Kỳ quái biết mấy, thế giới một phiến hắc ám, không còn mảy may quang minh, ý thức của y lại thủy chung chưa từng tiêu tan.
Cảm giác được rõ ràng thân thể này đang chết đi, đang mất đi hết thảy cơ năng bình thường.
Cho nên không chỉ huy được thân thể, thậm chí đánh mất xúc giác bình thường, cho nên pháo hoa rợp trời, tiếng nổ rền vang, tai lại chẳng nghe thấy thanh âm, cho nên vẫn mở miệng, nhưng không cách nào nói ra lời cáo biệt cuối cùng, cho nên mở mắt, thị lực lại như chưa bao giờ từng tồn tại.
Cả thế giới, trừ hắc ám thì chẳng còn gì khác.
Có lẽ bởi vì có được tinh thần lực cường đại vượt xa thế nhân, cho nên khi thân xác bước về hướng tử vong, thần trí lại thanh tỉnh khó tin.
Cường đại như vậy, là hạnh hay bất hạnh? Phó Hán Khanh không biết.
Y biết chỉ cần im lặng chờ đợi, tử vong cuối cùng sẽ buông xuống, hắc ám cuối cùng sẽ qua đi, sau đó là trở về, sau đó… có lẽ y sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để chữa thương.
Lần vào đời tiếp theo, sẽ là thời nào đời nào, lần tiếp theo quay về nhân gian, non xanh nơi nào là chỗ chôn xương cốt Địch Cửu…
Lại hoặc là…
Hắc ám vô biên vô hạn, trầm tịch vĩnh viễn không có bờ bến, suy nghĩ của người ta ngược lại rõ ràng lạ thường…
Lại hoặc là, vĩnh viễn không còn đời kế tiếp nữa đâu.
Nhân gian tình ái, vĩnh viễn không phải vật y có thể hiểu có thể giải có thể có được.
Vô luận là hờ hững tiếp nhận hết thảy, hay cố gắng dung nhập hết thảy, nói đến nói đi đều là sai. Đã như vậy, tại sao còn phải lần lượt tiếp tục…
Trừng phạt cũng được, giáo quy cũng thế, hết thảy cứ mặc nó đi… Vĩnh viễn vĩnh viễn đừng nếm thử nữa…
Y ngu xuẩn như vậy, ngây thơ cho rằng, cứ ôm mãi, là có thể xua hết giá lạnh, tin tưởng buồn cười, rằng cứ mãi nắm tay, là có thể ủ ấm đầu ngón tay vĩnh viễn lạnh lẽo kia.
Thì ra, đó chỉ là ảo giác do thời gian quá dài lâu tạo thành. Thì ra năm tháng quá dài dòng, một mực không chịu buông lỏng vòng tay, thế là, ấm áp của y đã lưu lại trên mình người kia.
Y cho là người y yêu đã ấm rồi, nhưng hóa ra, cảm nhận được, chẳng qua là dư âm hơi ấm mình lưu lại, chỉ cần gió nhẹ thoảng qua, sẽ lặng lẽ tiêu tan mất.
Rốt cuộc, không thể ủ ấm được đôi tay lạnh băng, rốt cuộc không thể được một phần tình ái chân chính, rốt cuộc đời này, một lần nữa trở thành người bị vứt bỏ kia, rốt cuộc lần này, đối mặt vẫn là phản bội và bán đứng.
Không muốn hận người kia, không muốn trách người kia. Người kia đối xử với y kỳ thật cũng không có gì là không tốt. Chỉ là, trong sinh mệnh của người, có một số thứ càng quan trọng hơn càng quý trọng hơn. Thế là, chỉ đành vứt bỏ y.
Hết thảy hết thảy, cùng bảy trăm năm xa xôi vô hạn về trước, không hề có quá nhiều bất đồng.
Năm đó chưa từng hận Địch Phi, hiện tại cũng sẽ không đi oán hận y. Chỉ hy vọng, y sau khi đã trả cái giá lớn như vậy, có thể thỏa mãn như nguyện, có thể được thứ y muốn, chí ít có thể sống khoái hoạt hơn Địch Phi một chút…
Phó Hán Khanh mê mang nghĩ như vậy. Ngàn vạn loại ý nghĩ thay phiên đến rồi đi, giữa hỗn loạn vô hạn, lại như có một đạo sấm sét bổ xuống thế gian hắc ám kia, trước mắt dường như thoáng sáng lên, thân thể đột nhiên chấn động, hô hấp vốn đã mỏng manh lại trở nên nặng nề.
Địch Phi… Địch Phi…
Y vậy mà quên mất Địch Phi.
Bảy trăm năm trước phản bội bất đắc dĩ, bảy trăm năm trước bán đứng có nỗi khổ âm thầm, bảy trăm năm trước, vứt bỏ thanh tỉnh lại bi thương như thế.
Y nói, ta sẽ không chết, lại chết trong lòng người.
Bảy trăm năm sau, hàn ngọc băng quan, cách trở giữa thời không vô hạn.
Y ở trước quan tài của ông ấy, nghe người khác cho y biết, người trong truyền thuyết kia, vẫn không hề khoái hoạt.
Địch Cửu, vứt bỏ ta rồi, ngươi có thể khoái hoạt?
Địch Cửu, đưa ra lựa chọn rồi, ngươi liệu có không tiếc nuối?
Nếu ta từ đây chết đi, phải chăng sau quãng thời gian xa xôi, ta sẽ chỉ ở trong máy hiển thị, nhìn thấy cái chết cô tịch của ngươi. Phải chăng sau dòng năm tháng vô tận, ta sẽ chỉ nghe người nhẹ nhàng bâng quơ nói đến, ngươi trong truyền thuyết đó, mọi người chỉ quan tâm những sự tích anh hùng ngươi đã làm, lại chưa từng để ý, ngươi có khoái hoạt hay không?
Ta bảy trăm năm sau, đứng trước băng quan, nhìn dung nhan vĩnh viễn ngủ say kia, ta tự hỏi mình, ta cũng hỏi ông ấy, chủ nhân, nếu năm đó ta không chết, ông phải chăng sẽ khoái hoạt một chút, nếu năm đó ta có thể sống tiếp, cười nói cho ông biết, hết thảy kỳ thật không sao đâu, ông liệu có phải sẽ không còn cô tịch.
Ta hỏi bản thân ta, ta hỏi trời, ta hỏi đất, ta hỏi người trong băng quan kia, ta hiện tại đã hiểu rất nhiều chuyện, ta hiện tại đã biết rõ rất nhiều tâm tình của ông, nhưng mà, có phải là đã quá muộn.
Thân thể Phó Hán Khanh theo lý nên không thể động đậy nữa kia chợt giãy giụa kịch liệt. Y cơ hồ đang vô ý thức giãy giụa.
Quãng thời gian bảy trăm năm, bất quá nháy mắt một mộng.
Chẳng lẽ, y thật phải đợi bảy trăm năm khác nữa, lại cách thời không xa xăm, đi chất vấn một người khác, chất vấn dải thương thiên và đại địa, ta đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, thế nhưng, có phải là đã quá muộn?
Sống sót!
Ý nghĩ này dâng lên tự khi nào, không biết.
Sống sót!
Y chỉ biết là, nắm chặt một luồng suy nghĩ này, không bao giờ chịu buông ra nữa.
Sống sót!
Tận mọi lực lượng, nhẫn hết thảy khổ nạn, sống sót.
Chỉ cần còn sống, hết thảy cuối cùng có thể vãn hồi, chỉ cần còn sống, sẽ không có sai lầm vĩnh viễn không thể sửa chữa.
Địch Cửu, ngươi vứt bỏ ta, ta lại không hề muốn hận ngươi, ta lại vẫn cứ hy vọng ngươi sống khoái hoạt.
Nhưng nếu có một ngày, ngươi phát hiện ngươi không hề khoái hoạt, nếu có một ngày, ngươi cảm thấy thứ ngươi theo đuổi e rằng chẳng phải là thứ ngươi muốn nhất, nếu có một ngày, ngươi đột nhiên nhớ đến ta, đột nhiên cảm thấy giết chết ta có lẽ là một sai lầm, vậy thì khi ngươi quay đầu, sẽ phát hiện ta vẫn đang ở đây, ta vẫn mãi ở đây.
Có rất nhiều chuyện, biết đâu chúng ta đều nên thảo luận một chút.
Biết đâu, không còn ước định tình nhân gì đó, biết đâu giữa ngươi và ta không phải chỉ có thể có tình yêu, biết đâu từ đây chỉ cười hờ hững, giang hồ quên nhau, nhưng ít nhất ngươi có thể quay đầu, ngươi có khả năng quay đầu, ngươi có cơ hội quay đầu nhìn một thoáng, sau đó, không bi thương, không tịch mịch, không cảm thấy sai hận khó trở lại.
Biết đâu, ngày đó, ngươi có thể khoái hoạt đôi chút.
Biết đâu, sau đó, ta không cần lại hỏi quá nhiều vì sao nữa.
Sống sót!
Phó Hán Khanh ở trong bóng tối nói với bản thân y.
Thế nhưng, sống sót, đây là sự đấu tranh vất vả xiết bao gian nan xiết bao vô vọng xiết bao.
Y dùng hết tất cả sức lực, chỉ vẻn vẹn có thể dời tay mình đến ngực, bịt vết thương. Giống như làm thế là máu sẽ không chảy nữa.
Thân thể đang mất đi hết thảy tri giác, máu vẫn đang không ngừng chảy mất khỏi cơ thể.
Y không sức đâu điểm huyệt cầm máu, y không cách nào bôi thuốc tự cứu, nơi đây hoang vắng, trong vòng mười dặm không một bóng người. Huống chi, cho dù có người, y cũng chẳng có sức kêu cứu.Chỉ có thể dựa vào tinh thần lực cường đại của y, cố gắng chèo chống thân thể đang mất đi tất cả cơ năng, không chịu đi chết. Chỉ có thể dựa vào ý chí của y, đi thanh tỉnh chịu đựng tất cả khổ nạn, hắc ám vô tận. Chỉ bởi vì, không thể ngủ đi.
Y không biết mình có thể kiên trì bao lâu, y không biết liệu có thể có cứu tinh xuất hiện, y thậm chí chưa từng nghĩ đến, giãy giụa như vậy bất quá là phí công, bất quá là bỗng dưng khiến khổ nạn của mình tăng thêm gấp bội…
Nhưng mà, y muốn sống sót.
Đừng có thêm một Địch Phi, đừng có thêm một lần sai lầm, đừng có thêm một lần, trước băng quan mà hỏi vô ngôn.
Ta muốn sống sót.
Địch Cửu, ta hy vọng ngươi có thể khoái hoạt, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn sẽ không hối hận, sẽ không đau khổ, sẽ không cô cô tịch tịch mà đi hết nhân sinh.
Ta muốn sống sót.
Địch Cửu, giữa ngươi và ta đi đến hôm nay, cố nhiên có chấp niệm của ngươi, cũng nhất định có sai lầm của ta. Nếu có cơ hội, mong hai ta có thể thản nhiên đối mặt. Mong hai ta có thể cởi bỏ khúc mắc, mong hai ta có thể biết mình đã sai ở đâu.
Ta muốn sống sót, bởi vì, Địch Cửu, ta có rất nhiều, rất nhiều lời, muốn hỏi ngươi…
Trong thế giới hắc ám, vô luận nỗ lực thế nào cũng chẳng thể tìm thấy một chút dương quang, mỗi một phân mỗi một tấc thân thể đều đang kêu gào mỏi mệt, đều đang kỳ vọng được ngủ say.
Ngủ đi, không còn khổ nạn, không còn đau đớn, không còn vật lộn, sau khi tỉnh lại, chính là thế giới thần tiên.
Ngủ đi, y vốn là người lười biếng, ngủ say giữa biển sao, đâu quan tâm thế sự chìm nổi, vốn là nguyện vọng của y.
Ngủ đi, ngủ đi nào…
Muốn từ đấy một mộng thiếp đi, dễ dàng biết mấy, đơn giản biết mấy. Mà khốn khổ cầm cự không chịu ngủ, không chịu chết, lại buồn cười biết mấy, gian nan biết mấy.
Trong hắc ám, đôi tai vốn đã mất đi thính lực, cư nhiên lại có thể một lần nữa nghe được tiếng máu tươi của mình từng giọt nhỏ xuống đất, bất quá, đó hẳn chỉ là ảo thính thôi…
Qua bao lâu rồi, một nén nhang hay là một vạn năm, cho dù có máu, chắc cũng đã sớm chảy cạn rồi.
Không chịu ngủ, không thể ngủ, cắn răng liều mạng ngưng tụ ý thức đi đối kháng sự mỏi mệt của thân thể, y không thể không liều mạng nghĩ ngợi lung tung, để phân tán lực chú ý của mình.
Nhưng mà, trong mỗi một sự kiện y nghĩ, đều có Địch Cửu.
Địch Cửu cười mắng y là heo lười, Địch Cửu gặp ác mộng trên giường y, Địch Cửu phẫn nộ nhắm y đập bàn đá ghế.
Địch Cửu vừa mắng y tốt quá đáng, vừa thu liễm sát khí, thủ hạ lưu người sống. Địch Cửu cười hỏi nguyện vọng của y, Địch Cửu ôm y dưới tà dương, Địch Cửu dẫn y đi khắp thiên hạ, Địch Cửu vì y dựng lưu ly ốc.
Trí nhớ của y tốt đến quá đáng, cho nên mỗi một nháy mắt, đều không thể quên.
Tinh thần lực của y mạnh quá mức, cho nên, mỗi một điểm quá khứ, đều vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
Trong hắc ám y giãy giụa, trong hắc ám y kiên trì, không chịu chết đi.
Sống sót, ta muốn sống sót, bởi vì, Địch Cửu, ta muốn hỏi ngươi, vì sao?
Vì sao lúc bỏ trốn dẫn ta trải hết nhân sinh, cho dù là muốn tạo cơ hội cho hành động, nhưng vì sao đầu nhập như vậy, khoái hoạt bắt đầu mỗi một lần sinh mệnh hoàn toàn mới như vậy? Khi đó, lúc ngươi cười, là diễn kịch hay là khoái hoạt thật sự, khi đó, ngươi nỗ lực cùng ta suy tính vì sinh kế, tận tâm cùng ta làm mỗi một gia đình, có từng có cảm xúc, từng có do dự không nỡ trong nháy mắt?
Lang thang như vậy, cuộc sống như vậy, tại sao phải nghiêm túc như vậy, tại sao phải là thời gian dài như vậy.
Phải chăng, kỳ thật ngươi cũng từng trông mong, hết thảy những điều đó không phải trò chơi, mà là chân thật.
Tại sao dựng lưu ly ốc cho ta? Dùng hết tài lực tinh lực và nhân lực như vậy, chẳng qua đổi lấy ba ngày được nhau, ba ngày khoái ý?
Ngươi đã chiếm được manh mối kho báu, ngươi đã biết ta không còn giá trị lợi dụng khác nữa, vì sao cho ta tòa lưu ly ốc này, vì sao cùng ta giữa sao sáng không rời không bỏ suốt ba ngày đêm.
Vì sao phải có một trời pháo hoa này, vì sao phải khổ tâm như thế, muốn giết ta, có rất nhiều biện pháp càng sạch sẽ gọn gàng, càng đơn giản bớt sức hơn.
Dã tâm của ngươi, kế hoạch của ngươi, tương lai của ngươi, đều cần khoản tiền đáng kể. Vì sao còn phải uổng phí ném đi, chỉ vì ba ngày như ý này, chỉ vì một đêm huyễn lệ này, chỉ vì một kiếm đâm ra đúng khoảnh khắc ta khoái hoạt nhất kia?
Vì sao?
Địch Cửu, vì sao phát hiện ta không chết, ngươi không thêm một kiếm nữa, vì sao ngươi đi nhanh như vậy, trầm mặc như vậy, kiên quyết như vậy.
Vì sao?
Địch Cửu, ta muốn sống sót, ta muốn hỏi ngươi rất nhiều rất nhiều những điều tại sao?
Bảy trăm năm trước, ta biết ta nhất định đã phạm sai lầm cực lớn. Mà hiện tại, ta không muốn phạm một lần nữa, ta càng không muốn ngươi cũng phạm sai lầm như thế.
Ta phải sống sót, vì ta, vì ngươi…
Thế nhưng, ta không biết, nỗ lực của ta rốt cuộc có tác dụng gì, ta không biết, kiên trì của ta sẽ tan tành vào khoảnh khắc nào.
Máu cứ một mực chảy, ta cảm thấy, máu của ta cũng lạnh ngắt rồi.
Ngực bắt đầu đau, đây nhất định là ảo giác. Hiện tại thân thể này khẳng định là cả cảm giác đau cũng không còn. Huống chi, tim ta chưa hề bị đâm bị thương, sao có thể có cảm giác bị chém, bị nghiền, bị đốt thành tro bụi.
Hắc ám vẫn ở đó, có làm thế nào cũng không xua đi được. Địch Cửu, tỉnh táo, chờ đợi, chống chịu thế này, sau đó không thể nề hà nhìn sinh mệnh trôi qua, bất lực mặc cho thân thể chết dần từng chút, cảm giác được thân thể càng lúc càng lạnh, cảm giác được máu tươi từng chút chảy sạch như vậy…
Địch Cửu, cảm giác kiểu này, thật sự rất không tốt.
Giang hồ lắm nguy hiểm, mong ngươi ngày khác… đừng bị thương như ta, đừng khốn đốn như ta, đừng…
Cho dù là tinh thần lực cường đại như y, thần thức cuối cùng cũng dần dần hỗn loạn.
Tinh thần có cường đại hơn cũng chắc chắn bị vây khốn bởi thân thể yếu đuối, mà không thể không khuất phục quy tắc của sinh mệnh.
Địch Cửu, ta muốn sống sót, nhưng mà, ta thật sự, không biết còn có thể duy trì bao lâu, ta thật sự không biết…
Đêm hôm đó, pháo hoa đang đẹp, đốt hết nhân gian phồn hoa, chiếu sáng một trời trăng sao.
Pháo hoa trong vòng mười dặm, chỉ vì một người mà đốt, đốt trọn một đêm.
Ngoài mười dặm, có bao nhiêu phụ nhân trĩ tử, hô phu tìm phụ, có bao nhiêu lão giả già nua, dìu dắt nhau, có bao nhiêu tình nhân trẻ tuổi, sóng vai ngửa đầu, cùng ngắm tinh huy rợp trời này, nói cười không dứt.
Cái đêm lửa màu rợp trời đó, có bao nhiêu vẻ tươi cười của hài đồng, có bao nhiêu lời thầm thì của tình nhân, có bao nhiêu suy đoán thế nhân đàm luận không hết.
Pháo hoa bực này, là vì thịnh sự nơi nào mà đốt, phải có tình nghĩa sâu biết mấy, mới chịu kiến tạo phù hoa xán lạn như thế.
Chẳng ai biết, ở nơi mù mịt không khói bếp, có một người nằm trên mặt đất lạnh băng, trong hắc ám, bắt buộc mình chịu đựng hết thảy khổ sở, kiên trì vùng vẫy không chịu chết đi.
Khắp trời đều là pháo hoa vì y mà đốt, y không nghe thấy tiếng rền vang, bên cạnh là lưu ly ánh ra hết thảy mỹ cảnh kia, y không nhìn thấy dị thải như vậy.
Dưới trăng sao, vào cái đêm phù hoa, có một người khốn khổ giãy giụa, không chịu chết đi, vì, chỉ là không muốn người giết y, nhiều năm sau, cô quạnh bi lương.
Cảm giác được rõ ràng thân thể này đang chết đi, đang mất đi hết thảy cơ năng bình thường.
Cho nên không chỉ huy được thân thể, thậm chí đánh mất xúc giác bình thường, cho nên pháo hoa rợp trời, tiếng nổ rền vang, tai lại chẳng nghe thấy thanh âm, cho nên vẫn mở miệng, nhưng không cách nào nói ra lời cáo biệt cuối cùng, cho nên mở mắt, thị lực lại như chưa bao giờ từng tồn tại.
Cả thế giới, trừ hắc ám thì chẳng còn gì khác.
Có lẽ bởi vì có được tinh thần lực cường đại vượt xa thế nhân, cho nên khi thân xác bước về hướng tử vong, thần trí lại thanh tỉnh khó tin.
Cường đại như vậy, là hạnh hay bất hạnh? Phó Hán Khanh không biết.
Y biết chỉ cần im lặng chờ đợi, tử vong cuối cùng sẽ buông xuống, hắc ám cuối cùng sẽ qua đi, sau đó là trở về, sau đó… có lẽ y sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để chữa thương.
Lần vào đời tiếp theo, sẽ là thời nào đời nào, lần tiếp theo quay về nhân gian, non xanh nơi nào là chỗ chôn xương cốt Địch Cửu…
Lại hoặc là…
Hắc ám vô biên vô hạn, trầm tịch vĩnh viễn không có bờ bến, suy nghĩ của người ta ngược lại rõ ràng lạ thường…
Lại hoặc là, vĩnh viễn không còn đời kế tiếp nữa đâu.
Nhân gian tình ái, vĩnh viễn không phải vật y có thể hiểu có thể giải có thể có được.
Vô luận là hờ hững tiếp nhận hết thảy, hay cố gắng dung nhập hết thảy, nói đến nói đi đều là sai. Đã như vậy, tại sao còn phải lần lượt tiếp tục…
Trừng phạt cũng được, giáo quy cũng thế, hết thảy cứ mặc nó đi… Vĩnh viễn vĩnh viễn đừng nếm thử nữa…
Y ngu xuẩn như vậy, ngây thơ cho rằng, cứ ôm mãi, là có thể xua hết giá lạnh, tin tưởng buồn cười, rằng cứ mãi nắm tay, là có thể ủ ấm đầu ngón tay vĩnh viễn lạnh lẽo kia.
Thì ra, đó chỉ là ảo giác do thời gian quá dài lâu tạo thành. Thì ra năm tháng quá dài dòng, một mực không chịu buông lỏng vòng tay, thế là, ấm áp của y đã lưu lại trên mình người kia.
Y cho là người y yêu đã ấm rồi, nhưng hóa ra, cảm nhận được, chẳng qua là dư âm hơi ấm mình lưu lại, chỉ cần gió nhẹ thoảng qua, sẽ lặng lẽ tiêu tan mất.
Rốt cuộc, không thể ủ ấm được đôi tay lạnh băng, rốt cuộc không thể được một phần tình ái chân chính, rốt cuộc đời này, một lần nữa trở thành người bị vứt bỏ kia, rốt cuộc lần này, đối mặt vẫn là phản bội và bán đứng.
Không muốn hận người kia, không muốn trách người kia. Người kia đối xử với y kỳ thật cũng không có gì là không tốt. Chỉ là, trong sinh mệnh của người, có một số thứ càng quan trọng hơn càng quý trọng hơn. Thế là, chỉ đành vứt bỏ y.
Hết thảy hết thảy, cùng bảy trăm năm xa xôi vô hạn về trước, không hề có quá nhiều bất đồng.
Năm đó chưa từng hận Địch Phi, hiện tại cũng sẽ không đi oán hận y. Chỉ hy vọng, y sau khi đã trả cái giá lớn như vậy, có thể thỏa mãn như nguyện, có thể được thứ y muốn, chí ít có thể sống khoái hoạt hơn Địch Phi một chút…
Phó Hán Khanh mê mang nghĩ như vậy. Ngàn vạn loại ý nghĩ thay phiên đến rồi đi, giữa hỗn loạn vô hạn, lại như có một đạo sấm sét bổ xuống thế gian hắc ám kia, trước mắt dường như thoáng sáng lên, thân thể đột nhiên chấn động, hô hấp vốn đã mỏng manh lại trở nên nặng nề.
Địch Phi… Địch Phi…
Y vậy mà quên mất Địch Phi.
Bảy trăm năm trước phản bội bất đắc dĩ, bảy trăm năm trước bán đứng có nỗi khổ âm thầm, bảy trăm năm trước, vứt bỏ thanh tỉnh lại bi thương như thế.
Y nói, ta sẽ không chết, lại chết trong lòng người.
Bảy trăm năm sau, hàn ngọc băng quan, cách trở giữa thời không vô hạn.
Y ở trước quan tài của ông ấy, nghe người khác cho y biết, người trong truyền thuyết kia, vẫn không hề khoái hoạt.
Địch Cửu, vứt bỏ ta rồi, ngươi có thể khoái hoạt?
Địch Cửu, đưa ra lựa chọn rồi, ngươi liệu có không tiếc nuối?
Nếu ta từ đây chết đi, phải chăng sau quãng thời gian xa xôi, ta sẽ chỉ ở trong máy hiển thị, nhìn thấy cái chết cô tịch của ngươi. Phải chăng sau dòng năm tháng vô tận, ta sẽ chỉ nghe người nhẹ nhàng bâng quơ nói đến, ngươi trong truyền thuyết đó, mọi người chỉ quan tâm những sự tích anh hùng ngươi đã làm, lại chưa từng để ý, ngươi có khoái hoạt hay không?
Ta bảy trăm năm sau, đứng trước băng quan, nhìn dung nhan vĩnh viễn ngủ say kia, ta tự hỏi mình, ta cũng hỏi ông ấy, chủ nhân, nếu năm đó ta không chết, ông phải chăng sẽ khoái hoạt một chút, nếu năm đó ta có thể sống tiếp, cười nói cho ông biết, hết thảy kỳ thật không sao đâu, ông liệu có phải sẽ không còn cô tịch.
Ta hỏi bản thân ta, ta hỏi trời, ta hỏi đất, ta hỏi người trong băng quan kia, ta hiện tại đã hiểu rất nhiều chuyện, ta hiện tại đã biết rõ rất nhiều tâm tình của ông, nhưng mà, có phải là đã quá muộn.
Thân thể Phó Hán Khanh theo lý nên không thể động đậy nữa kia chợt giãy giụa kịch liệt. Y cơ hồ đang vô ý thức giãy giụa.
Quãng thời gian bảy trăm năm, bất quá nháy mắt một mộng.
Chẳng lẽ, y thật phải đợi bảy trăm năm khác nữa, lại cách thời không xa xăm, đi chất vấn một người khác, chất vấn dải thương thiên và đại địa, ta đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, thế nhưng, có phải là đã quá muộn?
Sống sót!
Ý nghĩ này dâng lên tự khi nào, không biết.
Sống sót!
Y chỉ biết là, nắm chặt một luồng suy nghĩ này, không bao giờ chịu buông ra nữa.
Sống sót!
Tận mọi lực lượng, nhẫn hết thảy khổ nạn, sống sót.
Chỉ cần còn sống, hết thảy cuối cùng có thể vãn hồi, chỉ cần còn sống, sẽ không có sai lầm vĩnh viễn không thể sửa chữa.
Địch Cửu, ngươi vứt bỏ ta, ta lại không hề muốn hận ngươi, ta lại vẫn cứ hy vọng ngươi sống khoái hoạt.
Nhưng nếu có một ngày, ngươi phát hiện ngươi không hề khoái hoạt, nếu có một ngày, ngươi cảm thấy thứ ngươi theo đuổi e rằng chẳng phải là thứ ngươi muốn nhất, nếu có một ngày, ngươi đột nhiên nhớ đến ta, đột nhiên cảm thấy giết chết ta có lẽ là một sai lầm, vậy thì khi ngươi quay đầu, sẽ phát hiện ta vẫn đang ở đây, ta vẫn mãi ở đây.
Có rất nhiều chuyện, biết đâu chúng ta đều nên thảo luận một chút.
Biết đâu, không còn ước định tình nhân gì đó, biết đâu giữa ngươi và ta không phải chỉ có thể có tình yêu, biết đâu từ đây chỉ cười hờ hững, giang hồ quên nhau, nhưng ít nhất ngươi có thể quay đầu, ngươi có khả năng quay đầu, ngươi có cơ hội quay đầu nhìn một thoáng, sau đó, không bi thương, không tịch mịch, không cảm thấy sai hận khó trở lại.
Biết đâu, ngày đó, ngươi có thể khoái hoạt đôi chút.
Biết đâu, sau đó, ta không cần lại hỏi quá nhiều vì sao nữa.
Sống sót!
Phó Hán Khanh ở trong bóng tối nói với bản thân y.
Thế nhưng, sống sót, đây là sự đấu tranh vất vả xiết bao gian nan xiết bao vô vọng xiết bao.
Y dùng hết tất cả sức lực, chỉ vẻn vẹn có thể dời tay mình đến ngực, bịt vết thương. Giống như làm thế là máu sẽ không chảy nữa.
Thân thể đang mất đi hết thảy tri giác, máu vẫn đang không ngừng chảy mất khỏi cơ thể.
Y không sức đâu điểm huyệt cầm máu, y không cách nào bôi thuốc tự cứu, nơi đây hoang vắng, trong vòng mười dặm không một bóng người. Huống chi, cho dù có người, y cũng chẳng có sức kêu cứu.Chỉ có thể dựa vào tinh thần lực cường đại của y, cố gắng chèo chống thân thể đang mất đi tất cả cơ năng, không chịu đi chết. Chỉ có thể dựa vào ý chí của y, đi thanh tỉnh chịu đựng tất cả khổ nạn, hắc ám vô tận. Chỉ bởi vì, không thể ngủ đi.
Y không biết mình có thể kiên trì bao lâu, y không biết liệu có thể có cứu tinh xuất hiện, y thậm chí chưa từng nghĩ đến, giãy giụa như vậy bất quá là phí công, bất quá là bỗng dưng khiến khổ nạn của mình tăng thêm gấp bội…
Nhưng mà, y muốn sống sót.
Đừng có thêm một Địch Phi, đừng có thêm một lần sai lầm, đừng có thêm một lần, trước băng quan mà hỏi vô ngôn.
Ta muốn sống sót.
Địch Cửu, ta hy vọng ngươi có thể khoái hoạt, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn sẽ không hối hận, sẽ không đau khổ, sẽ không cô cô tịch tịch mà đi hết nhân sinh.
Ta muốn sống sót.
Địch Cửu, giữa ngươi và ta đi đến hôm nay, cố nhiên có chấp niệm của ngươi, cũng nhất định có sai lầm của ta. Nếu có cơ hội, mong hai ta có thể thản nhiên đối mặt. Mong hai ta có thể cởi bỏ khúc mắc, mong hai ta có thể biết mình đã sai ở đâu.
Ta muốn sống sót, bởi vì, Địch Cửu, ta có rất nhiều, rất nhiều lời, muốn hỏi ngươi…
Trong thế giới hắc ám, vô luận nỗ lực thế nào cũng chẳng thể tìm thấy một chút dương quang, mỗi một phân mỗi một tấc thân thể đều đang kêu gào mỏi mệt, đều đang kỳ vọng được ngủ say.
Ngủ đi, không còn khổ nạn, không còn đau đớn, không còn vật lộn, sau khi tỉnh lại, chính là thế giới thần tiên.
Ngủ đi, y vốn là người lười biếng, ngủ say giữa biển sao, đâu quan tâm thế sự chìm nổi, vốn là nguyện vọng của y.
Ngủ đi, ngủ đi nào…
Muốn từ đấy một mộng thiếp đi, dễ dàng biết mấy, đơn giản biết mấy. Mà khốn khổ cầm cự không chịu ngủ, không chịu chết, lại buồn cười biết mấy, gian nan biết mấy.
Trong hắc ám, đôi tai vốn đã mất đi thính lực, cư nhiên lại có thể một lần nữa nghe được tiếng máu tươi của mình từng giọt nhỏ xuống đất, bất quá, đó hẳn chỉ là ảo thính thôi…
Qua bao lâu rồi, một nén nhang hay là một vạn năm, cho dù có máu, chắc cũng đã sớm chảy cạn rồi.
Không chịu ngủ, không thể ngủ, cắn răng liều mạng ngưng tụ ý thức đi đối kháng sự mỏi mệt của thân thể, y không thể không liều mạng nghĩ ngợi lung tung, để phân tán lực chú ý của mình.
Nhưng mà, trong mỗi một sự kiện y nghĩ, đều có Địch Cửu.
Địch Cửu cười mắng y là heo lười, Địch Cửu gặp ác mộng trên giường y, Địch Cửu phẫn nộ nhắm y đập bàn đá ghế.
Địch Cửu vừa mắng y tốt quá đáng, vừa thu liễm sát khí, thủ hạ lưu người sống. Địch Cửu cười hỏi nguyện vọng của y, Địch Cửu ôm y dưới tà dương, Địch Cửu dẫn y đi khắp thiên hạ, Địch Cửu vì y dựng lưu ly ốc.
Trí nhớ của y tốt đến quá đáng, cho nên mỗi một nháy mắt, đều không thể quên.
Tinh thần lực của y mạnh quá mức, cho nên, mỗi một điểm quá khứ, đều vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
Trong hắc ám y giãy giụa, trong hắc ám y kiên trì, không chịu chết đi.
Sống sót, ta muốn sống sót, bởi vì, Địch Cửu, ta muốn hỏi ngươi, vì sao?
Vì sao lúc bỏ trốn dẫn ta trải hết nhân sinh, cho dù là muốn tạo cơ hội cho hành động, nhưng vì sao đầu nhập như vậy, khoái hoạt bắt đầu mỗi một lần sinh mệnh hoàn toàn mới như vậy? Khi đó, lúc ngươi cười, là diễn kịch hay là khoái hoạt thật sự, khi đó, ngươi nỗ lực cùng ta suy tính vì sinh kế, tận tâm cùng ta làm mỗi một gia đình, có từng có cảm xúc, từng có do dự không nỡ trong nháy mắt?
Lang thang như vậy, cuộc sống như vậy, tại sao phải nghiêm túc như vậy, tại sao phải là thời gian dài như vậy.
Phải chăng, kỳ thật ngươi cũng từng trông mong, hết thảy những điều đó không phải trò chơi, mà là chân thật.
Tại sao dựng lưu ly ốc cho ta? Dùng hết tài lực tinh lực và nhân lực như vậy, chẳng qua đổi lấy ba ngày được nhau, ba ngày khoái ý?
Ngươi đã chiếm được manh mối kho báu, ngươi đã biết ta không còn giá trị lợi dụng khác nữa, vì sao cho ta tòa lưu ly ốc này, vì sao cùng ta giữa sao sáng không rời không bỏ suốt ba ngày đêm.
Vì sao phải có một trời pháo hoa này, vì sao phải khổ tâm như thế, muốn giết ta, có rất nhiều biện pháp càng sạch sẽ gọn gàng, càng đơn giản bớt sức hơn.
Dã tâm của ngươi, kế hoạch của ngươi, tương lai của ngươi, đều cần khoản tiền đáng kể. Vì sao còn phải uổng phí ném đi, chỉ vì ba ngày như ý này, chỉ vì một đêm huyễn lệ này, chỉ vì một kiếm đâm ra đúng khoảnh khắc ta khoái hoạt nhất kia?
Vì sao?
Địch Cửu, vì sao phát hiện ta không chết, ngươi không thêm một kiếm nữa, vì sao ngươi đi nhanh như vậy, trầm mặc như vậy, kiên quyết như vậy.
Vì sao?
Địch Cửu, ta muốn sống sót, ta muốn hỏi ngươi rất nhiều rất nhiều những điều tại sao?
Bảy trăm năm trước, ta biết ta nhất định đã phạm sai lầm cực lớn. Mà hiện tại, ta không muốn phạm một lần nữa, ta càng không muốn ngươi cũng phạm sai lầm như thế.
Ta phải sống sót, vì ta, vì ngươi…
Thế nhưng, ta không biết, nỗ lực của ta rốt cuộc có tác dụng gì, ta không biết, kiên trì của ta sẽ tan tành vào khoảnh khắc nào.
Máu cứ một mực chảy, ta cảm thấy, máu của ta cũng lạnh ngắt rồi.
Ngực bắt đầu đau, đây nhất định là ảo giác. Hiện tại thân thể này khẳng định là cả cảm giác đau cũng không còn. Huống chi, tim ta chưa hề bị đâm bị thương, sao có thể có cảm giác bị chém, bị nghiền, bị đốt thành tro bụi.
Hắc ám vẫn ở đó, có làm thế nào cũng không xua đi được. Địch Cửu, tỉnh táo, chờ đợi, chống chịu thế này, sau đó không thể nề hà nhìn sinh mệnh trôi qua, bất lực mặc cho thân thể chết dần từng chút, cảm giác được thân thể càng lúc càng lạnh, cảm giác được máu tươi từng chút chảy sạch như vậy…
Địch Cửu, cảm giác kiểu này, thật sự rất không tốt.
Giang hồ lắm nguy hiểm, mong ngươi ngày khác… đừng bị thương như ta, đừng khốn đốn như ta, đừng…
Cho dù là tinh thần lực cường đại như y, thần thức cuối cùng cũng dần dần hỗn loạn.
Tinh thần có cường đại hơn cũng chắc chắn bị vây khốn bởi thân thể yếu đuối, mà không thể không khuất phục quy tắc của sinh mệnh.
Địch Cửu, ta muốn sống sót, nhưng mà, ta thật sự, không biết còn có thể duy trì bao lâu, ta thật sự không biết…
Đêm hôm đó, pháo hoa đang đẹp, đốt hết nhân gian phồn hoa, chiếu sáng một trời trăng sao.
Pháo hoa trong vòng mười dặm, chỉ vì một người mà đốt, đốt trọn một đêm.
Ngoài mười dặm, có bao nhiêu phụ nhân trĩ tử, hô phu tìm phụ, có bao nhiêu lão giả già nua, dìu dắt nhau, có bao nhiêu tình nhân trẻ tuổi, sóng vai ngửa đầu, cùng ngắm tinh huy rợp trời này, nói cười không dứt.
Cái đêm lửa màu rợp trời đó, có bao nhiêu vẻ tươi cười của hài đồng, có bao nhiêu lời thầm thì của tình nhân, có bao nhiêu suy đoán thế nhân đàm luận không hết.
Pháo hoa bực này, là vì thịnh sự nơi nào mà đốt, phải có tình nghĩa sâu biết mấy, mới chịu kiến tạo phù hoa xán lạn như thế.
Chẳng ai biết, ở nơi mù mịt không khói bếp, có một người nằm trên mặt đất lạnh băng, trong hắc ám, bắt buộc mình chịu đựng hết thảy khổ sở, kiên trì vùng vẫy không chịu chết đi.
Khắp trời đều là pháo hoa vì y mà đốt, y không nghe thấy tiếng rền vang, bên cạnh là lưu ly ánh ra hết thảy mỹ cảnh kia, y không nhìn thấy dị thải như vậy.
Dưới trăng sao, vào cái đêm phù hoa, có một người khốn khổ giãy giụa, không chịu chết đi, vì, chỉ là không muốn người giết y, nhiều năm sau, cô quạnh bi lương.
/215
|