Mấy trăm năm thời gian, đã chôn vùi quá nhiều chân tướng. Trong vô số truyền thuyết liên quan đến Địch Phi, không có bất cứ một chữ nào đề cập đến một nam sủng con con tên là A Hán.
Bảy trăm năm tuế nguyệt, chưa từng có ai biết, bên cạnh ma quân cái thế kia từng có một thiếu niên ngây thơ.
Bảy trăm năm sau, giữa hiện thế, không còn bất cứ ai có thể cho Phó Hán Khanh biết chân tướng năm đó.
Phó Hán Khanh tay vỗ băng quan, dưới lòng bàn tay, là dung nhan bình yên của người nọ, băng tầng kiên cố im hơi lặng tiếng cách trở giữa người đã mất và người còn sống.
Chủ nhân, năm đó… kỳ thực, ông thật sự, từng khổ sở vì ta chăng?
Năm đó, lời hứa trước xuân thủy đào hoa đó, kỳ thực là thật lòng muốn làm được chăng…
Năm đó, ông thật sự muốn mãi đối tốt với ta chăng.
Chỉ là, trong nhân sinh có nhiều những điều đành chịu như vậy, có nhiều những bất đắc dĩ như vậy, dưới rất nhiều tình huống, mọi người vì được đến một số, không thể không vứt bỏ một số khác.
Huống chi lúc trước ta hồ đồ vô tri đến cực điểm, vốn chính là ta nói chuyện không thỏa đáng, thương tổn người ông yêu.
Ta vẫn luôn nhớ rõ, ông yêu y như vậy. Tất cả hỉ nộ của ông, hết thảy hành động của ông, dường như luôn bị y ảnh hưởng. Thế thì thấy y bị nhục nhã, chứng kiến sự khó kham và phẫn nộ của y, xử phạt dành cho ta cũng nên là hợp lý thôi.
Chỉ là lúc ấy, chắc ông cũng không hề nghĩ đến, kết cục sẽ là tử vong đâu nhỉ?
Nếu biết, biết đâu… biết đâu ông cũng không nhất định thật sự giao ta ra, ông cũng không nhất định thật sự vứt bỏ ta, cho dù… cho dù người kia là người ông yêu.
Phó Hán Khanh im lặng, ngưng mắt nhìn băng quan, tâm tư phân phân loạn loạn, phảng phất có ngàn vạn loại suy nghĩ cùng nổi lên trong lòng, lại phảng phất kỳ thật chưa từng có gì cả.
Ngần ấy năm qua, ta cho là ta không nhớ, ta cho là ta không để ý, hóa ra ta kỳ thật vẫn chưa từng quên, ta kỳ thật vẫn trách ông.
Mãi đến bây giờ, ta mới chịu chân chính tỉnh lại từ trong mơ mộng, mãi đến hôm nay, ta mới chịu mở mắt nhìn rõ sự thật.
Ta oán trách ông nuốt lời, ta ghi hận ông vô tình, nhưng ta chưa từng tự xét lại sự mông muội vô tri của bản thân, sự tàn nhẫn vô tình của bản thân.
Một mực, ta suy nghĩ kỳ thật đều chỉ có bản thân ta, một mực, ta luôn không ngừng hỏi vì sao. Đều chưa từng chịu nghiêm túc suy nghĩ một chút, tâm tình và tình cảnh của mọi người.
Cho nên ta nói ra những lời tổn thương người mà không tự biết, cho nên ta nhìn thấy sự bi thương của ông mà vô cảm vô tri.
Năm đó, ông phải chăng vẫn một mực bi thương vì ta?
Tại sao ông lại rời bỏ Bạch Kinh Hồng, tại sao ông lại vứt bỏ cơ nghiệp của mình, trong đây phải chăng có nguyên nhân là ta?
Tại sao cuối cùng ông để lại tất cả kho báu của mình cho Bạch Kinh Hồng, nhưng lưu lại cho ta một câu di ngôn truyền thừa bảy trăm năm không dứt?
Trong lòng ông, phải chăng cho dù là một nam sủng con con, cũng miễn cưỡng có thể cùng người ông yêu, đánh đồng mà luận?
Nhưng mà, chủ nhân, cho dù ta có hơi trách ông, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện, muốn ông không hạnh phúc, cho dù ngần ấy năm qua, ta kỳ thật vẫn canh cánh trong lòng, ta cũng chưa bao giờ hy vọng ông cả đời không khoái hoạt.
Chủ nhân… Ta kỳ thật, rất muốn, rất muốn… trong quãng thời gian đằng đẵng ta ngủ say, ông có thể cùng người ông yêu hạnh phúc bên nhau. Lúc bị thương, đừng một mình trốn trong bóng đêm lạnh nhất tối nhất, lúc bi thương, đừng một mình uống rượu mạnh nhất, cô độc gào thét với bầu trời đêm nữa.
Chủ nhân… Ta kỳ thật…
“Đủ rồi.” Một tiếng gào to thô bạo, cắt ngang tất cả suy nghĩ của Phó Hán Khanh. Vô số phân loạn, vô số mê mang, tất cả đều nhạt đi, trong suy nghĩ có thể cảm nhận, chỉ có ấm áp đốt người trong lòng bàn tay kia, đang yên lặng tràn ngập toàn thân.
Phó Hán Khanh ngơ ngác cúi đầu, tay y được hai tay Địch Cửu nắm chặt, luồng ấm áp cực nóng đang tuôn đến.
Tay y đặt trên băng quan quá quá lâu, hàn khí cường liệt cơ hồ khiến cả cánh tay hoàn toàn đông cứng. Mà chân khí như thiêu như đốt kia đang từng dòng yên lặng mà đến, nơi đi qua băng tuyết tiêu tan, tất cả sinh cơ, tất cả tri giác một lần nữa trở lại thân thể y.
Đây là lần đầu tiên tay Địch Cửu ấm áp hơn tay y, đây là lần đầu tiên khoảnh khắc Địch Cửu nắm tay này, mang đến ấm áp cho y.
Địch Cửu lại không hề chú ý vẻ mê mang của y lúc này, chỉ dùng ánh mắt gần như thống hận mà trừng y: “Đồ điên nhà ngươi, tay ngươi có còn cần nữa không?”
Sau khi mắng y, lại quay đầu hung hãn trừng những người khác một cái.
Chư vương đều thấy xấu hổ, bao nhiêu nhân vật bình thường tự cho là thông minh đứng ở đây như vậy, toàn chỉ lo nhìn sắc mặt Phó Hán Khanh, nghe Phó Hán Khanh nói, rốt cuộc không một ai chú ý, tay Phó Hán Khanh vẫn đặt trên băng quan không di động, cũng vẫn chưa hề vận công chống đỡ hàn khí của bích ngọc hàn băng, nếu không phải Địch Cửu nhìn không được kịp thời ra tay thì tay vị tân nhiệm giáo chủ đại nhân này không chừng sẽ thật sự bị đông hủy.
Tiếng mắng phẫn nộ của Địch Cửu vang bên tai, Phó Hán Khanh nghe mà như sấm sét vào tai.
Một mực, y sợ người kia lạnh, một mực, y vẫn muốn lặng lẽ ủ ấm người kia.
Hóa ra khoảnh khắc này, kéo y ra từ trong lạnh giá là người kia, cứu y về từ trong mê mang hỗn loạn vĩnh viễn không ngừng cũng là người kia.
“Địch Cửu.” Y gọi khe khẽ, sau đó giang hai tay, rất gắng sức, rất gắng sức mà ôm lấy người kia.
Địch Cửu sửng sốt, lời mắng đã đến bên miệng, đột nhiên không nhớ được một chữ.
Cái ôm dùng sức như vậy, cả người dán chặt vào nhau một cách thân mật như vậy, cho dù là trong hàn băng địa huyệt này, sự ấm áp giữa hai bên vẫn làm người ta không thể xem nhẹ.
Y lăng lăng quay đầu, nhìn nhìn những người khác đều đang trợn mắt há mồm. Chần chừ một chút, tay lại vẫn đưa lên rất rất chậm, sau đó nhẹ nhàng ôm trên vai trên lưng Phó Hán Khanh, sau đó nữa chầm chậm siết chặt, chầm chậm dùng sức, rốt cuộc vẫn ôm lại như thế.
“Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.” Thanh âm của Phó Hán Khanh cực khẽ cực khẽ, Địch Cửu, đáp ứng đừng buông tay ta ra nữa, buông ra rồi ngươi và ta đều sẽ lạnh. Đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng vứt bỏ ta, bởi vì sau khi vứt bỏ, luôn phải thương tâm, ta sẽ nhịn không được phải trách ngươi, mà ngươi cũng sẽ phát hiện, kỳ thật ngươi không hề vui vẻ.
Thiên địa yên lặng, băng thất yên lặng, chúng sinh yên lặng.
Y ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Địch Cửu bị y dọa ngây người, thanh âm rất rất nhẹ lặp lại một lần: “Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.”
Địch Cửu lẳng lặng nhìn y, ngỡ ngàng không thể đáp.
Vẫn là đôi mắt trong suốt như vậy, hệt như hoàn toàn không biết nhân gian dơ bẩn, lại phảng phất như kỳ thật đã nhìn hết nhân gian trăm vẻ. Hồng trần tình đời lại thủy chung không thể ánh vào vẻ trong suốt như vậy.
Ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.
Phải ngây thơ thế nào, mới có thể đem hết thảy của mình, giao vào tay người khác, kỳ vọng người khác đối đãi tốt.
Lại phải có dũng khí thế nào, mới có thể sau khi nhìn hết hồng trần, lại không bị hồng trần quấy nhiễu, vẫn có thể giữ được ngây thơ như vậy, vẫn có thể có kỳ vọng như vậy, vẫn có thể nhẹ nhàng nói, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.
Không không không. Người sao có thể kỳ vọng người khác đối xử tử tế.Trên đời này trừ bản thân ra thì ai cũng chẳng đáng tin, trừ bản thân thì ai cũng không thể trông chờ nương nhờ.
Không không không, người thông minh chỉ nên nói với bản thân, ta phải đối xử với mình tốt một chút, ta phải khiến người khác không thể không đối xử với ta tốt một chút.
Nhưng mà, người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn y, dùng thanh âm như vậy hỏi y.
Địch Cửu trầm mặc rất lâu, cuối cùng cười nhẹ nhàng: “Đồ ngốc, chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao?”
Phó Hán Khanh nở một nụ cười, không nói lời nào. Chỉ ôm y, gắng sức, gắng sức, gắng sức.
Thân thể đã dán sát vào nhau, tại sao vẫn cảm thấy không đủ.
Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.
Ngươi phải mãi đối xử với ta tốt như vậy.
Bởi vì ta thật sự rất yêu ngươi, bởi vì ta thật sự không muốn vuột mất nữa, bởi vì ta thật sự không muốn lại ngủ mãi không tỉnh nữa, không muốn lại vì ai mà cố chấp không chịu mở mắt nhìn thế giới nữa.
Bởi vì, ta muốn cùng ngươi bên nhau, bên nhau, khoái hoạt, sống tiếp.
Bởi vì, ta muốn cùng ngươi, nhìn xuân thủy, ngắm hoa đào.
Bởi vì, ta muốn có một ngày, đứng ở đây, nói cho cố nhân bảy trăm năm trước biết, đời này ta rất khoái hoạt, giữa minh minh nếu có linh, ta tin ông ấy sẽ cao hứng cho ta.
Trong thế giới vắng lặng lạnh lẽo, có người đang ôm chặt lấy nhau. Vô số người đã mất đang an nghỉ, có người khát vọng nắm chặt sự hân hoan sinh thời.
Thế giới băng tuyết, lưu ly trong suốt, mỗi một khuôn mặt tương tự, đều giống như đang ngưng mắt nhìn người sống, người còn sống, người đã chết, dung nhan như nhau, cái họ như nhau, thân phận như nhau, có thể cũng có vận mệnh như nhau.
Chư vương ngạc nhiên nhìn Địch Cửu, bốn phía là vô số người đã mất có dung nhan tương đồng với y, mà y lại vẫn sống sờ sờ đứng trước mắt, ôm chặt sinh mệnh một cách có lực như thế.
Mỗi người đều sinh ra cảm giác mê mang ngơ ngẩn, ai sống ai chết, ai còn ai mất, người Phó Hán Khanh hoài niệm là ai, người Phó Hán Khanh ôm chặt là ai?
Địch Cửu là ai?
Địch Phi là ai?
Song Phó Hán Khanh chưa từng mê loạn.
Y có trí nhớ và sức phân biệt tốt nhất, y chưa bao giờ nhầm lẫn bất cứ ai, vô luận là các đời giáo chủ trong băng quan, hay là hai mươi ảnh vệ giống nhau như đúc ngày hôm đó.
Y trước nay luôn biết, người y tư niệm là ai, người y lỡ mất là ai, người y để ý là ai, người y muốn nắm chặt là ai.
Địch Cửu không phải Địch Phi.
Địch Cửu không phải chủ nhân của y ngày xưa.
Địch Cửu là người giờ khắc này y ôm chặt không muốn buông ra, Địch Cửu là người cho đến nay chưa từng vứt bỏ y đó, Địch Cửu là người khi y cần, khi y trầm luân, khi y mê mang, luôn có thể ra tay cứu giúp.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây?” Sau thời gian dài nhẫn nại, trong thanh âm kiềm chế cực độ, đã có sự bất mãn không chút che giấu.
Địch Cửu lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn Tiêu Thương vừa rồi lên tiếng, lại lạnh lùng đảo qua chư vương khác, lúc này mới thản nhiên cười nói: “Hà tất biết rõ còn cố hỏi, chuyện của chúng ta các ngươi làm sao không biết?”
Ngữ âm thoáng ngừng, y chợt nhướng mày cười.
Lúc nhướng mày lại như lợi kiếm ra khỏi vỏ, bỗng dưng sinh ra một luồng khí sắc bén vô đối vô bỉ.
“Được, cứ coi như các ngươi không biết, chính là…”
Y chợt cúi đầu, hôn lên trán Phó Hán Khanh một cái cực thắm thiết, lúc này mới giương mắt triển mi, bễ nghễ nhìn vẻ mặt tức đến xanh xám của mọi người bốn phía “Chính là chuyện thế này đây.”
Phó Hán Khanh lúc này cũng đã hoàn hồn, thoải mái nói với mọi người: “Ta thích y, y cũng thích ta, chúng ta là tình nhân.”
Việc tư tình như vậy, y nói thản nhiên như vậy, thần thái tự nhiên như thế, lại khiến mọi người nhất thời không thể thốt ra nửa câu.
Địch Cửu lại chẳng buồn nhìn những người khác lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng hỏi y: “Ngươi còn việc gì không?”
Phó Hán Khanh quay đầu, nhìn băng quan của Địch Phi một cái.
Chủ nhân, đời này, có lẽ, ta thật sự có thể hạnh phúc, ông…
Thở than trong lòng, xa xa mất đi. Y chỉ nắm gắt gao sự ấm áp trong tay, ngẩng đầu mỉm cười: “Không còn việc gì.” “Vậy chúng ta đi thôi.” Địch Cửu kéo y đi thẳng.
Phó Hán Khanh theo tiếng đi cùng y. Chuyên tâm nắm chặt tay nhau, đừng buông ra nữa, chuyên tâm theo sát nhịp bước của y, không muốn bị tụt lại.
Đời này biết đâu có thể không bị vứt bỏ nữa?
Đời này… Địch Cửu, ngươi phải mãi đối xử tốt với ta, có được không?
Từ đầu chí cuối, y không hề nhìn băng quan của Địch Tĩnh một lần, cũng chưa một khắc nào, trong lòng sinh ra bất cứ một ý nghĩ nào liên quan đến Địch Tĩnh.
Y cứ thế bị Địch Cửu một mạch lôi đi, ra khỏi một vùng băng hàn, ra khỏi u ám vô tận, ra khỏi thế giới chỉ thuộc về u minh người chết này.
Y không quay đầu lại nữa, không còn để ý sắc mặt chư vương nữa.
Muốn đi yêu, muốn ủ ấm lẫn nhau, muốn bầu bạn bên nhau, muốn có được nhau.
Đây là thế giới của hai người, không cho bất cứ ai chen tay, không bị bất cứ ai can thiệp.
Đây là lựa chọn của y và người kia.
Địch Cửu, xin ngươi, vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng vứt bỏ ta.
Bởi vì, ta thật sự, thật sự, rất yêu ngươi.
Bảy trăm năm tuế nguyệt, chưa từng có ai biết, bên cạnh ma quân cái thế kia từng có một thiếu niên ngây thơ.
Bảy trăm năm sau, giữa hiện thế, không còn bất cứ ai có thể cho Phó Hán Khanh biết chân tướng năm đó.
Phó Hán Khanh tay vỗ băng quan, dưới lòng bàn tay, là dung nhan bình yên của người nọ, băng tầng kiên cố im hơi lặng tiếng cách trở giữa người đã mất và người còn sống.
Chủ nhân, năm đó… kỳ thực, ông thật sự, từng khổ sở vì ta chăng?
Năm đó, lời hứa trước xuân thủy đào hoa đó, kỳ thực là thật lòng muốn làm được chăng…
Năm đó, ông thật sự muốn mãi đối tốt với ta chăng.
Chỉ là, trong nhân sinh có nhiều những điều đành chịu như vậy, có nhiều những bất đắc dĩ như vậy, dưới rất nhiều tình huống, mọi người vì được đến một số, không thể không vứt bỏ một số khác.
Huống chi lúc trước ta hồ đồ vô tri đến cực điểm, vốn chính là ta nói chuyện không thỏa đáng, thương tổn người ông yêu.
Ta vẫn luôn nhớ rõ, ông yêu y như vậy. Tất cả hỉ nộ của ông, hết thảy hành động của ông, dường như luôn bị y ảnh hưởng. Thế thì thấy y bị nhục nhã, chứng kiến sự khó kham và phẫn nộ của y, xử phạt dành cho ta cũng nên là hợp lý thôi.
Chỉ là lúc ấy, chắc ông cũng không hề nghĩ đến, kết cục sẽ là tử vong đâu nhỉ?
Nếu biết, biết đâu… biết đâu ông cũng không nhất định thật sự giao ta ra, ông cũng không nhất định thật sự vứt bỏ ta, cho dù… cho dù người kia là người ông yêu.
Phó Hán Khanh im lặng, ngưng mắt nhìn băng quan, tâm tư phân phân loạn loạn, phảng phất có ngàn vạn loại suy nghĩ cùng nổi lên trong lòng, lại phảng phất kỳ thật chưa từng có gì cả.
Ngần ấy năm qua, ta cho là ta không nhớ, ta cho là ta không để ý, hóa ra ta kỳ thật vẫn chưa từng quên, ta kỳ thật vẫn trách ông.
Mãi đến bây giờ, ta mới chịu chân chính tỉnh lại từ trong mơ mộng, mãi đến hôm nay, ta mới chịu mở mắt nhìn rõ sự thật.
Ta oán trách ông nuốt lời, ta ghi hận ông vô tình, nhưng ta chưa từng tự xét lại sự mông muội vô tri của bản thân, sự tàn nhẫn vô tình của bản thân.
Một mực, ta suy nghĩ kỳ thật đều chỉ có bản thân ta, một mực, ta luôn không ngừng hỏi vì sao. Đều chưa từng chịu nghiêm túc suy nghĩ một chút, tâm tình và tình cảnh của mọi người.
Cho nên ta nói ra những lời tổn thương người mà không tự biết, cho nên ta nhìn thấy sự bi thương của ông mà vô cảm vô tri.
Năm đó, ông phải chăng vẫn một mực bi thương vì ta?
Tại sao ông lại rời bỏ Bạch Kinh Hồng, tại sao ông lại vứt bỏ cơ nghiệp của mình, trong đây phải chăng có nguyên nhân là ta?
Tại sao cuối cùng ông để lại tất cả kho báu của mình cho Bạch Kinh Hồng, nhưng lưu lại cho ta một câu di ngôn truyền thừa bảy trăm năm không dứt?
Trong lòng ông, phải chăng cho dù là một nam sủng con con, cũng miễn cưỡng có thể cùng người ông yêu, đánh đồng mà luận?
Nhưng mà, chủ nhân, cho dù ta có hơi trách ông, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện, muốn ông không hạnh phúc, cho dù ngần ấy năm qua, ta kỳ thật vẫn canh cánh trong lòng, ta cũng chưa bao giờ hy vọng ông cả đời không khoái hoạt.
Chủ nhân… Ta kỳ thật, rất muốn, rất muốn… trong quãng thời gian đằng đẵng ta ngủ say, ông có thể cùng người ông yêu hạnh phúc bên nhau. Lúc bị thương, đừng một mình trốn trong bóng đêm lạnh nhất tối nhất, lúc bi thương, đừng một mình uống rượu mạnh nhất, cô độc gào thét với bầu trời đêm nữa.
Chủ nhân… Ta kỳ thật…
“Đủ rồi.” Một tiếng gào to thô bạo, cắt ngang tất cả suy nghĩ của Phó Hán Khanh. Vô số phân loạn, vô số mê mang, tất cả đều nhạt đi, trong suy nghĩ có thể cảm nhận, chỉ có ấm áp đốt người trong lòng bàn tay kia, đang yên lặng tràn ngập toàn thân.
Phó Hán Khanh ngơ ngác cúi đầu, tay y được hai tay Địch Cửu nắm chặt, luồng ấm áp cực nóng đang tuôn đến.
Tay y đặt trên băng quan quá quá lâu, hàn khí cường liệt cơ hồ khiến cả cánh tay hoàn toàn đông cứng. Mà chân khí như thiêu như đốt kia đang từng dòng yên lặng mà đến, nơi đi qua băng tuyết tiêu tan, tất cả sinh cơ, tất cả tri giác một lần nữa trở lại thân thể y.
Đây là lần đầu tiên tay Địch Cửu ấm áp hơn tay y, đây là lần đầu tiên khoảnh khắc Địch Cửu nắm tay này, mang đến ấm áp cho y.
Địch Cửu lại không hề chú ý vẻ mê mang của y lúc này, chỉ dùng ánh mắt gần như thống hận mà trừng y: “Đồ điên nhà ngươi, tay ngươi có còn cần nữa không?”
Sau khi mắng y, lại quay đầu hung hãn trừng những người khác một cái.
Chư vương đều thấy xấu hổ, bao nhiêu nhân vật bình thường tự cho là thông minh đứng ở đây như vậy, toàn chỉ lo nhìn sắc mặt Phó Hán Khanh, nghe Phó Hán Khanh nói, rốt cuộc không một ai chú ý, tay Phó Hán Khanh vẫn đặt trên băng quan không di động, cũng vẫn chưa hề vận công chống đỡ hàn khí của bích ngọc hàn băng, nếu không phải Địch Cửu nhìn không được kịp thời ra tay thì tay vị tân nhiệm giáo chủ đại nhân này không chừng sẽ thật sự bị đông hủy.
Tiếng mắng phẫn nộ của Địch Cửu vang bên tai, Phó Hán Khanh nghe mà như sấm sét vào tai.
Một mực, y sợ người kia lạnh, một mực, y vẫn muốn lặng lẽ ủ ấm người kia.
Hóa ra khoảnh khắc này, kéo y ra từ trong lạnh giá là người kia, cứu y về từ trong mê mang hỗn loạn vĩnh viễn không ngừng cũng là người kia.
“Địch Cửu.” Y gọi khe khẽ, sau đó giang hai tay, rất gắng sức, rất gắng sức mà ôm lấy người kia.
Địch Cửu sửng sốt, lời mắng đã đến bên miệng, đột nhiên không nhớ được một chữ.
Cái ôm dùng sức như vậy, cả người dán chặt vào nhau một cách thân mật như vậy, cho dù là trong hàn băng địa huyệt này, sự ấm áp giữa hai bên vẫn làm người ta không thể xem nhẹ.
Y lăng lăng quay đầu, nhìn nhìn những người khác đều đang trợn mắt há mồm. Chần chừ một chút, tay lại vẫn đưa lên rất rất chậm, sau đó nhẹ nhàng ôm trên vai trên lưng Phó Hán Khanh, sau đó nữa chầm chậm siết chặt, chầm chậm dùng sức, rốt cuộc vẫn ôm lại như thế.
“Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.” Thanh âm của Phó Hán Khanh cực khẽ cực khẽ, Địch Cửu, đáp ứng đừng buông tay ta ra nữa, buông ra rồi ngươi và ta đều sẽ lạnh. Đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng vứt bỏ ta, bởi vì sau khi vứt bỏ, luôn phải thương tâm, ta sẽ nhịn không được phải trách ngươi, mà ngươi cũng sẽ phát hiện, kỳ thật ngươi không hề vui vẻ.
Thiên địa yên lặng, băng thất yên lặng, chúng sinh yên lặng.
Y ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Địch Cửu bị y dọa ngây người, thanh âm rất rất nhẹ lặp lại một lần: “Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.”
Địch Cửu lẳng lặng nhìn y, ngỡ ngàng không thể đáp.
Vẫn là đôi mắt trong suốt như vậy, hệt như hoàn toàn không biết nhân gian dơ bẩn, lại phảng phất như kỳ thật đã nhìn hết nhân gian trăm vẻ. Hồng trần tình đời lại thủy chung không thể ánh vào vẻ trong suốt như vậy.
Ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.
Phải ngây thơ thế nào, mới có thể đem hết thảy của mình, giao vào tay người khác, kỳ vọng người khác đối đãi tốt.
Lại phải có dũng khí thế nào, mới có thể sau khi nhìn hết hồng trần, lại không bị hồng trần quấy nhiễu, vẫn có thể giữ được ngây thơ như vậy, vẫn có thể có kỳ vọng như vậy, vẫn có thể nhẹ nhàng nói, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.
Không không không. Người sao có thể kỳ vọng người khác đối xử tử tế.Trên đời này trừ bản thân ra thì ai cũng chẳng đáng tin, trừ bản thân thì ai cũng không thể trông chờ nương nhờ.
Không không không, người thông minh chỉ nên nói với bản thân, ta phải đối xử với mình tốt một chút, ta phải khiến người khác không thể không đối xử với ta tốt một chút.
Nhưng mà, người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn y, dùng thanh âm như vậy hỏi y.
Địch Cửu trầm mặc rất lâu, cuối cùng cười nhẹ nhàng: “Đồ ngốc, chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao?”
Phó Hán Khanh nở một nụ cười, không nói lời nào. Chỉ ôm y, gắng sức, gắng sức, gắng sức.
Thân thể đã dán sát vào nhau, tại sao vẫn cảm thấy không đủ.
Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.
Ngươi phải mãi đối xử với ta tốt như vậy.
Bởi vì ta thật sự rất yêu ngươi, bởi vì ta thật sự không muốn vuột mất nữa, bởi vì ta thật sự không muốn lại ngủ mãi không tỉnh nữa, không muốn lại vì ai mà cố chấp không chịu mở mắt nhìn thế giới nữa.
Bởi vì, ta muốn cùng ngươi bên nhau, bên nhau, khoái hoạt, sống tiếp.
Bởi vì, ta muốn cùng ngươi, nhìn xuân thủy, ngắm hoa đào.
Bởi vì, ta muốn có một ngày, đứng ở đây, nói cho cố nhân bảy trăm năm trước biết, đời này ta rất khoái hoạt, giữa minh minh nếu có linh, ta tin ông ấy sẽ cao hứng cho ta.
Trong thế giới vắng lặng lạnh lẽo, có người đang ôm chặt lấy nhau. Vô số người đã mất đang an nghỉ, có người khát vọng nắm chặt sự hân hoan sinh thời.
Thế giới băng tuyết, lưu ly trong suốt, mỗi một khuôn mặt tương tự, đều giống như đang ngưng mắt nhìn người sống, người còn sống, người đã chết, dung nhan như nhau, cái họ như nhau, thân phận như nhau, có thể cũng có vận mệnh như nhau.
Chư vương ngạc nhiên nhìn Địch Cửu, bốn phía là vô số người đã mất có dung nhan tương đồng với y, mà y lại vẫn sống sờ sờ đứng trước mắt, ôm chặt sinh mệnh một cách có lực như thế.
Mỗi người đều sinh ra cảm giác mê mang ngơ ngẩn, ai sống ai chết, ai còn ai mất, người Phó Hán Khanh hoài niệm là ai, người Phó Hán Khanh ôm chặt là ai?
Địch Cửu là ai?
Địch Phi là ai?
Song Phó Hán Khanh chưa từng mê loạn.
Y có trí nhớ và sức phân biệt tốt nhất, y chưa bao giờ nhầm lẫn bất cứ ai, vô luận là các đời giáo chủ trong băng quan, hay là hai mươi ảnh vệ giống nhau như đúc ngày hôm đó.
Y trước nay luôn biết, người y tư niệm là ai, người y lỡ mất là ai, người y để ý là ai, người y muốn nắm chặt là ai.
Địch Cửu không phải Địch Phi.
Địch Cửu không phải chủ nhân của y ngày xưa.
Địch Cửu là người giờ khắc này y ôm chặt không muốn buông ra, Địch Cửu là người cho đến nay chưa từng vứt bỏ y đó, Địch Cửu là người khi y cần, khi y trầm luân, khi y mê mang, luôn có thể ra tay cứu giúp.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây?” Sau thời gian dài nhẫn nại, trong thanh âm kiềm chế cực độ, đã có sự bất mãn không chút che giấu.
Địch Cửu lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn Tiêu Thương vừa rồi lên tiếng, lại lạnh lùng đảo qua chư vương khác, lúc này mới thản nhiên cười nói: “Hà tất biết rõ còn cố hỏi, chuyện của chúng ta các ngươi làm sao không biết?”
Ngữ âm thoáng ngừng, y chợt nhướng mày cười.
Lúc nhướng mày lại như lợi kiếm ra khỏi vỏ, bỗng dưng sinh ra một luồng khí sắc bén vô đối vô bỉ.
“Được, cứ coi như các ngươi không biết, chính là…”
Y chợt cúi đầu, hôn lên trán Phó Hán Khanh một cái cực thắm thiết, lúc này mới giương mắt triển mi, bễ nghễ nhìn vẻ mặt tức đến xanh xám của mọi người bốn phía “Chính là chuyện thế này đây.”
Phó Hán Khanh lúc này cũng đã hoàn hồn, thoải mái nói với mọi người: “Ta thích y, y cũng thích ta, chúng ta là tình nhân.”
Việc tư tình như vậy, y nói thản nhiên như vậy, thần thái tự nhiên như thế, lại khiến mọi người nhất thời không thể thốt ra nửa câu.
Địch Cửu lại chẳng buồn nhìn những người khác lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng hỏi y: “Ngươi còn việc gì không?”
Phó Hán Khanh quay đầu, nhìn băng quan của Địch Phi một cái.
Chủ nhân, đời này, có lẽ, ta thật sự có thể hạnh phúc, ông…
Thở than trong lòng, xa xa mất đi. Y chỉ nắm gắt gao sự ấm áp trong tay, ngẩng đầu mỉm cười: “Không còn việc gì.” “Vậy chúng ta đi thôi.” Địch Cửu kéo y đi thẳng.
Phó Hán Khanh theo tiếng đi cùng y. Chuyên tâm nắm chặt tay nhau, đừng buông ra nữa, chuyên tâm theo sát nhịp bước của y, không muốn bị tụt lại.
Đời này biết đâu có thể không bị vứt bỏ nữa?
Đời này… Địch Cửu, ngươi phải mãi đối xử tốt với ta, có được không?
Từ đầu chí cuối, y không hề nhìn băng quan của Địch Tĩnh một lần, cũng chưa một khắc nào, trong lòng sinh ra bất cứ một ý nghĩ nào liên quan đến Địch Tĩnh.
Y cứ thế bị Địch Cửu một mạch lôi đi, ra khỏi một vùng băng hàn, ra khỏi u ám vô tận, ra khỏi thế giới chỉ thuộc về u minh người chết này.
Y không quay đầu lại nữa, không còn để ý sắc mặt chư vương nữa.
Muốn đi yêu, muốn ủ ấm lẫn nhau, muốn bầu bạn bên nhau, muốn có được nhau.
Đây là thế giới của hai người, không cho bất cứ ai chen tay, không bị bất cứ ai can thiệp.
Đây là lựa chọn của y và người kia.
Địch Cửu, xin ngươi, vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng vứt bỏ ta.
Bởi vì, ta thật sự, thật sự, rất yêu ngươi.
/215
|