Bí Thư Trùng Sinh

Chương 281: Giả vờ như thật

/1843


Tiếng nghị luận nho nhỏ liên tục vang lên trong đám người, không ít ánh mắt tham khảo nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân đứng trước mặt người khác vẫn rất bình tĩnh, hắn khẽ nói chuyện với các lãnh đạo ở bốn phía, tạo thành một đối lập rất tiên minh.

- Hạ Châu, cậu lên xe cảnh sát đi một chuyến, xem có bất kỳ vấn đề gì xảy ra hay không, trước tiên cứ gọi điện thoại cho tôi.

Vương Tử Quân vẫy tay một cái, một chiếc xe cảnh sát mở đường chạy như bay đến trước mặt Tôn Hạ Châu.

Vương Tử Quân rất nghiêm túc, khóe mắt khóe miệng và tất cả các bộ vị trên mặt đều cực kỳ ngưng trọng. Tôn Hạ Châu cũng biết nhiệm vụ trọng đại của mình lần này, hắn cũng không nói gì, nhanh chóng lên xe phóng như bay trên con đường An Lô.

Ba mươi phút trôi qua, ánh mặt trời thật sự gay gắt, trên đường cũng không còn ngọn gió nào, ánh mặt trời treo trên đỉnh đầu giống như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ bên dưới. Những con sóng nhiệt trong không khí bùng ra cuồn cuộn, ánh mặt trời phản xạ trên đường nhựa vừa làm xong, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như ở trong một lồng hấp.

Vẫn chưa đến, vẫn còn chưa thấy bóng dáng của Dương Quân Tài, các thành viên ban ngành huyện ủy chính quyền đều không nói gì, thế nhưng các lão lãnh đạo của hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc thì lại khác, những cặp mắt của bọn họ đều không khỏi đưa sang nhìn về phía Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, tôi không thấy bất kỳ chiếc xe nào của thị ủy An Dịch trên đường đi cả, nhưng nghe đám người ở trạm thu phí nói, hơn một giờ trước xe của hai vị lãnh đạo đã tiến vào đường An Lô, lẽ ra đã đến từ lâu rồi.

Tôn Hạ Châu đến trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ lên tiếng báo cáo.

Tôn Hạ Châu nói và rất chú ý quan sát đến phản ứng của Vương Tử Quân, cũng đã nghĩ kỹ, nếu chủ tịch Vương mà nổi giận thì mình nên làm sao thể trấn an. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Tôn Hạ Châu, những biện pháp mà hắn vừa rồi ngồi trên xe đã vắt óc suy nghĩ đều lãng phí một cách vô ích, Vương Tử Quân nghe xong báo cáo mà vẫn đứng đó với bộ dạng nước chảy mây trôi, tuyệt đối không có chút tức giận.

- Hôm nay là ngày bao nhiêu?

Vương Tử Quân quay đầu nhìn sang chỗ khác, hắn khẽ mỉm cười hỏi với Lý Cẩm Hồ ở phía sau.

Lúc này mặt mũi Lý Cẩm Hồ cũng đầy mồ hôi, cặp kính trên mặt cũng đã được lấy xuống. Tuy hắn là phó chủ tịch huyện chủ khảo kinh tế, thế nhưng hắn cũng không phải người thường trong chốn quan trường, chỉ cần nhìn vào tình huống lúc này, hắn đã cảm thấy sự việc không đúng.

Lý Cẩm Hồ đối mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng hắn khẽ động, hắn sờ lên đầu nói:

- Hình như là ngày hai mươi tháng chín.

Tôn Hạ Châu chợt cảm thấy có chút mơ hồ, rõ ràng hôm nay là ngày hai mươi mốt, vì sao chủ tịch Lý lại nói là ngày hai mươi? Khi hắn đang nghi hoặc khó hiểu thì chợt nghe thấy đại bí thư Vương ở phía bên kia vỗ đầu một cái, lại liên tục tắc lưỡi:

- Ôi, anh xem, tôi rõ ràng lại nhớ lộn ngày, thật sự là không hay.

Vương Tử Quân vừa nói vừa quay sang nói với chủ tịch hội đồng nhân dân Tằng Nhất Khả và chủ tịch mặt trận tổ quốc Triệu Quân Huy:

- Chủ tịch Tằng, chủ tịch Triệu, sự việc hôm nay đều do khối chính quyền chúng tôi không làm tốt, lại nhớ lộn ngày, thật sự làm khổ mọi người. Thế này đi, để bày tỏ lòng áy náy, lát nữa tôi sẽ để cho Hạ Châu đưa mọi người đến giải trí ở hồ Hồng Lâm phía bắc An Dịch, hai vị thấy thế nào?

Tằng Nhất Khả và Triệu Quân Huy tất nhên là hai lão cáo già xảo quyệt, biết rõ lúc này có lẽ đã có gì đó liên lụy đến vị bí thư sắp đến nhận chức và chủ tịch huyện, mà chuyện này tất nhiên bọn họ không nên nhúng tay vào. Hơn nữa chủ tịch đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ cần gì phải quan tâm thêm? Có ăn có uống có chơi, không phải sẽ tốt hơn đứng chỗ này sao? Hơn nữa bọn họ thật sự cũng cảm thấy rất bực bội với vị bí thư huyện ủy chưa từng gặp mặt kia.

- Chủ tịch Vương, đừng nói anh là chủ tịch huyện mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mũi, ngay cả những ông lão nhàn nhã như chúng tôi cũng xem như đần độn u mê, cũng không nhớ rõ ngày tháng, có đôi khi xé hai tờ lịch một lúc cũng không biết. Lúc này thời tiết quá nóng, chủ tịch Vương, nếu không chungs ta cùng đi đến Hồ Hồng Lâm?

Người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Tằng Nhất Khả tuy có bề ngoài rất mạnh mẽ khí thế nhưng trong lòng lại là một kẻ thích xoa xoa bóp bóp, rảnh rỗi cũng muốn đi giải trí một chút. Hơn nữa bình thường lão có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, khác biệt so với Triệu Quân Huy, thế cho nên nói chuyện cũng tùy ý hơn.

- Chủ tịch Tằng, tôi cũng rất muốn đi theo hai vị lãnh đạo, thế nhưng việc trên tay tôi còn rất nhiều. Lát nữa tôi sẽ cùng các vị thường ủy, phó chủ tịch huyện đến xã Tôn Gia Truân xem xét tình hình. Nhưng các vị lãnh đạo cứ yên tâm, lần này Hạ Châu sẽ đi với mọi người, sẽ đảm bảo cho các vị lãnh đạo được giải trí thoải mái.

Vương Tử Quân cười cười bắt chặt tay của Tằng Nhất Khả, sau đó khẽ cười nói.

Tằng Nhất Khả nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này thật sự là một người không muốn chịu thiệt, chiêu gì cũng có thể nghĩ ra, thế là mỉm cười leo lên xe.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tôn Hạ Châu, lúc này Tôn Hạ Châu cũng hiểu ý, hắn theo sát các vị lãnh đạo của hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc, chiếc xe ba mươi chỗ màu vàng nhanh chóng chạy như bay về phía thành phố An Dịch.

Đỗ Tự Cường, Trần Lộ Dao, Tiếu Tử Đông nhìn chiếc xe chạy đi, giống như đã vô thức hiểu ra được điều gì đó, khi ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân, lại nghe Vương Tử Quân trầm giọng nói:

- Thưa các đồng chí, hôm nay chúng ta nhớ lộn ngày đón bí thư đến nhận chức, chúng ta quay về thôi.

Sao lại có thể nhớ lộn ngày? Đây không phải thuần túy là hồ đồ sao? Trần Lộ Dao vừa lên xe vừa thầm oán, hắn nhìn ngày trên đồng hồ, thế là hắn chợt bừng tỉnh, cũng hiểu rõ Vương Tử Quân muốn gì.

Tình huống lúc này rõ ràng là lãnh đạo đứng đầu và lãnh đạo xếp hạng hai không phải nước cùng một bầu, đây chính là thứ mà Trần Lộ Dao thích nghe ngóng, dù sao thì có người gánh trách nhiệm, vì thế hắn đơn giản giả vờ câm điếc, cũng không hỏi về vấn đề này.

Hầu như tất cả mọi người đều tiếp nhận lý do nhớ lầm ngày của Vương Tử Quân, cảm đám nở nụ cười thầm hiểu và vui vẻ, tất cả lên xe không một tiếng động.

- Chủ tịch Vương, sắp tới chúng ta có sắp xếp gì?

Đỗ Tự Cường nhìn Vương Tử Quân ngồi cười tủm tỉm ở bên cạnh rồi khẽ hỏi.

- Bí thư Đỗ, hôm nay chúng ta đã đi ra thì cũng đừng nên vội vàng quay về, nghe nói thôn Tôn Gia Truân của xã Thượng Sơn đào được một giếng nước rất tốt, nếu không chúng ta đến đó thị sát xem thế nào?

Vương Tử Quân dù nói bằng giọng điệu thương lượng, thế nhưng ánh mắt đảo qua bốn phía, lại mang theo vẻ nghiêm nghị, chân thật, đáng tin.

Thôn Tôn gia Truân của xã Thượng Sơn là một khu vực núi, các vị lãnh đạo đang ngồi trên xe cũng không phải biết nhiều, nhưng bọn họ lại biết xã Thượng Sơn, là một địa phương sâu nhất của huyện Lô Bắc, không chỉ không có tín hiệu điện thoại, thậm chí máy nhắn tin cũng không sử dụng được.

- Chủ tịch Vương, anh xem, có nên để người ở lại trực ban không?

Đỗ Tự Cường trầm ngâm một lát rồi dùng giọng chú ý nhắc nhở.

Vương Tử Quân biết rõ Đỗ Tự Cường có ý gì, hắn mỉm cười nhìn Đỗ Tự Cường, sau đó vung tay lên nói:

- Yên tâm, không xảy ra nhiễu loạn gì đâu.

Xe chạy lên núi như bay trong tiếng cười của Vương Tử Quân, một chiếc xe cảnh sát laij chạy như bay về phía huyện Lô Bắc, chỉ hai phút thì tình huống đám lãnh đạo huyện Lô Bắc tập trung trên đường lớn An Lô đã không còn, không gian yên tĩnh.

Dưới bóng cây râm mát, Dương Quân Tài khẽ ngồi xếp bằng trên một cái nệm, hắn nhìn về phía Trình Vạn Thọ cách đó không xa rồi nói:

- Chú Trình, không thể ngờ nơi này còn có một địa phương giải trí thế này, chẳng qua chỗ này cái gì cũng tốt, thế nhưng cơm nước lại không ngon bằng thủ đô.

- Quân Tài, nơi này tất nhiên sẽ không thể nào so với thủ đô được, nhưng chỉ cần cậu công tác ở đây hai năm, cậu sẽ có kinh nghiệm cơ sở, sau này không phải sẽ biến thành rồng, thích bay đi đâu thì bay sao?

Trình Vạn Thọ nói với Dương Quân Tài, hắn cũng không dám bày ra uy thế của mình, trên gương mặt mập mạp lúc này treo đầy nụ cười.

- Ha ha ha, vậy thì mượn lời may mắn của chú Trình vậy. Đúng rồi, chú Trình, chú Cát, cháu đã quên chưa chúc mừng hai vị đều được thăng cấp, ông cụ nhà cháu nói, hai chú nếu có thời gian thì đến thủ đô một chuyến, ông ấy muốn đích thân sắp xếp thức ăn chúc mừng hai vị.

Dương Quân Tài tuy kiêu ngạo nhưng vẫn rất cao tay trên phương diện chính trị, thế cho nên cũng cố hết sức lôi kéo hai người Trình Vạn Thọ.

- Không dám, không dám!

Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ hầu như đồng thời lên tiếng, gương mặt hai người đều vui vẻ sáng lạn đến cực điểm. Hai người bọn họ thuộc về Dương phái, tuy vị trí của bọn họ không thấp nhưng còn có khoảng cách nhất định với trưởng phòng Dương đời thứ hai của Dương gia. Nếu như bọn họ có thể cùng ngồi dùng cơm với trưởng phòng Dương, lại được trưởng phòng tán thành, như vậy đừng nói là cấp chính sảnh, dù là cấp phó bộ mà bọn họ ngày nhớ đêm mong cũng xem như có hy vọng.

Cát Trường Lễ phất tay định lên tiếng, thế nhưng hắn chợt cảm thấy mình chỉ vì cái trước mắt, thế cho nên vội vàng khép miệng lại, chờ Trình Vạn Thọ nói xong rồi lên tiếng sau.

Trình Vạn Thọ lúc này cũng không khách khí, hắn nói với Dương Quân Tài:

- Quân Tài, chuyện này cậu cứ sắp xếp, khi nào trưởng phòng có thời gian, hai người chúng tôi có thể nghe theo lời triệu hoán của lãnh đạo bất cứ lúc nào.

Dương Quân Tài cười cười mà không nói gì thêm, những ngón tay thon dài như phụ nữ của hắn đang khẽ ve vuốt cây cần câu trong tay, nhưng trong lòng lại nghĩ đến tên khốn làm cho một đòn của mình mất hết tác dụng kia. Hắn muốn dạy bảo cho tên khốn kia một bài học nhưng không có cơ hội, không ngờ thiên địa xoay chuyển, vận số của mình đã đến, đối phương trở thành thuộc hạ của mình. Hì hì, sau này thời gian ông và mày đấu với nhau còn dài, sẽ còn nhiều cơ hội cho mày biết tay.

Đúng lúc này Dương Quân Tài thấy phao của mình chấn động mạnh, hắn lập tức giật cần lên, một con cá chép màu vàng dài chừng ba mươi phân bị giật văng lên khỏi mặt nước.

- Cá chép hồng, rất tốt, Quân Tài.

Cát Trường Lễ ở bên cạnh vưa giúp Dương Quân Tài gỡ con cá chép ra khỏi lưỡi câu vừa mở miệng nở nụ cười nịnh nọt và xu nịnh:

- Hai người chúng toi đã đến nơi này vài chục lần, chưa từng bao giờ câu được cá chép hồng, Quân Tài, hôm nay cậu vừa đến đã câu được chép hồng, coi như có được điềm báo tốt. Xem ra huyện Lô Bắc này sắp là bệ phóng cho cậu bay lên mây xanh, nếu một khi đã phóng lên hóa rồng thì đường lớn sẽ thênh thang, cực kỳ bằng phẳng.

Cát Trường Lễ nói làm cho vẻ mặt Dương Quân Tài cực kỳ hớn hở, dù trong lòng biết vị trưởng phòng tổ chức này đang nịnh bợminhf, thế nhưng đây là vấn đề mặt mũi của gia tộc, hắn thật sự có nhiều kinh nghiệm trên phương diện này, thế cho nên cũng xem như tập mãi thành quen.

Ba người lại nói chuyện với nhau một lúc lâu, mặt trời dần lên đến đỉnh đầu. Dương Quân Tài đặt cần câu xuống rồi nói:

- Hai vị lãnh đạo, thời gian cũng không còn nhiêu, nếu không chúng ta dứt khoát đến huyện Lô Bắc dùng cơm, cũng xem như để cho tôi tận tình địa chủ.

Hành trình ngày hôm nay có thể nói là do Dương Quân Tài làm chủ, hắn nói đi đâu thì hai vị kia cũng không phản đối. Thế là ba người đứng lên, thư ký và lái xe nhanh chóng thu dọn những gì ba vị lãnh đạo vừa câu được.

- Chú Cát, chú nói xem chủ tịch Vương huyện Lô Bắc có phải đang đứng chờ chúng ta không?

Dương Quân Tài leo lên xe, hắn chợt cười hỏi Cát Trường Lễ.

Cát Trường Lễ rất chú ý đến Dương Quân Tài, nhưng hắn lại không thèm quan tâm đến những vị chủ tịch huyện bình thường. Hắn nhìn gương mặt mỉm cười của Dương Quân Tài, trong lòng thầm lo lắng cho vị chủ tịch huyện kia. Hắn thầm nghĩ, một vị cán bộ có hậu trường mạnh mẽ như Dương Quân Tài, lại thích dùng thủ đoạn để áp chế lãnh đạo thứ hai, chắc chắn sẽ sinh ra không ít tình huống khó xử.

- Chúng ta chưa đến thì bọn họ còn phải chờ đợi.

Cát Trường Lễ hớn hở phất phất tay với Dương Quân Tài, trên mặt đầy nụ cười đắc ý.

Dương Quân Tài rất thỏa mãn với lời nói của Cát Trường Lễ, lúc này hắn rất muốn nhìn bộ dạng khốn khổ của tên thanh niên trước đó dám vung đao cướp tình của mình.

Xe chạy đi như bay, tuy cũng chưa chính thức đến mười hai giờ nhưng bây giờ nhiệt độ bên ngoài thật sự làm cho người ta khó chịu, thế mà trong xe vẫn rất mát mẻ. Nhưng lúc này Dương Quân Tài chủ động yêu cầu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, hắn muốn là người đầu tiên được nhìn thấy bộ dạng của vị trợ thủ bị mình trêu đùa, để xem đối phương sẽ dùng tư thái nào để huy động nhân lực nghênh đón mình.

- Sắp đến vùng giáp ranh chưa?

Dương Quân Tài nhìn đồng hồ rồi thuận miệng hỏi.

- Còn mười phút nữa là sẽ đến, bí thư Dương.

Lái xe của Trình Vạn Thọ cung kính nói với Dương Quân Tài, tên lái xe tất nhiên sẽ rất tôn kính vị bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc này, cũng không dám vênh mặt lên giống như với các vị bí thư huyện ủy khác.

Mười phút, Dương Quân Tài cảm thấy nó có hơi chậm, thế là dứt khoát nhắm mắt lại, thầm nghĩ mình vẫn có chút mất kiên nhẫn, trước khi đến không phải bố đã nói mình nên bình tâm tĩnh khí, làm việc gì cũng cần phải ổn định sao?

Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ tuy không biết giữa Dương Quân Tài và Vương Tử Quân có vấn đề gì, thế nhưng bọn họ cũng không cảm thấy Dương Quân Tài làm như vậy là có gì sai. Nếu là một vị bí thư huyện ủy bình thường đi nhận chức, tất nhiên sẽ phải kiêng kỵ và nể mặt đám cán bộ cơ sở, nhưng Dương Quân Tài được hai vị lãnh đạo thị ủy giúp đỡ, cần gì phải quan tâm đến thể diện của đám lãnh đạo ở tuyến dưới?

Một vị chủ tịch huyện, không phải chỉ là lãnh đạo đứng hàng thứ hai ở huyện sao? Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ tất nhiên sẽ không thèm quan tâm đến một vị trí như vậy.

Những lời từ miệng quan phát ra rất khó lường, nói anh đi thì anh phải đi, không đi được cũng phải đi; nói anh không được đi thì không được đi, dù có thể đi cũng không được đi. Vị chủ tịch huyện kia có lẽ đang cực kỳ tức giận, thế nhưng vẫn phải tươi cười đón chào mà thôi, hai vị lãnh đạo như Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ vẫn có thể mắng đối phương giống như phun máu chó vào đầu một cách danh chính ngôn thuận. Tuyến trên đã có văn bản rất rõ ràng, không cho phép anh huy động nhân lực để tiếp đón dưới bất kỳ hình thức nào, anh rõ ràng làm ngược lại, như vậy là có ý gì? Đây chẳng phải là xem thường mệnh lệnh của thượng cấp sao?

Hai lão hồ ly đưa mắt nhìn nhau mà cười thầm, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay mình đi theo Dương Quân Tài xuống nhận chức, có lẽ là một chuyện rất thú vị.

- Bí thư Dương, hai trăm mét phía trước là vùng giúp ranh, tôi giảm tốc độ nhé?

Làm lái xe cho lãnh đạo đều là người mắt nhìn chung quanh tai nghe tám hướng, là loại người mưa dầm thấm sâu, rất biết cách phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo. Tuy tên lái xe không biết Dương Quân Tài đang nghĩ gì, thế nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng nịnh nọt.

Dương Quân Tài khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt chợt giảm xuống, một khí chất cao quý từ trong khung xương lẳng lặng bùng phát ra.

Lúc này Dương Quân Tài nhất định phải cho tên khốn nhà quê Vương Tử Quân biết rõ cái gì gọi là phong thái.

Hai trăm mét nhanh chóng được chạy qua, Dương Quân Tài nhìn tấm biển chào mừng ở bên đường và con đường rỗng tuếch mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, tâm tư chấn động. Sau khi hắn ổn định lại tâm thần thì cười nói với Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ ở phía sau:

- Chú Trình, chú Cát, xem ra cháu tự mình đa tình, đối phương căn bản không chờ chúng ta ở chỗ này.

Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ cảm thấy da đầu của mình chợt run lên, chính mình đưa bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc xuống nhận chức, thế nhưng người của huyện Lô Bắc lại không ai ra đây chào đón sao? Hầu như lúc này vẻ mặt của hai vị lãnh đạo chợt căng phồng lên và đỏ bừng bừng.

- Có phải còn chưa đến giáp giới với huyện Lô Bắc không?

Dương Quân Tài lạnh lùng hừ một tiếng, hắn khẽ hỏi tên tài xế.

Lúc này tên lái xe cũng ngây cả người, hắn đã đến huyện Lô Bắc vài lần, thật sự nhớ rõ ràng tình huống ở nơi đây, vùng giáp ranh với huyện Lô Bắc rõ ràng là ở chỗ này, sao có thể khác được?

- Chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước.

Lái xe lên tiếng, hắn cố gắng chạy về phía trước, xe phóng về phương xa như một tia chớp.

Lần này xe phóng đi xem như trực tiếp chạy vào huyện thanh huyện Lô Bắc, trên đường đi bọn họ gặp rất nhiều xe, cũng gặp không ít người, thế nhưng dù là người hay xe cũng không phải đối tượng mà Dương Quân Tài chờ mong.

Không nghênh đón, huyện ủy chính quyền huyện Lô Bắc căn bản không thèm ra nghênh đón hai vị lãnh đạo thị ủy và một vị bí thư huyện ủy xuống nhận chức, điều này làm cho vẻ mặt Trình Vạn Thọ nóng như lửa đốt, sau đó lại trở nên cực kỳ âm trầm. Lúc này Cát Trường Lễ cầm lấy điện thoại của mình, bắt đầu tìm số điện thoại của phòng tổ chức huyện Lô Bắc.

- Anh Cát, cũng đừng tốn công nữa, chúng ta đến huyện ủy Lô Bắc, tôi muốn xem cái huyện Lô Bắc này rốt cuộc đang làm gì?

Trình Vạn Thọ vung tay lên cắt đứt cuộc điện thoại của Cát Trường Lễ, hắn dùng giọng âm trầm nói.

Trình Vạn Thọ nổi giận, Cát Trường Lễ trực tiếp đặt điện thoại xuống, người khác không biết Trình Vạn Thọ nổi giận sẽ có hậu quả gì, thế nhưng Cát Trường Lễ là một trưởng phòng tổ chức thị ủy thì biết rất rõ. Có một lần Trình Vạn Thọ xuống tuyến dưới kiểm tra giám sát, một vị bí thư huyện ủy có hành vi không đúng đã chọc giận Trình Vạn Thọ. Thế là bị bí thư Trình chỉ thẳng mặt mắng cho một trận, ngay sau đó co điều chỉnh nhân sự, tên khốn xui xẻo kia bị Trình Vạn Thọ đánh thẳng vào mặt, điều đến làm lãnh đạo một cục không chút quan trọng trong thị ủy một cách thẳng thừng.

Không khí nóng bức cũng làm cho con người cảm thấy bức bối, hai chiếc xe chạy vào huyện thành huyện Lô Bắc, sau đó nhanh chóng chạy về phía khu văn phòng huyện ủy.

- Két!

Xe thắng lại rất gấp, ba vị lãnh đạo nổi giận đùng đúng còn chưa kịp phản ứng thì thấy một tên cảnh sát giao thông chạy đến chào với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

- Đồng chí, yêu cầu anh xuất trình giấy tờ.

- Có chuyện gì xảy ra?

Lúc này vẻ mặt Trình Vạn Thọ còn khó coi hơn gan heo, mà vẻ mặt tên lái xe lại trắng bệch. Trời ạ, trưởng phòng tổ chức thị ủy và một vị bí thư huyện ủy ngồi trên xe của mình, thế mà mình lại thắng lại quá gấp, điều này xem như làm mất mặt lãnh đạo, nếu lãnh đạo nổi giận thì vị trí của mình có thể được bảo hộ sao?

Tên lái xe cảm thấy rất bực mình, hắn xuống xe, hắn đưa mắt nhìn tên cảnh sát giao thông, sau đó cho một tát thật mạnh.

- Con bà mày, xe này mày cũng dám yêu cầu dừng lại kiểm tra sao? Có phải mày ăn no rững mỡ không? Có còn muốn công tác nữa không?

Tên cảnh sát giao thông căn bản không ngờ đến tình huống vào lúc này, thế cho nên hắn không kịp phản ứng đã bị một tát lên mặt. Trình Vạn Thọ là một lái xe xuất thân quân nhân, hắn đã được rèn luyện nhiều trong quân ngũ, lúc này bức bối nên ra tay cũng không lưu tình. Sau khi cho đối phương một tát, hắn hung hăng nhấc chân lên đá thẳng vào ngực tên cảnh sát giao thông.

Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi căn bản cũng không có cơ hội trả đòn, bị tên lái xe đánh cho ngã lăn xuống đất. Nơi này đã là huyện thành của huyện Lô Bắc, bây giờ thấy cảnh sát giao thông bị đánh, chỉ sau nháy mắt đã có một đám dân chúng đến xem náo nhiệt.

Tiếng còi hú vang lên, ngay sau đó vài tên cảnh sát từ bốn phương tám hướng chạy đến, bọn họ đều là cảnh sát giao thông trong phiên trực, lúc này thấy đồng bạn của mình bị đánh thì vẻ mặt chợt biến đổi.

Không chờ có người lên tiếng, đã có người đánh thẳng về phía tên lái xe. Lúc này tên lái xe đang đánh đấm sảng khoáii, đột nhiên có nhiều tên cảnh sát giao thông lao đến, thế là hắn chợt sinh ra cảm giác hảo hán không nên chịu chút thiệt thòi trước mắt.

- Đứng lại, các người muốn gì, chẳng lẽ muốn bắt giữ xe của lãnh đạo thị ủy? Được, các người xem lại biển số xe dùm tôi.

Không đợi vài tên cảnh sát giao thông chạy đến, tên tài xế chợt lớn tiếng quát tên cảnh sát giao thông chạy đến đầu tiên.

- Nhìn con bà mày...

Tên cảnh sát giao thông chạy đến đầu tiên chuẩn bị ra tay, nhưng lại bị đồng bạn kéo lại, đồng thời hắn cũng xem như thấy được biển số của chiếc xe kia. Tên cảnh sát giao thông nhìn thấy biển số xe đại biểu cho quyền uy của lãnh đạo thị ủy, vẻ mặt hắn chợt biến đổi.

- Ông nói cho mày biết, đây là xe của bí thư Trình ở thị ủy, bây giờ bí thư Trình đưa bí thư huyện ủy Lô Bắc đến nhận chức, ai là người có trách nhiệm ở đây? Lát nữa sẽ phải cho ra một câu trả lời rõ ràng với lãnh đạo.

Tên lái xe dùng giọng vênh váo nói rồi nhìn thoáng qua đám cảnh sát giao thông, sau đó hắn vung tay lên nói:

- Dịch chuyển mấy chiếc mô tô kia ra.

Tuy đám cảnh sát giao thông cực kỳ phẫn nộ thế nhưng thông qua lãnh đạo cũng biết hôm nay là ngày bí thư huyện ủy đến nhận chức, biết rõ đó là người không thể chọc vào, bọn họ rất ngột ngạt nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng cơn tức, chỉ huy đám người dịch chuyển những chiếc xe máy ra chỗ khác.

Tên lái xe leo lên xe, hắn khẽ nói hai câu với Trình Vạn Thọ, sau đó trực tiếp chạy xe như bay về phía khu văn phòng huyện ủy Lô Bắc. Chiếc Nisan Bluebird của Cát Trường Lễ chạy theo sát phía sau, một luồng khói màu xanh bùng lên trong không khí.

- Thật sự quá lỗ mãng, Tiểu Lý, trở về ghi một bản kiểm điểm đưa cho bí thư Dương.

Trình Vạn Thọ trầm ngâm một lát, sau đó lạnh giọng nói với tên tài xế.

Tên tài xế vừa rồi cực kỳ kiêu ngạo và hống hách, thế nhưng lúc này hắn đối mặt với Trình Vạn Thọ thì đã biến thành một con mèo nhỏ, dù không quay đầu nhưng lại lên tiếng đồng ý rất lưu loát.

Dương Quân Tài khẽ phất tay nói:

- Điều này không trách Tiểu Lý, chủ yếu là đám cảnh sát giao thông huyện Lô Bắc không được giáo dục đúng cách.

Cát Trường Lễ nhìn Trình Vạn Thọ và Dương Quân Tài đàm luận mà cười ha hả nói:

- Huyện Lô Bắc sau này sẽ là địa bàn của bí thư Dương, tôi tin tưởng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ phát sinh thêm lần nữa.

Ba người Trình Vạn Thọ cười cười nói nói với nhau, một lát sau xe đã đi đến huyện ủy Lô Bắc, lúc này đang vào giờ tan tầm, dòng người từ trong khu văn phòng huyện ủy chợt túa ra ngoài.

- Tiểu Triệu, cậu gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nói rằng chúng ta đã đến.

Khi thư ký của Cát Trường Lễ chạy đến, trưởng phòng Cát trầm giọng phân phó.

Viên thư ký theo Cát Trường Lễ nhiều năm, lúc này tất nhiên biết rõ tâm tư của lãnh đạo. Hắn vừa lên tiếng vừa lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số, nhưng khi hắn áp tai vào điện thoại theo thói quen thì vẻ mặt dần biến đổi.

Người này dù sao cũng là thư ký có kinh nghiệm, hắn cũng không báo cáo ngay cho Cát Trường Lễ, lại nhanh chóng bấm một dãy số khác, nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại càng thêm khó coi. Đến khi tên thư ký gọi điện thoại lần thứ ba thì vẻ mặt Cát Trường Lễ bắt đầu trở nên khó coi.

Tên thư ký cảm thấy rất gấp, theo kinh nghiệm vài chục năm lăn lộn quan trường, nếu trưởng phòng tổ chức có ấn tượng không tốt với anh, như vậy thời gian sau anh đừng hòng yên thân công tác. Hai vị lãnh đạo ở đây có thể quyết định vận mệnh của bất kỳ ai, thế cho nên tên thư ký cố gắng biểu hiện, nếu để cho lãnh đạo thấy mình công tác không quá tốt, như vậy không bằng để cho đối phương không biết thì hay hơn.

Không biết có phải là trời đã nghe lời cầu nguyện của tên thư ký hay không, điện thoại cuối cùng cũng đã được nối thông, tên thư ký nói rõ thân phận của mình, sau đó trầm giọng nói:

- Chủ tịch Vương của các người đang ở đâu?

- Cái gì? Chủ tịch Vương xuống thôn kiểm tra công tác rồi sao?

Tuy chỉ là lặp lại một câu thế nhưng âm thanh của tên thư ký lại được đề cao một trăm tám mươi độ.

Lúc này ba người Dương Quân Tài đều tập trung ánh mắt lên người tên thư ký, cũng không biết đầu dây bên kia nói gì đó mà tên thư ký chợt quát lên:

- Các anh thông báo cho các vị lãnh đạo khác của huyện ủy, nói là có bí thư Trình, trưởng phòng Cát đưa bí thư Dương đến nhận chức.

Sau khi thư ký cúp điện thoại, ba người Dương Quân Tài ngồi trên xe chờ các đồng chí huyện Lô Bắc đến đón. Lúc này Dương Quân Tài càng chờ đợi mình được đám thuộc hạ nghênh đón vào trong văn phòng huyện ủy, cung kính đưa mình vào, sau này mình sẽ là một vị lãnh đạo đứng trên đỉnh núi chỉ điểm giang sơn, oai hùng tứ phương.

Lúc này mới là bắt đầu mà thôi, Dương Quân Tài nhìn huyện ủy Lô Bắc có chút rách rưới, hắn thì thào nói.

Thời gian trôi qua rất chậm, người trong huyện ủy đi ra ngày càng ít, lúc này khu văn phòng huyện ủy đã yên ắng trở lại, nhưng đội hình cán bộ lãnh đạo đi ra tiếp đón bí thư huyện ủy như Dương Quân Tài suy nghĩ lại căn bản không thấy đâu.

Thư ký Tiểu Triệu căn bản không cần nhìn vẻ mặt của lãnh đạo, hắn cũng có thể đoán ra được cảm nhận của ba vị lãnh đạo là thế nào. Hắn tiếp tục cầm lấy điện thoại bấm số, nhưng gọi hai lần mà vẫn không thể nối máy, khi hắn uể oải bấm số của văn phòng khối chính quyền, lúc này máy nối thông.

- Alo, bí thư Trình và trưởng phòng Cát đang ở trước khu văn phòng huyện ủy, anh thông báo cho các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc ra tiếp đón.

Lúc này viên thư ký đã dùng giọng mất kiên nhẫn để chất vấn, hắn đại biểu cho thể diện của Cát Trường Lễ, nào quan tâm đến một tên thư ký của khối chính quyền huyện?

- Thật xin lỗi, ngài là thần thánh phương nào, dám đưa lãnh đạo ra để nói đùa? Ngày mai bí thư Dương mới đến nhận chức, nếu không có gì thì thôi, tôi còn chưa đi ăn cơm, cũng không rảnh nói chuyện với anh.

Đầu dây bên kia lên tiếng không khách khí, sau đó nói xong thì trực tiếp cúp máy.

Thư ký Tiểu Triệu thiếu chút nữa thì cảm thấy miệng mũi lệch sang một bên, hắn là thư ký của trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn dù đến nơi nào cũng được nhận đãi ngộ sao sáng vây quanh trăng, dù là lãnh đạo một huyện gọi điện thoại đến cho hắn cũng đều xưng anh em, nào gặp qua tình huống như lúc này?

- Trưởng phòng Cát, người trong huyện nói ngày mai bí thư Dương mới đến báo danh.

Tiểu Triệu đi đến bên cạnh Cát Trường Lễ rồi trầm giọng nói.

Vẻ mặt Cát Trường Lễ chợt trở nên rất khó coi, hắn đưa mắt nhìn Tiểu Triệu nói:

- Cậu gọi điện thoại hỏi xem, chúng ta thông báo cho huyện Lô Bắc vào thời điểm nào.

Tiểu Triệu đồng ý một tiếng, sau đó bắt đầu gọi điện thoại. Lúc này chỉ hai ba phút đã có đáp án, thông báo của phòng tổ chức thị ủy nói rõ hôm nay Dương Quân Tài xuống nhận chức.

- Vương Tử Quân đang làm trò gì vậy?

Trình Vạn Thọ lên tiếng, trong mắt chợt lóe lên hàn quang. Dương Quân Tài đi được nửa đường thì giở trò kéo dài thời gian, dù như vậy có vẻ hơi quá, thế nhưng người ta là cây lớn rễ sâu, tạo ra cái giá như vậy có gì mà không được? Vương Tử Quân anh là cái thá gì mà đòi chống đối, chưa nói đến chuyện không cử hành nghi thức nghênh đón, ngay cả công tác tiếp đãi tối thiểu cũng không được sắp xếp?

Dương Quân Tài nhìn bộ dạng nổi giận của hai vị lãnh đạo, hắn cũng ý thức được ngày hôm nay mình xuống nhận chức là không được thuận lợi. Nhưng lúc này hắn càng phải bảo trì sự bình thản, giả vờ như không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, hắn dùng ánh mắt điềm nhiên nhìn hai người Trình Vạn Thọ, chờ hai người bọn họ lên tiễng xử lý.

- Nếu không liên lạc được với Vương Tử Quân, như vậy gọi điện thoại cho trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tôn Quốc Lương, tôi cũng không tin tất cả cán bộ lãnh đạo huyện Lô Bắc đều không thể liên lạc được.

Cát Trường Lễ trầm ngâm một lát rồi dùng giọng thở phì phò nói.

Có câu nói thế này, lời của trưởng phòng tổ chức là vàng ngọc, lúc này thật sự là như vậy, sau khi thư ký gọi điện thoại đi, hắn không khỏi dùng giọng đau khổ báo cáo:

- Trưởng phòng, trưởng phòng Tôn cũng không liên lạc được.

- Liên lạc với tất cả lãnh đạo huyện Lô Bắc, xem có ai ở nhà?

Trình Vạn Thọ lúc này đã thật sự nổi giận, thịt má thiếu chút nữa thì chảy hẳn xuống.

Thấy lãnh đạo nổi giận như vậy thì thư ký Tiểu Triệu thật sự rất không yên, hắn lấy ra một quyển sổ chuẩn bị tìm số điện thoại của các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc. Nhưng sau đó hắn chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, đây là một quyển sổ ghi chép phương thức liên lạc từ năm vừa rồi, bên trong căn bản không có bất kỳ số điện thoại nào của các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc. Hắn thật sự cảm thấy căng thẳng, vì sao mình lại phạm vào một sai lầm thế này?

Sống và công tác trong cơ quan cũng không dễ dàng gì, anh cần phải làm tốt công tác hầu hạ, như vậy anh mới trở thành một thân cây không bao giờ ngã đổ. Tiểu Triệu tin tưởng điều này, cũng cố gắng làm như vậy, phục vụ lãnh đạo thì phải cúi thấp đầu xuống, quan tâm đầy đủ, suy nghĩ đến vấn đề của lãnh đạo, xem xét thật thỏa đáng; những vấn đề mà lãnh đạo không thèm quan tâm thì mình cũng phải xem xét và chuẩn bị ổn thỏa. Vấn đề là chân lý cũng không vĩnh viễn là chân lý, nó còn có tính thời gian, giống như vào lúc này, chính mình cần phải chuẩn bị sao cho tốt, không có bất kỳ rò rỉ nào, phải hết sức cẩn thận, không nên cho ra chút sơ sót nào dù là cực nhỏ.

Nhưng cái này cũng không làm khó được một thư ký Tiểu Triệu có kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi gọi điện thoại cho khoa thư ký thị ủy, có lẽ vận may vẫn còn chưa rời bỏ hắn, lúc này khoa thư ký thị ủy vẫn chưa tan tầm.

Tiểu Triệu mở sổ ghi chép lại số điện thoại của tất cả các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc, sau đó hắn nhanh chóng chấp hành chỉ thị của bí thư Trình, liên tục gọi điện thoại ra ngoài. Vì đại đa số lãnh đạo bây giờ đều dùng điện thoại đi động, thế cho nên gọi điện thoại cũng dễ dàng hơn.

- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

Nửa giờ trôi qua nhưng hai chiếc xe của lãnh đạo thị ủy dừng lại trong sân huyện ủy Lô Bắc và không được ai chú ý, đến khi Tiểu Triệu lên tiếng báo cáo, Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ thật sự không hiểu là đang có chuyện gì xảy ra.

Bị người ta coi như không, hơn nữa lại chẳng thèm quan tâm, điều này làm cho hai vị lãnh đạo nổi giận, thế nhưng tuy tràn đầy tức giận nhưng bọn họ cũng không thể phát tác được.

- Bí thư Trình, trưởng phòng Cát, vào huyện Lô Bắc thì là địa phương tôi làm chủ, tôi thấy chúng ta nên ăn chút gì đó, đợi đến khi cán bộ tiếp tục công tác rồi nói sau.

Dương Quân Tài chớp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười.

Lúc này đám người Trình Vạn Thọ thật sự đói đến mức bụng dán ra phía sau, biết rõ có tiếp tục chờ đợi ở đây cũng vô công, vì vậy đành phải gật đầu xưng vâng.

Lái xe Tiểu Lý chờ các vị lãnh đạo ngồi ngay ngắn, sau đó khởi động xe rời khỏi huyện ủy huyện Lô Bắc. Nhưng khi hắn chuẩn bị nhấn chân ga chạy đi thật nhanh, chợt có năm sáu chiếc xe mô tô chạy đến như bay, trực tiếp chặn đường xe của mình.

- Các người muốn làm gì?

Tiểu Lý thật sự nổi giận, hắn thò đầu ra ngoài rồi lớn tiếng nói.

Tiểu Lý không hét lên thì không sao, bây giờ thò đầu ra thì bị hai cánh tay mạnh mẽ trực tiếp giữ lấy, một nữ cảnh sát xinh đẹp và lạnh lùng đi đến trước mặt hắn.

- Vừa rồi anh đánh lén cảnh sát trên đường, quấy nhiễu công vụ, anh theo chúng tôi một chuyến.

Nữ cảnh sát vừa nói vừa mở cửa xe ra.

Nếu như là xã hội đen thì Tiểu Lý có thể còn sợ hãi vài phần, nhưng hắn thật sự không sợ cảnh sát, hắn nhìn hai bàn tay đang giữ chặt lấy mình, hắn dùng giọng khinh thường nói:

- Đánh lén cảnh sát? Ông đây đánh cảnh sát chứ lén cái gì? Biết rõ xe này của ai không? Là xe của bí thư Trình thành phố An Dịch, lãnh đạo đang rất bận, thức thời thì cút đi.

- Anh ta đã thừa nhận đánh cảnh sát, người đâu, đưa đi.

Vẻ mặt nữ cảnh sát chợt biến đổi, nàng vung tay lên, hai cánh tay giữ lấy Tiểu Lý chợt dùng lực, kéo Tiểu Lý ra khỏi xe.

Thư ký Tiểu Triệu thấy tình huống như vậy thì chợt nôn nóng, lãnh đạo còn ngồi trên xe mà lái xe Tiểu lý bị bắt đi, như vậy dù là thể diện của trưởng phòng tổ chức Cát Trường Lễ hay bí thư Trình Vạn Thọ cũng không còn.

- Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, chúng tôi là cán bộ của phòng tổ chức thị ủy, có lãnh đạo thị ủy ngồi trên xe, mong ngài mở một mặt lưới, chuyện này để sau rồi hãy nói.

Thư ký Tiểu Triệu cơ bản thấy lời nói của mình đã đủ khách khí, nhưng không ngờ nữ cảnh sát kia căn bản không quan tâm, cặp mắt phượng của nàng trừng lên nhìn Tiểu Triệu, sau đó lạnh lùng cười nói:

- Lãnh đạo thị ủy? Anh nghĩ có thể dùng vài chiếc biển số xe giả thì lừa được người ta sao? Có thể giả mạo làm lãnh đạo thị ủy sao? Mà lãnh đạo thị ủy sẽ dung túng cho các anh làm điều xằng bậy sao? Cũng không nhìn lại tố chất của mình xem như thế nào, các người theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.

Cát Trường Lễ và Trình Vạn Thọ lúc này đã thật sự cảm thấy rất khó chịu, nếu như bọn họ đưa bí thư Dương Quân Tài đến huyện Lô Bắc nhận chức, ngược lại còn bị cục công an đưa đi hỗ trợ điều tra, chỉ sợ sau này sẽ trở thành chuyện đàm tiếu để người ta cười rụng răng ở thành phố An Dịch. Vô tình hai vị lãnh đạo thật sự nổi giận với huyện Lô Bắc, thế nhưng thật sự biết bây giờ không thể làm gì được.

Dương Quân Tài khẽ hít vào một hơi thuốc, lúc này hắn hiểu rõ, lần này xem như mình lấy đá đập chân mình. Nhưng lúc này hắn thật sự không tìm ra được biện pháp nào tốt để giải quyết vấn đề, dù sao thì hắn cũng chưa quen cuộc sống ở đây.

- Cục trưởng Tôn, tôi là Trình Vạn Thọ, các đồng chí huyện Lô Bắc không những đưa tài xế của tôi đi, còn muốn yêu cầu chúng tôi đi cùng để hỗ trợ điều tra, anh xem có nên sắp xếp gì đó không?

Trình Vạn Thọ dùng giọng diệu trầm thấp để lên tiếng nhưng từng chữ từng chữ lại giống như mũi dùi đâm vào tim người.

Cục trưởng Tôn trong lời nói của Trình Vạn Thọ chính là cục trưởng cục công an thành phố An Dịch, lúc này vị cục trưởng Tôn đang ngồi dùng cơm, vừa nghe thấy đó là điện thoại của bí thư Trình thì thiếu chút nữa đã nghẹn chết.

Bí thư Trình bị người của cục công an yêu cầu đến hỗ trợ điều tra? con bà nó, không phải có kẻ muốn chơi mình sao? Cục trưởng Tôn thật sự không đám đắc tội với vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở thị ủy, hắn vội vàng nuốt nước miếng nói:

- Bí thư Trình, đã làm anh sợ hãi rồi, thế này đi, anh đưa điện thoại cho nhóm cảnh sát kia, tôi sẽ nói cho đám khốn kia cút đi.

Trình Vạn Thọ khẽ gật đầu, sau đó vung điện thoại lên nói:

- Các người ai là người đứng đầu? Mau nhận lấy điện thoại.

Nữ cảnh sát trẻ tuổi cười cười một tiếng, nàng cầm lây điện thoại đặt bên tai. Trình Vạn Thọ dựa lưng ra ghế, hai mắt khẽ khép lại, chuyện này xảy ra, lúc này hắn không cần nghĩ cũn biết sau đó phát sinh vấn đề gì.

- Đồng chí, đi thôi, theo chúng tôi làm bản ghi chép, nói rõ quá trình đánh cảnh sát.

Gương mặt nữ cảnh sát vẫn lạnh như băng, nhưng lúc này âm thanh nghe vào trong tai Trình Vạn Thọ thì giống như kim đâm vào tai.

- Vừa rồi cô không nghe điện thoại sao?

Trình Vạn Thọ dùng giọng lạnh lùng nói.

- Có nghe, nhưng người bên kia ăn nói quá thô tục, tố chất quá thấp, tôi trực tiếp cúp máy.

Nữ cảnh sát nhún vai dùng giọng không quan tâm nói.

Trình Vạn Thọ thiếu chút nữa thì nổi điên, hắn nhìn ánh mắt kiên định của nữ cảnh sát, hắn khẽ giải thích:

- Tôi là phó bí thư thị ủy Trình Vạn Thọ, hôm nay đến huyện Lô Bắc để đưa bí thư huyện ủy Dương Quân Tài xuống nhận chức. Trưởng phòng Cát, anh đưa văn kiện bổ nhiệm ra cho vị đồng chí này xem.

Cát Trường Lễ đã sớm không muốn tiếp tục dây dưa với đám cảnh sát, đúng là quá mất mặt, hắn cũng bất chấp nữ cảnh sát kia có đủ tư cách hay không, mà đưa công văn bổ nhiệm ra.

Cô gái nhìn văn kiện, lại trầm ngâm một lát, sau đó cười nói:

- Các vị, xin lỗi, bây giờ văn kiện giả bán đầy đường, chỉ cần trên thế giới này có văn kiện gì thì ngoài đường có thứ đó. Tôi cũng không thể kết luận văn kiện trong tay anh là thật hay giả, thế cho nên mời các vị theo tôi về điều tra.

/1843

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status