Trăng sao như thế, gió đêm như thế, lời nói ôn nhu như thế, Địch Cửu nghe lại thoáng ngẩn ra, chú mục ngóng nhìn y, rất lâu mới nói: “Nếu như khổ sở, nói ra cũng tốt.”
Phó Hán Khanh úp hai tay lên mu bàn tay y, đặt lên ngực mình, hỏi khe khẽ: “Khổ sở?”
“Không chỉ Phong Kính Tiết, ngay cả Phương Khinh Trần cũng là bằng hữu của ngươi, cũng cùng đến từ Tiểu Lâu, bọn họ đều đột tử, ngươi khổ sở trong lòng là nên thôi.”
“Ngươi biết Khinh Trần?”
“Ngươi thật coi ta là đồ ngốc hay sao.” Địch Cửu mỉm cười “Sự ủng hộ của Sở quốc với giáo ta toàn dựa vào người này một tay thúc đẩy, ta há có thể không đoán ra thân phận của y.”
“Vậy người trong Tiểu Lâu ở mấy nước khác là thân phận gì, ngươi cũng có thể suy luận ra.” Phó Hán Khanh tròn mắt nhìn y, thoạt nhìn giật mình không nhẹ.
Địch Cửu bật cười: “Ngươi yên tâm, việc này chỉ có ta biết, dù là Địch Nhất cũng không rõ. Y tuy biết ngươi đến từ Tiểu Lâu, nhưng không giống ta, có thể tiếp xúc với tình báo cơ mật nhất, có thể tra xét chính xác người chi phối sau lưng những chính sách đó là ai.”
Phó Hán Khanh thở phào, vui vẻ nói: “May mà chỉ có ngươi biết, ta không cần lo lắng truyền ra ngoài.”
Địch Cửu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của y, bất giác buồn cười, nhẹ nhàng đưa tay giúp y vuốt lại mớ tóc khi nãy nằm nhoài ra ngủ đã bị rối bù: “Sáng nay khi vừa nghe được tin tức, ta thật sự bị dọa nhảy dựng, bọn họ đều đến từ Tiểu Lâu thực lực cao thâm khó lường, sao lại cứ thế mất tính mạng một cách vô ích?”
“Lực lượng của Tiểu Lâu sẽ tuyệt không can dự thế gian, con đường của mọi người chúng ta, đều chỉ có thể tự mình đi, ải khó của mọi người, đều chỉ có thể tự mình đối mặt, Tiểu Lâu sẽ tuyệt không giúp đỡ. Kính Tiết lựa chọn tận trung vì Triệu quốc, cho dù ủy khuất oan uổng, cũng chỉ đành chấp nhận. Mà Khinh Trần… Với y mà nói, công danh phú quý, thành bại được mất, đều là phù vân, chỉ có Sở vương mới là quan trọng nhất, tất cả chỉ cần Sở vương không tín nhiệm y, y sẽ rất khó sống tiếp.”
Địch Cửu nhíu mày: “Ta không hiểu, làm sao lại có tổ chức vô tình như vậy, vô luận các ngươi đã gặp phải chuyện gì, họ trước đó đều không cứu giúp, chẳng lẽ sau đó cũng không đòi lại công đạo cho các ngươi sao?”
“Đòi lại công đạo, đòi như thế nào?” Phó Hán Khanh ngạc nhiên nhìn y “Báo thù ư? Đây là việc quyết không thể, vận mệnh của mỗi người do mỗi người phụ trách, Tiểu Lâu sẽ tuyệt không đi thay họ báo ân hay báo thù.”
“Cho dù là mọi người các ngươi đều xuất thân Tiểu Lâu, cũng đồng dạng không ra mặt cho bạn?” Địch Cửu càng thêm nghi ngờ.
“Đúng vậy, vừa nãy ở trong phòng nghị sự ta đã nói rồi mà, sẽ không báo thù cho Kính Tiết, Kính Tiết khẳng định cũng chưa từng hy vọng ta thay y báo thù, cũng như nếu ta có chuyện gì, Tiểu Lâu và những người khác đều không cố ý can dự.” Phó Hán Khanh ngưng mắt nhìn y, cười nói “Ta nhớ rất lâu rất lâu trước kia đã nói cho ngươi biết rồi mà.”
Địch Cửu cười khổ: “Tuy ngươi từng nói nhưng ta luôn cảm thấy khó mà tin được trên đời thật có chuyện kỳ quái thế này, rõ ràng là tồn tại rất cường đại, lại buông tay không quan tâm gì, vậy sự cường đại của Tiểu Lâu, sự tồn tại của Tiểu Lâu lại có ý nghĩa gì?”
Phó Hán Khanh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy sự tồn tại của Tiểu Lâu kỳ thật chẳng có ý nghĩa gì, giả sử nó không tồn tại thì tốt. Tiếc là trong hiện thực, nó nhất định tồn tại, nhất định bắt mỗi một thành viên vào hồng trần một hồi, đi cầu ngộ đạo gì đó, thăng hoa trên tinh thần gì đó, cái này cái kia gì đó, thật là rất vô vị…”
Nhìn y oán hận đầy miệng, Địch Cửu chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Cho dù chế độ của Tiểu Lâu thập phần vô tình, nhưng lòng người chung quy vẫn có tình, mất đi bằng hữu như vậy, ngươi cũng không cần cố ra vẻ không buồn.”
“Buồn đúng là có một chút, bất quá ngươi không cần lo lắng thay ta.” Phó Hán Khanh mỉm cười “Người ra từ Tiểu Lâu, vô luận là thân phận gì, địa vị gì, vô luận lựa chọn nhân sinh như thế nào, trong lòng đều chưa bao giờ coi trọng phù hoa danh lợi giữa nhân thế, ngay cả sinh mệnh cũng không thập phần để ý. Chúng ta đều cảm thấy sinh tử là một loại tuần hoàn bình thường, cuối của tử vong, biết đâu là một loại bắt đầu hoàn toàn mới khác, với tử vong, chúng ta chưa từng sợ hãi, cũng sẽ không quá bi ai.”
Địch Cửu càng khó hiểu, thoạt nghe đây quả thực giống như cái gọi là học thuyết mà mấy tà giáo nào đó khống chế môn đồ vô tri.
Sau khi chết sẽ là vãng sinh cực lạc, là sẽ đến một thế giới hoàn mỹ khác, là một loại bắt đầu khác, vì thế các môn đồ liền dũng cảm không sợ chết mà chỉ tuân theo lệnh.
Thật sự mà tính, tà giáo lớn nhất thiên hạ này chính là Tu La giáo, Tu La giáo cũng có cả đống biện pháp làm cho thuộc hạ không sợ chết.
Nhưng lực lượng cường đại của Tiểu Lâu căn bản không can dự nhân thế, vừa không cầu danh cũng không cầu lợi, chỉ để thuộc hạ đến nhân gian cầu ngộ đạo, không thể giác ngộ cho dù chết bên ngoài cũng không quan tâm, hành vi kiểu này, lại thật sự cổ quái khiến người căn bản chẳng thể lý giải.
Phó Hán Khanh thấy y nhíu mày, nhịn không được đưa tay cố sức vỗ ấn đường y bằng lại, cười nói: “Đừng nghĩ mấy chuyện không quan trọng này nữa.”
Không quan trọng?
Địch Cửu muốn cười lại cười không ra.
Người chết chính là bằng hữu của y, đồng môn của y, đồng bạn của y, Tiểu Lâu là nơi y đến, là nhà của y, mà y lại chỉ nói đây là việc không quan trọng.
“Vậy ngươi nói xem, cái gì mới là việc quan trọng?”
“Chúng ta bên nhau rất quan trọng đấy.” Phó Hán Khanh đáp thật đương nhiên, thấy biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Địch Cửu, chỉ đành ngượng ngùng nói “Các ngươi thương lượng lâu như vậy, đã thương lượng ra kết quả chưa?”
“Không ngoài bảo tồn tất cả tiền tài, che giấu tốt thực lực thật sự, vô luận bao nhiêu phong ba đến, đều bảo đảm chúng ta không cần chịu tổn thất trọng đại, ngày mai ta sẽ đi Sở quốc, tự mình tọa trấn.”
Phó Hán Khanh vội nhảy dựng lên: “Chúng ta cùng đi.”
“Chỉ sợ không thể. Ta không chỉ phải đi quản lý tất cả phân đàn Sở quốc, còn phải đi ứng phó khiêu khích quyết đấu của đám cao thủ chính đạo kia, ngươi biết loại sự tình này những người khác sẽ tuyệt không đồng ý cho ngươi đồng hành mà.” Địch Cửu cười nói “Muốn đi cùng ta, trước luyện lòng dạ cứng một chút lại nói.”
Phó Hán Khanh rất đỗi buồn bực kêu: “Sao luôn là ngươi đi, những người khác đều đang làm gì?”
“Vốn cũng nên là ta đi, chư vương có chức ty riêng, có thuộc hạ riêng, giáo vụ bình thường đều là giáo chủ và Thiên vương xử trí, đương nhiên, giáo chủ và Thiên vương trước kia là cùng một người. Nhưng hiện tại những việc này về ta quản là nên thôi, huống chi hiện giờ Dạ Xoa không thấy, Bích Lạc chưa về tổng đàn, Tiêu Thương cũng có chuyện của bản thân phải rời khỏi, tổng đàn nên có mấy cao thủ cao nhất trấn giữ, lúc này ngươi rời đi cũng không thích hợp.”
Phó Hán Khanh ủ rũ, rầu rĩ ngồi xuống, lát sau mới nói: “Ngươi lại phải quyết đấu với ai, nguy hiểm không?”
Địch Cửu cười nhàn nhạt, thoáng hàm chứa chút ngạo ý “Bạch đạo Sở quốc có Bách Thảo Sinh khá có phù danh, miễn cưỡng coi như một cao thủ. Đành phải do ta đến gặp, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
“Bách Thảo Sinh?” Phó Hán Khanh nhíu mày “Thoạt nghe như là một kẻ thông dược lý.”
“Thoạt nghe cái gì, vốn tên này nổi danh nhất chẳng phải võ công, mà là thiện sử dược vật.” Địch Cửu vừa tức giận vừa buồn cười lườm y một cái “Giáo chủ đại nhân, giang hồ nhân vật chí bình thường bảo ngươi đọc kỹ, ngươi đã ném đi đâu rồi?”
Phó Hán Khanh cười gượng đôi tiếng, tránh không đáp “Y đánh không lại ngươi, vạn nhất hạ độc hại ngươi thì làm sao?”
“Ngươi cho rằng ngần ấy năm khổ huấn ta nhận là vô ích, muốn dùng dược hạ ta, nào dễ dàng như vậy.”
Tuy Địch Cửu nói tự tin, Phó Hán Khanh rốt cuộc vẫn lo lắng, nghĩ nghĩ một chút chợt đứng dậy, kéo tay y chạy đi: “Đi theo ta.”
Địch Cửu thoáng có vẻ ngạc nhiên, mặc y kéo chạy như bay, vài bận muốn hỏi, rốt cuộc vẫn không hỏi. Vẫn nhẫn nại cùng y về chỗ giáo chủ ở, nhẫn nại để y trước mặt mọi người kéo tay lao vào phòng ngủ, nhẫn nại nhìn giáo chủ đại nhân lục rương lật tủ tung chăn bốn phía. Nhìn một gian phòng gọn gàng chớp mắt đã bị lật tung, thế mà hạ nhân khác, trước mặt mình còn đều giả cung cung kính kính tránh một bên, không ai dám nói gì. Địch Cửu cuối cùng vẫn không nhẫn nại được: “Ngươi rốt cuộc tìm gì thế?”
Phó Hán Khanh lại bị tiếng kêu này của y gọi thần hồn quay về, đưa mắt nhìn thoáng bốn phía, tìm được Phù Yên, vội vàng cao giọng hỏi: “Đá lần trước ta và Lăng Tiêu chơi bắn bi, cất hay là ném đi rồi.”
“Phương thúc vốn nói không cần để ý, quét đi là được, tôi thấy đá đó vừa tròn vừa đẹp, lúc trước bảo người bên dưới tìm đến cũng mất chút tâm tư, giáo chủ dùng cũng thuận tay, bèn đặc ý cất đi.” Phù Yên mỉm cười tiến lên, thoáng chốc đã từ đống hỗn độn lật ra một cái hộp nhỏ đưa qua.
Phó Hán Khanh nhận lấy, một tay mở nắp, lôi từ bên trong ra một hòn đá tròn phủ đầy bụi, quay người mặt đầy tươi cười dâng bảo vật cho Địch Cửu: “Ngươi đem theo cái này đi.”
Địch Cửu nhíu mày nhìn hòn đá toàn bụi kia: “Đây là cái gì?”
Phó Hán Khanh lấy tay áo cố sức lau hai cái, miễn cưỡng bớt chút bụi, lại đưa qua: “Ngươi xem.”
Địch Cửu nhíu mày, nhẫn nại tiếp nhận thứ bụi lem nhem này, đặt trước mắt quan sát kỹ lưỡng, chợt chấn động, thất thanh nói: “Thiên ma châu.”
“Đúng vậy, tránh được bách độc đó, ngươi mang theo ta mới yên tâm.” Phó Hán Khanh hớn hở nói.
Địch Cửu xanh xám mặt: “Ngươi, ngươi lấy thiên ma châu bỏ lẫn trong đống đá chơi bắn bi, lại suýt nữa bị quét mất, ngươi…” Y hít một hơi thật sâu “Nếu đám Dao Quang mà biết, họ có thể xé tươi ngươi.”
Phó Hán Khanh cười thật vô tâm vô phế: “Bọn họ không phải đều không biết sao?’
Địch Cửu mới thôi chán nản, một tay đưa trả thiên ma châu cho y “Đây là tín vật giáo chủ, chỉ giáo chủ được đeo, ta không thể cầm, những người khác cũng sẽ không đồng ý cho ta cầm đâu.”
Phó Hán Khanh cười hì hì tiếp nhận, cười hì hì tự tay nhét vào ngực Địch Cửu: “Những người khác không biết, tự nhiên sẽ không cách nào phản đối.”
Những người khác không biết?
Ánh mắt Địch Cửu đảo qua, cả một phòng đầy người, Phương thúc, Lăng Tiêu, Phù Yên, từng kẻ mắt trừng khéo phải to hơn cả chuông đồng.
Đây gọi là những người khác không biết đó hả?
Chuyện nghiêm trọng như vậy, truyền ra ngoài thì xong.
Phó Hán Khanh theo ánh mắt y nhất nhất nhìn qua, cười nói: “Các ngươi đều sẽ không nói ra ngoài chứ?”
Phương bá lẻn đi nhanh như gió: “Tôi chưa nhìn thấy gì cả, chưa nghe thấy gì cả.”
Lăng Tiêu mắt không liếc xéo bước ra ngoài: “Nói cái gì? Có chuyện gì phát sinh đâu.”
Phù Yên mang theo một tràng cười như chuông bạc chạy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Thời tiết hôm nay thật là tốt.”
Phó Hán Khanh cười nhìn Địch Cửu: “Ngươi xem, mọi người đều rất có năng lực giữ bí mật.”
Địch Cửu cười ngất, rất muốn nói cho y biết, có thể giữ bí mật nhất chính là người chết. Chẳng qua nhìn khuôn mặt cười quá ngu ngốc kia, y vẫn quyết định không uổng phí sức lực.
Phó Hán Khanh nhìn biểu tình vừa tức giận vừa buồn cười của y, khoái trá tiến đến trước mặt, mở to đôi mắt rất đỗi thuần khiết mà nhìn y: “Việc này, Phù Yên nói, đêm nay thời tiết rất tốt, việc đó, ngươi ngày mai sẽ phải đi rồi, việc này…”
“Ngươi đừng việc này việc đó nữa.” Địch Cửu nén cười, một phen kéo y vào lòng, thân thể hai người đồng loạt mất đi trọng tâm ngã lên giường.
Phó Hán Khanh kêu: “Cửa phòng chưa đóng…”
Địch Cửu mắt cũng không ngắm một cái, thuận tay phất tay áo, cửa phòng ầm ầm đóng lại, đóng kín một phòng ôn nhu.
Đêm hôm đó trăng sao cực đẹp, đêm hôm đó gió đêm cực nhu hòa, đêm hôm đó trong khu viện trước sau ba tầng chỗ giáo chủ ở, tất cả những người không phận sự đều lặng lẽ tránh đi, chỉ sợ quấy nhiễu tình cảm như thế.
Đêm hôm đó, kích tình qua đi. Địch Cửu ôm Phó Hán Khanh tựa ngủ mà không ở trong lòng, hỏi khe khẽ: “A Hán, cả đời này, ngươi có nguyện vọng gì rất quan trọng không?”
“Có chứ.” Phó Hán Khanh đáp khe khẽ “Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là ngủ giữa biển sao, mệt thì ngủ, tỉnh thì ngắm sao, ngắm mệt lại ngủ tiếp.”
Địch Cửu ngẩn người một thoáng mới cười khổ ra tiếng, nguyện vọng của loại heo lười điển hình cỡ nào.
“Nhưng mà, hiện tại…” Phó Hán Khanh chìa tay, vòng qua lưng y, cười khe khẽ: “Hiện tại, ta hy vọng, lúc ta ngắm sao ngủ, bên cạnh có thể có ngươi.”
Địch Cửu bỗng thở dài khe khẽ một tiếng, chìa tay vuốt tóc Phó Hán Khanh, sau đó cẩn thận mơn trớn trán y, mi mắt y, khuôn mặt y.
Phó Hán Khanh hơi co người, lại rúc vào lòng y, kề sát đầu trong ngực y, bất an kéo tay y, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
Địch Cửu cười nhẹ, người kia bao nhiêu năm qua vẫn sợ lạnh như vậy, không yên bình như vậy. Buồn ngủ, luôn phải rúc vào lòng người khác. Cũng chẳng quan tâm người ta có thoải mái hay không.
Phó Hán Khanh chỉ lo nghe tim y đập, tiếng tim đập rõ ràng, có lực, mang theo sinh mệnh.
Mỗi người đều có tim nhỉ, tim mỗi người đều có máu thịt, tim mỗi người đều ấm áp và mềm mại nhỉ, cho nên… biết đâu…
Y nặng nề thiếp đi, rồi lại phảng phất bất an.
Tay tìm kiếm trước ngực, chỗ lồng ngực bên trái, tìm được tay Địch Cửu, đè chặt tay y, cùng ngón tay y bện chặt vào nhau, thế là an bình.
Cho nên… biết đâu…
Tim ta nếu giao vào đôi tay như vậy, y sẽ quý trọng chứ? Y sẽ che chở chứ, y sẽ không buông tay ném đi, sẽ không khiến nó nát bấy chứ?
Địch Cửu, ta kỳ thật rất sợ đau, cho nên nhất thiết đừng làm ta đau quá.
Y nói khẽ: “Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.”
Thanh âm kia thấp như vậy, nhẹ như vậy, cho dù là Địch Cửu cũng phải thoáng định thần, mới có thể miễn cưỡng nhớ được, vừa rồi đã nghe thấy gì.
Y ngạc nhiên cúi đầu, người trong lòng đã ngủ say.
Cả người cuộn tròn như anh nhi trong cơ thể mẹ, chỉ cố chấp rúc vào lòng y, cố chấp kéo tay y, kề sát ngực mình.
Y nói gì, quen thuộc như vậy, phảng phất rất lâu rất lâu về trước, đã từng nghe qua.
Y ngơ ngẩn nhìn Phó Hán Khanh, cứ mãi không chịu chuyển dời ánh mắt, không chịu chớp một thoáng. Qua rất lâu, rất lâu, nghe Phó Hán Khanh lại hô khe khẽ: “Địch Cửu, ta rất sợ đau, đừng làm ta đau.”
Tư thế ngủ giống hệt trẻ con như vậy, tư thái tràn ngập bất an ý đồ bảo hộ bản thân như vậy, trong giấc mơ không cách nào bình yên kêu gọi như vậy.
Địch Cửu trầm mặc rất lâu, sau đó cúi người, khe khẽ nói bên tai Phó Hán Khanh: “A Hán, chờ ta quay về, ta sẽ tặng ngươi một món lễ vật.”
Phó Hán Khanh trong giấc mơ, không nghe thấy lời hứa của Địch Cửu.
Đêm hôm đó, Phó Hán Khanh vẫn ngủ không được yên bình, y vẫn đứt quãng lặp đi lặp lại mấy lời ta rất sợ đau, đối xử với ta tốt một chút như thế.
Đêm hôm đó Địch Cửu vẫn không ngủ, y vẫn im lặng lắng nghe.
Y đã nhớ ra. Rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi y và Phó Hán Khanh vừa mới bắt đầu, Phó Hán Khanh luôn như vậy, dùng ánh mắt rất thanh triệt rất kỳ vọng kia mà nhìn y, không dưng lại nói mấy lời kiểu như ngươi phải đối xử tốt với ta, luôn là như vậy.
Nhưng mà mấy năm nay Phó Hán Khanh đã rất lâu rất lâu chẳng còn nhắc đến đề tài không đầu không đuôi này, sao bỗng nhiên lại nói ra.
Y không nói gì, chỉ một mực ôm Phó Hán Khanh, bảo hộ người kia, cho đến khi tia nắng sớm đầu tiên rọi qua chân trời, cho đến khi tiếng huyên náo dần dần từ xa xa truyền đến, cho đến khi ngoài cửa sổ có người thúc giục khởi hành, cho đến khi Phó Hán Khanh mở đôi mắt mơ mơ màng màng, y mới mỉm cười.
Phó Hán Khanh tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên, là vẻ tươi cười của Địch Cửu.
Một đêm không ngủ, một đêm ôm chặt, một đêm chưa từng thay đổi tư thế lần nào, mà y, chỉ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng chỉ mũi Phó Hán Khanh: “Nên rời giường rồi, heo lười.”
Con heo lười dậy thật sớm nhanh tay lẹ chân rửa mặt chải đầu, kiên trì tiễn biệt Địch Cửu. Y cùng chư vương, tiễn Địch Cửu ra tổng đàn.
Địch Cửu đã lên ngựa, rồi lại vẫy tay gọi Phó Hán Khanh, chờ y đến gần mới từ trên ngựa khom lưng, đem câu nói đêm qua Phó Hán Khanh không nghe thấy kia, kề tai y mà rất lớn tiếng nói một lần.
“Ta sẽ mang lễ vật về cho ngươi.”
Sau đó, không đợi Phó Hán Khanh trả lời, cũng chẳng nhìn biểu tình của y nữa, giục ngựa đi thẳng.
Phó Hán Khanh đứng đó, xa xa trông theo bóng dáng huyền y cao quan kia, giữa vạn dặm cát vàng, dần dần trở nên xa không thể với.
Địch Cửu, kỳ thật, ngươi an an toàn toàn quay về, chính là lễ vật tốt nhất.
Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể an an toàn toàn, khoái khoái lạc lạc, mãi mãi bên cạnh ta…
Ta chỉ hy vọng, vô số đêm ngắm sao mà ngủ sau này, bên cạnh ta sẽ có ngươi.
Địch Cửu, lúc quay về, ngươi có thể cho ta lễ vật như vậy không?
Phó Hán Khanh úp hai tay lên mu bàn tay y, đặt lên ngực mình, hỏi khe khẽ: “Khổ sở?”
“Không chỉ Phong Kính Tiết, ngay cả Phương Khinh Trần cũng là bằng hữu của ngươi, cũng cùng đến từ Tiểu Lâu, bọn họ đều đột tử, ngươi khổ sở trong lòng là nên thôi.”
“Ngươi biết Khinh Trần?”
“Ngươi thật coi ta là đồ ngốc hay sao.” Địch Cửu mỉm cười “Sự ủng hộ của Sở quốc với giáo ta toàn dựa vào người này một tay thúc đẩy, ta há có thể không đoán ra thân phận của y.”
“Vậy người trong Tiểu Lâu ở mấy nước khác là thân phận gì, ngươi cũng có thể suy luận ra.” Phó Hán Khanh tròn mắt nhìn y, thoạt nhìn giật mình không nhẹ.
Địch Cửu bật cười: “Ngươi yên tâm, việc này chỉ có ta biết, dù là Địch Nhất cũng không rõ. Y tuy biết ngươi đến từ Tiểu Lâu, nhưng không giống ta, có thể tiếp xúc với tình báo cơ mật nhất, có thể tra xét chính xác người chi phối sau lưng những chính sách đó là ai.”
Phó Hán Khanh thở phào, vui vẻ nói: “May mà chỉ có ngươi biết, ta không cần lo lắng truyền ra ngoài.”
Địch Cửu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của y, bất giác buồn cười, nhẹ nhàng đưa tay giúp y vuốt lại mớ tóc khi nãy nằm nhoài ra ngủ đã bị rối bù: “Sáng nay khi vừa nghe được tin tức, ta thật sự bị dọa nhảy dựng, bọn họ đều đến từ Tiểu Lâu thực lực cao thâm khó lường, sao lại cứ thế mất tính mạng một cách vô ích?”
“Lực lượng của Tiểu Lâu sẽ tuyệt không can dự thế gian, con đường của mọi người chúng ta, đều chỉ có thể tự mình đi, ải khó của mọi người, đều chỉ có thể tự mình đối mặt, Tiểu Lâu sẽ tuyệt không giúp đỡ. Kính Tiết lựa chọn tận trung vì Triệu quốc, cho dù ủy khuất oan uổng, cũng chỉ đành chấp nhận. Mà Khinh Trần… Với y mà nói, công danh phú quý, thành bại được mất, đều là phù vân, chỉ có Sở vương mới là quan trọng nhất, tất cả chỉ cần Sở vương không tín nhiệm y, y sẽ rất khó sống tiếp.”
Địch Cửu nhíu mày: “Ta không hiểu, làm sao lại có tổ chức vô tình như vậy, vô luận các ngươi đã gặp phải chuyện gì, họ trước đó đều không cứu giúp, chẳng lẽ sau đó cũng không đòi lại công đạo cho các ngươi sao?”
“Đòi lại công đạo, đòi như thế nào?” Phó Hán Khanh ngạc nhiên nhìn y “Báo thù ư? Đây là việc quyết không thể, vận mệnh của mỗi người do mỗi người phụ trách, Tiểu Lâu sẽ tuyệt không đi thay họ báo ân hay báo thù.”
“Cho dù là mọi người các ngươi đều xuất thân Tiểu Lâu, cũng đồng dạng không ra mặt cho bạn?” Địch Cửu càng thêm nghi ngờ.
“Đúng vậy, vừa nãy ở trong phòng nghị sự ta đã nói rồi mà, sẽ không báo thù cho Kính Tiết, Kính Tiết khẳng định cũng chưa từng hy vọng ta thay y báo thù, cũng như nếu ta có chuyện gì, Tiểu Lâu và những người khác đều không cố ý can dự.” Phó Hán Khanh ngưng mắt nhìn y, cười nói “Ta nhớ rất lâu rất lâu trước kia đã nói cho ngươi biết rồi mà.”
Địch Cửu cười khổ: “Tuy ngươi từng nói nhưng ta luôn cảm thấy khó mà tin được trên đời thật có chuyện kỳ quái thế này, rõ ràng là tồn tại rất cường đại, lại buông tay không quan tâm gì, vậy sự cường đại của Tiểu Lâu, sự tồn tại của Tiểu Lâu lại có ý nghĩa gì?”
Phó Hán Khanh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy sự tồn tại của Tiểu Lâu kỳ thật chẳng có ý nghĩa gì, giả sử nó không tồn tại thì tốt. Tiếc là trong hiện thực, nó nhất định tồn tại, nhất định bắt mỗi một thành viên vào hồng trần một hồi, đi cầu ngộ đạo gì đó, thăng hoa trên tinh thần gì đó, cái này cái kia gì đó, thật là rất vô vị…”
Nhìn y oán hận đầy miệng, Địch Cửu chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Cho dù chế độ của Tiểu Lâu thập phần vô tình, nhưng lòng người chung quy vẫn có tình, mất đi bằng hữu như vậy, ngươi cũng không cần cố ra vẻ không buồn.”
“Buồn đúng là có một chút, bất quá ngươi không cần lo lắng thay ta.” Phó Hán Khanh mỉm cười “Người ra từ Tiểu Lâu, vô luận là thân phận gì, địa vị gì, vô luận lựa chọn nhân sinh như thế nào, trong lòng đều chưa bao giờ coi trọng phù hoa danh lợi giữa nhân thế, ngay cả sinh mệnh cũng không thập phần để ý. Chúng ta đều cảm thấy sinh tử là một loại tuần hoàn bình thường, cuối của tử vong, biết đâu là một loại bắt đầu hoàn toàn mới khác, với tử vong, chúng ta chưa từng sợ hãi, cũng sẽ không quá bi ai.”
Địch Cửu càng khó hiểu, thoạt nghe đây quả thực giống như cái gọi là học thuyết mà mấy tà giáo nào đó khống chế môn đồ vô tri.
Sau khi chết sẽ là vãng sinh cực lạc, là sẽ đến một thế giới hoàn mỹ khác, là một loại bắt đầu khác, vì thế các môn đồ liền dũng cảm không sợ chết mà chỉ tuân theo lệnh.
Thật sự mà tính, tà giáo lớn nhất thiên hạ này chính là Tu La giáo, Tu La giáo cũng có cả đống biện pháp làm cho thuộc hạ không sợ chết.
Nhưng lực lượng cường đại của Tiểu Lâu căn bản không can dự nhân thế, vừa không cầu danh cũng không cầu lợi, chỉ để thuộc hạ đến nhân gian cầu ngộ đạo, không thể giác ngộ cho dù chết bên ngoài cũng không quan tâm, hành vi kiểu này, lại thật sự cổ quái khiến người căn bản chẳng thể lý giải.
Phó Hán Khanh thấy y nhíu mày, nhịn không được đưa tay cố sức vỗ ấn đường y bằng lại, cười nói: “Đừng nghĩ mấy chuyện không quan trọng này nữa.”
Không quan trọng?
Địch Cửu muốn cười lại cười không ra.
Người chết chính là bằng hữu của y, đồng môn của y, đồng bạn của y, Tiểu Lâu là nơi y đến, là nhà của y, mà y lại chỉ nói đây là việc không quan trọng.
“Vậy ngươi nói xem, cái gì mới là việc quan trọng?”
“Chúng ta bên nhau rất quan trọng đấy.” Phó Hán Khanh đáp thật đương nhiên, thấy biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Địch Cửu, chỉ đành ngượng ngùng nói “Các ngươi thương lượng lâu như vậy, đã thương lượng ra kết quả chưa?”
“Không ngoài bảo tồn tất cả tiền tài, che giấu tốt thực lực thật sự, vô luận bao nhiêu phong ba đến, đều bảo đảm chúng ta không cần chịu tổn thất trọng đại, ngày mai ta sẽ đi Sở quốc, tự mình tọa trấn.”
Phó Hán Khanh vội nhảy dựng lên: “Chúng ta cùng đi.”
“Chỉ sợ không thể. Ta không chỉ phải đi quản lý tất cả phân đàn Sở quốc, còn phải đi ứng phó khiêu khích quyết đấu của đám cao thủ chính đạo kia, ngươi biết loại sự tình này những người khác sẽ tuyệt không đồng ý cho ngươi đồng hành mà.” Địch Cửu cười nói “Muốn đi cùng ta, trước luyện lòng dạ cứng một chút lại nói.”
Phó Hán Khanh rất đỗi buồn bực kêu: “Sao luôn là ngươi đi, những người khác đều đang làm gì?”
“Vốn cũng nên là ta đi, chư vương có chức ty riêng, có thuộc hạ riêng, giáo vụ bình thường đều là giáo chủ và Thiên vương xử trí, đương nhiên, giáo chủ và Thiên vương trước kia là cùng một người. Nhưng hiện tại những việc này về ta quản là nên thôi, huống chi hiện giờ Dạ Xoa không thấy, Bích Lạc chưa về tổng đàn, Tiêu Thương cũng có chuyện của bản thân phải rời khỏi, tổng đàn nên có mấy cao thủ cao nhất trấn giữ, lúc này ngươi rời đi cũng không thích hợp.”
Phó Hán Khanh ủ rũ, rầu rĩ ngồi xuống, lát sau mới nói: “Ngươi lại phải quyết đấu với ai, nguy hiểm không?”
Địch Cửu cười nhàn nhạt, thoáng hàm chứa chút ngạo ý “Bạch đạo Sở quốc có Bách Thảo Sinh khá có phù danh, miễn cưỡng coi như một cao thủ. Đành phải do ta đến gặp, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
“Bách Thảo Sinh?” Phó Hán Khanh nhíu mày “Thoạt nghe như là một kẻ thông dược lý.”
“Thoạt nghe cái gì, vốn tên này nổi danh nhất chẳng phải võ công, mà là thiện sử dược vật.” Địch Cửu vừa tức giận vừa buồn cười lườm y một cái “Giáo chủ đại nhân, giang hồ nhân vật chí bình thường bảo ngươi đọc kỹ, ngươi đã ném đi đâu rồi?”
Phó Hán Khanh cười gượng đôi tiếng, tránh không đáp “Y đánh không lại ngươi, vạn nhất hạ độc hại ngươi thì làm sao?”
“Ngươi cho rằng ngần ấy năm khổ huấn ta nhận là vô ích, muốn dùng dược hạ ta, nào dễ dàng như vậy.”
Tuy Địch Cửu nói tự tin, Phó Hán Khanh rốt cuộc vẫn lo lắng, nghĩ nghĩ một chút chợt đứng dậy, kéo tay y chạy đi: “Đi theo ta.”
Địch Cửu thoáng có vẻ ngạc nhiên, mặc y kéo chạy như bay, vài bận muốn hỏi, rốt cuộc vẫn không hỏi. Vẫn nhẫn nại cùng y về chỗ giáo chủ ở, nhẫn nại để y trước mặt mọi người kéo tay lao vào phòng ngủ, nhẫn nại nhìn giáo chủ đại nhân lục rương lật tủ tung chăn bốn phía. Nhìn một gian phòng gọn gàng chớp mắt đã bị lật tung, thế mà hạ nhân khác, trước mặt mình còn đều giả cung cung kính kính tránh một bên, không ai dám nói gì. Địch Cửu cuối cùng vẫn không nhẫn nại được: “Ngươi rốt cuộc tìm gì thế?”
Phó Hán Khanh lại bị tiếng kêu này của y gọi thần hồn quay về, đưa mắt nhìn thoáng bốn phía, tìm được Phù Yên, vội vàng cao giọng hỏi: “Đá lần trước ta và Lăng Tiêu chơi bắn bi, cất hay là ném đi rồi.”
“Phương thúc vốn nói không cần để ý, quét đi là được, tôi thấy đá đó vừa tròn vừa đẹp, lúc trước bảo người bên dưới tìm đến cũng mất chút tâm tư, giáo chủ dùng cũng thuận tay, bèn đặc ý cất đi.” Phù Yên mỉm cười tiến lên, thoáng chốc đã từ đống hỗn độn lật ra một cái hộp nhỏ đưa qua.
Phó Hán Khanh nhận lấy, một tay mở nắp, lôi từ bên trong ra một hòn đá tròn phủ đầy bụi, quay người mặt đầy tươi cười dâng bảo vật cho Địch Cửu: “Ngươi đem theo cái này đi.”
Địch Cửu nhíu mày nhìn hòn đá toàn bụi kia: “Đây là cái gì?”
Phó Hán Khanh lấy tay áo cố sức lau hai cái, miễn cưỡng bớt chút bụi, lại đưa qua: “Ngươi xem.”
Địch Cửu nhíu mày, nhẫn nại tiếp nhận thứ bụi lem nhem này, đặt trước mắt quan sát kỹ lưỡng, chợt chấn động, thất thanh nói: “Thiên ma châu.”
“Đúng vậy, tránh được bách độc đó, ngươi mang theo ta mới yên tâm.” Phó Hán Khanh hớn hở nói.
Địch Cửu xanh xám mặt: “Ngươi, ngươi lấy thiên ma châu bỏ lẫn trong đống đá chơi bắn bi, lại suýt nữa bị quét mất, ngươi…” Y hít một hơi thật sâu “Nếu đám Dao Quang mà biết, họ có thể xé tươi ngươi.”
Phó Hán Khanh cười thật vô tâm vô phế: “Bọn họ không phải đều không biết sao?’
Địch Cửu mới thôi chán nản, một tay đưa trả thiên ma châu cho y “Đây là tín vật giáo chủ, chỉ giáo chủ được đeo, ta không thể cầm, những người khác cũng sẽ không đồng ý cho ta cầm đâu.”
Phó Hán Khanh cười hì hì tiếp nhận, cười hì hì tự tay nhét vào ngực Địch Cửu: “Những người khác không biết, tự nhiên sẽ không cách nào phản đối.”
Những người khác không biết?
Ánh mắt Địch Cửu đảo qua, cả một phòng đầy người, Phương thúc, Lăng Tiêu, Phù Yên, từng kẻ mắt trừng khéo phải to hơn cả chuông đồng.
Đây gọi là những người khác không biết đó hả?
Chuyện nghiêm trọng như vậy, truyền ra ngoài thì xong.
Phó Hán Khanh theo ánh mắt y nhất nhất nhìn qua, cười nói: “Các ngươi đều sẽ không nói ra ngoài chứ?”
Phương bá lẻn đi nhanh như gió: “Tôi chưa nhìn thấy gì cả, chưa nghe thấy gì cả.”
Lăng Tiêu mắt không liếc xéo bước ra ngoài: “Nói cái gì? Có chuyện gì phát sinh đâu.”
Phù Yên mang theo một tràng cười như chuông bạc chạy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Thời tiết hôm nay thật là tốt.”
Phó Hán Khanh cười nhìn Địch Cửu: “Ngươi xem, mọi người đều rất có năng lực giữ bí mật.”
Địch Cửu cười ngất, rất muốn nói cho y biết, có thể giữ bí mật nhất chính là người chết. Chẳng qua nhìn khuôn mặt cười quá ngu ngốc kia, y vẫn quyết định không uổng phí sức lực.
Phó Hán Khanh nhìn biểu tình vừa tức giận vừa buồn cười của y, khoái trá tiến đến trước mặt, mở to đôi mắt rất đỗi thuần khiết mà nhìn y: “Việc này, Phù Yên nói, đêm nay thời tiết rất tốt, việc đó, ngươi ngày mai sẽ phải đi rồi, việc này…”
“Ngươi đừng việc này việc đó nữa.” Địch Cửu nén cười, một phen kéo y vào lòng, thân thể hai người đồng loạt mất đi trọng tâm ngã lên giường.
Phó Hán Khanh kêu: “Cửa phòng chưa đóng…”
Địch Cửu mắt cũng không ngắm một cái, thuận tay phất tay áo, cửa phòng ầm ầm đóng lại, đóng kín một phòng ôn nhu.
Đêm hôm đó trăng sao cực đẹp, đêm hôm đó gió đêm cực nhu hòa, đêm hôm đó trong khu viện trước sau ba tầng chỗ giáo chủ ở, tất cả những người không phận sự đều lặng lẽ tránh đi, chỉ sợ quấy nhiễu tình cảm như thế.
Đêm hôm đó, kích tình qua đi. Địch Cửu ôm Phó Hán Khanh tựa ngủ mà không ở trong lòng, hỏi khe khẽ: “A Hán, cả đời này, ngươi có nguyện vọng gì rất quan trọng không?”
“Có chứ.” Phó Hán Khanh đáp khe khẽ “Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là ngủ giữa biển sao, mệt thì ngủ, tỉnh thì ngắm sao, ngắm mệt lại ngủ tiếp.”
Địch Cửu ngẩn người một thoáng mới cười khổ ra tiếng, nguyện vọng của loại heo lười điển hình cỡ nào.
“Nhưng mà, hiện tại…” Phó Hán Khanh chìa tay, vòng qua lưng y, cười khe khẽ: “Hiện tại, ta hy vọng, lúc ta ngắm sao ngủ, bên cạnh có thể có ngươi.”
Địch Cửu bỗng thở dài khe khẽ một tiếng, chìa tay vuốt tóc Phó Hán Khanh, sau đó cẩn thận mơn trớn trán y, mi mắt y, khuôn mặt y.
Phó Hán Khanh hơi co người, lại rúc vào lòng y, kề sát đầu trong ngực y, bất an kéo tay y, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
Địch Cửu cười nhẹ, người kia bao nhiêu năm qua vẫn sợ lạnh như vậy, không yên bình như vậy. Buồn ngủ, luôn phải rúc vào lòng người khác. Cũng chẳng quan tâm người ta có thoải mái hay không.
Phó Hán Khanh chỉ lo nghe tim y đập, tiếng tim đập rõ ràng, có lực, mang theo sinh mệnh.
Mỗi người đều có tim nhỉ, tim mỗi người đều có máu thịt, tim mỗi người đều ấm áp và mềm mại nhỉ, cho nên… biết đâu…
Y nặng nề thiếp đi, rồi lại phảng phất bất an.
Tay tìm kiếm trước ngực, chỗ lồng ngực bên trái, tìm được tay Địch Cửu, đè chặt tay y, cùng ngón tay y bện chặt vào nhau, thế là an bình.
Cho nên… biết đâu…
Tim ta nếu giao vào đôi tay như vậy, y sẽ quý trọng chứ? Y sẽ che chở chứ, y sẽ không buông tay ném đi, sẽ không khiến nó nát bấy chứ?
Địch Cửu, ta kỳ thật rất sợ đau, cho nên nhất thiết đừng làm ta đau quá.
Y nói khẽ: “Địch Cửu, ngươi phải đối xử với ta tốt một chút.”
Thanh âm kia thấp như vậy, nhẹ như vậy, cho dù là Địch Cửu cũng phải thoáng định thần, mới có thể miễn cưỡng nhớ được, vừa rồi đã nghe thấy gì.
Y ngạc nhiên cúi đầu, người trong lòng đã ngủ say.
Cả người cuộn tròn như anh nhi trong cơ thể mẹ, chỉ cố chấp rúc vào lòng y, cố chấp kéo tay y, kề sát ngực mình.
Y nói gì, quen thuộc như vậy, phảng phất rất lâu rất lâu về trước, đã từng nghe qua.
Y ngơ ngẩn nhìn Phó Hán Khanh, cứ mãi không chịu chuyển dời ánh mắt, không chịu chớp một thoáng. Qua rất lâu, rất lâu, nghe Phó Hán Khanh lại hô khe khẽ: “Địch Cửu, ta rất sợ đau, đừng làm ta đau.”
Tư thế ngủ giống hệt trẻ con như vậy, tư thái tràn ngập bất an ý đồ bảo hộ bản thân như vậy, trong giấc mơ không cách nào bình yên kêu gọi như vậy.
Địch Cửu trầm mặc rất lâu, sau đó cúi người, khe khẽ nói bên tai Phó Hán Khanh: “A Hán, chờ ta quay về, ta sẽ tặng ngươi một món lễ vật.”
Phó Hán Khanh trong giấc mơ, không nghe thấy lời hứa của Địch Cửu.
Đêm hôm đó, Phó Hán Khanh vẫn ngủ không được yên bình, y vẫn đứt quãng lặp đi lặp lại mấy lời ta rất sợ đau, đối xử với ta tốt một chút như thế.
Đêm hôm đó Địch Cửu vẫn không ngủ, y vẫn im lặng lắng nghe.
Y đã nhớ ra. Rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi y và Phó Hán Khanh vừa mới bắt đầu, Phó Hán Khanh luôn như vậy, dùng ánh mắt rất thanh triệt rất kỳ vọng kia mà nhìn y, không dưng lại nói mấy lời kiểu như ngươi phải đối xử tốt với ta, luôn là như vậy.
Nhưng mà mấy năm nay Phó Hán Khanh đã rất lâu rất lâu chẳng còn nhắc đến đề tài không đầu không đuôi này, sao bỗng nhiên lại nói ra.
Y không nói gì, chỉ một mực ôm Phó Hán Khanh, bảo hộ người kia, cho đến khi tia nắng sớm đầu tiên rọi qua chân trời, cho đến khi tiếng huyên náo dần dần từ xa xa truyền đến, cho đến khi ngoài cửa sổ có người thúc giục khởi hành, cho đến khi Phó Hán Khanh mở đôi mắt mơ mơ màng màng, y mới mỉm cười.
Phó Hán Khanh tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên, là vẻ tươi cười của Địch Cửu.
Một đêm không ngủ, một đêm ôm chặt, một đêm chưa từng thay đổi tư thế lần nào, mà y, chỉ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng chỉ mũi Phó Hán Khanh: “Nên rời giường rồi, heo lười.”
Con heo lười dậy thật sớm nhanh tay lẹ chân rửa mặt chải đầu, kiên trì tiễn biệt Địch Cửu. Y cùng chư vương, tiễn Địch Cửu ra tổng đàn.
Địch Cửu đã lên ngựa, rồi lại vẫy tay gọi Phó Hán Khanh, chờ y đến gần mới từ trên ngựa khom lưng, đem câu nói đêm qua Phó Hán Khanh không nghe thấy kia, kề tai y mà rất lớn tiếng nói một lần.
“Ta sẽ mang lễ vật về cho ngươi.”
Sau đó, không đợi Phó Hán Khanh trả lời, cũng chẳng nhìn biểu tình của y nữa, giục ngựa đi thẳng.
Phó Hán Khanh đứng đó, xa xa trông theo bóng dáng huyền y cao quan kia, giữa vạn dặm cát vàng, dần dần trở nên xa không thể với.
Địch Cửu, kỳ thật, ngươi an an toàn toàn quay về, chính là lễ vật tốt nhất.
Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể an an toàn toàn, khoái khoái lạc lạc, mãi mãi bên cạnh ta…
Ta chỉ hy vọng, vô số đêm ngắm sao mà ngủ sau này, bên cạnh ta sẽ có ngươi.
Địch Cửu, lúc quay về, ngươi có thể cho ta lễ vật như vậy không?
/215
|