu là vì Tôn Lương Đống khi đó là bí thư huyện ủy liên kết với tuyến trên đẩy người này ra khỏi huyện Hồng Bắc.

Tin tức này không biết là ai truyền đến, thế nhưng lần đầu tiên Tôn Thăng Á nghe được thì tỏ ra rất căm phẫn. Người cho ra thông tin này nhất định là đối thủ cạnh tranh của mình, không có chút ý tốt. Hắn cảm thấy đây chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của người ta, thượng cấp sao có thể nghe những tin đồn như vậy được?

Khi Tôn Thăng Á cho rằng những thứ kia chỉ dừng lại ở mức tin đồn, sớm muộn gì cũng phải sụp đổ, nhưng những gì xảy ra sau đó lại chứng minh một điều: Hắn quá coi thường uy lực của tin đồn.

Vị cục trưởng trong đơn vị thật sự phải về hưu theo đúng thời hạn, thế nhưng người tiếp nhận cũng không phải là Tôn Thăng Á, mà là một vị phó cục trưởng khác. Hắn căn bản cực kỳ không phục, hắn tưởng rằng vị phó cục trưởng kia là người chơi xấu mình.

Cuối cùng Tôn Thăng Á cũng tìm được kết quả, đó là các vị lãnh đạo trong huyện có ánh mắt không tốt với mình. Một người bạn có quan hệ khá tốt nói một câu làm cho hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy không đáng cười.

- Thăng Á, năm xưa ông cụ nhà anh đối phó với người kia, bây giờ có ai dám liên quan đến nhà anh nữa chứ? Sự thật chứng minh những lời này là không sai, sau đó những ngày lễ tết căn bản không còn thấy xuất hiện lãnh đạo huyện thăm hỏi bố mình, tuy hằng năm đều có vật phẩm này nọ thế nhưng các vị lãnh đạo huyện giống như chưa từng đến.

Con đường làm quan của Tôn Thăng Á cũng bị ghẻ lạnh, hơn mười năm trước hắn là phó cục trưởng cục thủy lợi, hơn mười năm sau hắn vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn là phó cục trưởng cục thủy lợi. Trong thời gian mười năm qua không phải không có lãnh đạo tán thưởng hắn, thế nhưng các vị lãnh đạo vừa tỏ ra tán thưởng, vài ngày sau đã bày ra gương mặt lạnh như băng.

Lúc đầu Tôn Thăng Á rất phẫn hận vì sao các vị lãnh đạo lại như vậy, thế nhưng sau đó tiếp nhận mãi thành quen. Thông qua nhiều năm quan sát thì Tôn Thăng Á cũng cho ra kết luận: chỉ cần người kia còn ở trên vị trí, như vậy Tôn Thăng Á hắn căn bản không có cơ hội Đông Sơn tái khởi trên chính đàn huyện Hồng Bắc. Lãnh đạo cũng là người, mình không nên làm bọn họ khó xử. Quan trường chính là một chốn trồng hoa, có ai tình nguyện để chính mình ôm vào người một tai họa ngầm được chứ?

Tôn Thăng Á nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Chính trị thật sự là quá đặc biệt, ai là người của ai, ai là quân cờ của ai, người ngoài nhìn vào không biết nhưng người trong cuộc đều hiểu rõ ràng, phải có con đường riêng của mình. Mặc dù người kia cách huyện Hồng Bắc quá xa, thế nhưng nơi đây lại là cơ sở của hắn.

Ngày hôm nay làm cho Tôn Thăng Á cực kỳ bận rộn, cũng may có người thân giúp đỡ nên cũng tốt hơn vài phần.

- Anh nói cái gì, người lo việc tang ma chính là chủ nhiệm văn phòng của cục trưởng Lý sao? Tôn Thăng Á nhìn trưởng khoa Triệu ở trước mặt mình mà thật sự muốn cho đối phương một cái tát.

Trưởng khoa Triệu hơn ba mươi tuổi, gương mặt đôn hậu giống như vĩnh viễn đều treo nụ cười. Hắn đối mặt với sự phẫn nộ của Tôn Thăng Á và vẫn cười nói: - Cục trưởng Tôn, đơn vị chúng tôi cực kỳ coi trọng việc của lão bí thư, thế nhưng gần đây tuyến huyện quá bận rộn, vị lãnh đạo nào cũng có nhiều công tác trong tay, thế nên căn bản là quá bề bộn, khó thể thoát thân.

- Cho dù lãnh đạo huyện không có thời gian, cục trưởng của các anh cũng không đến được sao? Tôn Thăng Á mở danh sách ra rồi cùng giọng áp chế tức giận nói.

Trưởng khoa Triệu xoa xoa hai bàn tay rồi nói: - Cục trưởng Tôn, ngài nên biết bây giờ huyện Hồng Bắc đang ở vào giai đoạn phát triển mấu chốt, tất cả mọi người đều đang kéo căng sợi dây cung bắn mũi tên kinh tế lên cao. Cục quản lý sự vụ cơ quan của chúng tôi cũng khôg phải là ngoại lệ. Ví dụ như hôm nay, cục trưởng của chúng tôi cần cùng lãnh đạo đi khảo sát ba nơi, khoảng thời gian gần đây phải đến mười một giờ tối cục trưởng mới đi về nhà.

Nếu không công tác ở đơn vị nhà nước, Tôn Thăng Á có lẽ còn tin lời của trưởng khoa Triệu. Nhưng Tôn Thăng Á hắn là ai? Hắn là người bị cho ra rìa trong quan trường huyện Hồng Bắc thế nhưng vẫn phải hiểu rõ những gì ẩn giấu bên trong.

Lãnh đạo đơn vị nói bận rộn thì phải bận rộn, nhưng nếu nói không có chút thời gian thì khó ai tin được.

- Anh phản ánh với các vị lãnh đạo, nói là tôi là người nhà, tôi căn bản không hài lòng với danh sách tang ma này. Tôn Thăng Á đưa mắt nhìn trưởng khoa Triệu, trong ánh mắt có sự tức giận làm cho trưởng khoa Triệu cảm thấy sợ hãi. Dù sao thì hắn cũng không phải là người cho ra quyết sách của đơn vị, hắn thấy gương mặt của Tôn Thăng Á rất khó coi, thế là không khỏi đứng lên tranh thủ thời gian nói: - Cục trưởng Tôn cứ yên tâm, tôi sẽ báo cáo ý kiến của anh với lãnh đạo, nếu có biến động gì tôi sẽ báo cáo lại với ngài.

Tôn Thăng Á nhìn trưởng khoa Triệu rời đi mà toàn thân bủn rủn, khí lực trên người tiêu tán đi hơn phân nửa.

Quan Đạt Thành từ bên cạnh đi đến vỗ vỗ vai Tôn Thăng Á hai cái, hắn định nói điều gì đó nhưng chỉ thở dài một hơi mà thôi.

Trời tối Tôn Thăng Á chỉ ăn súp, không quan tâm đến những chuyện khác trong nhà, trong đầu hắn chỉ là những chuyện liên quan đến đám tang của bố mình. Danh sách tham gia lễ tang liên quan đến danh dự bố của hắn, hắn nhất định phải làm cho ra lẽ, cho dù những vị lãnh đạo kia không đến thì ít nhất cũng phải có tên mới được.

Nhưng Tôn Thăng Á chờ mãi đến chín giờ mà trưởng khoa Triệu còn chưa đến, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy tâm tình giá buốt. Nhiều lần hắn không nhịn được muốn gọi điện thoại đi, thế nhưng cuối cùng lại bỏ qua ý nghĩ này, như vậy không phải là quá mất mặt sao?

- Anh Tôn, mong anh bớt đau buồn. Vài người đi vào nhà, một giọng nói an ủi vang lên.

Tôn Thăng Á ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chợt phát hiện người đến chính là phó cục trưởng Lý Trung Kha của cục quản lý sự vụ cơ quan huyện. Lý Trung Kha năm nay hơn năm mươi tuổi, trên đầu không còn lại vài sợi tóc, từ khi đi làm đãc là người của cục quản lý sự vụ cơ quan, thế nên có tư cách cao trong đơn vị.

Năm xưa người này là phó cục trưởng cục quản lý sự vụ cơ quan, khi mà bố của Tôn Thăng Á còn tại vị thì được xem như thủ hạ thân tín. Tôn Thăng Á nghĩ đến phương diện này mà càng thêm không vừa lòng, hắn hừ một tiếng nói: - Cục trưởng Lý, anh thật sự quá bận rộn rồi.

Lý Trung Kha nào không nhận ra lời nói lãnh đạm của Tôn Thăng Á, hắn xoa xoa hai bàn tay rồi nói: - Thăng Á, chuyện của bí thư Tôn sắp xếp thế nào rồi?

Mặc dù Tôn Thăng Á rất bất mãn với Lý Trung Kha, thế nhưng khi người ta đã hỏi thì hắn vẫn phải dùng giọng chi tiết nói: - Đã sắp xếp rất tốt rồi.

- Vậy thì tốt rồi, có gì cần anh cứ nói, chuyện lớn tôi làm không xong nhưng chuyện nhỏ thì không có vấn đề. Lý Trung Kha nói rồi ngồi xuống bên cạnh Tôn Thăng Á, sau đó hắn nhìn vài người đi cùng mình: - Các anh xem có gì cần hỗ trợ không?

Vài người phía sau đều là nhân viên cơ quan có kinh nghiệm, nào không rõ đây là lãnh đạo nhà mình muốn nói ra suy nghĩ với Tôn Thăng Á? Thế nên bọn họ nhanh chóng rời đi. Lý Trung Kha chờ người cuối cùng đi ra và đóng cửa lại, thế là lấy ra một gói thuốc đưa cho Tôn Thăng Á rồi nói: - Thăng Á, thời điểm bí thư ra đi có gì đau khổ không?

- Không, bố tôi rất an tường, khi mất như đang nằm ngủ vậy. Tôn Thăng Á đốt thuốc rồi dùng giọng ẩn giấu sự đau khổ nói.

- Ôi, cậu Thăng Á, người có sinh lão bệnh tử, có một số việc anh nên nhìn thoáng một chút. Lý Trung Kha nói đến đây thì vỗ vỗ lên vai của Tôn Thăng Á: - Cậu à, chuyện này tôi biết rõ cậu tức giận, vì đặt vào ai cũng khó thể thoải mái được.

Tôn Thăng Á không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Trung Kha.

Lý Trung Kha gạt tàn thuốc, hắn cũng không nói ngay, chờ giây lát rồi mới nói: - Cuậ Thăng Á, cậu công tác nhiều năm trong cơ quan, cậu hiểu được nhiều đạo lý. Tị hiềm là thứ cực kỳ đáng sợ, cũng cực kỳ có lực đả thương người, nhưng có ai thay đổi được? Lúc này trưởng ban Thường của huyện chuẩn bị điều đi, trên cơ bản đã xác định, các vị lãnh đạo khác nhìn vào chiếc ghế còn trống, bây giờ là thời điểm phức tạp, có ai muốn xảy ra vấn đề không?

- Các vị lãnh đạo huyện thì không sao, nhưng cục trưởng của các anh...Anh ấy... Tôn Thăng Á nói đến đây thì chợt đỏ mặt.

- Cậu Thăng Á, dựa theo cấp bậc của ông nhà, đừng nói là anh Triệu, cho dù là lãnh đạo thành phố đến thăm cũng không là vấn đề. Nhưng có một số việc chúng ta thầm hiểu là được, nếu náo động cũng ảnh hưởng đến thể diện của bí thư. Tôi cảm thấy từ góc độ của bí thư, anh ấy nhất định sẽ không muốn chính mình ra đi nhưng sau lưng không được an tĩnh, anh nói xem có đúng không?

- Đồng thời anh cũng nên nghĩ cho cục trưởng một chút, người ta có ý nghĩ tiến lên, căn bản khác biệt so với những người như tôi và anh.

Lý Trung Kha nói làm cho Tôn Thăng Á rơi vào trầm mặc, hắn biết rõ đây là lời nói tận đáy lòng của Lý Trung Kha. Những chuyện này nếu mình làm náo động, căn bản chỉ là bố mình mất mặt mà thôi.

Tôn Thăng Á thở dài một hơi mà không nói lời nào.

Lý Trung Kha đi khi nào thì Tôn Thăng Á không biết, hắn chỉ ngối hút thuốc, khi bên cạnh đầy tàn thuốc, trong mắt hắn lại ẩn giấu hơi nước dày đặc...

Đại Công Cáo Thành

/1843

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status