Thiệp mời Chấn Vũ võ quán lần này gửi đến các thế lực lớn các phương đa số đều viết không chỉ một cái tên, trong đó chẳng những bao hàm nhân vật thế lực hiện giờ chạm tay có thể bỏng các phương, còn có cả mấy nhân vật năm đó từng hiển hách một thời, nhưng bởi vì bị thương hoặc tàn mà không còn phong quang, dần dần yên lặng ảm đạm.
Lần này, những người này hầu như đều không đến gặp.
Có thế lực căn bản chẳng báo cho những người này, không muốn để họ xuất đầu lộ diện, làm mình mất mặt. Có người vẫn muốn đi thông tri, chẳng ngờ lâu không liên hệ, rốt cuộc cả việc đồng bạn trước kia đã dọn nhà cũng không biết, trong lúc nhất thời đúng là không tìm được người. Đương nhiên, nếu thật sự đi tìm, với bản lĩnh của họ cuối cùng cũng có thể tìm được thôi. Song phần lớn mọi người đều chọn cách bớt tâm, bỏ tìm kiếm.
Cũng có người coi như tình nghĩa lâu bền, vẫn có liên lạc với người xưa, đến gặp, thông tri việc này, nhưng người được mời lại tự ti mặc cảm, không muốn hiện thân giữa chốn đông người.
Song không ai có thể nghĩ đến, Chấn Vũ võ quán lại thầm phái người điều tra tứ phương, thật sự tìm được hành tung của không ít người, lại đều phái người giỏi giang đến nhà mời. Bất quá, lần này Chấn Vũ võ quán hành sự cũng quang minh lỗi lạc, đệ tử phái ra đều thản nhiên nói rõ nguyên nhân mời họ tham dự yến hội, có bằng lòng hay không thì do họ tự quyết định.
Có rất nhiều người nản lòng thoái chí, có rất nhiều người không muốn mất mặt trước người khác, có rất nhiều người chú ý lòng tự tôn, nhao nhao cự tuyệt, bất quá rốt cuộc vẫn có mấy người, cảm thấy mình cảnh ngộ thê lương, nhìn thấu hết thảy năm đó mưu cầu đa số là hư ảo, lần này bị phân tâm ý này của Chấn Vũ võ quán cảm động, liền bất chấp mất mặt, dứt khoát đến ngay.
Trong đó cũng có Vũ Thành Văn của Ưng Dương võ quán.
Khi nhân vật anh hào nhiều năm trước lấy một thủ đao pháp xuất chúng danh dương thiên hạ này xuất hiện trước mặt mọi người, không ai có thể từ trên người ông ta, tìm ra mảy may phong thái năm đó.
Tấm lưng còng sụm xuống, giống như sớm đã không thể chịu đựng gánh nặng của sinh mệnh. Đôi mắt đục ngầu, không tìm ra một chút ánh sáng thanh minh. Nếp nhăn chen nhau khắc đầy trên trán trên má, vạt áo màu xám bởi vì đã lâu không giặt mà cáu bẩn, tích thành một loại màu sắc thảm đạm khác.
Mặc dù mọi người sớm liệu được, anh hùng sa sút sẽ kinh khủng chừng nào, nhưng tận mắt nhìn thấy thần thái của ông ta như thế, lại cũng khiến lòng người bi thương một trận.
Huống chi, lần này Chấn Vũ võ quán mời đến không chỉ mình ông ta. Những anh hùng sa sút khắp trời nam bể bắc, cộng lại cũng được mấy người. Hơn nữa Chấn Vũ võ quán cũng không hề để ý thể diện bản thân, mời luôn mấy người từng đổ máu đổ mồ hôi, xuất lực lăn lộn ra thanh danh to lớn như thế, về sau lại sa sút thê lương của võ quán nhà mình ra gặp mọi người.
Bất quá, Chấn Vũ võ quán cũng chú ý thể diện và tôn nghiêm của họ, không hề có ý để họ như xiếc khỉ, một mực trưng bày cho mọi người xem. Chỉ dẫn họ ra cho thấy, nhất nhất giới thiệu với mọi người một phen, rồi lại dẫn những người này nhanh chóng rời đi.
Kỳ thật, nói đến thì phần lớn những người ở đây và họ đều là người quen, nhưng lúc này gặp lại, nếu không có Tề Hạo điểm danh giới thiệu từng người, mọi người trong sảnh căn bản chẳng dám tiến lên nhận nhau.
Đối mặt với cảnh còn người mất như vậy, mọi người đa phần hoài nghi ánh mắt và trí nhớ của mình. Biết những người này rời đi, mọi người trong sảnh vẫn chưa tỉnh lại từ trong chấn động.
Lúc này, bầu không khí cả sảnh yến hội đã bị Địch Cửu khống chế chặt chẽ, ngữ khí của y trầm thấp đau xót, vang bên tai mỗi người: “Mấy vị vừa rồi kia, cũng từng là anh hùng hiển hách, chúng ta cũng không nỡ nói thêm việc sa sút thê lương nữa. Việc những anh hùng này năm đó gặp phải, mọi người nếu muốn, không ngại tự mình xem thử.”
Trong thanh âm ẩn bi thương của y, đã lặng lẽ kèm theo thiên ma âm tầng cao nhất, vì y công lực cao thâm, mà cũng không khắc ý muốn khống chế tâm thần người khác, chỉ thuận theo biến hóa cảm xúc của mọi người gợi lên một tác dụng dẫn dắt và tạt nước theo mưa, cho nên các nhân vật ở đây lại không một người nào phát hiện đã trúng ám toán của y.
Lúc này trong lòng mỗi người đã thêm bao ý bi thương, lại bị ngữ khí này của y dẫn dắt. Tất nhiên càng cảm thấy bi thương thê lương.
Lúc này theo ngữ thanh của Địch Cửu, đã có rất nhiều đệ tử Chấn Vũ võ quán, lặng lẽ đi giữa chúng nhân, đưa từng tập sách nhỏ.
Lăng Ba Tiên Tử vốn đang chuẩn bị cùng Lư Sâm nắm tay rời đi, bị một phen lời nói lạnh lùng quát mắng nghiêm khắc vừa rồi của Địch Cửu dọa cho ngẩn ra đương trường, không dám nhích đến Lư Sâm một bước nào nữa, lúc này ngây ngây ngơ ngơ, tiếp nhận một bản, tiện tay mở ra, trang đầu tiên viết chính là “Phóng Hạc Thư Sinh Triệu Thao, nguyên là quán chủ phân quán Chấn Vũ võ quán ở kinh thành, lấy thân pháp thanh nhai phóng hạc mà danh động thiên hạ. Bảy năm trước, kinh thành tứ đại võ quán liên thủ gây hấn, Triệu Thao sau khi luân phiên khổ chiến, trọng thương đến tàn. Sau đó nằm trên giường ba năm, mẹ già khóc lòa đôi mắt. Sau tuy có thể miễn cưỡng tự lo, nhưng một thân võ công không thể trở lại, cả ngày sa vào say sưa mượn rượu giải sầu, vì mua say mà phung phí vô độ, khiến tiền tích góp trong nhà hết sạch. Năm thứ năm, thê tử không thể nhịn được nữa dẫn con đi mất, đến nay chưa về. Mẹ già tháng ba năm nay, khóc cạn nước mắt mà mất, Triệu Thao mặt dày xin võ quán giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng lo liệu hậu sự. Hiện giờ Triệu Thao lẻ loi một mình, thân tàn nhà tan, chỉ có gian nhà tranh tồi tàn để cư trú, duy mỗi ngày uống ba đấu rượu kém, mới có thể sống qua, mỗi lần vì nợ rượu chưa trả hết, thường bị đám vô lại trên chợ khi nhục đánh đá…”
Từng câu từng chữ trên sách, động phách kinh tâm.
Phóng Hạc Thư Sinh Triệu Thao vốn là mỹ nam tử danh mãn giang hồ, tương truyền văn tài võ công của y đều xưng tuyệt một thời, dù là nữ tử trong khuê các cũng nghe danh y đa tài tuấn dật. Các hiệp nữ trẻ tuổi như Lăng Ba Tiên Tử đây, càng thường hướng về những nhân vật tiền bối lấy tiêu sái phiêu dật mà nổi danh này, trong lòng ai không thầm hy vọng người mình yêu, có thể có phong hoa như thế.
Song vừa rồi Tề Hạo đã dẫn vị Triệu Thao kia ra gặp mọi người. Nhân vật năm nay bất quá ngoài bốn mươi, thoạt nhìn quả thực hệt như sáu bảy mươi tuổi, già nua bạc đầu, hai mắt lờ mờ, lưng còng, thân thể bởi vì uống quá nhiều rượu mà vĩnh viễn run rẩy không ngừng, cách xa tít mùi rượu kém đã xông người buồn nôn.
Lăng Ba Tiên Tử không cầm nổi lòng mà rùng mình, đôi tay run rẩy mở ra trang thứ hai.
“Vũ Thành Văn, nguyên là một trong những công thần sáng lập Ưng Dương võ quán…”
Cả bản ghi chép đều là những nhân vật thành danh trọng thương sa sút trong chém giết liều mạng, cảnh ngộ thê lương, từng câu từng chữ, đoạt tâm phách người.
Mỗi người đều từng là nhân vật anh hào, mỗi người đều từng phong quang vô lượng, mỗi người đều từng là anh hùng núi đao biển kiếm đánh ra, nhưng cũng vĩnh viễn ngã xuống dưới núi đao biển kiếm.
Khi mới trọng thương, có lẽ đều từng kỳ vọng còn có thể trở lại ban đầu. Có lẽ thế lực cũ phía sau cũng từng nhiều phen chiếu cố. Nhưng hiện thực nhiều lần đả kích, đã nguội lạnh nhân tâm chí khí. Nằm mãi trên giường bệnh trước giường còn vắng bóng hiếu tử, huống chi là ông chủ cũ, đồng bạn cũ. Mắt thấy một bên càng ngày càng ảm đạm thê lương, một bên càng ngày càng vinh quang huy hoàng, gặp mặt rốt cuộc có lời gì để trò chuyện. Đắc chí nói ra miệng, người ngoài nghe, luôn cảm thấy rõ là khoe khoang. Thất ý nói lên môi, người ta nghe rồi, lại luôn thấy như chanh chua đố kỵ. Vì thế dần dần trước cửa vắng vẻ, dần dần giao hữu lác đác, dần dần thân bằng không giúp, dần dần ngay cả lo cho một nhà cũng bất lực.
Tất cả vinh hoa phú quý, hào quang lóa mắt từng dựa vào võ công, dựa vào liều mạng đạt được, trong một xó xỉnh không ai biết, trong thế giới tăm tối lầy lội, lặng lẽ biến mất gần hết, chỉ lưu lại tuyệt vọng vĩnh cửu.
Một tập sách con con, cầm trong tay như có ngàn cân, các tiền bối từng huy hoàng, từng xán lạn, từng khiến những người giang hồ bước sau mình đây vô cùng hâm mộ, một lòng muốn học tập ấy, cô đơn cơ khổ, cửa nát nhà tan trên giấy trắng mực đen này, khiến người nhìn mà kinh hoàng khiếp sợ. Bao nhiêu hướng về, khát khao từng có, lúc này hóa cả thành kinh tâm sợ hãi.
Thanh âm của Địch Cửu đúng lúc vang lên, thê lương mà bi túc: “Chúng ta đều biết những thần thoại giang hồ, nhân vật truyền kỳ đó. Chúng ta đều hướng tới những anh hùng hào kiệt, quyết đấu động lòng người đó. Thế nhưng, trong truyền thuyết của chúng ta, vĩnh viễn chỉ có người thắng phong quang vô hạn, lại không có người thất bại ảm đạm thần thương. Mà mỗi một người thất bại, cũng đều từng là người chiến thắng, mỗi một truyền kỳ sinh ra, dưới chân ít nhất lót hơn mười người thất bại như thế. Ai có thể cam đoan, đồng môn thân hữu của mình vĩnh viễn đều chỉ là người chiến thắng, mà sẽ không thất bại? Cũng như những người ghi chép trong tập sách này, nếu họ bất bại, trên yến tiệc hôm nay, chẳng lẽ lại thiếu vị trí của họ, thế thì những người trên yến tiệc hôm nay, làm sao biết ngày khác sẽ không là cái tên trên một tập sách khác.”
Lúc này tâm thần mọi người đều chấn động cực đại, lại bị ghi chép trên sách chấn động thật sâu, cảm xúc cơ hồ hoàn toàn bị thiên ma âm của Địch Cửu khống chế.
Các nữ hiệp nghĩ đến trượng phu, tình lang của mình, trong lòng đều sinh ra kinh sợ. Ngày trước chỉ ngóng trông họ xông pha ra danh tiếng lớn lao, hiện giờ gặp giáo huấn tàn khốc đặt trước mắt, mới chân chính tiếp xúc với sự tàn khốc của hiện thực, hùng tâm kỳ vọng trong lòng chợt tan sạch, chỉ biết vì hiện trạng còn yên vui trước mắt mà vui mừng.
Dù là những hào kiệt một phương này, mắt thấy kết cục của những nhân vật thành danh đó, làm sao không sinh ra cảm giác thê lương thỏ tử hồ bi. Nhớ tới những thê khổ của một đường đi tới, một đường giao tranh, lại có thể dự liệu được năm tháng tương lai vẫn thời khắc bị vây trong nguy hiểm như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì một cuộc quyết đấu, một lần phân tranh mà mất đi mọi thứ, đồng thời lưu lạc đến cảnh ngộ người quỷ đều chẳng phải này, trong lòng càng mờ mịt. Trong nhất thời, trái lại cả vinh hoa phú quý trước mắt, quyền thế hiển hách trước mắt, đều nhìn cả thành hư vọng.
“Sư huynh ta kia, chính bởi vì xem những ghi chép này rồi, mới xúc động trong lòng, một lòng muốn thay đổi thói xấu hở ra là tử đấu, coi thường tính mạng, cho nên mới lấy thân làm mẫu, thà nhận hết khuất nhục, cũng không chịu động thủ đánh nhau với người…”
Ngữ khí của Địch Cửu vừa kiêu ngạo vừa bi thống, có thể khiến người sâu sắc cảm nhận được y vì hành vi vĩ đại của Phó Hán Khanh mà kiêu ngạo biết bao, lại vì nhục nhã Phó Hán Khanh phải chịu mà bi thống biết bao.
Những nữ hiệp trẻ tuổi ở đây, vốn công lực đã thấp, lực ý chí càng bạc nhược, lại bị hiện thực đáng sợ này chấn động tâm thần cực sâu, cảm xúc bị lực lượng của thiên ma âm lôi kéo, lúc này đã không thể suy xét bình thường, hoàn toàn tiếp nhận mọi quan niệm Địch Cửu truyền đến.
Nghe Địch Cửu nói một phen như vậy, đã có không ít người cảm động mà lệ nóng doanh tròng, khe khẽ nức nở. Không ít người đều phẫn nộ nhìn Lư Sâm đầy giận dữ, tưởng như muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn, giống như hắn đã làm việc tội ác tày trời, tàn nhẫn ti tiện cỡ nào.
Đến cả Lăng Ba Tiên Tử cũng hoàn toàn bị ý chí của Địch Cửu khống chế, giận dữ trừng Lư Sâm một cái, quay người rời đi như bay.
Với người trẻ tuổi như Lư Sâm mà nói, bị ngần ấy nữ hiệp thành danh giang hồ dùng ánh mắt khinh bỉ như thế mà nhìn hằm hằm, đoán so với để tất cả lão tiền bối khinh thường càng đả thương người hơn, huống chi ngay cả ánh mắt Lăng Ba Tiên Tử sư muội hắn cũng tràn ngập địch ý như thế.
Hắn tay chân lạnh run, mặt mày tái mét, tuyệt vọng nhìn sư muội tông cửa xông ra, ngơ ngẩn đứng một hồi, chợt điên cuồng kêu to một tiếng, hai tay ôm đầu liều mạng chạy ra ngoài.
Mọi người đều lạnh lùng dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn hắn chật vật thoát đi. Mọi người đều biết, thiếu niên ý khí phấn chấn này đã xong rồi.
Lòng tự tôn của hắn mạnh một chút, không phải điên thì là tự sát, nếu da mặt dày một chút, có thể sống sót, cũng chẳng còn dám hành tẩu trên giang hồ nữa.
Hắn chỉ làm một chuyện rất nhiều thiếu niên lỗ mãng huyết khí phương cương đều đã làm, hậu quả lại là bị tất cả các nhân vật võ lâm thành danh khinh bỉ, khiến tất cả nữ tử trên giang hồ đều căm ghét. Mà trái lại, một người cả quyết đấu cũng không dám đối mặt, chỉ biết quỳ gối xin tha, lại bỗng dưng trở thành một nhân vật vĩ đại nhất nhân từ nhất cao quý nhất. Chí ít trong lòng các nữ hiệp ở đây hôm nay, đã để lại hình tượng vô tư nhất, cao thượng nhất, tài ba nhất.
Mà các đại nhân vật khác, cho dù trong lòng không cho là như vậy, nhưng ngoài miệng, trong công luận võ lâm, cũng nhất định phải đem tất cả các từ tốt đẹp nhất trên đời này dùng cả trên người Phó Hán Khanh.
Địch Cửu khoan thai chắp tay, thờ ơ nhìn Lư Sâm điên cuồng thoát đi, trong lòng lạnh lẽo.
Y chưa bao giờ là hạng người khoan hồng độ lượng, thủ đoạn của y luôn âm độc lãnh khốc. Mặc dù bản thân y cực kỳ ghét con heo lười nhác đó, nhưng thân là đệ tử thần giáo, lại tuyệt không thể cho phép ai sỉ nhục người kia một mảy may.
Y có thể đập bàn đá ghế, chỉ mũi mắng người nọ, có thể vắt hết óc tính kế tên đần kia, nhưng những kẻ khác nếu có gan mạo phạm, nhất định phải trả giá gấp trăm ngàn lần.
Tu La thần giáo, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tôn nghiêm của giáo chủ.
Lần này, những người này hầu như đều không đến gặp.
Có thế lực căn bản chẳng báo cho những người này, không muốn để họ xuất đầu lộ diện, làm mình mất mặt. Có người vẫn muốn đi thông tri, chẳng ngờ lâu không liên hệ, rốt cuộc cả việc đồng bạn trước kia đã dọn nhà cũng không biết, trong lúc nhất thời đúng là không tìm được người. Đương nhiên, nếu thật sự đi tìm, với bản lĩnh của họ cuối cùng cũng có thể tìm được thôi. Song phần lớn mọi người đều chọn cách bớt tâm, bỏ tìm kiếm.
Cũng có người coi như tình nghĩa lâu bền, vẫn có liên lạc với người xưa, đến gặp, thông tri việc này, nhưng người được mời lại tự ti mặc cảm, không muốn hiện thân giữa chốn đông người.
Song không ai có thể nghĩ đến, Chấn Vũ võ quán lại thầm phái người điều tra tứ phương, thật sự tìm được hành tung của không ít người, lại đều phái người giỏi giang đến nhà mời. Bất quá, lần này Chấn Vũ võ quán hành sự cũng quang minh lỗi lạc, đệ tử phái ra đều thản nhiên nói rõ nguyên nhân mời họ tham dự yến hội, có bằng lòng hay không thì do họ tự quyết định.
Có rất nhiều người nản lòng thoái chí, có rất nhiều người không muốn mất mặt trước người khác, có rất nhiều người chú ý lòng tự tôn, nhao nhao cự tuyệt, bất quá rốt cuộc vẫn có mấy người, cảm thấy mình cảnh ngộ thê lương, nhìn thấu hết thảy năm đó mưu cầu đa số là hư ảo, lần này bị phân tâm ý này của Chấn Vũ võ quán cảm động, liền bất chấp mất mặt, dứt khoát đến ngay.
Trong đó cũng có Vũ Thành Văn của Ưng Dương võ quán.
Khi nhân vật anh hào nhiều năm trước lấy một thủ đao pháp xuất chúng danh dương thiên hạ này xuất hiện trước mặt mọi người, không ai có thể từ trên người ông ta, tìm ra mảy may phong thái năm đó.
Tấm lưng còng sụm xuống, giống như sớm đã không thể chịu đựng gánh nặng của sinh mệnh. Đôi mắt đục ngầu, không tìm ra một chút ánh sáng thanh minh. Nếp nhăn chen nhau khắc đầy trên trán trên má, vạt áo màu xám bởi vì đã lâu không giặt mà cáu bẩn, tích thành một loại màu sắc thảm đạm khác.
Mặc dù mọi người sớm liệu được, anh hùng sa sút sẽ kinh khủng chừng nào, nhưng tận mắt nhìn thấy thần thái của ông ta như thế, lại cũng khiến lòng người bi thương một trận.
Huống chi, lần này Chấn Vũ võ quán mời đến không chỉ mình ông ta. Những anh hùng sa sút khắp trời nam bể bắc, cộng lại cũng được mấy người. Hơn nữa Chấn Vũ võ quán cũng không hề để ý thể diện bản thân, mời luôn mấy người từng đổ máu đổ mồ hôi, xuất lực lăn lộn ra thanh danh to lớn như thế, về sau lại sa sút thê lương của võ quán nhà mình ra gặp mọi người.
Bất quá, Chấn Vũ võ quán cũng chú ý thể diện và tôn nghiêm của họ, không hề có ý để họ như xiếc khỉ, một mực trưng bày cho mọi người xem. Chỉ dẫn họ ra cho thấy, nhất nhất giới thiệu với mọi người một phen, rồi lại dẫn những người này nhanh chóng rời đi.
Kỳ thật, nói đến thì phần lớn những người ở đây và họ đều là người quen, nhưng lúc này gặp lại, nếu không có Tề Hạo điểm danh giới thiệu từng người, mọi người trong sảnh căn bản chẳng dám tiến lên nhận nhau.
Đối mặt với cảnh còn người mất như vậy, mọi người đa phần hoài nghi ánh mắt và trí nhớ của mình. Biết những người này rời đi, mọi người trong sảnh vẫn chưa tỉnh lại từ trong chấn động.
Lúc này, bầu không khí cả sảnh yến hội đã bị Địch Cửu khống chế chặt chẽ, ngữ khí của y trầm thấp đau xót, vang bên tai mỗi người: “Mấy vị vừa rồi kia, cũng từng là anh hùng hiển hách, chúng ta cũng không nỡ nói thêm việc sa sút thê lương nữa. Việc những anh hùng này năm đó gặp phải, mọi người nếu muốn, không ngại tự mình xem thử.”
Trong thanh âm ẩn bi thương của y, đã lặng lẽ kèm theo thiên ma âm tầng cao nhất, vì y công lực cao thâm, mà cũng không khắc ý muốn khống chế tâm thần người khác, chỉ thuận theo biến hóa cảm xúc của mọi người gợi lên một tác dụng dẫn dắt và tạt nước theo mưa, cho nên các nhân vật ở đây lại không một người nào phát hiện đã trúng ám toán của y.
Lúc này trong lòng mỗi người đã thêm bao ý bi thương, lại bị ngữ khí này của y dẫn dắt. Tất nhiên càng cảm thấy bi thương thê lương.
Lúc này theo ngữ thanh của Địch Cửu, đã có rất nhiều đệ tử Chấn Vũ võ quán, lặng lẽ đi giữa chúng nhân, đưa từng tập sách nhỏ.
Lăng Ba Tiên Tử vốn đang chuẩn bị cùng Lư Sâm nắm tay rời đi, bị một phen lời nói lạnh lùng quát mắng nghiêm khắc vừa rồi của Địch Cửu dọa cho ngẩn ra đương trường, không dám nhích đến Lư Sâm một bước nào nữa, lúc này ngây ngây ngơ ngơ, tiếp nhận một bản, tiện tay mở ra, trang đầu tiên viết chính là “Phóng Hạc Thư Sinh Triệu Thao, nguyên là quán chủ phân quán Chấn Vũ võ quán ở kinh thành, lấy thân pháp thanh nhai phóng hạc mà danh động thiên hạ. Bảy năm trước, kinh thành tứ đại võ quán liên thủ gây hấn, Triệu Thao sau khi luân phiên khổ chiến, trọng thương đến tàn. Sau đó nằm trên giường ba năm, mẹ già khóc lòa đôi mắt. Sau tuy có thể miễn cưỡng tự lo, nhưng một thân võ công không thể trở lại, cả ngày sa vào say sưa mượn rượu giải sầu, vì mua say mà phung phí vô độ, khiến tiền tích góp trong nhà hết sạch. Năm thứ năm, thê tử không thể nhịn được nữa dẫn con đi mất, đến nay chưa về. Mẹ già tháng ba năm nay, khóc cạn nước mắt mà mất, Triệu Thao mặt dày xin võ quán giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng lo liệu hậu sự. Hiện giờ Triệu Thao lẻ loi một mình, thân tàn nhà tan, chỉ có gian nhà tranh tồi tàn để cư trú, duy mỗi ngày uống ba đấu rượu kém, mới có thể sống qua, mỗi lần vì nợ rượu chưa trả hết, thường bị đám vô lại trên chợ khi nhục đánh đá…”
Từng câu từng chữ trên sách, động phách kinh tâm.
Phóng Hạc Thư Sinh Triệu Thao vốn là mỹ nam tử danh mãn giang hồ, tương truyền văn tài võ công của y đều xưng tuyệt một thời, dù là nữ tử trong khuê các cũng nghe danh y đa tài tuấn dật. Các hiệp nữ trẻ tuổi như Lăng Ba Tiên Tử đây, càng thường hướng về những nhân vật tiền bối lấy tiêu sái phiêu dật mà nổi danh này, trong lòng ai không thầm hy vọng người mình yêu, có thể có phong hoa như thế.
Song vừa rồi Tề Hạo đã dẫn vị Triệu Thao kia ra gặp mọi người. Nhân vật năm nay bất quá ngoài bốn mươi, thoạt nhìn quả thực hệt như sáu bảy mươi tuổi, già nua bạc đầu, hai mắt lờ mờ, lưng còng, thân thể bởi vì uống quá nhiều rượu mà vĩnh viễn run rẩy không ngừng, cách xa tít mùi rượu kém đã xông người buồn nôn.
Lăng Ba Tiên Tử không cầm nổi lòng mà rùng mình, đôi tay run rẩy mở ra trang thứ hai.
“Vũ Thành Văn, nguyên là một trong những công thần sáng lập Ưng Dương võ quán…”
Cả bản ghi chép đều là những nhân vật thành danh trọng thương sa sút trong chém giết liều mạng, cảnh ngộ thê lương, từng câu từng chữ, đoạt tâm phách người.
Mỗi người đều từng là nhân vật anh hào, mỗi người đều từng phong quang vô lượng, mỗi người đều từng là anh hùng núi đao biển kiếm đánh ra, nhưng cũng vĩnh viễn ngã xuống dưới núi đao biển kiếm.
Khi mới trọng thương, có lẽ đều từng kỳ vọng còn có thể trở lại ban đầu. Có lẽ thế lực cũ phía sau cũng từng nhiều phen chiếu cố. Nhưng hiện thực nhiều lần đả kích, đã nguội lạnh nhân tâm chí khí. Nằm mãi trên giường bệnh trước giường còn vắng bóng hiếu tử, huống chi là ông chủ cũ, đồng bạn cũ. Mắt thấy một bên càng ngày càng ảm đạm thê lương, một bên càng ngày càng vinh quang huy hoàng, gặp mặt rốt cuộc có lời gì để trò chuyện. Đắc chí nói ra miệng, người ngoài nghe, luôn cảm thấy rõ là khoe khoang. Thất ý nói lên môi, người ta nghe rồi, lại luôn thấy như chanh chua đố kỵ. Vì thế dần dần trước cửa vắng vẻ, dần dần giao hữu lác đác, dần dần thân bằng không giúp, dần dần ngay cả lo cho một nhà cũng bất lực.
Tất cả vinh hoa phú quý, hào quang lóa mắt từng dựa vào võ công, dựa vào liều mạng đạt được, trong một xó xỉnh không ai biết, trong thế giới tăm tối lầy lội, lặng lẽ biến mất gần hết, chỉ lưu lại tuyệt vọng vĩnh cửu.
Một tập sách con con, cầm trong tay như có ngàn cân, các tiền bối từng huy hoàng, từng xán lạn, từng khiến những người giang hồ bước sau mình đây vô cùng hâm mộ, một lòng muốn học tập ấy, cô đơn cơ khổ, cửa nát nhà tan trên giấy trắng mực đen này, khiến người nhìn mà kinh hoàng khiếp sợ. Bao nhiêu hướng về, khát khao từng có, lúc này hóa cả thành kinh tâm sợ hãi.
Thanh âm của Địch Cửu đúng lúc vang lên, thê lương mà bi túc: “Chúng ta đều biết những thần thoại giang hồ, nhân vật truyền kỳ đó. Chúng ta đều hướng tới những anh hùng hào kiệt, quyết đấu động lòng người đó. Thế nhưng, trong truyền thuyết của chúng ta, vĩnh viễn chỉ có người thắng phong quang vô hạn, lại không có người thất bại ảm đạm thần thương. Mà mỗi một người thất bại, cũng đều từng là người chiến thắng, mỗi một truyền kỳ sinh ra, dưới chân ít nhất lót hơn mười người thất bại như thế. Ai có thể cam đoan, đồng môn thân hữu của mình vĩnh viễn đều chỉ là người chiến thắng, mà sẽ không thất bại? Cũng như những người ghi chép trong tập sách này, nếu họ bất bại, trên yến tiệc hôm nay, chẳng lẽ lại thiếu vị trí của họ, thế thì những người trên yến tiệc hôm nay, làm sao biết ngày khác sẽ không là cái tên trên một tập sách khác.”
Lúc này tâm thần mọi người đều chấn động cực đại, lại bị ghi chép trên sách chấn động thật sâu, cảm xúc cơ hồ hoàn toàn bị thiên ma âm của Địch Cửu khống chế.
Các nữ hiệp nghĩ đến trượng phu, tình lang của mình, trong lòng đều sinh ra kinh sợ. Ngày trước chỉ ngóng trông họ xông pha ra danh tiếng lớn lao, hiện giờ gặp giáo huấn tàn khốc đặt trước mắt, mới chân chính tiếp xúc với sự tàn khốc của hiện thực, hùng tâm kỳ vọng trong lòng chợt tan sạch, chỉ biết vì hiện trạng còn yên vui trước mắt mà vui mừng.
Dù là những hào kiệt một phương này, mắt thấy kết cục của những nhân vật thành danh đó, làm sao không sinh ra cảm giác thê lương thỏ tử hồ bi. Nhớ tới những thê khổ của một đường đi tới, một đường giao tranh, lại có thể dự liệu được năm tháng tương lai vẫn thời khắc bị vây trong nguy hiểm như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì một cuộc quyết đấu, một lần phân tranh mà mất đi mọi thứ, đồng thời lưu lạc đến cảnh ngộ người quỷ đều chẳng phải này, trong lòng càng mờ mịt. Trong nhất thời, trái lại cả vinh hoa phú quý trước mắt, quyền thế hiển hách trước mắt, đều nhìn cả thành hư vọng.
“Sư huynh ta kia, chính bởi vì xem những ghi chép này rồi, mới xúc động trong lòng, một lòng muốn thay đổi thói xấu hở ra là tử đấu, coi thường tính mạng, cho nên mới lấy thân làm mẫu, thà nhận hết khuất nhục, cũng không chịu động thủ đánh nhau với người…”
Ngữ khí của Địch Cửu vừa kiêu ngạo vừa bi thống, có thể khiến người sâu sắc cảm nhận được y vì hành vi vĩ đại của Phó Hán Khanh mà kiêu ngạo biết bao, lại vì nhục nhã Phó Hán Khanh phải chịu mà bi thống biết bao.
Những nữ hiệp trẻ tuổi ở đây, vốn công lực đã thấp, lực ý chí càng bạc nhược, lại bị hiện thực đáng sợ này chấn động tâm thần cực sâu, cảm xúc bị lực lượng của thiên ma âm lôi kéo, lúc này đã không thể suy xét bình thường, hoàn toàn tiếp nhận mọi quan niệm Địch Cửu truyền đến.
Nghe Địch Cửu nói một phen như vậy, đã có không ít người cảm động mà lệ nóng doanh tròng, khe khẽ nức nở. Không ít người đều phẫn nộ nhìn Lư Sâm đầy giận dữ, tưởng như muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn, giống như hắn đã làm việc tội ác tày trời, tàn nhẫn ti tiện cỡ nào.
Đến cả Lăng Ba Tiên Tử cũng hoàn toàn bị ý chí của Địch Cửu khống chế, giận dữ trừng Lư Sâm một cái, quay người rời đi như bay.
Với người trẻ tuổi như Lư Sâm mà nói, bị ngần ấy nữ hiệp thành danh giang hồ dùng ánh mắt khinh bỉ như thế mà nhìn hằm hằm, đoán so với để tất cả lão tiền bối khinh thường càng đả thương người hơn, huống chi ngay cả ánh mắt Lăng Ba Tiên Tử sư muội hắn cũng tràn ngập địch ý như thế.
Hắn tay chân lạnh run, mặt mày tái mét, tuyệt vọng nhìn sư muội tông cửa xông ra, ngơ ngẩn đứng một hồi, chợt điên cuồng kêu to một tiếng, hai tay ôm đầu liều mạng chạy ra ngoài.
Mọi người đều lạnh lùng dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn hắn chật vật thoát đi. Mọi người đều biết, thiếu niên ý khí phấn chấn này đã xong rồi.
Lòng tự tôn của hắn mạnh một chút, không phải điên thì là tự sát, nếu da mặt dày một chút, có thể sống sót, cũng chẳng còn dám hành tẩu trên giang hồ nữa.
Hắn chỉ làm một chuyện rất nhiều thiếu niên lỗ mãng huyết khí phương cương đều đã làm, hậu quả lại là bị tất cả các nhân vật võ lâm thành danh khinh bỉ, khiến tất cả nữ tử trên giang hồ đều căm ghét. Mà trái lại, một người cả quyết đấu cũng không dám đối mặt, chỉ biết quỳ gối xin tha, lại bỗng dưng trở thành một nhân vật vĩ đại nhất nhân từ nhất cao quý nhất. Chí ít trong lòng các nữ hiệp ở đây hôm nay, đã để lại hình tượng vô tư nhất, cao thượng nhất, tài ba nhất.
Mà các đại nhân vật khác, cho dù trong lòng không cho là như vậy, nhưng ngoài miệng, trong công luận võ lâm, cũng nhất định phải đem tất cả các từ tốt đẹp nhất trên đời này dùng cả trên người Phó Hán Khanh.
Địch Cửu khoan thai chắp tay, thờ ơ nhìn Lư Sâm điên cuồng thoát đi, trong lòng lạnh lẽo.
Y chưa bao giờ là hạng người khoan hồng độ lượng, thủ đoạn của y luôn âm độc lãnh khốc. Mặc dù bản thân y cực kỳ ghét con heo lười nhác đó, nhưng thân là đệ tử thần giáo, lại tuyệt không thể cho phép ai sỉ nhục người kia một mảy may.
Y có thể đập bàn đá ghế, chỉ mũi mắng người nọ, có thể vắt hết óc tính kế tên đần kia, nhưng những kẻ khác nếu có gan mạo phạm, nhất định phải trả giá gấp trăm ngàn lần.
Tu La thần giáo, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tôn nghiêm của giáo chủ.
/215
|