Từ sau khi thích quán bị thương, Tông Vô Cực dưới sự bảo vệ của các đệ tử, vào khách điếm nghỉ ngơi dưỡng thương. Bởi vì thủy chung lo nghĩ chuyện Phó Hán Khanh biết chỗ thiếu hụt trong tuyệt kỹ độc môn của mình, rốt cuộc không thể như bình thường, thua trận thản nhiên quay về võ quán nhà mình nữa, chỉ đành một mực ở lại trong khách điếm, ba ngày hai đầu cho người chuẩn bị lễ trọng đi bồi tội với Chấn Vũ võ quán, một lòng muốn kết thân với cao thủ vô địch bỗng dưng chui ra kia.
Thế nhưng Chấn Vũ võ quán lễ thì nhận, đáp lời lại vẫn không có, mỗi lần muốn cầu kiến tuyệt thế cao thủ kia, luôn bị đối phương dùng đủ loại phương pháp thoái thác.
Càng như thế, Tông Vô Cực càng đứng ngồi không yên, thấp thỏm lo lắng. Mặc dù đồ đệ liên tục hỏi, mặc dù võ quán bên kia cũng có gửi thư đến giục, nhưng ngày về luôn khó định.
Nào ngờ chợt có một ngày, nhận được thiệp mời của Chấn Vũ võ quán, trên thiệp không chỉ viết tên Tông Vô Cực, lại liệt cả tên rất nhiều cao thủ có tiếng trong võ quán, trong môn phái của lão lên đó. Hơn nữa ngày mời lại là hơn một tháng sau. Thông thường mà nói, rất ít có người sớm như vậy đã phát thiệp cho lần tiệc mời hơn một tháng sau, Tông Vô Cực hơi khó hiểu, bèn gọi người truyền tin kia đến hỏi.
Đệ tử Chấn Vũ võ quán đến đưa thiệp mời đều cực lanh lợi và ăn nói hơn người, lúc này không chút hoang mang, thong dong giải thích một phen.
Tề quán chủ Tề Hạo là môn hạ của cao nhân ẩn dật xuất thân hải ngoại, thành lập võ quán, quảng thu đệ tử, chẳng qua là vì phát dương võ công sư môn, hòng báo ân đức. Cho nên năm nay mới cố ý trở về sư môn, mời các đệ tử đồng môn cùng đến xem Chấn Vũ võ quán ông ta thành lập.
Chẳng qua những đồng môn đó đều không phải là người trong võ quán, cũng không thể thường ở trong võ quán, kỳ thật tới đây bất quá là làm khách mà thôi. Tề quán chủ hy vọng có thể giới thiệu đồng môn của mình cho toàn võ lâm, lót đường cho họ về sau hành tẩu giang hồ.
Ngoài ra, đệ nhất cao thủ, vốn là chưởng môn đại đệ tử Phó Hán Khanh, người này võ công mặc dù vô địch thiên hạ, nhưng vì luyện tập đại mộng thần công, cho nên cả ngày uể oải, cực kỳ thèm ngủ, bố trí tình đời, không hiểu tục vụ, không rõ lễ tiết, càng không thích hợp xã giao tân bằng viễn khách.
Cho nên thời gian qua, đối với một số khách nhân cầu kiến, luôn từ chối khéo, đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
May mà nhị sư đệ Địch Cửu đồng hành với y, lại là người cực tháo vát, hiểu nhân tình, biết lý lẽ, không chịu để Chấn Vũ võ quán khó xử vì họ, không dưng đắc tội với khách quý nhiệt tâm khắp nơi, bèn đề nghị cứ dứt khoát mượn cơ hội này, làm một thịnh hội, để Phó Hán Khanh đồng thời hội kiến mọi người, cũng có thể mượn cơ hội bày tỏ sự tôn kính với anh hùng thiên hạ.
Chẳng qua bởi hội này cực long trọng, Chấn Vũ võ quán không thể thiếu một phen chuẩn bị, lại còn phải thông báo cho anh hùng các nơi, thời gian phải dùng tự nhiên không ít, do đó thời gian yến hội này liền định vào hơn một tháng sau.
Đệ tử truyền lời này giải thích sự tình xong xuôi, lại nhiều lần cẩn thận xin lỗi, nói đại mộng thần công của Phó công tử tuy thần diệu vô cùng, nhưng người luyện nhất định cả ngày uể oải vô lực, hở ra là buồn ngủ, chỉ sợ ngay cả yến hội hôm đó cũng sẽ có rất nhiều chỗ thất thố, lúc này phải thay mặt Chấn Vũ võ quán cáo tội trước một bước, thỉnh Tông quán chủ đại lượng bao dung.
Đối phương cũng đã giải thích rõ ràng minh bạch như vậy, thái độ lại khiêm tốn hòa khí như thế, Tông Vô Cực tự nhiên không còn một chút nghi vấn.
Chưa từng nghe nói về đại mộng thần công. Nhưng Phó Hán Khanh ngày đó vừa nói chuyện với họ vừa ngáp, cả người như ngủ mà không, đích xác đã để lại ấn tượng cực sâu sắc cho Tông Vô Cực, Tông Vô Cực ngày đó chỉ cho rằng Phó Hán Khanh cố ý như thế để làm nhục, hiện tại mới minh bạch, hóa ra tiểu tử này là bởi vì luyện công phu quái dị nào đó, cho nên dưới mọi tình huống đều thân bất do kỷ buồn ngủ.
Nhiều ngày qua, tâm tình lần đầu tiên thoải mái hơn rất nhiều. Ông trời quả nhiên công bằng, cho dù ngươi luyện thành võ công vô địch thiên hạ thì thế nào, một tên vĩnh viễn chỉ biết ngủ không ngừng thì chẳng thể nào làm bá chủ được, cùng lắm là làm một tay đấm cao cấp mà thôi.
Huống chi kẻ này vốn không tính là người của Chấn Vũ võ quán, ở lại không bao lâu là phải đi.
Tông Vô Cực thỏa lòng thỏa dạ, liên tục gật đầu đáp ứng dự tiệc, đợi đệ tử truyền tin nọ đi rồi, lão mới ném tấm thiệp kia cho đệ tử thủ hạ: “Lập tức khoái mã đưa về võ quán, những người có tên trên thiệp mời này, nếu có thể bớt thời gian, bảo họ đến đây nhiều vào.”
Đệ tử đắc lực nọ mở ra xem, thoáng chần chừ: “Vậy, Vũ sư thúc có cần thông báo luôn?”
Tông Vô Cực ồ một tiếng, nhận lại tờ thiệp, nghiêm túc nhìn: “Sao ngay cả tên của y cũng có trong đây.”
Trên thiệp mời liệt hết tên mười cao thủ Ưng Dương võ quán từ khi thành lập tới nay, nổi danh nhất, sự tích giang hồ nhiều nhất, võ công cao nhất, và hiện giờ vẫn còn trong võ quán.Trong đó ba chữ Vũ Thành Văn, khiến Tông Vô Cực cũng hơi kinh nghi.
Vũ Thành Văn xem như một trong những công thần thành lập Ưng Dương võ quán, nhiều năm qua vì bảo vệ địa vị bá chủ của Ưng Dương võ quán cũng từng lập được công lao hãn huyết, một thủ đao pháp sử đến xuất thần nhập hóa. Cũng từng danh dương thiên hạ rất nhiều năm, rất nhiều đệ tử đầu nhập Ưng Dương, chính là muốn học một chiêu đao pháp tuyệt diệu này của y.
Chỉ là nhiều năm trước, bởi vì một lần xung đột với võ quán khác mà chiến bại trong quyết đấu, lại bị thương rất nặng, vừa xấu hổ vừa thẹn, liền rất ít tái xuất hiện trong võ quán.
Tuy nói tên y vẫn coi như còn nằm trong võ quán, vẫn xem là người của Ưng Dương võ quán, nhưng những đệ tử mới, đa phần là căn bản chưa từng gặp y. Đám Tông Vô Cực thuộc tầng quyết sách, một năm cũng khó gặp được y mấy lần.
Người ngoài nhắc tới Ưng Dương võ quán, cũng rất lâu rồi không còn nói đến Vũ Thành Văn, người này trên cơ bản thuộc loại nhân vật rất nhiều năm ít ra giang hồ. Không ngờ Chấn Vũ võ quán lại vẫn nhớ được một vị nhân vật như vậy.
Tông Vô Cực chần chừ một thoáng, lúc này mới nói: “Thành Văn dù sao cũng được tính là cao thủ của võ quán chúng ta, mấy năm nay tuy không hay ra quản sự, người ta vẫn có thể nhớ được y, đây là người ta nể mặt, nếu y có thể dự tiệc cũng tốt, nếu không thể thì thôi.”
Lão nói lấp lửng như vậy, đệ tử thủ hạ không dám hỏi kỹ, đành phải gật đầu với vẻ mặt đau khổ.
Vị Vũ sư thúc này, trong suy nghĩ của mấy đệ tử cũng chỉ còn lại cái tên, bình nhật thường niên không gặp người, ngay cả ông ta nghỉ ngơi ở đâu còn chẳng biết, lần này thật không biết đi đâu thông tri, chỉ là lời này lại không dám hỏi rõ, đành phải rầu rĩ tự mình đi nghĩ cách.
Chuyện rằng, lúc Tông Vô Cực nhận được thiệp mời, Đỗ Tùng Pha đang dừng ở bản địa cũng đã nhận được thiệp, cũng hỏi đệ tử truyền tin tường tận một phen, cũng nhíu mày với một cái tên bất ngờ trong thiệp.
“Sao ngay cả y cũng có? Năm đó xung đột với Ưng Dương võ quán, y tuy chiến thắng, lại bị thương nặng, nằm trên giường hơn hai năm mới dậy được, hơn nữa thân đã tàn tật, không còn thân thủ năm đó, cũng không thể vào võ quán dạy đồ nhi nữa.” Nghĩ đến chuyện cũ, Đỗ Tùng Pha khẽ nhíu mày, năm đó khi đồng bạn kia trọng thương, võ quán cũng từng tận tâm lực một phen, chỉ là năm rộng tháng dài, tình nghĩa nhiều hơn cũng chậm rãi hao mòn sạch, đối phương hiện giờ đã thành phế nhân, đã vô dụng với võ quán, vả lại gặp mặt luôn thở ngắn than dài, rất nhiều oán hận, dần dần người khác chẳng còn kiên nhẫn, dần dần ít đi vấn an, hiện giờ bấm tay nghĩ lại, đúng là ba bốn năm rồi chưa từng gặp.
Nhớ tới chuyện sóng vai tắm máu tung hoành thiên hạ nhiều năm trước, Đỗ Tùng Pha cũng không khỏi âm thầm thở dài, năm đó vì cùng Ưng Dương tranh phong mà đánh sống đánh chết, hiện giờ lại vì đối kháng Chấn Vũ mà liên thủ với Ưng Dương.
Sớm biết hôm nay, lúc trước liều mạng như vậy, chảy bao máu tươi như vậy, phế đi bao thủ túc đồng môn như vậy, thật chẳng biết là vì cái gì.
Sau một phen ca thán, Đỗ Tùng Pha cũng cho đệ tử chuyển thiệp mời về, theo tên tìm người.
Trong ngày hôm đó, tất cả danh nhân giang hồ, thân sĩ địa phương, quan viên trọng yếu trong thành Võ Dương, đều nhận được thiệp mời.
Mà Chấn Vũ võ quán vẫn không ngừng phái ra đệ tử, phát thiệp mời người đến các thôn trấn thành trì phụ cận. Võ lâm, thương trường, thân sĩ, vọng tộc, quan viên, nhân sĩ có tiếng đều ở cả trong đó.
Chấn Vũ võ quán không hề muốn làm đại hội thiên hạ, hoặc đại hội võ lâm gì đó, nhưng tin tức truyền ra, anh hùng thiên hạ, hào kiệt tứ phương, nếu có ý đến tụ họp thịnh hội hôm đó, đều vui mừng cung nghênh.
Đã có người cung ăn cung uống chiêu đãi, còn có thể cho họ tham quan miễn phí Lư sơn chân diện mục của cao thủ thần bí đứng đầu nóng sốt mới ra lò nào đó, lại có thể thuận tiện kết thân với rất nhiều đại hào võ lâm, cộng thêm không chừng còn có thể làm thân với mấy người làm quan. Kết quả là, tin tức truyền đi khắp nơi như mọc cánh. Mà các nơi đều có người khoái mã kiêm trình chạy tới thành Võ Dương.
Tửu lâu khách điếm thành Võ Dương kín người hết chỗ, đám ông chủ lớn nhỏ bỗng dưng lại kiếm được một khoản to.
Ngay trong sự chờ đợi và phỏng đoán của rất nhiều người, ngày thịnh yến cuối cùng đã đến.
Thế nhưng Chấn Vũ võ quán lễ thì nhận, đáp lời lại vẫn không có, mỗi lần muốn cầu kiến tuyệt thế cao thủ kia, luôn bị đối phương dùng đủ loại phương pháp thoái thác.
Càng như thế, Tông Vô Cực càng đứng ngồi không yên, thấp thỏm lo lắng. Mặc dù đồ đệ liên tục hỏi, mặc dù võ quán bên kia cũng có gửi thư đến giục, nhưng ngày về luôn khó định.
Nào ngờ chợt có một ngày, nhận được thiệp mời của Chấn Vũ võ quán, trên thiệp không chỉ viết tên Tông Vô Cực, lại liệt cả tên rất nhiều cao thủ có tiếng trong võ quán, trong môn phái của lão lên đó. Hơn nữa ngày mời lại là hơn một tháng sau. Thông thường mà nói, rất ít có người sớm như vậy đã phát thiệp cho lần tiệc mời hơn một tháng sau, Tông Vô Cực hơi khó hiểu, bèn gọi người truyền tin kia đến hỏi.
Đệ tử Chấn Vũ võ quán đến đưa thiệp mời đều cực lanh lợi và ăn nói hơn người, lúc này không chút hoang mang, thong dong giải thích một phen.
Tề quán chủ Tề Hạo là môn hạ của cao nhân ẩn dật xuất thân hải ngoại, thành lập võ quán, quảng thu đệ tử, chẳng qua là vì phát dương võ công sư môn, hòng báo ân đức. Cho nên năm nay mới cố ý trở về sư môn, mời các đệ tử đồng môn cùng đến xem Chấn Vũ võ quán ông ta thành lập.
Chẳng qua những đồng môn đó đều không phải là người trong võ quán, cũng không thể thường ở trong võ quán, kỳ thật tới đây bất quá là làm khách mà thôi. Tề quán chủ hy vọng có thể giới thiệu đồng môn của mình cho toàn võ lâm, lót đường cho họ về sau hành tẩu giang hồ.
Ngoài ra, đệ nhất cao thủ, vốn là chưởng môn đại đệ tử Phó Hán Khanh, người này võ công mặc dù vô địch thiên hạ, nhưng vì luyện tập đại mộng thần công, cho nên cả ngày uể oải, cực kỳ thèm ngủ, bố trí tình đời, không hiểu tục vụ, không rõ lễ tiết, càng không thích hợp xã giao tân bằng viễn khách.
Cho nên thời gian qua, đối với một số khách nhân cầu kiến, luôn từ chối khéo, đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
May mà nhị sư đệ Địch Cửu đồng hành với y, lại là người cực tháo vát, hiểu nhân tình, biết lý lẽ, không chịu để Chấn Vũ võ quán khó xử vì họ, không dưng đắc tội với khách quý nhiệt tâm khắp nơi, bèn đề nghị cứ dứt khoát mượn cơ hội này, làm một thịnh hội, để Phó Hán Khanh đồng thời hội kiến mọi người, cũng có thể mượn cơ hội bày tỏ sự tôn kính với anh hùng thiên hạ.
Chẳng qua bởi hội này cực long trọng, Chấn Vũ võ quán không thể thiếu một phen chuẩn bị, lại còn phải thông báo cho anh hùng các nơi, thời gian phải dùng tự nhiên không ít, do đó thời gian yến hội này liền định vào hơn một tháng sau.
Đệ tử truyền lời này giải thích sự tình xong xuôi, lại nhiều lần cẩn thận xin lỗi, nói đại mộng thần công của Phó công tử tuy thần diệu vô cùng, nhưng người luyện nhất định cả ngày uể oải vô lực, hở ra là buồn ngủ, chỉ sợ ngay cả yến hội hôm đó cũng sẽ có rất nhiều chỗ thất thố, lúc này phải thay mặt Chấn Vũ võ quán cáo tội trước một bước, thỉnh Tông quán chủ đại lượng bao dung.
Đối phương cũng đã giải thích rõ ràng minh bạch như vậy, thái độ lại khiêm tốn hòa khí như thế, Tông Vô Cực tự nhiên không còn một chút nghi vấn.
Chưa từng nghe nói về đại mộng thần công. Nhưng Phó Hán Khanh ngày đó vừa nói chuyện với họ vừa ngáp, cả người như ngủ mà không, đích xác đã để lại ấn tượng cực sâu sắc cho Tông Vô Cực, Tông Vô Cực ngày đó chỉ cho rằng Phó Hán Khanh cố ý như thế để làm nhục, hiện tại mới minh bạch, hóa ra tiểu tử này là bởi vì luyện công phu quái dị nào đó, cho nên dưới mọi tình huống đều thân bất do kỷ buồn ngủ.
Nhiều ngày qua, tâm tình lần đầu tiên thoải mái hơn rất nhiều. Ông trời quả nhiên công bằng, cho dù ngươi luyện thành võ công vô địch thiên hạ thì thế nào, một tên vĩnh viễn chỉ biết ngủ không ngừng thì chẳng thể nào làm bá chủ được, cùng lắm là làm một tay đấm cao cấp mà thôi.
Huống chi kẻ này vốn không tính là người của Chấn Vũ võ quán, ở lại không bao lâu là phải đi.
Tông Vô Cực thỏa lòng thỏa dạ, liên tục gật đầu đáp ứng dự tiệc, đợi đệ tử truyền tin nọ đi rồi, lão mới ném tấm thiệp kia cho đệ tử thủ hạ: “Lập tức khoái mã đưa về võ quán, những người có tên trên thiệp mời này, nếu có thể bớt thời gian, bảo họ đến đây nhiều vào.”
Đệ tử đắc lực nọ mở ra xem, thoáng chần chừ: “Vậy, Vũ sư thúc có cần thông báo luôn?”
Tông Vô Cực ồ một tiếng, nhận lại tờ thiệp, nghiêm túc nhìn: “Sao ngay cả tên của y cũng có trong đây.”
Trên thiệp mời liệt hết tên mười cao thủ Ưng Dương võ quán từ khi thành lập tới nay, nổi danh nhất, sự tích giang hồ nhiều nhất, võ công cao nhất, và hiện giờ vẫn còn trong võ quán.Trong đó ba chữ Vũ Thành Văn, khiến Tông Vô Cực cũng hơi kinh nghi.
Vũ Thành Văn xem như một trong những công thần thành lập Ưng Dương võ quán, nhiều năm qua vì bảo vệ địa vị bá chủ của Ưng Dương võ quán cũng từng lập được công lao hãn huyết, một thủ đao pháp sử đến xuất thần nhập hóa. Cũng từng danh dương thiên hạ rất nhiều năm, rất nhiều đệ tử đầu nhập Ưng Dương, chính là muốn học một chiêu đao pháp tuyệt diệu này của y.
Chỉ là nhiều năm trước, bởi vì một lần xung đột với võ quán khác mà chiến bại trong quyết đấu, lại bị thương rất nặng, vừa xấu hổ vừa thẹn, liền rất ít tái xuất hiện trong võ quán.
Tuy nói tên y vẫn coi như còn nằm trong võ quán, vẫn xem là người của Ưng Dương võ quán, nhưng những đệ tử mới, đa phần là căn bản chưa từng gặp y. Đám Tông Vô Cực thuộc tầng quyết sách, một năm cũng khó gặp được y mấy lần.
Người ngoài nhắc tới Ưng Dương võ quán, cũng rất lâu rồi không còn nói đến Vũ Thành Văn, người này trên cơ bản thuộc loại nhân vật rất nhiều năm ít ra giang hồ. Không ngờ Chấn Vũ võ quán lại vẫn nhớ được một vị nhân vật như vậy.
Tông Vô Cực chần chừ một thoáng, lúc này mới nói: “Thành Văn dù sao cũng được tính là cao thủ của võ quán chúng ta, mấy năm nay tuy không hay ra quản sự, người ta vẫn có thể nhớ được y, đây là người ta nể mặt, nếu y có thể dự tiệc cũng tốt, nếu không thể thì thôi.”
Lão nói lấp lửng như vậy, đệ tử thủ hạ không dám hỏi kỹ, đành phải gật đầu với vẻ mặt đau khổ.
Vị Vũ sư thúc này, trong suy nghĩ của mấy đệ tử cũng chỉ còn lại cái tên, bình nhật thường niên không gặp người, ngay cả ông ta nghỉ ngơi ở đâu còn chẳng biết, lần này thật không biết đi đâu thông tri, chỉ là lời này lại không dám hỏi rõ, đành phải rầu rĩ tự mình đi nghĩ cách.
Chuyện rằng, lúc Tông Vô Cực nhận được thiệp mời, Đỗ Tùng Pha đang dừng ở bản địa cũng đã nhận được thiệp, cũng hỏi đệ tử truyền tin tường tận một phen, cũng nhíu mày với một cái tên bất ngờ trong thiệp.
“Sao ngay cả y cũng có? Năm đó xung đột với Ưng Dương võ quán, y tuy chiến thắng, lại bị thương nặng, nằm trên giường hơn hai năm mới dậy được, hơn nữa thân đã tàn tật, không còn thân thủ năm đó, cũng không thể vào võ quán dạy đồ nhi nữa.” Nghĩ đến chuyện cũ, Đỗ Tùng Pha khẽ nhíu mày, năm đó khi đồng bạn kia trọng thương, võ quán cũng từng tận tâm lực một phen, chỉ là năm rộng tháng dài, tình nghĩa nhiều hơn cũng chậm rãi hao mòn sạch, đối phương hiện giờ đã thành phế nhân, đã vô dụng với võ quán, vả lại gặp mặt luôn thở ngắn than dài, rất nhiều oán hận, dần dần người khác chẳng còn kiên nhẫn, dần dần ít đi vấn an, hiện giờ bấm tay nghĩ lại, đúng là ba bốn năm rồi chưa từng gặp.
Nhớ tới chuyện sóng vai tắm máu tung hoành thiên hạ nhiều năm trước, Đỗ Tùng Pha cũng không khỏi âm thầm thở dài, năm đó vì cùng Ưng Dương tranh phong mà đánh sống đánh chết, hiện giờ lại vì đối kháng Chấn Vũ mà liên thủ với Ưng Dương.
Sớm biết hôm nay, lúc trước liều mạng như vậy, chảy bao máu tươi như vậy, phế đi bao thủ túc đồng môn như vậy, thật chẳng biết là vì cái gì.
Sau một phen ca thán, Đỗ Tùng Pha cũng cho đệ tử chuyển thiệp mời về, theo tên tìm người.
Trong ngày hôm đó, tất cả danh nhân giang hồ, thân sĩ địa phương, quan viên trọng yếu trong thành Võ Dương, đều nhận được thiệp mời.
Mà Chấn Vũ võ quán vẫn không ngừng phái ra đệ tử, phát thiệp mời người đến các thôn trấn thành trì phụ cận. Võ lâm, thương trường, thân sĩ, vọng tộc, quan viên, nhân sĩ có tiếng đều ở cả trong đó.
Chấn Vũ võ quán không hề muốn làm đại hội thiên hạ, hoặc đại hội võ lâm gì đó, nhưng tin tức truyền ra, anh hùng thiên hạ, hào kiệt tứ phương, nếu có ý đến tụ họp thịnh hội hôm đó, đều vui mừng cung nghênh.
Đã có người cung ăn cung uống chiêu đãi, còn có thể cho họ tham quan miễn phí Lư sơn chân diện mục của cao thủ thần bí đứng đầu nóng sốt mới ra lò nào đó, lại có thể thuận tiện kết thân với rất nhiều đại hào võ lâm, cộng thêm không chừng còn có thể làm thân với mấy người làm quan. Kết quả là, tin tức truyền đi khắp nơi như mọc cánh. Mà các nơi đều có người khoái mã kiêm trình chạy tới thành Võ Dương.
Tửu lâu khách điếm thành Võ Dương kín người hết chỗ, đám ông chủ lớn nhỏ bỗng dưng lại kiếm được một khoản to.
Ngay trong sự chờ đợi và phỏng đoán của rất nhiều người, ngày thịnh yến cuối cùng đã đến.
/215
|